Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Danh môn - Hồi 008

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 008: Nắm thóp
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Hôm sau, Dương quản sự vẫn không tới phòng thu chi. Phụ thân y cũng nói không biết y đi đâu, chuyện có phần nghiêm trọng rồi. Tiền đại tổng quản lập tức báo cáo chuyện này cho Tam lão gia. Trương Nhược Phong liền dắt mười mấy người tới phòng thu chi điều tra, gặng hỏi từng nhân viên ghi chép thủ hạ của Dương quản sự, còn mang đi những phần sổ sách y phụ trách, bao gồm cuốn sổ chi tiêu số lượng lớn.

Trương Hoán ngồi một bên cười lạnh không lên tiếng, mặc kệ những hành động của bọn họ. Trương Nhược Phong dường như cũng không thấy y, mặt mũi u ám từ đầu tới cuối không nói với y câu nào. Đến tận khi Trương Nhược Phong rời khỏi, Trương Hoán mới cười nhạt nói với Tiền tổng quản:"Ăn xong bữa trưa, chúng ta cùng tới nhà Dương quản sự, thăm phụ thân y."

...

"Lão Tiền và Dương quản sự làm việc chung được bao lâu rồi?" Trên xe ngựa, Trương Hoán bỗng hỏi Tiền tổng quản.

"Đã mười năm!" Tiền tổng quản thở nhẹ một hơi, "Tuy bọn tôi bình thường quan hệ không tốt, nhưng tôi vẫn hi vọng hắn không xảy ra chuyện gì?"

"Lão Tiền cho rằng y sẽ gặp chuyện bất trắc ư?"

Trương Hoán cười rồi lại tiếp:"Hôm qua tôi thấy cuốn sổ chi tiêu số lượng lớn được ghi chép cực kỳ qua loa, mà Tiền tổng quản cũng nhắm mắt bỏ mặc. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, Tiền tổng quản không sợ phải chịu trách nhiệm sao?"

Toàn thân Tiền tổng quản run lên, rồi lão lập tức bình tĩnh lại, cười khan một tiếng nói:"Thập bát lang chớ nên dọa tôi. Tôi làm việc từ trước tới giờ đều cẩn thận tỉ mỉ, sao phải gánh trách nhiệm chứ."

"Điều này lại chưa chắc. Tiền tổng quản phụ trách xét duyệt sổ sách tổng hợp, nếu Dương quản sự quả thực có vấn đề, mà y lại mất tăm mất tích, ông nói có phải chịu trách nhiệm hay không?"

Ánh mắt Tiền tổng quản có phần bối rối, lão lo lắng sợ hãi nhìn ra bên ngoài. Rất lâu sau, lão mới trả lời tránh né:"Hắn trước giờ vẫn vậy, bảo mãi mà không sửa. Tôi cũng chán chẳng muốn để ý hắn quá nhiều, dù sao những khoản chi trên trăm xâu đều phải thông qua quỹ phường, không có chữ ký của Tam lão gia, quỹ phường không thể chi tiền."

"Quỹ phường?" Trương Hoán bỗng hiểu ra đôi chút, y chẳng thay đổi sắc mặt truy hỏi:"À! Điều này đúng là tôi không rõ, vậy kho tiền dưới lòng đất phòng thu chi thì có tác dụng gì?"

Sắc mặt Tiền tổng quản đã khôi phục vẻ tự nhiên, lão cười giải thích cho Trương Hoán:"Thập bát lang không xem sổ thu nhập, đương nhiên không biết. Sản nghiệp Trương gia chúng ta phân bố khắp nơi, thu nhập một năm là mấy chục vạn xâu tiền. Một xâu nặng hơn sáu cân, kho cất tiền dưới đất làm sao chứa được hơn trăm vạn cân tiền này? Cho nên chúng ta một mặt đổi tiền thành vàng bạc để cất trữ, mặt khác gửi tiền tới các quỹ phường, như Vương Bảo Ký ở kinh thành, Bách Nghiệp Hành ở Thái Nguyên, hay Cảnh Đức Ký ở Quảng Lăng đều có tiền gửi của chúng ta."

Lúc này xe ngựa đã tới gần chợ Nam, Tiền tổng quản kéo mở rèm xe ở bên cạnh, vừa nhìn ngó bên ngoài, vừa tiếp tục nói:"Do đó, trong kho cất tiền bên dưới phòng thu chi chủ yếu là vàng bạc châu báu, còn có những giấy tờ trọng yếu như khế đất, khế thân, tộc phổ. Một năm chỉ được mở kho một lần, hơn nữa cần dùng hai chìa khóa để mở khóa. Một chìa nằm trong tay Tam lão gia, một chìa khác lại ở quỹ phường Bách Nghiệp Hành. Mỗi lần mở kho lấy đồ cất đồ đều hết sức nghiêm ngặt, của cải trong kho là do tôi ghi chép. Còn về những khoản chi lẻ tẻ ngày thường, trong phòng thu chi luôn dự trữ vài nghìn xâu tiền. Nếu không đủ, lại tới lấy ở quỹ phường. Cậu coi, chính là chỗ đó!"

Trương Hoán nhìn theo ngón tay của lão, chỉ thấy ven bờ sông có một tòa nhà khổng lồ. Tường bao quanh đều được xây nên từ những khối đá vuông lớn thuần một màu xanh, đồ sộ và vững chắc, có thể thấy được mái cong trên đỉnh nhà ở bên trên tường bao quanh. Trương Hoán gật nhẹ đầu, y cũng biết Bách Nghiệp Hành.

"Nơi này là tổng quỹ của Bách Nghiệp Hành. Ở toàn quốc còn có mười mấy chi nhánh, dùng chi phiếu phát hành của họ, ở tất cả các chi nhánh đều có thể sử dụng, vô cùng tiện lợi. Cho nên những khoản chi trên vạn xâu tiền của Trương gia chúng ta đều chuyển qua chỗ này. Đương nhiên, chúng ta chính là khách hàng lớn nhất của họ."

Nói tới đây, Tiền tổng quản lấy ra từ trong ngực một phong thư, đoạn cười nói:"Lát nữa, bọn ta tới quỹ phường trước, lưu lại chữ ký của cậu. Sau này những khoản chi trên trăm xâu của Trương gia chúng ta, quỹ phường chỉ nhìn ký tên của cậu."

Trương Hoán trầm tư giây lát, lại hỏi:"Nói như vậy, tất cả các khoản chi số lượng lớn, chắc hẳn vẫn có bản xác nhận gốc của Tam lão gia trong quỹ phường này, đúng không?"

Tiền tổng quản liếc nhìn y một cái, trong mắt lóe lên một chút đắc ý, cười ha hả nói:"Đó là đương nhiên!"

Nhưng nét đắc ý của lão lại không thoát khỏi ánh mắt nhạy bén của Trương Hoán, y cười khẽ, rồi chẳng nhiều lời thêm nữa.

Xe ngựa chầm chậm dừng lại trước cửa lớn của Bách Nghiệp Hành. Nói là cửa lớn, mà thực ra còn nhỏ hơn cửa nhà của những người bình thường, chỉ đủ cho hai người sánh vai đi vào. Cửa lớn chế tạo từ gang, màu sắc đỏ thẫm, ở cạnh cửa có treo một bảng hiệu bằng đồng to một thước vuông, bên trên khắc ba chữ triện 'Bách Nghiệp Hành'. Nếu không có Tiền tổng quản nhắc nhở, Trương Hoán khó mà tưởng tượng nổi nơi này lại chính là tổng quỹ của Bách Nghiệp Hành - quỹ phường lớn thứ ba toàn quốc. Bao năm nay, sinh viên của thư viện bọn họ vẫn luôn nghĩ nơi này chỉ là một chi nhánh phổ thông, xem ra, ông chủ của cửa hiệu này rất am hiểu đạo lý giàu ngầm giả nghèo.

Hai người vừa bước lên bậc thềm, một người trung niên có dáng dấp chưởng quỹ lập tức ra đón tiếp, từ xa đã chắp tay cười lớn nói:"Ngọn gió nào đưa Tiền đại tổng quản tới đây vậy? Khách hiếm à!"

"Ha ha! Đàm chủ nhân khách khí rồi. Hôm nay tôi có việc hệ trọng, đặc biệt dẫn công tử của Lục lão gia chúng tôi tới để biết nhà."

Tiền tổng quản cười, đoạn quay đầu giới thiệu với Trương Hoán:"Đây chính là Đàm nhị chủ nhân của Bách Nghiệp Hành, cũng là đại chưởng quỹ của Bách Nghiệp phường."

Ông chủ Đàm nghe thấy Trương Hoán cũng là người của Trương gia, không khỏi nhìn đánh giá y trên dưới một lượt. Lão đã gặp qua mấy người con trai trưởng của Trương gia, nhưng đây là lần đầu lão gặp Trương Hoán, không khỏi có phần ngạc nhiên nhìn Tiền tổng quản hỏi xác nhận lại:"Ông nói đây là công tử của Lục lão gia sao?"

Trương Hoán đi lên một bước, mỉm cười gật đầu, "tại hạ Trương Hoán, bắt đầu từ hôm qua, tạm thời thay Tam lão gia quản lý thu chi tiền tài trong nửa năm."

Ông chủ Đàm càng thêm kinh ngạc trong lòng. Lục lão gia chỉ có một con trai trưởng, lão đã gặp. Điều này có nghĩa là, Trương Hoán kiểm soát quyền tài chính quan trọng của Trương gia kia lại là con vợ lẽ, tin tức này chẳng hề tầm thường à!

Nghĩ đến đây, mặt y liền trở nên cung kính, vồi tiến lên thi lễ thật kính cẩn với Trương Hoán, nói:"Được Trương công tử quang lâm cửa hiệu hèn này ngay ngày thứ hai nhậm chức, Bách Nghiệp Hành cảm thấy vinh hạnh vô cùng. Sau này, công tử cứ gọi tôi là Đàm Nhị."

Nói đoạn, lão liền bảo thủ hạ mở Tây Lăng các tiếp khách, rồi dắt hai người đi vào quỹ phường. Quỹ phường cũng chính là mô hình ban đầu của ngân hàng ngày nay, tác dụng chủ yếu là cất giữ tiền cho khách hàng, thu tiền hoa hồng. Cùng với sự phát triển của thương nghiệp đời Đường, đặc biệt là sau loạn An Sử, triều đình nới lỏng hạn chế đối với thương nhân, quỹ phường cũng bắt đầu cho thương nhân vay lấy lãi. Rất nhiều tổ chức tài chính lớn có bối cảnh, có thực lực đều sôi nổi chen chân vào ngành nghề lợi nhuận to lớn này, trong đó Vương Bảo Ký ở kinh thành, Bách Nghiệp Hành ở Thái Nguyên, Cảnh Đức Ký ở Quảng Lăng, Khuyến Nghiệp Hành ở Thành Đô là nổi tiếng nhất. Vương Bảo Ký có Bùi gia - đệ nhị đại thế gia chống lưng, Cảnh Đức Ký ở Quảng Lăng thì nương tựa Sở gia - đệ lục đại thế gia, đương nhiên, chống đỡ đằng sau của Bách Nghiệp phường ở Thái Nguyên chính là Trương gia.

Tuy là ngành nghề nồng đượm mùi tiền, nhưng bố cục bên trong Bách Nghiệp Hành lại thanh nhã lịch sự. Những vật kiến trúc nằm thấp thoáng trong rừng cây xanh tốt, khắp nơi đều có thể thấy giả sơn, ao cá.

Hai người đi vào một tòa lầu nhỏ trang nhã đẹp đẽ. Đây chính là Tây Lăng các, tuy dùng để đón tiếp khách quý, nhưng bên trong không có vách vàng xán lạn, phú quý xa hoa như Trương Hoán tưởng tượng, trái lại, nơi này được bố trí tương đối tao nhã, chỉ bày một giường ngồi rộng lớn, trên bức tường trắng như tuyết có treo vài bức tranh chữ, không ngờ là do chính tay của đương kim thiên tử Lý Hệ viết, không có lò đồng đốt hương, một cây quế già trăm tuổi đang nở vàng rộ bên ngoài cửa sổ, trong phòng ngào ngạt hương thơm êm dịu của hoa quế.

Tiền tổng quản thấy ánh mắt Trương Hoán có vẻ nghi hoặc, liền cười giải thích:"Đương kim hoàng thượng khi còn là Nam Dương vương, từng ở trong căn phòng này hai ngày. Bày trí hiện giờ giống y như năm xưa, cho nên người tầm thường không thể vào được. Tôi và Bách Nghiệp Hành giao thiệp mười mấy năm, đây mới là lần thứ hai được vào, lần đầu là nhờ theo lão gia."

"Thì ra là như vậy, Bách Nghiệp Hành tuy là ngành nghề thế tục, lại không thiếu cốt cách tùng, mai. Thật đáng kính phục!" Trương Hoán cười lớn ha hả, chắp tay sau lưng sải bước đi vào trong phòng.

Ông chủ Đàm theo sát phía sau, lão cúi đầu cười nói:"Trương công tử quá khen rồi, Tây Lăng các là nơi nổi bật duy nhất của Bách Nghiệp Hành. Mời Trương công tử ngồi!"

Ba người ngồi xuống, lập tức có ba thị nữ xinh đẹp mặc váy dài màu trắng tiến vào châm trà cho bọn họ, vải nhẹ mỏng manh, có thể thấy loáng thoáng thân hình tuyệt vời. Bọn họ mỗi người hầu một người, quỳ xuống sau lưng ba người Trương Hoán, giơ cánh tay trắng ngần đấm nhẹ lưng vai của ba người.

Trương Hoán lớn lên đến nay, vẫn luôn nếm trải cuộc sống như tăng nhân khổ hạnh. Đây là lần đầu y được đối đãi xa xỉ như vậy, một làn hương thơm ngát của thân thể nữ nhân vờn nhẹ quanh người y.

Trương Hoán ngoảnh đầu mỉm cười, trỏ sau gáy của mình. Khuôn mặt xinh xắn của thị nữ liền phủ lên một lớp đỏ như ráng chiều, dùng cánh tay ngọc mềm mại tựa không xương nắn nhẹ phần gáy thô chắc của y.

Ông chủ Đàm thấy vậy, trong mắt lóe lên một vẻ vui mừng khó mà phát giác. Hàn huyên vài câu, Trương Hoán nháy mắt ra hiệu với Tiền tổng quản, Tiền tổng quản hiểu ý, liền lấy ra bức thư do gia chủ Trương Nhược Hạo tự tay viết từ trong ngực, đặt lên bàn, đoạn đẩy sang phía ông chủ Đàm, "đây là thư của Đại lão gia nhà tôi gửi cho Bách Nghiệp phường. Hôm nay tôi sang đây là để giải quyết việc ký tên."

Ông chủ Đàm mở bức thư ra vội vàng xem sơ qua một lượt, rồi cẩn thận thu lại bức thư, thấp giọng nói với thị nữ sau lưng:"Gọi Tần chấp sự lấy hộp ngọc của Trương gia tới đây!"

Chốc lát sau, một người đàn ông trung niên gầy gò bê một chiếc hộp ngọc bích rảo bước đi vào. Ông chủ Đàm nhận lấy, cẩn thận đặt lên bàn. Hộp ngọc bích chỉ to bằng nửa quyển sách, bên trong chỉ có một tấm giấy cứng, trên bề mặt là chữ ký của Trương Nhược Phong.

Lão ra lệnh thị nữ chuẩn bị bút mực, lại lấy ra một tấm giấy cứng trống không, đẩy tới trước mặt Trương Hoán cười nói:"Mời công tử lưu chữ ký lên tấm giấy này."

Trương Hoán gật đầu, quay người khoát tay, lệnh thị nữ tạm dừng. Y hơi tập trung tinh thần một chút, cầm bút lưu tên của mình lên tấm giấy.

Ông chủ Đàm nhận lấy, thận trọng thổi khô nét mực trên bề mặt, đoạn cười lớn ha hả khen:"Chữ viết tựa mây trôi nước chảy, không có chút cảm giác đình trệ, quả nhiên là chữ đẹp."

Lúc này Tiền tổng quản ở bên cạnh cười nịnh tiếp lời:"Công tử nhà tôi xếp trong ba người đứng đầu của thư viện Tấn Dương, đương nhiên chữ cực kỳ đẹp!"

Dừng giây lát, lão lại trỏ Tần chấp sự bên cạnh, quay đầu khom người nói với Trương Hoán:"Tôi còn phải bàn giao một chút việc với Đàm chủ nhân. Công tử có thể ở đây nghỉ ngơi chốc lát, nếu muốn xem sổ sách gì của Trương gia, cứ việc hỏi Tần chấp sự là được."

Nói đoạn, lão gật đầu ra hiệu với ông chủ Đàm, ông chủ Đàm hiểu ý, liền nháy mắt với thị nữ sau lưng Trương Hoán, lập tức đi theo Tiền tổng quản.

Trương Hoán nhìn bóng lưng của Tiền tổng quản, khẽ cười lạnh một tiếng. Quả nhiên là như vậy, đây chính là dụng ý thực sự mà Tiền tổng quản dắt y tới quỹ phường. Dương quản sự đã gặp tai nạn, lão lập tức muốn mượn tay mình bóc trần chuyện bốn mươi vạn xâu tiền. Chỉ là Trương Hoán còn có một điều chứa hiểu, chuyện này nếu bị vạch trần, Tiền tổng quản lão chắc chắn cũng khó bề thoát tội, vậy vì sao lão còn tính trăm phương ngàn kế giúp mình hoàn thành nhỉ?

Xem ra chuyện bốn mươi vạn xâu tiền này chẳng hề giản đơn...

*****

Trương Hoán càng tăng quyết tâm truy tìm căn nguyên, y cười nói với Tần chấp sự:"Tôi muốn xem bản phê duyệt gốc với những khoản chi trên vạn xâu của Trương gia từ tháng chín đến tháng mười hai năm ngoái, phiền Tần chấp sự lấy ra giùm tôi."

Tần chấp sự lộ vẻ lúng túng trên mặt, nhưng lại không dám cự tuyệt, do dự hồi lâu mới chậm chạp rời đi. Trong phòng hết sức yên tĩnh, chỉ có hai người Trương Hoán và thị nữ sau lưng y. Lúc này, Trương Hoán chợt cảm thấy thị nữ dựa sát mình thêm một chút, thân thể mềm mại gần như ép dính lên lưng y, nắn bóp cổ cho y.

Trương Hoán khoát nhẹ tay, nói với ả bằng giọng điệu điềm đạm:"Đa tạ cô, có điều hiện giờ ta không cần đấm bóp, lát nữa ta phải xem cơ mật của Trương gia, cô nương không tiện ở đây, mời đi ra cho!"

"Vâng!" Khuôn mặt thị nữ đó đỏ rực, nhấc váy cúi đầu chạy ra ngoài.

Lại đợi gần một khắc, mới nghe bên ngoài cửa có tiếng bước chân nặng nề vang lên, lập tức thấy Tần chấp sự cầm một cuốn sổ lớn chầm chậm đi vào. Y thấy trong phòng chỉ có một mình Trương Hoán, sững sờ giây lát, đoạn áy náy nói:"Sổ sách lâu ngày khó tìm, đã khiến công tử phải đợi lâu!"

Trương Hoán cũng chẳng muốn nói toạc tâm tư thật của y, liền nhận lấy cuốn sổ lớn lật xem. Đây là bản phê duyệt gốc với các khoản chi của cả năm ngoái, bên trong có dán trật tự rành mạch những biên bản phê duyệt của các khoản chi trên trăm xâu của Trương gia, bề mặt đều có chữ ký của Trương Nhược Phong, hơn nữa các biên bản đều được xếp theo số thứ tự.

"Nội dung chi tiết của đơn phê duyệt đâu! Sao không có?" Trương Hoán chính là muốn chi tiết sử dụng kèm theo phía sau đơn phê, nhưng trong cuốn kẹp đơn phê này vẻn vẹn chỉ có một đơn phê duyệt, không nói rõ nguồn gốc là gì.

"Thưa công tử, nội dung chi tiết liên quan tới cơ mật của khách hàng, Bách Nghiệp Hành chúng tôi không dám cầm, thông thường đều trả cho khách hàng. Nhưng có những biên bản cũng được miêu tả qua loa phạm vi sử dụng, công tử không ngại có thể tham khảo."

Trương Hoán lại lật một trang, quả nhiên có những đơn phê duyệt miêu tả sơ sài phạm vi sử dụng, ví như: ở Trường An lập tửu lâu, cứu trợ thiên tai ở Hà Đông, nhưng nhiều nhất là 'gia chủ chi tiêu'. Chính là vậy, biên bản viết phạm vi sử dụng chỉ có mười mấy tấm, mà phần lớn đều viết 'phạm vi sử dụng xem biểu chi tiết', đương nhiên, biểu chi tiết nằm trong tay Dương quản sự.

Trương Hoán hết sức thất vọng trong lòng, thế này đâu khác gì xem cuốn sổ kia, thấm thoắt, y đã lật đến đầu tháng mười năm ngoái. Y chợt hơi sững sờ, mỗi trang trong cuốn kẹp này đều dán ba hàng - chín biên bản, chỉ một trang lại có tám biên bản, ít hơn một, hơn nữa đúng tấm nằm chính giữa. Trương Hoán nhìn kỹ vài lần, quả nhiên không thấy biên bản bốn mươi vạn xâu tiền đó.

"Sao lại vậy?" Trương Hoán trỏ chỗ trống, lạnh lùng hỏi Tần chấp sự.

Trong mắt Tần chấp sự hiện vẻ vô cùng hoang mang, y lập tức xua tay nói:"Tôi không biết chuyện này!"

"Ngươi không biết sao?"

Trương Hoán nhìn chằm chằm mắt Tần chấp sự, rất lâu sau mới từ từ nói:"Vậy đi gọi Đàm chủ nhân của các người tới đây!"

Giây lát sau, ông chủ Đàm hấp tấp chạy tới, "Trương công tử, xảy ra chuyện gì vậy?" Ông chủ Đàm nhìn thấy cuốn kẹp biên bản đen bày trên bàn, tim đập thình thịch. Lão lập tức hiểu ra, không khỏi giận dữ trợn mắt lườm Tần chấp sự, hắn lại trốn tránh sự tình, đẩy mình ra.

"Trương công tử, Tần chấp sự có chỗ nào đắc tội ngài, ngài cứ nói, để tôi xử phạt hắn!"

"Tần chấp sự không đắc tội tôi, trái lại Bách Nghiệp Hành khiến tôi thất vọng!"

Nói đến đây, Trương Hoán vỗ 'rầm!' một phát thật mạnh lên bàn, lạnh lùng nói:"Tôi hỏi ông, Trương gia tôi ký gửi tiền cho Bách Nghiệp Hành, nhưng các ông lén chiếm bốn mươi vạn xâu tiền của Trương gia. Ông giải thích thế nào đây?"

Ông chủ đàm sợ đến nỗi xua tay lia lịa, "công tử chớ dọa tôi. Bách Nghiệp Hành chúng tôi vẫn luôn kinh doanh đúng phận, chưa bao giờ dám gây thiệt hại tới lợi ích của khách, càng không cần nói Trương gia chính là gia tộc ủng hộ sau lưng của Bách Nghiệp Hành chúng tôi."

"Kinh doanh đúng phận ư?" Trương Hoán cười lạnh một tiếng, "vậy ông tính toán thu chi năm ngoái một lượt cho tôi. Tính theo đơn phê duyệt này, tăng giảm từng tấm cho tôi, ông dám cam đoan số tiền không sai chứ?"

"Đây..."

Ông chủ Đàm sững sờ nhìn đăm đăm chỗ trống, sắc mặt trắng bệch. Không có biên bản, lão quả thực đã thiếu bốn mươi vạn xâu tiền. Nhưng lão lại không thể nói ra sự thật. Do dự hồi lâu, lão nghiến răng từ từ nói:"Công tử, Bách Nghiệp Hành chúng tôi đã có uy tín mấy chục năm, quan hệ với Trương gia cũng vài chục năm, chưa từng xảy ra sai sót. Công tử mới nhậm chức một ngày đã kết luận như vậy, có phần võ đoán quá!"

Trương Hoán lắc nhẹ đầu, trong giọng điệu có chút thương hại, "ông biết vì sao gia chủ để tôi quản lý sổ sách không? Hơn nữa chỉ làm nửa năm, đó là vì đã phát hiện khuyết bốn mươi vạn xâu tiền, đặc biệt lệnh tôi tới điều tra rõ chuyện này. Hiện giờ tôi đã biết nguyên nhân, thì ra là bị Bách Nghiệp Hành các ông nuốt trọn. Cũng được! Chuyện này đã có thể kết thúc, vừa hay gia chủ ở nhà, các ông đi giải thích cho gia chủ đi!"

Nói xong, y đứng dậy sải bước đi ra ngoài. Mặt ông chủ Đàm đã xanh như tàu lá, lão ôm lấy lưng Trương Hoán từ phía sau, kinh hoảng nói:"Công tử nguôi giận. Chuyện này có nguyên nhân, hãy nghe tôi từ từ kể rõ!"

Trương Hoán dừng bước chân, chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt lão, nở nụ cười với chút trào phúng nói:"Chuyện này? Chuyện này là chuyện gì? Tôi thấy ông nên nói thật đi!"

Giống như bị một thùng nước lạnh đổ từ đầu tới chân, ông chủ Đàm đứng đờ ở đó, lão biết mình đã mắc lừa. Nhất thời, trong đầu lão xoay chuyển vô số ý nghĩ, mơ hồ ý thức được Bách Nghiệp Hành sắp chìm vào trong một phiền phức lớn, vả lại còn là nội chiến của Trương gia.

Nói hay không nói? Một bên là Trương Nhược Phong, mà bên kia lại là gia chủ Trương thượng thư, ông chủ Đàm đau khổ cúi đầu. Trương Hoán thấy vậy, tiến lên vỗ vai lão mỉm cười nói:"Ông yên tâm, nếu câu chuyện nghiêm trọng, tôi đương nhiên giả câm giả điếc. Nhưng tôi không muốn làm quỷ hồ đồ, muốn hiểu rõ chuyện này trong lòng. Đây chẳng qua là một khoản chi lớn của Trương gia mà thôi, các ông chỉ giao tiền theo đơn phê duyệt, đâu có gì phải lo lắng chứ?"

Cũng không biết là lời của Trương Hoán lay động được lão, hay là lão nhớ tới bức thư của Trương thượng thư, ông chủ Đàm rốt cuộc thở dài một hơi, thấp giọng nói:"Hôm qua, Tam lão gia của Trương gia các người sang đây, lúc ấy ông cũng nói rõ muốn xem cuốn sổ này. Sau khi ông rời đi, bọn tôi liền phát hiện thiếu mất biên bản bốn mươi vạn xâu tiền đó."

"Tam gia chủ ư?" Mắt Trương Hoán từ từ híp lại như sợi chỉ. Hiện giờ tất cả các điểm đáng ngờ đều đã nối liền thành một đường rành mạch thông suốt. Dương quản sự làm hai cuốn sổ, là muốn che giấu chỗ dùng bốn mươi vạn xâu tiền này, mà tiền thì bị Trương Nhược Phong lấy đi. Nếu mình không nhậm chức, bọn Tiền tổng quản, Triệu quản sự chẳng dám hé môi, qua vài năm nữa, việc này cũng bị bỏ xó. Nhưng mình lại thay thế, cho nên Trương Nhược Phong mới hoảng hốt không yên, từ chuyện biên bản gốc ở quỹ phường bị xé đi mà suy, e là Dương quản sự mất tích cũng có liên quan với lão ta.

Nhưng có một chuyện khiến Trương Hoán nghĩ hoài không hiểu, Trương Nhược Phong đã một tay che trời ở Trương phủ gần mười năm, lại không ai giám sát lão, nếu lão muốn tham ô tiền, có lẽ là cực kỳ dễ dàng, rồi tích góp từng chút đều đều là được. Vì sao phải làm thần bí như vậy, chẳng lẽ bên trong còn ẩn chứa điều gì không thể để người khác biết ư?

"Vậy nội dung chi tiết trên biên bản ấy là gì, tôi nghĩ các ông vẫn nhớ chứ? Và khoản tiền đó là bị ai lấy đi? Cuối cùng đã tới chỗ nào?"

Ông chủ Đàm cười gượng, "trên biên bản chỉ có hai chữ 'chi ra', chi tiết cụ thể ở chỗ Dương quản sự. Khi ấy Tam lão gia các người yêu cầu khai ra chi phiếu. Vì số tiền khổng lồ, bọn tôi đặc biệt chuyển tiền từ Thành Đô và Trường An tới. Sau đó, tiền bị lấy đi ở chi nhánh thuộc quận Quảng Lăng, chuyển lên một đội thuyền, cuối cùng đã tới đâu bọn tôi cũng không biết!"

Nói đến đây, trong mắt ông chủ Đàm lóe lên một tia bối rối, vẻ mặt lập tức khôi phục như thường.

Trương Hoán nhìn thấy, y nâng chén trà ung dung nhấp một ngụm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc đối phương, đợi lời tiếp theo của lão. Không khí trong phòng cực kỳ ngột ngạt, mồ hôi trên trán ông chủ Đàm rướm ra càng lúc càng nhiều, xuôi theo khuôn mặt từ từ lăn xuống.

Cuối cùng lão thở dài một tiếng, hạ thấp giọng nói một câu, "khi thuyền đến quận Tầm Dương, bọn tôi phát hiện có thuyền quân bảo vệ, nên không dám theo dõi tiếp nữa."

Trương Hoán đặt chén trà xuống, y đứng dậy mỉm cười nói:"Tôi biết rồi, đa tạ ông chủ Đàm chiêu đãi!" Rồi tức thì gọi Tiền tổng quản, đoạn nghênh ngang bỏ đi.

Đưa ánh mắt tiễn đến tận khi bóng xe ngựa biến mất, Tần chấp sự mới lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ lại còn rùng mình nói:"Người này thật lợi hại!"

Ông chủ Đàm lắc đầu than:"Nữ sắc quyến rũ mà không dâm dục mê muội, thi hành thủ đoạn thì phối hợp hài hòa rộng lượng và nghiêm khắc. Nếu ta là Trương Nhược Hạo, phải lập người này làm kẻ kế thừa chức gia chủ. Đáng tiếc! Y chỉ là một người con của tiểu thiếp."

...

Xe ngựa lại đi men theo con sông nhỏ một dặm đường, mắt thấy cổng nhà Dương quản sự ở đằng xa xa, Trương Hoán nhảy xuống xe, vung tay nói:"Lão Tiền, ông có việc cứ về trước! Ta một mình tới nhà Dương quản sự."

Tiền tổng quản sửng sốt, y không nói sớm, đến cổng nhà mới đề xuất. Lão vừa định xin đi theo, chợt nghĩ lại, liền cười ha hả nói:"Tôi đúng là có việc, công tử đã không để tôi theo hầu, vậy tôi về trước."

Nói đoạn, lão không dám nhìn mắt Trương Hoán, vội vàng thúc giục người đánh xe quay đầu đi về. Trương Hoán nhìn theo đến khi bóng xe biến mất, giờ mới khẽ cười lạnh một tiếng, 'muốn mượn tay ta giết người ư, nằm mơ đi!'

Trương Hoán cũng không vào nhà, mà ngồi thẳng lên một khối đá lớn ở ven sông, ngơ ngẩn nhìn nước sông. Y đã dần dần hiểu ra, gia chủ để mình phụ trách xét duyệt thu chi tuyệt không phải một sự trùng hợp, ông tất nhiên đã nghe được tin tức gì rồi, lại không tiện trở mặt với huynh đệ, cho nên để mình, một người con vợ lẽ dính dáng rất ít tới gia thế, nắm quyền nửa năm. Rồi ông lập tức lại lệnh Tiền quản gia khiến mình can thiệp vào chuyện này, thậm chí Tôn quản sự đưa cuốn sổ chi tiêu số lượng lớn cho mình, sau đó Triệu quản sự mời mình ăn cơm, còn cố ý tiết lộ một chút bí mật, rất có khả năng đều là sắp xếp của Tiền tổng quản. Đương nhiên, Tiền tổng quản chỉ là tay sai, gia chủ Trương Nhược Hạo mới là kẻ bố trí thực sự phía sau.

Trương Hoán tựa như nhìn thấy bộ tóc bạc phất phơ của Trương Nhược Hạo trong sông, một khuôn mặt tươi cười lắm mưu nhiều kế. Trương Hoán lại nhớ tới câu cuối cùng của ông chủ Đàm, số tiền đó không ngờ còn được quân đội hộ tống, xem ra chuyện này không thể nào nhỏ được, thậm chí sẽ gây nên đấu tranh trong gia tộc. Đã như vậy, mình sao phải ngu ngốc hòa vào vũng nước đục này?

Y khẽ thở nhẹ nhõm một hơi, đứng lên vươn dài vai, tiện tay chọn hòn đá dẹt, nghiêng mình lia đá nhảy mấy lần trên nước, sóng nước dập dờn, như thể làm rối tung bộ tóc trắng của Trương Nhược Hạo. Trương Hoán ngẩng đầu lên trời cười ha hả, "muôn ta điều tra sổ sách thì cứ mở miệng nói thẳng, cần gì phải mượn tay người khác. Trương Khu Bệnh ta là kẻ dễ lợi dụng sao?"

Ánh tà dương chiếu nghiêng, hình bóng y chắp tay sau lưng kéo dài mảnh khảnh, thong thả khoan thai đi về phía nhà Dương quản sự.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-340)


<