Vay nóng Homecredit

Truyện:Danh môn - Hồi 007

Danh môn
Trọn bộ 340 hồi
Hồi 007: Kiểm tra sổ sách cũ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-340)

Siêu sale Shopee

Sáng sớm hôm sau, Trương Hoán đi tới phòng thu chi. Phòng thu chi của Trương gia nằm ở trung tâm Trương phủ. Vị trí này thuận tiện cho những người chi phụ Trương gia sống ở nhà ngoài tới nhận tiền tháng, cũng tiện lợi cho những người chi chính ở nhà trong tới báo cáo thu chi. Phòng thu chi không chiếm nhiều diện tích, gồm năm, sáu gian phòng và một tầng hầm cất tiền.

"Phòng thu chi bọn tôi có tổng cộng mười ba người, trừ tôi ra, còn có ba người quản lý sự vụ, những người khác đều là người trông coi xuất nhập tiền tài bình thường."

Tổng quản phòng thu chi họ Tiền dắt Trương Hoán tham quan phòng thu chi. Lão tai to mặt lớn, hết sức phúc hậu, mặc một chiếc áo khoác rất dài có hàng khuy, tựa như trùm thẳng chiếc bao vải lên người vậy. Lão nói chuyện từ trước tới giờ đều nhỏ nhẹ tế nhị, rất khó thấy lão nổi nóng. Từ ba đời ông cha tới nay, Tiền tổng quản đã phục vụ cho Trương phủ, cũng có thể coi là thế gia nô bộc. Có điều, tuy lão là nô bộc, nhưng dù là con trưởng chi chính như Trương Huyên cũng không dám đắc tội bừa bãi với lão, đó chính là đạo lý 'huyện quan không bằng hiện quản' (1). Chọc giận lão, dù có phê duyệt của Tam lão gia, lão nói một câu 'không có tiền', là có thể làm chậm trễ việc của ngươi mươi bữa nửa tháng.

Nhưng lão lại cực kỳ khách khí với Trương Hoán, từ hôm nay trở đi, lão phải căn cứ vào chữ ký của Trương Hoán để chi tiền, xem như là thượng cấp trực tiếp của lão.

Bên trong phòng thu chi rất rộng rãi, tất cả các nhân viên đều tập trung ở đó cùng nhau làm việc. Trong phòng có xếp chỉnh tề ba hàng mười hai chiếc giường La Hán, mỗi người ngồi trên một giường, đều quay lưng về phía lão.

"Đây là Triệu quản sự!"

Tiền tổng quản trỏ một người đàn ông có khuôn mặt như quả cà nói:"Y phụ trách thu nhập trong điền trang của Trương phủ, ghi sổ không chỉ tiền, mà còn tất cả lương thực, vải vóc, rau quả, tạp vật."

Triệu quản sự gật đầu khom lưng cười lấy lòng với Trương Hoán, muốn ngồi mà không dám ngồi.

Trương Hoán gật đầu với y, chợt cảm giác nhột nhạt sau lưng. Quay đầu lại, chỉ thấy một nam nhân nhỏ người cười nhiệt tình đến mức gần như muốn làm tan chảy Trương Hoán. Không đợi Tiền tổng quản mở miệng, y lập tức tự giới thiệu:"Kẻ hèn họ Tôn, chủ quản thu nhập của chợ Nam."

Nghe tới đây, Trương Hoán đã dần dần hiểu rõ phần nào, y cười nói với Tiền tổng quản:"Vừa rồi Tiền đại tổng quản nói bản thân phụ trách phán quyết tổng hợp, vậy còn một quản sự chắc hẳn là phụ trách chi tiêu, tôi nói đúng không?"

"Thập bát lang nói không sai! Dương quản sự đúng là phụ trách chi tiêu."

Tiền tổng quản cười ha hả. Lão trỏ tay về một góc tường, chợt chau mày, không vui hỏi một người bên cạnh:"Dương quản sự đi đâu rồi?"

"Buổi sáng hôm nay Dương quản sự không tới, nghe nói phụ thân y mấy hôm nay lại trở bệnh cũ, trúng gió độc khiến chân đau nhức."

"Gọi hắn tới đây mau!"

Dù nổi giận, tiếng nói của Tiền tổng quản cũng nhẹ nhàng nhã nhặn. Nhưng những nhân viên thủ hạ lại biết rõ trong lòng, người trẻ tuổi hôm nay đến đây e là không hề tầm thường. Sớm đã có hai thủ hạ của Dương quản sự chạy đi như bay.

Trương Hoán liền khoát khoát tay cười nói:"Tương lai còn dài, đại tổng quản không cần khách khí như vậy."

Tiền tổng quản hết sức không vui trong lòng. Dương quản sự này cậy là tâm phúc của Tam lão gia, bình thường đối với mình bằng mặt không bằng lòng thì thôi. Hôm nay không ngờ cũng không nể mặt mũi, hôm qua mình còn căn dặn đặc biệt y vì chuyện này mà!

Nghĩ đến đây, Tiền tổng quản lạnh lùng nói:"Thập bát lang có điều chưa biết, hiện giờ đã là lúc kiểm kê cuối tháng, tôi còn đợi sổ sách tổng hợp chi tiêu của hắn mà! Hai ngày này, đúng dịp Đại lão gia ở nhà, nếu ông muốn xem sổ ghi chép tiền tài xuất nhập, bảo tôi làm sao trả lời đây."

Lời của Tiền tổng quản vừa dứt, liền thấy một gia nhân hoảng hốt lật đật chạy tới, "đại tổng quản, Đại lão gia gọi ông đấy!"

Tiền tổng quản sững sờ, quay người đi liền, đến cửa lại nhớ tới Trương Hoán, đoạn quay đầu trỏ sổ sách ghi chép trên bàn của Dương quản sự cười nói:"Tôi đi chốc lát sẽ về, nếu Thập bát lang có hứng thú, có thể xem xét sổ sách của Dương quản sự trước."

...

Tiền tổng quản hấp tấp tới tòa lầu nhỏ của Trương Nhược Hạo, sau giây lát, đứa nhỏ giữ của đi ra nói:"Lão gia mời ông vào!"

Một từ 'mời' khiến Tiền tổng quản phát run trong lòng. Trong ký ức của lão, lão gia dùng từ 'mời' gọi lão, thực sự là cực kỳ hiếm, có điều lòng lão cũng nhẹ nhõm, xem ra lão gia không phải muốn hỏi đến sổ kế toán của tháng chín.

"Lão gia, người tìm tôi có chuyện ư?" Tiếng nói của Tiền tổng quản khẽ khàng, không dám quá quấy rầy Trương Nhược Hạo đang cúi đầu thảo chữ.

Trương Nhược Hạo viết xong mấy chữ mới đặt bút xuống, ngẩng đầu liếc nhìn Tiền tổng quản, mỉm cười nói:"Lão Tiền, nghe nói ngươi rốt cuộc đã được ẵm cháu trai rồi."

Tiền tổng quản cảm thấy chua xót buồn bã trong lòng. Lão bằng tuổi với Trương Nhược Hạo, khi thiếu niên đã từng là thư đồng của ông, từng cùng ông tìm kiếm trứng chim, bắt cá nhỏ. Về sau, Trương Nhược Hạo làm gia chủ, lão cũng lên chức theo, làm quản sự của phòng thu chi. Dần dần, Trương Nhược Hạo ngày càng uy nghiêm, rất khó nói chuyện với ông nữa. Hôm nay, ông đột nhiên gọi lão là lão Tiền, lại nói chuyện ẵm cháu trai, khiến Tiền tổng quản bất giác cảm thấy thời gian mấy chục năm chỉ là bóng câu qua khe cửa, thằng nhóc ngang bướng năm nào giờ đã râu tóc hoa râm.

Nhưng lão không dám buông thả tình cảm của mình, vẫn vô cùng cung kính nói:"Thưa lão gia, tôi có cháu tháng sáu năm nay, vẫn đợi lão gia ban tên."

"Ha ha! Tên của đứa trẻ ta đã nghĩ xong cho ngươi rồi."

Trương Nhược Hạo cầm một tờ giấy viết thư từ trên bàn lên, đưa cho Tiền tổng quản. Tiền tổng quản mở ra, chỉ thấy bên trên viết một chữ 'Xuyên' rất lớn.

"Cháu ngươi yếu ớt, cần dùng sông để tích trữ nước, do đó đặt tên là 'Tiền Xuyên' (2)."

"Đa tạ lão gia ban tên!" Tiền tổng quản quỳ 'bụp' xuống đất, dập đầu hai cái thật mạnh với Trương Nhược Hạo.

Trương Nhược Hạo khép nhẹ hai mắt, cười nhạt nói:"Ta tìm ngươi, là có một chuyện giao ngươi đi làm!"

...

Sau khi Tiền tổng quản đi, Trương Hoán lại đi dạo một vòng lớn khắp nơi, lúc này mới quay về phòng quản lý thu chi. Y vừa bước vào phòng, liền cảm thấy trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ. Mọi người dường như đều đang cúi đầu bận rộn với công việc của mình, nhưng lưng mỗi người đều hết sức cứng đờ, tai vểnh rất cao. Tuy đang làm kế toán, nhưng chưa lật một tờ sổ sách nào, cũng không hạ bút viết chữ gì.

Trương Hoán bật cười, chậm rãi đi tới trước chỗ ngồi của Dương quản sự, chợt phát hiện nệm ngồi của Dương quản sự đang di động, thì ra chiếc nệm vừa mỏng vừa cũ đang rút về dưới bàn. Mà bên cạnh, một chiếc nệm mềm xốp mới tinh khác chầm chậm thò ra từ dưới bàn.

Lại đi vài bước, ánh mắt Trương Hoán vượt qua chiếc bàn, nhìn thấy một khuôn mặt quả cà, nụ cười nịnh bợ trên mặt chẳng những không giảm sút, trái lại càng đậm hơn.

Trương Hoán cảm kích cười với y, chẳng hề khách khí ngồi xuống. Y vừa ngồi, một chén nước thuốc nóng hổi, vàng tươi liền được đặt một cách nhẹ nhàng trước mặt, trong chén còn có thể thấy rõ ràng mấy lát nhân sâm dày.

Đó là Tôn quản sự, có điều sự niềm nở của y hình như đã biến mất. Y trỏ về miếng sâm trong bên trong, nhìn chăm chú Trương Hoán, nghiêm túc nói:"Đây là nhân sâm hảo hạng mà em vợ tôi mang về từ Cao Ly. Ngày thường tôi cũng không nỡ dùng, nhân lúc còn nóng công tử mau mau uống đi!"

Thấy khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc của y, Trương Hoán cảm thấy nếu uống chén nước sâm này thì sẽ nợ y một ân huệ lớn bằng trời, lập tức đẩy nhẹ chiếc chén nhỏ sang, trỏ sổ sách cao hai thước trên bàn cười nói:"Đa tạ Tôn quản sự, chỉ là gần đây hỏa khí ở gan vượng, e là tôi không hưởng thụ được thứ sâm hảo hạng này. Mà nhiều sổ sách như vậy, không biết nên xem từ đâu, xin Tôn quản sự chỉ giáo đôi chút!"

"Đây... Công tử đã hỏa vượng, quả thực không thể uống nước này."

Có lẽ vốn cũng có phần không đành lòng, Tôn quản sự thấy Trương Hoán không muốn uống, liền vội vàng bưng chén sâm về trên bàn mình trước, rồi chạy lại lật một lượt đống sổ sách, rút ra một cuốn sổ vừa vàng vừa cũ từ bên trong đưa cho Trương Hoán nói:"Những sổ kế toán vặt vãnh kia không cần xem. Đây là cuốn chi tiêu số lượng lớn, chỉ trên năm trăm xâu tiền mới được ghi lại. Công tử xem cuốn này là được."

Buổi sáng nhàn rỗi không có việc gì, Trương Hoán liền ngồi ở đó lật xem từng trang, dần dần, y đã bắt đầu nhìn thấy một mặt khác của gia tộc họ Trương mà bản thân chưa hề biết...

...

Trương Hoán đã lật qua loa hết một lượt sổ sách. Y ngạc nhiên cảm thán đối với sự chi tiêu rất lớn của Trương phủ, thoạt nhìn là có thể thấy những khoản chi vạn xâu tiền ở khắp nơi, cũng từ đó hiểu được thu nhập giàu có của gia tộc. Có điều, y lại phát hiện một hiện tượng quái lạ, phạm vi sử dụng của mỗi khoản chi được mô tả hết sức sơ lược, hầu hết chỉ có hai chữ 'chi ra'.

Ở Lâm Chi đường y cũng đã thấy sổ sách của Lâm nhị thúc, mỗi khoản chi ra dùng vào đâu đều được ghi chú cực kỳ tường tận ở đằng sau, liếc qua là hiểu ngay. Vì sao sổ ghi chép của Trương phủ lại trình bày giản đơn như vậy nhỉ?

Trương Hoán nghi ngờ khôn nguôi. Y cầm một cuốn sổ khác lên, tiện tay lật hai trang, lại đột nhiên ngây ngốc. Chỉ thấy cuốn sổ này giống với cuốn sổ của Lâm nhị thúc, tuy số tiền rất nhỏ, nhưng phạm vi sử dụng của từng khoản chi tiêu đều được miêu tả rành mạch, thậm chí còn có trang giấy không đủ chỗ viết, đặc biệt cắt một tờ giấy dán vào phần sau để viết tiếp.

"Lạ thật, tại sao cuốn sổ chi tiêu số lượng lớn lại viết qua quýt như vậy?"

Chú thích:

(1): Theo một câu chuyện xa xưa. Một ngày, vị quan huyện nọ ra thông báo thi hương. Đúng lúc, y lại bị bệnh nên đành giao công việc tốt đẹp này cho tâm phúc của y tên là Thiện Kiềm.

Thiện Kiềm nhận được lệnh, biết là dịp phát tài, sướng đến mức hàng đêm cười mà tỉnh giấc ba lần. Thời gian qua nhanh, kỳ hạn cuối đã đến, Thiện Kiềm nhìn đống lễ vật như ngọn núi nhỏ mà hân hoan trong lòng.

Ngay khi sắp đóng cửa, nha dịch báo có một thanh niên tới dự thi. Thiện Kiềm vui mừng, cho là ông trời có mắt, lại gửi đến một thần tài, bèn bảo mời người thanh niên kia vào. Nhìn thấy người thanh niên mặc áo tơ lụa, ngực ưỡn bụng lồi, Thiện Kiềm biết ngay là con cháu hào môn, nên mặt mày hớn hở. Ai dè, người đó là một kẻ keo kiệt, hồi lâu không tặng chút tiền nào. Thiện Kiềm bực mình, đóng danh sách, không để ý tới y nữa.

Người thanh niên vội hỏi:"Lão gia, hôm nay vì sao không được đăng ký?". Thiện Kiềm cười lạnh nói:"Ngươi không xem xem đây là nơi nào? Vào miếu mà không thắp hương, thời hạn qua rồi!" Người kia nói:"Ta là...". Thiện Kiềm nổi giận quát:"Cút! Uổng cho ngươi đọc sách không hiểu lễ nghĩa, đâu xứng dự thi?" Nói rồi, quay người đi.

Thì ra người con cháu phú hào ấy là em vợ của huyện thái gia, y chạy tới nhà huyện thái gia, gào khóc. Huyện thái gia sững sờ, hỏi rõ tình huống xong, thở dài than:"Thật là huyện quan không bằng hiện quản mà!"

Ý nghĩa: Có vấn đề, gặp người quản lý trực tiếp thì thực tế hơn gặp người lãnh đạo cấp cao.

(2): Xuyên nghĩa là sông.

*****

Trương Hoán nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu được, bèn đặt cuốn sổ về chỗ cũ, lại bỗng phát hiện trên bàn không biết từ khi nào đã có một tờ giấy gấp cẩn thận. Y tò mò mở nó ra, bên trong chỉ có một câu, 'mời buổi tối tới căn nhà nhỏ dùng bữa cơm nhạt', bên dưới đương nhiên còn có địa chỉ của căn nhà, nhưng không đề tên.

Trương Hoán ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, y đã nhìn thấy, một khuôn mặt quả cà gật đầu với y một cách đầy thâm ý...

Con người một khi bận bịu, thời gian trôi qua thấm thoắt. Buổi chiều, Trương Hoán đã phê vài khoản chi, như trồng thêm cây cối và hoa, sửa chữa đền thờ gia tộc, số tiền đều dưới trăm xâu. Có điều việc xét duyệt chi tiêu tiền tài của Trương gia thời gian qua rất nghiêm ngặt, đều có hóa đơn dự trù tỉ mỉ. Ví như việc trồng bổ sung cây cối và hoa, cần trồng hoa gì, thứ cây nào, phải trồng mấy cây, mỗi cây bao nhiêu tiền, giá chợ là bao nhiêu, hễ là những chỗ cần chi tiết minh bạch thì đều phải được ghi chú rõ ràng, không thể qua loa đại khái chút nào.

Điều này khiến Trương Hoán càng kinh ngạc, đã xét duyệt nghiêm ngặt như vậy, mà tại sao cuốn sổ chi tiêu số lượng lớn lại được viết sơ sài đến thế. Y mơ hồ có một dự cảm, có lẽ bên trong ẩn chứa điều gì đó.

Trời dần dần nhá nhem tối. Dương quản sự thủy chung không xuất hiện, người đi tìm y chỉ nói y không ở nhà, cũng không biết thêm điều gì khác.

Lúc này, tiếng gõ chuông 'keng! keng!' vang lên, âm thanh trầm bổng êm ái, vang dội ở bầu trời phía trên Trương phủ. Đó là báo hiệu kết thúc công việc của Trương phủ, đương nhiên chỉ có ý nghĩa đối với những người làm việc cho Trương gia, đầy tớ không được tính bên trong.

Nhưng dù là những người làm việc cho Trương gia lấy tiền công, thuở ban đầu bọn họ cũng là xuất thân từ tôi tớ của Trương gia. Chỉ là sau này, chủ nhân trả khế bán thân cho bọn họ, đồng thời khôi phục họ vốn có của bọn họ.

Triệu quản sự có khuôn mặt quả cà chính là như vậy. Mười lăm năm trước, phụ thân y bảo vệ và cứu Lục lão gia Trương Nhược Quân có công, được Trương gia xóa bỏ hộ tịch nô bộc, trở thành một người dân bình thường. Nhưng lão vẫn là người trồng hoa của Trương gia, một tháng có thu nhập ba xâu tiền, lúc bấy giờ tiền công vậy đã là không ít. Song, con của lão Triệu Thuận càng hăng hái tiến thủ hơn, lên học đường, viết chữ đẹp, được Lục lão gia Trương Nhược Quân để ý, đưa vào phòng quản lý thu chi, hiện giờ còn trở thành quản sự, thu nhập một tháng là năm mươi xâu tiền, đủ để khiến người ta đỏ mắt đố kỵ; mua nhà, nạp thiếp, a hoàn, người hầu đều có cả. Dùng cách nói của thời đại ngày nay thì y được coi là tầng lớp lao động vàng (1) rồi.

Nhà của Triệu quản sự cách Trương phủ không xa, nằm trong một con hẻm nhỏ sâu. Hẻm nhỏ đó được gọi là hẻm Liễu, nằm sát một con đường lớn. Đường lớn đương nhiên được gọi là đường Hoa. Cái tên 'đường Hoa hẻm Liễu' này phổ thông dễ nhớ, gần như tất cả mọi người ở Thái Nguyên đều biết. Trời vừa tối, Trương Hoán đã tìm tới được nhà của Triệu quản sự.

"Đây là tặng cho đại tẩu và lệnh lang, gọi là một chút tấm lòng!"

Vừa vào cửa, Trương Hoán liền đưa đồ vật trong tay cho Triệu quản sự, tặng cho vợ y là vài hộp son phấn 'Thất Lý hương', tuy không phải là món hàng cao cấp, nhưng cũng được sản xuất từ cửa hiệu nổi tiếng, chất lượng tốt xứng đáng để tặng; còn tặng cho con trai y lại là hai chiếc bút lông cừu đã bình thường lại ít thấy. Nói bình thường là vì bút lông cừu này giá hai mươi đồng một cây, có bán ở khắp nơi, còn ít thấy là do trên bề mặt nó có in bốn chữ vàng 'thư viện Tấn Dương'. Đây tuyệt không giống ký hiệu của Bắc Đại, Thanh Hoa (2) hiện giờ được bày bán ở các cửa hàng rong lân cận, thành đồ kỷ niệm du lịch.

Ở Thái Nguyên, bốn chữ 'thư viện Tấn Dương' chỉ được in trên đồ vật đặc biệt của thư viện, không cửa hàng rong nhỏ nào dám có ý nghĩ này, mà bút lông cừu có chữ vàng càng hiếm. Đây là phần thưởng tặng cho ba người đứng đầu đánh giá chung mỗi năm. Năm ngoái Trương Hoán đứng thứ ba ở thư viện, được nhận mười cây bút lông cừu. Hôm nay y tặng hai cây cho con trai mười lăm tuổi của Triệu quản sự.

Triệu quản sự đã cười sướng đến mức không ngậm miệng được. Y cũng xuất thân là người đọc sách, lẽ nào không biết ý nghĩa đặc biệt của hai cây bút lông cừu này. Con trai của y còn reo hò một tiếng, có hai cây bút này, ngày mai nó sẽ trở thành tiêu điểm trong học đường.

"Chỉ là ăn bữa cơm nhạt, đã khiến công tử tặng lễ vật lớn như vậy, quả thực hổ thẹn không dám nhận!"

Triệu quản sự một mặt khách khí, mặt khác mời Trương Hoán vào nhà, lại gọi tiểu thiếp ra rót rượu. Tuy từ xưa đã có quan niệm vợ không bằng thiếp, nhưng đó là trỏ ban đêm sau khi tắt đèn. Ở trước mặt người ngoài, trong những dịp chính quy chuẩn mực, thiếp không có tư cách ăn cơm cùng bàn. Có điều, vợ của Triệu quản sự vội đi xoa thử son phấn mới, cũng không có mặt ở bàn tiệc. Ở tiệc rượu chỉ có hai người Trương Hoán và Triệu quản sự.

"Tính ra, công tử và tôi không phải người ngoài. Phụ thân tôi năm xưa từng là tùy tùng của cha công tử. Tôi làm quản lý thu chi cũng là ân huệ của Lục lão gia. Ơn lớn khó báo à!"

Uống vài chén rượu xuống bụng, mặt Triệu quản sự đã bắt đầu trở nên đỏ, đỏ lan đến tận mu bàn tay, nói chuyện cũng dần dần mất đi chừng mực.

"Công tử biết không? Kỳ thực người trong phòng thu chi chúng tôi tuy không nhiều, nhưng quan hệ hết sức phức tạp. Lão Tiền vốn là thư đồng của gia chủ, điều này khỏi cần nói. Trong ba quản sự thì một người là em vợ của Nhị lão gia, một người là tâm phúc của Tam lão gia, mà tôi lại là người của Lục lão gia. Quan hệ bên trong rắc rối lắm!"

Triệu quản sự ngửa cổ uống ực một tiếng hết rượu trong chén, chép chép miệng, nấc một cái lại nói:"Không nói quản sự, ngay cả những nhân viên bên dưới cũng có các quan hệ riêng, rối loạn đến nỗi cả tôi cũng không nắm rõ!"

Lúc này, mặt của y đã thành một quả cà tím, dừng chén rượu trong tay bên trên bàn, bảo tiểu thiếp rót rượu. Tiểu thiếp thấy y bắt đầu nói năng lung tung, vội đẩy y, "lão gia! Người uống bớt một chén đi!"

"Sang bên kia!" Triệu quản sự giành lấy bình rượu, tự rót cho mình một chén, lại tiện tay véo bộ mông tròn lẳn của tiểu thiếp một cái, cười hắc hắc nói:"Về phòng mình đi, tối nay ta tới ngủ chỗ nàng!"

Tiểu thiếp thấy chồng lộ thói xấu, không khỏi vừa ngượng vừa sốt ruột, lại thấy Trương Hoán ở một bên chỉ cười không nói, giận hờn giậm chân, chạy ra ngoài. Triệu quản sự nhìn chằm chằm tới khi bóng lưng của cô ta biến mất, bấy giờ mới đắc ý uống một hơi cạn chén rượu, ghé miệng tới gần bên tai Trương Hoán cười mờ ám nói:"Nữ nhân này thật sự không phải ngọn đèn tiết kiệm dầu, cũng chỉ tôi mới có bản lãnh thỏa mãn nàng, ực! Khi nãy tôi nói đến đâu rồi nhỉ?"

Trương Hoán rót đầy một chén cho y, cười híp mắt trả lời:"Khi nãy ông nói đến Dương quản sự!"

"Đúng rồi! Dương quản sự."

Triệu quản sự nhìn ngó xung quanh theo thói quen, hạ thấp giọng nói:"Dương quản sự là tâm phúc của Tam lão gia, nếu không phải chú ý tới thể diện của Đại lão gia, lão Tiền sớm đã bị bọn họ kéo xuống rồi. Hai kẻ bọn họ, cứng lắm!"

Trương Hoán liếc nhìn y, không lộ vẻ gì khác lạ nói:"Nhưng tôi cảm thấy trình độ của Dương quản sự chẳng hề giỏi. Hôm nay xem sổ sách của y, nội dung phát sinh của từng khoản đều không được viết rõ ràng, đây còn có thể gọi là người tính toán sổ sách sao?"

"Đệ nói chính là cuốn sổ chi tiêu số lượng lớn nhỉ!" Triệu quản sự vỗ vai Trương Hoán, đoạn chân thành nói:"Lão đệ! Đệ không hiểu. Cuốn sổ đó là để cho lão Tiền xem, thực ra y còn có một cuốn khác, để ở trong nhà đấy! Bọn tôi đều biết cả, nhưng ai dám nói? Cho dù là lão Tiền cũng không dám hé răng, Đại lão gia đi khỏi, nhà này còn không phải là thiên hạ của Tam lão gia sao?"

Nói tới đây, Triệu quản sự thở một hơi thật dài, đoạn tiếp:"Loạn rồi! Liếc mắt là thấy có vấn đề trong cuốn sổ đó, hơn nữa còn không hề nhỏ."

Tâm tình y buồn bực, lại uống liền mấy chén rượu, đầu vẹo đi, nằm bò lên bàn say ngất. Trương Hoán gọi y mấy tiếng, thấy y đã ngủ khò khò, liền cáo từ với vợ của y, vội vàng về nhà.

Trương Hoán vẫn sống ở chỗ cũ, khéo léo từ chối ưu đãi cho y chuyển vào phủ trong. Trương Nhược Phong đương nhiên không cố ép, vốn chỉ là làm tạm thời vài tháng, không tất yếu phải quá cất nhắc y.

Đi vào trong viện, chỉ thấy Á thúc đang khom lưng xới đất ở một góc, Trương Hoán biết lão muốn trồng chút rau. Nếu mình tốt nghiệp ở thư viện, hai xâu tiền theo quy định hàng tháng sẽ không còn, Á thúc đã bắt đầu chuẩn bị chu đáo.

Đây cũng là chuyện Trương Hoán vẫn luôn lo lắng. Cuối năm mình phải vào kinh thi cử, ít ra cũng phải mất nửa năm, bình thường mình không có tiền dư dả, vậy Á thúc sống bằng cái gì đây? Có điều, vấn đề này hiện giờ đã được giải quyết. Buổi chiều lão Tiền nói cho y biết, sau này mỗi tháng y có hai mươi xâu tiền theo quy định, đó là căn dặn của Đại lão gia, đãi ngộ tương đương con trai chi chính.

Trương Hoán có việc trong lòng, tạm thời không kể chuyện này cho Á thúc, mà rảo bước đi về phòng. Y thắp sáng đèn, quay người cài then cửa, lấy ra một cuốn sổ cũ úa vàng từ trong tủ, chính là sổ chi tiêu số lượng lớn hồi sáng y đã xem. Buổi chiều Dương quản sự không tới, lão Tiền đáp ứng y có thể mang cuốn sổ đó về nhà nghiên cứu cẩn thận.

Triệu quản sự đã nói có thể nhìn thấy rất rõ ràng có vấn đề trong cuốn sổ này, y tin bản thân cũng có thể nhìn ra được. Đêm khuya dần, Trương Hoán vẫn tập trung tinh thần ngồi dưới ngọn đèn kiểm tra số tiền của từng khoản. Cuốn sổ tuy không dày, nhưng mỗi một trang đều được viết dày đặc chi chít số tiền, mỗi trang ít nhất cũng có hơn hai trăm biên bản.

...

"Ba ngàn xâu tiên chi ra, có lẽ không phải đây; sáu ngàn xâu tiên chi ra, chắc hẳn cũng không phải cái này; bốn..."

Tay Trương Hoán bỗng dừng lại, y rốt cuộc đã phát hiện một biên bản ở khe sổ, số tiền không phải là bốn ngàn xâu, cũng không phải bốn vạn xâu, mà là bốn mươi vạn xâu.

'Bốn mươi vạn xâu cơ à!' Một lần chi ra bốn mươi vạn xâu duy nhất, Trương Hoán khó mà tưởng tượng nổi con số khổng lồ ấy, lượng tiền đúc một năm của Đại Đường cũng không hơn bốn trăm vạn xâu. Y kìm không được đóng sổ ngẫm nghĩ, chẳng lẽ vấn đề nằm ở đây sao?

Trương Hoán lại nhìn phần tiếp theo, ở cột nội dung chỉ viết hai chữ 'chi ra', mà thời gian xảy ra là ngày mùng bốn tháng mười năm ngoái. Trong lòng y chợt nảy sinh một sự hiếu kỳ mãnh liệt: số tiền này rốt cuộc đã được dùng vào đâu?

Chú thích:

(1): Trỏ những người có tri thức chuyên môn cao, quan hệ rộng, thu nhập tốt, là tầng lớp tinh anh của xã hội, được mọi người hết sức hâm mộ. Thông thường đều là giám đốc, quản lý cấp cao của các công ty lớn.

(2): Hai trường đại học lớn nhất Trung Quốc hiện nay. Bắc Đại chính là đại học Bắc Kinh.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-340)


<