Vay nóng Tima

Truyện:Chu Nhan - Hồi 38

Chu Nhan
Trọn bộ 49 hồi
Hồi 38: (không tựa)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-49)

Siêu sale Lazada

Sau khi Tuyết Oanh đi rồi, Chu Nhan một mình ở trong vườn hoa, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm xuống hồ, ngẩn ngơ suy nghĩ.

Thịnh ma ma đếm xong danh mục quà tặng trở về bẩm báo với quận chúa, từ phía xa nhìn lại đã thấy trĩu lòng. Mấy ngày nay bà thường xuyên nhìn thấy quận chúa ngẩn người, chỉ nhìn đó nửa ngày cũng không nói gì, không còn dáng vẻ hoạt bát nhảy nhót như xưa, không biết trong lòng nàng chất chứa tâm sự gì, chẳng lẽ nàng không vui về cuộc hôn nhân này sao?

Tổng đốc Diệp Thành Bạch Phong Lân là một trong những thanh niên nổi bật nhất của thế hệ trẻ khắp lục bộ, anh tuấn lỗi lạc, học rộng tài cao, xuất thân hiển hách, còn có khả năng cao trở thành Bạch vương tương lai. Có thể lấy cậu ta là mơ ước của rất nhiều cô gái trong lục bộ, vì sao quận chúa lại tỏ ra chẳng hề vui vẻ? Hay là trong lòng con bé vẫn còn nhớ đến Giao nhân đã rời đi rất lâu trước kia.

Thịnh ma ma nghĩ vậy, nhưng bà không biết trong lòng Chu Nhan lúc này lại không phải là Giao nhân kia.

"Ma ma!" Thấy bóng dáng bà phản chiếu trên mặt hồ, nàng quay đầu hỏi: "Có tin tức gì về thằng bé kia không?".

Thịnh ma ma giật mình: "Thằng bé nào?".

"Tô Ma ấy!" Chu Nhan giậm chân: "Không có tin tức gì của nó, con nóng lòng muốn chết".

Thịnh ma ma thở dài lắc đầu nói: "Quản gia ở Diệp Thành vẫn không có tin gì báo tới, có lẽ vẫn không có tung tích".

"Tại sao lại có thể như vậy?" Chu Nhan không khỏi có chút nôn nóng, giọng điệu cũng thay đổi: "Suốt nửa tháng nay con đã thả nhiều hạc giấy đi thế rồi mà chẳng có tin gì. Không thì... để con đi Diệp Thành tự tìm người đi".

"Vậy... không được đâu". Thịnh ma ma vội vàng khuyên can: "Quận chúa, người vừa trở về, lại sắp đại hôn, sao còn có thể chạy lung tung được".

"Từ nay đến đại hôn không phải còn một thời gian nữa thì sao?" Nàng giậm chân: "Nhỡ may nhóc con kia xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Ôi chao, quận chúa! Cho dù người có đi thì cũng có làm được gì? Nói về quen thuộc với Diệp Thành, làm gì có ai so được với quản gia? Nếu ông ấy đã không tìm ra được, thì người có đi cũng phí thời gian mà thôi". Thịnh ma ma dốc sức khuyên bảo Chu Nhan: "Hơn nữa ngày mai Hoàng thái tử sẽ tới phủ đệ, người không thể làm chuyện gì sai được!".

"Cái gì?" Chu Nhan kinh hãi: "Hoàng thái tử... người đến phủ làm gì?"

"Thiên ân mênh mông, đại hôn sắp tới gần, Hoàng thái tử phụng mệnh Đế quân đến ban thưởng". Thịnh ma ma nghĩ, muốn tìm chuyện gì đó nói để cho Chu Nhan vui vẻ, nhưng lại không biết mỗi lời nói của bà càng như dao đâm vào lòng nàng: "Nghe nói lần này đại hôn, Bắc Miện đế ban cho một trăm hòm châu báu. Hoàng thái tử đích thân đem quà tặng đến phủ đệ, bằng tỏ thiên ân với Xích tộc".

"Thật sao?" Chu Nhan run lên, sắc mặt tái mét.

Người... người sẽ tới đây? Lấy thân phận Hoàng thái tử đến ban hôn?

Từ sau khi chia tay ở Cửu Nghi, lúc nào nàng cũng nghĩ tới từ nay trở đi sẽ vĩnh viễn không gặp lại người, từ nay về sau một mình nàng sẽ trốn kỹ một góc, âm thầm gặm nhấm vết thương, âm thầm chờ đợi sinh mệnh trôi đi cho đến giây phút cuối cùng.

Nhưng mà nàng phát hiện bản thân đã sai rồi, nàng không thể mãi mãi không gặp lại người. Bởi vì người làm chủ cả Vân Hoang, mỗi một tấc đất nàng sống đều có hình bóng của người. Nàng sẽ nhìn người đến ban hôn, nhìn người đăng cơ, nhìn hôn lễ của người. Mỗi một việc về người nàng đều tai nghe mắt thấy nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể nói nổi một câu. Gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời, mỗi người đều tự sống nốt quãng đời còn lại. Hóa ra đây mới là kết cục của bọn họ sao?

Mãi cho đến khi Thịnh ma ma rời đi, Chu Nhan vẫn ở trong vườn hoa ngẩn người nhìn sóng nước lăn tăn bên hồ. Từ khi nàng ngồi xuống là quá ngọ, đến khi trăng sắp lên, bỗng nhiên có một người lặng yên xuất hiện ở phía sau nàng cũng không hề hay biết. Xung quanh dường như nổi lên một cơn gió nhẹ, từ trong bóng nước hiện lên bóng dáng bạch y khẽ lay động theo sóng nước.

"Sư... sư phụ?". Chu Nhan không kìm lòng được muốn thốt lên, lập tức quay đầu lại, quả nhiên thấy Thời Ảnh đứng lặng dưới bóng đêm, lặng lẽ nhìn nàng, lông mày khẽ nhíu lại. Ánh trăng trùm lên thân bạch y giống như cảnh trong mơ.

Y đã cởi bỏ y phục cung đình hoa lệ rườm rà, khoác lên mình thân áo trắng giản dị, nàng thoáng nhìn thấy, nhất thời lại nhớ đến hình ảnh Đại thần quan trên núi Cửu Nghi năm nào. Chỉ là ánh mắt người phức tạp mà xa xôi, không còn trong trẻo như năm nào nữa.

Chu Nhan đứng bật dậy đi về phía trước nhưng lại cố gắng kìm nén. Nàng cố gắng bình tĩnh, nhìn đối phương, nhưng giọng nói vẫn có chút không khống chế được, run rẩy: "Không... không phải ngày mai người mới tới hay sao?".

"Ta tới hỏi con một vấn đề, đợi đến ngày mai thì đã muộn".

Trong lòng Chu Nhan hoảng hốt, nhất thời vô số câu hỏi xẹt qua trong đầu.

"Vấn... vấn đề gì?".

"Con..." Thời Ảnh nhìn nàng, ánh mắt khẽ biến động. Cùng lắm mới có mấy ngày không gặp, trông nàng đã gầy đi trông thấy, hai má phúng phính đã trở nên nhợt nhạt, lộ cả xương hàm, đôi mắt trũng sâu. Y dời mắt, nhìn hồ sen hoa đã tàn, nhỏ giọng nói: "Con... tự nguyện lấy Bạch Phong Lân sao? Không phải là phụ vương bức ép con?".

Chu Nhan chấn động, môi mấp máy nhưng một chữ cũng không thể nói.

Hóa ra người cố ý đến đây chỉ là để hỏi những lời này sao? Nhưng mà nàng biết trả lời như thế nào đây? Đương nhiên là nàng không muốn lấy Bạch Phong Lân, nhưng nàng phải cam tâm tình nguyện. Nguyên nhân sâu xa phức tạp trong đó, làm sao có thể nói cho rõ trong một hai câu được. Hơn nữa, nàng phải nói như thế nào? Nói nàng tham gia phản loạn Phục Quốc Quân, Xích tộc bao che thủ lĩnh Phục Quốc Quân, mà Đại Tư Mệnh Không Tang lợi dụng điều này, bắt nàng đồng ý hôn lễ giữa hai tộc sao?

Đại Tư Mệnh là sư phụ của mình, hiện giờ lại giúp người vững vàng bước lên đế vị. Nếu nàng nói ra, hậu quả sẽ như thế nào?

Vô số lời nói đã tới miệng lại hóa băng, cuối cùng một câu cũng không nói nên lời.

"Cứ nói thật là được". Y nhìn biểu cảm của nàng, nhíu mày: "Con không cần sợ ta như vậy".

Nàng run lên, nhưng không phải bởi vì sợ hãi. Chu Nhan cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn y, nhưng ánh mắt y lại tối đen như màn đêm không nhìn thấy tận cùng. Nàng chỉ liếc mắt một cái, trong lòng đột nhiên chấn động quay đầu đi, trái tim đập loạn.

"Nói đi, không cần phải suy nghĩ xem trả lời thế nào cho phải. Chỉ cần nói thật thôi!". Y nhìn biểu cảm của nàng, lại hiểu lầm nàng sợ y.

"Ta đã hứa sẽ không bao giờ dùng thuật đọc tâm đối với con, nên hãy nói ra suy nghĩ của con".

"Phụ vương... người không ép con!" Cuối cùng Chu Nhan cũng nói ra sau một lúc lâu, ánh mắt Thời Ảnh khẽ động như một tia chớp vụt qua, nhưng lại khôi phục lại như cũ, sâu không thấy đáy. Y im lặng giây lát, cười một tiếng: "Quả nhiên là do con tự nguyện. Nếu không với tính cách và khả năng của con, ai có thể ép con?".

"Con..." Chu Nhan trong lòng buốt lạnh, muốn biện bạch nhưng lại dừng lại.

"Nếu con hối hận, hoặc có chút không tình nguyện, hiện tại hãy nói cho ta biết". Tuy rằng đây đã là lần cuối cùng, nhưng giọng nói Thời Ảnh vẫn bình tĩnh như trước: "Đừng giống như trước đây ở hoang mạc, chờ đến nước đến chân mới tính chuyện đào hôn!".

"Không đâu!" Nàng tựa như bị những lời nói của y kích động, siết chặt tay lớn tiếng: "Con... con đã đồng ý với phụ vương sẽ không làm loạn nữa".

Thời Ảnh im lặng nhìn nàng, dưới ánh hoàng hôn còn sót lại, gió thổi đến lay động áo trắng toàn thân, nhưng cả người lại tĩnh lặng như giếng sâu, chỉ có ánh mắt sáng mở to nhìn nàng như muốn nhìn sâu vào trong nội tâm. Chu Nhan biết sư phụ trước giờ là người giữ chữ tín, nói sẽ không dùng thuật đọc tâm với nàng thì sẽ không dùng. Nhưng vào giờ khắc này nàng lại có cảm giác như bị nhìn thấu.

Y ngừng lại hồi lâu, cuối cùng chỉ thở dài một hơi: "Đúng là con đã thay đổi một chút rồi. A Nhan, từ nay về sau con thật sự sẽ nghe lời, không làm loạn nữa thật sao?".

"Vâng ạ" Nàng run lên cố gắng duy trì bình tĩnh: "Trước đây ở đại mạc không phải người đã giáo huấn con sao? Thân là quận chúa Xích tộc, nếu ngày thường đã hưởng phúc từ hàng vạn con dân, áo gấm cơm vàng, vậy thì đối với hôn nhân gia tộc, cũng là nghĩa vụ tất nhiên phải thực hiện".

Nói đến đoạn sau, giọng nói của nàng đã nhỏ đi, rốt cuộc dừng lại.

Thời Ảnh im lặng nghe, trong mắt xẹt qua một tia cay đắng.

Đúng vậy, đó đều là những lời y từng dạy bảo nàng ngày đó, hiện giờ đã bị nàng trả lại y nguyên, dường như có một loại châm chọc. Khi đó y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Giờ nàng đã trưởng thành, học được phải biết nghĩ đến đại cục, người làm sư phụ như y chẳng lẽ không nên khen thưởng sao?

"Con đã xác định thế, thì tốt rồi" Hồi lâu y cũng mở miệng: "Ta... cũng yên tâm".

"Vâng ạ". Nàng cúi thấp đầu, giọng nói rất nhẹ: "Đa tạ sư phụ quan tâm!".

Một tiếng "sư phụ" kia làm y hơi chấn động, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Về sau, đừng gọi ta là sư phụ nữa. Cho tới bây giờ con chưa từng là đệ tử chính thức của thần miếu Cửu Nghi. Hiện tại con hẳn là nên gọi ta một tiếng "Hoàng thái tử điện hạ", sau này còn phải gọi là Đế quân nữa".

Nàng sửng sốt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Y cũng không nhìn nàng nữa, phất tay áo xoay người, còn thản nhiên để lại một câu: "Được rồi, ngươi nên trở về nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai khi ta đến phủ Xích vương, ngươi có thể không cần ra đón".

Thời Ảnh nâng tay lên, từ trên không trung truyền đến âm thanh rào rào, từ trong bóng tới một con bạch điểu bay tới, Thời Ảnh nhảy lên lưng thần điểu Trùng Minh, trong ánh mắt có vô số biểu cảm phức tạp, nhưng cuối cùng lại hóa thành thinh lặng.

"Hãy cứ sống như ngươi muốn đi". Cuối cùng Thời Ảnh quay đầu lại nhìn nàng một cái, ánh mắt trở nên ôn hòa, một tiếng thở dài gần như không nghe thấy.

"Tạm biệt, A Nhan".

Chu Nhan nhìn thấy y xoay người, trong lòng đau đớn lại không nói ra.

"Chờ một chút, con còn có một câu hỏi nữa". Đúng lúc y chợt rời đi, Chu Nhan đột nhiên nhớ tới còn muốn hỏi đến chuyện của Thời Vũ, nhưng cũng đã không kịp rồi. Thần điểu Trùng Minh đã giương cánh bay đi, trong bóng tối biến thành một dấu chấm xa xa.

Thời Vũ đâu? Ngài ấy rốt cuộc đã đi đâu? Có phải đã chết rồi không? Có phải bị người giết rồi không?

Thế nhưng câu hỏi mà nàng định giúp Tuyết Oanh hỏi, cuối cùng đã không kịp thốt ra miệng nữa rồi.

*****

Ngày hôm sau khi tân hoàng thái tử đến phủ Xích vương ban thưởng cho phiên vương, Chu Nhan không có nghe lời y mà vẫn ra ngoài theo cha mẹ. Nàng không ngờ khi người tới lại bày thế trận phô trương như vậy. Phu thê Xích vương ra ngoài nghênh đón, vừa quỳ lạy vừa dập đầu tạ ơn, nàng nhìn thấy cảnh ai nấy nhấp nhô quỳ lạy mà kinh ngạc, trong lòng cũng mất tự nhiên, cứng ngắc đứng đực ở đó. Thịnh ma ma ở bên cạnh lo lắng kéo nàng nhỏ giọng: "Quận chúa, còn không quỳ xuống đi!".

Nàng sửng sốt đột nhiên hiểu ra, ngày hôm qua người bảo nàng không cần đi ra gặp, chắc là vì không muốn nàng nhìn thấy cảnh tượng này đi. Giờ đây người đã là hoàng thái tử Không Tang, đế quân tương lai, quy tắc quân thần là điều không thể bàn cãi. Mỗi lần gặp thì cha mẹ nàng sẽ phải quỳ lạy trước người, mà nàng cũng vậy. Khoảng cách giữa họ giờ đây khác nào giữa trời và đất đâu?

Nghĩ đến đây trong lòng nàng tựa như sét đánh, đầu óc trống rỗng. Một đoàn người quỳ lạy trước mặt Thời Ảnh, chỉ có tiểu quận chúa Xích tộc vẫn đứng, mà Thời Ảnh chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, cũng không tỏ vẻ gì, phất tay ban cho cả nhà Xích vương bình thân. Hoàng thái tử dựa theo nghi thức tuyên đọc ý chỉ ban thưởng của Đế quân Không Tang. Từng hòm đồ đạc được mở ra, vô số báu vật quý giá rực rỡ chói mắt. Lễ quan đọc theo danh sách đến đâu, đám thị nữ nha hoàn trong phủ lại cúi thấp đầu cảm thán đến đó. Nhưng mà Chu Nhan ở một bên nhìn thấy, ánh mắt cũng thản nhiên. Mấy thứ này có ý nghĩa gì với nàng đâu? Chỉ là mua tự do cả đời này của nàng mà thôi.

Sau khi hoàn tất lễ ngự ban, Thời Ảnh ngồi xuống nói chuyện mấy câu với phu thê Xích vương, sau đó đi thẳng vào vấn đề chính: "Không biết đại hôn sẽ được tổ chức vào thời gian nào? Hôn lễ giữa trưởng tử và trưởng nữ của hai tộc Bạch – Xích là chuyện trọng đại, đến lúc đó ta sẽ đến chủ trì thay Đế quân".

Chu Nhan run bắn người, gần như rơi cả tách trà trên tay. Người đến chủ trì? Vì sao lại là người? Vì sao người lại đồng ý làm chuyện này cơ chứ?

Nàng ngạc nhiên nhìn về phía y, nhưng mà Hoàng thái tử chỉ quay đầu nhìn Xích vương, không thèm nhìn nàng lấy một cái.

"Đa tạ Đế quân cùng Hoàng thái tử điện hạ quan tâm". Xích vương cung kính cảm tạ: "Ngày cử hành hôn lễ đã được chọn, chỉ cần bàn bạc lại chút nữa với Bạch vương, đến khi nào chốt xong sẽ thông báo ngay với Hoàng thái tử ạ".

Thời Ảnh không tỏ vẻ gì: "Đây là thời khắc quan trọng với Không Tang, nên tiến hành nhanh chóng một chút, tránh cho quận chúa cảm thấy thiệt thòi".

Nói đến đây rốt cuộc y cũng liếc nhìn Chu Nhan một cái, ánh mắt bình tĩnh không chút dao động.

Trong lòng nàng thảng thốt, chỉ cảm thấy ngón tay run rẩy đến mức không cầm nổi chén trà. Lại nghe phụ vương bên tai cười nói: "Lễ nghi rườm rà cũng không quan trọng, cổ nhân khi xưa còn thành hôn giữa thời chiến thì sao?".

Hai người liên miên nói chuyện thêm vài câu, Xích vương thấy cuộc nói chuyện thoải mái cởi mở, liền cười hỏi: "Hôn lễ là chuyện quan trọng, hiện giờ đế quân long thể bất an, có lẽ cũng đang muốn nhìn thấy đại hôn của Hoàng thái tử điện hạ, không biết người đã chọn được người để sách lập làm hoàng thái tử phi chưa ạ?"

Hoàng thái tử phi? Chu Nhan lại chấn động, lần này chén trà từ trong tay trực tiếp rơi xuống. Thời Ảnh cũng không liếc nhìn nàng, ngón tay trong ống tay áo không một tiếng động phẩy nhẹ. Trong chớp mắt chén trà sắp rơi xuống đất lại bật lên, nhẹ nhàng đáp vào lòng bàn tay nàng, một giọt nước cũng không tràn ra ngoài. Không ai để ý đến sự thay đổi nhỏ này, thậm chí Thời Ảnh cũng không liếc mắt nhìn Chu Nhan một cái. Nhưng Chu Nhan kinh ngạc nhìn chén trà, trong lòng thổn thức, lại chỉ nghe thấy Thời Ảnh ung dung trả lời: "Hai ngày sau tại hạ sẽ đến phủ Bạch vương một chuyến, thương lượng chuyện này với Bạch vương. Theo lệ thường, có lẽ là chọn ra một trong bốn vị đích nữ ngay tại Bạch vương phủ đi".

"Thiên kim Bạch vương phủ ai nấy đều xinh đẹp hiền thục, xứng đáng làm mẫu nghi thiên hạ". Xích vương cười mở miệng: "Chúc Hoàng thái tử điện hạ sớm ngày chọn được ý trung nhân, lúc đó cả Vân Hoang cũng sẽ hân hoan náo nức".

"Đa tạ lời chúc của Xích vương". Thời Ảnh mỉm cười buông chén trà đứng dậy cáo lui. Vào giây phút cuối cùng, ánh mắt hắn lướt nhẹ qua nàng, vẻ mặt tĩnh lặng. Chu Nhan muốn nói cái gì nhưng lại nói không nên lời. Từ đầu đến cuối cuộc gặp mặt này, bọn họ không có cơ hội nói với nhau một câu. Nàng chỉ có thể đứng bên nghe y cùng cha mẹ mình nói chuyện xã giao, chẳng khác nào người xa lạ, như gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt, không hẹn ngày về.

"Cung tiễn hoàng thái tử điện hạ!". Khi y rời đi, tất cả mọi người trong phủ Xích vương lại quỳ xuống lần nữa, chỉ có Chu Nhan vẫn đứng đó sững sờ nhìn bóng dáng y.

Sư phụ người... người muốn kết hôn sao?

Đúng vậy, giờ đây người đã không còn là đại thần quan trên thần miếu Cửu Nghi nữa, mà là người thừa kế duy nhất của đế quân, là hoàng thái tử Không Tang, nên người đương nhiên phải lập thê, hơn nữa phải chiếu theo quy củ chọn lấy hoàng thái tử phi từ trong Bạch tộc, mọi thứ giống như nó phải là như vậy.

Thế nhưng làm sao những chuyện này có thể xảy ra nhanh như vậy, nhanh đến mức không thật, khó có thể tin được.

Giống như ngày hôm qua, người vẫn còn nằm chết trong lòng mình. Vậy mà hôm nay người đã trở lại thế gian bằng một thân phận khác. Là người đã mất đi trí nhớ, hay là nàng đã quên?

"Quận chúa, người còn không mau...". Thịnh ma ma nhìn thấy quận chúa ngẩn người thì mau chóng kéo vạt áo để nàng quỳ xuống.

Nhưng mà Chu Nhan chỉ hơi phất tay áo, trong phút chốc cả người bỗng nhiên biến mất.

Tám con tuấn mã kéo cỗ xe hoàng gia hoa lệ, sơn son thiếp vàng đậu trước cổng hành cung phủ Xích vương. Chiếc xe có đôi cánh màu bạc, là biểu tượng của Hoàng thất Không Tang. Đợi đến khi Thời Ảnh ngồi vào trong xe ngựa, thì thị vệ đại nội bên ngoài đã buông mành xuống. Bên trong xe lộng lẫy và rộng rãi, cũng không có một người hầu nào cả. Đúng lúc mành che vừa buông xuống lại đột nhiên lay động. Thời Ảnh ngồi ngay ngắn bên trong xe cau mày, bỗng nhiên nói vào trong hư không: "Ngươi theo tới đây làm cái gì?".

"Á!" Trong xe ngựa không có một bóng người, nhưng lại phát ra tiếng hô thật nhỏ, như mang theo một tia ảo não.

"Người... người nhìn thấy con ư?". Trong xe ngựa che kín tựa như có cơn gió nhẹ lướt qua, một bóng người thở dài xuất hiện trong không trung, mắt ngọc mày ngài, nhìn qua trang phục đúng là quận chúa phủ Xích vương.

"Người đã nói nếu đồng thời sử dụng thuật ẩn thân và thuật thu nhỏ, có thể trở thành pháp thuật mới". Chu Nhan nghĩ đến kỹ năng vừa học được của mình, trong giọng nói có vẻ đắc ý: "Pháp thuật mà con vừa sử dụng, ngay cả phụ vương cũng không nhìn ra đâu".

Thời Ảnh nhướn mày giống như tán thưởng, nhưng không nói gì.

Đứng đầu lục bộ là những nhân vật chỉ đứng sau đế quân Vân Hoang, có thể sử dụng pháp thuật che mắt Xích vương đúng là tu vi khó lường, cô bé này đúng thật là thông minh. Y mới chỉ điểm qua, nàng đã lập tức học một hiểu ba. Nhưng mà y không tiếp lời nàng.

"Ngươi thân là quận chúa Xích tộc sắp xuất giá, lại tự nhiên chui vào xe ngựa của ta như vậy, nếu như bị người khác thấy sẽ thành lời đồn không hay. Tranh thủ lúc chưa ai nhìn thấy, mau chóng rời đi đi!".

Chu Nhan chỉ là nhất thời xúc động mới theo lên, nghe giọng điệu công tư phân minh của y như thế, máu bốc đồng trong người nguội lạnh, một lúc sau mới lúng túng: "Vừa rồi... chỗ đó có nhiều người, con vẫn không có cơ hội hỏi người một chuyện, nên mới không nhịn được chạy theo".

Thời Ảnh thoáng run lên, thần sắc có chút khác thường.

"Ngươi... muốn hỏi cái gì?".

Chu Nhan giậm chân, "Vì sao người phải tới chủ trì hôn lễ của con?".

"Ngươi muốn hỏi cái này ư?". Không biết vì sao Thời Ảnh thở phào một hơi, ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, nhìn về phía trước không chớp mắt, giọng nói bình tĩnh lãnh đạm: "Hiện tại ta là hoàng thái tử, nếu đế quân đã bệnh, thì phải do ta ra mặt thu phục lòng người. Chỉ như vậy mà thôi!".

"Nhưng... nhưng... nhưng..." Nàng nói mấy câu "nhưng", lại không biết phải nói gì nữa.

"Nhưng nếu ta nhúng tay vào việc này, sẽ làm ngươi cảm thấy không thoải mái, đúng không?".

Giống như đã đoán được suy nghĩ của nàng, y thản nhiên nói: "Không thể bởi vì ngươi cảm thấy bản thân không thoải mái mà cự tuyệt ban ân của đế quân. Không phải ngươi từng nói bản thân không còn nhỏ sao? Nếu đã quyết tâm lấy chồng rồi, sao còn giận dỗi vì chuyện nhỏ nhặt này?".

Nàng nhất thời không biết phản bác như thế nào. Đúng vậy, nếu nàng đã quyết định lấy Bạch Phong Lân, thì sao còn phải để ý đến chuyện ai làm chủ hôn. Việc đó đáng để bận tâm sao, so với việc lấy ai làm chồng có ý nghĩa gì đâu cơ chứ?

Chu Nhan mấp máy môi, sắt mặt tiu nghỉu, cúi thấp đầu xuống, một lúc lâu sau vẫn không nhịn được mở miệng: "Người... người thật sự phải sách lập thái tử phi sao?".

"Đương nhiên!". Thời Ảnh ngay cả khóe mắt cũng không động: "Có đế quân nào không có hoàng hậu?".

Lòng Chu Nhan trầm xuống không nói thêm lời nào nữa. Xe ngựa chạy như bay, không khí trong xe gần như đóng băng. Trong nháy mắt xe ngựa đã rẽ ra đến phố. Thời Ảnh nhìn về phía trước, thản nhiên: "Trước mắt đã là cửa cung rồi, ngươi mau về đi!".

Chu Nhan giật mình bỗng dưng thốt lên, nói: "Con... con còn có một câu hỏi, muốn hỏi người".

Thời Ảnh nhíu mày: "Chuyện gì?".

"Chuyện... chuyện hoàng thái tử trước, Thời Vũ ấy". Nàng cắn chặt răng, rốt cuộc cố lấy dũng khí mở miệng: "Hiện giờ ngài ấy ra sao, người có biết tung tích của ngài ấy không?".

Thời Ảnh chấn động, giống như không ngờ nàng sẽ hỏi câu này, rốt cuộc đã quay đầu lại nhìn nàng một cái, ánh mắt sâu xa: "Vì sao lại hỏi chuyện này?".

Chu Nhan thấp giọng: "Bởi vì ngài ấy là người trong lòng của Tuyết Oanh".

Thời Ảnh khẽ nhíu mày: "Tuyết Oanh, quận chúa Bạch tộc?".

"Vâng, người biết nàng ấy không ạ?". Chu Nhan không ngờ y lại biết rõ tình hình nên thấy bất ngờ: "Cô ấy vì chuyện của Thời Vũ mà không ăn không uống, lo lắng muốn chết luôn... Con sợ nếu cứ như vậy cô ấy sẽ nghĩ quẩn mất".

Thời Ảnh không trả lời thẳng câu hỏi mà chỉ thờ ơ nói: "Ngươi không cần lo lắng đến chuyện của người khác".

"Tuyết Oanh là tỷ muội tốt nhất của con". Chu Nhan thấy y không phủ nhận, biết không ổn, trong lòng trầm xuống: "Cô... cô ấy nghi ngờ người đã giết Hoàng thái tử. Con tức giận đến mức thiếu chút cãi nhau với cô ấy. Nếu sớm tìm ra đệ đệ của người một chút, cô ấy sẽ không còn lý do nghi ngờ người nữa".

"Không lý do?". Thời Ảnh im lặng giây lát, thản nhiên nói: "Sao? Ngươi tin chắc là ta vô tội à?".

"Cái gì?" Chu Nhan bỗng nhiên chấn động, nhất thời nói không nên lời.

"A Nhan, không cần giả vờ làm gì, khi ngươi nhìn thấy ta ở Tử Thần điện, chẳng lẽ trong lòng ngươi không nghi ngờ gì sao?". Thời Ảnh ngồi trong xe ngựa hoàng thất, mặt lễ phục hoàng thái tử, giọng nói thản nhiên sâu không thấy đáy: "Vì sao ta trở lại đế đô, ta đã thỏa thuận gì với Đại Tư Mệnh, vì sao ta đoạt lấy thứ vốn dĩ thuộc về mình, lại phải trả giá đắt như thế nào, tất cả những chuyện này, ngươi chưa từng nghĩ tới sao?".

"Nhưng... nhưng..." Nàng ngây ra nhìn y, trong giọng nói lộ vẻ kiên quyết: "Bất luận như thế nào, sư phụ cũng không thể là loại người như thế được".

"Loại người như thế nào?". Thời Ảnh nhìn nàng một cái, ánh mắt lộ vẻ mỉa mai: "Ôi... ngươi thật sự biết ta là loại người thế nào sao?".

"..." Chu Nhan không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy trong giọng nói của người có cảm giác lạnh lẽo như dao, từng nhát từng nhát tách nàng ra khỏi y.

Thành thật mà nói, ngay cả khi đã ở chung nhiều năm, nhưng đối với nàng, người vẫn thật xa xôi không thể chạm đến, thậm chí không thể thấy rõ. Lúc bọn họ gần nhau nhất có lẽ là khi sắp chết. Lúc người nói với nàng câu nói kia. Chính lúc đó nàng nhận ra rằng mình hoàn toàn không hiểu được người này.

Mà tới lúc này, khi sắp trở thành đế quân, trong lòng người nghĩ tới cái gì? Nàng mơ hồ như đi giữa sương mù, vĩnh viễn không thể nhìn thấy dáng vẻ của người.

"Bảo quận chúa Tuyết Oanh, đừng chờ Thời Vũ nữa!". Thời Ảnh quay đầu nhìn thẳng về phía trước, giọng nói lạnh như băng: "Nó sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu".

"Sao ạ?". Chu Nhan ngây người tại chỗ, cả người đột nhiên lạnh thấu xương giống như bị tuyết phủ: "Trời ạ, chẳng lẽ... chẳng lẽ Tuyết Oanh nói thật sao? Sư phụ, tất cả chuyện này đều là do người làm?".

Hai tay Thời Ảnh lặng lẽ siết chặt không phủ nhận, im lặng giây lát bỗng nhiên có chút khó chịu, lớn tiếng nói: "Ta đã nói rồi, từ nay về sau ngươi đừng gọi ta là sư phụ nữa!".

Nàng cứng ngắt, trong lòng lạnh xuống, một lúc sau mới khó khăn mở miệng, giống như nếu không thật sự nghe thấy đáp án thì sẽ không cam lòng: "Vậy, xin hỏi Hoàng thái tử điện hạ, Thời Vũ đã chết thật rồi sao?".

Thời Ảnh nhìn thẳng về phía trước, giọng nói bình tĩnh mà lạnh lẽo: "Phải".

Chu Nhan run lên một cái, một lát mới không tin được tiếp tục hỏi: "Có phải là người làm không?".

"Ngươi nghĩ như thế nào...". Thời Ảnh lạnh lùng nhưng không phủ nhận: "Thì chính là thế đó".

Toàn thân Chu Nhan chấn động, đầu óc trống rỗng. Nàng lảo đảo lui về sau tựa vào thành xe không tin được nhìn người quen thuộc trước mắt bỗng trở nên xa lạ, ánh mắt biến đổi không ngừng. Trong xe ngựa hồi lâu không có một tiếng động. Không biết qua bao lâu, Thời Ảnh quay đầu lại liếc mắt một cái qua bên cạnh như muốn giải thích cái gì đó, nhưng thật không ngờ nàng đã không còn ở đó nữa. Đây là lần đầu tiên trong đời, pháp thuật của nàng lại có thể qua mắt y, cứ như vậy lặng lẽ biến mất ngay trước mắt y không một tiếng động.

"A Nhan..." Thoáng chốc y nhịn không được cúi đầu thì thào gọi.

Chờ khi xe ngựa biến mất nơi cuối phố, Chu Nhan đột nhiên xuất hiện ở góc đường, sắc mặt tái nhợt, chân đi loạng choạng.

"Ta đã nói rồi, từ nay về sau đừng gọi ta là sư phụ nữa". Câu nói kia không ngừng vẳng lại trong đầu nàng đến nghẹ thở. Nàng thất thểu đi về phía trước như người mất hết phương hướng, đột nhiên lảo đảo một cái như đụng vào thứ gì.

"Ôi, đau đau!". Người bị ngã là một đứa bé, nó đang cầm kẹo đường trong tay, ôm trán kêu đau, tay nhỏ bé trắng nõn, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu.

Chu Nhan thoáng nhìn, kêu lên: "Nhóc con, đệ chạy đi đâu thế?"

Nàng kéo đứa bé lên, ôm chầm lấy nó.

"Mẹ ơi, mẹ ơi, cứu con!". Đứa bé kia lại ra sức giãy dụa, hoảng hốt hét ầm lên. Chu Nhan nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đứa bé kia, giật mình buông tay ra.

Đúng vậy, đứa bé này không phải Tô Ma. Nó có đôi mắt và mái tóc dài màu đen, rõ ràng là người Không Tang. Nàng mới chỉ lơ đãng một chút đã nhìn lầm. Tại sao cuộc đời này của nàng lại nhìn lầm người nhiều lần đến như vậy?

*****

Ở trong hành cung Xích vương tại Đế đô Già Lam, quản gia đang bẩm báo với Xích vương những chuyện xảy ra gần đây, mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa rồi, cuối cùng cũng bổ sung một câu: "Xin vương gia hãy yên tâm, thuộc hạ thấy lần này quận chúa trở về thay đổi rất nhiều, thật sự đã trưởng thành rồi".

"Hi vọng là như thế". Xích vương thở dài xoa huyệt thái dương: "Con bé từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, trải qua nhiều chuyện, giờ cũng coi như trưởng thành hơn một chút."

"Chỉ là..." Quản gia trầm ngâm có chút bất an.

"Sao?" Xích vương nhíu mày: "Có chuyện gì cứ việc nói thẳng".

"Thuộc hạ có hơi lo lắng". Quản gia thở dài hơi phiền muộn: "Quận chúa rất quan tâm đến tiểu Giao nhân kia, tuy rằng đang ở đế đô nhưng vẫn luôn căn dặn thuộc hạ đi tìm"

"Vậy ngươi có tìm ra không?" Xích vương nhíu mày.

"Bẩm báo vương gia, đích thật là tìm được rồi". Quản gia ngó trước ngó sau cúi người nhỏ giọng: "Hôm qua vừa nhận được tin từ Diệp Thành, nói có một đứa bé Giao nhân quần áo rách nát nửa đêm nửa hôm gõ cửa, cửa vừa mở đã ngất xỉu ngay trước cửa hành cung".

"Cái gì?" Xích vương thốt lên: "Thằng nhóc đó trở về rồi sao?".

"Đúng vậy! Nhóc con kia đúng là mạng lớn".

Quản gia không chắc chắn về thái độ của Xích vương đối với việc này thì cẩn thận lời nói, nhìn sắc mặt Xích vương: "Không biết dạo này thằng bé đó đi đâu, đại phu nói nó rất yếu, có vẻ như vừa phải bôn ba hơn ngàn dặm mới trở lại được Diệp Thành".

Xích vương thay đổi sắc mặt thốt lên: "Đáng chết, việc này tuyệt đối không được cho A Nhan biết".

"Sao ạ?" Thì ra vương ra cũng không hi vọng chuyện này xả ra. Quản ra cũng lập tức hiểu ý Xích vương vội vàng nói: "May mà thằng bé đó trở về đúng lúc quận chúa không ở Diệp Thành. Thuộc hạ đã sai người nhốt thằng bé đó vào một chỗ, lại phái người trông coi cẩn thận, không cho người ngoài biết việc này".

"Làm tốt lắm!" Xích vương thở phào một hơi, càng nghĩ càng phiền, nhất thời trong mắt đầy tức giận: "Sao cứ phải là Giao nhân. Lần trước Giao nhân kia sống trong phủ ta còn chưa đủ rước phiền toái sao?".

"Đúng ạ!" Quản gia biết mình nên đứng về phía ai, vội vàng gật đầu: "Thuộc hạ đã phái người trông coi thằng nhóc kia kỹ càng, sẽ không cho nó cơ hội chạy trốn".

"Trông coi cái gì?" Xích vương nghe được lời này giận dữ đỏ mắt: "Còn không mau xử lý đi!".

"Nhưng... tính tình quận chúa chắc vương gia cũng biết". Quản gia có chút khó xử, cẩn thận nói: "Nếu không tìm thấy đứa bé kia, sao người có thể dễ dàng từ bỏ được chứ".

"Vậy ngươi tìm cách khiến nó quên đi ý nghĩ này là được, không phải ngươi vẫn tự xưng là người lắm mưu nhiều kế sao". Xích vương bất lực nhìn tâm phúc của mình: "Ngày mai ngươi không cần tiến cung với ta nữa, quay về Diệp Thành xử lý gọn chuyện này đi, cần làm sạch sẽ một chút đừng để thằng nhãi kia xuất hiện trước mặt A Nhan nữa".

"Vâng..." Quản gia gật đầu: "Thuộc hạ đã hiểu ý của vương gia".

Xích vương dừng lại một chút, bỗng nhiên quan sát hắn, lại hỏi: "Ngươi thật sự đã hiểu sao?".

Quản gia nhìn ánh mắt Xích vương âm thầm rùng mình một cái ra sức gật đầu: "Đúng vậy, thuộc hạ đã biết, bất luận dùng thủ đoạn gì cũng phải khiến cho thằng bé kia từ nay về sau hoàn toàn biến mất".

Giọng nói Xích vương lạnh lùng: "Hơn nữa không được để lại bất kỳ dấu vết gì, tránh hậu hoạn về sau".

"Vâng ạ!" Quản gia gật đầu, vội vàng lui ra.

Xích vương đập mạnh tay xuống bàn thở dài một tiếng thần sắc phức tạp: "A Nhan, con đừng trách phụ vương nhẫn tâm. Hiện này Không Tang đại biến, là quận chúa duy nhất của Xích tộc, con sắp phải đại hôn với Bạch tộc, sao có thể vì một nô lệ Giao nhân nhỏ bé mà làm ảnh hưởng đến mối quan hệ tốt đẹp của hai tộc? Bài học nhãn tiền vẫn còn đó, cho dù thế nào ta cũng không muốn đi vào vết xe đổ như chuyện của Chỉ Uyên năm xưa. Cho nên mầm họa này hãy để phụ vương giải quyết sớm một chút cho con đi, giống như Ngọc Phi và Vân Man khi đó".

Diệp Thành ở phía Nam Kính Hồ, đêm đến, ánh đèn sáng rực như bờ biển được dát lên một lớp ngọc trai, cho thấy sự giàu có và thịnh vượng của đô thành lớn nhất Vân Hoang. Trong hành cung hoa lệ của Xích vương ở Diệp Thành, một đứa bé nằm trên trường kỷ ngủ say dưới ánh nến bập bùng.

"Vẫn chưa tỉnh sao?" Một thị nữ thở dài: "Đứa bé đáng thương, gầy đến nỗi thì còn thoi thóp. Đứa bé này chắc đã phải trải qua một chặng đường dài, bàn chân cũng phồng rộp hết cả lên". Một thị nữ lớn tuổi khác cũng nói: "Đại phu nói nó đã không ăn không uống ít nhất ba ngày rồi, trên người ngoài một con búp bê thì chẳng còn gì hết, không biết đoạn đường này nó sống thế nào nữa".

"Búp bê á?" Thị nữ nhỏ tuổi hơn tò mò: "Đúng vậy, ở trong này này". Thị nữ lớn tuổi chỉ lên túi vải trên ngăn tủ đầu giường: "Búp bê kia nhìn giống hệt đứa bé này".

"Thế ạ?" Thị nữ trẻ tuổi đi đến, mở túi vải ra nhìn, ngạc nhiên. Đó là con búp bê dài không đến một thước, nét mặt nhỏ xíu đường nét rõ ràng, không biết làm từ chất liệu gì mà sờ rất mềm mại, trên mỗi một đốt tay hình như đều cắm một cái đinh màu vàng. Tứ chi buông thõng mềm mại bất động.

"Ôi! Kỹ thuật thật tinh xảo. Các đốt ngón tay còn có thể cử động". Thị nữ trẻ tuổi tò mò nhìn cánh tay búp bê, nhìn như con rối trong rạp múa rối vậy. Vừa nói nàng vừa không nhịn được cầm chiếc khăn tay bọc lên mình con rối kia, rồi dùng kim băng bọc lại như mặt một lớp áo.

"Ôi, thật sự là giống đứa bé này như đúc". Thị nữ trẻ tuổi quấn quần áo cho búp bê xong, quan sát một lúc không khỏi cảm thán: "Kỹ thuật này đúng thật là tinh xảo."

Con búp bê mà hai người đang nói tới lại trợn tròn mắt nhìn họ. Dưới ngọn đèn cặp đồng tử màu ngọc bích như có sức sống. Nó nhìn người thị nữ trẻ hơn, chớp mắt một cái như trêu chọc. Thị nữ trẻ tuổi sửng sốt thả nó xuống bàn lùi lại mấy bước.

"Thứ này... thứ này thật kỳ lạ".

"Đúng vậy, nhìn thấy nó hơi khó chịu". Thị nữ lớn tuổi hơn nói.

"Vâng". Thị nữ trẻ vội vàng quấn vải bọc lại con búp bê, không dám nhìn nó nữa, lẩm bẩm: "Không biết sao trên người đứa bé này lại có đồ vật kỳ quái thế chứ".

"Không biết nữa". Thị nữ lớn tuổi hơn nhìn thoáng qua đứa trẻ ốm yếu đang hôn mê, thở dài: "Nghe nói đứa bé này là nô lệ mà quận chúa mới thu nuôi, vô cùng yêu thích nhưng lại bị lạc khi xảy ra biến loạn Phục Quốc Quân. Ai cũng nghĩ sẽ không thể tìm ra nó nữa. Thế mà cuối cùng nó lại tự mình trở về Xích vương phủ".

"Tự mình trở về ư?". Thị nữ trẻ kinh ngạc, nhìn kỹ lại tiểu Giao nhân đang mê man, vẻ mặt không thể tin được. Nô lệ Giao nhân đều là những kẻ không biết nghe lời, chỉ cần không trông coi cẩn thận một chút là tìm cách trốn mất. Thế mà nhóc Giao nhân lại đường xá xa xôi vất vả trở về.

"Có thể là do quận chúa đối xử rất tốt với nó đi". Thị nữ lớn tuổi hơn thở dài.

"Đúng vậy". Thị nữ trẻ tuổi như nhớ tới cái gì, cũng không nhịn được khẽ run rẩy, lại nhìn đứa bé Giao nhân đang hôn mê nằm trên trường kỷ, nhỏ giọng: "Thật không biết tại sao quản gia lại phải đối xử với một đứa bé như thế, chẳng lẽ là ý của quận chúa sao?".

"Này, đừng có hỏi nhiều, chỉ cần nghe theo bên trên sai bảo là được". Thị nữ lớn tuổi lo lắng nói: "Ở trong vương phủ này, kẻ lắm mồm đều không có kết cục tốt đâu".

"Vâng". Thị nữ trẻ vội vàng gật đầu im miệng không dám nói nữa.

"Cũng không phải là chuyện gì khó khăn, lừa một đứa bé thôi mà". Thị nữ lớn tuổi nhìn thoáng qua thị nữ trẻ tuổi bên cạnh, cười nói: "Cô vào phủ cũng đã nhiều năm, chẳng lẽ còn không đối phó được với một đứa bé tám tuổi sao? Chờ sau khi lừa được đứa bé này đi rồi, tổng quản đại nhân nhất định sẽ trọng thưởng hậu hĩnh".

"Phải phải". Thị nữ trẻ tuổi vội vàng gật đầu, im lặng trong chốc lát, tiểu nô lệ vẫn nằm mê man trên trường kỷ, không có dấu hiệu tỉnh lại, dưới ánh đèn gương mặt tái nhợt, lông mi dài che lấp gương mặt, tuy chỉ là một đứa trẻ nhưng lại đẹp vô cùng.

Hai thị nữ lặng im, thoáng nhìn thấy, nhất thời đều không thốt nên lời.

"Khó trách, quận chúa lại thích tiểu tử này như vậy, một đứa trẻ đẹp đẽ hiếm thấy".

Thị nữ trẻ tuổi vẫn có chút mềm lòng, khẽ lẩm bẩm. Đúng lúc đó đứa bé dưới đèn bỗng nhiên động đậy: "Ôi, cậu bé tỉnh rồi".

Dưới ánh đèn, một đôi mắt màu ngọc bích mở ra, mờ mịt nhìn về nơi có ánh sáng phát ra. Môi mấp máy như muốn nói một câu gì.

"Con tỉnh rồi hả". Thị nữ lớn tuổi giơ tay vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt tiểu Giao nhân, giúp nó lau đi mồ hôi trên trán, nói với giọng đầy yêu thương: "Ta tên Nhược Bình, còn cô ấy tên là Tiểu Huệ, chúng ta đều là người của phủ Xích vương. Con cảm thấy thế nào, có khát nước không?"

Tiểu Giao nhân kia không nói gì, chỉ mờ mịt nhìn hai người, biểu cảm trong mắt vô hồn giống như nhất thời không biết mình đang ở đâu. Thế nhưng đúng lúc thị nữ đưa tay sờ trán cậu, đứa bé bỗng nhiên giật mình, theo bản năng hất tay bà ra: "Đừng có động vào ta, cút đi!".

Nhược Bình không đề phòng, lảo đảo thiếu chút ngã ra đất. Tiểu Huệ vội vàng đỡ lấy bà, vừa quay đầu lại đã sợ muốn hét lên một tiếng. Đứa bé kia đã ngồi dậy, cuộn tròn thu lu trên góc tường, trên tay cầm con dao gọt hoa quả đang để trên bàn. Dưới ánh đèn thoạt nhìn, đôi mắt đứa bé sáng vô cùng, ánh lên vẻ thù địch và đề phòng, giống như một con thú nhỏ trong tư thế sẵn sàng tấn công.

"Các ngươi là ai, không... không được tới gần ta". Đứa bé ra sức gắng gượng, giọng nói lại vô cùng suy yếu thì thào: "Ta... ta muốn gặp tỷ tỷ".

"Tỷ tỷ?" Nhược Bình dù sao cũng là thị nữ lâu năm có kinh nghiệm, lấy lại bình tĩnh: "Con nói quận chúa Chu Nhan sao?".

Tô Ma gật đầu: "Tỷ tỷ đang ở đâu?".

"Quận chúa không có ở trong phủ". Nhược Bình nói chầm chậm để không kinh động đến đứa bé đang tức giận: "Mấy ngày trước, người đã theo vương gia đến kinh thành rồi".

"Hả?" Đứa bé ngẩn ra, giọng nói vô cùng thất vọng: "Vậy Thịnh ma ma đâu?".

Nhược Bình lắc đầu: "Cũng theo quận chúa vào kinh rồi".

"Cái gì?" Con dao trong tay đứa bé run lên: "Bọn họ... bọn họ đều đi cả rồi?".

Từ vực sâu Thương Ngô lặn lộn đường xa trở về đây, đoạn đường dài đằng đẵng khổ sở, đứa bé đã phải trải qua biết bao đau khổ, khó khăn lắm mới về đến Diệp Thành. Vậy mà tỷ tỷ cũng đã không còn ở đây. Không phải tỷ tỷ đã nói sẽ không bao giờ bỏ rơi mình hay sao?

Nhìn thấy vẻ mặt của đứa bé như vậy, Nhược Bình và Tiểu Huệ liếc nhìn đứa bé: "Đừng sợ, cho dù quận chúa không có ở đây, chúng ta cũng sẽ chăm sóc con. Mau đưa dao đây cho ta".

"Tỷ... tỷ đi làm cái gì?". Đứa bé cũng không nghe lời, cầm dao nhìn hai người, hỏi: "Khi nào thì trở về?".

"Quận chúa theo vương gia, vương phi vào kinh yết kiến đế quân". Nhược Bình nghe theo dặn dò của quản gia, vừa nói vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của đứa bé: "Đế quân sẽ chủ trì hôn lễ của hai tộc Bạch – Xích, chờ đại hôn diễn ra xong, quận chúa cũng sẽ không quay về phủ Xích vương nữa, mà sẽ đến thẳng phủ tổng đốc Diệp Thành".

"Cái gì?" Tiểu Giao nhân giật mình: "Hôn lễ?".

"Đúng vậy! Quận chúa lấy được một vị hôn phu tốt lắm". Tiểu Huệ tràn đầy vui vẻ, vui mừng cùng Nhược Bình kẻ tung người hứng: "Người sẽ lấy Bạch Phong Lân, tổng đốc Diệp Thành, tương lai chắc chắn là Bạch vương phi".

Đứa bé đột nhiên lớn tiếng: "Nói dối!".

Nhược Bình và Tiểu Huệ đều giật cả mình: "Sao vậy?".

"Các ngươi nói dối!". Đứa bé cầm dao trong tay, mũi dao run rẩy, giọng nói tức giận cùng khó tin, trợn mắt nhìn hai người: "Tỷ... tỷ tỷ đã nói với ta, người tỷ ấy thích là một Giao nhân, sao có thể lấy tổng đốc Diệp Thành, làm Bạch vương phi gì chứ. Các ngươi... các ngươi nói dối!".

Ánh mắt đứa bé gần như bốc hỏa, trong lúc tức giận cũng có sáng suốt, khiến cho hai thị nữ tâm cơ cũng sững sờ, nhất thời không biết trả lời sao.

Đứa bé Giao nhân này cũng thật khó dỗ.

"Chúng ta không gạt con mà". Nhược Bình lấy lại bình tĩnh, vội vàng mở miệng nói: "Con ra ngoài hỏi xem, cả thiên hạ đều biết quận chúa Chu Nhan nhà chúng ta sắp lấy chồng, đó là sự thật".

Có lẽ nhận thấy sự tự tin trong giọng nói của bà, đứa bé không nói gì, im lặng một lát bỗng nhiên mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ đến phát run.

"Vậy... vậy tỷ có nói bao giờ thì đến đón ta không?". Vào lúc thốt ra câu đó, trong hai đồng tử màu ngọc bích của đứa bé tràn ngập bối rối. Tiểu Huệ dù sao còn trẻ, nhìn vào hai mắt nó trong lòng cũng đau xót, không thể giải thích được lời dặn của tổng quản. Nhược Bình ở bên vội liếc trừng nàng một cái, vội vàng mở miệng: "Con không cần sốt ruột. Quận chúa đã dặn dò chúng ta, để chúng ta trả lại khế ước bán thân cho con, thả tự do cho con, con cho con một ngàn lạng vàng".

"Cái... cái gì?". Tô Ma sửng sốt không thể tin được.

"Yên tâm đi, quận chúa đã suy nghĩ rất chu toàn". Nhược Bình đặt khế ước bán thân lên bàn, cười nói: "Con cầm đi, con đã tự do, không còn là nô lệ nữa, muốn đi đâu thì đi. Ở khắp Vân Hoang này có không biết bao nhiêu Giao nhân ghen tị vì con đấy".

Tô Ma giật mình, nhìn tờ giấy dưới ánh đèn, đích thật là khế ước bán thân của mình. Mặt trên còn có chữ ký và con dấu của tổng đốc Diệp Thành. Nó vốn nằm trong tay Chu Nhan, nhưng giờ phút này lại được đặt ở đây. Như vậy xem ra tất cả những chuyện này đúng là ý của tỷ tỷ rồi.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-49)


<