Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Chu Nhan - Hồi 07

Chu Nhan
Trọn bộ 49 hồi
Hồi 07: (không tựa)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-49)

"Khỏi cần". Y quay đầu nhìn thần điện màu tím dưới chân Bạch Tháp, giọng nói bình tĩnh: "Thời điểm đưa ta vào thần miếu Cửu Nghi, trong lòng ông ấy nên rõ ràng: Từ nay về sau, đưa con này coi như không có. Mọi chuyện đến bây giờ, tất cả đều giống như ông ta mong muốn, cần gì phải vẽ rắn thêm chân chứ".

Y đưa tay lên, thẻ ngọc trong tay hóa thành cây dù, thần điểu Trùng Minh vỗ cánh bay lên.

Đại Ti Mệnh không giữ lại, chỉ hỏi: "Vừa nãy cậu nhìn thấy cái gì trong cơ hành?".

"Phương hướng di động của Quy Tà". Thời Ảnh quay đầu, nhìn về phía tòa thành không ngủ ở cạnh Kính Hồ. Đúng vậy, sức mạnh ảnh hưởng đến vận mệnh Không Tang lúc này đang hướng về Diệp Thành tụ lại, nếu như lần này tới kịp, nhất định có thể tìm ra nó.

"Ở Diệp Thành?". Đại Ti Mệnh lắc đầu: "Nhưng mà, ngay cả nó là nam hay nữ cậu cũng không biết thì tìm thế nào? Chẳng lẽ cậu định giết sạch toàn bộ Giao nhân ở Diệp Thành hay sao?".

Nhưng thần sắc Thời Ảnh lại không hề thay đổi, thản nhiên nói: "Nếu như cần thiết, cũng chưa chắc không được".

"...". Đại Ti Mệnh ngẩn ra, bỗng cười khổ: "Đúng rồi. Ta thiếu chút đã quên cậu luôn không thích Giao nhân, thậm chí còn có thể nói là căm hận đúng không? Là vì chuyện mẫu thân cậu sao?".

Ngón tay cầm cán dù hơi siết chặt, Thời Ảnh cúi đầu, dùng dù che khuất ánh mắt, giọng nói không chút gợn sóng: "Cáo từ. Đợi xử lý xong chuyện này tôi sẽ trở lại thần miếu Cửu Nghi, đến lúc đó phiền Đại Ti Mệnh báo báo Đế quân hạ mình dời bước đến Cửu Nghi, bãi bỏ thần chức cho ta".

"...". Đại Ti Mệnh hơi trầm mặc, thở dài: "Cậu thật sự không muốn làm thần quan nữa à? Cũng được... haiz... cậu chuẩn bị chịu khổ đi".

"Đa tạ đại nhân". Thời Ảnh hơi khom người, giọng nói kính cẩn: "Là tại hạ phụ sự mong đợi của ông".

"Cậu có nhân sinh của cậu, nào đâu do ta nhúng ta vào? Đi đi, đi tìm vận mệnh của cậu đi...". Đại Ti Mệnh thở dài dùng thẻ ngọc khẽ vỗ một bên vai của y, chỉ vào đại địa dưới chân Bạch tháp: "Minh Thứ Phong nổi lên rồi, nó, chắc cũng ở cách đó không xa đâu".

"Cẩn tuân giáo huấn". Thần quan trẻ tuổi cúi đầu, ô tuyết trong tay khẽ chuyển.

Trong khoảnh khắc, gió nổi lên quanh đỉnh Bạch Tháp Già Lam. Giữa gió mạnh, bạch điểu giương cánh bay vào không trung cao vạn trượng.

Sau khi hai người đều lần lượt rời đi, trên đỉnh bạch tháp Già Lam, có một người mở mắt.

Ti Thiên Giám vẫn giả bộ bất tỉnh lảo đảo đứng lên, day day cái đầu đau nhức, cáu bẳn "hừ" một tiếng. Chim bốn mắt chết tiệt kia thiếu chút nữa đã ăn hắn! Rõ ràng là một con ma vật, cũng không biết vì sao núi Cửu Nghi lại phải nuôi nó nữa.

Nhưng mà, nghĩ tới điều mình vừa nghe được, Ti Thiên Giám chẳng nghĩ thêm được gì nữa, lảo đảo chạy vội về phòng, run rẩy mở thủy kính ra, hô hoán Thanh Vương đang ngủ bên trong.

"Cái gì?". Vương giả ngoài vạn dặm chợt giật mình tỉnh giấc: "Thời Ảnh từ bỏ thần chức?".

"Đúng vậy! Thuộc hạ chính tai nghe được". Ti Thiên Giám run giọng, kể lại toàn bộ bí mật kinh thiên vừa nghe được: "Y... y có thái độ rất kiên quyết, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào cũng phải từ bỏ thần chức, trở về thế tục".

"Thật sao?". Thanh Vương sửng sốt, không khỏi rùng mình, ánh mắt chuyển thành hung ác độc địa.

Ti Thiên Giám suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Có điều ngài ấy cũng nói với Đại Ti Mệnh là không có ý tranh đoạt Đế vị".

"Y nói không tranh mà nhà mi cũng tin à?". Thanh Vương cười lạnh, lớn tiếng: "Y nỗ lực trả giá như vậy để cởi bỏ thần bào, không tiếc hủy hết linh thể, tự chặt tiền đồ, nếu như không phải vì địa vị chí tôn ở nhân gian, thì là vì cái gì hả? Thằng nhóc đó lòng dạ khó dò lại nói thật với người khác chắc? Buồn cười!".

Ti Thiên Giám ngẩn người cúi đầu: "Vâng, thuộc hạ kiến thức hạn hẹp quá".

"Tức quá... tức quá...". Thanh Vương thì thào, nghiến răng nghiến lợi: "Cuối cùng nó vẫn cứ trở về".

Thời gian đã trôi qua hơn hai mươi năm, chuyện ông ta lo nhất cuối cùng cũng đã xảy ra: Đối thủ cường đại ẩn cư thế ngoại nhiều năm cuối cùng vẫn cứ trở về!

Y là đích trưởng tử do Bạch Yên hoàng hậu sinh ra, vô luận từ huyết thống, năng lực hay là thế lực gia tộc phía sau, Thời Ảnh đều không ai sánh được, mạnh hơn Thời Vũ do Thanh phi sinh ra gấp trăm lần. Nếu như năm đó Đế quân không phải vì cái chết của ca cơ Thu Thủy mà giận chó đánh mèo trút giận lên y, thì hôm nay người kế thừa Vân Hoang lục hợp thống nhất đất nước tuyệt đối là người này.

Là đích trưởng tử bị mất lòng phụ thân, Thời Ảnh vừa sinh ra không được bao lâu đã bị đưa lên núi Cửu Nghi, hai mươi mấy năm không hề xuất hiện trước mắt vương thất và lục vương. Sau khi Bạch Yên hoàng hậu mất thì càng rời xa thế tục, khiêm tốn ít lời, cho nên lục bộ quý tộc dần dần quên mất sự tồn tại của y, bao gồm cả ông ta, chẳng phải cũng đã phớt lờ hay sao?

Thế nhưng ai mà ngờ tới, người từ nhỏ đã bị đuổi ra khỏi trung tâm quyền lực, đột nhiên một ngày không cam lòng chết dần nơi thần miếu thâm sơn vắng vẻ, một khi đã muốn trở lại Tử Thần Điện chấp chưởng quyền bính, thì sẽ làm dâng nên bao nhiêu sóng gió nữa đây?

"Ôi... nhổ cỏ không nhổ tận gốc, đợi đến mùa xuân cỏ lại mọc lên!". Thanh Vương xoa mi tâm, cảm thấy bồn chồn không yên: "Sớm biết như vậy, năm đó nên giết chết thằng nhóc đó trong vực sâu Thương Ngô luôn rồi".

"Vương gia bớt giận!". Ti Thiên Giám thấp giọng: "Năm đó chúng ta cũng đã tận sức... thật sự là cậu ta mạng lớn".

"Hiện tại cũng vẫn còn kịp". Thanh Vương thì thào, bỗng nhiên nói: "Hiện tại y đang ở Đế đô sao?".

"Hình như nói muốn đi Diệp Thành, sau đó sẽ quay về Cửu Nghi ạ". Ti Thiên Giám lắc đầu: "Phải rồi, cậu ta nói chuẩn bị cử hành nghi thức ở thần miếu Cửu Nghi, chính thức thoát ly thần chức".

"Cái gì? Nhanh như vậy đã từ chức đại thần quan?". Thanh Vương ánh mắt sắc bén cười nhạt: "Hừ, nói không làm là không làm luôn, muốn giết thẳng đến Đế đô chắc? Ta tuyệt đối sẽ không để cho thằng nhãi ấy thực hiện được ý định".

"Vâng". Ti Thiên Giám nhỏ giọng, cũng khá lo lắng: "Nếu như đại thần quan trở về thì cục diện này sẽ vô cùng phiền toái, huống chi gần đây thân thể Đế quân lại không tốt".

"Đã đến thời khắc mấu chốt, sơ ý một chút thì khổ tâm của chúng ta sẽ hóa thành hư không mất". Thanh Vương nhỏ giọng, giọng nói nghiêm túc: "Bảo Thanh phi trông chừng Đế quân và Đại Ti Mệnh cho chặt vào, một khi xảy ra biến cố thì lập tức nói cho ta biết. Thanh Cương con ta sẽ mang kỵ binh đến Diệp Thành bình định. Phục quốc quân cũng được, thái độ Bạch Vương ỡm ờ không rõ, ngươi bảo nó phải nghìn lần cảnh giác thằng nhóc con khẩu phật tâm xà Bạch Phong Lân kia".

Ti Thiên Giám lĩnh mệnh: "Thuộc hạ tuân lệnh".

"Còn nữa, nhanh chóng tìm Hoàng thái tử trở về cho ta". Chuyện đã căng đến mức này rồi, còn ở bên ngoài chơi bời nữa!". Thanh Vương giận dữ: "Nếu như không phải cháu ngoại của ta, loại không ra gì này ta thật sự không muốn phù trợ".

"Dạ". Ti Thiên Giám vội vàng nói: "Thanh phi đã phái người đi tìm rồi ạ, chắc là vẫn giống như trước đây, lén trốn ra ngoài chơi chục ngày nửa tháng là sẽ tự trở về thôi ạ".

"Bây giờ không giống trước đây nữa". Thanh Vương nói bằng giọng điệu hận sắt không thể rèn thành thép: "Tình hình Đế quân bệnh tình nguy kịch, sát khí tứ phía, đâu còn có thể cho phép nó chơi đùa khắp nơi".

Ông ta đóng thủy kính lại, chỉ để lại một câu: "Phía đại thần quan thì để ta nghĩ cách".

Sau khi màn nói chuyện trong thủy kính kết thúc, Thanh Vương ở trong vương phủ ngẩng đầu lên.

Nơi này là đất phong của Thanh tộc, thủ phủ Tử Đài của quận Cửu Nghi. Giữa đêm khuya, phủ Thanh Vương yên tĩnh lạ thường, bóng cây chập chờn ngoài cửa sổ, lẩn khuất vầng trăng lạnh treo trên đỉnh núi phương xa. Núi Cửu Nghi giống như một bóng cắt thủy mặc ánh giữa nền trời màu lam đậm, loáng thoáng có thể thấy được ngọn đèn dầu trên đỉnh núi Cửu Nghi.

Thanh Vương ở trong phủ đệ nhìn về thần miếu trên đỉnh Cửu Nghi ở phương xa, không biết nhớ ra cái gì, ánh mắt dần dần biến ảo, nhỏ giọng thở dài: "Nhóc con Thời Ảnh kia, thật sự muốn cởi áo bào trở về Đế đô sao? Nuôi hổ như họa mà".

"Thanh Vương điện hạ hối hận rồi sao?". Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

"Ai?". Thanh Vương bỗng nhiên quay đầu, thấy trong phòng chẳng biết đã xuất hiện bóng người từ lúc nào.

"Thủ vệ phủ Thanh vương quả thực nhàn hạ quá rồi... bản lĩnh của người Không Tang chỉ dừng lại ở đó thôi sao?". Người kia mặc áo bào đen, đôi mắt màu xanh nhạt lập lòe trong bóng tối, trông không hề giống ngữ âm và dáng điệu của người Không Tang, nhỏ giọng cười cười: "Ta một mạch đi qua ba tòa đình viện, thế mà không có thị vệ nào phát hiện chứ".

"Vu Lễ?". Thanh Vương ngẩn ra, bỗng nhiên nhận ra người đến.

Người áo đen thần bí nửa đêm ghé thăm này chính là người Băng tộc ở Tây Hải, bộ tộc bảy ngàn năm trước bị Tinh Tôn Đến đuổi khỏi đại lục, vậy mà đã bị mật tiến vào Vân Hoang từ lúc nào rồi?

"Đã lâu không gặp". Người kia kéo mũ trùm đầu của hắc bào xuống, lộ ra mái tóc vàng óng, hoàn toàn bất đồng với hình dáng người Không Tang, nói: "Kể từ lần hành động thất bại vào năm năm trước, chúng ta đã không gặp lại nhau rồi".

Thanh Vương không trả lời, chỉ cảnh giác nhìn người đến, nhỏ giọng nói: "Vậy tại sao hôm nay ngươi lại đến nơi này? Đế quốc Thương Lưu muốn làm gì?".

"Ta?". Vu Lễ cười lấy trong lòng ra một vật nắm ở trong tay, là một chiếc lệnh bài, mặt trên có huy hiệu chim cánh vàng hai đầu, lẳng lặng phát sáng dưới ánh trăng: "Ta theo lời nhờ cậy của Nguyên lão viện, đến giúp đỡ điện hạ".

"Lệnh bài kim cánh vàng hai đầu?". Thanh Vương biết đó là tượng trưng cho quyền lực tối cao của đế quốc Thương Lưu, mắt híp lại: "Từ lần hành động năm năm trước, ta và Nguyên lão viện đã rất lâu rồi không liên lạc lại".

"Phải". Giọng nói Vu Lễ bình tĩnh: "Nhưng hôm nay thế cục Không Tang đang biến hóa, lấy lực lượng cá nhân của điện hạ, chỉ sợ sẽ không cách nào khống chế cục diện, chẳng lẽ không mong muốn có người giúp đỡ một tay sao?".

"Ai nói chứ?". Thanh Vương cười lạnh: "Muội muội ta vẫn đang chủ chưởng hậu cung, Thời Vũ vẫn là hoàng thái tử. Cả cái Vân Hoang này sắp là của Thanh tộc đến nơi rồi".

"Đã như vậy thì sao điện hạ lại phải cảm thán nuôi hổ gây họa chứ?". Vu Lễ thản nhiên nói: "Thời Vũ còn có một ca ca không phải sao? Tinh thần y gần đây càng ngày càng sáng rồi, ở tận Tây Hải còn có thể nhìn thấy quang mang mà y tỏa ra. Ta là vì chuyện này mà đến đó".

Nghe đối phương nhắc đến Thời Ảnh, Thanh Vương bỗng nhiên yên lặng trở lại.

"Nếu các người có thể giúp ta thật, thì nhóc con đó đã chết từ năm năm trước rồi". Hồi lâu, Thanh Vương thì thào lắc đầu: "Lúc nó vẫn còn là một thiếu thần quan, chúng ta đã từng liên thủ ở rừng rậm mộng yểm tiến hành phục kích. Nhưng các người phái Vu Bành ra, lại vẫn để cho nó chạy thoát".

"Ai mà ngờ được nhãi con đó đi vào vực sâu Thương Ngô lại không chết chứ?". Vu Lễ thấp giọng, lạnh lùng nói: "Khi đó chỉ cần thêm một lần thôi là tốt rồi... thế nhưng khi chúng ta muốn ra tay lần nữa, điện hạ người lại nói không cần".

"Lần đó một kích không trúng, ta sợ lần thứ hai sẽ đánh rắng động cỏ, kinh động Bạch Vương". Thanh Vương nhíu mày: "Huống chi trong khoảng thời gian nó rơi xuống vực sâu Thương Ngô mất tích, Đế quân đã nghe theo lời của muội muội ta, sách phong Thời Vũ làm hoàng thái tử rồi, đại thể đã định, tính toán đã thành... hơn nữa tiểu tử này vẫn luôn tỏ ra bàng quan, cho nên lúc đó ta nổi lòng nhân từ, để lại cái mạng cho nó".

"Hiện giờ hối hận rồi chứ?". Vu Lễ nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: "Phải biết rằng tài năng của Thời Ảnh vượt xa đứa cháu ngoại không ra gì kia của ông".

Thanh Vương không phủ nhận lời bình luận chua ngoa này, chỉ thở dài một hơi: "Chuyện đến nước này, đế quốc Thương Lưu lại quan tâm phái ngươi ngàn dặm xa xôi đến đây cười ta sao?".

"Dĩ nhiên không phải". Vu Lễ lập tức không cười nữa, nghiêm nghị nói: "Băng tộc đứng về phía điện hạ, mong muốn thấy ngài đoạt được thiên hạ này, chỉ xem điện hạ có muốn nói lại tình xưa nghĩa cũ hay không mà thôi".

"...". Thanh Vương hít sâu một hơi, im lặng chốc lát, không hề nguyện ý nhiều lời với tên sứ giả ngoại tộc này, chỉ nói: "Như vậy để ta suy nghĩ kỹ đã rồi sẽ trả lời sau".

"Được". Vu Lễ không miễn cưỡng thuyết phục ông nữa, thẳng thắn để lệnh bài chim cánh vàng hai đầu trong tay lại: "Ta sẽ ở chỗ cũ gần đầm Vân Mộng nghỉ ngơi ba tháng, chờ tin tức của điện hạ. Nếu điện hạ có quyết định, thì hãy cầm lệnh bài này đến báo cho ta biết".

*****

"Không tiễn". Thanh Vương lạnh nhạt, không tỏ vẻ gì.

Đợi người đi lâu rồi, ông im lặng một hồi, tiện tay ném chiếc lệnh bài chim cánh vàng hai đầu vào ngăn kéo, không thèm nhìn lại nữa.

Nhưng tên người Băng tộc càn rỡ này không biết moi tin tức từ đâu lại biết rõ tình hình chính trị nội bộ của Không Tang như thế, lại có thể mượn chuyện này đến áp chế ông. Hôm nay mặc dù nói Thời Ảnh bên kia có hành động khác thường, nhưng Thanh tộc vẫn còn nắm quyền, có thể nào đi đồng ý yêu cầu kỳ quái kia của đối phương chứ?

Nhưng mà, khi Thanh Ngọc cho rằng mình là người đầu tiên biết được bí mật của Thời Ảnh, thì cũng không ngờ rằng Bạch Vương ở tận bên kia rất xa cũng biết được bí mật tương tự bằng một cách thức khác.

Mà người để lộ ra bí mật này lại chính là bản thân Đại Ti Mệnh.

"Cái gì? Thời Ảnh quyết định từ bỏ thần chức?". Ở một bên thủy kính, Bạch Vương cũng không nén được chấn kinh: "Nó, nó muốn làm cái gì? Lẽ nào nó đã nghĩ thông suốt, muốn trở về Đế đô đoạt lại thứ thuộc về nó sao?".

Bạch Vương là anh ruột của Bạch Yên hoàng hậu, tuy rằng trên danh nghĩa Bạch Vương là cậu của Thời Ảnh, nhưng Thời Ảnh từ nhỏ đã bị đưa đi thần miếu, hai người cũng không tiếp xúc với nhau nhiều, cho nên ông hoàn toàn không thể nắm được suy nghĩ sâu trong lòng thiếu niên cô độc ấy, lúc này đột nhiên biết chuyện thì khó nén nổi nỗi khiếp sợ.

"Không... khụ khụ, cậu ấy tâm trong như nước, không hề ham muốn hưởng thụ vật chất". Đại Ti Mệnh ho khan trong thần miếu, đưa tay cầm lấy chén rượu, men say ngà ngà lắc đầu: "Tôi nghĩ cậu ấy làm vậy là vì chuyện khác...".

Bạch Vương có chút ngạc nhiên: "Vì chuyện gì?".

"Vì...". Đại Ti Mệnh lắc đầu, muốn nói lại thôi: "Bỏ đi. Nói chung khiến cho người khác vô cùng bất ngờ".

"Trên đời cũng có chuyện mà Đại Ti Mệnh ông không tính tới sao?". Bạch Vương cười khổ một tiếng, trầm ngâm lắc đầu: "Giờ có nói cái gì cũng muộn rồi, ông cũng biết mà, tính cách Thời Ảnh giống mẹ nó như đúc".

"..." Đại Ti Mệnh đột nhiên yên lặng, tay cầm chén rượu hơi run.

"Tôi cũng không mong cuộc đời của nó giống như A Yên, bị một người nhầm lẫn làm cho trễ nải". Hồi lâu, ông lão mới ngửa đầu uống một hơi cạn rượu trong ly, thì thào: "Không, phải nói là, tôi phải dốc hết sức không để cuộc đời nó giống như A Yên được".

Giọng điệu của ông cương quyết, sắc như dao.

"Đa tạ". Tựa như biết mình chạm tới điều cấm kỵ không nên, Bạch Vương thở dài một cái: "Mặc dù tôi là cậu của nó, nhưng lại không thể hiểu nó bằng ông được. Mấy năm nay ông vẫn coi nó như con, chăm sóc chu đáo, ngay cả pháp thuật cũng dốc lòng truyền thụ, tại hạ mang ơn ông sâu sắc".

"Khụ... nên làm mà...". Giọng nói của Đại Ti Mệnh già nua khô khốc, bỗng nhiên uống một hơi cạn sạch rượu trong tay, thì thào: "Nên làm mà...".

"Thế nhưng, không cần biết Thời Ảnh là vì cái gì từ bỏ thần chức, một khi nó cởi bỏ ào bào trắng, phía Thanh Vương cũng sẽ không từ bỏ ý đồ đâu nhỉ?". Bạch Vương thấp giọng, giọng nói thoáng gay gắt: "Ông cũng biết thủ đoạn của huynh muội bọn họ mà, năm đó chúng ta còn không thể cứu được A Yên, lúc này đây, vô luận thế nào cũng không thể để dám người Thanh Vương đạt được ý đồ nữa".

"...". Đại Ti Mệnh im lặng thật lâu, ngón tay khô gầy run rẩy kịch liệt.

"Tôi lại cứ nghĩ ông sẽ kết minh với Thanh Vương". Đột nhiên, ông lão thấp giọng nói một câu: "Không phải ông định gả quận chúa Tuyết Oanh cho Thời Vũ hay sao?".

"Đó là trước đây. Hiện tại Thời Ảnh đã muốn trở về rồi, không phải sao?". Bạch Vương hơi ngừng lại, ánh mắt biến đổi, nhìn lãnh tụ tôn giáo đứng đầu Vân Hoang phía bên kia thủy kính: "Mấu chốt là, Đại Ti Mệnh ngài thấy thế nào?".

Đại Ti Mệnh lặng yên thở dài, ngẩng đầu nhìn vòm trời trên đỉnh tháp, ông suốt đời cô quạnh, rời xa đấu tranh chính trị, cống hiến sinh mệnh cho thần. Thế nhưng lúc này đây...

"Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương Thời Ảnh". Hồi lâu, ông rốt cuộc cũng đặt ly rượu xuống, thấp giọng phun ra lời hứa chắc nịch: "Cũng sẽ không để bất luận kẻ nào tổn hại Vân Hoang".

"Nói như vậy, chúng ta chính là đồng minh rồi?". Ánh mắt Bạch Vương sáng quắc, lộ ra một tia nóng bỏng.

"Không, chúng ta không phải đồng minh". Đại Ti Mệnh thì thào: "Các ông muốn tranh quyền đoạt lợi, tôi thì không có hứng thú".

Bạch Vương có chút ngoài ý muốn: "Đại Ti Mệnh muốn thứ gì?".

"Tôi mong muốn vận mệnh Không Tang lâu dài. Thế nhưng sức mạnh một người nhỏ bé, làm thế nào có thể đối kháng với trời chứ?". Ông lão ngẩng đầu nhìn vòm trời đầy sao, hồi lâu chỉ lắc đầu, cúi đầu nói: "Thôi bỏ đi, thật ra tôi chỉ muốn hoàn thành lời hứa với A Yên, bảo vệ đứa bé này cho tốt mà thôi".

"Vậy ít nhất ở điểm này, chúng ta là đồng minh". Bạch Vương nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: "Chúng ta đều ủng hộ đích trưởng tử kế vị, không phải sao? Còn có thằng nhãi con nhà Thanh Vương kia chặn đường nữa".

"Nhãi con đó không đáng nhắc tới, cái khó là hai huynh muội Thanh Vương". Đại Ti Mệnh lắc đầu, uống một chén rượu: "Cần đối phó bọn họ, chỉ dựa vào một mình Bạch tộc sợ rằng không đủ, ông cần một người trợ giúp...".

Bạch Vương nghiêm nghị: "Phải, tại hạ vẫn luôn mở rộng quan hệ, tận lực giành lấy sự ủng hộ của lục tộc".

Đại Ti Mệnh bỗng hỏi: "Nghe nói trưởng tử nhà ông còn chưa lấy vợ?".

Bạch Vương hơi sửng sốt một chút, không rõ vì sao đột nhiên Đại Ti Mệnh lại nhắc đến vấn đề này thì gật đầu: "Phải. Phong Lân tiêu chuẩn cao, đã hai mươi mấy rồi còn chưa định chuyện hôn nhân. Tôi cũng không tiện ép nó".

"Bạch Phong Lân xem như là người nổi bật trong Bạch tộc rồi, không chỉ là trưởng tử của ông, là tổng đốc Diệp Thành, sau này còn kế thừa tước vị Bạch Vương". Đại Ti Mệnh lắc đầu, nhìn Bạch Vương, ánh mắt như hiểu rõ: "Chuyện này quan trọng, cho nên ông cũng không chịu cho nó tùy tiện lấy vợ đúng không?".

Bạch Vương không ngờ tới một người nhìn như cao nhân thế ngoại kia lại đột nhiên quan tâm đến mấy chuyện cưới xin thế tục này thì không khỏi ngẩn ra, nhưng trong lòng cũng biết Đại Ti Mệnh bỗng nhiên nhắc đến đương nhiên là có lý do, không khỏi nghiêm nghị ngồi ngay ngắn, kính cẩn hỏi: "Không biết Đại Ti Mệnh có cao kiến gì?".

"Cao kiến thì không có". Đại Ti Mệnh khẽ vuốt cằm, lộ ra nụ cười đầy ý vị: "Xích Vương sắp sửa vào kinh yết kiến, hơn nữa còn mang theo cô con gái duy nhất". Ông nhìn Bạch Vương bên kia thủy kính, giọng nói sâu không thấy đáy: "Theo tôi thấy, nếu có thể kết thành cuộc hôn nhân này, sẽ giúp ích lớn cho ông".

"Đây là tiên đoán của ngài à". Bạch Vương ngẩn ra, có chút do dự: "Thế nhưng, không phải con gái duy nhất của Xích Vương vừa mất chồng hay sao? Cái này không lành lắm...".

Đại Ti Mệnh không nói nữa, chỉ cười: "Vậy Bạch Vương tự ông quyết định đi".

Bạch Vương không nói gì, ánh mắt ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc gật đầu: "Nếu quả thật như Đại Ti Mệnh nói, thì tại hạ sẽ an bài xem. Dù sao trong lục bộ phiên vương, quan hệ của chúng tôi với Xích Vương cũng không tệ, tôi cũng đã tính đi gặp ông ấy lâu rồi".

"Đi đi". Đại Ti Mệnh lại rót một chén rượu, chúc người phía bên kia thủy kính: "Bất luận thế nào, ở một phương diện khác, chúng ta có chung mục đích, không phải sao? Tôi sẽ không hại ông đâu".

Bạch Vương gật đầu, không nói gì nữa.

Bên này Đế đô mưa gió sắp nổi lên, tình hình rắc rối phức tạp, người ngoài lại hoàn toàn không hay biết gì.

Tháng ba, khi Minh Thứ Phong nổi lên, Chu Nhan đã đang trên đường đi đến Đế đô, gió màu xanh từ phương Nam mang đến hơi thở mùa xuân tươi mới, ướt át lành lạnh, cứ vờn quanh hai má nàng.

"Ôi, nơi này cả gió cũng thoải mái dễ chịu hơn Tây Hoang nữa". Nàng ghé đầu vào cửa sổ xe, nhìn trước ngó sau, ngắm trọn đại địa xanh mơn mởn, có chút gấp gáp: "Ma ma à, Diệp Thành còn xa nữa không vậy?".

"Không xa đâu, trước khi trời vào đêm sẽ tới thôi... tiểu tổ tông ơi, mau xuống đây cho ta". Thịnh ma ma lẩm bẩm, giơ tay kéo nàng từ trên cửa sổ xuống: "Không thấy dọc đường tất cả mọi người đều nhìn sao? Thiên kim phủ Xích Vương, quận chúa trong lục bộ, làm sao có thể tùy tiện thò đầu ra như thế chứ?".

Chu Nhan thở dài, ngoan ngoãn trở vào bên trong xe ngựa, không có cãi thêm.

Bà lão đến từ Trung châu này đã làm ma ma bốn mươi mấy năm ở phủ Xích Vương, trước sau đã từng hầu hạ bốn đời Xích Vương rồi, ngay cả Chu Nhan cũng do bà một tay nuôi nấng, cho nên tuy rằng nàng từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, nhưng vẫn khá là kính nể vị ma ma này.

Sau khi Xích Vương điều Vân Man và Ngọc Phi đi, thì đã mời bà lão vốn đã mặc kệ sự đời này lại, để bà cùng Chu Nhan đến đế đô, dọc đường cai quản nàng cho kỹ.

Thịnh ma ma đã sắp sáu mươi rồi, vốn đang ở phủ Xích Vương yên ổn an dưỡng tuổi già, nếu không phải lo lắng cho nàng, thì Xích Vương cũng sẽ không liều mạng để một bà lão già yếu phải đường xa mệt nhọc đâu. Mặc dù Chu Nhan tính tình nhảy nhót suốt ngày, nhưng cũng không phải là không hiểu chuyện, dọc đường quả nhiên đã biết điều hơn rất nhiều.

"Nào, uống chút canh dê nào". Thịnh ma ma đưa bữa điểm tâm lên: "Còn có chè mật hạnh nhân đấy".

"Hự". Nàng ngán muốn chết, cắn một viên ngậm trong miệng, mơ hồ không rõ: "Phụ vương... phụ vương ông ấy có phải đã đến Diệp Thành trước rồi hay không ạ?".

"Có lẽ vậy". Thịnh ma ma nói: "Vương gia bảo có chuyện quan trọng phải đi thương lượng với Bạch Vương trước".

"Có... có chuyện gì quan trọng?". Chu Nhan hơi lắp bắp bất mãn: "Lại tranh thủ đêm hôm khuya khoắt đi trước, bỏ lại mình ở chỗ này! Hừ... nếu như mình dùng pháp thuật, một lát là đuổi kịp cha ngay!".

"Không được xằng bậy!". Thịnh ma ma nhíu mày: "Lần này vào kinh con phải nghiêm chỉnh đàng hoàng, đừng tùy tiện sử dụng pháp thuật... Thiên gia uy nghiêm, quy định nghiêm khắc, ngay cả lục bộ vương cũng không dám ở Đế đô tùy ý làm bậy, một đứa bé như con sẽ gặp rắc rối đấy".

"Hừ". Nàng nhịn không được phản bác: "Con không phải đứa bé đâu! Con đã chết mất một ông chồng rồi đấy!".

"Con...".

Thịnh ma ma bị cái miệng luyến thoắng của nàng làm cho choáng váng, một lát vẫn chưa hồi hồn.

Xe ngựa chạy băng băng trên đường cái, ban đầu người đi đường cũng không nhiều. Nhưng mà đến khi qua sa mạc Gobi thì đường lại chật chội vô cùng, dọc đường rất nhiều đoàn ngựa thồ, chen chúc đi lên, hầu như chật ních cả đường, chở đầy hàng hóa, xe này tới xe khác lỉnh kỉnh hòm xiểng.

"Ủa, náo nhiệt vậy?". Chu Nhan nhịn không được lại ngồi dậy, vạch màn nhìn ra ngoài, nhưng mà nhìn qua sắc mặt của Thịnh ma ma thì nàng lại thả mành trở lại, chỉ cẩn thận hé có một tí xíu, len lén ngồi trong xe ngó nhìn đoàn ngựa thồ.

Những đoàn xe này hiển nhiên là thương đội đến từ Tây Hoang, trên xe ngựa in huy chương của bốn bộ lạc lớn, có Tát Kỷ Bộ, có Mạn Nhĩ Qua Bộ, cũng có Đạt Thản Bộ và Hoắc Đồ Bộ. Những thương đội này đi từ các phương hướng đến, lúc này đều tập trung ở trên cùng một con đường, hướng về cùng một đích đến: Diệp Thành.

Diệp Thành là cửa ngõ ra biển của Kính Hồ phía Nam, cũng là trung tâm thương mại của Vân Hoang. Không cần biết là thương nhân đến từ bản địa Vân Hoang hay thất hải Trung Châu, nếu muốn bán hàng được giá thì đều phải không ngại đường xa chạy đến nơi này buôn bán, trải quan một mùa đông nghỉ ngơi, những thương đội Tây Hoang này đã dự trữ một số lượng lớn dê bò loan đao thiết khí, đi qua đại mạc xa xôi, rong ruổi đoàn ngựa thồ, đi tới Diệp Thành trao đổi muối, lá trà và vải vóc.

Đoàn xe của nàng cắm cờ Xích Vương, lại có thám báo ở phía trước giục ngựa mở đường, cho nên các thương đội dọc đường này đều ghìm cương lại, nhanh chóng dạt vào ven đường, kính cẩn nhường đường cho xe qua. Nhưng xe của nàng muốn đi nhanh thì cũng khó.

"Ôi, ma ma, người xem kìa". Chu Nhan ở sau mành thò đầu ra nhìn, vừa hiếu kỳ vừa hứng thú kêu lên: "Trời ạ! Ma ma xem! Cả một xe chở đầy chim ưng Tát Lãng!".

Nàng chỉ vào một chiếc xe ngựa ở ven đường kéo bởi con ngựa trắng trên trán gắn sao vàng, trên xe có một cái lồng sắt to, bên trong có rất nhiều then gỗ to bằng cánh tay nhốt đầy những chú chim ưng trắng như tuyết, khoảng chừng phải trên trăm con. Mỗi một con đều bị người ta dùng vòng thiết khóa mỏ và móng vuốt lại, chỉ có đôi mắt là chuyển động nhanh như chớp, có vẻ tức giận nhưng không làm gì được.

Chu Nhan không khỏi kinh ngạc vô cùng: Bọn họ kiếm đâu ra nhiều chim ưng Tát Lãng như vậy chứ?

*****

"Thu mua từ dân du mục, có người chuyên làm nghề này". Thịnh ma ma giải thích cho nàng: "Nghe nói đế đô và Nghiệp Thành rất phổ biến trò đấu ưng, một con chim ưng Tát Lãng thu mua từ chỗ dân du mục có năm hào bạc thôi, được huấn luyện rồi đưa đến Diệp Thành có thể bán được một trăm lượng vàng đó. Cả xe đó đoán chừng giá trị hơn vạn rồi".

"Ôi... người xem, đám chim ưng này thật đáng thương". Chu Nhan thở dài: "Vốn đang tự do tự tại bay trên trời, nay lại bị nhốt bỏ vào lồng, mặc người ta mang đi chơi đùa".

"Ôi dào, cái đầu nhỏ của con nghĩ nhiều quá rồi đấy". Thịnh ma ma nở nụ cười: "Đám chim này ở đại mạc đầy ra, không bị người ta bắt được thì cũng ở đó bay tới bay lui bay mãi đến chết già thôi, chẳng có tích sự gì hết. Còn không bằng bị bắt đem bán, ít nhiều cũng cho dân du mục thêm ít đồng ra đồng vào đấy".

"...". Chu Nhan suy nghĩ một lúc, thấy lời này cũng có lý, không biết phản bác thế nào. Nhưng mà nhìn ánh mắt của đám ưng, trong lòng nàng vẫn thấy khó chịu, hậm hức ngoảnh đầu đi.

Xe ngựa băng băng chạy về phía trước, thám báo hô quát mở đường, thương đội dọc đường đều né tránh.

Cả xe phía trước đều là thảm treo tường, nhung sơn dương, thịt dê bò, đồ kim ngân và đồ sắt, trong đó thỉnh thoảng có một xe da, đều là da mèo rừng, cáo cát, chồn tía, chuột hương, thỏ tuyết quý hiếm, còn có nai sừng tấm và tuần lộc sống nữa, phải chạy đường dài, uể oải đi đến Diệp Thành, chờ đến nơi sẽ bị bán vào phủ quan lại quý tộc làm vật trang trí trong nhà họ nữa.

Chu Nhan thấy chán quá bèn buông mành xuống, dùng muôi bạc múc một chén chè dương canh(*) lên ăn.

(Chú thích: (*) một loại điểm tâm nấu bằng bột đậu đỏ, va-ni, đường cát)

Nhưng mà vừa bưng chén lên, xe ngựa đột nhiên khựng lại, dừng bánh không hề báo trước, bánh xe trên mặt đất vang lên tiếng kít chói tai. Tay nàng cầm chén chè, không kịp giữ lại, đầu bị đụng vào chén, cảm thấy hoa mắt, trán đã dính nước chè lành lạnh.

"Quận chúa! Quận chúa!". Thịnh ma ma vội vàng đỡ nàng dậy: "Người không sao chứ?".

"Con... con...". Chu Nhan giơ tay lau vài cái mới sạch chè dính ở mắt và trán, tóc còn dính một ít, trông nhếch nhác thảm hại. Thịnh ma ma bỏ khăn tay ra vội vàng lau cho nàng, luôn miệng dỗ dành nàng. Nhưng mà lửa giận trong lòng Chu Nhan đã dâng lên đỉnh đầu, hất phắt mành rèm ra, ném thìa bạc vào người phu xe phía trước, nổi giận quát: "Làm cái gì đấy hả? Đang đi bình thường sao bỗng nhiên dừng?".

"Quận... quận chúa thứ lỗi?". Bị thìa bạc đập trúng ót, phu xe vội vàng nhảy xuống quỳ trên đất: "Đằng trước bỗng nhiên gặp cản trở, tiểu nhân đành phải ghìm cương ạ".

"Gặp cản trở gì?". Chu Nhan nhìn sang xem xét, quả nhiên nhìn thấy giữa đường cái phía trước bày một đống đồ, nếu như không phải phu xe ghìm ngựa nhanh thì xe nàng đã bị tông trúng nó rồi, nàng không khỏi giận dữ: "Thám báo đâu? Không phải đã phái bọn họ đi phía trước mở đường sao?".

Thám báo lúc này đã cưỡi ngựa quay trở về, quỳ xuống bẩm: "Quận chúa, phía trước có chiếc xe ngựa vì chở quá nhiều hàng, không kịp né tránh nên bị lật giữa đường. Bây giờ thuộc hạ lập tức bắt bọn họ dọn dẹp đồ đi".

"Làm cái gì...". Chu Nhan nhíu mày một cái, vừa muốn nổi giận thì lại đột nhiên chột dạ: Đoàn xe có người ta đang đi yên lành trên đường, nếu như không phải xe nàng vừa đi vừa la hét bắt người nhường đường thì làm sao có chuyện thế này xảy ra? Người ta lật xe đã xui xẻo lắm rồi, nếu như ăn mắng một trận nữa thì có vẻ cũng không tốt lắm?

Nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng nàng tắt hẳn, Chu Nhan chán nản phất tay: "Thôi đi thôi đi. Ngươi nói với họ, tổn thất lật xe chúng ta đền hết, bảo họ nhanh nhường dường đi".

"Vâng". Thám báo vội vàng nói: "Quận chúa nhân từ".

Nàng trừng mắt, chui lại vào trong xe.

"Quận chúa, người cần gì phải tự mình chui ra quát tháo hạ nhân chứ?". Thịnh ma ma lại vắt khăn mặt, nhích đến gần, cẩn thận lau sạch chè trên tóc và trán nàng, miệng vẫn trách mắng: "Người hô to gọi nhỏ như vậy, lại còn ra tay đánh người, nếu chẳng may bị những quận chúa phiên vương khác trong lục bộ thấy được, thì Xích tộc chúng ta chẳng phải thành trò cười rồi sao?".

Trò cười thì trò cười, cũng chẳng làm rụng của ta một cọng lông. Hơn nữa liên quan khỉ gì đến bọn họ? Ta cũng không phải người trong tộc bọn họ, bọn họ quản được chắc? Nàng hừ một tiếng, nhưng không muốn tranh cãi với Thịnh ma ma nên nén nhịn.

Nhưng mà cứ chờ cứ chờ, xe ngựa của nàng vẫn không nhúc nhích.

"Làm sao vậy?". Chu Nhan là người nóng tính, giờ cũng nhịn được nữa, thoáng cái nhảy dựng lên, một lần nữa thò đầu ra quát: "Sao vẫn còn chưa đi? Phía trước cũng không phải vực sâu Thương Ngô, có khó đi như vậy sao?".

Phu xe vội vàng nói: "Quận chúa bớt giận! Phía... phía trước còn chưa có dẹp xong!".

"Chuyện gì vậy? Không phải đã nói chúng ta đền hết sao? Còn muốn thế nào nữa?". Nàng khá tức giận, đẩy cửa xe ngựa nhảy xuống, vén tay áo đùng đùng đi lên phía trước: "Có tí đồ cũng dọn mãi không xong, định lừa ta chắc? Ta đây muốn xem thương đội các người to gan cỡ nào?".

"Ối! Quận chúa! Đừng đi ra ngoài!". Thịnh ma ma ở phía sau gọi, nhưng mà động tác của nàng mau lẹ, đã nhảy xuống đất như một cơn gió từ lâu, đi đến chỗ lật xe phía trước.

Nhưng mà còn chưa tới nơi lật xe thì nàng lại nghe thấy một trận nhốn nháo. Rất nhiều người vây quanh đống hàng rơi đầy đất, chen chúc không chịu tản ra, trong đám người hình như còn có ai đang lớn tiếng chửi bậy cái gì đó, nghe cẩn thận lại thì hình như còn có tiếng roi chói tai xé trời.

Chuyện gì vậy? Lại còn có kẻ giữa đường đánh người? Trong lòng nàng càng thêm tức tối, giật lấy roi trong tay phu xe, thở phì phì gạt đoàn người phía trước ra, muốn nhìn xem sự tình thế nào.

"Mau lôi thằng nhãi con này đi! Đừng cản đường!". Vừa đi đến nơi thì nàng đã nghe thấy tiếng người quát lớn: "Lề mề thêm lúc nữa, quận chúa mà nổi giận thì ai gánh nổi? Sau này còn muốn làm ăn ở Tây Hoang nữa hay không?".

Đoàn người nổi lên một đợt xôn xao, có hai người đàn ông cao lớn trông như bảo tiêu của đoàn xe xông ra, cùng cúi người như muốn lôi thứ gì đi, miệng không nhịn được chửi bậy: "Thằng ôn con, kêu mày đi mau! Lỗ tai điếc à? Còn ôm chặt cái lọ này làm gì?".

Một người đàn ông trong số đó cầm cái lọ lên muốn đập xuống đất, nhưng mà trong nháy mắt bỗng lớn tiếng kêu thảm, bỗng nhiên lui lại một bước, máu như mũi tên phun ra khỏi bụng.

"Ối?!". Đám người bên cạnh kêu lên sợ hãi: "Giết... giết người!".

Nhìn thấy đồng bọn bị chọc một dao, người đàn ông còn lại quát to một tiếng, rút trường đao bên hông ra vọt tới: "Thằng ranh con! Lại còn dám giết người! Ông mày muốn chặt mày ra tám miếng cho chó ăn!".

Lưỡi dao sắt bén sáng loáng như tuyết chặt thẳng xuống, phản chiếu ánh sáng gai mắt.

Nhưng mà, lưỡi đao còn chưa chém đến dạ thịt thì đã "xoẹt" một tiếng có luồng sáng đen từ không trung lao tới quấn lấy cánh tay gã, làm cho gã không nhích nổi một phân.

"Ai dám giết người giữa đường giữa chợ?". Có tiếng quát lanh lảnh: "Còn có vương pháp hay không?".

Mọi người đồng loạt quay đầu, thấy một đầu roi nằm trong tay một thiếu nữ mặc đồ đỏ, kéo đến thẳng tắp. Thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi kia chống hông, vẻ mặt giận dữ, mày liễu dựng thẳng.

Lúc nhìn thấy huy chương vương tộc trên vạt áo của thiếu nữ kia, mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, đồng loạt quỳ xuống: "Tham... tham kiến quận chúa đại nhân!".

"Cút hết đi cho ta!". Chu Nhan cười lạnh một tiếng, buông lỏng roi ra, cúi đầu nhìn xuống đất. Giữa đống hàng hóa rơi liểng xiểng kia, bị một đám người vây kín, chính là một đứa bé thoạt nhìn chỉ mới có sáu bảy tuổi.

"Bẩm quận chúa, đều là do thằng nhóc này cản đường của người!". Thám báo vội vã chạy qua, chỉ vào đứa trẻ kia lạnh lùng nói: "To gan lớn mật, lại còn dám dùng dao nhỏ đâm người khác!".

"Đâm người?". Chu Nhan nhíu mày một cái: "Đâm chết không?".

Thám báo chạy lại nhìn qua, rồi lại trở về bẩm báo: "May mà sức thằng bé này yếu, vóc dáng cũng không cao, nhát dao kia chỉ đâm vào bụng dưới thôi".

"Không chết? Vậy là tốt rồi. Cho người ta mười lượng vàng dưỡng thương đi". Chu Nhan phất tay, thở dài một hơi: "Cũng do gã đó không ra gì, ai lại đi ra tay với một đứa bé chứ? Đáng đời!".

Còn không phải do cô hạ lệnh mở đường sao? Thám báo nhất thời không đỡ nổi. Chu Nhan cúi đầu nhìn bé con kia, cười lạnh một tiếng: "Tuổi còn nhỏ, lại dám giết người, lá gan không nhỏ nhỉ?".

Đứa bé kia ngồi dưới đất, gầy trơ cả xương, mặt mũi bẩn thỉu, không nhìn ra là nam hay nữ, trừng đôi mắt sáng quắc nhìn nàng không hề chớp mắt, trong tay còn nắm con dao nhỏ dính máu, giống như con thú nhỏ chống cự đến cùng. Chân bị xích sắt nặng nề trói buộc, liên tục có máu chảy ra, bàn tay nhỏ xíu lại ôm chặt lấy một hũ rượu lớn bọc trong mớ vải rách mục, tựa như dùng hết sức lực để ôm nó lên nhưng không sao làm được.

"Hả?". Trong nháy mắt đó Chu Nhan thốt lên: "Là nhóc hả?".

Nghe được giọng nói ấy, đứa bé cũng nhìn về phía nàng, con ngươi màu bích lóe lên tia gì đó, hình như cũng nhận ra nàng có hơi quen mắt, lại vẫn không nhớ ra nàng là ai, bèn hờ hững nghiêng người sang chỗ khác, tự mình đứng lên, cố hết sức kéo hũ rượu kia đến ven đường.

"Này! Nhóc...". Chu Nhan sửng sốt một chút, hiểu ra. Đúng vậy, ngày đó lúc chuẩn bị đi, nàng đã thuận tiện xóa bỏ kí ức của đứa bé này, thảo nào nó hoàn toàn không nhớ gì cả.

Tại sao mình lại đụng phải thằng nhóc này rồi? Đúng là âm hồn bất tán mà.

Nàng mắng thầm trong lòng một tiếng, chỉ thấy đứa bé kia lôi hũ rượu lết được một thước thì một tiếng "ầm" vang lên, hũ rượu trong lòng nó nhất thời tan thành trăm mảnh. Hũ rượu kia trong lúc xe lật đã rơi xuống, đập phải mặt đất, đã có vết rạn rồi, lúc này với dịch chuyển thì đã vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều thốt lên, lui hết về phía sau một bước, mặt đầy vẻ sợ hãi. Bởi vì sau khi hũ rượu bị vỡ, bên trong lại lộ ra thân thể người.

Người không trọn vẹn, thương tích đầy mình, vết sẹo khắp nơi, nhìn thấy mà giật mình, gần như chỉ là một cục thịt nhúc nhích chứ không phải người sống. Cục thịt kia từ khi hủ rượu vỡ thì ngã nhào ra, lăn trên mặt đất không dừng lại được, kéo theo cả vải rách bên ngoài.

Cái gì? Chẳng lẽ là một hũ giấu xác?

Trời ạ? Nhìn thấy trong hũ rượu bị vỡ đột nhiên lăn ra một nữ nhân không có tay chân, chung quanh thương đội phát ra tiếng kinh hô, nhìn về phía chủ hàng: "Người hũ! Trên chiếc xe này lại có cả người hũ?".

Chủ hàng kia nhìn thấy chuyện bị làm lớn rồi, không thể che giấu được nữa, vội vàng rón rén đi về bên cạnh ngựa của mình, đang muốn bay người lên ngưa thì người của thương đội khác gào lên, lập tức nhào tới kéo ông xuống ngựa: "Xuống đây! Giết người rồi còn dám chạy!".

"Tôi không có! Tôi không có!". Chủ hàng kêu oan thấu trời: "Không phải tôi làm đâu mà!".

Mọi người quát giận: "Người hũ ở trên xe hàng của ông, ông còn cái gì để nói?".

Chủ hàng liều mạng giải thích: "Trời đất chứng giám! Không phải tôi biến cô ấy thành người hũ đâu! Tôi đi phung phí của trời như thế làm gì chứ! Đó là một nữ Giao nhân mà!".

"Nữ Giao nhân?". Mọi người càng thêm không tin: "Tây Hoang sao lại có nữ Giao nhân?".

Chu Nhan không để ý tới tranh cãi ầm ĩ bên này, trong nháy mắt hũ rượu vỡ ra đó, nàng nghe thấy đứa bé kia hô một tiếng "mẹ", lao vội ra ôm lấy cục thịt kia, nâng cái đầu mềm oặt của nữ nhân trong hũ rượu lên.

Khoảnh khắc kia, nhìn thấy người rõ ràng, Chu Nhan không khỏi hít phải một hơi khí lạnh.

Đúng vậy, trong chiếc bình đó quả nhiên là Ngư cơ! Là Ngư cơ bị giam trong hầm ngầm ở Susa Dhaalu kia. Cặp mẹ con này không ngờ còn không bị chết ở đại mạc giá rét, trái lại hơn hai tháng sau còn có thể đi được ngàn dặm, trằn trọc lưu lạc cùng nhau tới nơi này.

Trong khoảnh khắc ấy, Chu Nhan cả kinh trong lòng, cảm thấy có chút hối hận. Đúng vậy, nếu như không phải nàng quát lớn mở đường, vội vàng vào thành như cháy nhà đến nơi thì xe ngựa sẽ không bị lật, người hũ cũng không bị rơi xuống đất, Ngư cơ nói không chừng cũng sẽ không biến thành như vậy.

Nàng khiếp sợ liếc nhìn đứa bé kia, mang theo nỗi chột dạ và tự trách.

Nhưng mà đứa bé Giao nhân kia căn bản không có nhìn nàng, chỉ ôm chặt lấy mẫu thân trong hũ rượu, dùng vải rách bọc lấy thân thể lộ ra ngoài của bà.

Phía bên kia, người của thương đội khác đã khống chế chủ hàng, đè xuống đất. Mấy lão thương nhân đức cao vọng trọng vây bắt ông ta, quát lớn: "Ngươi thật là lớn gan! Dám làm cả người hũ? Từ sau khi Bắc Miện đế tuyên chiếu thư, thì ở Vân Hoang, làm người hũ cũng là phạm pháp rồi, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

"Không, chuyện không liên quan đến tôi đâu mà". Chủ hàng kia sợ hãi đến tái mặt, lập tức quay về phía Chu Nhan quỳ xuống, dập đầu như giã tỏi: "Bẩm quận chúa, người... người hũ này và đứa nhỏ, là do tiểu nhân nhặt về từ bờ Xích Thủy! Đứa bé Giao nhân cõng một nữ Giao nhân trên lưng, tiểu nhân nhìn thấy hai người họ đáng thương, cứ bỏ ở đó phỏng chừng không quá hai ngày là chết, nên tiểu nhân mới tiện đường đưa theo thôi ạ...".

Crypto.com Exchange

Hồi (1-49)


<