Vay nóng Homecredit

Truyện:Cẩm Y Vệ - Hồi 0793

Cẩm Y Vệ
Trọn bộ 1144 hồi
Hồi 0793: Chuẩn bị bị đánh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1144)

Siêu sale Shopee

Tiếng nói của lão còn chưa dứt, Dao Quang trong Thất Tinh Bắc Đẩu, cũng chính là Phá Quân tinh cũng sinh ra dị tượng, một đạo lam quang rơi xuống phương hướng Tây Bắc.

- Nguy rồi, Phá Quân tinh cũng đã hạ giới, ứng ở địa giới Thiểm Tây!

Cả người Hồng chân nhân vẫn đang phát run.

Vẫn chưa hết, ánh sáng Thất Sát tinh trong Nam Đẩu lục tinh đột nhiên cũng đại thịnh, một đạo quang hoa rơi về phía Đông Nam.

Bạch Liên giáo chủ cũng trợn mắt há mồm:

Ba hung tinh Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang hạ giới, sợ rằng không còn là vương triều đổi chủ, mà còn là kiếp nạn Hoa Hạ thất thủ, Thần Châu trầm luân!


Ở Thiểm Tây An Tắc, một tên thiếu niên chăn trâu bị nhà giàu cùng thôn ức hiếp, trơ mắt nhìn địa phương hào cường lấy danh nghĩa đầu hiến để cướp đi mảnh đất cuối cùng của nhà mình, mẫu thân thủ tiết chỉ có thể cất tiếng khóc thút thít. Y tức giận múa may quả đấm:

- Triều đình bất công, đám nhà giàu chỉ giỏi ức hiếp người nghèo chúng ta, nhà giàu mấy trăm mẫu đất không nộp thuế, người nghèo chúng ta lại càng đóng càng nhiều, quả thật không công bình!

Bên bờ Hoài Hà, một vị thiếu niên nhà quê mới vừa mắt thấy Phan Quý Tuần ảm đạm rời đi, dân chúng kêu trời trách đất khóc rống từng hồi, dùng bàn tay đầy vết chai đỡ mẫu thân đang khóc dưới đất dậy, hai mắt y bị cừu hận thiêu đốt cháy bừng bừng:

- Triều đình bất kể dân chúng chúng ta sống chết, đâu còn là triều đình nữa!

Ở Liêu Đông, giữa Bạch Sơn Hắc Thủy, một tên thanh niên Nữ Chân để tóc đuôi sam, thân khoác áo da thú đốt đống lửa nướng một con hoẵng béo mập, bốn năm tên đồng bạn uống rượu mạnh, tươi cười hớn hở bàn về kết cục đại chiến giữa Thích soái và Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly.

- Nô Nhi Cáp Xích, ngươi đừng mãi lo nướng hoẵng!

Mấy tên đồng bạn cười đẩy bằng hữu một cái.

- Ta đang suy nghĩ, thật ra thì triều Đại Minh cũng không hùng mạnh giống như thoạt nhìn bề ngoài.

Thanh niên Nữ Chân như có điều suy nghĩ, dưới ánh lửa chiếu rọi, trong ánh mắt y lóng lánh ngọn lửa dục vọng và dã tâm.


Ở Hồ Bắc, trên Võ Đang sơn, Bạch Sương Hoa và Hồng chân nhân cũng không biết những tình cảnh mới vừa rồi, nhưng bọn họ dùng thuật tử vi đã suy đoán sơ lược được tương lai vô cùng đáng sợ. Hồng chân nhân nghĩ đến tình cảnh Hoa Hạ trầm luân, dân chúng lầm than lập tức bị dọa sợ tới mức sắc mặt xám như tro tàn.

Bạch Sương Hoa vốn là chuyên gia tạo phản, đến lúc này cũng đại biến sắc mặt:

- Thiên tượng biến hóa hung hiểm như vậy, rốt cuộc cứu tinh ở phương nào? Chẳng lẽ không thay đổi được này kết cục đáng sợ sao?

Đang lúc này một ngôi cự tinh từ trên bầu trời xẹt qua, ánh sáng màu đỏ áp đảo ba hung tinh kia, rừng rực như đuốc!


Người ngay đêm đó phát giác được thiên tượng dị biến cũng không chỉ có hai vị cao thủ đương thời trên Võ Đang xem sao luận kiếm.

Ở hướng Đông Nam Võ Đang sơn, trong Sắc Kiến Thái Sư phủ ở Kinh Châu phủ Giang Lăng thành cũng trong địa phận Hồ Bắc, Trương Tử Huyên thân mặc đồ tang ngửa mặt lên trời, cổ thon dài hơi ngửa lên, con ngươi xinh đẹp thâm thúy tỏa ra ánh sao, phảng phất thu toàn bộ tinh không vào trong đó.

Trên gương mặt xinh đẹp của nàng toát ra vẻ bi thương xua mãi không đi. Vạn Lịch đế đuổi sạch chúng đại thần Giang Lăng đảng, nhất nhất triệu hồi phe thủ cựu, danh dự phụ thân đã bị ô nhục, nghiệp lớn triều chính mới đang nguy trong sớm tối.

Trương Mậu Tu đang cầm một chiếc áo bông màu trắng đi tới, thấy muội muội mình cau mày buồn bực cũng biết nàng lo lắng chuyện gì, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

- Muội muội, đêm khuya trời lạnh, hãy mặc thêm áo, nếu như ngã bệnh ca ca cũng không tiện ăn nói với Tần muội phu... Ặc...

Vốn Trương Mậu Tu đang cười thình lình sắc mặt như đông cứng lại. Bởi vì y nhìn thấy muội muội mình cắn môi thật mạnh, trong đôi mắt toát ra đầy vẻ sợ hãi, tựa hồ nhìn thấy chuyện gì cực kỳ đáng sợ vậy.

Chỉ chốc lát sau, Trương Tử Huyên cất bước chạy về phía thư phòng, cất bút viết thật nhanh trên giấy:

- Thiếp đêm xem thiên tượng, thấy dị biến phát sinh, e rằng sẽ xảy ra chuyện bất trắc, đến lúc đó xin phu quân tạm thời ẩn nhẫn...

Suy nghĩ một chút, Trương Tử Huyên chợt cầm phong thư vết mực còn ướt lên xé thành từng mảnh, sau đó lại viết:

- Thiếp chưa mãn tang phụ thân, tạm thời không về Bắc. Sau ba năm mãn tang sẽ tương hội với phu quân!

Trương Mậu Tu kinh hãi cầm phong thư lên:

- Muội muội hồ đồ! Nữ nhân đã xuất giá chỉ để tang cha một năm, thủ tang ở nhà chồng. Muội có thể theo linh cữu về quê là nhờ Tần muội phu thông tình đạt lý, bây giờ đã hạ táng muội cũng nên trở về, vì sao phải đợi tới hơn ba năm!? Tuổi Xuân trôi qua rất nhanh, muội muội chớ suy nghĩ sai lầm như vậy, cho dù là phụ thân ở cửu tuyền có biết, cũng không cần muội thủ hiếu cho người như vậy!

- Bề ngoài Tần Lâm dường như bất cần đời, thật ra có tính hướng nội. Hiện tại hướng gió triều đình nghịch chuyển, nếu như muội ở bên cạnh chàng, nhất định chàng sẽ...

Trương Tử Huyên cắn cắn đôi môi, không nói tiếp được nữa, chỉ có vài giọt châu lệ từ khóe mắt tuột xuống thấm ướt phong thư.

Hồi lâu sau nàng ngẩng đầu lên, si ngốc nhìn về phương hướng kinh sư phía Bắc xa xôi.


Cùng thời khắc đó, trong phủ đệ Tần Lâm ở kinh sư, Từ Văn Trường cũng đang quan sát tinh tượng trên trời. Lão tinh thông Chu Dịch, giỏi về Quan Tinh Vọng Khí thuật, không thua gì Bạch Liên giáo chủ và Võ Đang chưởng giáo.

Từ Văn Trường đầu đội nón cọ, thân khoác áo lông, tay trái đặt sau lưng, tay phải vuốt râu. Đôi mắt lão bình thường mờ đục lúc này lóe ra điểm điểm tinh quang, thu hết tất cả biến hóa của tinh tượng vào trong đáy mắt.

Tần Lâm chít khăn tròn, tay cầm quạt lông lẳng lặng đứng nghiêm ở bên cạnh Từ Văn Trường, thần sắc cực kỳ ưu quốc ưu dân, có khí thế như Phạm Trọng Yêm lên Nhạc Dương lâu thuở trước.

Ngắm sao hồi lâu, sắc mặt nặng nề của Từ Văn Trường rốt cục buông lỏng vài phần, vuốt râu nói với Tần Lâm:

- Tam viên chấn động, Tử Vi mờ đi, ba hung tinh Sát, Phá, Lang cảm ứng, rõ ràng trời cao tức giận, đã là bố cục thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán. May mắn có thiên ngoại khách tinh rừng rực như đuốc, khí thế lấn át Tử Vi, ánh sáng áp đảo tam hung, cục diện nhất thời trở nên biến đổi...

Lời còn chưa dứt, bên người chợt có giọng cười lộ ra vẻ hơi non nớt vang lên:

- Lão đầu tử ngươi thật sự có thể nhìn ra tinh tượng biến hóa, đoán khí vận mệnh lý sao, thật là khoác lác! Hay là lão coi thử vừa rồi ta đã ăn đường hồ lô hay là sơn tra cao?

Không biết A Sa đi tới bên cạnh Từ Văn Trường từ lúc nào, cũng ngửa cổ nhìn lên bầu trời. Đôi môi hồng hồng của nàng khẽ cong lên, chiếc mũi thanh tú vừa thẳng vừa cao, đôi mắt thông minh hết sức linh động, dáng vẻ tinh nghịch phá phách.

Lúc trước khi Tần Lâm thu nhận A Sa làm con nuôi, nàng còn là một đứa bé mười một mười hai tuổi, hiện tại hai ba năm đã trôi qua, thân hình A Sa dần dần nảy nở, không ngờ rằng trở thành một mỹ nhân tương lai.

Tần Lâm lại không có tâm trạng thương hương tiếc ngọc, hắn đã bày xong tư thế chờ vị cao nhân Từ Văn Trường này lừa dối, lại bị A Sa chen vào phá phách. Hắn lập tức gõ đầu A Sa một cái thật mạnh:

- Ngươi không nói lời nào thì chết hay sao, thật là phá hư không khí!

- Là... Là Tần đại thúc phá hư không khí mới phải!

A Sa ôm đầu, nước mắt đầm đìa.

'Dung mạo nha đầu này vô cùng xinh đẹp, chỉ có điều tính tình bướng bỉnh, không biết tương lai tiểu tử nào xấu số vớ phải đây...'

Từ Văn Trường nghĩ như vậy trong lòng, vuốt râu cười nói:

- Thiên cơ khó dò, tử vi biến hóa cũng chỉ có thể nhìn ra hướng phát triển đại khái của khí số thiên hạ, làm sao có thể đoán ra chính xác được ngươi vừa ăn tối món gì. Tỷ như Tham Lang tinh, vừa rồi nó sinh ra một đạo hồng quang chỉ hướng Đông Bắc, có nghĩa là ứng ở địa giới Liêu Đông...

A Sa từng học Quan Tinh Vọng Khí thuật của sư phó Bạch Sương Hoa, chẳng qua là quá ham chơi, đọc sơ qua rồi thôi. Lúc này nghe Từ Văn Trường nói như vậy cũng hiểu được đại khái, bèn chép miệng nói:

- Nếu biết Tham Lang ứng ở Liêu Đông, lão chỉ cần tính ra xem là ai, sau đó giết chết y trước, như vậy không phải là sẽ không xảy ra thiên hạ đại loạn hay sao?

- Tăng giảm khí vận đâu phải là đơn giản như vậy...

Từ Văn Trường cười khẩy lắc đầu, kiên nhẫn giải thích cho A Sa hiểu, tinh tượng biến hóa cũng không phải là ứng cụ thể trên thân một người nào đó.

Tỷ như Tử Vi tinh không phải là cảm ứng cụ thể một vị Hoàng đế nào, nếu không tính từ đời Hạ Thương Chu có không biết bao nhiêu Hoàng đế băng hà, vậy Tử Vi tinh sẽ rơi rừ trên trời xuống bấy nhiêu sao?! Trên thực tế nó là điềm báo trước khí vận của cả vương triều gia tăng hay giảm sút. Phàm là hoàng thống vững chắc, quốc thái dân an, Tử Vi tinh sẽ sáng ngời chói mắt. Ngược lại, đế thất suy vi, giang sơn dao động, Tử Vi tinh sẽ lung lay muốn rơi.

Thời cơ cảm ứng tinh tượng biến dị cũng không hề trùng lặp, có lúc ứng ngay lập tức, có lúc ứng vào mười năm sau, cải thiên hoán địa đại biến dị ứng vào mấy chục năm sau cũng không ly kỳ.

- Phàm trời cao xuất hiện dị tượng, hẳn sẽ ứng với tiên phong hậu vệ tả phụ hữu bật, vả lại liên quan tới khí vận tăng giảm, không phải là trên thân một người.

Từ Văn Trường suy nghĩ một chút, lại nói:

- Tỷ như Lý thị cuối đời Đường không chỉnh đốn triều chính, đế thất suy vi, quyền yêm hại nước, phiên trấn cát cứ, mới nảy sinh ra loạn Hoàng Sào. Cho dù là ngẫu nhiên Hoàng Sào chết đi cũng sẽ có Lý Sào, Trương Sào xuất hiện, vung tay kêu gọi một tiếng được vạn người hưởng ứng, cũng sẽ dựng cờ khỏi nghĩa.

Tần Lâm gật đầu một cái, sau khi nghe xong lời Từ Văn Trường dường như có điều sở ngộ.

A Sa lại cười đưa tay ra nói:

- Từ lão đầu, lão đừng khoác lác, thiên tượng là xem đại cục thiên hạ, vậy chỉ tay là xem số mạng một người. Lão xem cho ta một chút, thử xem lão đoán có chính xác hay không.

Từ Văn Trường cười khổ, nắm lấy bàn tay mềm mại của A Sa lên, vừa xem qua đã giật mình kinh hãi:

- Chỉ tay này... là tử khí đông lai, long mạch ẩn hiện, là... là quý không thể tả!

- Hừ... Lần trước xem chỉ tay Tần đại thúc lão cũng không nhìn ra, còn chê ta nhỏ tuổi...

A Sa nghịch ngợm le lưỡi một cái, nhảy chân sáo chạy đi xa, trong lòng cười thầm không ngừng: ta là Bạch Liên Thánh Nữ, tương lai sẽ làm Thánh giáo chủ, dĩ nhiên quý không thể tả rồi, hì hì...

Tần Lâm cũng không để ý, A Sa là tên ăn mày nhỏ, làm sao có chuyện quý không thể tả... Hơn nữa Từ Văn Trường coi chỉ tay tựa hồ cũng rất không chính xác, lần trước cầm tay mình coi ấp úng hồi lâu không coi được gì, chọc cho Từ Tân Di, Thanh Đại cười Từ lão đầu, vốn muốn mời lão coi chỉ tay rốt cục cũng không giải quyết được gì.

Sắc mặt Từ Văn Trường tỏ ra khổ sở, mệnh lý của Tần trưởng quan biến hóa hết sức kỳ quái, giống như thiên ngoại Khách Tinh không thể nắm bắt, đương nhiên ta không thể nhìn ra, nhưng như vậy không có nghĩa là lão Từ ta không có bản lãnh...

Lão lấy lại bình tĩnh, chỉ bầu trời nói với Tần Lâm:

- Thiên tượng biến dị, chỉ có thể dựa vào Khách Tinh cứu viện mới có thể phá được cục diện hung hiểm vạn phần này.

- Khách Tinh đại biểu cái gì vậy?

Tần Lâm ngơ ngác không hiểu.

- Thiên ngoại Khách Tinh như lông phượng sừng lân khó có thể tìm ra, vốn là trên bầu trời cũng không có vì tinh tú này, là bất thình lình từ thiên ngoại tới.

Từ Văn Trường nói tới đây bèn gãi gãi đầu, tỏ vẻ trầm ngâm:

- Hẳn là người hóa ngoại hoặc người từ hóa ngoại trở về, tỷ như Thi Tiên Lý Bạch từ Toái Diệp thành Tây Vực trở về Trung Nguyên.

Tần Lâm nghe vậy liền gật đầu một cái:

- Theo như Từ tiên sinh nói trước đó, không nhất định là người hóa ngoại, có lẽ là một hạm đội, có lẽ là một ngoại quốc, một vùng đất, vào thời khắc mấu chốt sẽ sinh ra tác dụng.

Có kiến thức lịch sử đời sau, Tần Lâm suy đoán có lẽ là do khai thác thị trường hải ngoại trên quy mô lớn khiến cho hướng phát triển của lịch sử xảy ra biến hóa. Tỷ như có thị trường hải ngoại bán phá giá và tranh cướp nhiều mảng đất đai lớn, cuộc khởi nghĩa nông dân vốn phải xảy ra vào cuối đời Minh cũng sẽ không bộc phát... Cái này cũng rất khó nói.

Hắn lắc đầu một cái, ngưng dòng suy nghĩ miên man, vỗ vào lưng Từ Văn Trường:

- Được rồi, chuyện thiên tượng biến hóa khó có thể nắm bắt như vậy, để sau này hãy nói đi, lão viết xong đạo tấu chương đòi đánh kia hay chưa?

- Viết xong rồi.

Từ Văn Trường chớp chớp mắt, cười xấu xa nói:

- Tuyệt đối đòi đánh!

Sáng sớm hôm sau, Tần Lâm từ trong chăn ấm bò dậy, Thanh Đại và Từ Tân Di thức sớm hơn hắn, trên giường long phụng hai mỹ nhân nằm hai bên, hai nàng đều chớp chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.

- Thật sự phải đi sao?

Từ Tân Di bĩu môi, tỏ vẻ vô cùng mất hứng.

- Không thành vấn đề.

Tần Lâm cười gãi gãi lòng bàn tay Thanh Đại, khiến cho tiểu nha đầu cũng cười hì hì:

- Không phải là đã có nữ y tiên sao, chuẩn bị sẵn kim sang dược cũng sẽ không có gì.

- Gia gia để lại không ít kim sang dược, nhưng, nhưng mông Tần ca ca bị đánh cũng sẽ rất đau.

Mắt Thanh Đại chớp chớp liên hồi, đưa tay nhẹ nhàng sờ mông Tần Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ thương xót trông rất đáng yêu.

Tần Lâm cười cười, hôn lên mặt hai vị phu nhân mỗi người một cái:

- Lần này nhất định phải chịu bị đòn, bằng không sẽ có lỗi với Trương Thái Sư, có lỗi với Tử Huyên, cũng có lỗi với rất nhiều công phu mà vi phu đã bày ra trước đó. Theo ý ta, trận đòn này phải càng nặng càng tốt!

Nói thì nói như thế, trong lòng Tần Lâm cũng cảm thấy thiếu tự tin: Ôi, từ trước tới nay chưa từng chịu thiệt, lần này lại phải chủ động cầu xin người ta làm thịt, chẳng lẽ là lão tử thích tự ngược? Nếu không phải là vì...

- Vậy... vậy chàng lót một chiếc áo gối dưới mông đi.

Từ Tân Di suy nghĩ một chút không yên lòng, xé một chiếc áo gối nhét vào trong quần Tần Lâm.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1144)


<