← Hồi 0791 | Hồi 0793 → |
- Không ngờ rằng Thích lão hổ lại lui!
Đồ Môn Hãn vui mừng vô tận xoa xoa ngực, ngoác miệng rộng cười ha hả vui vẻ, lại hỏi:
- Mới vừa rồi mơ hồ thấy có quan văn tới, chẳng lẽ là kinh sư có chỉ ý...
- Cần phải nói sao, Trương Cư Chính Trương lão nhi đã chết, nhất định trong triều Minh xuất hiện gian thần!
Đổng Hồ Ly không chút nghĩ ngợi đáp.
Đồ Môn Hãn cười ha hả:
- Gian thần hay lắm, có gian thần rất hay, chúng ta đừng nên có lỗi với y, sau này hàng năm xuôi Nam xâm lấn quan ải, cướp lương thực, bắt phụ nữ và trẻ con người Hán!
Dư uy Thích Kế Quang vẫn còn, đại quân Mông Cổ mới bại, Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly cũng không dám theo đuôi truy kích, nhưng đã quyết định sau này phải hàng năm xâm lấn quan ải, phòng tuyến Kế Liêu sẽ chịu sinh linh đồ thán.
Lính mới Kế Trấn tuy lui mà không loạn, đội hình thủy chung nghiêm chỉnh để ngừa địch nhân truy kích. Mà đại kỳ chữ Thích vẫn tung bay thật cao, thân hình như tháp sắt của Thích Kế Quang ngồi trên lưng ngựa vẫn không nhúc nhích, chỉ có ngù khôi màu đỏ trên đầu giống như một ngọn lửa nhảy nhót.
- Đại soái, trước mặt chính là Phiến Tử quan!
Một tên quan truyền lệnh cỡi ngựa báo lại, đi vào bên trong quan đó chính là chỗ an toàn.
- Rốt cục... rốt cục đã tới, ta mệt quá...
Thích Kế Quang thở ra một hơi thật dài, thân thể lảo đảo trên lưng ngựa, sau đó thình lình ngã nhào xuống đất.
Thích Kim cùng các vị tướng sĩ cũng nhào tới như điên, ôm lấy Thích Kế Quang khóc lớn:
- Đại soái, đại soái!
Ngọn lửa trên đầu khôi của Thích Kế Quang vĩnh viễn không tắt, rốt cục dưới ánh mắt nhìn chăm chú của tướng sĩ toàn quân trở nên mờ dần rồi biến mất. Đâu phải anh hùng không nhỏ lệ, chỉ vì chưa gặp cảnh thương tâm, những biên quân bách chiến sa trường như sắt thép này chưa từng rơi lệ, lúc này lại rơi lệ như mưa.
Xa giữa Trung Nguyên bên bờ Hoài Hà, cũng đang là lệ rơi như trút.
Trên công trường trị thủy Hoài Hà, cát đá, bao cát, gỗ, dây thừng... chất đống như núi. Công trường trước đây thi công vô cùng sôi nổi, hiện tại trở nên vắng vẻ lạnh lùng, mắt thấy Hoài Hà gầm thét dâng trào trên công trường lại không có bóng người nào cả.
Trên bến thuyền Hoài Hà, người đông như kiến không thể nào đếm xuể, có trai tráng, lão nhân, phụ nữ, nhi đồng, có kẻ vác công cụ trên vai tỏ ra căm phẫn, có người tay xách giỏ trúc kêu gọi luôn miệng. Còn có đứa trẻ lấy tay nhỏ bé kéo kéo vạt áo mẫu thân, ngước khuôn mặt ngây thơ lên hỏi:
- Phan Đại nhân phải đi sao, Phan Đại nhân đắc tội ai vậy, y không cần chúng ta nữa sao?
- Phan Đại nhân không đắc tội ai, là trong triều xuất hiện gian thần.
Mẫu thân nói cho con trai như vậy.
Rất nhiều dân chúng khóc không thành tiếng, miệng kể lể:
- Nhiều năm trước một vị Thôi Đại nhân tới trị thủy, kết quả lúc tới ba chiếc xe không, lúc đi tám mươi cỗ xe lớn chất đầy. Năm ngoái một vị Tôn Đại nhân cũng tới trị thủy, kết quả năm đó liền nổi hồng thủy. Chỉ có vị Phan Đại nhân này hai ống tay áo gió lùa trống rỗng không dính một hạt bụi, trị thủy ổn thỏa đâu ra đấy, là quan tốt từ trước tới nay chưa từng có, là từ trên trời giáng xuống cứu dân chúng Lưỡng Hoài chúng ta, vì sao hiện tại phải rời đi như vậy?
Trên bến thuyền, Phan Quý Tuần khoác áo mòn rách, xoa đôi tay đầy vết chai sần, vẻ mặt hết sức không cam lòng, nhìn lại công trường trị thủy hai bên bờ Hoài Hà, trong ánh mắt toát ra vẻ vô cùng tiếc nuối.
Bảy tám vị lão nhân kéo chéo áo của y, một vị lão Tú Tài tóc bạc phơ khóc rống đập đầu xuống đất:
- Hoài Hà xảy ra hồng thủy hàng năm, dân chúng chết bởi hồng thủy có tới hàng vạn, duy chỉ có Phan Đại nhân có thể trị thủy. Hôm nay Phan Đại nhân bỏ đi là không để ý tới tính mạng của dân chúng hai bên bờ sông,
Đốc công công trường gương mặt đen kịt tỏ ra vô cùng lưu luyến:
- Phan Đại nhân, chúng ta trị thủy không biết bao nhiêu năm, chỉ cần ánh mắt không mù là có thể hiểu được duy chỉ có ngài thật lòng trị thủy, cũng có thể trị hết Hoài Hà. Ngài đi chuyến này biết đến bao giờ trở lại, chúng ta cũng sẽ chờ ngày trở lại, vẫn sẽ làm công nhân dưới tay ngài.
Thần sắc Phan Quý Tuần hết sức buồn bã, sợ rằng mình không có cơ hội trở lại được nữa, nhưng thấy dân chúng khóc rống lưu luyến bèn ôn tồn an ủi:
- Chư vị phụ lão hương thân, Phan mỗ mất chức nhưng trời cao có mắt, nhất định sẽ có ngày được giải oan. Đến lúc đó sẽ sóng vai với các vị trị thủy Hoài Hà này!
Dân chúng nghe Phan Đại nhân nói như vậy mới vừa hơi bình tĩnh một chút, tiễn đưa đến ngoài mười dặm, Phan Quý Tuần liên tiếp từ biệt, lúc này mới trơ mắt nhìn y xoay người rời đi, bóng lưng tịch mịch biến mất ở nơi xa.
- Phan Đại nhân, Phan Đại nhân!
Một vị Sư Gia Hoài An phủ rốt cục không nhịn được đau đớn trong lòng, khóc té xuống đất.
Dân chúng vội vàng cứu dậy, có người hỏi y Phan Đại nhân nói sẽ trở lại rất nhanh, chúng ta chờ y trở lại trị thủy, vì sao tỏ ra đau buồn như vậy?
Sắc mặt Sư Gia kia thẫn thờ:
- Phan Đại nhân... Phan Đại nhân sẽ không tới, triều đình đã giáng chỉ vĩnh viễn không dùng nữa!
Trời ơi... Dân chúng hai bờ Hoài Hà nghe được tin tức này nhất tề khóc lớn lên:
- Phan Đại nhân bỏ chúng ta đi, công trình trị thủy nửa đường hủy bỏ, sang năm hồng thủy lại tới, chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn!
Hồ Bắc, Thái Nhạc Võ Đang sơn, thế núi rồng phục, bầu trời quần tinh sáng chói.
Dưới trời đêm, có hai bóng người một trắng một xám đứng đối diện nhau, bóng người màu trắng chính là Bạch Liên giáo chủ Bạch Sương Hoa, người còn lại mặc đạo bào màu xám tro là Võ Đang chưởng giáo Hồng chân nhân.
Hồng chân nhân chắp tay nói:
- Bạch đạo hữu, hôm nay thiên tượng dị biến, quý giáo lại sắp đại hưng, bần đạo chỉ khuyên giáo chủ thương lấy bá tánh thiên hạ, dẹp lòng sát phạt, chỉ một niệm nhân từ sẽ tạo thành điều thiện lớn lao!
- Thái Vi viên, Tử Vi viên, Thiên Thị viên tam viên chấn động, Tử Vi tinh lung lay muốn rơi, khí số Ngụy triều đã hết, bản giáo ứng vận mà hưng, Hồng đạo hữu cần gì phải vọng tưởng nghịch thiên mà đi?
Bạch Sương Hoa giơ tay chỉ lên không, Tử Vi tinh nằm giữa không trung hướng Bắc quả nhiên chớp tắt liên hồi, dường như bị nàng chỉ một cái lập tức muốn rơi xuống.
Hồng chân nhân cười khổ liên tục, thấy thiên tượng dị biến đã tỏ rõ thiên cơ, mình không sửa đổi được thiên ý, cũng không cách nào ngăn trở Bạch Liên giáo chủ.
- Hồng chân nhân, ta khuyên lão sớm quy hàng bản giáo, tương lai sẽ phong lão làm hộ quốc chân nhân, ngược lại cũng không làm mất danh tiếng Võ Đang, ha ha ha... Ủa?
Bạch Sương Hoa đang đắc ý chợt sắc mặt cứng đờ, nhìn chằm chằm lên trời.
Hồng chân nhân theo nàng ánh mắt nhìn lại, trong phút chốc sắc mặt đại biến, chỉ thấy Thiên Xu trong Thất Tinh Bắc Đẩu, cũng tức là Tham Lang tinh sinh ra dị quang, một đạo hồng quang chênh chếch rơi xuống hướng Đông Bắc.
- Tham Lang hạ giới, ứng ở địa giới Liêu Đông, e rằng sẽ có đại kiếp sát phạt!
Thanh âm Hồng chân nhân phát run.
← Hồi 0791 | Hồi 0793 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác