Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô lâu quái kiệt - Hồi 60 (cuối)

Cô lâu quái kiệt
Trọn bộ 60 hồi
Hồi 60 (cuối): Minh Chủ Võ Lâm
5.00
(một lượt)


Hồi (1-60)

Siêu sale Shopee

Khi Gia Cát Ngọc vừa xâm nhập đến sảnh đường to lớn trong Huyết Hải Địa Khuyết, thì cũng chính là lúc Thất Khuyết đạo nhân sửa soạn hạ độc thủ.

Chàng đã quát lên một tiếng to, để kịp thời ngăn chặn hành động tàn ác của Thất Khuyết lão đạo. Nhưng trong cơn gấp rút, chàng vẫn chưa nghĩ ra một phương kế nào hầu cứu lấy ân sư của mình là Bát Chỉ Phi Ma.

Đêm khuya giá lạnh như băng, trên trời sương đã xuống mù mịt, ngọn gió đêm không ngớt thổi vi vu, mang theo một mùi máu tanh nồng nặc.

Thất Khuyết đạo nhân đưa mắt nhìn chòng chọc về phía Gia Cát Ngọc đang đứng sững cách xa đấy tám bước, và sau cơn kinh ngạc, lão ta bèn phá lên cười to nói:

- Kim Cô Lâu. Ngươi đến thực là phải lúc. Chỉ cần ngươi hứa ủng hộ cho bần đạo thống nhất được võ lâm ở vùng Trung Nguyên này, thì ta sẽ sẵn sàng tha chết cho lịnh sư. Bằng không, hừ...

Bát Chỉ Phi Ma nghe thế, không khỏi kinh hoàng thất sắc, quát to rằng:

- Ngọc nhi. Con không thể hứa như vậy được. Vì nếu con hứa thế, thì không còn phải là đồ đệ của sư phụ nữa.

Gia Cát Ngọc không khỏi giật mình, nhưng liền cúi người cung kính nói:

- Xin ân sư hãy an lòng, Ngọc nhi tuyệt đối không khi nào tiếp tay cho lũ gian ác đâu.

Bát Chỉ Phi Ma lộ vẻ vô cùng đắc ý, quên mất chuyện mình đang ở trong tình trạng nguy hiểm như chỉ mành treo chuông, nên bất giác phá lên cười to không ngớt.

Thất Khuyết đạo nhân nghe tiếng cười của lão ta, trong lòng hết sức căm tức, trợn to đôi mắt, rồi ấn mạnh bàn tay xuống, quát to rằng:

- Âu Dương Thiên. Chả lẽ ngươi không còn muốn sống nữa hay sao?

Bát Chỉ Phi Ma lộ vẻ ung dung tự đắc nói:

- Lão phu đã đến tuổi già nua, dù có chết đi cũng không phải là vắn số.

- Nếu vậy thì ngươi hãy...

Thất Khuyết đạo nhân trong lòng không khỏi bừng cháy lửa giận, nhưng bỗng nghe có tiếng khẽ gọi vọng đến bên tai rằng:

- Thất Khuyết.

Thất Khuyết đạo nhân liền quay mặt lại, trông thấy đôi mắt sáng ngời của Gia Cát Ngọc đang nhìn chòng chọc vào mình, thì giật mình nói:

- Kim Cô Lâu. Ngươi đã bằng lòng hứa với ta như thế rồi chăng?

Gia Cát Ngọc làm như không nghe lời nói của lão ta, ngửa mặt nhìn trời cười ha hả thực to. Tiếng cười của chàng đã làm cho số quần hùng hiện diện đều ngơ ngác, không hiểu ra sao cả.

Sắc mặt của Thất Khuyết đạo nhân trước tiên lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cuối cùng không đè nén được cơn tức giận, quát to rằng:

- Ngươi cười cái chi thế?

Gia Cát Ngọc liền im ngay tiếng cười, sắc mặt cũng thay đổi hẳn, giương đôi mắt nhìn thẳng vào Thất Khuyết đạo nhân, gằn giọng quát:

- Ta cười ngươi chỉ là con ếch ngồi đáy giếng, ngươi đã sắp chết đến nơi, thế mà còn dám xưng là bậc tôn trưởng trong võ lâm.

- Lời nói của ngươi là có ý nghĩa gì?

- Hừ. Thực ngươi mang cái tên Hắc Sát rất là oan uổng, vì huyệt đạo "Linh Kiều" của ngươi bị chế ngự thế mà vẫn không hay biết chi cả.

- Kim Cô Lâu. Ngươi chớ xem ta đây là một kẻ ngốc. Trong châu thân con người có tất cả ba mươi sáu đại huyệt và bảy mươi hai ma khiếu, có nơi nào gọi là "Linh Kiều" huyệt đâu?

Gia Cát Ngọc cất tiếng cười to nói:

- Trong thân thể con người, ngoài ba mươi sáu đại huyệt và bảy mươi hai ma khiếu, lại còn có tam âm cửu dương và bảy mươi hai nơi tà học. Việc đó người khác không hiểu, chả lẽ ngay đến Thất Khuyết đạo nhân đường đường như ngươi, vẫn hoàn toàn không hiểu nữa hay sao?

Những lời giãi bày nghe như thật thông suốt của Gia Cát Ngọc đã làm cho số người hiện diện đều hết sức kinh ngạc. Thất Khuyết đạo nhân bừng đỏ cả sắc mặt, vừa kinh hoàng lại vừa ngờ vực, nói:

- Ngươi đã điểm vào "Linh Kiều huyệt" của ta, thế tại sao ta lại không hay biết chi cả?

- Không hay biết chi cả? Vậy ông hãy thử xem thong người ông khí huyết có còn chạy thông qua được "tam tiêu" cũng như chân lực có còn thông suốt trong "tử phủ" nữa không?

Thất Khuyết đạo nhân nghe qua, trong lòng hết sức kinh hoàng, nên liền thầm vận chân khí từ Đan điền đưa lên, thông qua "Khí Hải" rồi lên đến thẳng "Âm Giao"...

Không ai hiểu biết môn đồ của mình hơn là vị sư phụ. Những lời nói ấy của Gia Cát Ngọc đã làm cho số quần hùng hiện diện bán tín bán nghi, không biết đấy là thực hay giả, thì Bát Chỉ Phi Ma liền đoán ra được dụng ý của chàng rồi.

Bởi thế, lão ta vừa trông thấy Thất Khuyết đạo nhân vận dụng chân khí trong người đưa đến "Âm Giao", thì thử hỏi nào chịu ngồi yên để chờ chết? Do đó, lão ta bất thần phá lên cười như điên dại, vận dụng chân lực trong người xô thẳng ra, rồi cả thân người của lão ta cũng bay bổng lên cao.

Thiên Diện Nhân Ma Đông Phương Tuyệt là người hết sức thông minh, nên nhận thấy vậy liền bừng hiểu ra mọi lẽ. Do đó, lão ta cũng gầm lên một tiếng, rồi qui tụ tất cả chân lực sót lại trong người nhanh như chớp đánh ra một thế võ mãnh liệt.

Nói đúng ra, thì Thất Khuyết đạo nhân không phải là con người quá ngốc như vậy, thế tại sao lão ta lại bị mắc lừa? Ấy chỉ là vì lão ta quá ư tự phụ, cho rằng khi hai đối phương đã bị mình chế trụ huyệt đạo rồi thì chắc chắn không làm sao thoát khỏi bàn tay của mình được.

Nhưng lão ta không ngờ Thiên Diện Nhân Ma và Bát Chỉ Phi Ma sau một lúc ngồi yên để vận dụng chân khí điều hòa hơi thở, nên đã từ từ khôi phục lại được chân lực, và khi thấy được thời cơ, liền mạo hiểm vung tay đánh ra, hầu thoát khỏi khung cảnh hiểm nguy.

Thất Khuyết đạo nhân giật mình, liền vận dụng chân lực xả mạnh đôi chưởng xuống, tức thì, hai tiếng nổ ầm ầm nổi lên liên tiếp, và bóng người cũng nhảy vọt chập chờn...

Vong Hồn, Câu Hồn và Chiêu Hồn cùng một lúc tràn nhanh tới vung chưởng lên...

Nam Thiên Dã Nhân, Tích Hoa công tử và Đồng Chung đạo nhân cũng tràn ngay tới, chận đứng ba đối phương kia lại...

Khi thế võ của ba người ấy va chạm thẳng vào nhau, thì cuồng phong lại rít lên nghe vèo vèo, cuốn tung bay cả tà áo mọi người. Đồng thời, bóng người cũng không ngớt chao động, và thối lui liên tiếp ra sau mấy bước.

Sau đó, không khí trong gian đại sảnh bỗng im phăng phắc, đầy vẻ nặng nề.

Gia Cát Ngọc lúc bấy giờ cũng đang tràn tới, đứng đối diện với Thất Khuyết đạo nhân. Bát Chỉ Phi Ma và Đông Phương Tuyệt tuy thoát khỏi được sự chế ngự của Thất Khuyết đạo nhân nhưng bị một thế chưởng đánh ra mãnh liệt vừa rồi, nên cả hai đều bị nội thương khá nặng.

Sắc mặt của Bát Chỉ Phi Ma tái nhợt, khóe miệng tràn máu tươi, nhưng vẫn lộ nét tươi cười, ngồi bẹp xuống đất để lo điều hòa hơi thở.

Đông Phương Tuyệt vì chậm hơn, nên bị thương càng trầm trọng. Chẳng những mũi và miệng của lão ta đều trào máu đỏ ối, mà tại nơi lưng lại bị móng tay của Thất Khuyết đạo nhân rạch thành một vết thương dài.

Nên biết, Thất Khuyết đạo nhân trời sinh ra chỉ có ba ngón tay mà thôi. Và trước đây ba phái Thiếu Lâm, Hoa Sơn và Võ Đang đã hợp sức lại vây đánh lão ta, đồng thời ba vị Chưởng môn của ba môn phái này đã chém đứt cả ba ngón tay ấy của lão. Do đó, hiện giờ trên hai bàn tay của lão ta đều mang mười chiếc ngón tay giả đúc bằng một thứ thép tinh ròng, lại chứa một thứ chất độc đáng sợ. Song, cũng may là Đông Phương Tuyệt võ công đã tiến đến mức cao cường tuyệt đích, thế mà vẫn cảm thấy đau đớn đến toàn thân đều run rẩy, sắc mặt tái xanh như chàm.

Gió đêm thổi lồng lộng, mùi máu tanh nồng nặc, khiến ai cũng phải buồn nôn.

Số người đi đến đây để tranh đoạt ngôi vị Minh chủ võ lâm đều cảm thấy phập phồng lo sợ, đứng ngồi không yên.

Đôi mắt của Thất Khuyết đạo nhân nẩy lửa, gằn giọng gầm to rằng:

- Kim Cô Lâu. Huyết Hải Địa Khuyết hiện giờ hoàn toàn nằm trong tay của ta, vậy mưu gian của ngươi vừa rồi chỉ hoài công vô ích mà thôi.

- Làm thế nào để chứng thực điều đó?

- Ha ha. Ngươi rõ ràng là một tên tiểu tặc, chưa thấy chết thì không biết sợ. Vậy ngươi hãy mở mắt xem cho rõ, rồi nói chi sẽ nói sau.

Vừa nói, lão ta vừa vung hai tay lên liên tiếp, tức thì trong đám đông liền thấy có bóng người lao ra vun vút, và số ấy tuổi tác già trẻ khác nhau, đông có đến mấy trăm người.

Số người đó đều là các cao thủ của các môn phái lớn, bình nhật không ai làm sao biết được họ là bọn nha trảo của Thất Khuyết lão đạo cả. Nhưng giờ đây thì bọn họ bất thần tràn ra, rồi cất giọng cung kính nói to lên rằng:

- Đệ tử chúng con sẵn sàng nghe theo lịnh dạy.

Số người ấy vì quá đông đảo, nên tiếng nói vang rền như vọng đến chín từng mây, khiến số quần hùng hiện diện trông thấy đều phải kinh hoàng thất sắc.

Nhưng trong khi ai nấy đều chưa lấy lại được sự bình tĩnh, thì khắp bốn bên ấy bỗng lại nghe có tiếng cười vọng đến, đồng thời lại thấy có vô số bóng đen không ngớt chập chờn.

Thì ra số người của Thiết Chỉ Cái đang được Chiêu Hồn Quái Khất hỗ trợ, ùn ùn từ phía Đông nam thong thả kéo đến. Tại phía sau của hai lão già này, lại còn có vô số đệ tử của Cái bang, ai nấy đều mặc áo vá hàng trăm mảnh.

Nơi phía Tây bắc, ai nấy lại nghe có tiếng gầm thét đinh tai, rồi lại thấy Thạch Kinh Thiên như vị thiên thần, dõng dạc bước tới, đằng sau lưng lại còn có vô số những cao thủ hào kiệt trong Thanh Phong bảo, Hồng Vân trại, và các nhân vật lục lâm trong mười ba tỉnh.

Ngoài ra, từ phía xa ở hướng Tây bắc lại còn có Vạn Thú Thần Quân đang dẫn trên mười thủ hạ chạy bay tới.

Thất Khuyết đạo nhân nhìn qua cảnh ấy, thì trong lòng không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Gia Cát Ngọc bèn cất giọng lạnh lùng nói:

- Thất Khuyết lão đạo, hôm nay ông muốn chia thành hai phe đông đảo đánh nhau, hay là định đánh tay đôi với tại hạ?

Thất Khuyết đạo nhân không ngớt nghĩ ngợi miên man, và bất thần trên khóe miệng của lão ta hiện lên một nụ cười gian xảo, quay mặt nhìn về phía Tích Hoa công tử nói:

- Đặng Tiểu Nhàn, ngươi có hiểu giữa Bất Quy cốc và Huyết Hải Địa Khuyết hai tổ chức nương tựa vào nhau như răng với môi không?

Tích Hoa công tử lộ vẻ đắn đo, nên Thất Khuyết đạo nhân lại nói tiếp rằng:

- Đặng Tiểu Nhàn, Kim Cô Lâu đang căm hận ngươi đến tận xương tủy, vậy ngươi chớ nên quên điều đó.

Tích Hoa công tử đưa đôi mắt quét về phía Gia Cát Ngọc một lượt, rồi cất giọng căm hận nói:

- Đặng Tiểu Nhàn tôi sẽ thay mặt cho đệ tử của Huyết Hải, hứa nhất định cùng chung sống chết với Bất Quy cốc.

Đấy rõ ràng đã biết là kẻ địch, mà vẫn phải hộp tác, vì thời cơ quá nguy cấp nên phải tùng quyền. Đông Phương Tuyệt đều nghe rõ cả vào tai, nên bỗng buột miệng than dài.

Nhưng việc Tích Hoa công tử bằng lòng hợp tác với Thất Khuyết đạo nhân đề đối kháng lại với Kim Cô Lâu đã làm cho quần hùng không khỏi giật mình thất sắc. Và chính vì vậy mà Thất Khuyết đạo nhân càng thấy vững lòng hơn, cất tiếng cười ha hả nói:

- Kim Cô Lâu. Ngươi có nghe hay không? Nếu ngươi muốn ỷ vào thực lực của Cái bang và số người trong lục lâm mười ba tỉnh để gây rối cho ta, thì đấy chính là tự ngươi đi tìm lấy cái chết.

Tích Hoa công tử cũng cười nhạt nói:

- Gia Cát Ngọc. Ngày hôm nay nếu ngươi còn, thì ta đây mất.

Nói đoạn, hắn ta liền nhanh nhẹn tràn ngay tới trước, lắc vai vung chưởng đánh ra một thế võ nhanh như gió.

Gia Cát Ngọc vừa mới định vung tay chống trả thì bỗng nghe có tiếng "Hừ" lạnh lùng nổi lên, tức thì ba vị Chưởng môn của các phái Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Võ Đang liền cùng một lúc phi thân lướt tới. Khi thân hình của họ chưa kịp đứng yên, thì cả ba đồng vung chưởng công thẳng về phía Tích Hoa công tử một thế võ mãnh liệt.

Tuy ba vị Chưởng môn này bị thương chua bình phục hẳn nhưng nếu họ liên hiệp lại thì sức mạnh quả thực cũng đáng sợ. Đo đó, Tích Hoa công tử liền bị ba luồng chưởng phong ấy hất bắn ra sau ba bước dài.

Thất Khuyết đạo nhân trông thấy ba người ấy tràn tới, thì biết mưu gian của mình đã hoàn toàn hỏng bét, như vậy rất có thể số người của Cùng Thần và Túy Quỷ đều thoát khỏi âm mưu sát hại của lão ta. Bởi thế, trong lòng lão ta tự biết nếu mình chậm trễ, tất sẽ có sự rắc rối nhiều hơn, nên liền cố trấn tĩnh gằn giọng quát to rằng:

- Đệ tử của Bất Quy cốc hãy nghe lịnh đây.

Tức thì khắp bốn bên tiếng vâng lịnh nổi lên như sấm, bọn nha trảo của Bất Quy cốc tên nào tên nấy đều đưa cao đôi chưởng tuốt trần kiếm thép, chuẩn bị khi Thất Khuyết đạo nhân xuống lịnh...

Nhưng, lúc bấy giờ chung quanh số người ấy lại có từng chuỗi cười ha hả nổi lên rằng:

- Thất Khuyết lão quỷ. Giờ đây dù ngươi muốn chia thành hai phe đông đảo để đánh nhau thì cùng quá muộn đi rồi.

Thất Khuyết đạo nhân nghe qua không khỏi sửng sốt. Trong khi đó, lại thấy có bóng người phi thân lướt thẳng tới, thì ra đấy chính là Cùng Thần, Túy Quỷ và cha con Xích Diện Thần Long. Tiếp đó lại thấy có cả Thạch Cổ hòa thượng, Mạc Sầu Tiên Tử và Mai Tiểu Thanh. Cuối cùng, ai nấy lại trông thấy Đông Hải tam hữu, Thái Sơn tam tử, Ca Đà đại sư và Thiết Phiến Tẩu cùng ùn ùn phi thân lướt tới...

Thất Khuyết đạo nhân không khỏi kinh hoàng, nhanh nhẹn lấy ra một viên thuốc có mùi thơm ngào ngạt quay về phía Thiên Diện Nhân Ma cười nói:

- Đông Phương Tuyệt. Ông hiện đang bị trúng "Bách Bộ Xuyên Tâm chỉ" của bần đạo, vậy hãy mau uống viên thuốc trừ độc này đi.

Lúc ấy, Thiên Diện Nhân Ma đang bị chất độc hành hạ cơ thể, vô cùng đau đớn nên vừa nghe qua thì liền trợn to đôi mắt, giơ tay chụp lấy viên thuốc của Thất Khuyết đạo nhân ném tới. Giữa cơn nguy cấp không kịp suy nghĩ gì hơn, vội vàng bỏ viên thuốc vào miệng nuốt ực xuống.

Số người của Thái Sơn tam hữu vừa đáp yên xuống mặt đất liền nhanh như chớp lao thẳng về phía Đông Phương Tuyệt. Nhưng Đông Phương Tuyệt sau khi dùng xong viên thuốc giải độc, thì chỉ trong chớp mắt là đã đứng phắt lên, vung chưởng đánh thẳng vào số người đang tràn tới ba chưởng liên tiếp.

Các cao thủ của các môn phái lớn từng tung hoành khắp vùng Trung Nguyên đang bao vây Đông Phương Tuyệt và Tích Hoa công tử. Tuy nhân số của họ đông đảo, nhưng vì Đông Phương Tuyệt và Tích Hoa công tử đều là kẻ học được những môn võ học cao thâm kỳ tuyệt trong Huyết Thần cửu kinh, nên nhất thời bọn họ vẫn không làm sao áp đảo được đối phương.

Bát Chỉ Phi Ma Âu Dương Thiên trải qua một lúc vận chuyển khí huyết và điều hòa hơi thở cũng đứng phắt ngay lên. Tuy chân lực trong người chưa bình phục, nhưng với một người tên tuổi khét tiếng xưa nay cũng phải làm cho Thất Khuyết đạo nhân kinh hoàng thất sắc.

Thất Khuyết đạo nhân biết trong hàng ngũ Ngũ bá không còn có một sơ hở nào để mình lợi dụng được nữa. Vậy chỉ còn một biện pháp cuối cùng là thử tâm ý của Nam Thiên Dã Nhân xem sao mà thôi.

Lão ta nghĩ thế, nên nhanh nhẹn quay người trở lại rồi cất giọng cười to hỏi:

- Dã Nhân huynh. Ngũ Bá tề tựu đến đây cả, thực không phải dễ chi trêu chọc họ, do đó, nơi này không còn là nơi huynh có thể chen vào được, vậy theo thiển kiến của bần đạo thì huynh nên sớm thu thập những xác chết của lịnh tôn đồ rồi quay về Dã Nhân sơn thì hơn.

Nam Thiên Dã Nhân là người tánh tình nóng nảy, nên nghe qua lời khiêu khích đó thì liền gầm lên một tiếng như sấm nổ, rồi nhằm ngay Đồng Chung đạo nhân công tới.

Bởi thế, cuộc diện trong gian đại sảnh có một sự thay đổi đột ngột.

Trên nền trời bóng trăng đã lặn, ánh sao đã mờ, và trước khi bình minh ló dạng, khắp nơi cơ hồ đen tối hơn.

Trong gian đại sảnh rộng thênh thang của Huyết Hải Địa Khuyết, hàng trăm, hàng ngàn đôi mắt đang nhìn chòng chọc vào hai phe đối địch, đang bắt đầu một cuộc giao tranh chưa từng có.

Thế là, khắp mọi nôi cuồng phong dấy động ào ào, kình khí rít vèo vèo trong gió, cát bụi trên mặt đất đều bị hốt lên trời cao, khiến cả Huyết Hải Địa Khuyết đều trở thành một nơi địa ngục trần gian, đâu đâu cũng nồng nặc mùi tanh máu.

Thất Khuyết đạo nhân trông thấy Càn Khôn ngũ bá hiện nay chỉ còn có bốn người và sắc mặt đều đang tái nhợt, chứng tỏ chân lực trong người chưa hoàn toàn hồi phục như cũ.

Lão ta cân nhắc lợi hại, đoán rằng nếu ba đạo sĩ Vong Hồn, Chiêu Hồn và Câu Hồn hợp sức lại thì tối thiểu cũng có thể giao tranh được với họ trong vòng một trăm thế võ. Trong khi đó thì chính lão ta đã có đủ thì giờ để giải quyết hai đối thủ lợi hại. Và chừng ấy số người của Vong Hồn đạo nhân không đối địch nổi với Càn Khôn ngũ bá, thì lão ta cũng có thì giờ để tràn tới tiếp tay...

Vì nghĩ như thế nên lão ta bèn quay về phía số người của Bát Chỉ Phi Ma cất tiếng cười ghê rợn nói:

- Trong ngày hôm nay, tình thế đã trở thành số người của Càn Khôn ngũ bá các ông liên hiệp lại để chống đối với Bất Quy cốc ta. Như vậy, Cùng Thần, Túy Quỷ, Thạch Cổ hòa thượng, Bát Chỉ Phi Ma lại thêm cả Mạc Sầu lão ni và Kim Cô Lâu tiểu tặc tất cả đến sáu người, thế mà chỉ cần đối địch với bốn đối phương mà thôi, các ông đã chiếm ưu thế hơn, vậy tai sao còn chưa chịu ra tay?

Gia Cát Ngọc lửa giận đang cháy bừng bừng trong lòng, nhưng vì đứng trước mặt các vị tôn trưởng nên chàng cố đè nén sự tức giận xuống.

Bát Chỉ Phi Ma đưa mắt nhìn về phái Cùng Thần và Túy Quỷ rồi lại đưa mắt nhìn Thạch Cổ hòa thượng và Mạc Sầu Tiên Tử. Vì trong lòng mọi người đều có một sự tính toán kỹ lưỡng. Họ thấy rằng trước khi chưa đủ thì giờ để khôi phục chân lực trong người nếu cùng kéo ra đánh nhau với đối phương cùng một lúc thì chưa chắc sẽ giành được ưu thế. Vậy chi bằng cứ để mỗi người đơn độc bước ra giao tranh với địch, hầu kéo dài thồi gian cho số khác lo chữa thương, và khi đã hoàn toàn bình phục thì cùng xông vào đánh một trận quyết định...

Bát Chỉ Phi Ma nghĩ thêm nên liền to tiếng cười ha hả nói:

- Thất Khuyết lão quỷ. Ngươi rõ ràng là lấy lòng dạ của kẻ tiểu nhân để suy đoán lòng người quân tử. Càn Khôn ngũ bá ta lại chịu lấn lướt hơn kẻ khác bao giờ? Vậy chúng ta sẽ chia cặp đánh tay đôi với nhau, nếu ai thắng thì xưng vương, ai bại thì xưng thần. Và nếu ngươi có gan, thì Âu Dương Thiên ta sẵn sàng lãnh giáo vài cao chiêu trước.

Nói đoạn, lão liền tràn ngay người tới, vung bốn ngón tay lên chập chờn...

Thất Khuyết đạo nhân nào phải là một lão già ngốc, nên trông thấy thế, liền quát to rằng:

- Chậm đã.

- Tại sao thế? Ngươi sợ rồi hay chăng?

- Hừ. Âu Dương Thiên, chả lẽ Càn Khôn ngũ bá các người lại định dùng xa luân chiến pháp để kéo dài thời gian hay sao?

- Ha ha. Rõ là khéo nói chơi mà thôi.

- Nếu vậy, chúng ta hà tất phải hoang phí thì giờ? Chi bằng trong số Càn Khôn ngũ bá các ngươi hãy chọn ra một người vò công cao tuyệt nhất để so tài với bần đạo, ai thắng thì xưng vương, ai bại thì xưng thần, ngươi nghĩ sao?

Thất Khuyết đạo nhân tự phụ võ công của mình cao cường, chắc chắn trong Càn Khôn ngũ bá chẳng ai có thể đối địch nổi nên mới lên tiếng thách đố như vậy.

Quả nhiên, lời nói của lão ta vừa thốt ra khỏi miệng thì Cùng Thần, Túy Quỷ, Mạc Sầu Tiên Tử và Thạch Cổ hòa thượng ai nấy đều đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, vì bọn họ tự biết với trường hợp nội thương chưa bình phục, chắc chắn không làm thế nào chống nổi một trăm thế võ với Thất Khuyết đạo nhân. Do đó, bốn người không ai bảo ai, đều đưa mắt nhìn về phía Bát Chỉ Phi Ma.

Bát Chỉ Phi Ma tuy là người tài nghệ cao cường nhất trong Càn Khôn ngũ bá, nhưng hiện giờ vì nội thương chưa bình phục, do đó chắc chắn khó bề đối địch với Thất Khuyết đạo nhân. Tuy lão ta không xem việc sống chết vào đâu cả, nhưng vì cuộc so tài này tương quan đến vận mạng của cả võ lâm, nếu để sơ suất, tất sẽ có lỗi muôn đời với cả giới giang hồ, vậy đâu phải là một chuyện chơi?

Chính vì vậy, nên hàng trăm, hàng nghìn đôi mắt của số người hiện diện đều dời từ những cuộc giao tranh gần đấy, trở về phía Càn Khôn ngũ bá và Thất Khuyết đạo nhân.

Thất Khuyết đạo nhân tỏ ra vô cùng đắc ý và quên mất chung quanh, thì bỗng nhiên có một tiếng quát khẽ vọng đến bên tai rằng:

- Hãy câm miệng lại.

Tiếng quát khẽ ấy tuy mới vừa nghe qua thấy rất bình thường, nhưng khi đã lọt vào tai rồi lại gây thành một âm vang mãnh liệt khiến mọi người đều cảm thấy khí huyết bị đảo lộn.

Thất Khuyết đạo nhân không khỏi giật mình, trong khi Càn Khôn ngũ bá cũng không khỏi hãi kinh. Và, ngay đến số nhân vật võ lâm đang đứng đông nghẹt cách xa đó mười trượng cũng kinh hoàng đến há mồm trợn mắt.

Ai đã lên tiếng quát như thế? Thì ra người ấy chính là Kim Cô Lâu, một người ăn mặc rất quái dị.

- Tiểu tặc, ngươi muốn chi thế?

- Tại hạ chỉ muốn thay mặt cho gia sư, bước ra so tài với một người ăn nói khoác lác không biết xấu hổ như ông.

- Ha ha. Bát Chỉ Phi Ma, ngươi muốn phái ai ra giao tranh với ta cũng được cả. Đại trượng phu nói một lời phải cho chắc chắn, dù nghìn vàng cũng không thể chuộc lại được, do đó, sau này tuyệt đối không thể hối hận về việc làm ấy của mình.

Bát Chỉ Phi Ma đưa mắt ra hiệu cùng với Cùng Thần, Túy Quỷ và số người chung quanh. Vì lão ta ít nhiều nghi ngờ người môn đồ thân yêu của mình không đủ tài năng để đối kháng với địch.

Nhưng, Thạch Cổ hòa thượng mới vừa rồi đây đã được nghe Thiết Chỉ Cái nói qua việc Gia Cát Ngọc mới đánh nhau với Ô Mộc Hoạt Phật, nên trong lòng lại có một ý nghĩ khác hơn, vội vàng gật đầu lia lịa.

Bát Chỉ Phi Ma trông thấy Thạch Cổ hòa thượng gật đầu tỏ ý tán đồng thì đoán biết bên trong việc này chắc chắn có điều chi kỳ lạ, nên liền nhanh nhẹn cất tiếng cười to nói:

- Thất Khuyết lão quỷ. Ngươi chớ xem dưới mắt không người, chỉ cần ngươi có thể thắng được đứa môn đồ hèn kém này của ta, thì Càn Khôn ngũ bá chúng ta đây sẵn sàng tôn ngươi làm Minh chủ võ lâm ở Trung Nguyên.

Thất Khuyết đạo nhân nghe qua, trong lòng hết sức vui mừng, cất tiếng cười như điên dại, nói:

- Thằng ranh kia. Ngươi hãy thận trọng đấy.

Dứt lời, lão ta liền dùng thế "Đảo Chuyển Càn Khôn" đánh ra nhanh như chớp.

Gia Cát Ngọc cất giọng lạnh lùng "Hừ" lên một tiếng, rồi vận dụng chín phần mười chân lực trong người vung ra đôi chường xô thẳng tới...

Dụng ý của chàng là muốn tìm hiểu về chân lực của đối phương xem đến mức nào, nên mới sử dụng một cách đánh vụng về như vậy. Và, khi luồng chân lực của đôi bên va chạm thẳng vào nhau, thì liền gây thành tiếng nổ to như sấm động, cuồng phong cũng nổi lên ào ào khiến hai người cùng một lúc thối lui ra sau năm bước...

Thất Khuyết đạo nhân không làm sao tưởng tượng ra nổi là một chàng thiếu niên trẻ tuổi như vậy mà lại có nguồn nội lực cao sâu đến như vậy. Do đó, khi lão ta gắng gượng đứng yên lại thì sắc mặt tràn đầy nét kinh hoàng.

Gia Cát Ngọc là người có thiên bẩm trời ban, hơn nữa, lại may mắn gặp được kỳ duyên mấy lượt. Trước tiên, chàng ăn được trái "Kim Tuyến Huyết Lan", rồi sau đó lại được dòng thác Đào Hoa và dòng nước Cửu U Tuyền trui rèn thân thể, nên giờ đây, chàng thấy mình vẫn không thể nào chiếm được ưu thế đối với Thất Khuyết đạo nhân thì trong lòng cũng không khỏi hết sức kinh hoàng.

Thất Khuyết đạo nhân là một con người kinh nghiệm rất già dặn, nên trong khi lão ta kịp trấn tĩnh tâm thần trở lại, thì đã nhanh nhẹn vung chưởng lên, chớp nhoáng đánh ra bảy chưởng để phản công trước bóng chưởng chập chờn và bóng chỉ rắn chắc như sắt thép đang rít vèo vèo của đối phương.

Bảy chưởng ấy, đều là những tuyệt học suốt mười năm khổ luyện của lão ta, nên vô cùng mãnh liệt và cao tuyệt, khiến ngay đến số người trong Càn Khôn ngũ bá vừa nhìn qua cũng không khỏi chắc lưỡi khen thầm.

Gia Cát Ngọc vì mất phần chủ động, nên cố gắng phản công lại năm thế võ, tuy chưởng lực cũng mãnh liệt và nhanh nhẹn phi thường thường, nhưng vẫn bị Thất Khuyết đạo nhân bức lui ra sau tám bước dài.

Thất Khuyết đạo nhân trông thấy thế, thì trong lòng vô cùng mừng rỡ. Lão ta to tiếng cười ha hả, rồi lại vung chưởng đánh dồn dập ra tám thế võ như mưa sa bão táp.

Trong tám thế võ ấy, thế nào cũng vô cùng mãnh liệt, chưởng nào cũng vô cùng cao thâm. Đến thế võ thứ tám thì ngay như Cùng Thần và Túy Quỷ là người võ học cao cường tuyệt thế cũng tự nhủ không làm thế nào phá vỡ cho được, do đó, hai người đều không khỏi kinh hoàng.

Quả nhiên, Gia Cát Ngọc đã hoàn toàn bị luống cuống cả tay chân, nên cả người bị rơi vào bóng chưởng chập chờn dầy đặc của Thất Khuyết đạo nhân.

Bát Chỉ Phi Ma nhìn qua, thì trong lòng bỗng thấy ớn lạnh.

Mai Tiểu Thanh và Tư Đồ Uyển đang đứng bên ngoài trông thấy thế, mặt hoa cũng liền biến sắc, kinh hoàng buột miệng kêu lên thành tiếng. Giữa lúc Gia Cát Ngọc đang lâm vào tình thế hiểm nguy như chỉ mành treo chuông ấy, thì bất thần ai nấy đều nghe chàng thét lên một tiếng dài, rồi công thẳng ra một thế võ vô cùng tuyệt diệu cao thâm, khiến cho Thất Khuyết đạo nhân bị đẩy lui ra sau liên tiếp.

Qua thế võ quái dị lạ lùng ấy, rõ ràng chẳng phải là võ học trong Thiên Ma chỉ, mà càng không phải là trong "Cửu Môn Tuyệt Hộ chưởng". Hàng trăm nhân vật võ lâm hiện diện, bao gồm cả Càn Khôn ngũ bá và Thất Khuyết đạo nhân không ai được trông thấy thế võ quái dị ấy của chàng vừa sử dụng ra bao giờ, nên tất cả đều trợn to đôi mắt, sắc mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Thế võ ấy của Gia Cát Ngọc đã được chàng học được từ đâu thế?

Thì ra, đấy chính là một trong những võ học tuyệt kỹ, nơi di bảo của Diễm Lôi.

Chỉ qua một thế võ là chàng đã áp đảo được đối phương, nên liền nhanh như điện chớp, tràn tới tấn công thêm ba thế dồn dập, gồm những thế võ tuyệt kỹ của Diễm Lôi cả.

Lần này, Thất Khuyết đạo nhân đã có một sự cảnh giác cao độ, nên trông thấy Gia Cát Ngọc tràn tới tấn công, thì mười ngón tay sắt của lão ta vừa giương thẳng ra, trông chẳng khác nào mười lưỡi kiếm thép, rít gió vèo vèo, nhắm ngay các đại huyệt quan trọng trên người của Gia Cát Ngọc chụp tới.

Gia Cát Ngọc hôm nay gặp phải một tay kình địch hiếm có trên đời, hơn nữa, cuộc so tài này lại liên quan đến vận mạng của cả võ lâm, nên dù tấn công hay phòng thủ, chàng cũng tỏ ra vô cùng thận trọng. Chàng phối hợp sử dụng hai ngành võ học của sư môn và trong dị bảo của Diễm Lôi một cách tài tình. Càng đánh càng nhanh, và sau cùng, thân hình chàng chỉ còn là một cái bóng đen mờ, không nhận ra được diện mục nữa.

Tất cả số người hiện diện, ngoại trừ Càn Khôn ngũ bá ra, còn thì số người khác, đều không thể nhìn rõ được thế võ của hai đối thủ.

Cuộc giao tranh kéo dài độ hai canh giờ, thì chân trời phía đông đã lần lần sáng tỏ, và chừng ấy thế võ của đôi bên cũng lần lần chậm chạp trở lại. Cứ mỗi thế võ đánh ra tựa hồ đôi bên đều suy nghĩ thực chín chắn, nhưng khi đã đánh ra rồi thì lại cao sâu tuyệt diệu không tả nổi.

Trước tiên hai người có công có thủ, nhưng lần lần cứ mỗi một thế võ của Gia Cát Ngọc công ra thì Thất Khuyết đạo nhân phải tốn một số thì giờ gấp hai lần mới có thể phá vỡ được thế đánh ấy.

Cuối cùng, Thất Khuyết đạo nhân cất tiếng cười ghê rợn, rồi đôi chưởng vung ra thực nhanh khiến những ngón tay giả bằng một loại thép tinh ròng vuột ra khỏi tay bay vút tới rít gió nghe ghê rợn, nhắm ngay các huyệt đạo trong người Gia Cát Ngọc chụp xuống.

Gia Cát Ngọc không khỏi giật nảy mình, trong khi đó Thất Khuyết đạo nhân lại lao thoắt về phía chàng, rồi lại gầm to lên một tiếng, đem ba thế võ cứu mệnh tuyệt diệu, mà chính lão ta đã khổ công rèn luyện suốt mấy mươi năm qua, sử dụng để tấn công vào chàng.

Qua thế tấn công dồn dập và vô cùng mãnh liệt đó, tựa hồ không ai có thể lách tránh khỏi cho được. Do đó, số người của Bát Chỉ Phi Ma đều kinh hoàng đến toát mồ hôi lạnh, tim nhảy thình thịch không ngớt, đều định phi thân lướt tới...

Nhưng, bỗng ai nấy đều thấy thân pháp của Gia Cát Ngọc liền chuyển biến và sử dụng ngay "Thần Hành Quỷ Ảnh bộ" của Cùng Thần và Túy Quỷ dạy cho, lách tránh khỏi thế công của Thất Khuyết đạo nhân trong đường tơ kẽ tóc. Hơn nữa, chàng lại dùng thế võ "Quần Ma Vũ Thiên Đình" phi thân lướt thẳng lên, khiến ai nấy trông thấy bóng người chập chờn nơi nơi, rồi lại thấy có những vệt sáng màu xanh biếc không ngớt cuốn lên vun vút. Theo đó, chàng lại sử dụng luôn ba thế võ tuyệt kỹ trong di bảo của Diễm Lôi, tấn công dồn dập như mưa bão.

Tức thì, gió lạnh rít lên vèo vèo, cuồng phong dấy động ào ào, nghe đinh tai nhức óc, buốt cả da thịt.

Mãi đến khi cát bụi chung quanh đã lắng xuống, thì sự thắng bại giữa hai đối thủ đã thể hiện ra rõ ràng...

Ai nấy nhìn thấy Gia Cát Ngọc đang cầm ngược thanh đoản kiếm " Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ", đôi chân lảo đảo như suýt té khụy xuống đất...

Và, Thất Khuyết đạo nhân thì đưa hai tay ôm lấy lồng ngực, sắc mặt ghê rợn, đôi khóe miệng không ngớt mấp máy, tựa hồ muốn nói chi nhưng lại thôi. Và sau đó, bỗng lão ta hộc ra một ngụm máu tươi đỏ ối rồi té lăn ra đất chết tốt.

Vong Hồn, Chiêu Hồn và Câu Hồn đưa mắt nhìn nhau một lượt, đồng thanh gầm lên một tiếng to rồi phi thân tràn thẳng về phía Gia Cát Ngọc. Nhưng, thân hình của ba lão vừa mới di động thì Cùng Thần, Túy Quỷ, Thạch Cổ hòa thượng, Mạc Sầu Tiên Tử và Bát Chỉ Phi Ma đã phi thân tràn theo, mỗi người vung tay đánh ra ba chưởng.

Số người này hiện giờ chân lực đã được khôi phục quá nửa, nên liền nghe những tiếng nổ ầm ầm nối tiếp nhau vang lên, tức thì ba lão đạo sĩ gian manh ấy cũng cùng một lúc ngã phịch xuống đất giữa cơn mưa máu tơi bời.

Thiết Chỉ Cái và Thạch Kinh Thiên trông thấy thế liền ra lệnh cho tất cả đệ tử Cái bang và các nhân vật trong lục lâm mười ba tỉnh hoan hô cuồng nhiệt:

- Kim Cô Lâu. Minh chủ của võ lâm.

- Minh chủ của võ lâm chính là Kim Cô Lâu.

Qua dáng điệu oai phong lẫm lẫm của Kim Cô Lâu, cũng như qua tiếng hoan hô vang rền như sấm động của hàng mấy trăm người, bọn nha trảo của Bất Quy cốc đành phải cúi đầu khuất phục.

Mai Tiểu Thanh, Tư Đồ Uyển cũng cất giọng trong trẻo kêu to lên, rồi lao thân bay thoắt về phía Gia Cát Ngọc như hai con chim bé bỏng.

Gia Cát Ngọc cố đè nén cơn đau trong lồng ngực, quay người về phía quần hùng võ lâm, mỉm cười thi lễ, rồi mới đưa chân dõng dạc bước thẳng đến trước mặt Bát Chỉ Phi Ma cúi lạy sát đất.

Trong khi Bát Chỉ Phi Ma cất tiếng cười to đầu vẻ đắc ý thì bỗng gần đó có mấy tiếng kêu lên kinh hoàng...

Thế là một đời gian manh tàn ác của Tích Hoa công tử đành chịu kết liễu dưới tay của ba vị Chưởng môn các phái Thiếu Lâm, Võ Đang và Hoa Sơn.

Nam Thiên Dã Nhân trông thiểu não như một con gà đá thua, cúi đầu đưa chân bước lầm lũi đi thẳng, và chẳng mấy chốc đã mất hú giữa sương mai mù mịt dưới ánh bình minh.

Một điều làm cho Gia Cát Ngọc hãi kinh nhất, ấy là giờ đây Đông Phương Tuyệt cũng đang đứng sát bên cái chết rồi. Trong đầu óc bỗng chợt nhớ đến Diễm tỷ tỷ, và thấy rằng Đông Phương Tuyệt dù chết đi cũng chưa đáng tội, nhưng chàng đành nào khoanh tay đứng nhìn hay sao?

Bởi thế, giữa lúc Đông Phương Tuyệt chỉ còn cách cái chết trong đường tơ kẽ tóc, thì chàng bất thần phi thân lao thoát tới...

Bản ý của chàng là muốn ngăn số người trong nhóm Đông Hải tam hữu, để bọn họ không hạ độc thủ đối với Đông Phương Tuyệt. Nhưng, Đông Phương Tuyệt lại hiểu lầm ý chàng, đồng thời lão ta tự biết mình hiện không làm sao đối địch nổi với quần hùng trước mặt, trong khi còn có cả Kim Cô Lâu, vậy đâu mong chi được sống còn nữa. Do đó, lão ta xét thấy nếu đã bị kẻ khác giết chết, chi bằng tốt hơn tự mình xuống tay kết liễu đời mình cho rồi.

Chính vì ý nghĩ đó, nên lão ta đã đâm liều, bất thần ngửa mặt cười to lên như cuồng dại, rồi vung tay lên nhắm ngay Thiên Linh Cái giáng xuống. Và, qua một tiếng "xoạc", máu đỏ bay tung tóe, lão ta cũng theo đó ngã lăn quay xuống đất chết tốt.

Gia Cát Ngọc trông thấy thế hết sức kinh hãi, nhưng liền ngay đó bỗng chàng nghe có một thanh âm trong trẻo kêu thét lên. Tức thì, Đông Phương Diễm chẳng khác chi một cành hoa lê sau cơn mưa, đầm nước mắt phi thân lướt tới...

Đôi má nàng ràn rụa những hạt lệ trong veo, thái độ kinh hoàng, cúi xuống ôm chầm lấy xác chết của người cha già, rồi lại đưa mắt nhìn thẳng vào Gia Cát Ngọc với những tia sáng đầy căm hờn. Cuối cùng, nàng cất tiếng cười ghê rợn, rồi quay mặt đi nơi khác.

Gia Cát Ngọc trông thấy thế không khỏi giật nảy mình, vội vàng kêu to lên rằng:

- Diễm tỷ tỷ. Chị...

Câu nói chưa dứt, thì bỗng nghe Bát Chỉ Phi Ma gằn giọng nói:

- Ngọc nhi. Con hiện giờ đã thành Minh chủ võ lâm, vậy tại sao lại có thái độ nhi nữ thường tình như thế?

Gia Cát Ngọc không khỏi giật bắn người, vội vàng nói:

- Ngọc nhi xin tiếp nhận lời dạy dỗ của ân sư.

- Trong giới giang hồ, hễ tre tàn thì măng mọc, người mới tấn lên thay thế cho người cũ, sư phụ đây đã già rối, vậy nên rút lui ra khỏi giới giang hồ là hơn. Do đó, mọi việc ở nơi này con và hai vị nghĩa huynh nên tận tình xếp đặt cho ổn thỏa.

Bát Chỉ Phi Ma nói xong, liền cùng Thạch Cổ hòa thượng, Cùng Thần, Túy Quỷ và một số người nữa cùng nhau bỏ ra đi. Gia Cát Ngọc cung kính tiễn đưa sư phụ cùng các vị võ lâm tiền bối mãi đến khi bóng người họ đều lẩn khuất giữa sương mai mù mịt, thì chàng mới cố đè nén sự đau xót trong lòng, quay về phía quần hùng cất tiếng nói:

- Tại hạ hôm nay được các bậc võ lâm đồng đạo không chê bỏ nên đưa lên giữ ngôi vị Minh chủ võ lâm, làm cho tại hạ cảm thấy lo lắng vô cùng. Từ nay về sau, tại hạ xin hứa lúc nào cũng một mực để ý đến việc hòa giải đối với mọi sự xung đột vô lý trong võ lâm. Và nếu tại hạ làm sai lời hứa này, thì sẵn sàng chịu sự trừng phạt của thánh thần và các vị.

Thế là khắp trong Huyết Hải Địa Khuyết lại tràn ngập một niềm vui mới.

Khi ánh triêu dương đã chói lọi nơi nơi, thì trên đường núi quanh co bất thần xuất hiện một lão già lưng mang một dải thuốc. Và lão già ấy chính là một con người ngoài mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng lúc nào cũng đầy nhân ái, có tên là Lãnh Diện Hoa Đà.

Nhưng, lão ta đã đến chậm rồi. Huyết Hải Địa Khuyết đã hoàn toàn bỏ trống, vắng ngắt không một bóng người. Lão ta dừng chân đứng lại, ngửa mặt nhìn lên ánh bình minh chói lọi rồi nói lẩm bẩm rằng:

- Gió đã lặn, sóng đã lên, không khí không còn nữa, vầng thái dương đã trở về với quĩ đạo chân chính của nó, xem ra trong võ lâm chắc sẽ hưởng được một giai đoạn thái bình êm ấm.

Nói dứt lời, lão ta cất tiếng cười "khá khá" đầy thoải mái, rồi lại đưa đôi chân bước thong thả trở xuống núi.

Và, tại vùng Tiềm Long bảo bấy lâu nay bỏ hoang tàn, giờ đây lại treo đèn kết hoa, tiếng trống tiếng nhạc huyên náo. Đấy chính là ngày đại hôn của Gia Cát Ngọc, vị Minh chủ võ lâm.

Trong số tân khách, ngoại trừ Càn Khôn ngũ bá và các vị Chưởng môn trong các môn phái lớn ở vùng Trung Nguyên, lại còn có rất đông đảo các nhân vật tai mắt trong Cái bang và trong giới lục lâm mười ba tỉnh. Hơn nữa, lại có cả Hắc Y Diêm La ở Lĩnh Nam, Thanh Liên đại sư ở Kim Địch tự.

Thử hỏi, những nhân vật tương đối có tên tuổi trong võ lâm ai lại chẳng muốn đến tham dự lễ đại hôn của vị Minh chủ võ lâm? Mai Tiểu Thanh và Tư Đồ Uyển được cùng chung lo việc sửa túi nâng khăn cho Gia Cát Ngọc đã trở thành một giai thoại muôn đời trong giới giang hồ. Nhưng, riêng Gia Cát Ngọc, mặc dù được tiếng tăm vang dội lẫy lừng, lại được một lần cả hai người đẹp, và sắc mặt tuy có vẻ tươi vui, nhưng nếu nhìn kỹ, thì vẫn thấy thoáng hiện nét u buồn man mác.

Sau cuộc hôn lễ tưng bừng, đêm đã khuya, và mọi người đã bắt đầu an giấc.

Bỗng, bên ngoài gian phòng của Gia Cát Ngọc bất thần có một người khách không mời mà tự đến. Hơn nữa, sau khi người khách ấy vừa bước đến nơi, thì bỗng nghe có tiếng trẻ con khóc "oa oa" làm cho Gia Cát Ngọc bừng tỉnh cơn mộng đẹp.

Chàng nhanh nhẹn phi thân lướt ra ngoài, thì thấy bên dưới cửa sổ có một cái xách đan bằng tre, và trong cái xách ấy có một thằng bé mập mạp, trong tay đang cầm một chiếc vỏ gươm cũ kỹ.

Gia Cát Ngọc vừa nhìn thấy chiếc vỏ gươm ấy thì không khỏi giật bắn người.

Chàng nhanh như chớp thò tay chụp lấy chiếc vỏ gươm, và đưa ra trước ngọn nến để xem qua, thì thấy trên chiếc vỏ gươm có khắc mấy dòng chữ rằng:

Chàng như châu ngọc trong rương, Thiếp như hoa rụng, thân vương bụi hồng.

Thẹn mình phận bạc long đong, Nỗi lòng cay đắng, cô phòng ai hay?

Nợ tình hoàn lại xót thay.

Từ nay đôi ngã, thiên nhai mịt mù...

Gia Cát Ngọc vừa xem đến đây thì nước mắt tuôn trào, ướt cả đôi má. Chàng nhanh nhẹn ẵm đứa bé trong chiếc giỏ tre ấy lên, rồi cất giọng cảm động nói:

- Diễm tỷ tỷ...

Dứt lời, chàng nhanh nhẹn vọt người phi thân lên, lướt đi nhanh như một vị sao sa, và hãy còn trông thấy dưới bóng trăng sáng như có một bóng người thấp thoáng trước mặt, đang lướt về hướng Đông nam.

Gió đêm đã thổi tan mây mù trên nền trời, khiến vừng trăng sáng lại càng sáng tỏ.

Và, tựa hồ chị Hằng đang nhìn xuống trần gian mỉm cười.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-60)


<