← Hồi 382 | Hồi 384 → |
Trời vừa hửng sáng thì Hác Trường Hanh đã được Nhiếp Thiên Hoàn cho triệu vào. Nhiếp Thiên Hoàn ngồi uống trà trong phòng, thần tình cô tịch, sắc mặt có vẻ tiều tụy. Hiển nhiên đêm qua lão đã không hề chợp mắt hoặc giấc ngủ không yên. Hác Trường Hanh nghĩ thầm nếu mới gặp lần đầu hẳn không thể nghĩ lão là nhân vật hùng bá một phương, có thể khống chế được thời cuộc hiện tại.
Sau khi vấn an xong, Hác Trường Hanh ngồi xuống cạnh lão.
Nhiếp Thiên Hoàn châm trà cho hắn, bình tĩnh nói: "Đêm qua ta nhận được truyền thư của Hoàn Huyền. Y đã quyết định khi được tin thất bại đầu tiên của Bắc Phủ binh thì bọn ta phải tức khắc đối phó với Dương Toàn Kỳ và Ân Trọng Kham."
Hác Trường Hanh thấy lão tâm sự nặng nề thì biết rằng đây chỉ mới là lời nói đầu, bởi thanh trừ hai người Dương, Ân là chuyện dễ, căn bản không cần phải lo lắng. Chỉ có chuyện của Doãn Thanh Nhã mới làm Nhiếp Thiên Hoàn ưu tư như thế.
Quả nhiên Nhiếp Thiên Hoàn bất chợt quay lại nhìn hắn hỏi: "Xong chưa?"
Hác Trường Hanh cẩn thận trả lời: "Đệ tử đã đem thủ bút có dấu ấn của bang chủ cho phi cáp truyền thư mang đến Thọ Dương, nội trong bốn ngày sẽ tới tay Hồng Tử Xuân."
Nhiếp Thiên Hoàn lắc đầu cười khổ: "Suốt đêm qua ta không hề chợp mắt, không hiểu tại sao ta lại nuông chiều Nhã nhi như thế? Ta có thể cho nó tất cả, tới bây giờ vẫn không trách mắng nó nửa câu. Ngươi minh bạch không?"
Hác Trường Hanh thầm nghĩ điều đó có đạo lý của nó, bất quá trong bang quả có lời đồn đại bí mật về chuyện Doãn Thanh Nhã vốn không phải là đệ tử Nhiếp Thiên Hoàn nuôi dưỡng từ nhỏ mà là con gái của lão, nếu không Nhiếp Thiên Hoàn đã không xem nàng như mạng sống của mình như thế.
Hắn bèn nói: "Thanh Nhã từ nhỏ thuận thảo được mọi người yêu mến, lớn lên xinh đẹp càng làm ai ai cũng thương yêu không nỡ trách cứ gì. Huống chi Nhã muội thật lòng hiếu thuận với bang chủ và hết lòng vì bang chủ."
Nhiếp Thiên Hoàn ngẩng nhìn trần nhà, thần sắc hoang mang, từ từ nói: "Cả đời ta sống trong đao quang kiếm ảnh, ở đầu tên ngọn giáo, thời kỳ Hoàn Xung làm chủ Kinh Châu, sống buổi sáng lo cho buổi tối, luôn cảm thấy nguy cơ bốn bề. Nên ta một mực không nghĩ đến chuyện gia thất để được rảnh tay hành động."
Hác Trường Hanh cảm thấy hồ đồ, không hiểu lão nói vậy có quan hệ gì với chuyện của Doãn Thanh Nhã, chỉ cung kính lắng nghe.
Nhiếp Thiên Hoàn trầm giọng: "Muốn qua lại trên chốn giang hồ phải trả một giá rất đắt, ngươi không giết người thì người giết ngươi. Nhân từ với địch nhân tức là tàn nhẫn với chính mình, tuyệt đối không thể mềm lòng. Ta sở dĩ đến được địa vị ngày nay tuyệt không phải vì ngẫu nhiên mà vì ta đã luyện thành một tấm lòng sắt đá. Phàm chuyện gì không lợi ta đều dùng thủ pháp sắt thép để đối phó. Vì thế ta mới có thể phát triển một bang hội nhỏ của địa phương thành một thế lực cường đại tranh bá ở phương Nam. Ngay cả Hoàn Huyền cũng phải xưng huynh gọi đệ với ta. Đại Giang bang một thời cực thịnh cũng đã phải lui về Biên Hoang."
Hác Trường Hanh chân thành: "Bang chủ tuy đối với địch nhân ra tay không lưu tình nhưng đối với chúng đệ tử theo hầu bang chủ lại đầy tình nghĩa. Như việc Hồ đại thúc muốn thoái ẩn, bang chủ không chút ngăn cản khiến huynh đệ trong bang ai cũng tâm phục."
Nhiếp Thiên Hoàn gật đầu nhìn hắn: "Nói chuyện với Trường Hanh thật làm ta khoan khoái. Tài ngoại giao của ngươi đã bao lần khiến địch nhân thần phục mà bản bang không đổ một giọt máu. Lưỡng Hồ bang có được thanh thế ngày nay không thể thiếu công lao của Trường Hanh ngươi."
Hác Trường Hanh hổ thẹn: "Nhưng đệ tử đã liên tiếp thất bại ở phía bắc, công không bằng tội, bang chủ càng không trách phạt đệ tử càng cảm thấy khổ tâm."
Nhiếp Thiên Hoàn an ủi: "Thắng bại là lẽ thường của binh gia, lúc mới lập bang ta đã từng bị thua thiệt nặng nề liên tục, nhưng tối hậu địch nhân không phải đã xưng thần đó sao? Nhất thời bị thất bại tuyệt không phải là chuyện quan trọng, điều cần thiết nhất là phải có quyết tâm và ý chí kiên trì. Ngươi bại trong tay Hoang nhân là điều hợp lý vì quân ta tiến sâu vào đất địch, bởi viễn chinh nên mệt mỏi. Bất quá tình hình bất lợi như thế sẽ rồi thay đổi. Trên Đại Giang ai là địch thủ của Nhiếp Thiên Hoàn ta? Hiện tại thực lực của bang ta mỗi ngày mỗi tăng, sẽ có một ngày phương Nam sẽ lọt vào tay chúng ta."
Ánh mắt lão hiện lên thần sắc chìm đắm vào hoài niệm về những tháng năm dĩ vãng nào đó, mơ màng nói: "Lúc ấy Nhã nhi vẫn còn là một đứa bé sơ sinh, ta và mười bảy huynh đệ tại Vũ Lăng thành bị bang chủ Mạc Như Thị của Động Đình bang vốn được xem như đệ nhất bang hội của Động Đình, đích thân dẫn hơn hai trăm thủ hạ, dùng kỳ binh đột tập Thích Hoa các vốn là kỹ viện trứ danh của thành nội, và y đã thành công. Chỉ có ta sống sót phá vòng vây chạy thoát, ta bị trúng thương nặng có nhẹ có cả thảy hơn mười chỗ. Sinh tử treo đầu sợi tóc, nhưng điều then chốt là ta đã thoát được ra khỏi thành."
"Ta tựa như tất phải chết, chỉ vì mất máu đã làm ta càng lúc càng kiệt sức khiến ta chỉ có thể liều mạng chém giết đến Đông môn vốn gần đó nhất. Vũ công của Mạc Như Thị lúc đó hơn ta một bậc, truy binh của y lại đang đuổi theo đã sắp tới, cảm giác có phần giống như đang bị Diêm La vương đuổi sau lưng khiến ta khủng hoảng sợ hãi. Ngay thời khắc đó ta nghe tiếng trẻ thơ khóc. Lúc ấy người người trên đường lộ đều đã chạy trốn cả, còn lại chỉ là những ai không di động được mà thôi."
Hác Trường Hanh hoàn toàn bị câu chuyện quá khứ hấp dẫn, phảng phất như biến thành Nhiếp Thiên Hoàn hồi tưởng lại chuyện đã qua. Lần đầu tiên hắn được nghe đến chỗ có liên quan đến Doãn Thanh Nhã.
Lúc này ánh mắt Nhiếp Thiên Hoàn hoàn toàn hiện lên vẻ tựa hồ đang ở trong tình huống lúc bấy giờ. Thân xác tuy đang ở đây nhưng tinh thần hồn phách đã trở về hơn mười năm trước, nhớ lại một ngày ác mộng trong dĩ vãng ấy.
Nhiếp Thiên Hoàn kể tiếp: "Ngay thời khắc đó, ta nhìn thấy Thanh Nhã nằm cạnh một người đàn bà. Nó mới sinh chưa đầy ba tháng, đang khóc thật to, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng lên, được quấn trong tấm vải thô. Người đàn bà đó đã đoạn khí, y phục đơn giản mỏng manh. Lúc ấy khí hậu cực kỳ lạnh lẽo, trong nhất thời ta không rõ nữ nhân đó có phải là mẹ Nhã nhi hay không, lại bị lạnh cóng mà chết hay vì sợ hãi bởi sự truy đuổi ác liệt mà chết, nhưng tâm thần ta lại hoàn toàn bị Nhã nhi hấp dẫn khiến trong nhất thời quên cả việc đang bị truy đuổi phía sau bởi hung thần đòi mạng."
Hác Trường Hanh như bị tảng đá ngàn cân đè lên tim, cảm thấy hô hấp khó khăn, nặng nề thở ra một hơi. Duyên phận sư đồ của Thanh Nhã và Nhiếp Thiên Hoàn đã bắt đầu tại hoàn cảnh lúc sinh mệnh Nhiếp Thiên Hoàn đang ở cảnh tối cực đoan quả là điều nằm mộng hắn cũng không tưởng được.
Nhiếp Thiên Hoàn tựa như rơi vào không gian thời gian của thời khắc lúc đó, gương mặt toát ra hào quang thần thánh vì khổ nạn: "Ta vốn không phải là người hành hiệp trượng nghĩa, việc gì cũng vì lợi trước hết. Phàm ai cản trở ta đều giết hết không tha, mọi việc đều vì mục đích phải vươn lên và để so với người chống ta xem ai sống lâu hơn. Nhưng tại thời điểm đó, lương tâm ta vốn bị chôn sâu từ lâu đã được đánh thức, ta thấy lại được thứ tình cảm chừng như đã quên lãng, có lẽ đó là một chút lòng trắc ẩn. Dĩ nhiên ta không thể bỗng dưng lại có thể trốn thoát với Nhã nhi bên mình mà dùng hết tốc độ trốn ra khỏi thành. Trong lúc này binh vệ giữ cửa thành đã bị cảnh tượng này dọa khiếp nên cũng bỏ chạy tứ tán như mọi người khác. Trên đường trừ hai bên đang chém giết nhau đến chết thì chỉ còn có sự hiện diện của tiểu Nhã nhi đang mới biến thành một cô nhi không nơi nương tựa."
"Lúc ấy từ tiếng khóc khan giọng của Nhã nhi đang yếu dần mà lòng ta đã hiểu rằng nếu không được sưởi ấm lại thì cái mạng nhỏ của nó sẽ không còn nữa. Ý niệm này quấn chặt đầu óc ta, ta dùng chân nhấc nó lên và ôm vào lòng. Đồng thời sự sợ hãi trong lòng ta hoàn toàn tan biến, máu thịt yếu ớt của nó đang run rẩy trong lòng làm tâm hồn ta xúc động với một cảm giác kỳ lạ không thể nào diễn tả, khiến ta luôn tự nhận là kẻ vô tình lại vì nó mà nảy sinh tâm thái sẵn sàng hy sinh. Nhưng cũng cùng thời khắc đó, ta cảm nhận thân thể đầy vết thương như được truyền vào một sức mạnh mới mẻ, mọi thứ đều trở nên rõ ràng. Những nan đề vũ học trước đây nghĩ không ra lúc này bỗng nhiên giác ngộ, lực lượng tiềm tàng được giải thoát ra ngoài. Ta không cần quay đầu nhìn lại mà như thấy tận mắt Mạc Như Thị đang sắp tới sát lưng ta chừng một trượng, trường tiên trong tay y đang nhắm vào cổ ta quất tới. Ta liền ôm Nhã nhi lăn xuống đất, vói tay phóng ra sau một ngọn phi đao tối hậu."
Hác Trường Hanh kêu lên a một tiếng, tiếp theo là phần bang chúng Lưỡng Hồ bang vẫn thích nói tới. Trong trận Vũ Lăng, Nhiếp Thiên Hoàn giết Mạc Như Thị đã hoàn toàn thay đổi tình huống luôn luôn ở thế hạ phong của Lưỡng Hồ bang. Chỉ chưa tới nửa năm, Nhiếp Thiên Hoàn đã thảo phạt Động Đình bang lúc này thành quần long vô thủ, trở nên hoàn toàn tan rã và Nhiếp Thiên Hoàn trở thành vị đại bá chủ mới của dải Lưỡng Hồ sau Mạc Như Thị.
Nhiếp Thiên Hoàn: "Dĩ nhiên sau đó ta đã mang Nhã nhi an toàn thoát đi."
Lão lại nhìn Hác Trường Hanh, nhãn thần hồi phục sự nhạy bén bình nhật, chỉ trong ánh mắt là còn tràn ngập thần sắc thương cảm, nhẹ nhàng nói: "Hiện tại ngươi đã hiểu tại sao ta lại cưng chiều Nhã nhi, nó không những là vị thần may mắn của ta mà còn là đối tượng duy nhất của lòng từ ái trong tim ta, ngay từ lúc đầu đã là như thế. Tình thương yêu này vô bờ bến nên ta chưa hề từ chối với nó điều gì mà nó cũng chưa từng làm ta thất vọng. Nhưng ta hoàn toàn không biết cách yêu thương nó thế nào, lại không hiểu nó, chỉ biết dùng biện pháp đầy thành kiến của ta."
Hác Trường Hanh vốn giỏi về ăn nói, hết sức tự tin về việc nắm bắt tâm ý người khác, nhưng sau khi nghe Nhiếp Thiên Hoàn thố lộ hắn cũng không nói được lời nào để an ủi. Hắn khó khăn lắm mới nói được: "Bang chủ!"
Nhiếp Thiên Hoàn đưa tay lên ngắt lời hắn, thở ra một hơi, hồi phục sự bình tĩnh: "Nói ra thấy nhẹ lòng hơn. Hiện tại điều ta mong muốn nhất là Nhã nhi trở về bên cạnh, ta sẽ không những không trách mắng nó, mà còn mong nó tha thứ cho ta đã gây nên sự oán hận này."
- 77:
Yến Phi đứng tại bờ Bắc của Hoàng Hà, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ dị không tên.
Chàng cảm nhận được một tâm linh khác đang kêu gọi mình nhưng tuyệt không phải Kỷ Thiên Thiên, cũng không phải Tôn Ân.
Cho đến bây giờ chỉ có ba người có thể dùng tâm linh để cùng chàng sinh cảm ứng, đó là Kỷ Thiên Thiên, Tôn Ân và Ni Huệ Huy. Người cuối cùng đã xương chôn nơi Thiên huyệt, dĩ nhiên không thể là nàng.
Người này là ai?
Đó là một loại cảm ứng hình dung phi ngôn ngữ, sự kỳ diệu làm xao xuyến lòng người, cũng tựa như theo gió từ đâu đó thổi lại, lay động sông nước thảo nguyên của vùng đất rộng tâm linh, khiến cỏ xanh chao động theo gió, làm mặt nước lăn tăn gợn sóng.
Chàng ngấm ngầm cảm nhận ra đối phương đang ở đâu đó phía trước nhưng lại không thể nắm được vị trí chính xác.
Yến Phi mở rộng tâm thần, hú dài, phóng vào nước sông lạnh lẽo của mùa Thu.
- 77:
Lưu Dụ bị tiếng chân của Tống Bi Phong làm tỉnh thức, ngồi dậy trên giường. Tống Bi Phong đẩy cửa bước vào, thấy gã đã thức dậy, vui vẻ nói: "Vương Hoằng tới tìm ngươi."
Lưu Dụ nhớ lại cuộc hẹn, biết có liên quan cùng chuyện này, xuống giường mặc áo vào hỏi: "Lão Đồ đâu?"
Tống Bi Phong đáp: "Lão đã rời đi từ trước khi mặt trời lên, chắc là đi xem Biên Hoang tập có trả lời không."
Lưu Dụ rửa mặt chải tóc thay đồ xong mới ra phòng khách để gặp Vương Hoằng.
Ngồi xuống thoải mái rồi Vương Hoằng nói: "Chọn được nơi này chắc tốn nhiều công sức lắm. Nếu ngồi thuyền thì chỉ vào tới suối nhỏ là có thể dễ dàng biết có người bám theo hay không; theo đường bộ tới thì vì đường lối phức tạp có thể mượn địa thế để bỏ rơi kẻ theo dõi. Bất quá theo đường thủy là tiện nhất."
Lưu Dụ nói: "Trừ người của Tư Mã Nguyên Hiển thì Vương huynh là người duy nhất biết nơi cư ngụ của bọn ta."
Vương Hoằng cảm nhận sâu sắc vinh hạnh này, đáp lời: "Ta sẽ cẩn thận hơn gấp bội để giữ bí mật này cho Lưu huynh."
Lưu Dụ cười: "Có phải đã đến lúc phải hẹn gặp rồi không?"
Vương Hoằng đáp: "Đúng thế, nhưng bất tất phải gặp bọn ta vì chúng ta đã là hậu thuẫn của ngươi, mà chỉ cần gặp năm người. Họ đều là đại biểu cho thế hệ mới của Kiến Khang, và phần lớn đều là quan chức. Nếu có thể thành công với bọn họ thì tương lai bọn ta sẽ được rất nhiều trợ giúp."
Lưu Dụ cảm nhận sâu sắc thành ý của Vương Hoằng, chỉ nghe ngữ khí khi hắn nói là có thể biết hắn hoàn toàn một lòng hướng về mình. Muốn được một người với thân phận cao môn công tử xem kẻ áo vải như mình làm lĩnh tụ tuyệt không phải là chuyện dễ.
Vương Hoằng nói tiếp: "Ta an bài cho Lưu huynh đi gặp năm người là Si Tăng Thi, Chư Cát Trường Dân, Chu Linh Thạch, Mao Tu Chi và Đàn Đạo Tể. Bọn họ đều có giao tình sâu đậm với ta. Chu Linh Thạch và ta chơi với nhau từ bé, người này là một nhân tài, về văn tài hay vũ nghệ đều không kém ta. Đàn Đạo Tể thiện về binh pháp, chỉ không được triều đình dùng, là một sở trường khó mà có được. Năm người này đều có một điểm chung là rất bất mãn đối với hoàng triều của Tư Mã thị, chỉ có An công và Huyền soái là được họ tôn sùng."
Thật ra ở hoàn cảnh hiện thời Lưu Dụ căn bản không có hứng thú đi gặp bọn công tử ăn chơi này, chỉ vì xem trọng tình bạn của Vương Hoằng mà không muốn xối nước lạnh lên lòng nhiệt tình của hắn! Căn bản gã không muốn đi sâu vào để xem họ thuộc loại người như thế nào.
Gã gật đầu: "Nhất thiết đều do chủ ý tốt của Vương huynh, lúc nào thì mới đi gặp họ?"
Vương Hoằng: "Địa điểm gặp mặt là Hoài Nguyệt lâu, đối diện với Vũ Bình đài của Thiên Thiên tiểu thơ. Đến giờ hẹn cần Lưu huynh nhún mình giả làm tùy tòng của ta. Tụ hội thanh nghị kiểu này cử hành mỗi đêm là chuyện bình thường ở Kiến Khang, sẽ không ai nghi ngờ."
Lưu Dụ cười: "Ngươi nói nên làm thế nào thì làm thế ấy, ta tín nhiệm Vương huynh sẽ an bài thích hợp cho ta."
Trong lòng gã không khỏi nghĩ đến tình cảnh động lòng ngày ấy đến Vũ Bình đài gặp Kỷ Thiên Thiên. Hoài Nguyệt lâu cao ngất năm tầng ở đối diện, hết sức hoành tráng. Nếu có thể ở tầng cao nhất để thưởng thức trăng gió của sông Tần Hoài cũng là một điều vui sướng, chỉ hận mình căn bản đã sớm mất đi loại tình cảm này.
Thanh âm của Vương Hoằng lọt vào tai gã: "Gần đến ngày xuất chinh, quan lại lớn nhỏ đều đang hết sức bận rộn, mọi người đều không hở tay. Nên ta đã định sau khi đại quân xuất phát thì tối đó cử hành tụ hội."
Lưu Dụ gật đầu đáp ứng, trong lòng nghĩ ước hội với Nhậm Thanh Thị, lời ước đêm qua thật là thích hợp. Hiện tại hy vọng giết chết Can Quy đã hoàn toàn ký thác trên người mỹ nữ thay đổi khó đoán này.
- 77:
Bỏ Hoàng Hà lại phía sau xa, trong lòng Yến Phi bỗng nhiên nổi lên nhãn tình mỹ lệ thần bí không thể quên được của An Ngọc Tình.
Kỳ quái!
Tại sao đã hai ngày rồi chàng không thể không nghĩ tới nàng?
Lần này cảm ứng tâm linh kỳ dị đã biến mất không còn dấu tích, lòng chàng bình tĩnh, không lo không vui, toàn thân như dung nhập vào thiên địa tạo hóa, đất dưới chân trời trên đầu hòa thành một khối. Vào lúc trong lòng không còn tạp niệm nào thì đôi mắt An Ngọc Tình hiện ra trong bể lòng chàng.
Không lý nào sự cảm ứng tâm linh kỳ dị lại có quan hệ gì đến nàng sao?
Nghĩ kỹ lại thấy không có lý, chàng tuyệt không phải mới biết nàng và trước đây chẳng hề có chuyện này xảy ra. Bất quá chàng không dám hoàn toàn loại khả năng này ra, bởi có thể bản thân đã có "tiến bộ" khiến chuyện trước đây không làm được bây giờ lại làm được, ai dám khẳng định chứ?
Yến Phi giở hết tốc lực hướng Hoài Thủy phóng tới, dưới ánh dương mùa Thu đang lên cao, lòng chàng dấy lên một ý niệm cổ quái. Chàng có thể cùng Kỷ Thiên Thiên thiết lập mối dây tâm linh vì họ có tình yêu say đắm, lửa tình cường liệt đã vượt qua mọi khoảng cách, xây chiếc cầu tâm linh qua mọi cách trở. Chuyện này có thể lý giải được.
Giả sử hiện tượng tâm linh kỳ dị mấy hôm nay là do An Ngọc Tình mà ra, có phải đã chứng tỏ giữa bọn họ cũng có một tình yêu tương tự như giữa chàng và Kỷ Thiên Thiên sao?
Yến Phi nghĩ đến điều này thì cảm thấy lạ lùng kinh ngạc.
Từ lần thứ nhất gặp An Ngọc Tình ở Biên Hoang, chàng đã không thể phủ nhận nàng đã để lại trong lòng mình một ấn tượng sâu sắc, khiến chàng không thể không nghĩ đến nàng, mong muốn được gặp lại, thường nhớ lại lúc cùng nàng gặp gỡ.
Lần hội diện tại Tạ gia ở ngõ Ô Y tại Kiến Khang đã khiến quan hệ của họ phát triển thêm một bước, lúc ấy tâm thần chàng hoàn toàn bị tư tưởng độc đáo, cách nói và khí chất của nàng hấp dẫn. Mọi diễn tả trên khuôn mặt nàng đều hết sức đáng yêu, chàng hận đã không có khả năng làm thời gian đứng lại khi bên nàng. Mê người nhất là nàng đã khiến người khác có cảm giác không xa cách lại không gần gũi. Giống như nữ thần hạ phàm từ thượng giới, bằng lòng xuống địa vị thấp hèn để đến trần gian trò chuyện cùng chàng, một kẻ phàm phu tục tử. Từng cái chau mày, từng nụ cười của nàng đều làm rung động sợi dây tơ lòng của chàng. Nhưng nàng đột nhiên bỏ đi làm chàng lúc đó như bị mất mát, cõi lòng lạc lõng.
Bất quá cũng trong đêm ấy, chàng đã gặp Kỷ Thiên Thiên nên vị trí của An Ngọc Tình đã bị Kỷ Thiên Thiên nhanh chóng thế chỗ. Tuy nhiên chàng không thể tự mình dối mình, chàng đối với An Ngọc Tình đã từng sinh lòng ái mộ. Nhưng việc ngưỡng mộ An Ngọc Tình đã là chuyện dĩ vãng, hiện tại tâm hồn chàng hoàn toàn bị chiếm ngự bởi Kỷ Thiên Thiên, không thể dung nạp thêm bất cứ gì khác.
Tình huống thật sự như thế này sao? Tại sao bây giờ chàng lại không ngừng nghĩ tới nàng như thế? Thật sự là chuyện gì đã xảy ra? Trong thời khắc này, lòng chàng hiện lên một hình ảnh, trong một khu núi rừng mỹ lệ có một khoảng rừng đốt cháy đen, chính giữa có một hố sâu vài chục trượng.
Thiên huyệt tại Bạch Vân sơn!
Bỗng nhiên chàng cảm ứng được nguyên do đã làm tâm linh chàng xuất hiện dị động này, đó là vị trí của Thiên huyệt. Tiếp theo hình ảnh của Thiên huyệt là đôi mắt thần bí của An Ngọc tình thay vào. Lúc này chàng tỉnh ngộ rằng An Ngọc Tình đang ở tại Thiên huyệt gần đó. Yến Phi hoàn toàn không hiểu tại sao lại có cảm ứng kỳ dị như thế, nhưng biết rõ phải đến Thiên huyệt trước hết. Nếu không gạt bỏ mọi điều sang một bên để gặp giai nhân này chàng sẽ không an tâm. Tuy không có khả năng vì nàng mà đổi lòng thay dạ, nhưng ngoại trừ tình yêu nam nữ chàng sẵn sàng vì nàng mà làm bất cứ điều gì.
Hết chương 383
~*~*~*~*~*~*~*~*~
← Hồi 382 | Hồi 384 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác