Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Biên Hoang truyền thuyết - Hồi 366

Biên Hoang truyền thuyết
Trọn bộ 586 hồi
Hồi 366: Bất Tử Chi Nhân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-586)

Trác Cuồng Sinh dẫn Lưu Mục Chi lên sàn thuyền để cho huynh đệ đưa Cao Ngạn về phòng của gã trên lầu ba.

Đến chỗ đầu thuyền, Trác Cuồng Sinh hỏi: "Lưu tiên sinh có việc gì khẩn cấp cần gặp bọn ta vậy?"

Lưu Mục Chi hỏi: "Phải chăng Cao công tử có chuyện rồi?"

Trác Cuồng Sinh ngạc nhiên, ngưng thần nhìn hắn thăm dò vài lần rồi hỏi ngược lại: "Lưu tiên sinh vì sao lại nghĩ như vậy?"

Lưu Mục Chi ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ ta đoán sai rồi, Cao công tử không ngờ lại an nhiên như thường sao?"

Trác Cuồng Sinh trong lòng mù mờ, nhíu mày: "Lưu tiên sinh đoán thế nào?"

Lưu Mục Chi điềm đạm đáp: "Xin Trác quán chủ trước tiên cho ta biết Cao công tử phải chăng đã trúng kịch độc mạn tính rồi?"

Trác Cuồng Sinh ngẩn người: "Quả thực là ngươi đoán được ư?"

Lưu Mục Chi than: "Ài! Ta đã đoán đúng rồi! Vậy thì Cao công tử không qua được đêm nay. Các ngươi chỉ có thể vì gã báo thù thôi."

Trác Cuồng Sinh hỏi: "Ta muốn hỏi tiên sinh mấy vấn đề."

Lưu Mục Chi cười khổ: "Trác quán chủ hoài nghi ta rồi."

Trác Cuồng Sinh hỏi: "Ta chỉ muốn trước hết biết lý do Lưu tiên sinh tham gia du ngoạn Biên Hoang?"

Lưu Mục Chi đáp: "Ta một lòng muốn đi xem thiên huyệt, xem xem phải chăng đã có kỳ sự đó, có khác so với truyền ngôn hay không. Phải tự thân ta nhìn thấy mới tin được."

Trác Cuồng Sinh chẳng còn gì để nói nữa. Lão chuyển sang câu hỏi tiếp theo: "Tại sao Lưu tiên sinh có thể đoán được Cao Ngạn trúng kịch độc mạn tính?"

Lưu Mục Chi ung dung đáp: "Vì ta đoán được Cố Tu và nữ tử mặt che sa dày là ai rồi. Ài! Tiếc là ta biết ra thì đã muộn. Đến khi các ngươi phá cửa tiến vào phòng lão thì ta mới đoán được thân phận chân chính của bọn chúng. Nếu không đã có thể cảnh cáo trước cho các ngươi."

Bằng trực giác, Trác Cuồng Sinh cảm thấy từng lời của hắn đều chân thành, tuyệt không cố ý hý lộng liền giảm bớt đề phòng, hỏi: "Chúng rốt cuộc là yêu nhân gì đây? Lưu tiên sinh làm thế nào mà đoán được bọn chúng là ai?"

Lưu Mục Chi trầm giọng: "Ngươi đã từng nghe qua một người tên là Tiếu Túng chưa?"

Trác Cuồng Sinh lắc đầu: "Tiếu Túng là thần thánh phương nào vậy?"

Lưu Mục Chi đáp: "Tiếu Túng là người mà ở Ba Thục không ai là không biết. Họ Tiếu là đại gia tộc có danh vọng và thế lực lớn nhất tại Ba Thục. Từ khi Tiếu Túng sai người ám sát Mao Cừ thì hắn càng độc bá Thành Đô, là chủ nhân hữu thực vô danh ngầm của Thành Đô. Tiếu Túng không những võ công cao cường mà còn được tiếp thu tuyệt kỹ gia truyền tinh thông dụng độc. Cha Tiếu Túng là Tiếu Sâm, ngoại hiệu là ‘Độc Tiên Nhân’ cả đời nghiên cứu độc dược. Tiếu Túng được chân truyền, lại thêm nhiều năm khổ tu nên thành tựu còn vượt hơn cả Tiếu Sâm."

Trác Cuồng Sinh bắt đầu có điểm nhận thức, lại hỏi: "Lưu huynh tại sao lại đoán việc này có quan hệ với Tiếu Túng?"

Lưu Mục Chi đáp: "Trước tiên ta sẽ nói rõ Mao Cừ là người thế nào. Mao Cừ là chủ nhân của một đại tộc khác ở Ba Thục, cũng là Long đầu lão đại của Thục Bang, trượng nghĩa khinh tài, được người địa phương vô cùng kính trọng, là chủ lực để giữ được sự ổn định của Ba Thục."

Trác Cuồng Sinh gật đầu: "Một núi không thể có hai hổ. Tiếu Túng phải giết Mao Cừ là việc thường thấy trên giang hồ, có gì đặc biệt đâu?"

Lưu Mục Chi nói: "Nếu Trác quán chủ biết người giết Mao Cừ cho Tiếu Túng chính là Can Quy và để báo đáp Can Quy, Tiếu Túng đã gả ái nữ là Tiếu Nộn Ngọc cho y lấy làm vợ, thì Trác quán chủ sẽ hiểu đạo lý tại sao ta không thể không đề cập tới bối cảnh của người này."

Trác Cuồng Sinh kinh ngạc thốt: "Can Quy!"

Lưu Mục Chi gật đầu: "Chính là Can Quy."

Hắn lại than: "Chính ngọ hôm nay, trong khoang thuyền, người đóng giả thành Miêu nữ bỗng nhiên kêu đau bụng. Trong lòng ta đã nghi ngờ, nhưng lúc đó thấy Cao công tử thần sắc hưng phấn, hơn nữa vì gã và nữ tử đó ngấm ngầm có qua lại với nhau lên ta không hề để ý nữa."

Trác Cuồng Sinh ngạc nhiên hỏi: "Ta còn tưởng tiên sinh hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện xảy ra bên mình?"

Lưu Mục Chi cười khổ một tiếng: "Sau khi sự việc phát sinh, ta mới đột nhiên tỉnh táo, phát giác người giả làm Miêu nữ khẳng định là Tiếu Nộn Ngọc vì chỉ có thị mới có bản lĩnh có thể qua mắt được Hoang nhân các ngươi."

Trác Cuồng Sinh nhíu mày: "Nhưng Tiếu Nộn Ngọc xa mãi tận Ba Thục, làm sao kịp đến tham gia đoàn?"

Lưu Mục Chi hỏi: "Nhưng nếu như Tiếu Nộn Ngọc theo Can Quy đến Giang Lăng làm việc cho Hoàn Huyền thì sao?"

Trác Cuồng Sinh nhìn hắn hỏi: "Lưu tiên sinh làm sao lại biết rõ quan hệ giữa Tiếu Túng và Can Quy thế? Lại biết cả việc Can Quy đã trở thành chó săn cho Hoàn Huyền nữa?"

Lưu Mục Chi song mục xạ xuất cừu hận sâu sắc, từ từ nói: "Vì khi Mao Cừ bị giết, ta là một trong số những thực khách trong phủ ông ta."

Trác Cuồng Sinh vẫn không hiểu, trầm ngâm nói: "Nhưng tiên sinh trong lúc chưa nắm rõ tình hình của Cao Ngạn mà vẫn có thể đoán ra ngay thân thế Tiếu Nộn Ngọc, nhận định Cao Ngạn bị trúng kịch độc mạn tính."

Lưu Mục Chi nói: "Dám đến động thổ trên đầu Thái Tuế Hoang nhân các ngươi, đương nhiên phải là người có thân thủ cao cường, nếu không, làm sao có thể an nhiên thoát thân? Ngày trước, Can Quy giả làm một danh sỹ lưu lạc đến theo về với Mao Cừ có tác phong mạnh thường quân. Vì y bề ngoài hoàn toàn không giống người biết võ công làm toàn thể trên dưới Mao Phủ không hề đề phòng. Khi Can quy đột ngột phát động, một đòn là thành công. Vì vậy có thể biết Tiếu Nộn Ngọc tất có một loại dược vật kỳ dị có thể làm người ta tạm thời tán công thì mới có thể qua mặt được các ngươi."

Trác Cuồng Sinh nghe xong thầm cho là đúng, lòng nghi ngờ đối với hắn giảm nhiều, gật đầu nói: "Thì ra là thế."

Lưu Mục Chi nói: "Người gọi là Cố Tu đó, nhiều khả năng là một tên thủ hạ cao thủ của Can Quy tên là Mạc Vô Dung. Người này tinh thông lối dịch dung cải trang, giả làm ai thì sẽ thành người đó. Từ mấy phương diện đó mà suy làm ta nghĩ tới thân phận chân chính của chúng. Ài! Đáng tiếc là ta....."

Trác Cuồng Sinh đã hết hẳn nghi ngờ đối với hắn, lại tăng nhiều hảo cảm. Đặt tay lên vai hắn đi về phía khoang thuyền, thấp giọng nói: "Tin tức tiên sinh cho biết thật vô cùng hữu dụng, làm bọn ta hiểu tường tận mọi chuyện. Sau này có thể tìm người để ‘oan có đầu, nợ có chủ’ rồi. Hà! Không biết Tiếu Nộn Ngọc còn có tuyệt kỹ gì nữa không?"

Lưu Mục Chi ngạc nhiên đáp: "Việc đó ta không biết. Chỉ biết Tiếu Nộn Ngọc được Tiếu Túng chân truyền, so với Can Quy không kém là mấy. Ồ! Hình như tâm tình Trác quán chủ không kém lắm thì phải."

Trác Cuồng Sinh dừng bước, bỏ tay đang nắm vai hắn ra, cười nhẹ: "Thì ra tiên sinh quả thực không biết võ công."

Lưu Mục Chi cười khổ: "Ngươi không sợ ta đã dùng tán công dược do Tiếu gia bí chế sao?"

Trác Cuồng Sinh vui vẻ nói: "Ta đã có lòng điều tra, nếu như dùng dược vật khắc chế nội khí làm sao giấu được ta? Bây giờ ta dẫn ngươi đi gặp các huynh đệ của ta để ngươi thuật lại một lần những chuyện ngươi vừa nói. Ta lại cho ngươi biết một tin tốt lành là Cao Ngạn không chết được đâu."

Lưu Mục Chi thất thanh hỏi: "Hắn không trúng độc sao?"

Trác Cuồng Sinh đáp: "Việc này đợi lúc gặp Cao Ngạn rồi hãy nói. Thứ cho ta lắm miệng hỏi thêm một câu nữa. Lưu tiên sinh xem xong kỳ cảnh thiên huyệt rồi sẽ định làm gì?"

Lưu Mục Chi điềm đạm đáp: "Sau đó ta sẽ tìm hiểu về con người Lưu Dụ, xem xem hắn có phải là chân mệnh thiên tử hay không."

77:

Sau khi gặp lão đại Kiến Khang bang Vương Nguyên Đức, tâm tình Lưu Dụ lại càng trầm trọng hơn, càng biết rõ những gian khổ trong đoạn đường trước mắt.

Gã đoán Vương Nguyên Đức đại biểu cho thế lực dân gian ủng hộ Tạ An ngày trước. Đột nhiên gặp gã một lần, tuyệt không phải là hắn đã thay đổi thái độ tụ thủ bàng quan, giữ một cự ly nhất định, mà muốn bằng nhãn lực của mình xem Lưu Dụ gã có thể tài bồi được không mà thôi.

Bề ngoài, Vương Nguyên Đức mặc dù vô cùng lễ độ, toàn nói câu chữ tán thưởng, nhưng không hề hứa hẹn gì. Những gì họ nói đều chỉ là chuyện ngoài lề. Trong tình hình trước mắt mà nói, Vương Nguyên Đức lựa chọn thái độ ngồi nhìn là rất thông minh, nhưng không phải là cái mà Lưu Dụ chờ đợi.

Tống Bi Phong hành sự cẩn thận là có đạo lý. Nếu như bị Tư Mã Đạo Tử biết gã bí mật gặp Vương Nguyên Đức thì dù không có gió mà sóng vẫn dâng trào. Gã đã từng đề tỉnh Tống Bi Phong điểm này.

Khoái đĩnh theo Giang Tây mà đi.

Lưu Dụ nhịn không được hỏi: "Phải chăng bây giờ bọn ta đi gặp Tôn tiểu thư?"

Tống Bi Phong gật đầu: "Tôn tiểu thư đã đến Tiểu Đông Sơn phía tây nam Kiến Khang. Chỉ có chỗ đó mới là địa điểm an toàn nhất để gặp mặt. Đi theo nàng ta đều là người trung thành, không sợ tin tức tiết lộ ra bên ngoài."

Lưu Dụ không nghĩ gặp Tạ Chung Tú lại khó khăn như thế, mấy lần định mở miệng nói bỏ cuộc hẹn, nhưng thấy Tống Bi Phong vẻ mặt đầy ưu tư thì gã lại không nói ra được.

Qua cửa sông Tần Hoài đổ ra Đại Giang, khoái đĩnh cập bờ. Trên bờ đã có hai thớt khoái mã chờ sẵn.

Hai người chuyển sang khoái mã phóng về phía Tiểu Đông Sơn.

77:

Tôn Ân có một mối nghi ngờ sợ hãi.

Cho đến lúc này, lão vẫn chưa hiểu rõ tại sao trong trận chiến ở Trấn Hoang Cương, Yến Phi lại không chết, ngược lại còn biến thành mạnh mẽ hơn.

Tôn Ân hiểu rất rõ thủ đoạn của bản thân mình. Khi lão đánh trọng thương Yến Phi rơi khỏi đỉnh Cưong thì lão khẳng định tâm mạch Yến Phi đã đứt, ai cũng không thể cứu lại cái mạng nhỏ của chàng được, chỉ có thể mang xác chàng chạy đi thôi.

Nhưng Yến Phi lại sống lại, không những nhanh chóng phục hồi, mà bất luận tinh thần, võ công đều có tinh tiến đột phá. Với sự uyên bác hiểu rõ môn học thiên nhân của Tôn Ân mà nghĩ mãi cũng không hiểu nổi.

Tôn Ân ngồi trên một tảng đá lớn trên bờ, trước mặt là biển rộng bao la dưới trời đêm đầy sao.

Chẳng lẽ đạo công của Yến Phi đã đạt tới tầng mức giết không chết, có thể tự nối lại tâm mạch đã đứt đoạn, sống lại từ cõi chết?

Lúc rời khỏi Cối Kê, lão vẫn còn chút quan tâm đến thành bại của Thiên Sư quân do một tay lão lập ra. Vì thế mới đáp ứng Từ Đạo Phúc sẽ xuất thủ đối phó Lưu Dụ. Nhưng sau khi về Ông Châu, tiềm tu tĩnh dưỡng, tâm thần hoàn toàn tập trung vào việc tu hành để khai mở tiên môn, phá không mà đi nên đối với nhân gian hoàn toàn không có ý nghĩa này và việc thành bại, được mất của nó đã không thể dao động tâm thần lão nữa. Lão hoàn toàn không còn hứng thú làm chuyện đó.

Tất cả mọi thứ trước mắt đều là ảo ảnh giữa sinh và tử, không có ý nghĩa vĩnh hằng.

Thành thì sao? Bại thì sao? Chẳng qua cũng như mây bay trước mặt, hoa trong kính, trăng đáy nước.

Tất cả thế nhân đều mê man trong giấc mộng lớn chung này, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại. Chỉ có lão và Yến Phi là ngoại lệ.

Yến Phi không những là kình địch lớn nhất của lão, còn là tri kỷ duy nhất của lão trên thế gian này.

Chỉ có thông qua Yến Phi, lão mới có thể nắm được đạo pháp phá không mà đi.

Lão và Yến Phi đã biến thành tử địch cả đời. Cuộc chiến lần thứ ba giữa họ đã ở thế phải xảy ra.

Cuộc quyết chiến giữa họ không còn giới hạn trong vòng đấu tranh cừu sát của nhân thế nữa, mà dính liền với mục tiêu cuối cùng là vượt ra khỏi vòng sinh tử.

77:

Tống Bi Phong và Lưu Dụ theo hậu viện tiến vào trang viện có tên rất thanh nhã là "Tiểu Đông Sơn". Được nữ tỳ sủng ái thân cận của Tạ Chung Tú dẫn đường đến trước cửa một gian phòng nhỏ.

Tiểu tỳ thấp giọng: "Tiểu thư đang chờ Lưu đại nhân trong phòng."

Lưu Dụ hỏi: "Xưng hô tỷ tỷ thế nào đây?"

Hỏi xong câu này, bất chợt trong lòng đau khổ. Ngày trước ở Quảng Lăng, cũng chính là do tiểu tỳ này luồn kim dẫn chỉ gã mới gặp riêng được Vương Đạm Chân. Khi đó gã đã hỏi tên nàng nhưng nàng cự tuyệt không nói ra.

Vật đổi sao dời, lần này gã lại hỏi phương danh nàng nhưng trong một tình huống và tâm tình hoàn toàn khác.

Tiểu tỳ hình như cũng nhớ lại chuyện ngày trước, hơi ngạc nhiên rồi cúi đầu nhẹ giọng đáp: "Lưu đại nhân cứ gọi ta là tiểu Ân! Mời đại nhân vào. Tiểu thư đợi đã lâu rồi."

Lưu Dụ nhìn Tống Bi Phong. Tống Bi Phong vỗ vỗ vai gã nói: "Huynh sẽ canh chừng cho."

Lưu Dụ rất muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng chỉ còn cách đánh bạo tiến vào phòng. Tiểu Ân theo sau gã nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi tiến lên trước nói: "Tiểu thư! Lưu đại nhân đến rồi."

Lưu Dụ sớm đã nhìn thấy Tạ Chung Tú. Nàng mặc một chiếc váy màu vàng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác vai màu xanh đậm rủ xuống đến gối, yên lặng đứng bên song ngơ ngẩn nhìn ra bóng tối bên ngoài, chừng như hoàn toàn không nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng tiểu Ân nói.

Nàng ta vẫn vô cùng mỹ lệ và cao quý, nhưng Lưu Dụ lại cảm thấy nàng đã biến thành một người khác, không còn là tiểu nữ hài ngày trước nũng nịu với Tạ Huyền, không biết nhân gian hiểm ác, trong Tạ phủ ở hẻm Ô Y nữa, mà đã trở thành một mỹ nữ bị bức phải đối mặt với cục diện không còn lựa chọn nào khác sau khi trải qua thảm biến của gia đình. Tưởng chừng chỉ qua một đêm nàng đã trưởng thành, có điều sự thay đổi này nàng tuyệt không tình nguyện.

Lưu Dụ với bước chân trầm trọng và tâm tình mất mát đến sau lưng nàng cách chừng nửa trượng thi lễ: "Mạt tướng Lưu Dụ xin thỉnh an Tôn tiểu thư."

Tấm lưng thon của Tạ Chung Tú khẽ run rẩy, rồi nàng nhè nhẹ nói: "Đạm Chân đi rồi!"

Lưu Dụ cố gắng chịu đựng sự thống khổ trong lòng, muốn nói nhưng lại không nói được gì.

Tạ Chung Tú như tự nói một mình, bình tĩnh: "Gia gia thường nói, người chết rồi thì tất cả cũng kết thúc, không cần biết tới sự việc trên dương thế nữa. Đạm Chân đi rồi cũng tốt. Những ngày sống mà không bằng chết thì sống để làm gì?"

Lưu Dụ cố nhịn nước mắt đang muốn trào ra. Người chết rồi quả thực tất cả cũng kết thúc sao? Nếu Đạm Chân chết rồi mà vẫn biết, chắc sẽ ta thán cho vận mệnh gian truân của mình.

Đến lúc này, gã vẫn không nói nên lời.

Tạ Chung Tú nhẹ nhàng nói: "Đạm Chân là một người rất kiên cường, từ trước tới giờ chưa bao giờ chịu khuất phục, dám yêu dám hận. Ta quả thực không bì được với nàng. Là ta đã hại nàng. Ta không phải với các ngươi."

Khi Lưu Dụ còn đang ngạc nhiên vì hai câu cuối cùng thì Tạ Chung Tú xoay người lại đối mặt với gã, kiên quyết nói: "Ngươi giết ta đi!"

Tạ Chung Tú rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, nhưng không hề ảnh hưởng tới khí chất tú lệ của nàng, chỉ thêm một chút ý vị làm người ta thương cảm. Vẻ thiên chân ngày trước đã bị ưu tư thay thế, lệ chảy đầy mặt. Đôi mắt vốn trong sáng của nàng bị nước mắt che mờ, ngấm ngầm cáo tố mọi việc trên thế gian này toàn là bất công.

Lưu Dụ chân tay luống cuống nói: "Tôn tiểu thư! Ài! Nàng không cần nói thế. Cái chết của Đạm Chân chính là vì tên cẩu tặc Hoàn Huyền. Ta sẽ tự tay giết hắn để tẩy sạch mối sỉ nhục của Đạm Chân."

Tạ Chung Tú tiến lên hai bước, chỉ cách gã không tới nửa xích, ngửa mặt nhìn gã. Hai mắt lại ứa lệ, thê thảm nói: "Lưu Dụ à! Ta đã sai rồi."

Lưu Dụ cảm thấy hồ đồ. Vì thế mà sự đau khổ trong lòng giảm bớt, nói: "Tôn tiểu thư không cần tự trách. Việc này không ai có thể vãn hồi được nữa."

Tạ Chung Tú khóc nói: "Ngươi không hiểu rõ vì ngươi không biết là do ta cho cha biết, phá hỏng kế hoạch bỏ trốn của các ngươi ở Quảng Lăng. Nếu như ta không nói cho cha biết thì các ngươi đã có thể trốn đến Biên Hoang tập. Đạm Chân cũng sẽ không bị tên cẩu tặc đó làm nhục, càng không phải dùng độc tự vẫn. Tất cả đều là do ta không tốt. Ta thật không nên nói cho cha biết."

Trong đầu Lưu Dụ nổ sầm một tiếng, toàn thân phiêu phiêu khó chịu đến cực điểm.

Không ngờ là do Tạ Chung Tú nói bí mật cho Tạ Huyền biết.

Gã chưa từng nghĩ tới khả năng này. Gã còn cho rằng do Tống Bi Phong phát hiện dấu vết nên đề tỉnh Tạ Huyền.

Tạ Chung Tú khóc không thành tiếng, nghẹn ngào: "Ta không cưỡng lại được.... ài.... không cưỡng lại được sự năn nỉ khổ sở của Đạm Chân, an bày cho các ngươi gặp mặt. Nàng ... nàng không hề cho ta biết sẽ cùng ngươi bỏ trốn. Chỉ là ......chỉ là ta càng nghĩ càng lo lắng, sợ sẽ xảy ra chuyện gì, vì thế mới nói cho cha biết. Ta thực không nghĩ sự việc sẽ biến thành như thế. Ta rất hối hận. Nếu đêm đó các ngươi bỏ đi thì Đạm Chân sẽ không bị thê thảm như thế. Là ta hại chết nàng. Ngươi giết ta đi!"

Nói đến đây, Tạ Chung Tú lại kích động vô cùng, thò tay ngọc ra túm chặt lấy cổ áo gã.

Lưu Dụ mất hết cả hồn vía, hai tay nắm chặt hai vai nàng, lệ nóng không khống chế được nữa đổ ròng ròng. Hai mắt đẫm lệ nhìn nàng thê thảm nói: "Tôn tiểu thư không nên tự trách nữa. Nàng tuyệt không làm sai. Ta cũng không thể làm một tên lính đào ngũ được."

Tạ Chung Tú ai oán thương tâm muốn chết nói: "Không! Là ta hại chết nàng. Ta đã hại chết bằng hữu tốt nhất của mình."

Tạ Chung Tú òa lên, nhào vào lòng gã khóc vùi.

Lưu Dụ nhẹ đỡ nàng, cảm thấy toàn thân nàng run rẩy, nước mắt đau khổ thấm ướt cả y phục gã. Suýt nữa thì gã cũng ngửa mặt khóc lớn để tiết bớt nỗi thống khổ không thể nói cho người khác biết trong lòng.

Trong lòng gã không hề có đến nửa điểm oán trách Tạ Chung Tú. Trong những năm chiến loạn thế này, mỗi một người đều là người bị hại. Nàng và Đạm Chân đều là những người vô tội bị hại. Người chân chính gây họa là Hoàn Huyền và Lưu Lao Chi.

Lưu Dụ thấp giọng nói: "Đừng khóc nữa! Tất cả đã thành quá khứ. Chúng ta phải kiên cường lên, đối mặt với tất cả. Ta không trách nàng, Đạm Chân cũng không trách nàng đâu."

Tạ Chung Tú trong lòng gã ngửa khuôn mặt yêu kiều lên nhìn, hoài nghi hỏi: "Có thực là Đạm Chân sẽ không trách ta sao?"

Chỉ với câu này, Lưu Dụ đã nhìn ra được nỗi thống khổ của Tạ Chung Tú không có người giúp đỡ và nỗi ân hận trong nội tâm dày vò.

Còn có gì mà nói nữa đây? Gã chì còn cách an ủi: "Cái đó đương nhiên, chúng ta đều không trách nàng đâu."

Tạ Chung Tú khép đôi mi xinh đẹp lại, làm trào ra hai giọt nước mắt trong vắt như ngọc.

Lưu Dụ biết đã đến lúc ly khai. Mỹ nữ yêu kiều cao quý này chừng như vì Đạm Chân mà phát sinh tình cảm luyến ái đặc biệt đối với gã, vì thế gã bỏ đi càng sớm càng tốt vì việc này tuyệt không thể phát triển thành một đoạn tình ái được. Trong tình hình hiện nay, gã không thể mang thêm một gánh nặng nào nữa, nếu không, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Hết chương 366

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Crypto.com Exchange

Hồi (1-586)


<