Vay nóng Tinvay

Truyện:Biên Hoang truyền thuyết - Hồi 324

Biên Hoang truyền thuyết
Trọn bộ 586 hồi
Hồi 324: Cao Môn Tử Đệ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-586)

Siêu sale Lazada

Lão Thủ nhíu mày hỏi: "Có thể là một cái bẫy không?"

Dưới ánh sáng của ngọn phong đăng, một đại hán trông như đã chết đang ôm khúc gỗ giống như bị gãy ra từ cột buồm, theo sóng bập bềnh trôi nổi trên mặt biển giông bão.

"Trĩ triều phi" của Lão Thủ từ vượt qua kẻ xấu số. Do việc dừng thuyền trên mặt biển lớn là một việc vô cùng ngu xuẩn, nên cơ hội duy nhất để cứu hắn đã qua đi, ngoại trừ việc phải cho thuyền vòng lại. Tuy nhiên trên mặt biển lớn trong đêm tối thế này, có thể tìm được hắn hay không cũng là một điều nghi vấn.

Lưu Dụ ngập ngừng nói: "Nếu quả địch nhân thần thông quảng đại đến vậy, Lưu Dụ ta cũng đành chấp nhận số phận, nhưng chẳng thể nào thấy chết mà không cứu. Đến đây! Cột dây vào thắt lưng cho ta!" Vừa nói vừa tháo bội đao ra.

Chúng nhân nhìn thấy gã không chút do dự tự mình xuống biển cứu người, đều tôn kính hết mức, liền đem dây dài tới, cột chặt thắt lưng gã, đầu kia do bọn người Lão Thủ nắm giữ.

Lúc mũi thuyền rời xa kẻ đó khoảng gần hai trượng thì Lưu Dụ hét lên một tiếng, lao mình xuống mặt biển. Lúc trồi lên khỏi mặt nước cũng vừa đúng ngay bên thân kẻ kia.

Lưu Dụ đưa tay nắm lấy cánh tay kẻ đó, hét lớn: "Bằng hữu! Ta đến cứu ngươi đây."

Kẻ đó không hề có phản ứng, để gã gỡ lỏng hai tay ra. Nguyên lai hắn đã sớm hôn mê, tất cả chỉ nhờ vào ý chí cầu sinh, ôm chặt thanh gỗ trôi.

Lưu Dụ vì không đề phòng, bị chìm xuống biển theo đối phương. Gã liền đề khí mạnh, vốn chỉ muốn trồi lên mặt nước, nhưng không biết sức lực lấy từ đâu ra, ôm trọn kẻ kia, song song phi lên, rời mặt biển đến ba, bốn thước.

Bọn Lão Thủ không nhịn được đồng thanh reo hò, tán thưởng gã.

Lưu Dụ hét lớn: "Kéo dây!"

Chúng nhân hô to, dùng lực kéo mạnh. Mượn lực kéo, Lưu Dụ ôm thắt lưng kẻ đó, bay xéo lên, hạ xuống sàn tàu, hoàn thành nhiệm vụ cứu người.

77:

Trên chiến hạm Vân Long.

Trong khoang thuyền, Nhiếp Thiên Hoàn thần thái ưu nhàn đang ăn điểm tâm. Hác Trường Hanh đứng bên cạnh báo cáo tình hình mấy ngày lão không có mặt tại Lưỡng Hồ.

Khi nói đến lời thỉnh cầu muốn thoái ẩn của Hồ Khiếu Thiên, Nhiếp Thiên Hoàn hờ hững nói: "Khiếu Thiên chỉ là đang xuống tinh thần, qua một thời gian là hết, không sao đâu. Hắn tạm thời không cần làm bang vụ, hãy giao lại cho kẻ thân cận. Để hắn tìm một nơi vui vẻ mà giải trí, đợi tâm tình hồi phục rồi hãy quay lại!"

Hác Trường Hanh trầm giọng: "Hắn đã quyết định rửa tay gác kiếm, hy vọng nhờ đó mà mai danh ẩn tính, an tĩnh sống nốt nửa đời còn lại. Theo thuộc hạ thấy, hắn có ý định nghiêm túc."

Nhiếp Thiên Hoàn trầm mặc một lúc, gật đầu nói: "Đó là di chứng sau khi làm gián điệp, phản bội người khác tuyệt không phải là điều dễ chịu, ta hiểu hắn. Ài! Khiếu Thiên là một nhân tài. Trong bang của chúng ta, hắn là người hiểu rõ Đại Giang bang nhất. Cứ cố gắng thuyết phục hắn. Ta có thể để cho hắn nghỉ ngơi một thời gian dài, đợi hắn tự mình hiểu rõ tình thế, rồi quyết định lại là nên đi hay ở."

Hác Trường Hanh gật đầu đáp: "Đó là một cách dàn xếp ổn thỏa. Nếu bang chủ có thể cho phép hắn quay về bất cứ lúc nào, hắn sẽ cảm kích bang chủ vô cùng."

Nhiếp Thiên Hoàn thở dài: "Lưu Dụ đã trở thành kẻ làm ta và Hoàn Huyền đau đầu nhất. Lý do làm Khiếu Thiên nửa đường bỏ cuộc, chính là bị câu chuyện hoang đường giả dối ’Lưu Dụ nhất tiễn trầm Ẩn Long, chính thị hỏa thạch thiên hàng thời’ của Hoang nhân làm cho bối rối."

Nói đến đây, trong lòng không khỏi nghĩ đến Nhậm Thanh Thị. Thị nói muốn giết chết Lưu Dụ để chứng minh hắn không phải là chân mệnh thiên tử, rốt cuộc thành bại thế nào? Lão thực sự muốn biết.

Hác Trường Hanh dùng tay ra dấu chém.

Nhiếp Thiên Hoàn nói: "Không cần bàn đến chuyện Lưu Dụ nữa, hy vọng có thể ai đó sẽ giải quyết hắn, không cần chúng ta phải xuất thủ. Tiểu Thanh Nhã của ta đang nổi giận à?"

Lần này đến phiên Hác Trường Hanh đau đầu, cười khổ: "Muội ấy biến thành cô độc, chỉ thích một mình bơi thuyền trên hồ. Thuộc hạ thật sự lo muội ấy mắc phải bệnh tương tư."

Nhiếp Thiên Hoàn nói một cách thoải mái lạ thường: "Nó thích nhất nhiệt náo, mà ‘non sông dễ đổi, bản tính khó dời’. Chỉ cần ngươi an bài một vài thứ kích thích lôi cuốn, làm nó được giải tỏa, vui vẻ trở lại, khẳng định nó có thể quên được tên xú tiểu tử kia."

Hác Trường Hanh nói một cách chán nản: "Mười tám đường võ nghệ thuộc hạ đã đem ra sử dụng hết, nhưng không lấy được của muội ấy một nụ cười."

Nhiếp Thiên Hoàn cười nói: "Tiểu Thanh Nhã của chúng ta đã bắt đầu biết rung động với người khác giới. Ngươi không hiểu sở thích của nó, cấp thuốc sai bệnh, đương nhiên là phí công vô ích."

Hác Trường Hanh thở dài: "Vùng phụ cận này có đầy kẻ trẻ tuổi anh tuấn xứng đáng để mắt đến. Thuộc hạ đã tạo cơ hội cho đại tiểu thư nhìn qua nhưng muội ấy không thèm liếc lấy một cái. Trong mấy gã trẻ tuổi ấy, tùy tiện lấy ra một tên, không ai không phải là người tình trong mộng của nữ nhân cả. Nhưng trong mắt tiểu thư chỉ là gã Giáp, tên Ất, toàn một lũ gây khó chịu mà thôi. Bang chủ, người nói xem có đáng tức hay không?"

Nhiếp Thiên Hoàn thong thả nhìn hắn nói: "Ngươi dường như hoàn toàn không có biện pháp."

Hác Trường Hanh thầm kinh hãi, liền nói: "Thuộc hạ vẫn đang nghĩ cách."

Lại thở dài: "Thuộc hạ biết vấn đề ở chỗ nào rồi. Bọn tiểu tử thủ hạ tuyển chọn đến gặp muội ấy, so với loại ham mê tửu sắc, miệng lưỡi ngon ngọt như Cao Ngạn, đúng là khác biệt rất nhiều. Bọn họ đều là những người mà chúng ta có thể nhận làm chồng cho Thanh Nhã, là nam nhân đường đường chính chính. Nhưng việc câu dẫn gái trẻ, bọn họ thế nào cũng không phải là đối thủ của tên tiểu tử họ Cao quen lăn lộn trong chốn hoa nguyệt."

Nhiếp Thiên Hoàn bật cười lớn: "Đúng! Đúng! Chúng ta phải làm thế nào để tìm được một hoa hoa công tử chuyên câu dẫn đến so thủ đoạn với tên Cao tiểu tử. Nhưng cũng không được, như vậy thì thành cổng trước đón hổ, cổng sau tiễn sói mất."

Hác Trường Hanh đáp: "Có thể qua một thời gian, Thanh Nhã sẽ hồi phục bình thường. Nói cho cùng, muội ấy vẫn nghe lời bang chủ nhất, sẽ không để bang chủ phải phiền lòng đâu."

Nhiếp Thiên Hoàn hít một hơi dài, thư thả nói: "Kẻ gây ra chuyện phải tự mình giải quyết. Chuyện như vậy giữa nam và nữ phải đối phó như chữa cháy rừng, phải dập tắt khi mới vừa nhen nhóm. Còn nếu để cho thế lửa lan xa, tất thành tai họa."

Hác Trường Hanh cuối cùng cũng nhận ra thần thái như nắm rõ mọi việc của Nhiếp Thiên Hoàn, ngạc nhiên nói: "Bang chủ đã nghĩ ra biện pháp rồi sao?"

Nhiếp Thiên Hoàn lấy trong túi ra một quyển trục*, đưa cho Hác Trường Hanh nói: "Hoang nhân nhất định đang rất phát hoảng, mới nghĩ ra đại kế phát tài lố bịch như vậy. Chúng muốn cùng các bang hội địa phương cùng nhau đón đoàn tham quan đến Biên Hoang. Khách do các bang hội mời, chỉ cần gửi khách đến Thọ Dương, Biên Hoang tập sẽ phái thuyền đến đón. An toàn của đoàn tham quan do Hoang nhân bảo chứng. Quyển trục đó liệt kê các hạng mục có thể tham quan, cái gì mà Thiên Huyệt, Phượng Hoàng hồ, Cổ Chung lâu. Còn có các mục đại loại như Thuyết Thư quán, thanh lâu và đổ trường thì thực sự thiếu gì mà lũ Hoang nhân tưởng sẽ thành công sao."

Hác Trường Hanh tiếp lấy quyển trục, cầm trong tay, hỏi: "Quyển trục này từ đâu mà có?"

Nhiếp Thiên Hoàn đáp: "Là Hoàn Huyền đưa cho ta, vốn chỉ là cho ta nhìn qua. Ta vừa nhìn thấy lập tức như bỏ được gánh nặng, toàn thân nhẹ nhàng, thư thái, liền nói với Hoàn Huyền là muốn có nó. Ha ha! Hoàn Huyền chỉ còn cách tìm người sao lại một bản khác để dành."

Hác Trường Hanh không hiểu hỏi: "Thọ Dương là địa phương của Bắc Phủ binh. Tư Mã Đạo Tử và Lưu Lao Chi làm sao để cho Hoang nhân phóng túng như vậy?"

Nhiếp Thiên Hoàn đáp: "Tình thế hiện thời rất cổ quái. Lưu Lao Chi và Tư Mã Đạo Tử đều không dám đắc tội với Hoang nhân, sợ bọn chúng đứng về phía chúng ta, cũng muốn cùng bọn chúng làm mậu dịch. Cho nên đối với việc không ảnh hưởng gì lắm này, bọn chúng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi."

Hác Trường Hanh hỏi: "Hoàn Huyền có thái độ như thế nào?"

Nhiếp Thiên Hoàn đáp: "Hắn sẽ giả vờ như không biết chút gì."

Hác Trường Hanh thất thanh: "Không biết chút gì?"

Nhiếp Thiên Hoàn mỉm cười đáp: "Bất cứ ai muốn tham gia vào đoàn tham quan đó, chỉ cần trả tiền là được. Giả sử chúng ta muốn giết Cao tiểu tử, không tiện lợi hay sao?"

Hác Trường Hanh đột nhiên nói: "Không trách gì bang chủ có cảm giác như trút được gánh nặng. Tuy nhiên, Biên Hoang tập luôn tự do mở cửa, không từ chối một ai, không có đoàn tham quan thì cũng giống thế thôi."

Nhiếp Thiên Hoàn vui vẻ nói: "Ngươi sao không mở quyển trục ra xem. Chỉ cần xem hạng mục Thuyết Thư quán, sẽ tự minh bạch tại sao ta hân hoan thế này."

Hác Trường Hanh cảm thấy tò mò, mở quyển rồi đọc chăm chú, chấn động nói: "Hảo tiểu tử, dám đem chuyện tình cảm của Thanh Nhã ra bán lấy tiền."

Nhiếp Thiên Hoàn ngẩng đầu nhìn trời cười nói: "Đây là hậu quả của kẻ không biết đánh giá người khác. May mắn là Cao tiểu tử lóa mắt vì tiền, trong phút chốc lộ đuôi hồ ly, làm chúng ta tiết kiệm không ít công phu."

Hác Trường Hang nhảy dựng lên nói: "Thuộc hạ lập tức đi tìm Thanh Nhã đến, để muội ấy nhìn rõ bộ mặt thật ghê tởm của Cao tiểu tử."

Nhiếp Thiên Hoàn la lên: "Đợi đã!"

Hác Trường Hanh hỏi: "Không phải càng nhanh để tiểu muội biết con người Cao tiểu tử như thế nào càng tốt sao?"

Nhiếp Thiên Hoàn trầm giọng: "Nếu Thanh Nhã muốn tự mình đến Biên Hoang tập tìm Cao tiểu tử tính sổ, chúng ta nên để nó đi hay ngăn cản nó? Nếu nó nhất định muốn đi một mình, chúng ta có thể nhốt nó lại được sao?"

Hác Trường Hanh chán nản ngồi xuống, gật đầu nói: "Thật làm người ta tiến thoái lưỡng nan. Bất quá gọi là ‘hảo sự bất xuất môn, phôi sự truyện thiên lý’**. Việc này trước sau gì cũng sẽ đến tai Thanh Nhã."

"Phách!"

Nhiếp Thiên Hoàn một chưởng vỗ lên mặt bàn gỗ, dấu chưởng liền hiện lên rõ ràng. Hai mắt của vị bá chủ hắc đạo uy chấn Nam phương ấy hiện lên tia sáng khiến người ta phải run sợ, hung dữ nói: "Dưới cái đề ‘Tiểu Bạch Nhạn chi luyến’***, có một chương cái gì mà ‘Cộng Độ Xuân Tiêu’****, cuối cùng là có ý gì đây? Sự thanh bạch của Thãnh Nhã có phải là đã bị hủy trong tay Cao tiểu tử? Ta rủa mười tám đời tổ tông nhà thằng Cao Ngạn. Chỉ với chương đó, ta càng muốn phanh thây xé xác nó."

Hác Trường Hanh đồng tình: "Khẳng định là Cao tiểu tử phóng đại. Thanh Nhã quyết không phải loại người tùy tiện như vậy."

Nhiếp Thiên Hoàn hung dữ thét: "Ta cũng không tin Thanh Nhã không biết cách giữ mình như vậy. Thật là sỉ nhục! Hắn dám bôi nhọ danh tiết của Thanh Nhã."

Hác Trường Hanh nói: "Cao Ngạn chẳng là cái gì. Việc này cứ giao cho thuộc hạ, đảm bảo những ngày hắn còn sống sẽ không còn nhiều."

Nhiếp Thiên Hoàn thở dài: "Chỉ hận ta đã có đổ ước, nếu không ta có thể tự tay vặn cổ Cao Ngạn. Việc này ta sẽ nhờ Hoàn Huyền xuất thủ. Hắn sẽ thu xếp thỏa đáng cho chúng ta."

Lại nói: "Về chuyện Thanh Nhã sẽ do ta phụ trách. Ta có thể làm cho nó trong một thời gian không nhận được bất cứ một thông tin gì từ giang hồ. Đợi sau khi Cao tiểu tử hồn du địa phủ, nó biết cũng không sao."

Hác Trường Hanh gật đầu nói: "Là nhờ bang chủ suy nghĩ chu đáo."

Nhiếp Thiên Hoàn thở dài: "Về chuyện phát sinh giữa Thanh Nhã và Cao Ngạn, ta không muốn biết. Ngươi nếu biết cũng không cần báo với ta. Hiện tại, điều ta muốn nghe nhất là tin về cái chết của Cao Ngạn."

Hác Trường Hanh luôn miệng vâng dạ. Đồng thời cảm thụ sâu sắc tình cảm và sự dung túng của Nhiếp Thiên Hoàn dành cho Doãn Thanh Nhã.

77:

"Trĩ triều phi" rẽ sóng tiến lên trong buổi bình minh. Bên trái là đất liền tràn ngập cảnh xuân, sóng yên bể lặng. Bề ngoài tuyệt không nhận ra cư dân vùng duyên hải vừa chịu thảm trạng bị tàn phá bởi bọn cướp biển hung tàn.

Lưu Dụ đứng trên mũi thuyền đón gió, tâm trí rong ruổi theo cuộc chiến ở phương Bắc.

Hai trường chiến tranh mang tính quyết định đang tiến triển một cách rộn rịp, đều có mối liên quan trực tiếp tới quốc gia hùng mạnh nhất phương Bắc ngày trước, Yên quốc. Một bên là cuộc chiến Mộ Dung Thùy dẫn dụ Mộ Dung Vĩnh ra khỏi Trường An, quyết định ai sẽ là người có tư cách trở thành lãnh tụ của Mộ Dung Tiên Ti tộc. Còn một bên là cuộc chiến thảo phạt Thác Bạt Khuê của Mộ Dung Bảo. Kết quả trận chiến không những ảnh hưởng đến sự sinh tử tồn vong của Thác Bạt tộc, mà còn ảnh hưởng đến sự thịnh suy của Biên Hoang tập.

Lão Thủ đến bên Lưu Dụ nói: "Hắn tỉnh lại rồi!"

Lưu Dụ liếc thấy thần sắc Lão Thủ không được hài lòng, nghi ngờ hỏi: "Hắn đắc tội với lão?"

Lão Thủ hờ hững đáp: "Hắn muốn gặp Lưu gia."

Lưu Dụ thốt: "Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào? Hắn không biết bọn ta là ân nhân cứu mạng của hắn ư?"

Lão Thủ tức giận nói: "Hắn tuy không chịu nói tên ra, nhưng ta nghe hắn lẩm bẩm một số câu. Xem cái bộ dạng tự cho mình cao quý của hắn, thì biết hắn là tiểu tử xuất thân trong cao môn đại tộc. Con bà hắn! Sớm biết thế này đã để hắn chết chìm rồi."

Lưu Dụ bật cười to: "Đợi ta làm rõ thân phận của hắn xong, rồi mới vứt hắn xuống biển được không?"

Lão Thủ nhịn không được bật cười, gật đầu nói: "Ta thật muốn xem bộ dạng đáng thương của hắn khi bị ném xuống nước. Cái bọn con em nhà thế tộc ấy, thật làm người ta khó mà hiểu nổi. Vừa mới nghe thấy ta không phải là người chủ sự, liền lập tức mất hứng thú nói chuyện với ta, cứ như sợ ta làm ô nhục huyết thống cao quý của hắn ấy."

Lưu Dụ vỗ vỗ vai Lão Thủ, tiến về phía khoang thuyền, trong lòng dấy lên nhiều xúc cảm.

Trên thực tế từ cuối đời Đông Hán, thế tộc nổi lên. Xã hội phân chia thành hai giai cấp, cao môn và hàn môn. Giữa hai giai cấp ấy có một hố ngăn cách không thể vượt qua. Hiềm khích giữa hai bên ngày càng sâu, không giao thiệp và không trao đổi.

Thế tộc hình thành nên một tập đoàn vì lợi ích, chiếm những tài nguyên quan trọng nhất của quốc gia, xem hàn môn như nô bộc có thể chà đạp tùy ý. Hàn môn bị áp bức và bóc lột, oán khí ngày càng tăng. Chỉ có trên chiến trường, hàn sĩ mới có cơ hội thăng tiến bằng quân công. Lưu Lao Chi là một ví dụ tốt. Nhưng nếu không có Tạ Huyền kiên trì tài bồi, Lưu Lao Chi cũng không thể có ngày hôm nay. Bản thân gã cũng như vậy, nếu không, sợ không có tư cách nói chuyện với người của cao môn nửa câu.

Gã không kìm được lại nhớ tới Vương Đạm Chân.

Ài! Gã đã cố hết sức không nghĩ tới nàng, nhưng tư tưởng như con ngựa hoang lồng lộn không chịu khống chế, thường xuyên xâm nhập vào vùng mà gã không muốn đặt chân vào.

Gã đẩy cửa bước vào phòng.

Kẻ đó đang ngồi trùm chăn, trên mặt có một chút huyết sắc biểu hiện sự hồi phục, thần tình hoang mang và cô độc. Hắn vừa mới thoát chết, có bộ dạng ấy cũng phải. Xem niên kỉ khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, mái tóc đen dày. Hắn có dáng vẻ ngạo mạn mà cao quý của cao môn thế tộc. Ánh mắt vẫn tràn ngập vẻ tự tin, tịnh không vì chịu đả kích mà biểu lộ sự bất an trong lòng. Đó là một công tử thế gia rất dễ nhìn.

Nửa thân trên người hắn không mặc áo. Vết thương nơi xương sườn được đắp thảo dược, mùi thảo dược nồng nặc lan đi.

Lưu Dụ nhìn hắn, hắn cũng đang đánh giá gã, nhưng cũng nhíu mày như tỏ vẻ kỳ lạ sao Lưu Dụ không gõ cửa, chưa được mời đã bước vào.

Lựu Dụ đến trước giường, cúi đầu nhìn hắn, mỉm cười: "Bằng hữu khi thấy ta tới, trên mặt hiện thần sắc không bằng lòng, đột nhiên lại hiện thần sắc kinh ngạc, thật sự là có chuyện gì đây? Chúng ta chưa từng gặp nhau phải không?"

Thần sắc kinh ngạc của kẻ đó càng rõ nét, hiển nhiên là không ngờ được Lưu Dụ lại nói chuyện trực tiếp như vậy, mỉm cười gật đầu: "Huynh đài có khả năng quan sát rất tốt, đương nhiên không phải là kẻ bình phàm, dám hỏi cao tính là gì?"

Lưu Dụ kéo ghế đến cạnh giường, thoải mái ngồi xuống nói: "Ngươi có biết là đã mạo phạm đến huynh đệ của ta. Nếu không phải huynh ấy phát hiện ra ngươi trôi nổi bồng bềnh trên mặt nước, ngươi đã sớm thành oan hồn nơi đáy biển rồi."

Kẻ đó hiện xuất thần sắc bối rồi, ho khan một tiếng, nói: "Ta sẽ cẩn thận. Bởi vì trước khi chưa biết rõ các ngươi là ai, ta quả không dám nói thật. Chao ôi! Tại khu vực duyên hải này, thật khó mà nhìn ra được ai là ác tặc, ai là lương dân."

Lưu Dụ trong lòng chợt động, không đũa bỡn hắn nữa, nói: "Bản nhân Lưu Dụ, tôn tính đại danh của bằng hữu?"

Kẻ đó tỏ thần sắc chấn động, buột miệng: "Nguyên lai là huynh, không trách gì khi huynh đi ngang qua ta, có tư thế ‘long hành hổ bộ’+. Dường như tin đồn tịnh không hề có chút nào phóng đại."

Lưu Dụ đây là lần đầu tiên được người khác tán thưởng tư thế đi, bối rối: "Bằng hữu..."

Kẻ đó nói: "Gia phụ là Vương Tuần, tiểu đệ Vương Hoằng, đã từng gặp qua Lưu huynh. Đại ân này không lời cảm tạ nào có thể nói hết. Lần này được Lưu huynh và các huynh đệ của huynh xuất thủ tương cứu, Vương Hoằng đệ sẽ mãi nhớ không quên."

Lưu Dụ trong lòng chấn động, trong mơ cũng không tưởng được có thể trong tình huống này gặp gỡ con của Vương Tuần.

Trong các cao môn thế gia tại Kiến Khang, luận về danh vọng, ngoại trừ Tạ An phải kể đến lão. Mà lão cũng là người ủng hộ Tạ An, bối phận tương đồng với Tạ Huyền, có địa vị cao quý. Ngay cả Tư Mã Đạo Tử không bằng lòng với lão, nhưng vì Vương Tuần bản thân không chỉ là cao môn ở Kiến Khang, mà còn là cháu của khai quốc công thần Vương Đạo, cho nên ngoài mặt Tư Mã Đạo Tử vẫn phải đối với lão khách khách khí khí.

Lưu Dụ đánh giá lại Vương Hoằng, trong lòng thầm nghĩ, nếu như không phải dưới tình huống đặc biệt này, việc cùng ngồi nói chuyện với cháu của Vương Đạo, căn bản là không thể xảy ra.

Vương Hoằng đối với sự kinh ngạc của hắn khá hài lòng, vui vẻ nói: "Lưu huynh hiện tại là người được bàn luận nhiều nhất ở Kiến Khang. Cuối cùng chuyện "Nhất tiễn trầm Ẩn Long" có phải là chuyện thật hay không?

Lưu Dụ thầm nghĩ đó cũng là chuyện ta không muốn luận đàm nhất, bèn lái sang chủ đề khác: "Rất nhanh sẽ đến Diêm Thành. Sau khi đến Diêm Thành, chúng ta có thể uống rượu nói chuyện. Bây giờ ta cần biết rõ làm thế nào mà Vương huynh đệ bị thương rơi xuống biển?"

Trên khuôn mặt của Vương Hoằng lập tức như có màn sương bao phủ, cười khổ đáp: "Lưu huynh đến đây có phải là phụng mệnh trừ tặc không? Để ta nói huynh nghe! Bất luận là ai cử huynh đến đây, đều là muốn giết hại huynh."

Lưu Dụ cũng đại khái nghĩ ra, lạnh lùng nói: "Nếu quả Lưu Dụ ta dễ bị người ta hại chết như vậy, thì đã sớm chết hơn mười lần rồi, còn đâu ngồi đây nói chuyện với Vương huynh như vậy?"

Vương Hoằng động dung nói: "Đúng rồi! Tư Mã Đạo Tử và Lưu Lao Chi trăm mưu ngàn kế đặt huynh vào tử địa, nhưng huynh vẫn sống tốt hơn bao nhiêu kẻ."

Lưu Dụ thấy đấu chí của hắn tăng, mỉm cười hỏi: "Có thể nghe cố sự của huynh không?"

Hết chương 324

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Chú thích:

*Quyển trục: Cuộn giấy hoặc da, người xưa hay dùng để viết lên, như chiếu chỉ, bản đồ...

**Hảo sự bất xuất môn, phôi sự truyện thiên lý: Việc tốt không ra khỏi cửa, việc xấu truyền xa ngàn dặm,

***Tiểu Bạch Nhạn chi luyến: Tình yêu của tiểu Bạch Nhạn.

****Cộng độ xuân tiêu: Đêm xuân bên nhau.

+Long hành hổ bộ: Rồng bay hổ chạy. Ý là tư thế quân vương.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-586)


<