Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bộ bộ sinh liên - Hồi 371

Bộ bộ sinh liên
Trọn bộ 631 hồi
Hồi 371: Đêm động phòng muộn màng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-631)

Lúc này, Tấn vương vội vã về Khai Phong, lệnh cho Mục Vũ chạy tới Nhạn Môn Quan, Dương Hạo thì theo kế hoạch của hắn xuất sứ Khiết Đan chế tạo thời cơ đang đứng ở bậc cửa hoàng cung đợi tấn kiến. Vì vừa mới từ phương nam về, cả đường ngồi xe ấm, mặc không nhiều, nên đứng dưới bậc thềm cung một lát, hai chân đã lạnh cóng. Hắn trốn vào một góc khuất tránh gió, nhìn ngược nhìn xuôi, bỗng nhiên, hắn nhìn xuống chân, bỗng nhớ tới một chuyện lớn.

Kế hoạch của hắn vốn là giả chết thoát thân, chạy đến Thiếu Hoa sơn ôm ấp kiều thê, thụ hưởng cuộc sống an nhàn, không ngờ giờ lại trở về Biện Lương. Tất cả mọi chuyện ở Biện Lương hắn đã sắp xếp thỏa đáng, duy nhất có Diệu Diệu vẫn chưa yên tâm, cũng dùng cách nạp vợ bé trên danh nghĩa để giao tài sản của hắn cho nàng.

Giờ... mình lại về, giờ thì Diệu Diệu phải làm sao đây?

Mặt Dương Hạo trở nên ngốc nghếch, hắn cảm thấy mình giống như một tên ngốc, dời hòn đá lớn đi thì lại bị nó rơi ngay vào chân. Nhưng hòn đá ấy lại là một tiểu mỹ nữ xinh xắn thông minh, rơi vào chân cũng không đau...

"Hic... Diệu Diệu không biết ta giả chết đó chứ? Hic... ôi, tiểu mỹ nữ..." Dương Hạo dậm chân, bỗng cảm thấy chân đông cứng lại tê tê...

Dương Hạo đến Kim Lăng mới biết, mình không cẩn thận đã được thăng quan. Nhưng chức quan được thăng cũng không lớn, chỉ là làm thuê cho người ta, chức quan to cũng có to bằng Triệu Phổ hay không? Dương Hạo giờ đã quyết định sự nghiệp của mình, phong thưởng của Triệu Khuông Dận hắn không để ý tới nữa.

Cảm tạ hoàng ân, rời kim điện, vừa ra khỏi ngọ môn, Dương Hạo gặp ngay Tao Trư Nhi và Tụ Nhi đang ngồi trên xe ngựa bên ngoài cung.

"Trư Nhi"

Dương Hạo chạy ra đón, Tao Trư Nhi lập tức gọi với: "Tên xui xẻo ngươi lại về đó à? Diễm Diễm bọn họ đâu?"

Dương Hạo thở dài: "Một lời khó nói hết, sau này chúng ta nói sau. Hic, Diệu Diệu giờ sao rồi?"

"Diệu Diệu cô ấy..." Trư Nhi nói không nên lời lắp ba lắp bắp, quay đầu nhìn Tụ Nhi.

Dương Hạo nghi ngờ: "Diệu Diệu làm sao?"

Tụ Nhi mặt méo xệch nói: "Đại nhân, từ khi biết đại nhân thân tử Giang Nam, Diệu Diệu cô nương đau buồn vô cùng, còn để tang cho đại nhân, rồi tự nhốt mình trong phòng tuyệt thực đi theo đại nhân."

"Cái gì?" Dương Hạo mặt mũi trắng bệch hốt hoảng: "Cô ấy, cô ấy hết hy vọng rồi sao? Giờ cô ấy sao rồi?"

Trư Nhi ngượng ngùng nói: "Còn làm sao nữa? Đương nhiên là, đương nhiên là..."

Tụ Nhi tiếp: "Diệu Diệu cô nương cho người hầu trong phủ về nghỉ rồi tuyệt thực, chuẩn bị một ngôi mộ ở ngoài thành cho mình. Sư ca ta cũng không cho hay tin đại nhân vẫn còn sống, song giờ không biết thế nào. Xem ra đại nhân cũng nên đi gặp cô ấy."

"Cái gì?" Dương Hạo giận tím mặt mũi, quát Trư Nhi ầm lên: "Đồ bỏ đi, ta đã dặn dò ngươi là huynh đệ thân nhất của ta, sao ngươi lại làm vậy hả?"

Tụ Nhi khó chịu khi Dương Hạo như vậy, còn tức thay cho Diệu Diệu.

Trư Nhi còn không thèm để ý, Tụ Nhi thấy người bị đánh không vui, vừa đỡ Tiết Lương, vừa cười nhạt nói: "Người cần tìm cái chết, ai lại ngăn cô ấy, ngươi không tự trách mình, lại còn trách sư ca ta cái nỗi gì?"

Dương Hạo buồn bã nói: "Trách ta, trách ta, đương nhiên là trách ta rồi, nhưng ngươi, ngươi..."

Hắn chỉ Trư Nhi, cũng bấp chấp nói tiếp: "Ngươi đã thấy cô ấy tìm chết, sao không nói rõ chân tướng ra cho cô ấy biết?"

Tụ Nhi lạnh lùng nói: "Ngươi tưởng mình là một pho tượng bồ tát sống sao? Diệu Diệu cô nương vốn tuẫn tiết, nghe được chân tướng, càng nản lòng thoái chí, chẳng còn thiết tha gì sống nữa, thế thì còn ra thể thống gì nữa."

Dương Hạo kỳ lạ hỏi: "Sao lại vậy? Cô ấy..." Hắn cứng họng, nhảy luôn lên ngựa, lao về phía nhà.

Trư Nhi lồm cồm bò dậy, nói: "Tụ Nhi, chúng ta làm vậy với Dương Hạo, liệu có quá đáng quá không?"

Tụ Nhi thản nhiên đáp: "Có gì là quá đáng chứ? Dương Hạo hắn nghĩ mình là gì chứ, rất giỏi sao? Hắn cho người ta một cái ơn huệ, là bố thí? Dù người ta muốn hay không, dù cô nương tình thâm nghĩa nặng với hắn vẫn là sự nhục nhã? Hừ! Thứ kênh kiệu đó, không giáo huấn cho hắn một trận, hắn cứ tưởng mình là một nhân vật gớm lắm ấy."

Trư Nhi ngượng ngùng nói: "Nhưng, nhưng huynh đệ ta, thực có ý tốt. Hơn nữa Diệu Diệu cô nương cũng không muốn giấu hắn, muội hà tất phải làm điều thừa."

Tụ Nhi trừng mắt lên nói: "Diệu Diệu bị hắn ức hiếp mãi quen rồi, lúc này không dám đấu lại hắn, ta sợ gì hắn chứ? Hừ! Việc này là ý của ta, chàng không cần làm bộ dáng thương xót như cha chết đó. Mau đi thôi, chúng ta đi xem có gì hay ho. Để hắn ta đau đớn một phen, ta mới trả được nỗi hận này."

Dương Hạo một mạch về nhà, xuống khỏi yên ngựa nhìn quanh, quả nhiên không thấy người giúp việc đâu, trong viện lặng ngắt như tờ, đến một con chim cũng không có. Dương Hạo càng sợ hãi, xông vội vào phòng, chỉ thấy phòng trống không, câu đối phúng điếu được treo trên cao, giữa là một cái điện tự lớn, chiếc bàn và chiếc quan tài. Trên bàn có một linh bài, viết: "Dương môn Lâm thị chi linh vị".

Dương Hạo rùng mình đờ đẫn. Hắn đến từ hậu thế, bao nhiêu cách nghĩ, cách làm không giống với người thời đại này, làm việc luôn tính đến kết quả, không cần thủ đoạn.

Dương Hạo bổ nhào về quan tài, đập đập vào nó. Diệu Diệu một cô gái thông minh xinh đẹp vì hắn mà phải chết, nội tâm hắn rối như tơ vò, khóc: "Diệu Diệu, ta sai rồi, ta sai rồi, tất cả là lỗi của ta. Sao nàng ngốc như vậy, nàng đợi ta quay về, dù có mắng có đánh ta, ta cũng không oán trách lời nào. Tại sao lại đi tìm cái chết, tại sao..."

Lúc Trư Nhi và Tụ Nhi đến, Dương Hạo vẫn vịn vào quan tài, nói gì đó rất lâu. Trư Nhi nhìn thấy vậy không nỡ, ho khan một tiếng, xoa tay nói: "Hạo Tử, việc này, thực sự, hic..."

Vạt áo của hắn bị Tụ Nhi kéo lấy, nên câu nói bị đứt đoạn. Dương Hạo vẫn ôm lấy quan tài, không quay đầu lại, nghiến răng nói: "Cái đầu lợn nhà ngươi, ta giao cô ấy cho ngươi, ngươi chăm sóc thế này đây hả? Ngươi đi ra ngay cho ta, giờ ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa."

Trư Nhi dụi mũi, ngượng nói: "Đúng vậy, Diệu Diệu cô nương..."

"Cô ấy làm sao?" Dương Hạo quay ngoắt người lại, hét: "Cô ấy là người của Dương Hạo ta, hậu sự đương nhiên là ta đến lo liệu. Nếu không phải coi ngươi là huynh đệ tốt, giờ ta sẽ không khách khí với ngươi nữa. Đi!"

Tiết Lương thấy hắn tức giận, lòng hơi xấu hổ, đồng ý một tiếng rồi chần chừ không đi ra ngoài.

"Bùm!"

Dương Hạo tức giận: "Cái đầu lợn chết nhà ngươi, ở trong linh đường làm ô uế, đi ngay."

"Ta không, ta nào có..." Trư Nhi vội xua tay lia lịa, lén nhìn sang Tụ Nhi, Tụ Nhi tức giận, hai tay chống nạnh, quát: "Nhìn gì mà nhìn, bổn cô nương cần gì phải nhìn?"

"Bùm!"

Lại một tiếng nữa vọng về phía Dương Hạo. Trư Nhi và Tụ Nhi đều quay lại nhìn hắn, Tụ Nhi nói: "Ồ, tự mình làm nên, còn quay sang nói người khác."

"Bùm!"

Lại một tiếng nữa, Dương Hạo nghe thấy âm thanh vọng lại từ phía sau, vội quay người lại, chỉ nghe thấy nó vọng đến từ trong quan tài, không khỏi vừa mừng vừa sợ. Nghe thấy lại một âm thanh vọng ra từ quan tài, Dương Hạo liền đập tiếp.

Hắn cuối cùng đã thấy, rõ như ban ngày thế này không còn gì băn khoăn nữa, không đóng đinh. Dương Hạo vui vẻ cậy nắp quan tài ra.

Trong quan tài, Diệu Diệu bị trói, người nằm thẳng duỗi ra. Không biết cô phí bao nhiêu công sức, mới làm phát ra tiếng động, trán cô đỏ ứng, nguyên nhân do cô dùng đầu đập vào nắp quan tài, miệng cô bị nhét vải. Nắp quan tài được mở, ánh sáng chiếu vào chói mắt, nên cô ti hí mở mắt ra từ từ. Cô dịu dàng nhìn Dương Hạo, mặt lộ vẻ vui mừng, nước mắt rưng rưng.

Dương Hạo thở phào, quay sang nhìn Tiết Lương. Trư Nhi vội lùi lại một bước, cười mếu máo: "Hạo Tử."

Dương Hạo trừng mắt: "Trư Nhi, ngươi nói với ta là Diệu Diệu chết rồi cơ mà?"

"Cái này... cái này..." Trư Nhi bỗng quay người toan bỏ chạy, vừa chạy vừa hét: "Không phải do ta làm, ta không liên quan, là Tụ Nhi bảo cần cho ngươi một bài học."

"Nhưng ta và ngươi là huynh đệ tốt cơ mà." Dương Hạo hét theo, cầm lấy giá nến trên bàn ném về phía hắn. Trư Nhi ngã lăn trong sân, xấu hồ lồm cồm bò dậy, nhìn thấy Tụ Nhi đứng phía trước hắn, cười hì hì: "Bán đứng ta? Hứ!"

"Không được, oa." Nhìn thấy giày của Tụ Nhi giẫm mạnh lên, Trư Nhi hét toáng lên.

***

Đây là đêm động phòng muộn màng của Diệu Diệu.

Cô một tay cầm vào eo, một tay thì cầm vào đùi, chân dẫm lên thảm mềm. Nghĩ đến tất cả những gì có thể xảy ra, Dương Hạo không thể không thừa nhận, người con gái xinh đẹp mà thông minh này, có tư cách làm chủ nhân của phòng này.

Nhưng vị chủ nhân này thực quá non nớt, ngoài khuôn mặt xinh đẹp ra thì đôi vai nhọn, bộ ngực gầy, tuy nói là có ba vòng, song vẫn chưa đến mức nở nang như Đông Nhi và Diễm Diễm, nhưng thậm chí đã được coi là thành niên, còn Diệu Diệu thì quá là non nớt. Dương Hạo cảm thấy hơi có lỗi khi làm chuyện này, mà dưới bộ quần áo mềm mại kia, là cơ thể đang tràn đầy sự thanh xuân, sức hấp dẫn mê người, Dương Hạo dường như không khống chế nổi mình, hắn nhìn thấy sương mù uốn lượn trong mắt Diệu Diệu, hắn không thể không trìu mến ôm lấy nàng vào lòng.

Nàng xinh đẹp, ngọt ngào, vô cùng đáng yêu, dịu dàng như Oa Oa, song sự quyến rũ hoàn toàn không giống, Diệu Diệu có một sức hút kì lạ của vị thành niên đang căng tràn sức sống. Hai chữ phong tình không hợp với cô. Con gái chưa đến độ tuổi nhất định, chưa qua sự từng trải nhất định, thì lấy đâu ra phong tình. Con trai chưa đến độ tuổi nhất định, chưa qua sự từng trải nhất định, cho hắn nhìn hắn cũng không thể bình phẩm con gái thế nào là phong tình. Sự hấp dẫn tuyệt vời, chưa chắc cần phải phong tình, cô gái đáng yêu như Diệu Diệu, có mấy ai biết được nó có sức hút thần kỳ.

Dương Hạo hôn cô, âu yếm cô. Diệu Diệu nằm trong lòng hắn đã mềm yếu vô cùng, mang theo một vị mê hoặc, khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt trong suốt nhìn hắn, cô ngọt ngào và hài lòng về người đàn ông của mình, đợi thời khắc quan trọng. Nhưng Dương Hạo tuy đã ngắm nhìn cô thể của cô, song vẫn không có cách nào lấy hết dũng khí cho kiếm vào vỏ.

Thế là, hắn tức giận, nghĩ ngợi: "Mục Vũ đã đến Nhạn Môn Quan rồi sao? Ngày mai đi Hồng Lư tự, xem can thiệp bên Khiết Đan ra sao, tốt nhất là tìm cơ hội đi Khiết Đan, nếu không có cơ hội thích hợp, thì ta chỉ có tạo ra cơ hội mà thôi."Phi vũ" lẽ ra đưa tin liên lạc với ta rồi chứ nhỉ?"

"Quan nhân, chàng đang nghĩ gì vậy?" Diệu Diệu mở to đôi mắt to nhìn hắn say đắm, giọng nói không hề oán trách. Con gái là loại động vật có trực giác rất mạnh, Dương Hạo phân tán tư tưởng, lập tức sẽ bị phát hiện ngay, nào có người con gái nào thấy người đàn ông của mình trong lúc thân thiết với mình lại không tập trung mà vui được.

Dương Hạo giật mình xấu hổ, vội phân bua: "Hic, ta đang nghĩ, lần này chinh phạt Giang Nam, Tấn vương lấy thân phận Khai Phong phủ doãn thống soái tam quân, thực là uy phong, nghĩ đến ta xuất thân hành ngũ, nếu có cơ hội thống ngự đại quân, chinh chiến sa trường, thì có uy phong được như vậy không?"

Diệu Diệu thấy hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, liền nhìn hắn oán trách, rồi hai má ửng hồng, tay ngọc bỗng xuyên qua quần Dương Hạo, cầm lấy xy của hắn. Dương Hạo giật mình, cảm thấy tay hơi lạnh, mềm, trơn...

"Diệu Diệu, nàng, nàng làm gì vậy?" giọng Dương Hạo hơi khàn.

Diệu Diệu vẫn nằm ở đó, mềm mại, như đang điều khiển hắn. Chuyện khuê phòng không phải là cô không hiểu, song đêm đầu tiên, cô cảm thấy mình nên rụt rè một chút, để cho quan nhân làm chủ mới đúng. Nhưng, quan nhân nhà mình có bộ dạng thế này, cô sao chịu được. Lẽ nào đêm động phòng cũng phải giống như con gái có chồng, nàng phải chết lần nữa mới có thể để Dương Hạo ngoan ngoãn đáp ứng sao?

Dương Hạo vừa hỏi, Diệu Diệu nũng nịu đáp: "Quan nhẫn đã muốn làm đại tướng quân, giờ cửa ải khó trước mắt, tướng quân có thể cưỡi ngựa vượt qua, xông pha chiến đấu?"

Câu hỏi này của Diệu Diệu, tay dưới đồng thời nắm chặt. Dương Hạo nhìn bộ dáng vô cùng non nớt của cô, không khỏi nhụt chí, chỉ ho đáp: "Bổn tướng quân đang nghĩ, hic, đang nghĩ, làm thế nào có thể không chiến mà có được binh."

Diệu Diệu nhìn hắn với con mắt trong suốt, hai con ngươi ướt át rưng rưng. Cô dịu dàng đáp: "Tôn Tử mười ba trang đều là vi chiến. Không chiến mà cần có chiến, tướng quân chần chừ không lên ngựa, tiểu nữ sao biết đại tướng quân chàng có năng lực không chiến mà cũng có binh?"

Diệu Diệu, thực là người phụ nữ của khuê phòng.

Dương Hạo toát mồ hôi hột, lắp bắp: "Cái này, cái này... quân địch yếu, không chịu nổi một kích, bổn tướng quân, bổn tướng quân không đành lòng ra tay."

Diệu Diệu dịu dàng nhìn hắn nói: "Tướng quân không làm thì thôi, quan nhân nhà ta hay là thành quan văn đi."

"Được, ha ha, làm quan văn tốt đấy." Dương Hạo cười khan, cố gắng nhét xy vào cái nơi vừa mềm vừa chặt, xy của hắn như bị trêu chọc đã không kiềm chế được.

Diệu Diệu nghiến chặt răng, mặt đỏ gay như lửa, mặt cô gục vào lòng Dương Hạo, hơi thở nóng rực phả vào ngực hắn, nũng nịu hỏi: "Thế một quan văn cũng cần thi, rồi trúng tiến sĩ, nhập kim điện, thì mới có thể là bạch ngọc trụ. Quan nhân, chàng nói đúng không?"

Dương Hạo không nhịn nổi cười phá lên, cô gái hiểu chuyện khuê phòng này, ai dám nói là cô chưa thành niên, dịu dàng đáng yêu, đêm nay phải trả ơn mĩ nữ mới được.

Hắn yên tâm cúi người lên cơ thể mềm mại kia, nhìn nhũ hoa phập phồng nói: "Được, thế ta thành lão gia cử nhân, giờ phải đỗ tiến sĩ, vào kim điện, rồi đại đăng khoa, làm một cái bạch ngọc trụ, nương tử à."

***

Triệu Quang Nghĩa về đến Khai Phong, quyền Khai Phong phủ doãn Triệu Quang Mỹ giao đại ấn, Triệu Quang Nghĩa vẫn là quan phụ mẫu của thành Biện Lương. Chức vụ hắn vốn là chức vụ chiến tranh, lúc này các bộ quân đội đã về bản doanh, binh quyền tự nhiên tan hết.

Nhưng trận chiến này, Triệu Quang Nghĩa không những tạo được thế uy phong và công trạng ở Tống quốc, mà hắn còn bắt đầu làm tan chảy lớp băng giữa cấm quân. Hắn lần này là chủ soái nam chinh bình định Đường quốc, đương nhiên là hắn tự ứng cử, và thu được chiến công, hoàng đế chắc chắn sẽ phong thưởng.

Qua chuyện này khiến hắn giành được mối quan hệ giữa các tướng lĩnh trong quân đội, thế là đủ. Chỉ cần quân đội quan tâm ủng hộ hắn, thế là đủ, hắn không cần binh quyền kè kè. Hắn biết đó là không thể, toàn Đại Tống ngoài hoàng đế ra ai cũng không thể.

Nhưng thế thì có can hệ gì? Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm binh tạo phản, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của đại ca. Lương tâm thiên địa, hắn chỉ muốn dựa vào chiến công mình lập được, có cái thanh danh lớn lớn, tạo tầm ảnh hưởng với vua và dân.

Sau khi ban thưởng cho các tướng và tam quân, văn võ bá quan thượng thư hoàng đế, bắt đầu tôn sùng hoàng đế. Như La Công Minh đã nói, dù người khác lập bao nhiêu công lao, vòng nguyệt quế lớn nhất của chiến công là đội lên đầu hoàng đế.

Trong triều, tam tể tướng đưa thượng thư của văn võ bá quan lên hoàng đế, cầu xin hoàng đế Triệu Khuông Dận "Thống nhất thái bình" đã bị từ chối, văn võ bá quan không thấy có gì lạ, hoàng đế đương nhiên phải khiêm nhường, thế là lại thỉnh, lại chối, ba lần thỉnh, ba lần chối.

Lần này văn võ bá quan không thể hiểu nổi, theo lệ thường, lần một lần hai không được thì đến lần ba lần bốn. Hoàng đế từ chối nhiều nhất không quá hai lần. Hoàng đế từ chối ba lần rồi, hắn thực không muốn phong hiệu sao?

Lúc này Triệu Khuông Dận mới nói: "Yến, Tấn chưa phục, có thể nói là thống nhất thái bình ư?"

Văn võ bá quan mới hiểu ra, hóa ra vị hoàng đế này lại nhớ đến 16 châu U Vân và lãnh thổ nước Bắc Hán. Dã tâm, haiz, hùng tâm quả thực không nhỏ, chỉ là vừa mới đánh được Đường quốc, giờ Đại Tống có thể liên tục tác chiến sao?

Triệu Khuông Dận nói với quần thần: "Thạch Kính Đường cắt nhường Khiết Đan, khiến bách tính lầm than, trẫm xót thương vô cùng."

Khiết Đan giờ đã là một nước mạnh, hoàng đế Khiết Đan không phải dùng một bóng thủy tinh có thể đổi lấy tù trưởng, dự trữ tiền tài dân chúng thì có thể khiến cho Khiết Đan cắt nhường nửa giang sơn? Ai sẽ tin chuyện ma quỷ của Triệu Khuông Dận, ai sẽ tin hoàng đế Khiết Đan ngu xuẩn như trứng thối, mà giao ra con gà? Ai cũng biết, đây chẳng qua là một mình Triệu Khuông Dận cần ngụy trang nhân nghĩa chí tận, U Vân 16 châu, hắn nhất định phải giành được.

Song Tống vừa mới lập được hơn mười năm, vừa mới có được toàn Trung Nguyên, hắn cần thời gian tiêu hóa lãnh thổ mới chiếm được, lo liệu cho dân chúng, quân đội cần nghỉ ngơi. Tạm thời, hắn không có ý gây chiến với Khiết Đan, cần có sự chuẩn bị đầy đủ thì cần đến mấy năm sao?

Triệu Quang Nghĩa nghe xắn tay áo lên, mong có thể lãnh quân bắc phạt. Hắn chưa bao giờ tự mình dẫn binh, phạt Đường là lần đầu tiên. Chiến tranh lần này, hắn cảm thấy đánh giặc không như vậy, có sự luyện tập, sự chuẩn bị lương thực và vũ khí cho quân địch, quân địch vốn không chịu nổi một kích, nếu chiến công bắc phạt có thể rơi vào tay hắn, thì người kế thừa hoàng vị, không có ai có thể đoạt được khỏi tay hắn.

Nhưng, hưng phấn quá, hắn hoàn toàn không nghĩ đến vị hoàng huynh biết tính toán kia. Triệu Khuông Dận đã chuẩn bị những đòn phản công cho các thân huynh đệ nhòm ngó ngôi báu.

***

Dương Hạo sáng sớm đã đuổi tới Hồng Lư tự.

Diệu Diệu lần đầu làm chuyện đó, Diệu Diệu dưới hắn hóa mềm như bún, Dương Hạo chưa bỏ ra hết sức chiến đấu, hắn mới chỉ bỏ ra 1/3 vì sợ làm đau Diệu Diệu, sợ làm tổn thương cơ thể mềm mại là khó mà thừa nhận.

Buổi trưa, Dương Hạo đã có các tin liên quan đến Khiết Đan, không ngoài dự đoán, thời gian này vì Khiết Đan nội loạn, Tiêu hậu đứng lên dàn xếp ổn thỏa, tạm thời giảng hòa với Tống quốc, cho nên thở phào nhẹ nhõm. Tống quốc đang nam phạt, đồng thời chưa có ý nghĩ về bắc phạt, song phương đều có ý giảng hòa tranh chấp, song phương đã hòa giải kha khá rồi, nếu Dương Hạo muốn xuất sứ Khiết Đan, tạm thời chưa mượn cớ được.

Dương Hạo thầm nghĩ: "Không ngoài dự đoán của ta, xem ra trước phái mc đi Nhạn Môn Quan là đúng. Tìm không được cái cớ, thì ta cũng phải tạo ra một cái cớ. Tình hình giữa Khiết Đan và Tống quốc hiện nay, xung đột mà ta tạo ra tuyệt đối có thể khống chế trong phạm vi và dùng thủ đoạn hòa bình để giải quyết, đây là lợi ích của song phương. Còn Khánh vương phản loạn Khiết Đan lại là: "Chết trong tay ta, ta sẽ đi sứ Khiết Đan gặp người mà Tiêu hậu quý mến nhất."

Hắn đang tự cân nhắc, Tiêu Hải Đào chạy tới, kích động nói: "Ha ha, đại nhân, quả nhiên đại nhân vừa về, chuyện tốt liên tiếp tới..."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-631)


<