Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bộ bộ sinh liên - Hồi 228

Bộ bộ sinh liên
Trọn bộ 631 hồi
Hồi 228: Mây tan thấy trăng sáng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-631)

Dương Hạo hằng ngày đều trích máu sống để làm thuốc cho Đinh Thừa Tông. Đinh Ngọc Lạc lúc đó cũng đứng ở bên cạnh khuôn mặt ánh mắt tràn đầy tình cảm, trong lòng cũng có hy vọng. Trong con mắt nàng dần dần khôi phục thần thái. Dương Hạo biết những tâm sự của nàng, trong lòng trái lại càng lấy làm lo lắng, hắn không biết sự suy đoán của bản thân mình có thật sự chính xác.

Nếu không chính xác, Đinh Thừa Tông vẫn bất tỉnh nhân sự, vậy với Đinh Ngọc Lạc mới vừa khôi phục lại niềm hy vọng sẽ là một sự đả kích quá lớn. Nếu hắn tỉnh dậy rồi, vậy thì Đinh Ngọc Lạc sẽ biết được huynh đệ của nàng Đinh Thừa Nghiệp khốn nạn, vậy cũng là một tổn thương quá lớn đối với tình cảm của nàng.

Nhưng mặc kệ cho dù thế nào, Dương Hạo vẫn luôn hi vọng Đinh Thừa Tông có thể tỉnh lại, dựa vào sự cương nghị quả quyết của Đinh Thừa Tông, một khi đã rõ ràng nguyên nhân hậu quả, nhất định có thể quyết tâm lấy đại nghĩa diệt thân. Như vậy vừa có thể trừng trị được gian nghiệt, giải oan cho mẫu thân Dương Thị và Đông Nhi, lại không vì bản thân giết hại Đinh Thừa Nghiệp mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của mình với Đinh Thừa Tông và Đinh Ngọc Lạc, có thể nói là đôi bên đều vẹn toàn.

Bởi vì lo lắng tâm sự như vậy, vì thế ngày cuối cùng này, Dương Hạo còn lo lắng hơn cả Đinh Ngọc Lạc. Đinh Ngọc Lạc đứng ở một bên, dường như nín thở nhìn hắn đang xoa thuốc, xoa bóp. Hai cánh tay bất giác mà nắm chặt lấy nhau, bởi vì dùng lực quá nhiều, tay đã trở nên trắng bệch. Khuôn mặt Dương Hạo vẫn lạnh lùng tỉnh táo, nhưng trong lòng đang lo lắng hồi hộp.

Một lần xoa bóp, khuôn mặt nhợt nhạt của Đinh Thừa Tông từ trắng xanh trông như có chút hồng hào, là kết quả huyết mạch đã được lưu thông, nhưng hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, im lìm nằm thẳng trên giường không nhúc nhích.

Trái tim của Dương Hạo từ từ bình tĩnh lại, căn phòng tĩnh lặng, lại đợi thêm rất lâu nữa, Đinh Ngọc Lạc mới lo sợ mà nói: "Nhị ca."

Dương Hạo chầm chậm lắc đầu, buồn bã cười nói: "Thuốc này........... không có tác dụng............"

Đinh Ngọc Lạc chầm chậm nhắm đôi mắt lại, hai hàng lệ nhạt nhòa tuôn rơi lã chã.

Dương Hạo nhẹ nhấc cánh tay lên, định nói mấy câu an ủi, cuối cùng cũng chỉ đành thở dài một tiếng, bước đi nặng nề ra khỏi cửa.

Trong viện, dưới mái lầu của đình mộc, Dương Hạo chắp hai tay ngước lên trời cao, trong lòng vô cùng mờ mịt.

Mấy người Tiểu Nguyên, Tiểu Thanh và Mỗ Y Khả Khả, Mục Vũ luôn luôn đứng chờ ở ngoài cửa, mắt nhìn thấy bộ dạng không ổn của Dương Dạo, Mục Vũ và Mỗ Y Khả nhìn nhau một cái, cũng âm thầm đi theo.

Dương Hạo ngẩng nhìn trời cao, im lặng một lúc lâu sau rồi tự chế giễu bản thân, thấp giọng như thầm thì dặn dò: "Hắn........ cuối cùng cũng không tỉnh lại được, ta không còn có lựa chọn nào khác rồi. Tiểu Vũ, đêm nay ngươi đưa người đi. Hãy giết hết........ Đinh Thừa Nghiệp và Nhạn Cửu cho ta."

Hắn vốn vẫn nghĩ đến Lan Nhi, nhưng lời nói đến định thốt ra, lại suy ngẫm thêm một chút, tác dụng thật sự của nàng ta trong đó quả thật là có hạn, lấy thân phận địa vị của nàng ta, nếu Đinh Thừa Nghiệp muốn nàng ta là chứng, nàng ta cũng rất khó phản kháng. Người con gái này, tuy rằng có thể để tiện, nhưng tội không đáng chết, vì thế do dự một hồi, liền bỏ qua nàng ta.

"Vâng!" Mục Vũ hắng giọng nói: "Đại nhân, Mục Vũ sẽ đem đầu chúng về trước mộ của lão phu nhân, để đại nhân tự mình rửa oan cho tâm hồn họ, cúng tế vong hông lão phu nhân và đại nương."

Dương Hạo cười một cách cô độc: "Tại sao không phải chết một người? Mẹ ta và Đông Nhi đều là những người phụ nữ vô cùng lương thiện, bọn họ không thể nào nhìn thấy những cảnh đầu rơi máu chảy này. Hơn nữa, kẻ chết đã chết, nếu như bọn họ tự mình chết trong tay của ta................"

Hắn yên lặng xoay người, nhìn vào cánh cửa phòng, thấp giọng nói: "Vậy thì muội chỉ có thể hận ta..............."

Đinh Ngọc Lạc nước mắt tuôn rơi.

Nàng không nhớ được từ nhỏ đến lớn đã bao lâu rồi chưa từng khóc, càng không nhớ được chỉ một nửa năm nay nàng đã bao nhiêu ngày lấy nước mắt rửa mặt. Mới chỉ có năm ngày ngắn ngủi, hy vọng vừa mới được nhen nhóm nay lại bị dập tắt...........

Người huynh trưởng uy nghiêm, cương nghị, trí tuệ, trưởng thành này sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa. Hắn trở thành một người sống chết không biết không ý thức, tất cả những đau khổ, đều chỉ có thể tự bản thân mình gánh chịu, mắt nhìn Đinh gia suy sụp mắt nhìn đại viện.............

Cúi đầu nhỏ lệ rất lâu sau, nàng mới lau lau giọt lệ, xoay người từ trên chiếc tủ gỗ cạnh tường cầm lấy chậu nước. Trải qua một phen xoa bóp điểm huyệt đại ca quần áo xộc xệch, đầu tóc cũng rối bời. Đại ca vốn là một người coi trọng vẻ ngoài nghiêm chỉnh......

Trong đình, Mỗ Y Khả thấp giọng nói: "Thường nghe người ta nói, bệnh lâu trước giường không có con cái hiếu thuận, huống hồ là anh chị em, nhưng tình cảm kính yêu sâu nặng của Đinh cô nương với Đinh đại công tử, quả thật khiến cho người ta kính phục. Tiểu thư bây giờ.......... nhất định là đau lòng tuyệt vọng."

Dương Hạo khẽ thở dài: "Trong lòng muội ấy, người thân, gia tộc quả thực là tất cả những gì muội ấy coi là quan trọng nhất. Đại ca của muội ấy bệnh ở trên người, muội vẫn không rời không bỏ rơi. Huynh đệ của muội ấy bệnh ở trong tim cũng như vậy chẳng hề muốn vứt bỏ, nếu không ta sẽ chẳng thấy khó xử đến thế này..."

Mới nói được đến đây, liền nghe thấy ở trong phòng có tiếng "choang", âm thanh truyền ra là của chiếc chậu đồng rơi xuống đất, Dương Hạo thần sắc căng thẳng, chẳng suy nghĩ gì, liền phóng thẳng vào trong phòng. Đinh Thừa Tông vẫn nằm im lìm ở trên giường, Đinh Ngọc Lạc đang đứng ở trước giường, thân thể rung rẩy như đám lá khô trước gió, Dương Hạo chỉ một bước đã đến nơi, nắm chặt lấy bàn tay nàng vội vàng hỏi: "Ngọc Lạc. Sao thế?"

"Huynh..... huynh nhìn đại ca....... đại ca..........." Đinh Ngọc Lạc run rẩy nói, Dương Hạo quay lại nhìn Đinh Thừa Tông một cách bình tĩnh, thân người không khỏi có sự giật mình, Đinh Ngọc Lạc ở bên cạnh đã vui mừng đến rơi nước mắt.

Chỉ thấy Đinh Thừa Tông đang nằm ngửa trên giường, hai con mắt mở trừng trừng, quắc mắt nhìn thẳng lên trên trần nhà, mặc dù thân thể vẫn chưa có cử động gì, khuôn mặt cũng không có nửa chút biểu hiện, nhưng hai mắt hắn đã nhè nhè di động, rõ ràng đã hồi phục được thần trí.

Mục Vũ, Tiểu Thanh mấy người nghe thấy âm thanh náo loạn trong phòng cũng chạy vào phòng, vừa thấy tình hình trong phòng vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nhưng thấy bộ dạng Dương Hạo và Đinh Ngọc Lạc đành nín thở không ai dám lớn tiếng.

"Đại ca......." Đinh Ngọc Lạc thử thăm dò gọi một tiếng, Đinh Thừa Tông vẫn nằm im không cử động, đến con mắt cũng không cử động một chút.

Đinh Ngọc Lạc căng thẳng nắm chặt lấy tay Dương Hạo, đầu ngón tay đã ấn sâu vào da thịt của hắn, nàng không dám gọi thêm nữa, chỉ sợ gọi to thêm một tý nữa, tia hy vọng vừa mới nhen nhóm lại sẽ tan vỡ thành bọt nước.

Một lúc lâu sau đó, đôi mắt của Đinh Thừa Tông mới từ từ hơi động đậy, từ từ hỏi: "Ta........ hôn mê....... đã bao lâu rồi."

Tiếng nói của hắn có chút ngắc ngứ, do đã một thời gian dài không nói chuyện âm thanh như vô lực. Âm thanh có chút đục trầm, nhưng trong phòng yên tĩnh, mỗi người đều có thể nghe thấy tiếng nói của hắn. Tiểu Nguyên hoan hô một tiếng, ôm chầm lấy Tiểu Thanh, kích động phát khóc.

Đinh Ngọc Lạc mới tiến lên một bước, vừa buồn vừa vui lẫn lộn gọi: "Đại ca.........."

Đinh Thừa Tông hơi xoay đầu một chút, nhìn vào ánh mắt nàng đang sáng lên lấp lánh, vốn có những ánh sáng mơ hồ, liền như thêm tỉnh táo: "Ngọc Lạc?"

"Vâng, là muội. Là muội, đại ca!" Đinh Ngọc Lạc vội vàng gật đầu cuống quít. Đinh Thừa Tông hơi nhúc nhích con mắt, khi nhìn thấy Dương Hạo đang đứng đấy, khóe miệng từ từ lộ ra nụ cười vui mừng: "Đinh Hạo, việc trong thành............. thế nào rồi...."

Dương Hạo bỗng nhiên ngẩn người, lúc đấy đột nhiên như tỉnh ngộ ra rằng chuyện hắn hỏi là chuyện án Từ Mục Trần. Hắn dù trúng gió hôn mê, nhưng cái ngày bất tỉnh nhân sự, bản thân đang xảy ra một án ở nha nội Bá Châu có mối quan hệ rất lớn đối với Đinh gia. Kí ức của Đinh Thừa Tông chính là dừng lại ở ngày hôm đó, hôm nay tỉnh lại, hắn vẫn còn chưa biết bên cạnh mình đã xảy ra biết bao thay đổi long trời lở đất.

Dương Hạo trong lòng đau xót, thấp giọng nói: "Đại thiếu gia, án kiện đã kết thúc rồi, Từ Mục Trần chịu án, khó khăn này........ đã qua rồi."

"Tốt, tốt quá.........." Đinh Thừa Tông mỉm cười một chút, ánh mắt chầm chậm di chuyển, nhìn lướt qua khuôn mặt Mỗ Y Khả, Mục Vũ chưa từng gặp bao giờ, và Tiểu Thanh Tiểu Nguyên, lại nhìn ngắm một hồi căn phòng này, thấp giọng nói: "Ở đây.........không phải phòng ngủ của ta, đã....... mùa đông rồi sao?"

"Vâng, đại ca, ở đây là biệt viện cảu Vương Hạ Trang. Hiện Nay đã sang mùa đông rồi." Mắt nhìn thấy đại ca cuối cùng cũng tỉnh lại, Đinh Ngọc Lạc vui mừng nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi, hơn nửa nắm trở lại đây, nàng giống như một cô gái tuyết trong suốt, có lẽ đã hóa thành một cô gái nước mất rồi.........

"Ta........ hôn mê đã nửa năm trời rồi............." Đinh Thừa Tông thì thào nói, dường như đột nhiên có vật gì đâm vào mắt, trong con mắt hắn có ánh nhìn vừa căm hận vừa như chán ghét, hai tay cũng đột nhiên nắm chặt lấy cái chăn.

Chỉ thoáng chốc, hắn bỗng thở một hơi thật dài, hai tay cũng từ từ buông ra, trên mặt lại trở lại trạng thái bình tĩnh như mặt hồ, nhẹ nhàng nói: "Trong hơn nửa năm nay, đã xảy ra những chuyện gì?"

Đinh Ngọc Lạc vừa mới định trả lời, Đinh Thừa Tông đột nhiên khoát tay nhẹ nhàng xua xua. Động tác chậm rãi, nhưng lại vô cùng kiên quyết: "Ngọc Lạc muội hãy đi ra ngoài trước, các ngươi cũng lui ra hết, chỉ để một mình Đinh Hạo ở lại, để hắn nói cho ta nghe."

Đinh Ngọc lạc ngẩn người, có chút do dự, rồi nhẹ nhàng lùi ra sau Dương Hạo kéo kéo, ghé vào tai Dương Hạo nói thật nhanh: "Đại ca vừa mới tỉnh dậy, những chuyện không tốt thì đừng nói cho huynh ấy nghe, muội sợ............"

Dương Hạo gật gật đầu, Đinh Ngọc Lạc lúc này mới nhìn Đinh Thừa Tông một cái, rồi sải bước đi ra bên ngoài cửa.

Cánh cửa vừa khép lại, trong căn phòng lại trở lại sự yên lặng, Đinh Thừa Tông nhìn Dương Hạo một cái, nói: "Hãy đỡ ta dậy, ta muốn....... ngồi một lát."

Dương Hạo dìu hắn ngồi dậy, lại lấy một chiếc chăn và chiếc gối cùng đặt vào sau lưng hắn, chỉ có mấy động tác thôi, Đinh Thừa Tông vừa mới tỉnh dậy hơi thở đã có chút nặng nhọc, hắn thở dốc một lúc nói: "Đinh Hạo, ngươi nói cho ta nghe, nửa năm trở lại đây đã phát sinh những chuyện gì, tại sao ta lại ở đây? Ta có thể nhận ra, nhất định đã xảy ra chuyện đại sự rồi, có phải không?"

"Đúng thế." Dương Hạo chần chừ do dự một lúc, rồi trầm giọng nói: "Nửa năm trở lại đây, đã phát sinh quá nhiều sự việc, đều là những chuyện mà huynh không thể tưởng tượng nổi. Đặc biệt là hiện nay, Đinh gia đang đối mặt với tình thế nguy hiểm sinh tử tồn vong, duy chỉ có huynh, chỉ có thân phận của huynh mới có thể có đủ sức để ngăn cơn sóng dữ này. Huynh vừa mới tỉnh táo trở lại, nếu quá mức kích động một khi lại bị ngất đi hôn mê bất tỉnh, thì tất cả hy vọng của Đinh gia đều không còn nữa, vì thế........ ta có thể nói cho huynh nghe, đem tất cả kể cho huynh nghe, nhưng huynh.........."

Đinh Thừa Tông lạnh lùng cười một tiếng: "Ngươi có thể yên tâm, còn có chuyện gì có thể khiến ta hành động quá khích nữa chứ?"

Hắn nhắm đôi mắt lại, từ từ hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: "Bây giờ, ngươi có thể nói rồi."

Dương Hạo suy nghĩ sắp xếp lại suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu nói.

Nói hắn đã dùng biện pháp như thế nào ở nha nội Bá châu khiến Từ Mục Trần phải tự nhận sai trái và chịu trừng phạt; nói hắn nghe được đại thiếu gia đột nhiên trúng gió hôn mê, đến khi hắn quay về được Đinh phủ, Đinh Thừa Tông đã bất tỉnh nhân sự; nói hắn cùng Đông Nhi đã hẹn hò ở trong kho lúc như thế nào, làm sao lại bị người ta hãm hại; Tao Trư Nhi mất tích, mẫu thân Dương Thị uất ức phát bệnh mà bị chết; Đinh Đình Huấn bạo bệnh cũng đã ra đi, bản thân một đao hai mệnh, giết xong người liền lưu lạc phương trời, lại làm sao mà được thăng quan cao, lần này quay lại Bá Châu mới phát hiện Đinh Thừa Nghiệp đã bán hết gia sản Đinh gia, muốn đi đến Khai Phong gây nghiệp..........

Từng chi tiết, từng sự việc Dương hạo đều nói rất tường tận chi tiết. Hắn chú ý thấy, chỉ có lúc đang nói đến Đinh Đình Huấn bạo bệnh mà chết và bản thân làm thế nào để lấy được kì dược thần từ chỗ của Lý Quang Sầm về, thân người của Đinh Thừa Tông mới hơi cứng lại một chút, da thịt hắn co quắp lại không cách nào che dấu, còn nhưng lúc khác, dù nghe nhiều sự việc khó tin đến thế sắc mặt của hắn trước sau như một vẫn bình tĩnh như nước.

Dương Hạo không khỏi âm thầm thán phục, Đinh Thừa Tông hiện nay sức khỏe vẫn còn rất yếu ớt suy nhược, nhưng thần kinh của hắn vẫn có thể kiên cường cứng cỏi như trước, cái thành phủ và định lực này bản thân vĩnh viễn không thể bằng được hắn.

Dương Hạo nói xong, Đinh Thừa Tông mới mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc, dường như đang thẩm thấu dần những tin tức mà hắn nói ra, qua một hồi lâu, hắn mới nhìn Dương Hạo, chầm chậm nói: "Ta quả không nhìn nhầm ngươi, ngươi quả nhiên không phải vật trong ao tù, thời gian nửa năm, ngươi đã có thể leo đến chức cao mà rất nhiều người cả một đời không thể nào vươn tới."

Dương Hạo vừa mới định nói, Đinh Thừa Tông đã đổi chủ đề: "Ta đã được ngươi cứu sống tỉnh lại, vậy chính là nói, đã chứng minh được những phán đoán hoài nghi trong lòng ngươi, ta.........quả thật là bị trúng độc sao?"

Dương Hạo gật đầu nói: "Đúng thế, ta chính là luôn nghĩ như thế, đại thiếu gia chẳng lẽ không tin sao?"

Đinh Thừa Tông nói một mình: "Ngày độc dược phát tác trong ta, thời gian bị kẻ khác hạ độc tất nhiên phải ở trước đó, có người sớm đã hạ độc với ta rồi sao? Hắn tại sao lại muốn hại ta? Người này rốt cục có thể là ai? Ngươi nghi ngờ hắn........... là ai?"

Dương Hạo không trả lời, hỏi ngược lại: "Đại thiếu gia trong lòng nghi ngờ ai?"

Đinh Thừa Tông buồn bã cười: "Ngươi nói loại độc này phải khiến cho ngươi ta tức giận đau buồn quá vui mừng không thể khống chế được tìn cảm mới phát tác, ngươi chắc biết ta hôm đó gặp phải chuyện gì mới kích động đến mức không thể kiềm chế chứ?"

Dương Hạo tò mò, thấp giọng hỏi: "Đại thiếu gia đã nhìn thấy cái gì?"

Đinh Thừa Tông khóe miệng lộ ra một tia cười khinh khỉnh, nói nhưng mà như thì thầm: "Ta gặp........ Thừa Nghiệp.......... và đại tẩu..... !"

"Cái gì?" Dương Hạo giật mình àm nhảy dựng lên, nhất thời kinh ngạc trợn mắt há mồm.

Đinh Thừa Tông thấp giọng nói: "Ngồi xuống, bình tĩnh một chút."

Dương Hạo lúc này mới sực tỉnh, vội vàng thẹn thùng ngồi xuống, cố tình muốn tìm lời an ủi hắn mấy câu, nhưng sự việc này quả thật là không biết nên làm thế nào mở mồm. Đinh Thừa Tông so với hắn còn trấn tĩnh hơn, lúc này nói ra, dường như nói ra một chuyện xấu gì đó của người khác, hoàn toàn chẳng có liên quan gì tới hắn.

Hắn lẳng lặng nói: "Hay lắm, hắn và Tương Vũ đám gian phu dân phụ, sợ ta cản trở sự việc của bọn chúng, hạ độc hại ta khó lòng kiềm chế. Khi ta bất tỉnh nhân sự, lập mưu hãm hại, ép ngươi phải rời khỏi Đinh gia, một mũi tên trúng hai con chim, xử lý cùng một lúc quả là hợp lý. Nhưng....... hắn đã hại ta, lại hai cả ngươi, gia nghiệp này tất nhiên sẽ rơi vào tay hắn không còn nghi ngờ gì cả, hắn hà tất phải to gan mạo hiểm thêm một phen, hạ độc cả phụ thân?"

"Hả! Huynh nói....... huynh nói cái gì?"

Dương Hạo nghe xong lại kinh ngạc, hắn với Đinh Thừa Tông dù nói không có danh nghĩa huynh đệ, nhưng có tình cảm huynh đệ, với việc hắn đột nhiên trúng gió hôn mê vẫn luôn tồn tại sự nghi ngờ, vì thế vừa nghe nói hiệu quả thần kì của loại thuốc này liền lập tức thử trên người Đinh Thừa Tông. Nhưng hắn lúc đầu khi giết người bỏ trốn còn chưa biết tin Đinh Đình Huấn bạo bệnh mà chết sau khi quay trở về nghe nói cái chết của Đinh Đình Huấn, cũng chỉ biết báo ứng thôi, nhưng từ đầu tới cuối chưa nghĩ đến cái chết của hắn cũng là do loại độc dược này. Lúc này nghe những nghi vấn của Đinh Thừa Tông, trong lòng đột nhiên như được khai thông, nhưng mớ nghi hoặc lớn hơn lại dậy lên trong lòng.

Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Chỉ vì muốn sớm một ngày được nắm đại quyền của gia tộc hay sao? Đinh Thừa Nghiệp nếu có dã tâm như thế, khát vọng và mưu đồ, thủ đoạn. Sau khi Đinh Thừa Tông trở thành tàn phế, hắn sớm có thể thuận lợi nắm quyền bính trong tay, lại hãm hại ép chết kẻ mồ côi, Đinh Đình Huấn ngày trước không muốn bại lộ bản thân làm xấu mặt mình, đã có ý muốn để cho Dương Hạo tiếp quản gia nghiệp Đinh gia?

Hai người bốn mắt nhìn nhau, con ngươi mắt sáng lên những ý nghĩ, đều cảm thấy bên trong sương mù dày đặc, nhưng không nghĩ ra một cách giải thích hợp lý.

Một hồi lâu sau, Đinh Thừa Tông đột nhiên nói: "Bí mật này, có lẽ chỉ đành để hắn.......... tự đến nói với chúng ta thôi......."

Dương Hạo hỏi lại: "Nếu những sự việc này thật sự là do hắn làm ra, hắn sẽ nói sao?"

Đinh Thừa Tông ánh mắt lóe lên, trầm giọng nói: "Hắn không có rắp tâm như vật, vì thế...............chuyện của hắn, tâm phúc của hắn Nhạn Cửu tất nhiên hiểu rất cặn kẽ. Có lẽ, chúng ta có thể tạo ra một tình huống nào đó, từ những nô tài ở đây tìm một khe hở........."

Dương Hạo suy nghĩ một lát nói: "Ừ, có lẽ chúng ta có thể kết hợp hai bên, hai mặt bắt tay nhau, tra khảo cho hắn nói ra những lời nói thật."

Đinh Thừa Tông vuốt cằm đột nhiên lại hỏi: "Ngọc Lạc........... biết chuyện hạ độc không?"

"Muội ấy không biết."

"Như vậy.........nhưng chuyện xấu đó, thì đừng nói với muội ấy, mấy ngày này, muội ấy đã chịu không biết bao nhiêu khổ sở rồi, chuyện này, hai huynh đệ chúng ta làm thôi!"

....................................................

Trường Xuân Các, một căn phòng nhỏ thanh cao, bên ngoài gió lạnh rít từng cơn, trong phòng đặt bốn chậu lửa đồng trắng, nhiệt lượng lan tỏa, ấm áp như mùa xuân. Đinh Thừa Nghiệp say khướt ở chỗ ngồi của mình, tiện tay cầm chiếc bình rượu lên, lại đổ liền ra ba cốc rượu, ý tửu trong ánh mắt càng nồng hơn.........

Xem cách trang trí, gian phòng này giống như khuê phòng thơm ngát của một cô nương nào đó, dù rằng không lớn lắm, nhưng vô cùng thanh cao. Một bàn, một giường, đều được treo hoa văn cây cỏ, vô cùng nho nhã. Trước cửa là một bức bình phong có một cây mai ngạo nghễ trong tuyết lạnh, phẩm chất bất phàm. Trước giường còn đặt một tấm gương đồng cực lớn, gương đồng sáng trong suốt, người tạo tác gương đồng nhất định phải là một cao thủ, tấm gương không một vết xước, đường vân tinh xảo không hề bị mờ.

Nhưng trong căn phòng nhỏ thanh cao ấm áp như xuân đó, ĐinhThừa Nghiệp trong lòng lại vô cùng phiền não. Trong nhà những thứ có thể bán được đã bán đi hết rồi, bây giờ Đại viện của Đinh gia đang ở nhưng cũng đã thay tên, chỉ chờ qua tháng một này, phải giao nộp ra. Hơn nữa hắn nghe theo chủ ý của Nhạn Cửu, dùng kế kim thiền thoát xác, từ bên cha của Lục Tương Vũ rút lại được một khoản tiền lớn, mắt thấy sắp được đi đến nơi Khai Phong phủ hào hoa phồn thịnh, còn có cái gì không hài lòng nữa?

Nhưng trong lòng hắn chính là vẫn có cảm giác phiền não không tên, giống như một đám lửa cháy không dập tắt được, khiến hắn tâm thần hoảng loạn. Lúc đầu trong đầu bốc lên, hắn đã bị sự xúi bẩy của Nhạn Cửu, nhưng nơi này rốt cuộc cũng vẫn là nơi quen thuộc nơi mà hắn từ nhỏ đến lớn trưởng thành ở đây, Nhạn Cửu dù có khoác lác tâng bốc lên mây, hắn cũng biết sự phồn hoa của phủ Khai Phong không thể so với Bá Châu, việc đã đến nước này, trong lòng lại cảm thấy có chút bất an.

Tên đã bắn đi không thể lấy lại, Đinh gia phải phân tán cũng đã phân tán hết rồi. Đồ đạc cũng đã gói ghém xong xuôi, chỉ còn đợi năm mới, qua tháng một này, là chính thức chuyển dời đến Kinh Sư, bây giờ dù có hối hận cũng đã quá muộn rồi. Đinh Thừa Nghiệp cả ngày chẳng có việc gì làm, ngồi đợi trong phủ đã phát sầu phát chán, đại tẩu lại cả ngày khóc lóc trước mặt hắn buồn phiền trách móc, yêu cầu hắn phải sắp xếp thỏa đáng cho ả, hắn có thể làm thế nào được? Nhị tỷ dù chết cũng không rời tành Bá Châu, đại ca người sống mà như chết không đi được đến Kinh thành, lẽ nào hắn có thể đem đại tẩu đi theo được? Hơn nữa, người con gái này cho dù xinh đẹo như thiên tiên, nhưng bây giờ hắn cũng đã chán ngấy rồi.

Cho nên nhàn cư vô sự, hắn liền thường đi đến những nơi rượu chè có bằng hữu có gái đẹp tụ họp ở trong thành Bá Châu, hôm nay uống đã say rồi, bởi vì gần hết năm, nhưng bằng hữu rượu thịt này cũng không tiện lưu lại bên ngoài quá lâu, hứng rượu vừa hết thì mọi người đã tự mình cáo từ ra về. Đinh Thừa Nghiệp lại chẳng muốn cứ thế mà quay về nơi lạnh lẽo nhà mà chẳng ra nhà kia, ngẩng đầu nhìn lên Trường Xuân Các, liền nhân lúc vẫn còn hứng rượu bước vào đây.

Trường Xuân Các là một phong khoa, cũng chính là nơi nam xướng quán. Thật ra Đinh Thừa Tông thích nữ nhiều hơn một chút, nhưng không thể phủ nhận đám người luyến đồng mỹ miều xinh đẹp như hoa như con gái lúc này lại khiến cho hắn bị kích thích mãnh liệt hơn.

"Kẽo kẹt, " cánh cửa mở ra, một trận gió lạnh thổi vào trong phòng, khi cánh cửa vừa khép kín, căn phòng lại ấm áp mùa xuân, một mỹ thiếu niên mặt mày thanh tý, môi hồng răng trắng xuất hiện trước mặt hắn.

"Công tử, tại sao lại ngồi một mình uống rượu tiêu sầu buồn bực thế kia." Thiếu niên đó mỉm cười, chớp mắt nói: "Nô gia Minh Nhi, hay là để ta hầu hạ công tử một lát, không biết công tử có muốn để nô gia hầu công tử uống hai chén không, hay là đánh một khúc để giúp vui cho hứng rượu của công tử."

"Lại đây lại đây........." Đinh Thừa Nghiệp tửu khí đang ngút trời vẫy vẫy tay, gọi người thiếu niên đó đến bên cạnh, thò tay kéo một cái, khiến hắn ngồi vào trong lòng của mình, vỗ về trên dưới một lúc rồi trong lòng càng thêm buồn bực, nói: "Nào, mau cởi áo cho thiếu gia."

Minh Nhi nghe xong có chút ngẩn người, bọn họ tuy cùng là nam tử, nhưng cầm kì thi họa mọi thứ đều tinh thông, nhưng giá cả hầu hạ quan nhân bình thường so với nữ nhi cao hơn ba lần, huống hồ hắn còn là một quan nhân rất nổi tiếng, khách khứa đến đây uống rượu, cho dù chỉ là muốn được hầu hạ phong nhã cũng phải uống rượu đấu thơ, đánh đàn ứng khẩu một lượt, không ngờ vị công tử này lại háo sắc đến như thế, bỏ ra cả một số tiền lớn chỉ để mua rượu lên giường, có vẻ không đáng giá.

Trong lòng nghĩ như vật, khách đã có yêu cầu, hắn cũng không dám không tuân theo. Minh Nhi vội vàng khoan khoái tiến lên, đầu tiên là cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài rộng thùng thình cho Đinh Thừa Nghiệp, Đinh Thừa Nghiệp cởi chỉ còn lại mỗi chiếc áo trong, cầm lấy bình rượu đi qua, ngồi xuống chỗ giường.

Minh nhi ngượng ngùng cười, liền đứng trước mặt hắn cởi bỏ áo ngoài. Người trong viện này, đều là bên trong mặc y phục nữ, bên ngoài mặc áo nam, lúc này áo ngoài vừa cởi ra, lại cởi thêm chiếc khắn xuống, mái tóc dài rơi xuống, một khuôn mặt nhỏ xinh xắn thanh tú đang e lệ, bên trong yếm mày hồng phấn ôm lấy thân hình thon thả, thoạt nhìn tựa như một cô gái mới mười ba tuổi nõn nà thướt tah, dung dạo vô cùng quyến rũ.

Đinh Thừa Nghiệp tà hỏa trong bụng dâng lên, giả vờ cuồng lên cười ha hả như điên, kéo tay một cái nói: "Mau qua đây!" Không đợi hắn cởi hết, liền ôm chặt hắn đè chặt lên người mình. Minh Nhi có chút cứng nhắc, chỉ cảm thấy vị công tử này quả thật quá thô bạo và bỉ ổi, nhưng người ta là chủ nhân bỏ tiền ra mua, lại không dám đắc tội, chỉ đành ngoan ngoãn quỳ xuống bên cạnh giường, cởi bỏ áo của hắn, yểu điệu cúi xuống.

Quan nhân trong phong khoa này, đều được chuyên luyện qua công phu miệng lưỡi, một lần mút vào, làm cho Đinh Thừa Nghiệp như bay lên tận mây xanh, hắn đê mê nhắm hai mắt lại, hưởng thụ khoái cảm dị thường này, bình rượu trong tay đã uống cạn, liền quăng bình rượu xuống bụng, nói nhảm: "Ha ha, đem rượu đón gió, hưởng thụ trăng sáng. Rượu đã cạn rồi, trăng sáng có phải cũng nên lên cao?"

Minh Nhi làn môi đỏ mọng, xấu hổ đứng lên, liền đi chỉnh trang lại mái tóc. Mỹ nhân bóng hình diễm lệ, phản chiếu trong tấm gương đồng cực lớn, nhìn lại thật là gợi cảm, thì ra tác dụng của tấm gương đồng này chính là ở đây. Đinh Thừa Nghiệp không đi xem con người thật của hắn, nhưng hắc hắc cười nhìn về bóng lưng in trong tấm gương. Đây quả là một nam tử thanh tú, nam nhân nhưng như nữ, thân hình cũng thanh tú cân xứng, mập mờ hình ảnh bóng người lay động. Dù không có cảm giác mềm mại như con gái, nhưng lại vô cùng rắn chắc có lực, càng dễ hấp dẫn dã tính của hắn, ánh mắt Đinh Thừa Nghiệp lộ ra những tia thú tính....

Một thiếu niên hầm hồ đem theo tám đại hán hùng hổ bước vào trong Trường Xuân Các.

Lão bảo kê vừa nhìn thấy trong lòng đã âm thầm lo sợ, vội vàng tiến ra đón, nhưng không biết phải xưng hô như thế nào?

Ả đã làm cả một đời bảo kê, khách làng chơi muôn hình muôn vẻ đã gặp qua nhiều, nhưng chưa gặp qua một tổ hợp quái dị như thế này. Nhìn bộ dạng, tám tên đại hán mới giống khách làng chơi, nhưng nhìn hành vi của bọn họ, lại rõ ràng là thiếu niên kia cầm đầu. Các công tử của nhà giàu đại hộ tóc còn chưa mọc hết mà tụ tập đi lại trong phố phường không phải không có, nhưng mà tuổi nhỏ thế kia đã phóng đãng thích háo sắc nam nhân, ả quả thật chưa từng gặp qua. Vị tiểu công tử này khí chất anh hùng, lại trở nên sa đọa thế sao?

Lão bảo tử chậm chạp tiến lên nghênh đón, vỗ bàn tay nhỏ vài tiếng, tươi cười tự nhiên nói: "Ôi chà, tiểu công tử là lần đầu đến Trường Xuân Các của chúng tôi phải không? Không biết công tử có vị cô nương nào quen biết ở đây? Hay là lão thân sắp xếp cho ngài một cô nương dịu dàng?"

"Phì!" Mục Vũ tuổi tuy nhỏ, nhưng hắn sinh ra ở thảo nguyên, nhưng việc hạ lưu này hắn tự nhiên đã biết rồi. Vừa nghe thấy lão bảo tử coi hắn như một khách làng chơi, nhất thời liền đỏ cả mặt, nhổ nước bọt vào mặt ả quát lớn: "Quan nhân làm công sự, cút sang một bên."

"Gì? Quan nhân? Đây.... Đây là........" Lão bảo tử thất kinh sợ hãi, vừa lại có chút không dám tin, trợn mắt nhìn có vẻ thất lễ, một đại hán lấy ra từ trong ngực áo một chiếc lệnh bài bắt người, giơ trước mặt ả, trầm giọng nói: "Yên lặng làm công việc buôn bán của ngươi đi. Không được kinh động đến khách khứa. Chúng ta chỉ đến bắt một người thôi, đem hắn sẽ đi ngay, không liên quan gì đến Trường Xuân Các các ngươi. Nếu ngươi dám thông báo tin tức, chính là tự ngươi rước họa vào mình."

Lão bảo tử đang định ngầm dặn dò với công công đang đứng ở bên cạnh bí mật đến thông báo cho các cô nương và khách ở các phòng, vừa nghe những lời này không dám manh động, vội vàng nhăn nhó cười cười nói: "Mấy vị công gia, Trường Xuân Các chúng tôi chẳng qua là kẻ làm ăn buôn bán, không dám có cấu kết với phỉ đạo. Mấy vị công gia muốn bắt người, cứ bắt hắn đi, nhưng mời thương tình cho các cô nương ở trong viện chúng tôi đều là con cái mệnh khổ, kiếm chút quan tiền không dễ dàng, không được để kinh động người khác, không được đánh vỡ đồ đạc........"

Lão bảo tử một mặt nói, một mặt liền từ trong tay áo lấy ta một xâu tiền, lấy lòng mà nói: "Ở đây có ít ngân tiền không thành vấn đề chỉ là chút tấm lòng thành, mấy vị công gia vất vả, cầm lấy uống cốc trà nóng."

Vị đại hán nọ giả bộ bình thường, tiện tay cầm xâu tiền nhét vào trong áo, thấp giọng nói: "Vừa mới vào cửa, có một vị khách họ Đinh, hiện nay đang ở phòng nào?"

Lão bảo tử thấy hắn đã nhận tiền, mới yên tâm, liền phối hợp giúp đỡ, vội vàng chỉ hắn rõ cửa phòng, ân cần nói: "Mấy vị quan gia, hãy để lão thân dẫn đường."

Mục Vũ cười lạnh lùng nói: "Không cần!" Nói rồi khoát tay sải chân bước lên trên lầu.

Đinh Thừa Nghiệp chỉ mặc mỗi chiếc áo trong, bên dưới lõa lồ, ấn tên luyến đồng Minh Nhi ở bên cạnh giường, mồm nồng nặc mùi rượu tiếp cận hắn từ phía sau, tên Minh Nhi nọ lập tức cũng phát ra tiếng kêu rên rỉ, Đinh Thừa Nghiệp ung dung cười, biết đây là thủ đoạn các cô lấy lòng khách thôi, tên Minh Nhi này đã là hồng quan nhân, tuyệt đối không phải lần đầu mây mưa, trái lại càng có ý định vùi dập hơn.

Đang trong lúc điên loạn mây mưa, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một bóng người đi xuyên qua bức bình phong. Đinh Thừa Nghiệp nhấp nhổm không ngừng, còn Minh Nhi ở dưới thân hắn bị hắn hành hạ như một con chó, đôi mắt say rượu lờ đờ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thiếu niên lông mày rậm mắt to, khuôn mặt hùng hổ đang đứng trước mặt.

Đinh Thừa Nghiệp mặt mày tái mét, thở hồng hộc nói: "Thiếu gia........ chỉ gọi một tên quan nhân, ngươi..... ngươi tới đây làm gì, bộ dạng ngươi như vậy, thiếu gia không thích...."

Hắn còn chưa nói xong, Mục Vũ nhún một bước nhảy về phía trước, trái phải hắn có mấy người, vờn Đinh Thừa Nghiệp hoa mắt chóng mặt xoay tròn tròn, rượu đã có chút tỉnh tỉnh. Mục Vũ sớm đã nghe Dương Hạo nói qua, tên Đinh Thừa Nghiệp này cũng có võ công, ánh sáng vang dội làm hắn không phân biệt được đông tây nam bắc, lập tức liền nhấc đầu gối lên, đá vào lưng hắn một thật mạnh.

Đinh Thừa Nghiệp một hơi không lên được, nhất thời ngã lăn xuống đất, dọa cho Minh Nhi đang ở trong lòng Đinh Thừa Nghiệp như một con chó nhỏ nhảy ra, ngã lộn nhào trên mặt đất, kéo chiếc chăn đắp trên người che thân, hoảng sợ nhìn một tiếu niên cùng trạc tuổi như hắn.

Mục Vũ không thèm quan tâm hắn, chỉ xua xua tay, trầm giọng quát: "Trói lại, mang đi!" Dứt lời thu tay quay người đi ra ngoài, bốn đại hán nhanh nhẹ như hổ cũng trói chặt Đinh Thừa Nghiệp đang nằm trên đất vác lên vai đi..........

Crypto.com Exchange

Hồi (1-631)


<