Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bộ bộ sinh liên - Hồi 227

Bộ bộ sinh liên
Trọn bộ 631 hồi
Hồi 227: Đi khắp nơi dùng móc câu vàng câu ba ba
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-631)

Bây giờ không chỉ theo Lữ Động Tân học được những kỹ xảo cao minh, công pháp nội công cũng đã tăng lên nhiều, sớm đã không phải tên ngố nữa, chân hắn bước loạn nhịp, liên tiếp né được mấy quyền, Đinh Ngọc Lạc nhân lúc hắn còn đang liên tiếp thoái lui chưa ổn định, trong mồm hét một tiếng, nhấc chân lại đá một cước, Dương Hạo nhanh tay nhanh mắt, liền một tay nắm lấy mắt cá chân của nàng.

Đinh Ngọc Lạc không ngờ tên đạo tặc này thân thủ lại cao cường như vậy, lui thân lại định nhảy lên, bay lên đá cho hắn một cước nữa, đã thoát ra khỏi bàn tay của hắn, Dương hạo giữ chặt lấy đôi chân nhỏ của nàng, ngón tay lại điểm một huyệt phụ dương, Đinh Ngọc Lạc "Á" một tiếng đau đớn, nửa thân còn lại tạm thời tê dại, không còn chút sức lực nào nữa.

"Ngươi là ai, đem hôm dám xông vào nha dân, không sợ kinh động quan nha phạm tội hay sao?" Đinh Ngọc Lạc trong lòng âm thầm sợ hãi, nhưng miệng vẫn chưa chịu thua, bây giờ dù sao cũng đã rơi vào tay của người ta, chỉ đành lấy quan pháp ra mà đe dọa thôi.

Dương Hạo cười: "Ta cũng không biết, muội sẽ gọi ta là Đinh Hạo hay Dương Hạo, càng không biết gặp muội rồi, nên gọi muội là Đinh đại tiểu thư hay là Ngọc Lạc."

"Cái gì?" Đinh Ngọc Lạc kinh ngạc, định thần lại nhìn cho rõ khuôn mặt hiện lên dưới ánh trăng mờ ảo, nàng thất thanh kêu lên: "Nhị ca!"

Tiếng gọi "nhị ca" này, khiến cho trái tim Dương Hạo vô cùng vui mừng.....

...........................................................................

Tân nhiệm tri phủ Lô Lĩnh Châu Trương Kế Tố hôm nay sẽ đến nhậm chức.

Mất cả ngày trời để bàn giao và tiếp nhận các văn tự án kiện, điểm thu danh sách tên của các binh sĩ đoàn luyện từ Trịnh Đức Huyền. Đương nhiên, các binh sĩ đoàn luyện này đều là nhưng nông dân vừa mới chuyển đổi thành thân phận binh sĩ công khai. Lại tiếp nhận cả quan ấn của tri phủ đại nhân, hiện nay đã là quan phụ mẫu thứ hai chính thức của Lô Lĩnh Châu.

Trương Kế Tố khá vừa lòng với những hoàn cảnh trước mắt, cái này có thể nhìn ra từ khuôn mặt béo phị tươi cười trông như thiên quan chúc phúc. Hắn vì xử án kết tội một vị giám sát ngự, mắt thấy sắp bị cho từ quan về quê, dù đã có hoàng đệ Triệu Quang Nghĩa hòa giải nên tạm thời chưa bị xử lý, nhưng cũng đành phải nhàn hạ mà yên phận ở đây.

Theo những gì hắn dự tính, cứ cho sẽ không khiến hắn từ quan về quê, một kết cục bại gia lưu vong cũng khó tránh được, do đó hắn bị phái đến nơi Tây bắc vừa khổ vừa lạnh này làm tri phủ, trong lòng dù rằng không muốn lắm, nhưng những dự tính trước mắt cũng có lợi chút ít, hơn nữa đây cũng chưa chắc không phải một cơ hội đến núi Đông xây dựng cơ nghiệp lại, vì thế liền sắp xếp chút hành lý đến đây nhậm chức.

Đến khi hắn đến nơi này, nhìn thấy cửa thành nguy nga cao lớn của thành Lô Lĩnh, trong thành đất đai rộng lớn bằng phẳng, thậm chí phủ nha dựa núi xây dựng khí phách phi phàm, khác xa trong sự tưởng tượng của hắn là một bộ dạng nghèo nàn rách nát. Hắn liền cảm thấy có chút vui vẻ hơn. Lại đến lúc những quan sử văn võ, các ti chúc, thậm chí cả sĩ thân thương cổ của Lô Lĩnh như tuyết rơi liên tục gửi thư mời đến, mời Tri phủ đại nhân đến dự tiệc, cái cảm giác nắm quyền trọng bính trong tay càng khiến Trương tri phủ sung sướng vô cùng.

Yến hội được tổ chức ở trong thương hội của Lô Lĩnh cách phủ nha không xa. Thương hội này là nơi hội họp vui chơi còn mới được tri phủ tiền nhiệm Dương Hạo tạo ra, rất nhiều vấn đề và mâu thuẫn vốn không được dính dáng pháp luật, đều do thương hội đứng ra tự điều hành giải quyết, như vậy cũng có thể tăng thêm sự giao lưu hiểu biết lẫn nhau giữa các thương cổ, khiến bọn họ giám sát lẫn nhay, tăng thêm tính kỉ luật. Đương nhiên, Dương Hạo tạo ra thương hội này, một mặt là chú ý đến tác dụng tích cực của nó, ngoài ra cũng không tránh không tiến thêm một bước tước quyền Trịnh Huyền Đức, phòng ngừa hắn có ý hãm hại từ phía sau.

Các thương cổ có tiền, thương hội này xây dựng cũng to lớn hơn kém không nhiều so với tri phủ nha môn, khí thế cũng hào nhoáng như thế, xa hoa tráng lệ. Cữu phụ của Lý Ngọc Xương của Đường Diễm Diễm chính là hội trưởng đứng đầu của thương hội Lô Lĩnh, yến tiệc tối nay chính là do Lý hội trưởng dẫn đầu cử hành, các quan khách được mời đến cũng đa dạng đông đủ, không chỉ là những nhân vật đứng đầu của các ngành các nghề, các quan sử Lô Châu phần lớn cũng vội tớ góp mặt, đưa mắt một vòng, chưa từng tới dự tiệc đại khái cũng chỉ có hai vị đoàn luyện sử Mục và Kha, và chỉ huy sử, chỉ huy, đô đầu cấp dưới.

Trương tri phủ là một văn nhân từ đầu đến chân, hắn rất coi thường những kẻ võ tướng, cũng không cảm thấy võ tướng có cái gì quan trọng. Lần này đến Lô châu, hắn cũng đã sớm biết binh quyền của đoàn luyện sử, không thể rơi vào tay hắn, triều đình sau này tất nhiên còn có chỉ lệnh khác sắp xếp, nên chuyện này chẳng có ảnh hưởng đến sự phấn khích của hắn.

Bàn rượu của yến tiệc vô cùng phong phú thịnh soạn, đối với Trương tri phủ mà nói ít nhiều cũng là một niềm vui ngoài sự tưởng tượng, không ngờ được Lô lĩnh châu mới xây dựng được chưa đầy một năm lại có được khí thế quy mô như thế. Trước khi hắn đến đây trong ấn tượng khẩu đầu tương truyền giữa nhiều quan lại trong kinh thành, Lô Lĩnh Châu này vẫn còn là một nơi khô cằn lạc hậu, rất nhiều dân chúng đều sống cuộc sống ăn lông ở lỗ ăn sống uống máu, giống như cuộc sống của người nguyên thủy.

Thật không biết được tiền nhiệm Dương Hạo đã nghĩ cái gì, một công trạng như vậy lại chưa từng tấu rõ ràng lên với triều đình. Bây giờ nhìn lại, cần thiết phải đánh giá lại tình hình nơi này từ đầu. Mà công trạng này, đương nhiên chỉ có thể tính vào bản thân Trương Kế Tổ hắn thôi. Nhưng trước mắt vẫn phải đợi xem thế nào, qua khoảng một năm rưỡi rồi tính, lúc đó tấu lên triều đình, nói rõ công trạng của hắn, dưới sự điều hành của hắn tình hình phát triển của Lô châu thế nào, thỉnh cầu triều đình bãi miền chính sách miễn thuế dân nghèo, đề nghị nộp thuế sưu cho triều đình. Trong lòng quan gia có thể nào không có sự ưu đãi.

Trương tri phủ trong lòng suy nghĩ vui mừng, lại thêm mọi người xung quanh hỏi thăm tới tấp, rộn ràng tưng bừng, càng khiến hắn mặt mày tươi cười hớn hở. Trình Đức Huyền vốn định tạo mối quan hệ thân thiết với hắn, cũng định thể hiện quan hệ không bình thường giữa hai người. Ở trước mặt quan lại và các thương cổ ở Lô châu xây dựng lại từ đầu hình tượng và vị thế của bản thân, nhưng mấy đám thương cổ quan lại đó giống như mấy con giòi thấy miếng thịt thối, vây xung quanh Trương tri phủ ào ào không ngừng, Trương tri phủ đường như cũng lấy đó mà hưởng thụ, bị chúng họ tâng bốc lên hơn chín tầng mây rồi.

Cũng may bản lĩnh chèo thuyền trước gió của Lâm Bằng Vũ, Tần Giang, Lô Vũ Hiên, Tịch Sơ Vân mấy lão già không hề kém cỏi, mắt thấy chỗ dựa Dương Hạo đã bị điều đến kinh thành, các thương cổ vây quang Trương tri phủ a dua nịnh hót, cũng tươi cười vây lấy hắn, người tung người hứng, nói chuyện thân mật ý định lấy lòng thể hiện rõ ràng.

Trình Đức Huyền trên mặt cũng phải đeo một nụ cười gượng gạo, nhưng trong lòng hiểu quá rõ, mấy tên lão quỷ này chẳng có chút lễ khí nào, dù rằng hành động bỉ ổi, nhưng bọn họ dù sao cũng nắm rất nhiều việc ở Lô châu này, nếu không thông qua bọn họ, bản thân có rất nhiều việc nhất thời cũng chẳng cách nào hiểu được tường tận. Bọn họ đã cố ý nịnh hót một tri phủ mới về, bản thân cũng có những chỗ giúp đỡ cho bọn họ, những việc trước đây tất nhiên cũng không tiện truy cứu nữa, về điểm này hắn vẫn còn chút khí phách.

Nhưng mấy kẻ này nếu có ý định tinh vi thái quá, hiện nay không còn giống trước kia, bản quan còn không thê rtừ từ mà xử lý các người hay sao? Tân quan nhậm chức phải đốt ba đuốc, có điều ba đuốc này không phải do Trương Kế Tổ đến đốt, mà là do hắn đến nắm giữ. Nhưng đám người Lâm Bằng Vũ xem ra lại cũng không giống có ý đồ gì khác. Đám người quân nhân võ sĩ Mộc Lão Nhi, Kha đoàn luyện chưa từng vội vàng đến để theo đuổi của tân thượng quan. Phạm Tư kỳ cái tên mọt sách kia dù có đến dự, nhưng mặt mày lạnh lùng, đối với Trương Kế Tổ chẳng có chút gì muốn lân la làm quen. So sánh hai bên, mấy kẻ này gió chiều nào xoay chiều đấy cũng không phải không có khả năng.

Trình Đức Huyền đang ngồi tự kỉ ngẫm nghĩ, liền nghe thấy ở ngoài cổng có tiếng xướng tên: "Đường cô nương........ tới."

Ti nghi cao giọng xướng tên, tiếng ồn ào huyên náo đột nhiên yên lặng, sau đó một vị cô nương thướt tha như dương liễu trước gió, yểu điệu như hoa bước vào. Một đôi giày thêu hoa màu đỏ hoa đào, một chiếc thắt lưng nhỏ nhắn ngũ sắc, càng lộ vòng eo nhỏ nhắn của thiếu nữ, dáng người thướt tha, trên vai khoác chiếc áo khoác trắng muốt, càng thêm vẻ kiều diễm.

Nhất là khi thiếu nữ đó bước qua cửa, được thị nữ giúp cởi bỏ chiếc áo khoác, bàn tay nhỏ nhắn, chầm chậm chớp chớp đôi mắt, ánh mắt long lanh, một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng phong tình. Trương tri phủ vừa nhìn thấy, nhất thời như rung rẩy nửa người, sự kinh ngạc hôm nay quả thật là càng ngày càng dâng cao hơn. Thật không ngờ, thật không ngờ được ở nơi nghèo nàn hoang vu này, lại có một giai nhân tuyệt thế đến vậy.

"Ha ha, phủ tôn đại nhân, đây là cháu gái của lão phu, nghe nói đại nhân đến Lô chây, đặc biệt muốn đến tiếp đón đại nhân. Diễm Diễm, mau tới bái kiến Trương đại nhân."Lý Ngọc Xương vui vẻ đứng dậy, giới thiệu với hắn.

"Ồ.... à...... tốt tốt." Trương Kế Tố vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng đứng dậy. Cái bụng to đang run lên chủ động tiến đến đón.

"Diễm Diễm? Có phải là tên xưng của vị cô nương trước mặt đây? Quả thật là........ quả thật là giai nhân xuất chúng, người còn chưa đến gần, mà đã giống như tuyết sư tử gặp phải lửa, cả người đều có cảm giác tan chảy."

Trương tri phủ nhìn tiên nữ đang bước đi kiêu sa chầm chậm đến một cách đầy kinh ngạc và ngưỡng mộ, trong hai con mắt đột nhiên cũng như có ngọn lửa đang hừng hừng cháy.

"Dân nữ Đường Diễm Diễm, xin ra mắt Trương đại nhân, hôm nay đến muộn, xin Trương đại nhân thứ tội." Đường Diễm Diễm thản nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng thi lễ, Trương tri phủ cuống cuồng vội đưa tay ra đỡ lên, hai con mắt cười tít lại chẳng còn thấy gì nữa: "Không trách, không trách, cô nương trước đến ra mắt, bổn quan cũng đã vui mừng vô cùng, nào nào, mau ngồi vào bàn tiệc."

Tay của Trương tri phủ còn chưa kịp chạm đến thật, Đường Diễm Diễm đã kiêu ngạo mà đứng thẳng lên, nhẹ nhàng đứng lên, tay của Trương tri phủ chỉ kịp chạm vào một góc áo của nàng, vội vàng làm ra vẻ từ tốn thu tay lại, rồi mời nàng cùng ngồi xuống bàn tiệc, trông cũng ra dáng quân tử có lễ.

"Tạ ơn đại nhân." Đường Diễm Diễm cung kính cười với hắn, rồi chẳng chút do dự đi thẳng về phía bàn tiệc, giống như một tiên nữ bay qua, chỉ để lại hương thơm có mùi thanh thảo, sự thanh cáo vô cùng làm lay động lòng người. Trương tri phủ phập phồng mũi, nhìn theo bóng người yêu kiều của cô nương, không kịp suy nghĩ vội vàng bước đuổi theo tỷ tỷ tiên nữ.

Hắn cũng là một người có học, Trung Quốc từ xa xưa là xã hội nông canh, văn hóa truyền thống của xã hội nông canh là học hành cần cù, thi lễ truyền gia. Không có bất cứ một kẻ đọc sách nào đứng trước hoa dưới trăng ngâm thơ làm câu đối, đột nhiên nảy sinh những tình cảm mãnh liệt từ bốn phía, ném giấy bút nghiên mực mà cưỡi ngựa cầm kiếm đi lang thang chân trời, hoặc là lên một chiếc thuyền mà ngao du bốn bể.

Cho nên đàn ông phương Tây luôn luôn mơ tưởng một ngựa một kiếm, rời xa thành cao, giết rồng thần, cứu công chúa. Mà văn hóa truyền thống của Trung Quốc những kẻ đọc sách lại thích thư sinh công tử gặp nạn. Đột nhiên có một vị thiên kim tiểu thư xinh đẹp như ngọc như hoa, yêu kiều và đồng cảm với mình xuất hiện hoặc một hồ ly tinh yêu ma đến giúp đỡ mình, đầu tiên là tặng tiền, rồi dâng hiến luôn cả thân mình, không oán không hận cả đời đi theo bên cạnh hắn. Một khúc ca "thiên nữ phối" hát ra không biết bao nhiêu giấc mộng của những nam nhân Trung Quốc.

Vì thế người phương Tây có những tình tiết công chúa rất phong phú, mà những công tử tú tài của đại quốc ta, tận trong thâm tâm lúc nào cũng có hình ảnh của một tiên nữ tỷ tỷ. Đây là giấc mộng to lớn mà bọn họ vui vẻ không biết chán trong những tình tiết tưởng như nghịch mà lại thuận này. Ngay hôm nay Trương Kế Tố đại nhân dù tuổi đã ngoài năm mươi vẫn bị một tiểu tiên nữ tỷ tỷ chỉ khoảng hai tám xuân xanh làm cho mê mẩn. Vừa gặp lập tức đã cho là tình duyên do trời ban tặng, Trương Kế Tố vội vàng phủ phục dưới gót váy của nàng.

Hắn vốn đã ở Trung nguyên lâu rồi, đối với Tây Bắc hoàn toàn không hiểu biết gì, càng không biết Tần Chiết Vương Đường bốn đại gia phú khả địch quốc, chỉ qua sự giới thiệu của Lý Ngọc Xương mới biết Đường cô nương cũng là người nhà của thương cổ. Hắn là kẻ đọc sách, xuất thân từ tiến sĩ nhị bảng chính tông, là một kẻ làm quân có tiếng, nếu muốn kiếm một người con gái thương cổ là thiếp, đối với người thương cổ mà nói, lại là một việc hết sức khó khăn, là đạo lý không thể nào cho phép được.

Vừa nghĩ đến đây, Trương đại nhân không tránh được có chút thất vọng, bên cạnh là Đường đại cô nương dung mạo quyến rũ mềm mại như nước, yêu kiều tròn trịa, trong mắt hắn, cũng đã là một vật quý sớm muộn gì tất phải nạp được vào phòng của mình, mỹ nhân trước mặt, tú sắc vẹn toàn, tự nhiên làm trong lòng sung sướng.

Nhìn bộ dạng hắn vô liêm sỉ, si mê sắc mất cả hồn vía, Trình Đức Huyền không khỏi có chút thầm khinh bỉ. Nhưng nghĩ đến trong mật thư của Trình Vũ, sớm đã có giới thiệu chút ít về phẩm chất tính cách của con người Trương Kế Tố này, lần này trong lòng đã có chuẩn bị, dù sao hắn cũng có quan hệ mật thiết với Triệu Quang Nghĩa, đồng thời cũng là một kẻ làm quan tầm thường vô vị, con người nhát gan cẩn thận nhưng rất háo sắc tham tài. Vốn chính là để tiện cho dự định để hắn nắm giữ quyền lớn Lô châu trong tay, Trình Đức Huyền không hề tức giận mà thấy vui mừng, nếu là một kẻ làm quan chân chính, kể cả hắn có kính nể quyền lực của Triệu Quang Nghĩa, e rằng cũng không cam lòng bị tước đại quyền, làm một tên bù nhìn do người khác sai khiến.

Giai nhân đã đến, sắc hương sống động, bữa tiệc rượu này dường như cũng càng tăng thêm hương vị. Trương tri phủ vui vẻ thể hiện càng ngày càng tăng cao, cao giọng nói chuyện, tiếng cười không ngớt, còn ngâm thơ làm câu đối với mấy đám quan lại sĩ tử, mỹ tửu trong chén rượu, chỉ cần Đường cô nương ánh mắt long lanh, quay người về phía hắn, cũng sẽ vui mừng mà nâng chén uống cạn, không chút chần chừ.....

Chính trong lúc này, một hán tử mặt mày quắc thước, đầu ngất ngưởng, khoát hai tay, hai tai đeo hai khuyên vàng sải bước dài tiến vào trong nhà. Ti nghi tiến lên ngăn lại, còn chưa kịp hỏi thân phận của hắn, người này chỉ đẩy một cái, gạt tên ti nghi ngã ngửa lăn đùng, luôn mồm xuýt xoa kêu đau. Vị đại hán nhìn khắp một lượt, lớn tiếng hét lên: "Ai là tri phủ Lô châu?"

Trương Kế Tố bị âm thanh làm cho hoảng sợ giật mình, vội liếc mắt nhìn, thấy kẻ này mặc một chiếc áo khoác da cừu, lưng còn đeo một chiếc đoản đao nặng nề, đang nhìn chằm chằm về bốn phía, ngang ngược hất hàm, không khỏi kinh ngạc nói: "Đây.........kẻ man rợ này là ai?"

Lý Ngọc Xương vội vàng ghé tai nói: "Đại nhân, người này là thiếu tộc trưởng của bộ tộc Dã Ly Thị của đảng người Khương. Gọi là Tiểu Dã Khả Nhi, hôm nay vốn không có mời hắn, nhưng không ngờ hắn lại tới đây.........."

Ông còn chưa nói xong, Tiểu Dã Kha Nhi đã hằm hằm sải bước dài đến chiếc bàn bên này, một thương cổ thấy tình thế không ổn, liền buông chén rượu rời khỏi chỗ ngồi, tiểu Dã Khả Nhi bước về phía chỗ trống không có người ngồi dậm một cái thật mạnh, vỗ bàn "bốp" một cái trừng mắt hét to: "Ngươi! Chính là tân nhậm tri phủ Lô châu?"

"Sao cơ?.......... à chính là bản quan, không biết tiểu........... tiểu Dã Thiếu tộc trưởng.........."

Trương Kế Tố dù bên ngoài vóc dáng to lớn, trông to béo phì nộn, nhưng là một người đọc sách cả đời, mắt thấy Tiểu Dã Khả Nhi bộ dạng hoang dã, trong lòng không khỏi có chút hoảng sợ, hắn sớm đã nghe nói mấy kẻ man rợ ở vùng Tây Bắc này không biết giáo lý, không biết vương pháp, mỗi người đều là kẻ man rợ giết người không chớp mắt, nhưng hắn thân là tri phủ Lô châu, lại không thể vừa lâm trận đã lui bước, cũng đành cứng cỏi đương đầu.

"Gì cơ? Coi như đã tiếp đãi người rồi!" Tiểu Dã Khả Nhi hú lên một tiếng quái dị, dùng tay nhấc vạt áo của hắn một cái, tay kia thuận tay cầm lấy một cái đùi gà, ngoạm một miếng to nhan nhồm nhoàm, sau đó cầm cái đùi gà vừa cắn một nửa đưa lên mũi của Trương tri phủ, nói một cách ồ ồ không rõ ràng: "Tộc người của ra sống đói khổ chịu rét lạnh trong bão tuyết, các ngươi lại ở nơi này tiệc hoa tiệc rượu. Ta đến Lô châu đã mấy ngày nay, các người cứ suốt ngày nói là do đường tắc, nói cái gì mà Dương tri phủ bị từ chức, tân tri phủ chưa đến. Hôm nay ngươi đến rồi còn có lời gì để nói, dù sao cũng phải có thông báo với ta một tiếng chứ?"

Trương Kế Tố tự cảm thấy bị hắn kéo kéo áo quan, cũng mất thể diện và uy thế của một viên quan, muốn đẩy tay hắn ra, nhìn thanh đao đeo trên lưng hắn lại không dám, chỉ đành méo mặt đau khổ nói: "Tiểu Dã Thiếu tộc trưởng, ngài nói xem rốt cục là chuyện gì thế? Bổn quan nghe vẫn không hiểu gì, ngài nói cần phải nói rõ, bổn quan mới có thể giúp ngài giải quyết."

"Hừ!" Tiểu Dã Kha Nhi tức giận hừ một tiếng nói: "Vị tri phủ tiền nhiệm Dương Hạo của Lô Châu ngươi, nói ngon nói ngọt là muốn làm bạn kết bạn với Dã Ly Thị chúng ta, nói dối phụ thân ta mất công mời các thủ lĩnh đứng đầu các chư tộc Hoành Sơn đến cử hành thịnh soạn. Bây giờ hay rồi, hắn vỗ mông một cái đến Khai Phong phủ đi hưởng phúc hưởng lợi, mấy cái lời hứa kia ai đứng ra nhận đây. Các thủ lĩnh của tộc Hoành Sơn tin tưởng lời hứa và danh dự của phụ thân ta, phụ thân ta cũng là người bảo đảm, bây giờ các thủ lĩnh của bộ tộc Hoành Sơn đùng đẩy đống hàng hóa bằng da đang chất cao như núi đến bộ lạc Dã Ly Thị ta, Dã Ly Thị ta hàng da chất cao như núi, mà đống hàng này lại không thể đem ra ăn được. Bây giờ không đổi được tiền cũng không bán được tiền bạc lại, người bảo cha ta làm sao mà ăn nói với những thủ lĩnh của tộc người Khương kia?"

Tiểu Dã Kha Nhi vừa mắt, vừa cần ăn không ngừng, đùi gà đó chỉ ba miếng đã gặm hết hai, rồi đem đống xương ném xuống, tiện tay lau lau lên mảnh áo bào của Trương Kế Tố. Rồi hắn lại nắm lấy hũ rượu, vừa uống vừa nói: "Nếu ngươi đã là tri phủ Lô Châu, ta chỉ tìm ngươi mà tính sổ. Nói cho ngươi biết, lão tử hôm nay tiên lễ hậu binh, nếu ngươi không cho ta một câu trả lời vừa lòng, ngày mai, Dã Ly Thị của ta toàn bộ sẽ tập hợp dũng sĩ, hội họp các chư bộ Hoành Sơn, thiên binh vạn mã đến san bằng cả Lô Lĩnh châu của người, chặt đầu chó má của người, lão tử dám tạo phản cả Lý Quang Duệ ở Hạ Châu, chẳng lẽ không dám đến tạo phản thiên hạ cuối chân trời của Triệu Khuông Dận.

"Thiếu tộc trưởng bớt giận, thiếu tộc trưởng bớt giận." Trương Kế Tố vội vàng khoát tay, mồ hôi ướt trán nhỏ xuống. Hắn mới vừa đến đây nhận chức, những việc chưa từng tấu lên của Dương Hạo, nhưng hắn và những người Khương Hoành Sơn kết bạn, những tin tức từ đầu đến cuối của rất nhiều bộ tộc đã được trình báo lên kinh thành rồi. Khi hắn vội đến nhậm chức, quan gia còn đặc biệt đề cập đến đại công này của Dương Hạo, lời nói vô cùng hài lòng, còn dặn hắn phải tiếp tục nhận việc và chăm sóc, khống chế bọn người Khương Hoành Sơn này, phân hóa các phần Hạ Châu, đây là một đại công. Nếu Dã Ly Thị phản, những tộc Khương Hoành Sơn cũng phản, người trên đầu hắn cũng sợ phải phản.

Trương Kế Tố lo sợ không ngừng, hoảng sợ nhìn bốn phía nói: "Ai là người phụ trách.......... cùng.... cùng với những bộ tộc Hoành Sơn và Dã Ly Thị liên lạc giao dịch, mau mau lên tiếng trả lời!."

Lâm Bằng Vũ tiến lên phía trước, thi lễ nói: "Hồi bẩm tri phủ đại nhân, chuyện này, vốn do tiền nhiệm tri phủ tự thân tiếp quản, lão hủ chỉ là người trợ lý đi bên cạnh trợ giúp thôi."

"Thì ra là thế." Trương Kế Tố vội quay về phía Tiểu Dã Kha Nhi, vội vàng tươi cười nói: "Thiếu tộc trưởng, người cũng nghe nói rồi đó. Chuyện này vốn là do Dương tri phủ tiền nhiệm trước đây tự mình quản việc giải quyết, hắn từ chức đi kinh thành, đi quá vội vàng, vì thế chuyện này nhất thời không kịp giao phó lại. Làm cho chuyện này bị trì hoãn. Bổn phủ hôm nay vừa mới tới nhận chức, còn rất nhiều sự việc chưa được hiểu sâu sắc lắm. Nhưng người yên tâm, Lô châu với những bộ tộc bằng hữu xung quanh việc buôn bán giao dịch giữa chúng ta, trước sau như một, trước sau như một. Việc này, bổn phủ sẽ phái người đến........."

Hắn liếc mắt một cái nhìn về phía Trình Đức Huyền, nhất thời như gặp được cứu tình: "Sẽ phái Trình phán quan toàn quyền phụ trách......."

"Cái đầu nhà ngươi!" Tiểu Dã Kha Nhi cười lạnh lùng, chỉ thẳng vào Lâm Bằng Vũ nói: "Vốn đã là do hắn phụ trách, hôm nay lại định chỉ phái một người, cả cái đám cẩu tặc từ triều đình thiên tử đến thần hạ các ngươi dám bỏ mặc việc nhà ta, nhưng người Dã Ly Thị tộc ta một ngày cũng không thể chờ đợi, đợi đến khi bọn họ giải thích rõ ràng, còn phải tiêu tốn bao nhiêu tháng năm nữa? Đám quan lại trung nguyên các ngươi, quen việc đùn đẩy lẫn nhau, đôi bên giằng co, lão tử không bao giờ thèm mắc lừa. Lão đầu trước đây đã là quản những việc này, vậy thì vẫn để cho hắn và bộ lạc của Dã Ly Thị ta tiếp tục tiếp xúc, nếu dám chần chừ trì hoãn quá lâu, Dã Ly Thị ta sẽ đem toàn bộ dũng sĩ, tập hợp các tộc Khương Hoành Sơn, đem thiên binh vạn mã, san bằng Lô Lĩnh Châu, chặt đầu chó của người, lão tử đã dám tạo phản Lý Quang Duệ của Hạ châu chẳng lẽ không làm được..........."

"Dừng dừng dừng lại, được được rồi, việc này vẫn sẽ do Lâm chủ bộ phụ trách là được chứ gì. Bổn quan ngày mai sẽ đích thân đến hỏi việc này, nhanh chóng phục hồi giai dịch, buôn bán với các bằng hữu người Khương, là tông chỉ trước sau như một của bổn quan, còn nhờ tiểu Dã thiếu tộc trưởng quay về bẩm báo lại với đại nhân lệnh tôn và các thủ lĩnh của tộc người Hoành Sơn, bản phủ không hề có chút ác ý với bọn họ."

Các trò đùa của Tiểu Dã Kha Nhi đã diễn xong, liền cầm hũ rượu uống liền một hơi, liếc mắt về phía Trình Đức Huyền đang ngồi ở một bên khuôn mặt cười lạnh lùng nhưng không nói một lời, rồi vuốt cằm cười nhạt: "Được, hi vọng ngươi giữ lời, cáo từ!" Nói rồi nghênh nghênh ngang ngang khuôn mặt kiêu ngạo bước đi.

Trương Kế Tố thở phào giũ vạt áo, khuôn mặt béo đỏ hồng chốc lát trở nên xanh mét, tức giận thốt lên: "Cái loại man di mọi dợ chưa được khai hóa, không biết vương pháp, không hiểu lễ nghĩa, không ra cái thể thống gì, thật là.........thật là không ra gì!" Tất cả đám quan lại ở đó vội vàng tiến lên khuyên giải bợ đỡ, đỡ hắn bước xuống cầu thang.

Tần Giang thờ ơ lạnh lùng ngồi quan sát, nói với Lô Vũ Hiên: "Ngươi thấy vị Trương tri phủ này thế nào?"

Lô Vũ Hiên chưa kịp trả lời, Lâm Bằng Vũ vừa lui về phái bên cạnh bọn họ cũng thấp giọng tiếp lời nói: "Háo sắc, vô năng, không có chút khí phách, nhát gan."

Vân Niệp Tu ngồi ở bàn đầu nói: "Vậy không phải thuận tiện cho chúng ta hành sự hay sao?"

Mấy kẻ Lâm Bằng Vũ không nhịn được nhìn nhau mà mỉm cười. Tần Giang lại hỏi tiếp một câu nữa: " Kham Mạt Nhi lúc nào mới quay trở về?"

Lâm Bằng Vũ cười nói: "Sắp rồi, cũng chỉ khoảng mấy hôm nữa thôi."

Bởi vì sự xuất hiện của Tiểu Dã Kha Nhi cản trở, hứng thứ hưng phấn rượu chè của Trương tri phủ cũng bị giảm đi, hắn đột nhiên phát hiện, thì ra Lô châu cũng không phải một nơi ca múa yên bình, những địa chủ giàu có, những tên man di chưa khai hóa thật sự vẫn tồn tại, đám quan lại này chưa chắc đã dễ đối phó như hắn tưởng tượng.

Tiệc rượu dần dần tản mát, Trình Đức Huyền vốn còn có nhiều lời muốn nói với vị tân nhậm tri phủ này, nhưng nhìn thấy hắn bộ dạng say khướt ngật ngưỡng, lúc này căn bẳn không nói được chuyện, cũng đành lắc đầu buồn bã mà chắp tay cáo từ. Trương tri phủ tươi cười như hoa chắp tay, như tư cách của chủ nhà đưa tiễn khách khứa ra tận ngoài cửa, lại tự mình đưa Đường cô nương đến tận dưới chân núi, lúc này mới để cho người nhà đỡ mình, chân nọ đá chân kia quay về nha môn tri phủ.

Tên người nhà này vốn là cháu trong nhà hắn, tên gọi là Trương An, đi học không thành, liền theo bên cạnh hắn là một người tâm phúc tiếp đáp ứng thù, tương lai sau khi đã thông hiểu những việc trong chốn quan trường, có thể đề bạt hắn làm một quan nhỏ, đó là tiền đồ cả đời của hắn.

Chỉ một lát sau đã đến hậu viện, Trương tri phủ bước chân lảo đảo cũng đã cân bằng lại hơn, ánh mắt cũng dần dần hồi phục sự rõ ràng. Hắn ngồi xuống chỗ của mình, Trương An cúi người cởi giày cho thúc phụ, đồng thời cũng có phần oán giận nói: "Tiền nhiêm tri phủ để lại mấy cái phiền phức này, lại để thúc phụ phải đi dọn hộ cho hắn. Mấy tên quan lại chỉ biết chạy theo mông ngựa bợ đỡ, lúc thấy tên man di Hoàng Sơn kia, từng người từng người đều nhanh chóng chuồn cho nhanh, thúc phụ hôm nay mới nhậm chức, mà đã bị tên man di ấy làm cho mất mặt........"

"Hắc hắc, cái thể diện này mất cũng tốt, mất cũng tốt."

Trương tri phủ đánh một hớp rượu, khuôn mặt đem theo một nụ cười thần bí, nằm dựa vào tấm chăn đệm, bộ dạng như muốn nói nhưng lại thôi. Nhưng sau khi rượu đã có chút hưng phấn khó giữ, lại thêm việc trước mắt chỉ có cháu trong nhà, tâm phúc trong đám tâm phúc, liền thoải mái mà bày tỏ ra: "Tiểu An à, ngươi ngồi xuống, nhị thúc có mấy lời muốn tâm sự với ngươi."

"Vâng." Trương An đắp cho hắn một cái chăn lên người, rồi lại rót một chén trà nữa đem đến, lúc này mới từ từ ngồi xuống bên cạnh giường.

Trương Kế Tố nhấp một ngụm trà, cười tủm tỉm nói: "Chúng ta là thúc cháu không phải người ngoài, thúc sẽ nói thẳng ra với ngươi. Lô Lĩnh Châu này..................là nơi nào? Mấy đám lễ vật mà thúc gửi đi, hoàng đệ hiện nay thật sự là đã thu nhận rồi sao? Tại sao hắn lại cử ta đến nơi này, ngươi biết không? Hắc hắc, tiểu An à, nếu không làm rõ ràng những việc này, thì chức quan này, tuyệt đối không thể làm được."

Trương An mới chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, làm sao mà nghe ra được huyền cơ ẩn bên trong những việc này, hắn không hiểu ý, chớp mắt nói: "Nhị thúc, cháu quả là vẫn chẳng hiểu gì, ý của thúc là?"

Trương Kế Tố nhấc nắp cốc gạt gạt lá trà, thổi thổi bọt trà, rồi lại uống một ngụm, nhẫn nại giảng giải: "Tiểu An à, nhị thúc ngươi không phải là một người có dã tâm, chỉ muốn làm một viên quan bình thường. Nay vị hoàng đệ Triệu Tướng Công và Nam Nha đang tranh đấu gay gắt, ngươi không nghe thấy chút tin tức phong thanh nào sao? Vị Nam nha này, tại sao lại để ý đến mảnh đất trọng điểm Lô châu này? Hắn chính là muốn thò tay đến các nơi, khống chế và xây dựng căn cứ của mình.

Nếu nói, ta muốn dựa vào cái cây đại thụ to lớn này, nói về gần, trong triều có người dễ làm quan. Nói về xa, một khi hắn có thể ngồi lên ngai vị hoàng đế, vậy thúc ngươi thì có được công lao giúp vua, tương lai còn phải lo lắng nữa sao? Nhưng nói lại thì, vị hoàng đế này có chắc chắn là hắn hay không? Cũng chưa chắc..........

Từ cuối nhà Đường đến nay, thiên hạ này thay đổi quả là quá nhanh chóng, chủ nhân toàn quyền một khi đã lên ngôi, chỉ trong khoảnh khắc giang sơn đã lợi đổi chủ, vì thế kẻ làm quân vương, lựa chọn quân vương coi trọng tài năng mà coi nhẹ huyết thống. Chu Ôn có đến sáu người con trai ruột, hoàng đế trái lại truyền ngôi cho con nuôi. Sau Đường Minh Tông có ba người con trai ruột, cũng truyền ngôi cho con nuôi; con trai ruột của Từ ôn cũng không ít những cũng đem giang sơn truyền lại cho con nuôi.

Ngoài ra, huynh chết đệ mới được lên thay, đế vương chọn kẻ tầm thường mồ côi lên ngôi cũng không phải số ít, mục đích là vì sao? Chính là vì những người con nuôi, không cơ nghiệp, tài cán, có kinh nghiêm, tính tình đều giỏi hơn những người con trai ruột của họ, họ không hi vọng giang sơn mà mình vất vả gây dựng lên bị người khác cướp mất.

Hoàng tử hiện nay tuổi còn nhỏ, Nam Nha hoàng đệ quả thực là có hi vọng nhất để trở thành quân vương. Nhưng.... . quan gia xuân thu khỏe mạnh, sống thêm ba, năm mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, đến lúc đó hoàng tử đã trưởng thành rồi?Nam Nha hoàng đệ còn có phải là ngươi có hy vọng nhất có thể nắm giữ đại quyền không thì thật khó nói?

Quan gia tuy là huynh đệ tình than, nhưng cuối cùng vẫn dung túng Triệu Tương Công và hắn cạnh tranh quyền hành, khó không có sự suy nghĩ về phương diện này. Nhị thúc ngươi một khi đã đứng nhầm đội quân, muốn mở mày mở mặt cũng rất nhanh, mà bị tước quyền lữ cũng chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi. Vì thế, ta làm quan vẫn nên hồ đồ ngờ nghệch một chút là tốt, ta chẳng dựa vào bên nào cả, ngươi nói ta vô năng, ta chính là vô năng. Ngươi nói ta hồ đồ thì ta hồ đồ. Ta nếu không vô năng, không hồ đồ, vị hoàng đệ Nam Nha kia sẽ không đến mượn cơ hội khống chế ta.

Hắn cười lạnh một tiếng, rồi đem cả cốc trà một hơi uống cạn, dương dượng tự đắc nói: "Hôm nay có bữa tiệc rượu tưng bừng, người nhìn thấy là một cảnh hòa khí, hắc hắc, nhưng kì thực là đang âm thầm nổi song. Những thuộc hạ cũ của Dương Hạo và Trình Huyền Đức đang tranh đấu với nhau, Dương Hạo đã đi rồi, nhưng mà có trời mới biết Triệu Tướng Công không tự nhiên thò chân vào xen ngang hay không.

Hơn nữa tên Trình Huyền Đức kia, nhìn là một kẻ đơn thương độc mã, người đơn thế cô, nhưng sau lưng hắn còn có một vị hoàng đệ hiện này, hai bên đấu với nhau, cũng nói chưa chắc chắn được ai chết ai sống. Ta cứ ở đây xem phong ba bão táp náo nhiệt đến mức nào? Nhị thúc ngươi có là một người hồ đồ, ta không thò tay ra, cứ thế mà bò, Trình Huyền Đức nếu muốn nắm đại quyền, nhị thúc ta sẽ làm một con rối an phận giữ mình phía trước hắn, vị hoàng đệ đứng sau lưng hắn một khi có thể đăng quang, ta không công nhưng cũng có lao. Nếu hắn sụp đổ rồi, cũng chẳng có quan hệ gì, ở đây chẳng có chuyện gì liên quan đến ta......."

Trương Kế Tố nở nụ cười, hắn đưa cho đứa cháu cốc trà còn toàn cặn, cái cổ thô và ngắn ngủn hướng về phía trước, hai tay chầm chậm đong đưa, bắt chước động tác của một con rùa đang bơi trong nước, tự mình đắc ý nói: " Con đường làm quan này, trước tiên là yêu cầu sự ổn định cân bằng, vội vàng là không thành. Ngươi phải giống như một cụ rùa ngàn năm tuổi, nhẫn nại chờ đợi, cân bằng bơi, nhìn thấy đúng cơ hội rồi mới được há miệng, thế mới có thể ổn định vững chắc đứng ở một nơi không bao giờ thất bại."

Vừa nói, hắn vừa chắp tay một cách vô cùng kính ngưỡng: "Đương triều La Công, trải qua Đường Tấn Hán Chu Tống năm triều đại mà không đổ, người ta xưng ông là Chính Đàn Bất Lão Tùng, chính là một tấm gương mà nhị thúc ngươi sùng bái nhất, ngươi xem La Công, hắn sẽ đi theo Triệu Tướng Công hay là sẽ theo đương kim hoàng đệ? Đều không theo. Ai ngồi được lên ngai vàng cửu ngũ chí tôn hắn mới theo người đó, dù nói làm như vậy sẽ không được hưởng hồng phúc to lớn, nhưng lại rất vững chắc, gió lớn không đổ, đó mới là nghệ thuật chốn quan trường vĩnh viễn trường tồn.

Trình Đức Huyền xem qua mật thư của Trình Vũ gửi đến, chỉ biết Trương Kế Tố cái con rùa già này đã được Triệu Quang Nghĩa ngầm ra lệnh, lần này tới đây rất sẽ nghe lời hắn răm rắp, tùy hắn chỉ dạy. Lâm Bằng Vũ mấy kẻ đó hôm nay dự tiệc khoản đãi, lại lấy Đường Diễm Diễm, tiểu Dã Kha Nhi ra liên tục thăm dò, chính là muốn biết được bản tính con người, phẩm chất tính khí của tân nhậm tri phủ này, để tiện có sự nắm bắt, điều chỉnh. Hai cái móc câu cá vàng này âm thầm thả mồi, đều muốn thử xem con cá ngu đần đến đâu, làm sao biết được hắn lại là một lão Vương Bát đã thành tinh, đã có chủ ý tọa sơn ngắm hổ đấu nhau từ đầu.

Trương Kế Tố vừa nói đến đây, liền nghe thấy một người nhà đi vào trong phòng, thi lễ nói: "Lão gia, Đường cô nương gửi đến bốn tỳ thiếp, nói lão gia vừa tới Lô châu, bắt đầu cuộc sống có nhiều khó khăn, vì thế sai bốn tỳ nữ này, tạm thời chăm sóc cho cuộc sống của lão gia."

"Sao cơ?" Trương Kế Tố vừa nghe thấy liền vui mừng, vừa mới định đồng ý, lại ngần ngừ suy nghĩ một lúc, rồi hắng một tiếng, vuốt chòm râu nghiêm chỉnh ngay ngắn nói: "Mời bốn vị cô nương về đi cho. Dù nói bổn quan mười năm vắng bóng cô phòng, nỗi khổ sở này vẫn chịu được. Hơn nữa, đã là một tri phủ Lô châu, tiếp nhận sự tiếp đãi của dân chúng, không tránh được có chút không thỏa đáng. Bổn quan xin cảm tạ nhã ý của Đường cô nương, cứ nói........ hôm khác bổn quan mở tiệc, sẽ mời lại Lý viên ngoại và Đường cô nương."

Người đó vâng dạ một tiếng rồi lui xuống, Trương An nói: "Nhị thúc, khi thúc đến, nói ở đây là một vùng đất nguyên sinh, còn không biết phải làm việc thế nào trong nha thự như một cái chuồng, quản lí một đám người hoang dại chưa được khai hóa, vì thế đến một nữ quyến cũng chẳng mang theo. Hôm nay Đường cô nương đã chủ động tặng cho ngài mấy tù nữ đến hầu hạ, tại sao lại không nhận?"

"Thật là một kẻ ngu xuẩn!" Trương Kế Tố lạnh lùng hắng giọng một tiếng: "Đường cô nương nếu mà thật có thành ý, làm sao có thể cứ thế mà bỏ qua? Nàng nhất định sẽ lại đưa mấy tỳ nữ ấy quay lại. Nhưng nhị thúc ngươi có làm như thế này, Đường cô nương mới biết được ta là một thanh quan liêm khiết, phẩm chất cao quý."

Hắn vuốt vuốt chòm râu, cười một tràng nói: "Đúng rồi, người ngày mai hãy giúp nhị thúc đi nghe ngóng một chút, vị Đường cô nương đó rốt cục là người thế nào, gia thế ra sao, năm nay bao nhiêu tuổi, đã từng hứa gả cho ai chưa?"

Trương An vừa nghe thấy im lặng không nói: "Nhị thúc của ta khẩu vị quả không nhỏ, ta nghe người ta nói đã gửi đến bốn tỳ nữ hầu hạ, đã thấy vô cùng hài lòng rồi. Nhị thúc ta........ lại muốn một hơi nuốt trọn cả người đưa lễ vật đến. Cái hương vị được làm quan này, xem ra ta cũng thật sự nên tiếp tục học tập........"

Trương Kế Tố dặn dò đã hết, xua tay nói: "Đi, đi, nhị thúc thân người mệt mỏi, nếu là Đường Cô nương lại sai khiến mấy tỳ nữ ấy đến, người hãy khách khí một chút sau đó dặn dò ở bên ngoài hầu hạ ăn uống, tiếp khách hầu trà là được rồi. Nhất định phải nói rõ với mấy nàng ấy, nội viện bên này một bước cũng không cho phép mấy kẻ đó bước vào, nhị thúc ngươi.........là một quân tử chính nhân không ham hố nữ sắc."

Trương An ngầm hiểu ý, vội vàng vâng dạ, thổi một hơi tắt đèn, khép nép khúm núm lui ra ngoài.

Ngọn đèn vừa tắt, ánh trắng sáng chiếu rọi qua khung cửa sổ, qua một lớp giấy ở khung cửa nhưng lại vô cùng sáng tỏ.

"Đêm nay trăng sáng quá, nhất định vừa to vừa tròn."

Trương đại nhân nghĩ ngợi, mỉm cười chui vào trong chăn, nằm mơ đến bữa tiệc rượu tưng bừng, trong giấc mơ xuân thu có bóng dáng mỹ nhân.

Quyền bính, để cho hai kẻ tranh giành nhau, tranh giành, lão phu chỉ cần án binh bất động, nếu có thể khiến cho cô nương Đường Diễm Diễm kiều diễm như vậy đến nằm cùng trong chăn ấm đó mới thật là chân kinh...............

Cùng dưới ánh trăng sáng, Đinh Ngọc Lạc đang dựa vào ngực của Dương Hạo, khóc lóc thảm thiết.

Dương Hạo cứng đờ người, mở rộng hai tay, tùy nàng dựa vào ngực, nước mắt ướt đẫm cả ngực áo.

Hắn đây là lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Ngọc Lạc yếu đuối đến thế, khóc đến mức nước mắt ròng ròng. Phải rồi, nói cho đến cùng nàng mới là một cô nương có mười tám tuổi, chưa trải qua sóng gió cuộc đời, đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ? Trước đây nàng vẫn thể hiện ra sự kiên cường, ngoài cá tính kiên cường của nàng, còn bởi vì sau lưng nàng có sự nâng đỡ của cha của anh, nhưng hiện nay nàng còn cái gì?

Dương Hạo đau xót trong lòng, mở rộng vòng tay chầm chậm ôm chặt lấy thân hình đang run rẩy của nàng, vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, từ tốn an ủi: "Đừng khóc nữa nhé, việc của Đinh gia ta đều đã biết hết rồi, tối nay đặc biệt muốn đến thăm muội, chính là muốn giúp muội."

"Ư........." Đinh Ngọc Lạc tiếp tục khó lóc, tiếp tục nước mắt ròng ròng trong lòng Dương Hạo.

Trước mặt Dương Hạo, tất cả nhưng kiên cường của nàng đang giả bộ ra đều như hóa thành mây khói, giống như một tiểu muội đáng thương không ai giúp đỡ bị kẻ khác bắt nạt cuối cũng cũng gặp được đại ca có thể làm chỗ dựa cho nàng. Sự thực cũng là như thế, trong lòng nàng, Dương Hạo sớm đã trở thành một người đàn ông duy nhất mà nàng có thể tin tưởng có thể dựa dẫm ngoài Đinh Đình Huấn, Đinh Thừa Tông.

"Nhị ca, cha ta....... ông ấy........ ông ấy đã chết rồi."

"Ta biết............"

"Đại ca............. huynh ấy....... huynh ấy cứ mãi bất tỉnh nhân sự, đã mời không biết bao nhiêu danh y, đến mức không còn nhớ danh đường."

"Ta biết........"

"Nhị ca, huynh không biết những ngày tháng này đã xảy ra những việc gì, muội xưa nay chưa từng tưởng tượng được rằng, Thừa Nghiệp nó............ nó lại khốn nạn đến như thế, cơ nghiệp tổ tông toàn bộ đã bị hắn bán đi hết, muội chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, nhưng lại chẳng có một cách nào. Đinh gia cứ thế mà tan nát, nếu không phải...nếu không phải đại ca còn cần muội chăm sóc, muội thật muốn chết đi cho xong......"

"Ta biết........" Dương Hạo lặng lẽ nói: "Ta vẫn luôn luôn nghĩ rằng muội kiên cường độc lập, là một người con gái phi thường, muội tại sao có thể có cách nghĩ tuyệt vọng như thế? Muội không nhớ những lời ta đã từng nói với muội, nếu có một tia hi vọng đi nữa, thì tuyệt đối không được từ bỏ, chỉ cần vẫn sống, mới có được hi vọng."

"Ta.... Ta..." Đinh Ngọc Lạc như một đứa trẻ làm sai điều gì, cúi gằm mặt xuống, nhưng vẫn nói tiếp một cách tuyệt vọng: "Còn có hy vọng gì được nữa, cho dù là huynh đã trở về rồi, nhưng Thừa Nghiệp vẫn là chủ nhân danh chính ngôn thuận của Đinh gia, nhất cử nhất động của hắn, đến ta cũng không cách nào can thiệp được.........."

"Muội không có quyền lực, ta cũng không có, nhưng có một người có."

"Ai thế?" Đinh Ngọc Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lấp lánh tia hy vọng.

"Đại ca của muội, Đinh Thừa Tông."

Đinh Ngọc Lạc ánh mắt thoáng chốc lại trở nên u ám ảm đạm, cười đau khổ nói: "Đại ca......huynh.... huynh ấy bất tỉnh nhân sự, đã là một phế nhân rồi......."

Đôi mắt Dương Hạo lóe sáng những tia khó diễn tả, đột nhiên nói từng từ từng chữ dõng dạc: "Có lẽ..... Ta có cách khiến huynh ấy tỉnh lại."

"Xèo xèo" Tiếng hòn đá lửa châm vào ngọn đèn dầu, ánh sáng bỗng chốc bừng sáng cả căn phòng.

Trong phòng có mùi thuốc thoang thoảng, nhưng lại vô cùng sạch sẽ, nhìn ra hằng ngày vẫn có người dọn dẹp thu vén cẩn thận. Đinh Thừa Tông nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, giống như đang ngủ một cách yên bình. Khuôn mặt hắn gầy gò trắng xanh, tái nhợt đi, đang là một thanh niên trẻ tuổi cường tráng, chỉ vì da thịt mềm nhũn thể hiện có phần già đi nhiều.

Đinh Ngọc Lạc nhìn hắn, âm thầm nói: "Mỗi ngày, ta đều giúp cho đại ca lật người, giúp huyết mạch lưu thông, phòng khi đại ca bị tắc mạch, còn dặn dò kẻ dưới cẩn thận thay quần áo, tắm rửa, đại ca mỗi ngày đều như thế mặc người giúp đỡ, chẳng có chút phản ứng nào. Nhị ca, huynh thật có thể khiến cho đại ca tỉnh dậy sao?"

Dương Hạo chớp chớp mắt, đôi mắt sáng lên nói: "Ta có một loại thuốc thần kì, nhưng có thể thật sự trị bênh này hay không, chỉ có thể sử dụng qua mới biết được. Nếu loại thuốc này thật sự có hiệu quả, vậy thì chứng minh những nghi ngờ phán đoán trong lòng ta, lúc đó, chúng ta có lẽ có thể vạch trần một điều bí ẩn, bây giờ tất cả mọi lời nói đều là quá sớm."

Đinh Ngọc Lạc không hiểu gì nói: "Bí ẩn, bí ẩn gì thế?"

Dương Hạo biết Đinh Thừa Nghiệp cho dù có ác độc thế nào, trong mắt của Đinh Ngọc Lạc cũng vẫn là huynh đệ của nàng, chân tướng chưa rõ ràng, trước khi có chứng cứ nắm chắc không muốn nói nhiều lời, chỉ lắc đầu nói: "Hiện nay vẫn chỉ là một sự đoán mò không chứng cứ, không nói thì hơn."

Hắn nắm lấy bàn tay đã mềm yếu không còn sức của Đinh Thừa Tông, ấn vào tìm huyết mạch của hắn, quay đầu nói: "Phải rồi, những người ở bên cạnh muội có đáng tin cậy không? Việc ta tới đây hôm nay vẫn chưa thể để lộ ra bên ngoài."

"Đáng tin." Đinh Ngọc Lạc khẳng định nói: "Đinh gia hiện nay đã là cây cổ thụ bị đốn, bọn họ đều là những người tự nguyện ở lại bên cạnh muội, nếu không có lòng trung thành, bọn họ sớm đã đường ai nấy đi chạy theo tương lại của mình, ai còn muốn ở lại bên cạnh muội. Bất kể là tiểu Thanh, tiểu Nguyên, hay là những trưởng công ở tiền viện, đều tuyệt đối đáng tin cậy. Thừa Nghiệp muốn dời đến ở Khai Phong, bọn họ lại muốn cùng muội lưu lại đây bảo vệ cho trang viện này."

Dương Hạo thở phào nhẹ nhõm: "Thế thì tốt, ta cần dùng thuốc, cần thời gian là năm ngày, lúc đó không tiện lộ tung tích, muội và mấy người bên cạnh nếu đáng tin thì mới được." Hắn nhẹ nhàng vỗ tay, ngoài cửa sổ lập tức truyền đến âm thanh của Mục Vũ: "Đại nhân, có gì dặn dò?"

"Đại nhân? Huynh......huynh hiện nay làm quan sao?" Đinh Ngọc Lạc kinh ngạc hỏi.

Dương Hạo không trả lời, chỉ thắp giọng nói: "Ngươi hãy đưa những người bên cạnh Đinh đại tiểu thư đưa tới đây, không cần làm khó bọn họ."

Chỉ trong chốc lát, hai tên đại hán cầm đao bịt mặt liền đưa hai cô nương Tiểu Thanh và Tiểu Nguyên đến phòng, tiểu Thanh còn đang hôn mê chưa tỉnh lại, tiểu Nguyên hai mắt vẫn mở to trợn trừng, trong mắt vẫn còn ý sợ sệt hoảng loạn, bởi vì bị người ta đưa vào trong phòng, nàng đang hoang mang không biết người này rốt cục có ý xấu gì, có ý định gì không tốt với nàng. Vừa nhìn thấy tiểu thư nhà mình, nàng liền thấy vui mừng, rồi lập tức lại nghĩ đến việc tiểu thư nhà mình chắc chắn là cũng bị người ta bắt khống chế, lại lộ ra vẻ kinh sợ lo lắng. Tên đại hắn vì sợ nàng sẽ hét ầm ĩ lên, vẫn bịt chặt lấy miệng của nàng, nên muốn kêu cũng không kêu được.

Đinh Ngọc Lạc vội vàng bước đến đón, kinh ngạc nói: "Tiểu Nguyên, Tiểu Thanh sao rồi?"

Dương Hạo nói: "Tiểu Nguyên ngươi không được kêu lên, bọn họ không phải người xấu, vừa nãy chỉ là một sự hiểu lầm thôi."

Tiểu Nguyên chớp chớp đôi mắt, nhìn rõ hình dáng của Dương Hạo, nhất thời trợn to hai mắt, tên đại hán vừa bỏ tay ra, Tiểu Nguyên chỉ nhìn Dương Hạo run rẩy nói: "Ngươi..... ngươi........."

Dương Hạo cười, dùng ngữ khí xưng hô với những nha đầu thượng phòng nội viện khi còn ở trong Đinh phủ trước kia nói: "Tiểu Nguyên tỷ tỷ thật là can đảm, Tiểu Thanh trông thì gan lớn mà cũng sợ đến ngất đi, nhưng tỷ vẫn vô sự."

Tiểu Nguyên vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, trong lòng tim vẫn đang đập thình thịch căng thẳng, mũi bị tên đại hán bịt chặt, hít thở cũng có chút khó khăn, lúc này cuối cùng cũng yên tâm, nhưng đột nhiên mắt lại thấy hoa lên, tai ù đi, mồm nàng lắp bắp, rồi như một con cái vàng thở gấp vài cái, mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-631)


<