Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0983

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0983: Khao quân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Chuyện này có dùng mông nghĩ, cũng biết đây nhất định là chú ý ôi thiu của Hồng Thiên Cửu đưa ra, còn không thì, chỉ bằng chỉ số thông minh của Cao Nha Nội, làm sao có thể nghĩ ra một lý do khiến Lý Kỳ không thể cự tuyệt như vậy

Người ta có lòng tốt khao quân, đương nhiên Lý Kỳ sẽ không ngăn cản, nếu không thì đây cũng quá là tổn thương dân tâm rồi, đành phải sai người để cho Cao Nha Nội bọn họ vào.

Chỉ chốc lát sau, mấy tên nhị hàng này đã chạy qua bên này, ngoại trừ tam tiểu công tử ra, mấy đời thứ hai thương nhân Chu Hoa, Từ Phi cũng đã đến, còn Sài Thông bởi vì thân phận khá đặc biệt, không tiện tới đây lúc này.

Lý Kỳ nhìn thấy một xe xe đầy đồ thăm hỏi, vẫn là cảm thấy khá vui mừng.

- Oa ha ha! Các huynh đệ, bổn Nha Nội nghe nói các ngươi đánh một thắng trận lớn, đặc biệt dẫn người đến khao thưởng các ngươi, thật sự là không cần quá cảm tạ ta.

Cao Nha Nội vừa mới vào đến, đã giơ cao hai tay, hưng phấn hét lớn. Rất có khí phách lãnh đạo nha!

Những binh lính kia vừa thấy Cao Nha Nội, lập tức trầm mặc, cùng nghĩ, y đang nói chuyện với chúng ta sao?

Xấu hổ nhỉ!

Lý Kỳ thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, không hổ là lính của ta, biết làm cho tên nhị hàng này lúng túng, thật là quá tuyệt vời!

Cao Nha Nội ngỡ ngàng trợn trừng hai mắt, thầm nghĩ, chẳng lẽ ta nói sai? Không đúng nha, ta đến là để tặng đồ cho các ngươi đó nha, vậy mà các ngươi đến một tiếng vỗ tay cũng không cho ta. Không khỏi hướng ánh mắt thăm dò tới Hồng Thiên Cửu. Hồng Thiên Cửu lắc đầu, y cũng không rõ chuyện này là thế nào.

Nhưng da mặt Cao Nha Nội cũng đâu phải là tờ giấy mỏng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lý Kỳ, lại khẩn trương cùng đám người Hồng Thiên Cửu chạy tới.

- Lý Kỳ (Lý đại ca)!

Hồng Thiên Cửu vừa xông lên đã hỏi:

- Lý đại ca, nghe nói tối hôm qua các huynh đánh thắng một trận lớn, có phải thật không vậy?

Lý Kỳ cảm thấy câu hỏi này của y có chút ngu ngốc, không muốn trả lời cho lắm, nhưng thấy dáng vẻ hai mắt lưng tròng của Tiểu Cửu kia, cảm thấy không trả lời câu hỏi ngu ngốc này, lại hơi có lỗi với y, vì thế nói:

- Các ngươi đã lấy cớ khao quân để đến đây, chẳng lẽ vẫn còn là giả hay sao?

Cao Nha Nội lả lơi khoát tay, nói:

- Không không không. Cũng không thể nói như vậy, bản lĩnh của ngươi thì ta cũng đã rõ, cho dù là thua, ngươi cũng có thể nói khoác là thắng.

Phù phù phù!

Đám người Nhạc Phi, Ngưu Cao đều cười phá lên.

Còn phải nói, đúng là Lý Kỳ đã từng làm chuyện này, hơn nữa còn là cách đây không lâu.

Đồ chó hoang, khắc tinh chính là khắc tinh. Đây đã bị ngươi nói đúng rồi, còn muốn người ta sống không. Lý Kỳ lén trừng mắt liếc nhìn đám người Nhạc Phi một cái, khẩn trương chuyển chủ đề khác, thấy thằng nhãi Hồng Thiên Cửu này vẫn còn mặc một bộ khôi giáp, còn cầm một cây trường thương, bộ trang bị này là dùng khi lúc trước y đóng giả Triệu Tử Long, dở khóc dở cười nói:

- Ta nói Tiểu Cửu, ngươi còn giữ bộ khôi giáp này à?

Hồng Thiên Cửu lập tức nói:

- Đương nhiên là còn giữ chứ, đệ chính là đang chờ ngày hôm nay, đại ca, huynh để đệ làm quân tiên phong được không. Vả lại xem đệ ở trong kim doanh trận thất tiến thất xuất.

Đây đúng là một tên điên. Ngươi là đơn truyền chín đời của Hồng gia, ta để ngươi đi thất tiến thất xuất, chắc tên điên Bát Kim kia sẽ phải chạy đến nhà ta đến thất tiến thất xuất mất. Lý Kỳ trợn trừng mắt nói:

- Ngươi đứng qua một bên, đừng đến gần ta quá, cẩn thận món đồ chơi trong tay, đâm vào người là không xong đâu. Còn thất tiến thất xuất, với bộ dạng này như ngươi, ta thấy đến cửa cũng không ra nổi. Ồ, còn nữa, bây giờ không giống như trước đây. Nhà ngươi không có việc gì thì bớt ăn mặc như vậy ra ngoài, dễ làm cho người ta hiểu lầm. Nếu chẳng may ai nhìn lầm, coi ngươi thành tướng quân của doanh nào đó, thì ngươi nhất định sẽ phá hỏng đại sự của ta.

Hồng Thiên Cửu buồn bực nói:

- Đại ca. Huynh hãy chấp nhận đệ đi, cha đệ và Thất công đã đồng ý rồi.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Chuyện này không thể chứ?

- Thật đó, bằng không sao bọn họ có thể để cho đệ mặc khôi giáp này ra ngoài.

Cao Nha Nội hai tay chống nạnh, cười ha hả, nói:

- Tiểu Cửu, đệ cũng đừng lừa người nữa, Thất công là thấy thế đạo bên ngoài tương đối loạn, cho đệ mặc như vậy là để phòng thân thôi.

Hóa ra là như vậy! Hai mắt Lý Kỳ hướng tới Hồng Thiên Cửu trợn trừng, người kia lập tức cúi đầu, trong lòng thầm mắng Cao Nha Nội quá không biết nghĩa khí.

Cao Nha Nội phe phẩy quạt lông, hoa hồng trên tóc khẽ rung, hướng tới Lý Kỳ mở trừng hai mắt, vẻ mặt rất là mờ ám.

Shit! Thiếu chút nữa thì để lọt mất tên dở hơi này! Lý Kỳ thấy tên dở hơi này cũng lấy Gia Cát Lượng ra để đóng giả, không chút biểu cảm gì, nói:

- Nha Nội, trời này còn dùng quạt, ngươi không lạnh sao?

- Không lạnh, không lạnh, ta đang rất nóng.

Cao Nha Nội phùng má giả làm người mập, cười ha hả nói:

- Lý Kỳ, Tiểu Cửu hắn vẫn còn hơi non một chút, nhưng bổn Nha Nội là con trai của Thái úy, đối với hết thảy trong quân doanh đều vô cùng quen thuộc, chuyện đánh giặc hay gì đó, căn bản là không cần phải nói. Chỉ nói thôn Thanh Điền kia, ta đã có thể có dự kiến trước, biết mảnh đất kia vô cùng quan trọng, cố ý lập ra một thôn ở đó, để chờ hôm nay kẻ thù mắc mưu, ngươi cứ để cho ta làm quân sư gì đó đi, ta bảo đảm dẫn dắt quân đội Đại Tống chúng ta, giết bọn Kim cẩu không còn một sợi giáp.

- Ca ca, là không còn một mảnh giáp.

- Sợi nhỏ hơn mảnh, ta đây là ác hơn một chút, đệ hiểu gì chứ, qua bên kia chơi đi.

Cao Nha Nội phất tay, không nhịn được, nói.

Nhà ngươi hơi đề cao bản thân mình quá rồi đó. Lý Kỳ đau đầu nói:

- Lần sau đi, đợi khi toàn bộ quân Kim đổi thành nữ nhân, rồi ta sẽ phái ngươi đi làm quân sư.

Cao Nha Nội trợn tròn hai mắt nói:

- Thật sao? Trong quân Kim có nữ binh sao? Đây... thật sự là ta cũng chưa bao giờ gặp chuyện này.

Khi nói chuyện, y xoa xoa cằm, làm lộ ra một vẻ mặt dâm đãng.

OMG! Không thể ngờ được tên dở hơi này vẫn là một thứ chế phục khống!

Lý Kỳ chẳng buồn phí lời với y, nói thẳng:

- Các ngươi mời tự nhiên, ta còn có chuyện phải làm.

Nói xong, hắn liền vội vàng thoát thân.

Cao Nha Nội muốn gọi Lý Kỳ lại, nhưng Lý Kỳ căn bản không cho y cơ hội đó, nhanh chân chuồn mất.

Kết quả là, bọn dở hơi này lập tức dán ánh mắt lên người Nhạc Phi bọn họ.

Đám người Nhạc Phi đối mặt với hàng nghìn hàng vạn quân Kim còn không sợ chút nào, nhưng bị Cao Nha Nội nhìn bằng ánh mắt này, cũng là toàn thân khẽ run rẩy!

Mấy tên dở hơi này lập tức nhảy bổ đến chỗ Nhạc Phi bọn họ.

- Nhạc Phi, ngươi xem ta đem theo đồ tốt như vậy cho các ngươi, nếu không phải thằng ranh Thiếu Bạch kia ngăn cản, ta còn dự định tìm vài ca kỹ ở Nghênh Xuân Lâu đến để chúc mừng các ngươi rồi. Thế nào? Rất ý nghĩa phải không! Ta cũng không yêu cầu gì khác, ngươi mau nói với nói ta tình hình chiến đấu tối hôm qua đi.

-... !

*****

Hai chuyện này có quan hệ sao? Ngươi đây là hối lộ nha! Nhạc Phi ngượng ngùng nói:

- Hảo ý của Nha Nội, chúng tôi đây xin nhận, xin nhận.

- Vị tiểu ca này, ngươi chính là Dương Tái Hưng đó sao?

- À? Ồ... vâng!

- Ha ha, ngươi vẫn không biết ta đúng không. Ta là Hồng Thiên Cửu, ngươi gọi ta là Tiểu Cửu là được. Nghe nói ngươi mới chỉ có mười mấy tuổi, còn nhỏ hơn ta một chút, nhưng nhìn có vẻ như còn lớn hơn so với ta một giáp nha? Ngươi bình thường ăn gì vậy?

- Ặc... !

Dương Tái Hưng sắp khóc rồi, lời này quá tổn thương người khác rồi đó.

- Đúng rồi, hiện giờ dân chúng kinh thành đều đang nói ngươi ở trong trận quân Kim cửu tiến cửu xuất, một cây trường thương đã giết chết hơn một ngàn Kim cẩu. Có phải là thật hay không? Giết nhiều người như vậy, ngươi không mệt sao?

- Không... không nhiều như vậy.

- Không có một ngàn thì cũng có tám trăm ha, vậy cũng rất giỏi đó nha, so với Thường Sơn Triệu Tử Long kia vẫn còn lợi hại hơn chút, ngươi cho ta theo ngươi đi đánh chúng được không?

-... !

Bên phía Lý Kỳ đầu tiên là cho người lấy đồ của Cao Nha Nội bọn họ mang đến xuống. Ngoại trừ rượu ra, những thứ có thể dùng bây giờ thì đều dùng hết toàn bộ, như một số quần áo chống lạnh, vân vân, thì phát cho một số binh sĩ mới gia nhập.

Dù sao ở đây đều là cấm quân, đồ trang bị cũ vẫn khá là đầy đủ.

Kế tiếp, Lý Kỳ len lỏi vào trong đám người, đi thăm hỏi một số binh lính, hết lời khen ngợi, lại cổ vũ bọn họ một phen.

Còn đám người Cao Nha Nội cũng hoàn toàn không coi mình là người ngoài, hết sức chăm chú nghe Ngưu Cao kể lại tình hình chiến đấu tối hôm qua, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng kinh hô. Lại nghe đến khi Dương Tái Hưng lưng cõng một người, hăng hái chiến đấu với quân Kim, mức sùng bái đối với Dương Tái Hưng lại dâng lên cuồn cuộn như nước sông. Liên miên không dứt a!

Qua một hồi lâu, Lý Kỳ cầm chén đi vào bữa tiệc, các binh lính nhìn thấy, đồng loạt ngừng lại, đứng dậy.

Lý Kỳ giơ cao chén trà, cất cao giọng nói:

- Các huynh đệ, ta vô cùng vô cùng hài lòng đối với biểu hiện của các ngươi đêm qua. Mà sự cố gắng của các ngươi, máu của các ngươi, cũng đổi lại việc kẻ địch của chúng ta bị thương nặng, kẻ địch đã bị đuổi ra khỏi Khai Phong, máu của các ngươi đã không chảy vô ích. Hiện giờ, toàn bộ chiến cuộc đã hoàn toàn thay đổi, thắng lợi là điều trong tầm tay, và nhất định là thuộc về chúng ta.

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Nhưng, chiến tranh vẫn chưa kết thúc, bữa cơm này cũng tuyệt không phải tiệc ăn mừng, cho nên các ngươi nhất định không được kiêu ngạo tự mãn, không thể buông lỏng, phải dùng tâm thái đương nhiên để đối đãi với hết thảy. Chẳng lẽ chúng ta đã bỏ ra nhiều như vậy, này đó thành quả không phải chúng ta nên được đấy sao? Đương nhiên là phải, này ai cũng không có thể theo trong tay các ngươi cướp đi. Nhưng là chúng ta như vậy thỏa mãn sao? Đương nhiên không, chúng ta bỏ ra nhiều như vậy, tuyệt đối không nên chỉ thu hoạch một chút như vậy, hẳn là chúng ta nên thừa thắng xông lên. Các huynh đệ, hiện giờ nên là lúc chúng ta phản công rồi, để cho thi thể kẻ địch của chúng ta chôn vùi ở nơi này.

- Phản công!

- Phản công!

Các binh lính nhiệt huyết dâng cao, đồng thanh hét lớn.

Trải qua một trận chiến đêm qua, lòng tự tin của bọn họ hoàn toàn tăng lên cao. Bọn họ cảm thấy mình tuyệt đối có thể tiêu diệt một chi này của quân Kim, mà không phải là giống như lúc trước, ngoại trừ sợ hãi, chính là nghĩ làm sao để chạy trốn, để giữ mạng sống.

- Tốt lắm!

Khóe miệng Lý Kỳ nhếch lên, nói:

- Vậy hãy để chúng ta cạn chén này trước, sau đó ăn uống hết mình, ăn nhiều một chút, dự trữ khí lực để giết bọn Kim cẩu.

- Giết Kim cẩu! Giết Kim cẩu!

- Cạn nào!

- Cạn!

Các tướng sĩ đều uống một hơi cạn sạch, lau miệng, kêu lên sảng khoái.

Nhưng Lý Kỳ vừa mới nói xong không lâu, lại có một đám người tới.

Chính là Triệu Giai và những đại thần kia, trong đó còn có cả đám người Tưởng Đạo Ngôn, Trương Bang Xương.

Triệu Giai đến lần này, Lý Kỳ cũng có thể dự liệu được, ngược lại còn cảm thấy y tới hơi trễ, nhưng Tưởng Đạo Ngôn bọn họ tới nơi này, lại khiến hắn có chút bất ngờ.

Nhạc Phi và các võ tướng thấy mấy văn thần này đến đây, sắc mặt lộ ra vẻ hơi quái dị.

Toàn bộ không khí bữa tiệc tối cũng trở nên có chút quỷ dị.

Văn thần không thích võ tướng, hơn nữa còn nhiều lần chèn ép võ tướng. Điều này làm cho võ tướng trong lòng luôn rất không thích, đặc biệt là sau sự kiện Địch Thanh, khiến quan hệ của võ tướng và văn thần rớt xuống điểm đóng băng.

Nhưng chế độ của Tống triều chính là hiếm thấy như vậy. Văn thần đứng cao võ tướng một bậc, hơn nữa còn có văn bản quy định rõ ràng, võ tướng nhìn thấy văn thần, nhất định phải thi lễ, ngươi không thể có chút bất kính nào đối với văn thần.

Cho nên, đám người Nhạc Phi đều không thích giao thiệp với mấy văn thần này, tức nghẹn đến khuất người.

Nhưng quy củ như thế mà, các tướng sĩ vội vàng nhất tề hành lễ, nói:

- Mạt tướng (tiểu nhân) tham kiến Nhiếp chính vương.

Triệu Giai vội vàng lại gần đỡ đám người Nhạc Phi dậy, lại cất cao giọng nói:

- Các dũng sĩ của Đại Tống ta, mau mau miễn lễ. Nên là ta thi lễ với các ngươi mới đúng.

Nói xong y chắp tay hướng về bốn phía thật.

Các tướng sĩ tuy rằng không thích chào đón mấy văn thần này lắm, nhưng đối với Triệu Giai lại rất ủng hộ. Dù sao Triệu Giai đã cho bọn họ quá nhiều tôn nghiêm, lại vội vàng đáp lễ.

Một số văn thần thấy, ngươi lén liếc ta một cái, ta lén liếc ngươi một cái, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh thường.

Tất cả đều không lọt khỏi tầm mắt của Lý Kỳ, thầm nghĩ, thấy bọn họ cũng không phải là tự nguyện tới, chẳng lẽ là Triệu Giai ép buộc bọn họ tới? Nhưng trên mặt lại không để lộ thanh sắc, tiến lên phía trước, chắp tay nói:

- Lý Kỳ bái kiến Nhiếp chính vương.

Triệu Giai giơ tay lên, nói:

- Miễn lễ, miễn lễ!

Ở trước mặt mấy văn thần này, y vẫn có ý giữ khoảng cách với Lý Kỳ.

- Đâu dám, đâu dám, Nhiếp chính vương quá khen.

Lý Kỳ cũng cười nhạt, lại hướng tới những đại thần kia chắp tay chào.

Tưởng Đạo Ngôn ha hả nói:

- Kinh tế sử, chúc mừng, chúc mừng.

Một số đại thần cũng lần lượt nói chúc mừng với Lý Kỳ.

Lý Kỳ nhất nhất đáp lễ, nói:

- Cùng vui, cùng vui.

Hoàng Tín Nhân cười nói:

- Kinh tế sử lập nhiều kỳ công như thế, chúng ta cũng cảm thấy vui vẻ thay Kinh tế sử, cho nên không mời mà tới, nhưng lại xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch, không có mang quà mừng gì đến, vẫn mong Kinh tế sử thứ lỗi mới phải.

Khi nói chuyện ánh mắt lại liếc nhìn Triệu Giai.

Triệu Giai khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.

Lý Kỳ ha hả nói:

- Diêm thiết sử nói quá lời rồi. Đây thì coi là kỳ công gì chứ. Lại nói, ta đây cũng không phải là đang làm tiệc mừng công gì, chỉ là ta muốn cho các huynh đệ ăn nhiều một chút, đến lúc đó mới có sức lực để giết Kim cẩu chứ. Đương nhiên, các vị có thể tới, đó là nể mặt Lý mỗ ta, Lý Kỳ hoan nghênh đã đến. Các vị, mời.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<