Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0953

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0953: Triều hội ánh nến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Thật ra Triệu Giai và Lý Kỳ có thể nói là chức vị khác biệt, Lý Kỳ hoàn toàn có thể cự tuyệt y, nhưng Lý Kỳ biết Triệu Giai làm vậy nhất định có mục đích, dứt khoát bán cho y chút mặt mũi đi.

Hắn vẫn còn đỡ, dù sao cũng thường rèn luyện, hơn nữa tuổi trẻ cường tráng, có chút sức lực nên chút hoạt động này không làm mệt được hắn. Nhưng Vương Trọng Lăng thì khá chịu tội nha, còn chưa làm được hai cái thì đã thở hồn hển như chó rồi.

Lý Kỳ nhìn mà vui vẻ nha, hắn cũng không biết nam nhân tốt kính già yêu trẻ như hắn sao lại có tâm trạng như vậy nữa, nhỏ giọng trêu ghẹo nói: - Vương thúc thúc, thúc thật sự nên giảm cân thôi, với vóc dáng này của thúc thì càng lớn tuổi càng chịu thiệt nha.

- Đi đi đi, lão phu đang phiền đây, ngươi bớt tham gia náo nhiệt đi.

Vương Trọng Lăng nói xong lại liếc mắt nhìn Triệu Giai đang xây cửa sổ, thấy Triệu Giai làm rất hăng say, không chút nào giống như đang ra vẻ, trong lòng càng thêm tò mò, nhỏ giọng hỏi: - Này, Lý Kỳ, điện hạ làm vậy là vì sao nha?

Lý Kỳ tức giận nói: - Ta nào biết được, nếu biết thì ta đã đi từ sớm rồi, còn ở đây hao phí thời gian với y sao, ta có rất nhiều việc phải làm đấy.

Vương Trọng Lăng thở dài, nói: - Ai nói không phải chứ, bây giờ ở bên ngoài còn có một đống chuyện chưa giải quyết, y lại có tâm tình ở đây xây nhà, điện hạ này thật sự càng lúc càng khiến người ta không hiểu mà.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Có cùng suy nghĩ.

Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài có người hô lên: - Bộ Soái, Bộ Soái, ngài có ở đây không?

Ngưu Cao? Lý Kỳ khẽ cau mày, thầm nghĩ, sao gã lại đến đây? Lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi? Nghĩ đến đây, hắn vội đi ra ngoài.

Vương Trọng Lăng thấy thần sắc Lý Kỳ ngưng trọng cũng vội theo ra, thuận tiện nghỉ một lúc, hoạt động hao tốn thể lực này không thích hợp với ông ta.

Ngưu Cao thấy Lý Kỳ đi ra, đầu tiên là ôm quyền hành lễ, sau đó tiến lên nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Lý Kỳ.

Lý Kỳ nhướng mày, nói: - Chuyện này là thật?

Ngưu Cao gật đầu nói: - Mạt tướng không dám có chút giấu diếm.

Lý Kỳ nói: - Các ngươi nhận rồi?

Ngưu Cao lắc đầu nói: - Không có mệnh lệnh của Bộ Soái, chúng ta sao dám nhận.

Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói: - Đã là ý tốt của điện hạ, ngươi cứ nhận đi.

Ngưu Cao ôm quyền tuân mệnh, chợt thấy Lý Kỳ cầm cây búa, hiếu kỳ nói: - Bộ Soái, ngài đang làm gì vậy?

Lý Kỳ trừng mắt, nói: - Thằng nhãi ngươi sao không hiểu chuyện như thế hả, toàn hỏi những chuyện không nên hỏi, sắp cùng một đức tính như Nhạc Phi rồi, cút.

- Tuân mệnh, mạt tướng cút đây.

Ngưu Cao nhếch môi cười ha ha vài tiếng, thấy Lý Kỳ giơ cây búa lên, lúc này mới vội vàng chuồn đi.

- Tên khốn kiếp này.

Lý Kỳ cười lắc đầu.

Lúc này, Vương Trọng Lăng bỗng nhiên xán lại, nhỏ giọng hỏi: - Xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Xem ra lần này điện hạ chơi thật rồi.

Vương Trọng Lăng ồ một tiếng, nói: - Nói vậy là sao?

Lý Kỳ nói:

- Vừa rồi điện hạ vận chuyển hết gạo thượng đẳng trong cung đến quân doanh, đổi lấy gạo trung hạ đẳng mà chúng binh lính ăn với tỷ lệ hai đổi một.

- Cái gì?

Vương Trọng Lăng nghe được thì ngây ngốc, mới ngày đầu tiên mà Triệu Giai có thể nói là vét sạch cả hoàng cung rồi.

Hai người quay lại phòng một lần nữa, thấy Triệu Giai đang thành thành thật thật làm cửa sổ, ngoảnh mặt làm ngơ với việc Ngưu Cao đến đây.

Lý Kỳ và Vương Trọng Lăng liếc nhau một cái, đều lắc đầu, đành động thủ làm việc tiếp.

Lại qua chừng nửa canh giờ, bên ngoài lại truyền đến từng đợt tiếng bước chân dồn dập.

- Tránh ra, mau mau tránh ra.

Tiếng la hét cực kỳ kiêu ngạo mà gấp gáp rốt cuộc khiến Triệu Giai ngừng tay, trầm mày xuống, xoay người đi ra ngoài.

Lý Kỳ và Vương Trọng Lăng cũng theo ra ngoài.

Đi ra ngoài phòng, chỉ nhìn thấy một đám người lớn đang đến đây, ai ai cũng là quan phủ, còn có không ít quan binh, nhưng đều dọa sợ đám lưu dân, trong mắt ai cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.

Lý Kỳ quét mắt nhìn, trong lòng cười thầm, xem ra đều đến đông đủ cả.

Những người này chính là đại thần trong triều. Do Triệu Giai và Lý Kỳ đều không vào buổi tảo triều, hơn nữa cũng không ở trong cung, quân tình của phủ Đại Danh lại khẩn cấp, làm bọn họ sốt ruột vô cùng, vậy là đi khắp nơi tìm Triệu Giai. Cho đến cách đây không lâu, bọn họ mới biết Triệu Giai đang ở đây, thế nên vội vội vàng vàng chạy tới.

Yên tĩnh!

Khi bọn họ nhìn thấy ba người bọn Triệu Giai, Lý Kỳ thì toàn bộ đều sững ra, vẻ mặt cũng giống như đúc vẻ mặt vừa rồi của Lý Kỳ, Vương Trọng Lăng, đều không tin vào mắt của mình.

Nhân vật số một, số hai trong triều hiện nay một người cầm búa, một người cầm cưa, đây là tình huống kỳ quái gì đây?

Triệu Giai liếc nhìn những binh lính kia, trong mắt hiện lên vẻ không vui, nhưng ánh mắt này đã khiến những binh lính kia bị dọa chết khiếp rồi, vội vàng thu liễm lại một chút, không thể không nói, Triệu Giai hôm nay đích thực không hề giống như trước kia nữa.

Triệu Giai khẽ mỉm cười, nói: - Các vị đều đến đây nha!

Y vừa nói thì những đại thần kia cũng phản ứng lại, Tưởng Đạo Ngôn dẫn đầu đứng ra, chất vấn nói: - Điện hạ, Hoàng thượng gửi gắm quốc sự cho ngài, ngài lại không nghe không hỏi, chạy đến đây làm càn, ngài có thể đối diện với sự tín nhiệm của Hoàng thượng sao?

Ngay cả Tống Huy Tông ông ta còn dám giáo huấn, nói chi là Triệu Giai.

- Đúng vậy! Điện hạ, quân tình khẩn cấp, ngài mau hồi cung đi.

- Điện hạ, ngài mau chóng hồi cung đi.

Quần thần sốt ruột đến mắt rưng rưng, đều khuyên Triệu Giai hồi cung chủ trì đại cục.

Triệu Giai mỉm cười chống đỡ, lát sau, y khoát tay, nói: - Các vị đừng sốt ruột, làm việc phải nói đến thứ tự trước sau, chúng ta giải quyết từng việc một. Việc cấp bách bây giờ là xây xong nhà ở đã. Y nói rồi chỉ tay ra dãy nhà phía sau lưng.

- Cái gì?

Các đại thần trừng to hai mắt, dường như không tin vào tai mình.

Triệu Giai cũng không để ý tới cảm nhận của bọn họ, nói tiếp: - Các vị đều đã đến đây thì giúp một tay đi.

Lý Kỳ và Vương Trọng Lăng vừa nghe, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhiều người hỗ trợ thì bọn họ cũng có thể thoải mái hơn nhiều.

- Hả?

Những đại thần kia càng nghe càng mờ mịt, chúng ta là đại thần trong triều, còn chưa xử lý xong chuyện trên đầu mình, ngươi bảo bọn ta đi xây nhà, đây thật sự là chuyện ngàn lẻ một đêm, cố ý gây sự nha.

Tưởng Đạo Ngôn khiển trách: - Điện hạ, ngài quả thật là càn quấy mà!

Triệu Giai cười nhẹ, nghiêm mặt nói: - Càn quấy cũng được, đứng đắn cũng được, nói tóm lại, triều hội hôm nay mở ở đây, khi nào xây phòng xong thì lúc đó mở triều hội.

Y nói xong liền xoay người đi vào trong phòng, mặc những đại thần kia hò hét thế nào đều làm như không nghe thấy.

- Sao có lý này, sao có lý này.

Đám người Tưởng Đạo Ngôn tức đến nhảy dựng, cũng không quan tâm nhiều như vậy, đứng ở ngoài phòng mắng Triệu Giai bất hiếu, không làm việc đàng hoàng, xem quốc sự như trò đùa.

Nhưng đáp lại bọn họ chỉ có đừng đợt tiếng đập gõ.

Mắng một hồi lâu, Triệu Giai trước sau cũng không lên tiếng, điều này khiến đám đại thần cảm thấy bất lực vô cùng. Trong lúc bất đắc dĩ, bọn họ mới nhớ tới Lý Kỳ và Vương Trọng Lăng, toàn bộ đều vây quanh lại.

- Kinh tế sử, Vương Thượng thư, sao các vị cũng ở đây vậy?

- Kinh tế sử, ngài đừng quên nhiệm vụ mà Hoàng thượng giao cho ngài, sao ngài lại làm càn với điện hạ như vậy?

- Đúng vậy, điện hạ không thượng triều, chúng ta lại không thể làm chủ, quân Kim sắp đánh tới rồi.

Lý Kỳ bị bọn họ làm cho đau đầu không thôi, đột nhiên giơ cao hai tay.

*****

Mọi người sợ tới chấn động, lần lượt lui một bước, dù sao thì đại chùy trong tay Lý Kỳ cũng dọa người vô cùng.

Lý Kỳ lộ ra gương mặt còn khốn khổ hơn cả bọn họ, hô lên: - Các vị, các vị tưởng ta không có khuyên sao, nhưng điện hạ cũng không nghe nha. Các vị nhìn xem trong tay ta cầm cái gì, các vị lại nhìn thức ăn ở đây từ đâu mà có. Còn nữa, các vị nhìn xem những thợ thủ công kia là ai. Ta chỉ có thể nói, lần này điện hạ làm thật đó. Muốn giải quyết sự việc nhanh chóng, chỉ có một cách, cầm lấy dụng cụ xây nhà đi.

Hắn nói xong thì hừ một tiếng rồi xoay người đi vào trong phòng.

Những đại thần kia ngẩn người, oan ức nhìn Vương Trọng Lăng.

Vương Trọng Lăng cũng không dám lớn tiếng rít gào giống Lý Kỳ, dù sao thì trong đám này ông ta chỉ có thể tính là nằm chính giữa thôi, vì thế mới giải thích cho bọn họ một lần tất cả những gì xảy ra ở đây và cả những thức ăn kia nữa. Nói tóm lại chỉ một câu thôi, Triệu Giai đã điên rồi, nhà này không xây không được nha!

Những đại thần kia vừa nghe thì ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mỗi người giống như hai hòa thượng vậy, không hiểu ra sao cả.

Ngô Mẫn thẹn quá hóa giận nha, ông ấy thật sự không thể hiểu được nguyên nhân Triệu Giai làm như vậy, nhưng bây giờ chỉ có một con đường bày ra trước mặt bọn họ mà thôi, nói: - Làm thì làm ta muốn xem thử ngài ấy làm trò gì.

Tưởng Đạo Ngôn nói:

- Ngô Cấp sự nói không sai, lát nữa lại nói chuyện với ngài ấy lần nữa.

Không còn cách nào khác, những đại thần kia đều cầm công cụ lên. Nói bọn họ đang xây nhà, chi bằng nói bọn họ đang trút hết phẫn nộ trong lòng, đinh sắt, búa, gỗ gì gì đó đều trở thành kẻ thù lớn trong mắt bọn họ.

Những lưu dân, nạn dân kia đều nhìn đến ngây ngốc. Những dân chúng bọn họ ngồi một bên ăn uống nói chuyện phiếm, còn đám đại lão gia quần thần lại làm việc ở đó, điều này quả thật khiến người ta không sao hiểu nổi nha! Đều xì xào bàn tán, cũng không biết là ai nói là thân phận của những người này, đặc biệt là khi bọn họ biết vị công tử anh tuấn kia là đương kim Nhiếp Chính Vương, đã dọa bọn họ sợ hãi.

Đường đường là Nhiếp Chính Vương, Tri phủ Khai Phong lại giúp bọn họ xây nhà ở, mà bọn họ chỉ ngồi một bên nhìn thôi, điều này làm bọn họ cảm động trong lòng, nhưng cũng vô cùng khó chịu, lần tay phải tổn thọ cỡ nào nha, không ít thanh niên trai tráng cũng xung phong gia nhập vào.

Bất kể là dân hay là quan, bất kể là tự nguyện hay là bị ép buộc bất đắc dĩ, trong lúc bất tri bất giác, bọn họ đều dần dần hòa nhịp với Triệu Giai. Có thể nói, đây là lần đầu bọn họ làm việc dưới sự chỉ đạo của Triệu Giai, tuy lần này khiến người ta có chút không biết nên khóc hay cười, nhưng hiển nhiên Triệu Giai đã nắm quyền chủ động.

Trong lúc làm việc, có vài vị đại thần muốn thừa dịp bẩm báo quân tình với Triệu Giai, nhưng lại bị Triệu Giai nói hai ba câu đẩy trở về.

Không còn cách nào, bọn họ chỉ đành ra sức thêm nữa, tranh thủ xây xong nhà ở này sớm một chút.

Lần này quân thần dân trên dưới một lòng, dĩ nhiên là làm ít được nhiều rồi.

Màn đêm vô thanh vô tức phủ xuống tòa nguy thành này.

- Phù!

Cuối cùng đã làm xong, những đại thần này dường như đều mệt rã rời ngã xuống, bây giờ Triệu Giai rảnh rỗi, nhưng bọn họ lại không còn sức để nói nữa, lần này thật sự là thú vị nha!

Triệu Giai nhìn những đại thần ngã trái ngã phải, khẽ mỉm cười, dặn dò người chuẩn bị bữa tối.

Lý Kỳ nghe xong, thầm nghĩ, tên này sẽ không thật sự chuẩn bị triều hội ánh nến gì đó đi, thật sự không lãng mạn chút nào nha!

Sự thật chứng minh Lý Kỳ đoán không sai chút nào. Chỉ thấy một số binh lính kê một vài chiếc bàn dài phế phẩm trước phòng, trên mỗi chiếc bàn đều đặt một hai đôi chén đũa, có một vài chiếc chén bị mẻ, rõ ràng là vật liệu tại chỗ, một nhà ăn lộ thiên đã được dựng nên, lại có một vài nữ tỳ cầm ra một vài đế nến bằng gỗ, thắp nến, chụp một cái lồng lên ngọn đèn.

Nhà ăn đơn giản này đã hoàn thành.

Triệu Giai công khai ngồi ngay chỗ chính giữa, lại sai người mời những đại thần kia lên.

Đã đến nước này rồi, những đại thần kia cũng sớm bỏ mặt mũi xuống rồi, trèo lên bàn, ngồi thứ tự theo chức vị, ai ai cũng mệt như con chó chết vậy.

Mà những lưu dân kia lại ngồi ở đằng xa xa. Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy triều hội có dáng vẻ gì, đều trợn to hai mắt, cầm bữa tối trong tay giống như đang xem phim vậy.

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

Không thể không nói, đây thật sự là một triều hội rất khác biệt nha.

Triệu Giai quét mắt nhìn quần thần, khóe miệng mỉm cười, chắp tay nói: - Đa tạ sự giúp đỡ to lớn của các vị, Giai vui mừng vô cùng, tin rằng các vị cũng đói rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói đi, có thể dọn món rồi.

- Tuân mệnh.

Những đại thần kia đã đói bụng đến không chịu được từ lâu rồi, bây giờ ngươi muốn bọn họ nói, bọn họ cũng không có sức nói, vừa nghe cuối cùng được ăn cơm rồi, đều kích động đến lệ nóng doanh tròng nha!

Bọn họ chưa từng mong đợi một bữa tối tới vậy.

Chỉ thấy một vài tỳ nữ bưng món ăn đi tới, đặt một phần trước mặt mỗi người.

Những đại thần kia lòng đầy kích động nhìn vào trong mâm, từng gương mặt kích động lập tức xụ xuống, những cái này cũng dành cho người ăn sao?

Nói đơn giản chỉ bốn chữ thôi, cơm canh rau dưa.

Một chiếc chén và gạo hạ đẳng không có duyên với màu trắng, tuy cũng bốc hơi nóng, nhưng thực sự không thu hút người ta phải nâng đũa. Còn món ăn cũng là một ít món rau mặn, ngay cả thịt vụn cũng tìm không được.

Những đại thần này ngày nào cũng ăn ngon mặc đẹp, sơn hảo hải vị, kén ăn vô cùng, món ăn bình thường đều không ăn. Nhìn thấy mấy thứ trên bàn, trong nhận thức của bọn họ đó đều là thứ cho heo ăn nha.

Tuy đều đói quắt queo rồi, nhưng không ai nâng đũa, bọn họ đều đang hoài nghi, giống như Triệu Giai có phải đang cố ý chỉnh bọn họ không.

Triệu Giai cầm đũa, rất rộng rãi nói: - Các vị đừng gò bó, ăn đi, ăn đi, làm việc cả ngày rồi, thật sự là đói chết ta.

Y nói xong liền là người đầu tiên nâng đũa ăn cơm.

Chúng ta đây đang gò bó sao?

Những đại thần kia đồng thời nhìn sang Triệu Giai, chỉ thấy trong chén của y cũng là những thứ "heo ăn" kia, nhưng y lại ăn vô cùng ngon, và từng miếng từng miếng cơm, cũng không quan tâm những món rau mặn kia đã bao nhiêu năm rồi, ném vào trong miệng là được rồi, ăn còn thoải mái hơn cả sơn hào hải vị nữa.

Nhiếp Chính Vương này đã bắt đầu ăn rồi, hơn nữa còn ăn ngon như vậy, ở đây hình như không chuẩn bị cho bọn họ nhiều thức ăn hơn nữa. Đám đại thần lại bắt đầu ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, bụng đói đến réo ầm lên, đấu tranh một hồi lâu, một người cuối cùng không nhịn được nữa cầm đũa lên bắt đầu ăn từng miếng từng miếng cơm lớn, phỏng chừng là đói quá, không ngờ ông ta cảm thấy món ăn này cũng không tệ, còn gật đầu với các đồng liêu.

Có người mở đầu, những người còn lại cũng chỉ đành cầm đũa ăn.

Tuy Lý Kỳ không quan tâm giá cả gì, cơm rau dưa cũng ăn không ít, nhưng ít nhất ngươi cũng phải làm cho có thể ăn được chứ. Thức ăn trong mâm này, vừa nhìn thì biết là một đầu bếp không được xếp hạng làm nha. Món ăn gì đây! Thấy những người còn lại đều ăn rồi, hắn cũng chỉ có thể cầm đũa lên.

Bởi vì những người này thật sự quá đói, những món này nhìn thì ghê tởm, nhưng ăn lại ngon.

*****

Những lưu dân ngồi xem thấy những đại thần này ai ai đều như sói nhai hổ nuốt, tướng ăn còn khó coi hơn cả bọn họ, bất giác đều ngây ra như phỗng, lần này thật sự khiến bọn họ mở rộng tầm mắt nha.

Rất nhanh, Triệu Giai giải quyết như gió cuốn mây tan tất cả đồ ăn, ngay cả một hột cơm cũng không chừa lại, hớp một miếng trà, lại lau miệng vài cái, ngước mắt quét quanh. Thấy bọn họ ăn cũng khá rồi, ha ha nói: - Thật ra nhìn vào tốc độ và lượng cơm mà một người ăn có thể nhìn ra một người làm bao nhiêu việc, có dụng tâm làm việc hay không. Nếu một người chậm rãi ăn sơn hào hải vị, thưởng thức rượu ngon món ngon, thì y nhất định không có làm việc, hơn nữa còn đang nghỉ phép nữa. Ngược lại thì giống như các vị hiện tại. Lúc nãy các vị vẫn luôn nói, có việc gấp bẩm báo, có rất nhiều việc phải xử lý, nhưng thật sự gấp như vậy, nhiều như vậy sao? Ta thấy không phải, chí ít các ngươi còn có thể mỗi ngày ăn những thứ kể trên, cũng phải hao phí hai ba canh giờ, có lẽ không chỉ vậy.

- Nhưng ăn một bữa cơm thật sự phải phí nhiều thời gian vậy sao? Ta từng cho rằng như vậy, nhưng hôm nay xem ra hình như cũng không hoàn toàn như thế. Cứ nói về bữa ăn này đi, từ lúc dọn món ăn lên bàn tới nay, các vị chỉ cần ước chừng một khắc thì đã ăn xong cả rồi, một bữa một khắc, tính cả ba bữa ăn cũng không đến nửa canh giờ. Chuyện có thể hoàn thành trong nửa canh giờ, mà các vị lại dùng hai ba canh giờ, các vị nói gấp, ta thật sự không nhìn ra các vị gấp chỗ nào.

- Nói đi cũng phải nói lại, nếu mỗi ngày các ngươi ăn cơm ở đây thì có thể tiết kiệm được hai canh giờ để làm những việc thực tế chút, vậy thì ta tin rằng các vị đều có thể làm đến mức thành thạo, việc gấp thì càng không cần nói đến. Không biết các vị có cho rằng như vậy không?

Các đại thần coi như nghe hiểu rồi, thầm nghĩ, tân quan thượng nhậm tam bả hỏa nha, không thể nào tránh được, nhưng không một ai lên tiếng, bởi vì bọn họ đều biết đây là câu hỏi khó mà Triệu Giai cho bọn họ, câu này đáp sao cũng là sai.

Triệu Giai nói mấy câu mở đầu khiến đám đại thần á khẩu không nói được, lại tiếp tục nói: - Các ngươi không phải có việc gấp à, sao ai ai cũng không lên tiếng vậy?

Việc gấp đến trước mặt ngươi cũng trở thành không gấp. Ngô Mẫn cũng bất chấp quá nhiều, vội nói: - Điện hạ, hiện tại phủ Đại Danh báo nguy, quân Kim sắp đánh qua Hoàng Hà rồi, chúng ta nên ứng phó thế nào nha!

Trương Bang Xương nói:

- Điện hạ, chúng ta khẩn trương điều Tây quân đến cứu viện đi.

Toát mồ hôi! Lại là Tây quân, Lý Kỳ nghe được thì thầm than một tiếng.

Ngô Mẫn lại nói: - Không thể, không thể. Sáng nay Tây bắc mới truyền cấp báo, Tây Hạ đột nhiên phái đại quân trú đóng ở biên cảnh Hoành Sơn của Đại Tống ta, bất cứ lúc nào cũng có khả năng phát động tiến công. Nếu điều Tây quân đến cứu viện, lỡ như Tây Hạ đột nhiên tấn công, thì Đại Tống ta sẽ bị giáp công hai mặt, đến lúc đó thì đại sự không ổn rồi.

Tưởng Đạo Ngôn nói: - Việc cấp bách hiện giờ là làm sao cứu viện phủ Đại Danh. Phủ Đại Danh là phòng tuyến cuối cùng của Khai Phong, nếu mất phủ Đại Danh, thì phòng tuyến Hoàng Hà sẽ rơi vào tay người Kim. Đến lúc đó, quân Kim vượt sông, chúng ta muốn phòng thủ cũng rất khó khăn.

Lý Kỳ nói: - Cứu phủ Đại Danh? Tưởng Ngự sử, ông nói thật thoải mái, làm sao cứu nha? Ông cũng không nghĩ xem, tại sao quân Kim lại chọn tấn công phủ Đại Danh, là vì quân chính phủ Đại Danh không chịu nổi. Tri phủ Đại Danh kia cả ngày chỉ biết ăn uống chơi đùa, bình thường hỏi triều đình cái này, đòi cái kia, nhưng đều lấy làm của riêng, làm sao đến tay chúng binh sĩ được. Hơn nữa, quan viên của phủ Đại Danh cũng không quan tâm quân chính, bố phòng trăm ngàn chỗ hở, bằng không, với thực lực của phủ Đại Danh thì làm sao có thể chỉ trong nửa ngày đã bị quân Kim liên tiếp công phá ba phòng tuyến chứ. Bây giờ cho dù chúng ta đi bố trí chỉ e cũng đã muộn rồi.

Tưởng Đạo Ngôn bị Lý Kỳ nói có chút chịu không được, nói: - Kinh tế sử, bây giờ nói những thứ này có ích gì chứ. Việc đã đến nước này, chúng ta nên nghĩ cách cứu chữa mới đúng.

Ông ta vừa nói thì ánh mắt của mọi người toàn bộ đều chuyển lên người Triệu Giai.

Triệu Giai dường như nghe rất chú tâm, cho đến khi bọn họ không lên tiếng, lúc này mới phản ứng lại, ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: - Các vị nói rất nhiều, nhưng bản vương cho rằng chúng ta chỉ cần làm một điểm thì tất cả nan đề đều giải quyết dễ dàng.

Trương Bang Xương vội hỏi: - Không biết điểm mà điện hạ nói là gì?

Triệu Giai cười nói: - Đánh lui quân Kim.

- Việc này

Mọi người không nói gì, ngươi đây không phải nói lời vô nghĩa sao, ta cũng biết mà.

Triệu Giai dường như nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, mỉm cười, nói: - Nếu chúng ta đều biết chúng ta nên làm gì, thì thành công hơn phân nửa rồi, một nửa còn lại chính là đối phương muốn gì?

Ngô Mẫn nói: - Mục đích của quân Kim đã lộ rõ rồi, bọn họ rõ ràng muốn xông đến phủ Khai Phong.

Triệu Giai gật đầu: - Vậy thì không phải. Quân Kim đánh rất nhanh, nhưng việc này cũng nói cho chúng ta một điểm là hậu phương của bọn họ không tiếp tế kịp, cho dù là đuổi kịp, nhưng cũng không thể duy trì lâu, cho nên, bọn họ chỉ có thể lựa chọn tốc chiến tốc thắng. Hơn nữa, đến Khai Phong đã là cực hạn của bọn họ rồi, bọn họ cũng không dám nam tiến, xâm phạm sâu hơn. Nếu là vậy thì rất có thể sẽ bị chúng ta cắt đứt tiếp viện, bắt rùa trong chậu. Vậy thì chúng ta chỉ cần kéo dài trận đánh này, quân Kim chắc chắn sẽ rút lui, mà mục tiêu của bọn họ là phủ Khai Phong, đã là như vậy, ta nghĩ muốn kéo dài trận chiến này, chỉ có một biện pháp.

Lý Kỳ nói: - Chính là bảo tồn binh lực, tử thủ Khai Phong.

Triệu Giai gật đầu nói: - Kinh tế sử nói rất đúng, nếu chúng ta chia quân đi cứu viện phủ Đại Danh, lại chia binh trú bên bờ Hoàng Hà, vậy binh lực của phủ Khai Phong nhất định sẽ suy yếu, hơn nữa còn suy yếu rất nhiều, bởi vì ngươi chắc chắn phải phái ra một lượng lớn binh lực, bằng không căn bản không thể hoàn thành hai nhiệm vụ nói trên. Nhưng chúng ta chắc chắn phải biết mình, quân Kim đích thực mạnh hơn chúng ta, một khi bị bọn họ công phá, đến lúc đó phủ Khai Phong nhất định không thu lại được.

Ngô Mẫn khẽ nhíu mày nói: - Vậy không biết ý của điện hạ là?

Triệu Giai cười nói: - Rất đơn giản, lập tức rút tất cả binh lực bố trí ở Hoàng Hà về, đánh một trận dài lâu với quân Kim ở Khai Phong này. Chỉ cần chúng ta phòng thủ phủ Khai Phong một cách hoàn mỹ, quân Kim chắc chắn rút lui. Các vị đừng thấy Tây Hạ thế tới hung mãnh, bây giờ bọn họ chỉ muốn quan sát, bởi vì bọn họ không đánh lại Đại Tống chúng ta ở rất nhiều mặt, giả như quân Kim công phá Khai Phong, bọn họ nhất định sẽ trở mặt xuất binh tấn công Đại Tống ta, khi đó chúng ta cũng không có cách nào ngăn cản. Nhưng nếu quân Kim rút lui, vậy Tây Hạ cũng nhất định sẽ rút lui, không đáng để lo nghĩ. Cho nên, việc trước mắt chúng ta phải làm là tử thủ Khai Phong, những chuyện khác nghĩ nhiều cũng vô dụng.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<