Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0931

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0931: Vô gian đạo
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

- Là một đầu bếp và đồng thời cũng được sinh ra trong một gia đình làm nghề đầu bếp như ta đây, tuyệt đối hiểu được những suy nghĩ của cô lúc đó. Lý Kỳ liên tục gật đầu, lại nói: - Sau đó, sự xuất hiện của Giải Hoàng yến, khiến cho cô ý thức được cơ hội thực sự đã tới rồi.

Trương Xuân Nhi ừ một tiếng, nói: - Thái Thái sư từ trước tới nay đều là khách quý của Tứ Quốc Yến, hơn nữa đánh giá của ông ấy lại hết sức quan trọng, tuy rằng lúc đó ông ấy đã trí sĩ ở nhà, nhưng ta biết rằng, Hoàng thượng vẫn còn rất coi trọng ông ta, đặc biệt trên phương diện ăn uống, cho nên, nếu như có Thái Thái sư tương trợ, mọi việc sẽ trở nên thuận lợi rất nhiều. Quan trọng hơn nữa là, ta còn nghe nói, Tả tổng quản đang tìm kiếm người nối nghiệp.

Lý Kỳ nói: - Cho nên, đối với cô Giải Hoàng yến được xem như là tấm ván cầu để cô tiến vào ngự thiện phòng.

Trương Xuân Nhi nói: - Đúng vậy, vì thế ta cũng đã bỏ ra những nỗ lực lớn nhất, chỉ tiếc bởi vì sự xuất hiện của ngươi, cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc. Thực không dám dấu diếm, ta lúc ấy rất không phục, ta cũng đã từng nếm thử qua món gạch cua đậu hủ kia của ngươi, không phải ta Trương Xuân Nhi nói mạnh miệng, hương vị món gạch cua đậu hủ kia của ngươi, so với món 'Trăm tử ngàn tôn' của ta hơi kém hơn một chút, chỉ vì đồ ăn của ngươi bưng lên cuối cùng, mà trước đó Thái sư bọn họ đã nếm qua tương đối nhiều thức ăn dầu mỡ, vì vậy càng làm nổi bật hương vị món ăn kia của ngươi, tuy nhiên, trọng yếu nhất vẫn là những ngôn luận kia của ngươi, nếu không, cuối cùng là ai thắng, cái đó còn chưa biết được.

Lý Kỳ cười nói: - Trương Nương Tử, cũng không thể nói như vậy được, món ăn kia của cô, chẳng phải là cũng có ý vỗ mông ngựa nịnh bợ đấy thôi, chỉ có điều là mỗi người lựa chọn sử dụng cách thức không giống nhau, hơn nữa, nếu là tỷ thí, đương nhiên là dựa vào bản lĩnh, kết quả là ta thắng, hơn nữa, ta thắng hợp tình hợp lý.

- Điều này ta biết.

Trương Xuân Nhi bất đắc dĩ gật đầu, lời nói xoay chuyển, đáp: - Nhưng điều này cũng không có nghĩa là ta sẽ cho rằng tài nấu nướng của ngươi cao hơn ta một bậc, vì vậy, ta vẫn muốn đường đường chính chính tỉ thí với ngươi một phen. Thêm nữa về sau, ngươi tiến vào ngự thiện phòng, rồi đại biểu Đại Tống ta tham gia Tứ Quốc Yến, trong thâm tâm của ta lại càng thêm tức giận. Bởi vì tư cách này vốn dĩ là thuộc về ta.

Lý Kỳ nói: - Ta không biết hoá ra Giải Hoàng yến đối với cô còn có thêm một tầng ý nghĩa như vậy, nhưng cho dù là ta có biết, ta cũng vẫn là dốc toàn lực cướp lấy thắng lợi, bởi vì Giải Hoàng yến đối với ta mà nói, đồng dạng cũng rất quan trọng, hơn nữa, sự tình này cũng qua đã lâu, hiện tại dù có nói cái gì, thì cũng không làm nên chuyện gì rồi.

- Đung vây! Bây giờ có nói nhiều hơn nữa thì cũng không thay đổi được gì nữa rồi.

Trương Xuân Nhi gật đầu, nói: - Nhưng ta rất muốn biết. Ngươi vì sao chính là không chịu cùng ta đọ sức thêm một lần nữa.

Lý Kỳ a một tiếng, cười đáp: - Vấn đề này e rằng cô giữ ở trong lòng đã lâu rồi, nhưng câu trả lời cô hẳn là cũng biết, kỳ thật cô là đệ nhất nữ đầu bếp ở Đông Kinh, tuyệt đối có tư cách cùng ta tỷ thí một phen, tuy nhiên, cô chẳng lẽ không biết từ ngày cô rời khỏi Phàn Lâu, cô đã trở thành kẻ địch của ta. Nếu đã là kẻ thù, ta đương nhiên sẽ không cho cô nửa phần mặt mũi, ngươi càng muốn thi với ta, ta lại càng không thi đấu với cô. Đối phó với kẻ thù, ta từ trước đến nay đều không nhân từ nương tay, cho dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt.

- Quả nhiên là như thế.

Trương Xuân Nhi than nhẹ một tiếng, nói: - Ngươi chẳng lẽ cũng cho rằng ta rời khỏi Phàn Lâu là sai sao?

Lý Kỳ nói: - Ta nói không chính xác, nhưng theo cá nhân tôi thấy. Cô làm như vậy thì không được đúng cho lắm, Phàn lão gia đối với cô có ơn cứu mạng, công ơn nuôi dưỡng. Cô làm như vậy chẳng lẽ không phải là vong ân phụ nghĩa sao?

Trương Xuân Nhi hỏi ngược lại: - Túy Tiên Cư Tần phu nhân và Ngô chưởng quỹ đối với ngươi cũng có ơn cứu mạng, ơn tri ngộ, vậy vì sao ngươi không vì ân tình này, mà bán mình cho Túy Tiên Cư, vì sao lại tìm đủ mọi cách, từ trong tay Tần phu nhân đòi bằng được năm cổ phần, không sợ nói cho ngươi biết, ta rời khỏi Phàn Lâu, nguyên nhân lớn nhất chính là do chịu ảnh hưởng từ ngươi.

Cách nói này quả thật khiến Lý Kỳ sửng sốt, nghĩ thầm cũng đúng, nếu như với tính cách của hắn, e là cũng khó có thể ở lại Phàn Lâu cả đời làm đầu bếp, chần chờ một lát, mới nói: - Theo như thực tế trước mắt có thể thấy rằng, Tần phu nhân, Ngô đại thúc đều là đạt được lợi ích nhiều hơn, còn Phàn Lâu bởi vì sự ra đi của cô, mà tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, ta nghĩ ví dụ này của cô rất khó khiến người khác tin phục.

- Nhưng sự thật chính là như thế.

Trương Xuân Nhi nói: - Người đi lên chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp. Trước khi có sự xuất hiện của ngươi, ta đã từng nghĩ rằng đầu bếp là cả đời phải ở trong bếp, nhưng là ngươi nói cho ta biết, kỳ thật đầu bếp còn có thể làm rất nhiều, thậm chí là so vơi người bình thường còn co thê phần nào đó xuất sắc hơn, ta nhìn thấy ngươi, còn có Thái viên ngoại đều đã trở thành Đông Kinh đệ nhất phú thương, ngươi thậm chí còn đã lên làm quan, ta nghĩ ta tại vì sao lại không làm như thế chứ. Nếu như ta lúc này mà không thay đổi, vậy thì ta phải ở lại trong bếp cả cuộc đời, kết cục chỉ sợ giống như Túy Tiên Cư tiền nhiệm đầu bếp của ngươi, Chu sư phó, không kém bao nhiêu.

Mà về phương diện này, thì Phàn Lâu không cách nào cho ta được, bởi vì Phàn lão gia sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào từ trong tay Phàn Thiếu Bạch cướp đi Phàn Lâu, ta tự thấy buôn bán không phải là đối thủ của Phàn lão gia, cho nên, ta lựa chọn tự lập môn hộ, về điểm này ta từ trước tới giờ đều không thấy có bất kỳ điều gì bất ổn. Về phần ân tình của Phàn lão gia, ta nghĩ không nên dùng cả cuộc đời của ta để trả nợ, nếu vậy thì ta sống còn có ý nghĩa gì nữa. Ta đã vì Phàn Lâu của ông ấy cần cù chăm chỉ làm đồ ăn mười mấy năm, có lẽ là cũng đã trả gần đủ nợ rồi. Tuy nhiên, việc Phàn lão gia qua đời, nằm ngoài dự liệu của ta, ta kỳ thật sớm là có thể đi rồi, chẳng qua là khi đó sức khỏe của Phàn lão gia không tốt, vì vậy ta mới đợi cho đến khi sức khỏe của ông ấy có chuyển biến tốt mới rời khỏi đấy, nhưng thật không ngờ, ông ấy cuối cùng vẫn là đi mất rồi.

Không thể tưởng được xuất phát điểm của sự việc, vẫn lại là ta. Lý Kỳ nghĩ cũng thấy buồn cười, nói: - Có thể cô nói rất có lý, bất cứ kẻ nào cũng đều không thích khuất phục dưới trướng người khác, nhưng cô vì sao phải viết lá thư này, vì sao lại muốn làm sụp đổ Phàn Lâu?

Trương Xuân Nhi lắc đầu đáp: - Về điểm này, rất lâu trước đây ta đã giải thích rồi,

*****

Trương Xuân Nhi lắc đầu đáp: - Về điểm này, rất lâu trước đây ta đã giải thích rồi, sự ra đi của ta tuyệt đối là không thể gạt được Phàn lão gia, tuy rằng Phàn lão gia lúc ấy đã đem đại bộ phận kinh doanh giao cho Phàn Thiếu Bạch, nhưng người cầm lái thực sự vẫn là ông ấy, cho nên, một khi ta rời khỏi, ngay lập tức sẽ có người đi báo với Phàn lão gia, nếu như đã như vậy, không bằng tự chính mồm ta nói cho ông ấy biết, cùng ông ấy giải thích rõ ràng. Về phần nói làm sụp đổ Phàn Lâu, ta cảm thấy điều này cũng tương tự như quan hệ giữa Túy Tiên Cư các ngươi và Phỉ Thúy Hiên, có câu là một núi không thể chứa hai hổ, nếu ta lựa chọn tự lập môn hộ, ta nhất định phải đánh bại Phàn Lâu, hơn nữa, Phàn Thiếu Bạch cũng không sẽ bỏ qua chho ta, Kim Lâu và Phàn Lâu tranh giành cao thấp, là điều không thể tránh được.

Lý Kỳ bỗng nhiên liếc mắt nhìn Trương Xuân Nhi, nửa đùa nửa thật nói: - Ta tin rằng ta và Thái viên ngoại không phải là nguyên nhân thực sự khiến cô rời khỏi Phàn Lâu đâu.

Trương Xuân Nhi nhẹ nhàng cười, nói: - Đây mới chính là chuyện ngươi quan tâm nhất phải không?

Lý Kỳ gật gật đầu nói:

- Tuy rằng ta đối với cách làm này của cô cảm thấy có chút bất mãn, nhưng ta ít nhất cũng có thể lý giải được, thực không dám dấu diếm, nếu lúc trước Túy Tiên Cư không chịu bán cổ phần cho ta, ta cũng sẽ chọn đi khỏi đó, nhưng cách làm có lẽ cũng sẽ không giống với cô, ta sẽ đợi đến lúc thích hợp nhất. Tuy nhiên điều này không quan trọng, mỗi người có một suy nghĩ riêng, điều kiện tiên quyết là không làm chuyện thương thiên hại lí. Nhưng, cô rời khỏi đó nguyên nhân cũng không phải đơn thuần vì muốn tự lập môn hộ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến ta coi cô là kẻ địch.

Trương Xuân Nhi hỏi: - Vậy thì ngươi còn biết được chuyện gì nữa nào?

Lý Kỳ nói: - Kim quốc.

Trương Xuân Nhi đột nhiên cười khanh khách.

Lý Kỳ hỏi: - Sao vậy? Chẳng lẽ ta nói sai sao?

Trương Xuân Nhi lắc đầu, đáp: - Ngươi không có nói sai, ta chính xác là đang giúp Kim quốc làm vài việc.

Người đàn bà này đang chơi trò gì vậy? Như vậy cũng thật thà quá đi, chẳng lẽ ả muốn thuyết phục ta đầu nhập vào Kim quốc, hẳn là không ai lại ngu xuẩn đến cấp độ này đâu! Lý Kỳ nói: - Cô coi như một nửa là người Hán, cô làm như vậy không sợ lương tâm cắn rứt sao.

Trương Xuân Nhi đáp: - Nhưng Kim quốc cho ta hết thảy những gì ta muốn. Hơn nữa, cũng chỉ có Kim quốc là đồng ý cho ta tất cả, ta chẳng lẽ còn có lựa chọn khác sao? Tuy rằng Kim quốc tiêu diệt Liêu quốc, nhưng ta lại tuyệt nhiên không hận Kim quốc, ngược lại là vô cùng vui mừng nhìn thấy Liêu quốc diệt vong, tốt nhất là có thể giết chết tên hôn quân Da Luật Diên Hi kia.

Nói tới đây, ả kiềm chế vài phần, dường như không muốn tại đây miêu tả quá nhiều về những ân oán này, một lần nữa quay trở lại đề tài chính. Nói: - Đang lúc ta vô cùng hâm mộ ngươi và Túy Tiên Cư của ngươi phát triển không ngừng, thì sư huynh của ta đột nhiên phái người đưa tin cho ta, nói huynh ấy đã trở thành ngự trù Kim quốc, và còn có thể đến Đông Kinh tham gia Tứ Quốc Yến. Huynh ấy còn khuyên ta cũng đầu nhập vào Kim quốc, tuy nhiên, nguyên nhân khiến ta lay động nhất vẫn là, bọn họ sẽ cho ta một quán rượu. Trong số bảy mươi hai cửa hàng chính ở Đông Kinh, ta hiểu rõ nhất không phải ai khác chính là Phàn Lâu đối thủ lâu năm của Phàn Lâu, hơn nữa, ta cũng biết, Phàn viên ngoại bị Phàn Lâu chèn ép đã bắt đầu nảy sinh ý định từ bỏ từ lâu rồi, hơn nữa Túy Tiên Cư quật khởi, lão sớm đã lực bất tòng tâm rồi, vì thế ta liền lặng lẽ từ trong tay Phàn viên ngoại mua lại Phàn Lầu, và cho lão một số tiền mà lão có cố gắng cả đời cũng không thể kiếm được, điều kiện chính là bắt lão phải rời khỏi Đông Kinh.

- Lúc ấy cô thật sự đã giấu được rất nhiều người, bao gồm cả ta ở bên trong. Lý Kỳ hồi tưởng lại tình hình lúc ấy, vẫn không hết ngạc nhiên, hắn trước kia vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Kim quốc chọn Trương Xuân Nhi, trên người Trương Xuân Nhi rốt cục là có cái gì đáng giá để Kim quốc tin tưởng thế, hiện giờ hắn cuối cùng cũng biết, hoá ra Trương Xuân Nhi là một người Khiết Đan, hơn nữa đối với Kim quốc ngự trù còn có một tầng quan hệ như vậy. Lại nói: - Tuy nhiên, thiên hạ này làm gì có bữa cơm miễn phí, một quán rượu đối với một quốc gia mà nói, có lẽ không đáng kể gì, nhưng ta tin rằng Kim quốc cũng sẽ không tự dưng không có lý do gì mà tặng cho cô.

Trương Xuân Nhi nói: - Ngươi nói không sai, yêu cầu của bọn họ nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, chính là bắt ta phải thăm dò kỹ càng tất cả tình hình các vùng lân cận Đông Kinh, bao gồm địa hình, bố phòng, cùng với cấm quân. v. v

Lý Kỳ hỏi: - Cô làm được rồi.

Trương Xuân Nhi ngập ngừng một chút, rồi đáp: - Có thể nói là ta đã làm tất cả những gì ta có thể làm được, nhưng cũng không thể nói là hoàn thành tròn vẹn.

Trong mắt Lý Kỳ lóe lên một tia sát ý, thản nhiên nói: - Xem ra Kim quốc đối tên gián điệp là cô tỏ ra rất hài lòng.

Trương Xuân Nhi cười đáp: - Có thể nói như vậy.

Lý Kỳ nói: - Ta tin rằng lúc cô biết được tất cả mọi chuyện ở đây, cô cũng biết được là Kim quốc muốn làm chuyện gì chứ?

Trương Xuân Nhi gật đầu đáp: - Bọn họ nói rõ ràng như vậy, ta làm sao có thể không biết được chứ, hiển nhiên, Kim quốc lúc ấy đang vạch kế hoạch tiến công Đại Tống. Có lẽ có một điểm mà ngươi không hề hay biết, kỳ thật chuyện này và việc Hột Thạch Liệt Bột Hách tới kinh lúc ấy hoàn toàn không có chút liên quan nào, tất cả sự việc trong đó y đều không hề tham gia, kẻ chủ mưu đứng đằng sau là một người khác.

Trong lòng Lý Kỳ sớm đã có đáp án, nhưng hắn vẫn hỏi tiếp: - Nếu như cô không ngại, ta rất muốn biết.

- Chính là Kim quốc nhị Thái Tử, Hoàn Nhan Tông Vọng. Trương Xuân Nhi đáp.

Quả nhiên là người này, gã lên kế hoạch lâu như vậy, thảo nào mà bây giờ lại vội vàng đến thế. Lý Kỳ nói: - Hóa ra là gã à! Vậy thì không có gì kỳ lạ cả.

Nói đến đoạn này, hắn nhướng mắt lên nhìn về phía Trương Xuân Nhi, rồi nói:

- Nói mãi nói mãi, làm cho ta trở nên hồ đồ mất rồi, cô tại sao lại nói hết mọi chuyện cho ta biết? Chẳng lẽ cô muốn khiến cho ta đầu nhập vào Kim quốc, nếu là như vậy, ta đây chỉ có thể nói là đối với cô vô cùng thất vọng, hơn nữa, ta là quan viên Đại Tống, cô cho rằng sau khi cô thẳng thắn nói ra, còn có thể đi ra khỏi đây sao?

Trương Xuân Nhi cười hỏi: - Ngươi cho rằng ta sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy sao?

Lý Kỳ lắc đầu đáp: - Không đâu, vì thế cho nên ta đối với việc này cảm thấy hết sức tò mò.

Trương Xuân Nhi nói: - Kinh Tế Sử ngươi thông minh như vậy, chẳng nhẽ không đoán ra được một chút nào sao?

Lý Kỳ thành tâm thỉnh giáo đáp: - Không phải ta giả vờ khiêm tốn, đối với mục đích lần hành động này của cô, ta thật sự là không có đầu mối nào, kính xin Trương Nương Tử chỉ giáo.

*****

Đây đúng là một lời nói rất thật nha, hắn cho tới lúc này vẫn không hiểu nổi dụng ý của Trương Xuân Nhi ở chỗ nào.

- Có thể làm cho Kinh Tế Sử nghĩ mãi không ra, ta thật sự cảm thấy rất là kiêu hãnh. Trương Xuân Nhi ha hả cười, nói: - Kỳ thật lý do rất đơn giản. Chính là Kim quốc đã chuẩn bị tiến binh Đại Tống rồi.

Lý Kỳ nhướn mày, nói:

- Lý do này thật đúng là độc đáo, xin lắng tai nghe.

Trương Xuân Nhi nói: - Lần này sứ giả của Kim quốc đến kinh, thuận tiện mang cho ta một phong thư, trong thư nói cho ta biết, nhiều nhất không quá ba tháng, Kim quốc sẽ xuất binh tiến công Đại Tống, để cho ta chuẩn bị làm tốt việc nội ứng.

Lý Kỳ thắc mắc: - Trong thư chẳng lẽ còn có nói, bảo cô đem hết thảy mọi chuyện này nói cho ta biết.

- Đương nhiên không có.

Trương Xuân Nhi cười đáp: - Tới tìm ngươi, là ý của một mình ta.

Lý Kỳ cau mày nói: - Nói cách khác. Cô đã phản bội Kim quốc.

Trương Xuân Nhi gật gật đầu đáp: - Cũng không thể nói như vậy được, bởi vì ta vẫn vốn không có quy thuận Kim quốc.

- Vì sao?

- Nguyên nhân phía trước ta đã nói.

Lý Kỳ kinh ngạc ồ một tiếng, trầm ngâm một lát, lắc lắc đầu hỏi: - Thật sự là rất có lỗi, ta đầu óc ngu dốt, không biết cô nói nguyên nhân là cái gì?

Trương Xuân Nhi cười đáp: - Phía trước ta có nói qua, nguyên nhân chủ yếu ta đáp ứng Kim quốc, là vì Kim quốc cho ta một quán rượu, để cho ta tự lập môn hộ chứ không phải ta chủ động muốn đi giúp Kim quốc làm việc, ta hận nhất là Liêu quốc, nhưng so sánh với Kim quốc mà nói, ta đối với Đại Tống càng có nhiều cảm tình hơn. Trong hai năm qua. Ta thật sự là chăm chỉ nghiêm túc chăm sóc quản lý Kim Lâu, thực sự không phải là biến Kim Lâu trở thành một vỏ bọc ngụy trang, để đi làm một số chuyện đáng xấu hổ. Tới được ngày hôm nay, Kim Lâu đã có thể cùng Túy Tiên Cư, Phàn Lâu đứng ở trên cùng một độ cao. Ta không phủ nhận trên phương diện này, Kim quốc đã cho ta một sự hỗ trợ rất lớn, nhưng tự chính bản thân ta cũng bỏ ra rất nhiều. Hơn nữa, cải cách của ngươi đã đem lại cho những thương nhân như chúng ta rất nhiều ích lợi, ta rất thích ở trong môi trường này, ta cũng không hy vọng có bất kỳ kẻ phá hỏng môi trường này. Quan trọng nhất là, ta muốn thoát khỏi Kim quốc, chân chân chính chính trở thành người đứng đầu Kim Lâu, chứ không phải là làm một con rối.

Nhưng mà, Kim quốc lại muốn tiến công Đại Tống, một khi Đại Tống diệt vong, chỉ dựa vào tác phong man rợ của tộc Nữ Chân kia, bọn họ căn bản cũng không hiểu được cái gì gọi là buôn bán, đến lúc đó cố gắng của ta, chắc chắn sẽ như nước chảy về biển đông.

- Thì ra là thế. Lý Kỳ gật gật đầu, thầm nghĩ, nữ nhân này dã tâm thật đúng là rất lớn a, ta quả nhiên là đã khinh thường ả. Cười nói: - Chỉ sợ Hoàn Nhan Tông Vọng có chết cũng không nghĩ đến, gã không ngờ sẽ bị một nữ nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, không thể không nói một câu, ta hiện tại thật sự rất bội phục sự quyết đoán này của cô, cô đầu tiên là lợi dụng Kim quốc thoát khỏi Phàn Lâu, chiếm được Kim Lâu, hiện giờ lại muốn lập lại chiêu cũ, lợi dụng Đại Tống, giúp cô thoát khỏi Kim quốc, hoàn toàn có được Kim Lâu, có thể dễ dàng ứng phó giữa hai đại quốc một cách thành thạo, cô có lẽ đúng là người đầu tiên. Nhưng, cô có nghĩ tới hay không, thành bại của cuộc chiến tranh này, cô chẳng qua chỉ là một nhân tố rất nhỏ, không thể đạt đến tác dụng quyết định, nếu chẳng may, Kim quốc vẫn là kẻ thắng lợi cuối cùng, cô sẽ gặp lâm loại tình cảnh nào đây?

- Ta đương nhiên là có nghĩ tới, kỳ thật trước khi ta tới tìm ngươi, ta cũng đã đấu tranh rất lâu, nhưng nếu như ta không tới tìm ngươi, ta cũng không phải là Trương Xuân Nhi nữa rồi. Trương Xuân Nhi sắc mặt kiên quyết nói: - Có thể theo cách nhìn của người, ta là một kẻ hai mặt, một tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, nhưng trong mắt của ta, ta chỉ là đang cố gắng có được thứ mà ta muốn, từ trước tới nay đều là như thế, chưa bao giờ thay đổi qua.

- Đúng vậy a, tuy rằng biểu hiện ở bên ngoài, cô đang không ngừng thay đổi chiến thuật, nhưng suy nghĩ của cô, mục đích của cô chưa bao giờ dao động cả, hoặc có thể nói mục tiêu những nỗ lực của người chưa bao giờ thay đổi. Lý Kỳ gật đầu, nói:

- Kỳ thật hẳn là còn một điều mà cô chưa nói ra, đó chính là ta tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ để cô sống đến khi quân Kim đánh tới Đông Kinh, cô thời điểm này tới đây, trước mắt mà nói, đã cứu được nửa cái mạng của cô rồi.

Trương Xuân Nhi lại không cho là như vậy, đáp: - Ta tuy chỉ là một nữ tử, nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức đến một đường lui cũng không giữ lại cho mình, có lẽ ngươi cho là, ta có chắp thêm cánh cũng không thoát được rồi, nhưng nếu ta đã muốn đi, ngươi căn bản là giữ không nổi.

Xem ra hiểu biết của ta về ả, vẫn còn xa xa chưa đủ nha! Lý Kỳ nghe xong đôi mày hơi nhíu xuống, nếu để cho Trương Xuân Nhi chạy mất, vậy thì đối với hắn đúng thật là nỗi nhục nhã lớn, bởi vì hắn vẫn cho là tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của mình, đáng tiếc sự thật dường như là không phải như thế. Mới nói: - Nhưng hiện tại, cô dường như đã chặn mất con đường sống còn lại này rồi, cô làm sao lại có thể nắm chắc, bây giờ ta sẽ giữ lại tính mạng này cho cô.

Trương Xuân Nhi đáp: - Ta tới tìm ngươi, cũng đã chứng minh ta bất chấp tất cả rồi. Ta nghĩ ta đối với ngươi mà nói, còn có một chút giá trị lợi dụng, hơn nữa, ta còn là ân nhân cứu mạng của ngươi.

- Ồ đung rồi, thiếu chút nữa đã quên mất cô là ân nhân cứu mạng của ta rồi, thuận tiện hỏi một câu, cô tại sao lại cứu ta? Chắc không có khả năng cô khi đó đã cho rằng ta chính là Chúa cứu thế của Đại Tống chứ.

- Đương nhiên không phải, ta cứu ngươi, là bởi vì giữa chúng ta còn có một trận đọ sức chưa có hoàn thành. Khi đó ta còn chưa nghĩ được lâu dài như vậy.

Lý Kỳ đối với lời nói này của ả biểu hiện vô cùng tin tưởng không hề nghi ngờ, bởi vì đều đã tới lúc này rồi, ả cũng không cần thiết phải giấu diếm hắn nữa rồi. Nói:

- Nhưng thành ý mà cô biểu hiện ra đây, vẫn còn chưa đủ để khiến cho ta từ bỏ ý niệm giết cô trong đầu.

Trương Xuân Nhi cười đáp: - Ta có thể nói cho ngươi biết, tất cả những gì mà ngươi muốn biết, nhưng, đầu tiên ngươi nhất định phải đáp ứng ta vài yêu cầu.

Lý Kỳ nói: - Nếu ta không đồng ý thì sao.

- Vậy thì coi như ta chưa nói gì cả.

- Việc này là không thể được, ta tự vấn thấy làm không được.

- Vậy thì tùy ngươi thôi. Có điều ta dám nói, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ phải hối hận.

- Cô là đang uy hiếp ta sao?

- Chưa phải là uy hiếp, ta chỉ là đang nói chuyện làm ăn với ngươi. Không thể nào có chuyện ngươi tuyệt không bỏ ra chút gì, lại có được tất cả những gì ngươi muốn, đây cũng không phải là việc mà một thương nhân nên làm, ta tới nơi này

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<