Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0909

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0909: Lòng ta đang khóc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Không hổ là Cao Nha Nội ai gặp cũng hận, cái miệng ti tiện này đúng là khiến người ta hết nói nổi.

Một khoảnh khắc trầm lặng qua đi, trong lòng mọi người ở đây đều phải giơ lên ngón tay cái về hướng y, khâm phục cực kỳ, chuyện thế này, y cũng dám lớn tiếng đọc thẳng ra trước công chúng như vậy, phải biết rằng đương sự cũng đang ở đây, hơn nữa, đương sự này còn là đại quan tam phẩm trong triều nữa chứ.

Chỉ sợ, ngoại trừ Cao Nha Nội đơn thuần đáng yêu, cũng không ai có thể làm ra chuyện như thế này được.

Kỳ thật từ sau khi Vương Tuyên Ân đi rồi, Cao Nha Nội luôn có một kiểu cảm giác độc cô cầu bại, cuộc sống yên tĩnh, khiến y mất đi sự kích thích, điều này khiến y rất buồn bực, bây giờ, cuối cùng đã xuất hiện một tin tức mang tính bùng nổ, y không vui sao được, hơn nữa đối tượng còn là Lý Kỳ mà bình thường đã nhiều lần lừa dối y, vui sướng khi người khác gặp họa là chuyện chắc chắn. Đương nhiên, y vui sướng khi người khác gặp họa, cũng không phải muốn Lý Kỳ chết sớm một chút, chỉ là y muốn cười nhạo, không có ý gì khác, đơn thuần là vui sướng khi người khác gặp họa thôi.

Tin tức này từ chỗ Cao Nha Nội vừa truyền ra, trong Túy Tiên Cư giống như cái nồi bị nổ tung, mọi người vừa dùng ánh mắt liếc nhìn Lý Kỳ, vừa xì xào bàn tán.

Lý Kỳ nhìn vẻ mặt tươi cười kia của Cao Nha Nội đơn thuần ngây thơ, chỉ muốn cởi giày ném xuống, ngươi vui sướng khi người khác gặp họa, ta không trách ngươi, bởi vì bình thường ta cũng vui sướng khi người gặp họa đối với ngươi không ít, nhưng ngươi không thể lộ liễu như vậy nha, quá là không nể mặt mà.

- Lý Kỳ...

Trong lòng Tần phu nhân căng thẳng, thầm nghĩ, chuyện mà mình lo lắng, cuối cùng đã xảy ra rồi sao? Nhưng mới kêu lên một cái tên, chợt thấy khóe miệng Lý Kỳ vẫn mang nụ cười, kinh ngạc nói:

- Lý Kỳ, đã đến lúc này rồi, sao ngươi vẫn còn cười được?

Chết tiệt! Lộ mẹ nó rồi! Xem ra đã quen làm đạo diễn rồi, giờ quên mất tố chất cơ bản của một diễn viên mất rồi. Trong nháy mắt Lý Kỳ đã làm ra bộ dạng buồn khổ, nói:

- Ta... ta đâu có cười chứ!

Tần phu nhân nhíu cặp lông mày kẻ đen, nói:

- Không đúng, rõ ràng là ta vừa mới thấy ngươi mỉm cười.

Lý Thanh Chiếu gật đầu nói:

- Ta nhìn thấy rồi.

- Ách... Được rồi, ta đang khóc trong lòng.

- Uhm?

Lý Kỳ liếc mắt một cái, hời hợt nói:

- Được rồi, được rồi, không đùa các người nữa, chẳng lẽ ta không nên cười sao? Tin tức này đúng là hoang đường nhất thiên hạ, các người cũng đều biết, Lý Kỳ ta là loại người chính trực, tham ô thụ hối gì đó, bốn chữ này không dính dáng gì đến ta nha!

Nếu như nói ngươi cũng được coi như là người chính trực, thì cũng chỉ là ngươi tham ô kiêu ngạo hơn một chút so với người khác, còn không dính dáng đến? Thì chỉ có ta biết, đã có vài khoản rồi. Tần phu nhân tức giận liếc nhìn Lý Kỳ, đang muốn mở miệng.

Ánh mắt Lý Kỳ bỗng nhiên nhìn xéo qua bên cạnh, nhỏ giọng nói:

- Phu nhân, cha người đang nhìn qua đây, mau nở một nụ cười an ủi đi.

Tần phu nhân thoáng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một đám cá sấu lớn đang đứng trước cửa Thiên Thượng Nhân Gian, Thái Kinh, Cao Cầu, Vương Trọng Lăng đều là những người lẫy lừng, hơn nữa, ánh mắt đều hướng tới bên này, chẳng những không cho Lý Kỳ một nụ cười an ủi, ngược lại còn lui sang bên cạnh một bước, nhỏ giọng nói:

- Nụ cười an ủi cái gì, câu này của ngươi có ý gì?

Hức!Mụ nội! Có cần phải phủi sạch quan hệ nhanh như vậy không. Lý Kỳ sách một tiếng, nói:

- Người quên lời thề non hẹn biển của chúng ta... ồ không, nên là sự hợp tác chúng ta rồi à.

Tần phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, tức giận nói:

- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, lúc ấy ta đã nói rõ ràng, là ngươi chấp nhận, ta không chấp nhận.

Lý Thanh Chiếu hiếu kỳ nói:

- Gì mà ngươi chấp nhận, ta không chấp nhận?

- Chuyện này à...

- Ồ, tỷ tỷ. Chuyện chúng ta nói là trên phương diện hợp tác làm ăn.

Tần phu nhân vội vàng chen ngang lời nói của Lý Kỳ.

Lý Thanh Chiếu hồ nghi liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Lúc này, Cao Nha Nội ở dưới lầu lại hét lên:

- Ay, Lý Kỳ, rốt cuộc ngươi đã tham ô bao nhiêu? Nói thầm cho ta biết đi.

Tên tiểu tử Hồng Thiên Cửu kia cũng hét theo:

- Đại ca, trong đó có đồ vật gì thú vị hay không, nói nghe một chút đi.

Ngươi đang gào lên trước mặt nhiều người như vậy, còn có thể nói thầm sao? Ngươi đây là đang hại ta à! Đau đầu nha! Lý Kỳ cả giận nói:

- Ta nói hai người các ngươi có phải ăn no rỗi việc hay không, loại tin đồn này các ngươi cũng tin? Thật đúng là không biết cái gì hết.

Người vừa nãy cầm tờ Nhật Báo Chuối Tiêu sợ bị Lý Kỳ trả thù vì chuyện này, vội vàng nói:

- Không sai, không sai, tin tức trên tờ báo này quả thực không thể tin, hơn nữa trên đó cũng không có nói Kinh Tế Sử tham ô nhận hối lộ, chỉ nói là khi ngài ấy ăn tết, có nhận một chút lễ nhỏ.

Cao Nha Nội ừ hử một tiếng, nói:

- Tên tham quan nào không thu lễ hả!

- Khang nhi, còn thật là làm càn quá rồi.

Lần này không cần Lý Kỳ ra tiếng, Cao Cầu đứng ở trên lầu liền phẫn nộ quát.

- YAA. A. A.. ! Quên mất cha ta cũng ở đây.

Cao Nha Nội cúi đầu, lập tức trốn phía sau Chu Hoa.

Ha ha! Cha ngươi cũng không phải một người sạch sẽ, ngươi là châm chọc lão tử đây, hay là châm chọc lão tử ngươi hả! Lý Kỳ thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, nhưng lại thấy Tần phu nhân lại nhìn qua, vội vàng đổi thành vẻ mặt buồn bực.

Không ngờ rằng một số động tác nhỏ này của hắn, toàn bộ đều nằm trong mắt Tần phu nhân, thấy chính hắn cũng xem như không có chuyện gì, thầm nghĩ, tin tức này nhất định là giả, nên cũng không có suy nghĩ quá nhiều.

Cao Cầu lại nói:

- Khang nhi, con lên đây một lát.

- Vâng! Hài nhi lên ngay.

Cao Nha Nội thấy lão tử gọi đích danh y rồi, muốn trốn cũng không được, đành phải đưa tờ báo trong tay cho Chu Hoa ở bên cạnh, hai tay nhấc vạt áo trước, vội vội vàng vàng chạy lên lầu.

Lý Kỳ nhìn thấy, thật sự cũng nhịn không được nữa, bật cười.

Cao Cầu tức giận tới sắp bất tỉnh rồi, quát:

- Con làm gì vậy? Là ta kêu con đem tờ báo đó lên.

Những người còn lại đồng loạt cúi đầu, hai vai khẽ rung, có lẽ bọn họ đều đang nghĩ, nếu ta có một đứa con trai như vậy, thế nào cũng bị tức chết mất thôi.

Cao Nha Nội a một tiếng, còn chưa chờ y kịp phản ứng, Chu Hoa đã tiến lên, đem tờ báo tới, cúi đầu, lén cười nói:

- Nha Nội, đây.

*****

Cao Nha Nội ngẩn người ra, xấu hổ nhận lấy tờ báo, vội vội vàng vàng đi tới. Đi tới lầu ba, lúc đi ngang qua bên cạnh Lý Kỳ, tên dâm đãng này bất giác liếc nhìn Tần phu nhân đầu tiên, rồi sau đó lại mở trừng hai mắt quay sang Lý Kỳ, cười ha hả, rất là vô sỉ.

Lý Kỳ bốc hỏa, thấp giọng nói:

- Đi chậm một chút, đừng té chết.

Có lẽ Cao Nha Nội nghe không hiểu, còn "Ay ay ay" vài tiếng, mới đi đến chỗ Cao Cầu. Chờ y đi tới trước mặt Cao Cầu, Cầu Ca đã không thở được nữa rồi, nếu không phải là dưới ánh mắt chăm chú của vạn người, thế nào ông ta cũng phải sử dụng Lư Sơn Thanh Long Bá cho mà xem, đưa tay túm lấy tờ báo, rồi sau đó đưa cho Thái Kinh.

Thái Kinh cầm tờ báo mở ra. Đám người Cao Cầu, Vương Trọng Lăng đều chụm đầu lại, chỉ lát sau, sắc mặt của mấy người bọn họ liền trở nên ngưng trọng, liếc mắt nhìn nhau một cái, lại đồng thời quay sang nhìn Lý Kỳ, thấy tên đó còn đang nói chuyện phiếm với Tần phu nhân, Lý Thanh Chiếu.

- Tiểu tử này đúng là không biết sống chết.

Thái Kinh cười khổ lắc đầu, hướng Lý Kỳ tới cách đó không xa nói

- Lý Kỳ, ngươi tới đây một chút.

Tần phu nhân và Lý Thanh Chiếu vừa rồi vẫn đang chú ý đám người Thái Kinh, thấy sắc mặt bọn họ không tốt, cũng đã có một dự cảm không may. Lại nghe Thái Kinh kêu Lý Kỳ, đều không khỏi lo lắng nhìn sang Lý Kỳ.

Lý Kỳ "Ồ" một tiếng, đi tới, ngây thơ hỏi:

- Thái sư, ngài kêu ta có chuyện gì?

Thái Kinh đang định mở miệng, Cao Cầu đột nhiên nói:

- Khang nhi, con còn đứng ở đây làm gì, đi xuống đi.

Lúc này Thái Kinh mới nhớ ra kẻ dở hơi này còn đang ở đây, việc này cũng không thể để nó nghe thấy.

Cao Nha Nội vốn dĩ còn muốn ở lại đây nghe ngóng một ít tin tức. Bây giờ đành phải mang theo một tâm trạng tò mò, lại buồn bực, cô đơn đi xuống lầu.

Thái Kinh nói:

- Chúng ta vào trong nói đi.

Đoàn người đi vào trong phòng, trước tiên Thái Kinh kêu những hạ nhân kia đi ra ngoài. Sau đó quay sang Lý Kỳ nói:

- Lý Kỳ, sao người có vẻ như chẳng hề có chuyện gì vậy, lúc nãy ngươi không nghe thấy lời nói của Khang nhi sao?

Lý Kỳ cười nói:

- Nghe thấy rồi, tuy nhiên đây rõ ràng là có người cố ý chơi ta.

- Vậy sao?

Thái Kinh cầm tờ báo đó đưa tới. Nói:

- Ngươi tự xem đi.

Lý Kỳ hồ nghi nhìn ông ta một cái, cầm lấy tờ báo đọc, nhưng thấy chuỗi con số viết trên đó, càng nhìn xuống dưới, sắc mặt hắn càng ngưng trọng.

Vương Trọng Lăng coi sắc mặt này của hắn, tim đập mạnh một chút, nhíu mày hỏi:

- Lý Kỳ, đây... đây không phải là thật chứ?

- Đây...

Lý Kỳ muốn nói lại thôi, sắc mặt rất là khó coi.

Cao Cầu nói:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta ở đây, còn có ai sẽ hại ngươi sao.

Thái Kinh nhíu chặt cặp lông mày rậm, nói:

- Trên đó viết chi tiết như vậy, không giống như là ngụy tạo ra, nếu như là thật, muốn tra ra cũng rất dễ dàng, nếu như ngươi muốn chúng ta giúp ngươi, trước tiên, ngươi phải nói cho chúng ta biết đây có phải sự thật hay không.

Lý Kỳ do dự một hồi, thở dài, gật đầu, rất là bất đắc dĩ nói:

- Quả thật là có việc này, trên này viết cũng không sai chút nào.

Vương Trọng Lăng lập tức buồn bã nói:

- Sao ngươi lại hồ đồ đến như thế hả! Ngươi đã có nhiều tiền như vậy rồi, mà còn ham muốn mấy lễ vật đút lót đó để làm gì.

Cao Cầu cũng là mặt sắc mặt ngưng trọng nói:

- Ngươi đây cũng quá là bất cẩn rồi, chẳng lẽ ngươi quên việc đề cao liêm khiết, chống lại hủ bại kia là do chính ngươi đề ra hay sao?

Lý Kỳ buồn bực nói:

- Lúc trước những đặc phái viên này tới tìm ta, cũng không thể cứ đến tay không được chứ, bọn họ cũng phải mang theo một chút lễ vật, chuyện này có gì quá đáng đâu!

Thái Kinh tức giận nói:

- Chuyện này còn không có gì quá đáng? Cộng tất cả những thứ viết trên đó lại, ít nhất cũng có vài ngàn quan đó, còn có mười nữ nhân nữa, mấy ngàn quan này đối với ngươi mà nói, quả thật chẳng là cái gì, nhưng, ngươi có biết hay không, đây là bổng lộc gần mười năm của lão phu đó nha!

Nói đùa cái gì vậy, chỉ riêng đất đai của lão cũng không biết là có bao nhiêu rồi, còn nói chuyện bổng lộc với ta, căn bản là ta vốn chưa từng lĩnh bổng lộc, không cần phải khinh thường người như vậy chứ! Lý Kỳ ngượng ngùng nói:

- Thái sư, ngài cũng nói rồi, chút tiền ấy đối với ta mà nói thì chẳng là cái gì, cho nên, lúc đó ta cũng không để ý, cũng không ngờ rằng chuyện này sẽ bị người khác moi ra, hơn nữa đối phương còn biết chi tiết đến như vậy.

Cao Cầu trầm ngâm nói:

- Chuyện này rốt cuộc là người nào đã gây nên? Nhật Báo Chuối Tiêu này là người nào làm ra?

- Kẻ thù của tiểu tử này quá nhiều, muốn tra ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau, cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Thái Kinh lắc đầu, lại nói:

- Việc cấp bách hiện giờ, là phải ngăn cản, không để cho tin tức này truyền đi. Ôi! Bây giờ còn không biết tình hình bên ngoài như thế nào, nhưng thấy người hồi nãy nói, ta nghĩ, tin tức này hiện giờ chắc chắn đã truyền ra rồi, chỉ sợ không kịp ngăn lại nữa rồi.

Cao Cầu, Vương Trọng Lăng cũng nghĩ, kẻ thù lớn nhất của Lý Kỳ, không ai qua được Vương Phủ và Thái Du, Vương Phủ hiện giờ cũng không biết ở nơi nào, có lẽ không là lão ta, vậy thì đến tám, chín phần mười chính là Thái Du rồi.

Thái Du này dù nói thế nào, cũng là trưởng tử của Thái Kinh, hai người bọn họ cũng không tiện nhiều lời. Vương Trọng Lăng nói:

- Thái sư có phương pháp giải quyết gì không?

Khó khăn lắm ông ta mới kiếm được một vị rể tốt như vậy, nhưng chuyện này vẫn chưa thành, mắt thấy vị rể tốt này sắp ngã xuống, ông ta làm sao có thể không sốt ruột.

Thái Kinh trầm ngâm một lát, lại nhìn sang Lý Kỳ, nói:

- Lý Kỳ, nếu chẳng may việc này đem đến trước mặt Hoàng thượng, ngươi có biện pháp giải quyết không?

- À? Đem đến trước mặt Hoàng thượng? Chuyện... chuyện này sao có thể, làm sao sẽ đem đến trước mặt Hoàng thượng được, đây... đó... vãn bối chưa bao giờ gặp chuyện như thế này, Thái sư, Thái úy, Vương thúc thúc, mọi người phải giúp ta đó!

Lý Kỳ thần sắc kích động, câu trước không ăn nhập với câu sau.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<