Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0891

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0891: Trong diễn ngoài diễn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Khi Lý Kỳ cho rằng ở đây nhất định có trăm ngàn chỗ hở, nhưng lại thật không ngờ đã thay đổi như vậy, "Hồng Thất Công" vừa ra trận, cục diện ngược lại càng làm cho tình tiết thêm gay cấn, mấy tên tiểu tử trên đài dường như rốt cục nhập vào vai diễn rồi, qua một phen đối thoại, không ngờ không ai nói sai một câu thoại nào.

Tam tiểu công tử tuy rằng bình thường khá khốn khiếp, nhưng mấy ngày nay, cố gắng của bọn họ là không thể không công nhận, chức đạo diễn này của Lý Kỳ kỳ thật làm rất ít, chỉ cần há mồm chỉ bảo, nhưng mà cuối cùng đi kiểm tra cái gì bối cảnh, đạo cụ, v.. v. đều là chính bọn họ nghĩ biện pháp tạo ra, hơn nữa mỗi ngày đều luyện đến khuya, hồn nhiên không thấy mệt mỏi, ngược lại còn hưởng lạc trong đó, cái gì lời thoại, tình tiết đều nhớ vô cùng rõ ràng, chỉ cần thằng nhãi Cao Nha Nội này không mang tình cảm riêng tư đi vào, như vậy mọi chuyện đều dễ nói. Đặc biệt Liễu Phiêu Phiêu vai Hoàng Dung, đơn giản chính là rất sống động nha, giận, giận, kiều mị, quyến rũ, cười, khóc, đem tất cả màu sắc của Hoàng Dung, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, không chỉ có như thế, nàng còn làm cho thằng nhãi Cao Nha Nội nhập diễn rồi, có thể làm được điểm này, trên đời thật sự là không có mấy người, dù sao đầu óc Cao Nha Nội ngắn, không chút nào khoa trương mà nói, những người đang diễn kia bởi vì nàng xuất hiện, sức tập trung lập tức tăng lên không ít, được khán giả dưới đài nhất trí trầm trồ khen ngợi, hết thảy đều đang tiến hành đâu vào đấy.

Lý Kỳ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhàng.

Sau khi đoạn đối thoại liên tiếp phức tạp này kết thúc, kế tiếp chính là Hồng Thất Công và Tây Độc chiến đấu. Ở hồi này, đây chính là đối kháng thực lực cao nhất, nhất định phải phấn khích nha, nếu không, chính là thất bại, cho nên, Mã Kiều cũng đã thiết kế rất nhiều chiêu thức cho hồi này. Có thể nói như vậy, chỉ phần diễn của đoạn đánh võ này, là có thể nhìn ra chất lượng chỉ đạo võ thuật của Mã Kiều.

Cũng may Mã Kiều cũng không phải là khoác lác, phen đọ sức này của Hồng Thất Công và Tây Độc, vô cùng xuất sắc, đặc biệt là khi dùng cái hồ lô lớn kia, hoặc hoành tảo thiên quân, hoặc Thái Sơn áp đỉnh, đều chơi sắp nở hoa đến nơi, làm cho người xem nhìn không chuyển mắt.

Khán giả đều vỗ tay đến đỏ bừng.

Quá kích thích rồi!Quá ngoạn mục rồi!

Đương nhiên, vị "Tây Độc" kia cũng không thua kém bao nhiêu. Y cùng với tam tiểu công tử cùng một sân khấu, tất nhiên phải xốc lại hoàn toàn tinh thần, bởi vì Cao Nha Nội bọn họ có thể làm sai, dù sao không ai dám trách bọn họ, nhưng y lại không thể, nếu không, trời biết Cao Nha Nội có thể triển khai cuộc trả thù máu tanh đối với y hay không. Cho nên, y liền bỏ thời gian nhiều nhất, y cũng bỏ ra rất nhiều thời gian đi tính toán cho nhân vật Tây Độc này, thậm chí vì Cáp mô thần công của Tây Độc, còn đi học tiếng cóc kêu.

Khi y và Hồng Thất Công đối chưởng một lần cuối cùng, từ trong miệng y phát ra tiếng cóc kêu thầm thì, đã được khán giả nhiệt liệt hoan hô, dù sao trong truyện nhiều lần miêu tả về Cáp Mô Công và Giáng Long Thập Bát Chưởng. Hơn nữa, bởi vì trong truyện cũng không vẽ về Giáng Long Thập Bát Chưởng, mà giờ Mã Kiều nhất nhất thuyết minh cho Giáng Long Thập Bát Chưởng, từng chiêu từng thức, nhìn mãnh liệt vô cùng, mọi người xem đến như si như say nha!

- Phong huynh thủ hạ lưu tình!

- Ai ôi!!!. Cẩn thận!

Tống Huy Tông bỗng nhiên kích động đứng lên, kêu lên.

Ông ta không phải là người bình thường, ông ta vừa lên tiếng, mọi người trong đó đều kinh sợ, đám hộ vệ trong rạp đang đứng dựa vào tường nhất thời rút hết đại đao ra. Lý Kỳ cũng là giật mình kinh hãi, ngưng mắt nhìn lên, không khỏi thở dài một hơi, hoá ra sở dĩ Tống Huy Tông kích động như vậy, là vì Quách Tĩnh vì cứuHoàng Dung trên đài, chống lại một chưởng của Tây Độc.

Bởi vì những động tác này đều đã sớm thiết kế hết rồi, cho nên, động tác song phương đều là vô cùng đột nhiên, không có điềm báo gì, người xem đã lâm vào đó, một chưởng kia của Tây Độc theo bọn họ, là tới cực kỳ đột ngột, hơn nữa, Trần A Nam diễn cũng hết sức chân thật, liền lùi mấy bước, nên mới khiến cho Tống Huy Tông phát ra tiếng kinh hô như vậy.

- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!

Tống Huy Tông liền hô vài tiếng, lại nói:

- May mắn không có thương tổn Dung nhi.

- Dung nhi?Lý Kỳ trợn trắng hai mắt, Con mẹ nó! Hóa ra ngươi không phải lo lắng Quách Tĩnh, mà là lo lắng Hoàng Dung nha, không hổ là thanh lâu thiên tử, trong diễn ngoài diễn, đều là như thế, lão tử thật sự là phục rồi.

Tống Huy Tông lúc này cũng đã tỉnh ngộ lại, thấy đám người Thái Kinh, Lý Kỳ đều nhìn về phía ông ta đầy quái dị, mặt già không khỏi đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, để che dấu bối rối của mình, lại gật đầu nói:

- Phen tỷ thí này thật sự là quá phấn khích rồi! Không tồi! Không tồi!

Nếu là đổi lại người khác, chỉ sợ bọn họ đã sớm cười nở hoa rồi, nhưng vấn đề đây chính là Hoàng thượng nha, ai dám cười, đây không phải tự tìm đường chết sao, chẳng những không dám cười, mỗi người còn liên tục không ngừng gật đầu nói:

- Dạ dạ dạ. Quá phấn khích rồi!

Nhưng vẻ mặt đều rất quái dị, nhìn ra được, bọn họ đang nhịn rất khó chịu nha!Kỳ thật không chỉ Tống Huy Tông, rất nhiều người xem đều đứng lên, dù sao bọn họ chưa từng xem qua loại kịch sân khấu này, cảm xúc hoàn toàn đi theo nội dung vở kịch, toàn trường chỉ có ngoại trừ một mình Lý Kỳ ra, hắn cũng không dám tiếp tục xem tiếp nữa, thật muốn lấy mạng người mà.

Kế tiếp, nội dung vở kịch rốt cục đi tới chính đề, đó chính là Đông Tà ra đề mục khảo nghiệm Quách Tĩnh và Âu Dương Khắc, một vòng tỷ thí này, chính là Quách Tĩnh đối Tây Độc, Âu Dương Khắc đối Hồng Thất Công.

Bốn người này chia làm hai đôi ở trên đài đánh đấm khí thế ngất trời, mà Sài Thông thì đứng ở một bên xem xét, việc này rất phù hợp tính cách của y, lúc này y cũng cảm thấy Đông Tà chính là y, y chính là Đông Tà.

Còn Trần A Nam bên kia thật ra đánh rất trung quy trung củ, không có chút lệchlạc nào. Nhưng Cao Nha Nội bên này thì có chút không đúng rồi, bởi vì nội dung vở kịch là để Âu Dương Khắc lấy né tránh làm chính, không có đánh trở về, nhưng Cao Nha Nội là loại nam nhân thích thể hiện như vậy, có cái đánh, bình thường đều là đầu tàu gương mẫu, xông lên phía nhất đấy, đương nhiên, thời điểm không làm được, y vĩnh viễn cũng là người thứ nhất chạy trốn.

Bình thường khi luyện tập, y thật không có để ý như thế, nhưng hiện giờ dưới đài nhiều người xem như vậy, y nghe người xem đều đang ủng hộ Trần A Nam bên kia, trong lòng lại tính toán xông ra, nghĩ thầm rằng, nếu ta thua quá khó nhìn, vậy chẳng phải sẽ khiến cho mọi người chê cười sao, không được, ta cũng phải giống như A Nam, cùng Tiểu Cửu vượt qua mấy chiêu mới được, mặc dù có thua, vậy cũng phải thua dễ nhìn một chút.

Nghĩ đến đó, y bỗng nhiên dừng lại, đang muốn xuất chiêu, nhưng vừa mới quayđầu, liền gặp phải cái hồ lô to như vậy đập tới trước mặt, cục cưng bé bỏng của y cũng sắp nhảy ra ngoài, ai ôi, đâm sai thời cơ, đáng lẽ lúc này phải tránh đi, nhưng muộn rồi, cái hồ lô đỏ thẫm không dừng đánh, vừa lúc đánh thẳng vào trước ngực của y.

Bụp!

- Ai ôi!!!!

Cao Nha Nội nhất thời bay ra ngoài, ngã thật mạnh trên mặt đất.

Hồng Thiên Cửu nhất thời cũng si ngốc. Ngơ ngác nhìn Cao Nha Nội, thầm nghĩ, đây là có chuyện gì, ca ca mới vừa rồi vì sao dừng lại?Đứng ở một góc, Mã Kiều nhìn thấy một màn này, hoang mang đầy mắt, lẩm bẩm:

- Nha Nội thế nào vậy chứ? Chiêu thức của ta rõ ràng là thiết kế y tránh về phía sườn trái, làm sao y lại lấy chính mình đi đụng hồ lô đâu này?

Oa con mẹ nó! Thằng nhãi này bị điên rồi sao, chẳng lẽ là y muốn dùng khổ nhục kế để tranh thủ người xem thông cảm? Chiêu này quá cao rồi! Lý Kỳ đột nhiên đứng lên, lo lắng nhìn trên đài!

- Hay! Đánh rất hay!

Tống Huy Tông đột nhiên vỗ tay nói.

- Đóng à?

*****

Lý Kỳ kinh ngạc nhìn ông ta, giờ là đang diễn hay không diễn. Hắn đều có chút nhìn không ra rồi.

Lý Bang Ngạn kích động nói:

- Khang nhi thật sự là diễn rất giống thật, một cái hồ lô lớn như vậy đập vào người, nhìn đã thấy đau nha!

Đây không phải rất thật, đây là cực kỳ chính xác đó a!

Thái Kinh vuốt vuốt chòm râu, khẽ cười nói:

- Thái úy, không thể tưởng được Khang nhi còn có thiên tư như thế nha!

Cao Cầu cười nói:- Thái sư quá khen, đây sao coi như là thiên tư chứ. Tiểu hài tử đều ham chơi thôi.

Lý Kỳ dường như không thể tin được lỗ tai của mình, hoảng sợ nhìn Cao Cầu.

Cao Cầu cũng chú ý tới ánh mắt của Lý Kỳ, hơi có vẻ lúng túng nói:

- Lý Kỳ, ngươi nhìn ta làm chi, ta hiện giờ biết đây là đánh giả, sẽ không giật mình kinh ngạc giống lúc nãy đâu.

Đánh giả? Đánh giả lại có thể bay xa như vậy? Được rồi. Ngươi nói đánh giả liền đánh giả đi. Lão tử người ta còn không nói gì thêm, Lý Kỳ là người ngoài cũng lười nhiều lời, gật đầu nói:

- Thực không dám dấu diếm, kỳ thật khi bọn họ luyện tập, ta đã nhìn rất nhiều lần rồi. Nhưng mỗi lần nhìn thấy, vẫn sẽ cảm thấy kinh tâm động phách. Tống Huy Tông ha hả nói:

- Ai nói không phải. Khang nhi thật sự là rất xuất sắc rồi, động tác này nói vậy nó nhất định đã luyện tập vô số lần, mới có thể làm cảm động như thế a.

Cái gì vô số lần, mỗi một lần, ngươi đi lên nhận một hồ lô, phỏng chừng ngươi so với y còn thật một chút. Lý Kỳ cứng rắn nghẹn ý cười, vẻ mặt đỏ lên.

Trên đài những người còn lại thấy Cao Nha Nội nhận trọn một hồ lô này, không khỏi cũng quá sợ hãi, Sài Thông đang muốn tiến lên xem thương thế của Cao Nha Nội, y cùng với Cao Nha Nội thực sự là tình như tay chân nha, nhưng lại nghe thấy dưới đài truyền đến từng trận thanh âm trầm trồ khen ngợi, không khỏi sửng sốt, linh cơ vừa động, đầu tiên là dùng ánh mắt ngăn trở Hồng Thiên Cửu cũng đang định tiến lên, rồi sau đó lại cất cao giọng nói:

- Trận đầu tỷ thí này, Quách hiền điệt đã thắng. Khi nói chuyện, y đã đi tới bên cạnh Cao Nha Nội, ánh mắt thoáng nhìn xéo qua, thấy Cao Nha Nội khép hờ hai mắt, nửa chết nửa sống, trong lòng không ngừng kêu khổ, Cao Nha Nội đã bị một hồ lô này đập cho trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Diễn chính đã hôn mê, còn thế nào tiếp tục chơi nha!

Các diễn viên liên can đều ngây ngẩn cả người, không biết nên làm thế nào cho phải.

Sài Thông trầm mày xuống, hướng tới Hồng Thiên Cửu nói:

- Thất huynh, ngươi xuống tay cũng nặng quá rồi, không ngờ đánh Âu Dương hiền chất tới hôn mê bất tỉnh.

Trong lòng Hồng Thiên Cửu cũng lo lắng cực kỳ, vuốt vuốt chòm râu để chegiấu mình đang thất thố, nói:

- Thật có lỗi, thật có lỗi, mới vừa rồi uống hơi nhiều một chút.

Lời này vừa nói ra, toàn trường ồn ào cười to, cũng không có ít người trầm trồ khen ngợi, dù sao nam nhân với tác phong loại này như Âu Dương Khắc, thật sự là rất làm cho người ta hận, đánh đập thật sự là rất thống khoái.

Đây là kịch võ hiệp, hay là hài kịch nha! Lý Kỳ thế nào cũng cười không nổi, bởi vì hắn biết, Sài Thông không phải là nói dối, Cao Nha Nội là hôn mê bất tỉnh thật, nếu không, lấy tính cách của Cao Nha Nội, y thế nào cũng phải nhảy dựng lên tìm Tiểu Cửu liều mạng. Nhưng, hắn hiện giờ cũng không giúp được gì, chỉ có thể ký thác lên đám Sài Thông bọn họ.

Trái tim muốn thể hiện bên ngực trái kia của Sài Thông lại xông lên, ra vẻ caothâm thay Cao Nha Nội giữ mạch chính, hướng tới "Tây Độc" nói:

- Phong huynh cứ yên tâm đi, hiền chất y cũng không đáng lo ngại, ta đây có một viên cửu Hoa Ngọc Lộ hoàn, đợi y ăn vào, hẳn là rất nhanh sẽ tỉnh lại.

Y đúng là lấy ra một cái bình trong lồng ngực.

Hồng Thiên Cửu nhìn cái bình này, sắc mặt không khỏi cả kinh, thấp giọng nói:

- Sài Thông, đây không phải Ngốc Kê Tán của ca ca sao?

- Ta tự có chừng mực.

Sài Thông thấp giọng trả lời một câu, đổ ra một viên thuốc, một tay nâng Cao Nha Nội dậy, hai tay dùng sức ép hai gò má Cao Nha Nội lại, trong lòng bàn tay khẽ nhếch, chỉ thấy viên thuốc kia vụng trộm từ trong lòng bàn tay rớt xuống, y đặt cái tay kia ở trên lưng Cao Nha Nội, bỗng nhiên nắm lấy một miếng thịt trên lưng Cao Nha Nội, xoay mạnh 360 độ, từ vẻ mặt nghiến răng của y sẽ không khó nhìn ra, yđang sử dụng hết khí lực bú sữa mẹ.

Cái loại đau đến tận tim này, Cao Nha Nội từ trong hôn mê mở choàng hai mắt ra, mặt cũng xanh mét, đang muốn kêu to, Sài Thông sớm có chuẩn bị, một tay liền che miệng y, nhưng ở trong mắt người xem, nhưng thật giống như đang để Ngọc lộ hoàn vào trong miệng Cao Nha Nội.

- Nha Nội, vẫn chưa diễn xong. Nếu như ngươi không muốn mất mặt, thì nhất định phải cắn răng chịu đựng nha!

Sài Thông nói rất nhanh ở bên tai Cao Nha Nội, trong lòng cũng đang cực độ khẩn trương.

Cao Nha Nội hôm nay coi như là ngã tám đời xui xẻo, trước đó bị nôn đến thất điên bát đảo, rồi sau đó lại trực tiếp bị đánh cho hôn mê bất tỉnh, nào biết trời cao vẫncòn không buông tha y, trực tiếp khiến y đau mà tỉnh lại, trước ngực sau lưng, hai điểm đau đớn tạo thành một đường thẳng, chui vào cốt tủy. Khiến y dục tiên dục tửu, cao trào liên tục.

Đây là hậu quả của việc thích thể hiện nha!

Nhưng không cần hoài nghi, Cao Nha Nội tuyệt đối là một người chí tình chí nghĩa, chuyện thứ nhất khi tỉnh lại, chính là muốn báo thù, hai mắt trừng về hướng Hồng Thiên Cửu, nếu không phải miệng đang bị người khác bịt lại, nhất định y sẽ chửi ầm lên, trong đôi mắt là lửa giận điên cuồng.

Sài Thông lại vô cùng hiểu biết Cao Nha Nội, thấy bộ dáng y như vậy, trong lòng không khỏi cả kinh, lại khuyên:

- Nha Nội, đợi lát nữa ngươi làm náo động, nhạc khí ngươi khổ học đã lâu, rốtcục sẽ phô bày ở trước mặt người xem.

Cao Nha Nội nghe vậy trong mắt chợt hiện lên ánh sao, đung nhỉ, lát nữa đến phiên ta thắng, đây chính là một đoạn đặc sắc nhất của ta nha. Cũng không thể gây ra sai lầm cái gì, a? Chẳng lẽ người xem không phát hiện ta té xỉu. Xem ra là không có, vậy thì ta đây càng phải chịu đựng rồi, cũng không thể để cho người ta biết ta té xỉu, nếu để cho người ta biết, đường đường Cao Nha Nội ta, lại bị một hồ lô đập đến hôn mê, vậy mất mặt nhiều lắm nha!

Trong lúc nhất thời, trong đầu Cao Nha Nội toát ra nhiều loại ý niệm trong đầu, nhưng sắc mặt cũng hòa hoãn không ít, quay hướng Sài Thông đưa mắt liếc ra ý một cái, ra hiệu mình đã hiểu.

Sài Thông thấy thằng nhãi này rốt cục buông tha cho bùng nổ, trong lòng khôngkhỏi thở dài một hơi, buông tay ra, nâng Cao Nha Nội dậy.

Nhưng vừa đứng dậy, trước ngực truyền đến một trận đau, may là Cao Nha Nội bình thường trải qua trăm trận chiến, đau lớn đau nhỏ, đều đã trải qua rất nhiều lần, cứng rắn một hơi chống đỡ, chống đỡ chết cũng không thể mất phong độ nha!

Vị "Tây Độc" kia cũng khẩn trương tiến lên, dò hỏi:

- Khắc nhi, ngươi không sao chứ?

Y cũng chính là đang hỏi giúp những người khác, dù sao Hồng Thiên Cửu bọn họ không tiện ra tiếng.

Ngươi tới thử xem, xem có việc gì không. Cao Nha Nội mặt méo xệch, nhưng vẫn là cố gắng chống đỡ nói:- Thúc thúc --- xin yên tâm, con không có việc gì, không có việc gì.

Sài Thông coi y nói từng chữ gần như đều là rít từ trong kẽ răng mà ra, suýt nữa thì cười ra tiếng.

- Hay! Diễn thật quá hay!

Lúc này, dưới đài bỗng nhiên vang lên một tiếng khen hay.

Người này đúng là Lý Kỳ, chỉ thấy hắn vỗ tay thật mạnh, vô cùng kích động. hành động bổ cứu của Sài Thông mới vừa rồi kia, có thể nói là hoàn mỹ, không hề có sơ hở nào cả, nhưng Lý Kỳ lại biết nội dung vở kịch đấy, hắn mới vừa rồi liền mơ hồ đoán được Cao Nha Nội có thể sẽ ngất đi, trong lòng khẩn trương muốn chết, nhìn thấy Cao Nha Nội sau khi tỉnh lại, hắn lại sợ hãi không ngừng, sợ Cao Nha Nội làmra chuyện gì khác người, hiện giờ thấy Cao Nha Nội lại rõ đại nghĩa như vậy, ngươi bảo hắn sao có thể không hưng phấn.

Cái vỗ tay này không thể nghi ngờ chính là tặng cho một mình Cao Nha Nội đấy, cổ vũ y đã không phạm lỗi.

Hắn vừa kêu một tiếng, dưới đài cũng có không ít người bắt đầu trầm trồ khen ngợi, bọn họ trầm trồ khen ngợi, đương nhiên là vì diễn xuất của đám người Cao Nha Nội, lại không biết, đây chính là diễn như nhân sinh a!

Trên đài, người xem nhất trí trầm trồ khen ngợi, khiến cái tên đơn thuần Cao Nha Nội này dường như cả người tràn đầy lực lượng, phong độ hướng tới "Đông Tà" chắp tay nói tạ ơn, xem ra cho ba phần nhan sắc, có thể mở phường nhuộm, đây cũng không phải là một khuyết điểm rất xấu nha. Trải qua đoạn này, về sau, Cao Nha Nội cũng không tiếp tục làm loạn nữa, y cũng loạn không nổi nữa rồi, dù sao có thương tích trong người nha, y làm sao còn dám nhảy, nếu để Hồng Thiên Cửu làm như vậy một lần nữa, y thật sự sẽ đi gặp Diêm vương, mọi cử động vô cùng cẩn thận.

Không chỉ có vậy, ở trong nội dung vở kịch, Âu Dương Khắc cũng có tổn thương trong người, hơn nữa bộ vị bị thương lại giống nhau một cách thần kỳ, điều này làm cho người xem cảm thấy Cao Nha Nội diễn đích thực là rất tuyệt, diễn một người bị nội thương giống như đúc vậy, làm cho người ta nhìn đều đau lòng, cũng nhịn không được mà trầm trồ khen ngợi.

Giờ thật đúng là Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường.

Kế tiếp này một đoạn này diễn, có thể nói là đoạn diễn công phu sau cùng củaSài Thông, Cao Nha Nội, đó chính là tỷ thí nhạc khí. Do Đông Tà thổi khúc nhạc, Quách Tĩnh, Âu Dương Khắc đánh nhịp, Lý Kỳ còn vì đó mà lấy một cái tên vô cùng trâu bò, gọi là bộ gõ Tây Dương, mục đích chính là gợi lên hứng thú của Cao Nha Nội.

*****

Cái gọi là bộ gõ, kì thực chính là dùng gậy gõ bát đào, kỳ thật chân chính làm náo động vẫn là Sài Thông, bằng không mới vừa rồi y cũng sẽ không khẩn trương như vậy a! Nhưng Cao Nha Nội tính tình đơn thuần, lúc ấy rất nhanh đã bị hai người bọn họ liên kết lừa dối, nghĩ đến loại bộ gõ Tây Dương này nhất định là rất bùng nổ, vì thế, còn bỏ ra rất nhiều thời gian để nghiên cứu.

Vì thế, bọn họ còn mời tới nhạc sĩ số một số hai kinh thành, thay bọn họ soạn, có dễ nghe hay không, lại là chuyện khác, mấu chốt là phải phong cách, đây mới là trọng yếu nhất.

Bởi vì, bọn họ đều bỏ ra bao mồ hôi công sức, thế cho nên đoạn diễn này, như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhẹ nhàng vui sướng tràn trề.

Khán giả cũng cực kỳ hưởng thụ, kêu to thống khoái, đoạn này vừa diễn xong, tiếng vỗ tay không ngừng.

Cao Nha Nội nghe được những tràng vỗ tay này, cực kỳ hưởng thụ, càng diễn càng nhập thần, mãi đến lúc chấm dứt, vẫn không phạm bất cứ sai lầm gì.

Đợi Hoàng Dược Sư kêu Quách Tĩnh một tiếng "Hiền tế". Cao Nha Nội và diễn viên liên can liền đi tới trước đài, đứng thành một hàng, chắp tay cùng kêu lên nói: - Chúc các vị năm mới vui vẻ!

Tám màn che lớn chậm rãi hạ xuống.

Cuối cùng kết thúc, diễn xong xuất diễn này, thật là muốn ta lấy của ta nửa cái mệnh nha! thần kinh căng thẳng của Lý Kỳ rốt cục thư giãn hơn, cả người giống như quả bóng cao su hết hơi, tê liệt ngã xuống ở trên ghế. Âm thầm quyết định, những việc như thế này về sau không được làm tiếp nữa, nếu không quả thực chính là tự tìm đường chết a.

Năm mới vui vẻ? Diễn viên chính còn chưa ra nha? Dưới đài, người xem đang sửng sốt, ngơ ngác nhìn trên đài, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.

Tống Huy Tông chỉ chỉ trên đài, cau mày nói: - Đây--- đây là có chuyện gì?

Dựa vào! Màn che cũng đã chậm rãi hạ xuống. Ngươi nha còn xem không hiểu nha! Lý Kỳ đáp: - Hồi hoàng thượng, đã kết thúc.

- Cứ thế kết thúc rồi? Tống Huy Tông kinh ngạc nói.

Thái Kinh cũng nói: - Đúng vậy a, Lý Kỳ, ngươi làm sao lại lôi ra có một chút như vậy, lão phu xem còn chưa đã nghiền nha!

Không ít người xem cũng bắt đầu làm khó dễ. Lớn tiếng la hét, bảo Cao Nha Nội bọn họ tiếp tục diễn nữa. Cao Nha Nội thật ra cũng muốn diễn, nhưng y cũng không đọc sách, chỉ là người nghe đọc, làm sao nhớ rõ kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhịn đau từ bỏ.

Còn diễn? Ngươi muốn trái tim ta phát bệnh à! Lý Kỳ cười nói: - Hoàng thượng, Thái sư, hiện giờ đã canh ba rồi.

Tống Huy Tông lúc này mới nhìn sắc trời, thực cũng không còn sớm nữa, thở dài, nói: - Đúng là không còn sớm, chỉ có điều, trẫm còn không có xem đã nghiền nha!

Đâu chỉ ông ta, mặc dù là đám người Cao Cầu, Thái Du đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Lúc này, màn che đã hoàn toàn hạ xuống, nhưng khán giả vẫn còn không chịu rời sân, ngồi ở chỗ kia, vẫn không nhúc nhích, dường như đang đợi một câu trả lời thỏa đáng, đồ ăn vặt ta cũng đã mua xong rồi, ngươi lại chỉ cho ta xem có nhiêu đây, quá ức hiếp người rồi.

Không có cách nào, Lý Kỳ làm đạo diễn lần yến hội lớn này, đành phải đứng dậy, khuyên can mãi, rốt cục mới làm cho những khách nhân này rời đi.

Lúc này đây, tuy rằng trong yến hội khúc chiết không ngừng, nhưng coi như là hoàn mỹ.

Tin tưởng mãi đến rất nhiều năm sau, buổi yến hội hoàn toàn mới này, vẫn còn là chủ đề để người nói chuyện say sưa.

Tống Huy Tông nguyên bản còn muốn về phía sau đài tìm hiểu xem làm như thế nào để nhẹ nhàng mà ngồi xuống, nhưng hiện giờ canh giờ quá muộn, ông ta nhất định phải hồi cung rồi, không có cách nào, Lý Kỳ đành phải sai người rất nhanh đem một đôi giá giầy trang bị tới cho Tống Huy Tông, để ông ta mang về chậm rãi nghiên cứu.

Lúc này, Tống Huy Tông mới vừa lòng rời đi.

Tiễn bước đám cá sấu lớn này xong, Lý Kỳ chuẩn bị lập tức tiến đến hậu trường, mắng thì mắng, hắn trong lòng vẫn là khá lo lắng thương thế của hai thằng dở hơi kia. Nhưng vừa ra bên ngoài rạp, chỉ thấy bên ngoài rạp, trên lầu đều đứng đầy người, hiển nhiên, bọn họ mới vừa rồi vẫn đang đứng ở phía trên xem, cười lắc đầu.

...

...

- Tiểu Cửu, ngươi cái tên trứng chim kia, xuống tay nặng như vậy, quá độc ác đi, ngày khác ta nhất định phải báo thù rửa hận, ai ôi!!!, đau chết mất. Tiểu Thiên, ngươi hãy xoa bóp nhẹ chút nha.

- Ca ca, việc đó có liên quan gì đến ta đâu, lúc ấy là chính ngươi đụng tới có được hay không!

- Ngươi đã đánh ta thành như vậy, còn muốn cùng ta tranh giành.

- Được được được, ta không nói được rồi chứ.

- Cái kia --- ừ, Phiêu Phiêu muội tử, cô xem ta cũng vì cô, mới bị tổn thương nặng như vậy, cô có thể giúp ta xoa xoa hay không, tiểu Thiên gã rất xuống tay quá nặng, càng xoa càng tổn thương.

Bên trong lập tức trở nên hoàn toàn yên tĩnh, hoàn toàn không cần nhìn, cũng biết bên trong là tình hình gì, đơn giản chính là cái tên dâm tặc Cao Nha Nội đang làm nũng, bị những người còn lại nhất trí khinh bỉ y.

Con mẹ nó chứ! Thằng nhãi này, tương lai nhất định sẽ chết ở trên bụng nữ nhân, đến tình trạng này rồi, vẫn không quên tán gái, tuy nhiên, đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy nha, ai con mẹ nó thích một người nam nhân trên người mình chà xát đến chà xát đi chứ. Đứng ở ngoài cửa, Lý Kỳ nghe thằng nhãi này vẫn trung khí mười phần, lửa giận trong lòng phụt một tiếng, xông lên đến đầu, làm sao còn có nửa phần lo lắng, sao có thể để cho thằng nhãi kia thực hiện được, trực tiếp đẩy cửa ra đi vào, bắt chước của Cầu ca nói: - Khang nhi, ngươi chớ có càn quấy!

- Không tốt, cha ta đến rồi!

Y vừa dứt lời, bên trong lập tức vang lên một tiếng hô to hoảng sợ.

Chỉ thấy Cao Nha Nội nháy mắt từ một người nửa tê liệt, biến thành một cao thủ võ lâm thân thủ nhanh nhẹn, từ trên ghế bắn lên, giật nảy mình, rất sung sức.

Lý Kỳ nhìn thấy vậy khóe miệng giật giật, thiếu chút nữa thì cười ra tiếng.

- Lý --- Lý Kỳ!

Cao Nha Nội tránh ở mặt sau ghế dựa, ló ra nửa cái đầu, thấy là Lý Kỳ, sắc mặt không khỏi sửng sốt.

Lý Kỳ lườm y một cái, buồn bực lắc đầu, đầu giương lên nói: - Xuất hiện đi, cha ngươi chưa có tới.

- Lý Kỳ, ngươi quá vô sỉ đi à nha, không ngờ trêu đùa ta, ai ôi!!!, ngực của ta nha!

Cao Nha Nội xác định Cầu ca chưa có tới, nhất thời chửi ầm lên, làm cho trước ngực đau đớn từng hồi: - Tiểu Thiên, mau đỡ bản Nha Nội, đau, đau chết mất.

Lục Thiên vội vàng đỡ lấy Cao Nha Nội ngồi xuống.

Ngực của ta? Người này thật đúng là quá dâm đãng rồi, động chút cũng đau không chết được ngươi. Lý Kỳ tức giận nói: - Trêu đùa ngươi? Là ngươi trêu đùa ta đi, mới vừa rồi ta có thể bị ngươi chơi chết đó, ngươi muốn làm loạn, cũng nên nhìn đây là lúc nào nha.

Cao Nha Nội đúng lý hợp tình nói: - Lý Kỳ, lời này của ngươi là có ý gì? Ta là người bị hại nha, ngươi coi, ngực của ta đều bị Tiểu Cửu khốn khiếp kia đánh thành bộ dáng này rồi.

Nói xong y kéo vạt áo ra, chỉ thấy trước ngực là một mảng xanh tím to tướng.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Thật sự là đáng tiếc a!

Cao Nha Nội kinh ngạc nói: - Đáng tiếc gì?

Lý Kỳ biến sắc, lạnh lùng nói: - Đáng tiếc không có đánh cho thằng nhãi ngươi thành tàn phế đi! Cũng mệt cho ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, đây đều là ngươi tự tìm, số lần luyện diễn cũng không ít, ngươi cũng đừng nói ngươi lúc ấy không phải cố ý, lại bắt lấy tay của tiểu nương tử, lại giả bộ nhu nhược, vừa muốn khoe khoang, ngươi đến tột cùng muốn thế nào?

Nói tới đây, hắn đột nhiên phát hiện hồn tiểu tử Hồng Thiên Cửu này không ngờ lại trốn ở một bên cười trộm, giận cũng sẽ không chỉ phát ở một chỗ, dời mục tiêu nói: - Tiểu Cửu, ngươi cũng đừng cười, ta bảo ngươi đừng uống rượu nhiều như vậy, ngươi lại cứ không nghe, còn nói không có việc gì, kết quả còn chưa lên sân khấu, liền gây ra một trận cười lớn đến như vậy, còn ngoắc tay, ngươi ngoắc tay cái gì, ngươi cho là ngươi là Phùng Củng à!

- Đại ca, Phùng Củng là ai?

- Là đại gia ngươi!

-... !

Sài Thông cũng nhịn không được nữa rồi, nói: - Nói rất hay, Nha Nội, ngươi cũng biết mới vừa rồi ở trên đài, ta đã bị ngươi dọa chết khiếp, ngươi muốn xằng bậy, ít nhất cũng phải nói trước một câu nha, để cho chúng ta có chút chuẩn bị, ngươi đây không phải là càn quấy sao.

Cao Nha Nội vẹo mắt liếc hai người bọn họ, bĩu môi nói: - Mỗi gò đất một con chó!

- Là cá mè một lứa! Sài Thông thói quen sửa chữa, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, y liền cảm giác không đúng, nói: - Ngươi mới cá mè một lứa đó.

Cao Nha Nội giải thích:

- Ta đây còn không phải là vì khiến cho xuất diễn này càng thêm phấn khích sao, ngươi không nhìn thấy bản Nha Nội mỗi một lần phấn khích phát huy, nhóm thúc thúc bá bá kia ra sức trầm trồ khen ngợi sao, điều này chứng minh ý tưởng của ta đều rất thành công, các ngươi đây là ghen tị việc ta đoạt nổi bật các ngươi nên mới cố ý nói như vậy.

- Ta ghen tị ngươi? Ngươi không biết xấu hổ sao? Sài Thông phát điên nói.

- Là các ngươi không biết xấu hổ! Tiểu Cửu, ngươi nói phải không? Cao Nha Nội cũng không ngốc, còn biết kéo bè kết phái.

Hồng Thiên Cửu ngượng ngùng cười, không dám lên tiếng, y so với Cao Nha Nội càng rõ ràng thế cục hơn, biết hai người bọn họ đã khiến cho nhiều người tức giận, nói thêm gì đi nữa chỉ biết càng thêm bi kịch.

Xong rồi, xong rồi, cứ tiếp diễn như thế một lúc nữa, lão tử sẽ điên mất. Lý Kỳ thủ vừa nhấc, nói: - Được được được. Ta không nói nữa, dù sao hợp tác giữa chúng ta dừng ở đây, lần sau --- không, không còn có lần sau rồi. Tại hạ cáo từ! Các vị đại gia dừng bước, không cần tiễn!

- Ai tiễn!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<