Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0880

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0880: Đêm 30
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Hôm nay đã là 30 Tết, ông trời cũng thật tốt bụng, liên tục nửa tháng liền trời u ám thì tới hôm nay rốt cuộc đã nắng ráo sáng sủa hẳn lên.

Thương Vụ Cục.

Mới sáng sớm tinh mơ, tất cả các quan lại của Thương Vụ Cục đều đã có mặt đầy đủ. Người nào người nấy trên mặt đều lộ rõ một vẻ hân hoan, bởi vì hôm nay bọn họ tới để lĩnh tiền thưởng, hơn nữa tiền thưởng năm nay nghe nói cũng vô cùng hậu hĩnh. Ngoài chỗ triều đình ban cho ra, cá nhân Lý Kỳ cũng trích một khoản riêng phát cho bọn họ. Mỗi người tính ra được nhận tới 30 quan tiền, đối với quan viên cấp thấp như bọn họ mà nói, thì đây quả là một khoản tiền khổng lồ.

Nhưng bản thân Lý Kỳ lại không hề xuất hiện, tất cả đều do Tần Cối đại diệnphát thay. Đám quan lại kia cầm trên tay số tiền đồng nặng trịch, mặt người nào người nấy đều tươi như hoa, năm nay đối với bọn họ mà nói không nghi ngờ gì nữa, chính là một năm bội thu.

Đồng thời, kể từ ngày hôm nay là bọn họ chính thức được nghỉ Tết, cuối cùng thì cũng đã có thể nghỉ ngơi thoải mái bên gia đình rồi. Cần phải biết rằng suốt nửa tháng nay, bọn họ bận rộn quay cuồng tới mức ngay cả thời gian ăn cơm cũng gần như không có.

Cùng lúc đó, ở Quân Khí Giám, Ngu Kỳ cũng đang phát thưởng Tết cho quan lại cấp dưới của mình, đặc biệt là nhân viên làm việc ở cơ sở vũ khí bí mật, những người này được nhận tiền thưởng Tết cao gấp đôi người khác. Dù sao thì bọn họ phải ngày ngày ở trong rừng sâu, đương nhiên là phải được ưu đãi nhiều hơn. Tuy nhiên, số tiền này không phải do đích thân Lý Kỳ rút hầu bao. Bởi vì Quân Khí Giám đã làmột cơ quan độc lập, nên tiền thưởng đều do tự trong nội bộ cấp phát cho nhau, cũng chính vì thế mà tiền thưởng của bọn họ vô cùng hậu hĩnh, cao hơn nhiều so với những cơ quan khác của triều đình, điều này cũng khiến bọn họ cảm thấy tự hào khi được là một thành viên của Quân Khí Giám.

Mọi người cầm trong tay chỗ tiền thưởng nặng trịch, trong lòng đương nhiên là chỉ biết nghĩ những điều tốt đẹp nhất dành cho Lý Kỳ. Mặc dù Lý Kỳ không có mặt, nhưng uy vọng của hắn trong lòng mọi người đã được nâng cao rất nhiều.

Thực ra trong kinh thành sớm đã lưu truyền một câu nói, làm ăn với Lý Kỳ, chẳng sợ thiếu tiền tiêu.

Túy Tiên Cư. - Các huynh đệ tỉ muội, chúng ta cuối cùng cũng đợi được tới ngày hôm nay. Mọi người yên tâm, hôm nay Lý ca sẽ không tới đây, chúng ta có thể mặc sức thỏa thích, nhất định phải không say không về đó!

Ngô Tiểu Lục đứng ở trước quầy, vung tay lớn tiếng hô to.

Sau bữa tối hôm qua, Túy Tiên Cư đã tạm đóng cửa ngừng kinh doanh, Lý Kỳ năm nay rất hào phóng khi đã cho bọn họ được nghỉ lễ 3 ngày. Đồng thời cũng cho phép bọn họ liên hoan liền 3 ngày ở đây luôn, nên đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đủ để cho bọn họ dùng thoải mái. Đây là lần đầu tiên Lý Kỳ quyết định làm vậy, còn về lí do, chính là bởi hắn không biết là ngày này năm sau, mọi người liệu có còn cơ hội được sum vầy thế này hay không nữa.

Nhân công Túy Tiên Cư hoàn toàn khác với nhân công các tửu lầu khác. Bọn họ trước kia đều là lưu manh tới từ khắp nơi trong thiên hạ. Chính là nhờ có Lý Kỳ màbọn họ mới có thể được sum họp với nhau. Túy Tiên Cư chính là nhà bọn họ, và cũng chính bởi bọn họ có trải nghiệm giống nhau, cùng chịu những nổi khổ giống nhau, cho nên quan hệ như huynh đệ tỉ muội ruột, cứ mỗi lần đón Tết, bọn họ đều lựa chọn sum họp cùng mọi người. Ở Túy Tiên Cư, cơm tất niên ăn từ sáng sớm cho tới nửa đêm, mọi người chẳng cần phải kiêng dè gì, chỉ cần nhớ mỗi một điều là làm sao để hưởng thụ cho túy lúy là được, đây là truyền thống chỉ Túy Tiên Cư mới có.

Thực ra Lý Kỳ cũng thích cái bầu không khí này, nhưng chỉ tiếc là cơ hội tham dự của hắn quá ít.

Ngô Tiểu Lục vừa dứt lời, chợt thấy như có ai đó gõ vào đầu mình, mặc dù không đau, nhưng cảm thấy lạnh cả gáy, thầm nghĩ, ta đứng cao thế này rồi, ai còn có thể chạm tới được đầu ta như vậy chứ. Đoạn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Ngô Phúc Vinh cầm một cây gậy dài, dựng râu trừng mắt nhìn y. - Thúc---

Ngô Tiểu Lục toàn thân bắt đầu run rẩy.

- Tên tiểu tử thối kia còn không mau xuống đây.

Ngô Phúc Vinh rít lên.

- Dạ dạ dạ.

Ngô Tiểu Lục vội nhảy xuống, nói:

- Thúc, sao thúc đến sớm thế?

- Lão mà không tới, thì ngươi còn định bóc cả cái nóc nhà này ra à.

Ngô Phúc Vinh giận dữ nói:- Còn không say không về, tiểu tử ngươi muốn nằm liệt giường đón Tết đấy hả?

Ngô Tiểu Lục gãi đầu ngượng ngùng nói:

- Thúc, đây là truyền thống của Túy Tiên Cư chúng ta mà, năm nào chả thế.

Ngô Phúc Vinh nói:

- Lão không nói người khác, lão nói ngươi thôi, ngươi đừng có quên là ngày mai ngươi còn phải đi chuẩn bị bữa tiệc đón năm mới đấy, còn không mau cút về ngủ đi.

Ngô Tiểu Lục nghe xong suýt bật khóc, đoạn nén nước mắt lại nói:

- Thúc, bây giờ vẫn còn là buổi sáng, cháu vừa ngủ dậy, sao có thể ngủ được nữa, thúc cho cháu chơi thêm chút nữa đi.

Ngô Phúc Vinh thầm nghĩ, kể ra thì cũng đúng, bây giờ mà đi nghỉ thì cũng sớmquá, liền nói:

- Vậy được, sau khi ăn trưa, ngươi nhất định phải về nghỉ ngơi, nếu như làm hỏng nhiệm vụ mà Lý ca giao cho ngươi thì lão sẽ thay trời hành đạo đó. Còn nữa, hôm nay nếu như để lão nhìn thấy ngươi uống 1 giọt rượu thì ngươi xong với lão luôn đó.

- Vâng, cháu biết rồi.

Ngô Tiểu Lục xoa xoa đầu, vẻ chán nản nói.

Những người khác thấy cái bộ dạng đáng thương của Ngô Tiểu Lục, đều cười trộm hả hê.

Ngô Phúc Vinh hừ một tiếng rồi đi vào bên trong, đoạn nhìn Mã Kiều nói:- Mã tiểu ca, ngươi cũng uống ít thôi, tối nay ngươi còn phải hộ tống Lý Kỳ tới chùa Tướng Quốc đó.

Mã Kiều cũng rất tôn trọng Ngô Phúc Vinh, nên vừa cười vừa gật đầu nói:

- Ngô chưởng quỹ xin cứ yên tâm, ta sẽ uống ít thôi.

Y nói là uống ít, thì phải hiểu là ít so với chính bản thân y thôi.

Ngô Phúc Vinh gật đầu, rồi lại nhìn Lỗ Mỹ Mỹ nói:

- Lỗ tiểu nương tử, cháu cũng nên về sớm nghỉ ngơi đi, nhân thể trông nom giúp ta cái thằng tiểu tử Ngô tử kia.

Lỗ Mỹ Mỹ gật đầu nói:

- Đa tạ Ngô chưởng quỹ quan tâm, cháu sẽ chú ý. - Ngô chưởng quỹ, hôm nay 30 Tết, ông cũng nói ít thôi, nào nào, lại đây chúng ta cùng uống mấy chén.

Ngô Phúc Vinh đang định nói thêm mấy câu, nhưng đột nhiên có mấy lão đại thúc tới lôi ông ta đi.

Tất cả đều là người một nhà, nên chẳng cần e dè gì, đoạn quây quần lại với nhau uống rượu cười đùa, mừng vui khôn tả.

---

---

Buổi chiều, Lý Kỳ đứng một mình ở tiền viện, lưng dựa vào cột nhà, vẻ mặt trầmngâm, bầu trời mặc dù sáng sủa, nhưng trong lòng hắn lại ảm đạm u tối, hai mắt đờ đẫn nhìn xa xăm, đứng mãi một hồi lâu rồi mới lẩm bẩm:

- Rốt cuộc cũng tới rồi sao?

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm thứ 6 Tuyên Hòa, ngày mai sẽ là năm thứ 7 rồi, hay theo lịch thì cũng là năm 1125, theo sách sử ghi chép, thì năm nay sẽ là lần nam hạ thứ nhất của quân Kim.

*****

Còn 90% sự nỗ lực trước đây của Lý Kỳ đều là để đón cái năm này, nhưng khi nó thật sự sắp đến, hắn lại cảm thấy có chút gì đó thảng thốt, không biết phải làm sao, luôn cảm thấy thời gian dành cho mình quá ít.

- Ngươi đang nghĩ gì vậy?

Đột nhiên, sau lưng hắn chợt vang lên một giọng nói nhè nhẹ êm tai.

Lý Kỳ ngẩn người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tần phu nhân khoác trên mình tấm áo choàng màu xanh đang đứng phía sau hắn, nhìn nàng ăn mặc như chuẩn bị đi ra ngoài vậy, đoạn cười nói:

- Không nghĩ gì cả. Phu nhân, ngươi định ra ngoài à?Tần phu nhân gật đầu nói:

- Ta vừa từ Túy Tiên Cư về, chỗ đó thật náo nhiệt, lát nữa ta sẽ về nhà gia mẫu. Thế còn ngươi, ngươi không tới Bạch phủ sao?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Ta lát nữa phải đi ngủ, Hồng Nô nói ở đây yên tĩnh, bảo ta tới đây nghỉ ngơi.

Tần phu nhân ngây người lại, rồi lập tức hiểu ra vấn đề, nói:

- Đúng rồi, ngươi tối nay còn phải chuẩn bị cho bữa tiệc đón Tết ngày mai nữa nhỉ.

Lý Kỳ vừa cười vừa gật đầu, hắn luôn rất kỉ luật, lúc nào nên nghỉ ngơi là hắn nhất định phải nghỉ ngơi, trừ khi điều kiện thực sự không cho phép. Tần phu nhân nghe hắn nói vậy, cũng yên tâm hơn nhiều, đoạn cười nói:

- Vậy chúc ngươi tổ chức yến tiệc thành công.

- Ta chưa từng nghĩ mình sẽ thất bại.

Lý Kỳ vừa nói vừa cười, rồi đột nhiên tò mò hỏi:

- Phu nhân, ngươi hình như quên nhắc ta không nên gây chuyện thì phải?

Tần phu nhân khúc khích cười nói:

- Chả phải ngươi toàn chê ta lắm điều sao?

Lý Kỳ nghĩ một lúc rồi nói:

- Việc này phải nói sao nhỉ, thực ra lần nào ta cũng thấy ngươi lắm điều, hận là không thể lấy kim khâu cái mồm ngươi lại. Nhưng nếu như ngươi đột nhiên không nói nữa, ta lại thấy có chút gì đó không quen. Nói rồi, hắn khẽ thở dài, rồi cảm khái:

- Thực ra nói lại thì ngươi nói gì cũng đúng, cũng rất có lí lẽ nữa, gần vua như gần cọp, chỉ cần ta không cẩn thận thì không chỉ có ta bị tổn hại, mà có thể sẽ liên lụy tới rất nhiều người, bao gồm cả Tần phu nhân ngươi. Nếu như ta là ngươi, ta đã sớm đá cái thằng nhãi gây chuyện khắp nơi này ra ngoài từ lâu. Được ngươi dung thứ cho đến hôm nay, cũng đã là may mắn lắm rồi.

Tần phu nhân ngây ra một lúc, rồi gật đầu nói:

- Ngươi hiểu được là tốt. Tuy nhiên, những lời này dường như không phải của ngươi nói.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Phu nhân, ngươi thật đáng yêu đó. Tần phu nhân xì một tiếng, nói:

- Vậy còn không bằng ngươi, nói chuyện lúc nào cũng bí hiểm.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Lẽ nào ta nói sai sao, ta bình thường hay qua quýt với ngươi, ngươi cũng không trách ta không nghe lời, hôm nay ta thực sự ăn năn, ngươi lại bảo ta bí hiểm, rốt cuộc phải nói thế nào mới được đây?

Tần phu nhân khẽ trợn mắt nhìn Lý Kỳ nói:

- Vậy là hòa nhé, thường ngày ta càu nhàu với ngươi, ngươi chê ta phiền phức, giờ ta không nói nữa, lại bảo không quen, ngươi bảo ta phải nói thế nào mới được đây?

- Như vậy có thể thấy, khi mọi thứ đã trở thành thói quen, thì bất luận là tốt haylà dở, mất nó đi thì luôn cảm thấy có gì đó khó thích ứng.

Lý Kỳ phá lên vười, rồi nói tiếp:

- Còn nhớ 3 năm trước, khi ta tới đây, lúc đó Túy Tiên Cư chỉ như là một củ khoai bỏng tay muốn bán đi cho thật nhanh, phu nhân còn trốn trong nhà tự oán trách mình, không chịu đi ra ngoài dù chỉ một bước, Tiểu Lục Tử chỉ là một hầu bàn làm việc lặt vặt, Tiểu Ngọc, A Nam vẫn còn lang thang vất vưởng, nhưng sau 3 năm, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi, ngươi cho là sự thay đổi này là tốt hay là xấu?

Tần phu nhân trầm ngâm một lúc, những chuyện cũ chợt ồ ạt quay về trong trí não nàng, hồi tưởng về 3 năm nay, nàng cảm thấy mọi thứ thật khó tin, đoạn trầm ngâm một lúc rồi mới nói:

- Đối với cá nhân ta mà nói, thì việc này không thể luận tốt xấu, nhưng đối với nhiều người mà nói thì chắc chắn là tốt rồi. Lý Kỳ chần chừ một lúc rồi nói:

- Nhưng mà giả dụ có một ngày, bởi vì ta mà mất đi tất cả, mọi người lại quay về cái cảnh ngày xưa, thậm chí là còn không bằng, thì ngươi có oán trách ta không?

Ta làm sao có tư cách, tất cả đều là do ngươi mang đến, nếu như mất đi, thì do cái mệnh nó phải vậy, còn trách ai được đây. Tần phu nhân cũng không thích oán thán trời đất, nàng thích gắn trách nhiệm vào với bản thân mình hơn, như vậy trong lòng nàng mới thấy dễ chịu. Đoạn không trả lời, mà chỉ tò mò nhìn Lý Kỳ hỏi:

- Hôm nay sao ngươi khác mọi ngày thế?

Lý Kỳ ngây người một lúc, thầm nghĩ, Lý Kỳ à Lý Kỳ, ngươi từ lúc nào đã trở nên mất tự tin vậy chứ, đã biết cách ăn nói rào đón rồi. Thật là nực cười hết mức đó! Mất tự tin có phải là việc ngươi nên làm không? Hơn nữa, việc này nếu như ngươi không có quyết tâm tất thắng thì sao có thể giành được thắng lợi cuối cùng? Đoạn lắclắc đầu để xua đi nỗi u ám trong lòng, rồi lập tức cố gắng lấy lại vẻ hớn hở, cười khà khà nói:

- Bình thường trước mặt phu nhân giả bộ đáng yêu nhiều rồi, hứng lên muốn giả bộ thâm trầm thôi.

Tần phu nhân chẳng những không giận, ngược lại còn gật đầu nói:

- Ừ, đây mới giống lời của ngươi chứ, thật chẳng dám giấu, vừa rồi ta còn nghĩ là ngươi bị bệnh cơ.

Mẹ kiếp. Không thể nào chứ, ta khỏe mạnh thế này đột nhiên lại bị bệnh bao giờ? Ta phải giải thích sao đây! Lý Kỳ cười khổ nói:

- Phu nhân, ý phu nhân là sao?

Tần phu nhân khẽ cười nói:- Ta nghĩ đây cũng là do thói quen tạo nên đó.

Lý Kỳ sửng sốt nói:

- Ái chà, phu nhân cũng biết đùa cơ đấy, đúng là ta không quen thật.

Tần phu nhân thấy cái giọng điệu kì quái của hắn, liền lắc đầu nói:

- Ngươi mau đi nghỉ đi, ta phải đi đây.

- Không biết ngươi đã nghĩ ra cách ngăn cản vụ dì Vương tra tấn bức cung chưa thế?

Tần phu nhân làm sao có thể không hiểu là hắn đang nói tới việc kén rể, đoạn xì một tiếng rồi bỏ đi thật nhanh. ---

---

Sáng sớm mùng 1, vào canh tư, Lý Kỳ cùng với Mã Kiều, Lỗ Mỹ Mỹ, Ngô Tiểu Lục bất chấp gió đêm rét mướt đi tới chùa Tướng Quốc.

Lúc này ở trong chùa Tướng Quốc đã thấp thoáng có ánh nến lác đa lác đác, nhưng ở góc phía đông bắc thì đã đèn đuốc sáng trưng, chỉ thấy hơn trăm người đứng ở đầu phố. Qua cách ăn mặc thì có thể thấy gồm có đầu bếp, bồi bàn, chưởng quỹ. v. v.

Lý Kỳ đứng trước mặt bọn họ, cất cao giọng nói:

- Mấy ngày hôm nay, các vị chắc chắn đã rất vất vả rồi, nhưng hôm nay sẽ chứngminh rằng sự vất vả ấy của các vị tuyệt đối đáng giá. Con phố này nhất định sẽ nhờ sự nỗ lực của các vị mà nổi danh hậu thế, có thể mấy trăm năm nữa, các vị và con phố này vẫn là chủ đề mà mọi người hăng say bàn tán với nhau. Bây giờ ta chỉ muốn hỏi các vị một câu, các vị đã sẵn sàng chưa?

- Sẵn sàng.

Mọi người đồng thanh đáp.

Lý Kỳ vỗ tay nói:

- Vậy thì mau triển khai thôi.

- Vâng. Hơn 100 người lập tức đi vào con phố, ai nấy đều tự tìm công việc cho mình.

Chỉ trong thời gian uống 1 chén trà, con phố yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt, cắc cắc cắc, độp độp độp, bịch bịch bịch. Những âm thanh thật quen thuộc, có thể nói là không thể thiếu mỗi buổi sáng sớm nơi thành Đông Kinh.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<