Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0847

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0847: Con đường sữa bột
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Sau khi rượu ngon mồi ngon xong rồi, lại là lúc phân ly.

Đám người Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến tiễn Tông Trạch khoảng chừng 10 dặm đường. Khi thấy sắp ra khỏi phạm vi của kinh sư, Tông Trạch liền dừng lại, lần thứ ba chắp tay nói:

- Các vị xin dừng bước, hôm nay đa tạ Kinh tế sử thịnh tình khoản đãi, Tông Trạch xin cáo biệt từ đây.

Lần này Lý Kỳ không miễn cưỡng nữa, chắp tay hồi lễ nói:

- Tông bá bá thuận buồn xuôi gió.

- Sau này gặp lại.

- Sau này gặp lại.

Tông Trạch lại chắp tay với hai người, sau đó đi về phía đông.

Triệu Tinh Yến nhìn theo bóng Tông Trạch, bỗng lên tiếng:

- Ngươi thật là may mắn, có thể gặp được Tông bá bá. Với tài năng của Tông bá bá, tương lai nhất định sẽ giúp được ngươi rất nhiều.

Giọng nói cực kỳ bình thản, giống như cuộc nói chuyện rất bình thường.

Lời này nghe thì có vẻ chua chát, Lý Kỳ nhíu mày lại nhìn Triệu Tinh Yến nói:

- Cô ghen tị à?

Triệu Tinh Yến hơi giật mình, nói:

- Ta ghen tị? Ta chỉ là cảm khái cho vận may của ngươi quá tốt.

Nói xong, nàng liền lên ngựa, quay đầu đi về phía trong thành.

Lý Kỳ cũng lên ngựa, đi theo, nói:

- Sai rồi! Chuyện này chẳng liên quan gì tới may mắn. Đây là nhân phẩm của ta tốt.

- Nhân phẩm?

Triệu Tinh Yến hiếu kỳ nói:

- Trên người ngươi còn có thứ này sao? Lẽ nào là ta nhìn lầm, không thấy được?

Trời! Người này quả đúng là muốn đả kích ta quá đi! Lẽ nào ngưỡng mộ ta là đường đường một người đàn ông? Ừ, nhất định là vậy rồi. Lý Kỳ nói tiếp:

- Xem con mắt vụng về của cô, ta không thèm chấp vặt.

- Thật là cảm ơn.

Triệu Tinh Yến mỉm cười, bỗng nghiêm mặt nói:

- Tuy nhiên, có chuyện ta thấy rất tò mò.

Lý Kỳ cười nói:

- Ta có thể không trả lời đâu.

Triệu Tinh Yến hơi giật mình, lo lắng nói:

- Trước đây, ngươi và Tông bá bá chưa từng gặp mặt. Hơn nữa, Tông bá bá cũng không có danh vọng lớn như Chủng bá bá. E là ngay cả danh tiếng của đồ đệ ngươi cũng còn cao hơn ông ấy, vì sao ngươi lại tin ông ấy mà giao nhiệm vụ lớn như vậy cho ông ấy? Điều này khiến ta thực sự không hiểu được.

Chuyện này có gì mà lạ? Ta đã học qua lịch sử rồi, cô thì chưa! Nói đơn giản là vậy, nhưng đây là ưu thế duy nhất của Lý Kỳ. Cho dù là người thân cận nhất, hắn cũng tuyệt đối không thể nói thật được. Thậm chí có thể nói đây là một bí mật mà sớm đã xác định là phải mang vào quan tài rồi. Hắn bình thản nói:

- Đó là bởi vì Nhạc Phi ở trước mặt ta đã dốc lòng đề bạt Tông bá bá. Ta cũng có điều tra qua một chút, cũng chẳng phải là bảo sao nghe vậy, không có gì mà tò mò cả.

Triệu Tinh Yến lắc đầu nói:

- Cũng không thể nói như vậy được. Tông bá bá là một nhân tài. Chuyện này ta cũng hiểu. Tuy nhiên, ngươi cũng hiểu, phàm thì người trong chốn quan trường, tuyệt đối không có hạng người vô năng, chỉ là thấy họ chú trọng là đại nghĩa hay lợi lộc nhỏ mà thôi. Hơn nữa, con người ta đều là tư lợi. Ngươi cũng hiểu Tông bá bá là người thế nào chưa? Ngươi có biết trong lòng ông ta nghĩ cái gì chưa? Còn nữa, ngươi dám khẳng định Tông bá bá không có bất kỳ tâm tư riêng trong chuyện này chứ?

Xem ra ta vừa mới biểu hiện là quá nhiệt tình rồi. Từ nay về sau nhất định phải chú ý một chút. Lý Kỳ cười nói:

- Dùng người không nghi ngờ. Nghi ngờ người thì không dùng. Nếu không dùng ông ta, cô cho rằng bên cạnh ta còn có ai thích hợp hơn không? Làm kinh doanh đều không có ổn định mà không kiêm bồi thường. Làm quan lại không phải như vậy.

Triệu Tinh Yến nhíu mày, trầm lặng không nói.

Lý Kỳ liền chuyển đề tài:

- Đúng rồi, hình như cô còn nợ ta thứ gì đó?

Triệu Tinh Yến sửng sốt, nói:

- Ta nợ ngươi lúc nào? Nếu nói nợ, cũng là ngươi nợ ta.

Cô sao phải kích động thế chứ? Lý Kỳ tức giận nói:

- Đương nhiên là một lời chúc mừng rồi, cô đừng nói là cô không biết.

Triệu Tinh Yến bừng tỉnh, vẻ mặt lúng túng, lúc này mới tháo chiếc khuyên tai đó xuống, đưa tới nói:

- Chúc mừng ngươi có được quý tử. Chiếc khuyên tai này là đồ vật có giá trị nhất trên người ta, ngươi ghét bỏ cũng vô dụng.

- Ây da, cô đang làm gì thế? Ta chỉ là muốn một lời chúc mừng mà thôi. Ha ha, cô thật là quá khách khí rồi, ta sao dám ghét bỏ chứ?

Trong lúc nói chuyện, Lý Kỳ đã cầm lấy ngọc bội. Nhưng thấy là một đóa hoa sen nở rộ, cảm xúc dâng lên, tuyệt đối là cực phẩm trong ngọc, thầm nghĩ, ôi trời! Người con gái này không thể là Bạch Liên giáo chứ? Nhưng, hình như là đầu năm nay không có Bạch Liên giáo!

Triệu Tinh Yến cười nói:

- Ngươi nói với ta câu này không phải là ghi nhớ món quà này của ta đấy chứ?

Củ chuối! Điều này cũng bị cô nhìn ra. Lý Kỳ đỏ mặt lên, cúi đầu nhìn chiếc khuyên tai trong tay, bỗng nhíu mày nói:

- Nhớ lần đầu gặp cô, chiếc khuyên tai này cô đã đeo rồi. Đối với cô mà nói nhất định là có ý nghĩa rất lớn, sao cô lại tặng nó cho ta?

Triệu Tinh Yến bật cười ha hả, nói:

- Trí nhớ của ngươi quả thật rất tốt. Nhưng, những thứ này là vật ngoài thân, có ý nghĩa gì chứ? Trước đây món quà ta tặng cho ngươi còn có ý nghĩa hơn điều này. Huống hồ, đây cũng chẳng phải là tặng cho ngươi, mà là tặng cho lệnh lang. Được rồi, ta đi trước đây, cáo từ.

Nói xong, nàng liền phóng ngựa rời đi.

Lý Kỳ nhìn theo bóng Triệu Tinh Yến đi xa, ánh mắt bỗng trở lên thâm thúy.

............

Trở về trong thành, Lý Kỳ liền tới lầu các của Lý Sư Sư. Ban đầu Tống Huy Tông nhờ hắn chăm lo tới việc ăn uống của Lý Sư Sư. Nhưng đúng lúc Lý Chính Hi ra đời. Cho nên, việc này Lý Kỳ đã lâu rồi không tới thăm Lý Sư Sư. Đương nhiên, chuyện cơm nước cũng đều là thực đơn của hắn đưa ra, chỉ có điều là do Ngô Tiểu Lục đi làm.

Tới lầu các của Lý Sư Sư, Lý Kỳ bỗng thấy Lưu Vân Hi một mình ngồi trong đại sảnh của tầng một, cầm một bình rượu và mấy chiếc ly nhỏ, đang làm cái gì thế? Hiếu kỳ bước tới, nói:

- Quái Thập Nương, cô ở đây làm gì thế?

Lưu Vân Hi ngẩng đầu lên, thấy Lý Kỳ, liền nói:

- Ngươi tới thật đúng lúc, ta đang nghiên cứu món sữa của ngươi.

Lý Kỳ vừa nghe xong, liền ngồi xuống nói:

- Thật sao?

Lưu Vân Hi gật đầu nói:

- Loại sữa này của ngươi quả thực là rất tốt.

Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói:

- Lời này là thế nào?

Lưu Vân Hi liền giải thích:

- Chuyện này bắt đầu từ khi ta trị bệnh cho Lý nương tử. Ban đầu, mặc dù hàng ngày ta đều cố gắng châm cứu cho nương tử, nhưng nhiều khi Lý nương tử vẫn vì bệnh cũ tái phát mà nửa đêm tỉnh giấc, khó mà ngủ lại được. Tinh thần giảm sút, dẫn tới hồi phục chậm. Ôi, tiếc là ta lại không thể kê đơn cho cô ấy, giúp cô ấy giảm đau. Khi đó, ta liền nhớ tới việc dùng thử mật ong. Nhưng, nếu chỉ ăn mật ong không, thì hiệu quả rất nhỏ. Sau đó, ta liền nghĩ tới sữa của ngươi. Còn nhớ lúc đầu ta cũng đã nói qua với ngươi rồi, sữa bò cộng thêm một chút mật ong, khẩu vị rất tuyệt. Do đó, ta liền mạnh dạn cho mật ong vào sữa bò, mỗi tối trước khi đi ngủ cho Lý nương tử uống một ly sữa mật ong nóng. Không ngờ, điều này lại có thể hóa giải được đau đớn của Lý nương tử. Thậm chí còn có thể khiến cho sức khỏe của cô ấy hồi phục rất nhanh, còn nhanh hơn cả dự kiến của ta. Bây giờ ta đang nghiên cứu xem rốt cuộc là nên chế biến thế nào mới có thể phát huy được công hiệu lớn nhất.

*****

Nàng nói như gió nhẹ mây bay, nhưng Lý Kỳ lại nghe mà thấy vã mồ hôi hột, nói:

- Cô không phải chứ, loại sữa này vừa mới ra đời, cô lại dám mang đi cho người bệnh uống.

Lưu Vân Hi nhẹ nhàng nói:

- Vì sao lại không dám? Loại sữa này ngươi và ta đều đã thử qua rồi. Chí ít cũng đã chứng minh người bình thường vô hại. Đó cũng chính là một lần thử, hơn nữa, ta tự có chừng mực, dùng lượng rất nhỏ. Là lấy mật ong là chính. Dù sao loại sữa này đối với Lý nương tử có hại cũng vô ích. Ta cũng đã bảo vệ được tính mệnh của tacô ấy. Có câu, kê thuốc với bệnh trước tiên là phải có bệnh, sau đó mới có thuốc. Nếu dùng thuộc là theo quy tắc cố thủ vốn có, vậy thì y thuật há chẳng phải là mãi mãi không phát triển được sao? Làm việc có sự khởi đầu, phối dược cũng như vậy. Đây là sư phụ của ta đã dạy cho ta.

Bá đạo! Vậy cô cũng phải xem từng người chứ, ngộ nhỡ Lý Sư Sư có mệnh hệ gì, e là cô có gọi là Quái Thập Nương cũng đủ chết rồi. Lý Kỳ biết tính cách của người phụ nữ này, cũng không muốn tranh luận thêm nữa, bỗng giật mình nói:

- Đúng rồi, cô vừa mới nói cái gì? Cho thêm sữa vào mật ong?

Lưu Vân Hi gật đầu nói:

- Đúng vậy! Ta không phải đã nói rồi sao, ta cũng có chừng mực, không thể giống như ngươi được.

- Ta cũng may mắn là chưa từng có chừng mực như cô. Nếu không, ta sớm đã chết rồi.

Lý Kỳ trợn mắt lên lườm một cái, nghiêm nghị nói:

- Nhưng phương pháp này của cô cũng đã nhắc nhở ta, nếu lấy sữa bò là chính, có lẽ sẽ rất khó nhận được sự yêu mến của khách hàng. Nhưng, nếu dùng sữa bò làm phụ, hiệu quả có lẽ sẽ khác.

Lưu Vân Hi gật đật nói:

- Ngươi nói rất đúng, nhưng vấn đề là mật ong ta nuôi không phải là loại mật ong thường. Mật ong cũng có thể nói là độc nhất vô nhị. Ta cũng không phải để ý việc dạy thuật nuôi ong, nhưng với tư chất của những người ngươi tìm, e là cũng cần phải mất một thời gian dài.

Người phụ nữ này quả đúng là lòng dạ hẹp hòi, cái gì cũng nhớ rất rõ. Ai làm đồ đệ của cô ta, thật đúng là ác quả Thập thế tu lai. Nhưng, người phụ nữ này cũng thật là kỳ quái, người khác bình thường đều nắm được bí quyết này, không truyền ra ngoài. Còn cô ta lại mong muốn người khác cùng chia sẻ tất cả với mình. Lý Kỳ tức giận nói:

- Xin cô, khi nào ta nói dùng mật ong là chính chứ? Lẽ nào cô không biết, cho dù là mật ong thường cũng đều không phải là thứ mà người bình thường cũng có thể ăn được sao?

Lưu Vân Hi kinh ngạc nói:

- Vậy ngươi định dùng làm gì? Loại sữa này duy có mật ong mới có thể điều chế ra được hương vị ngon miệng.

Lý Kỳ tức giận nói:

- Đó chỉ là trong kỹ thuật cho phép của cô mà thôi. Trong thiên hạ, không có loại nguyên liệu nào phối hợp với nguyên liệu khác mới đưa ra được một món ăn ngon.

- Phịch!

Lưu Vân Hi bỗng đập bàn một cái, trợn trừng hai mắt lên nói:

- Ngươi không phải là cố ý trêu đùa ta đấy chứ?

Lý Kỳ suýt chút nữa đã bị cô ta làm cho sợ đấy choáng váng, không thể tin nổi nói:

- Ôi trời! Ta đây chỉ là trần thuật lại một chuyện mà thôi. Sao lại là trêu đùa cô chứ?

Lưu Vân Hi nói:

- Ban đầu ngươi đã có biện pháp, vì sao lại còn muốn ta giúp đỡ? Ngươi không phải là trêu đùa ta thì là gì?

Lý Kỳ nghe xong mà dở khóc dở cười, cười khổ nói:

- Cô hiểu lầm rồi. Ta đây không phải vừa mới nghĩ ra mà, nói ra đây cũng là thiệt thòi cho cô. Ta vừa mới có thể nghĩ tới điểm này. Trước đây, ta luôn nghĩ trực tiếp phổ cập sữa bột, dùng sữa bột làm chính, giới thiệu tới người dân. Nhưng vừa rồi nghe cô nói, ta mới nghĩ ra, kỳ thực sữa bột cũng có thể dùng làm gia vị. Như vậy có lẽ sẽ càng được người ta đón nhận hơn.

Lưu Vân Hi hiếu kỳ nói:

- Vậy ngươi định dùng sữa bột làm gì?

Lý Kỳ tự tin cười nói:

- Tương tự cũng là một loại sản phẩm mới, tới khi đó nếu làm ra rồi, bảo đảm sẽ cho cô thử trước tiên.

Lưu Vân Hi gật đầu nói:

- Như vậy cũng tốt, dù sao ta cũng có chút y thuật. Nếu có hại đối với sức khỏe con người, ta cũng có cách hóa giải, tránh tổn hại và giảm bớt vô tội.

Trời, cái gì mà có hại cho người khác? Coi mình là thần nông thị rồi. Ta đường đường là Kim Đao Trù Vương, há có thể làm ra loại sản phẩm có hại cho người ta sao? Thật đúng là nực cười. Lý Kỳ vỗ đầu nói:

- Xem ra cuộc đời cô đầy bi quan rồi. Đa tạ ý tốt của cô. Nhưng cô yên tâm đi, ta sẽ đích thân thử.

Nới tới cuối cùng, hắn dường như là nghiến chặt răng lại.

- Tùy ngươi.

Lưu Vân Hi mỉm cười, đưa tới một ly mật ong, nói:

- Ngươi uống đi.

- Không cần!

Lý Kỳ tức cũng no rồi, bỗng nhiên đứng dậy nói:

- Ta đi thăm Sư Sư cô nương.

Nói xong, liền bước lên lầu.

Lưu Vân Hi giơ tay lên nói:

- Chờ chút ....

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, tức giận nói:

- Chuyện gì?

Lưu Vân Hi giật mình, nói:

- Không có gì.

- Thần kinh.

Lý Kỳ lắc đầu, liền bước lên lầu.

Nhưng, không lâu sau, hắn lại từ trên lầu bước xuống.

Lưu Vân Hi cười dài nói:

- Đi nhiều thêm chút, cũng tốt cho sức khỏe.

Lý Kỳ sầm mặt lại nói:

- Cô sớm đã biết Sư Sư cô nương không ở trên lầu.

Lưu Vân Hi gật đầu.

- Vậy sao cô không nói cho ta biết?

- Ta lại không phải là người hầu trong phủ này. Ai quy định ta nhất định phải nói cho ngươi biết?

Lưu Vân Hi thưởng thức mật ong, từ từ nói. Trong giọng nói còn có chút phấn khởi. Kỳ thực nàng vừa rồi vốn là nhắc nhở Lý Kỳ, nhưng thấy bộ mặt tức giận đó, trong lòng cũng có chút bực bội, muốn chỉnh hắn chút.

- Cô....

Lý Kỳ chỉ tay về phía Lưu Vân Hi, thầm mắng, người phụ nữ này quả đúng là quá ghê tởm. Bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, liền bước tới, kinh ngạc nói:

- Đúng .... Đúng rồi, ta vừa rồi nghe nha hoàn trên lầu nói, Sư Sư cô nương tới đình phía sau. Cô ấy .... Cô ấy đã xuống giường được rồi sao?

Lưu Vân Hi gật đầu.

Lý Kỳ vui mừng nói:

- Nhanh vậy sao?

- Đối với ta mà nói, đó cũng xem như là chậm rồi.

Lưu Vân Hi bình thản nói.

Cái gì thế? Thôi đi, xem như cô đã giúp ta rồi, ta không muốn tính toán với cô nữa. Lý Kỳ cầm ly mật ong trên bàn lên đổ vào miệng, nhưng cảm thấy mật ong thanh ngọt trong miệng, ngọt mà không ngấy, chậc chậc vài cái nói:

- Loại mật ong này quả đúng là dễ uống. Cảm ơn.

Từ sau khi từ trong nhà đi ra, tinh thần Lý Kỳ như phấn chấn hơn. Một là bệnh tình của Lý Sư Sư cuối cùng cũng đã có chuyển biến tốt rồi. Hai là, hắn lại nghĩ ra được một loại thực phẩm mới có thể bán ra thế giới. Quan trọng là còn có thể kèm thêm sữa bột, thật đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Lầu các của Lý Sư Sư không lớn, không thể sánh với Tần phủ, Bạch phủ được. Dù sao, Tống Huy Tông ở bên ngoài cũng nuôi dưỡng tình nhân đã khiến người ta chê cười, nào còn dám gióng chống khua chiên, khiêm tốn mới là thượng sách. Phía sau lầu các không có hoa viên gì, chính là một đường hành lang dài hun hút. Ở giữa hành lang còn có một chiếc đình, hai bên trồng đủ loại hoa cỏ.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1753)


<