Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0846

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0846: Không có lửa cũng có thể nấu ăn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Lý Kỳ và Tông Trạch lại đang trao đổi ý kiến lẫn nhau về vấn đề của Đăng Châu. Đối với tấm lòng vì nước vì dân đó của Tông Trạch, Lý Kỳ lại càng quan tâm về toàn bộ bố cục. Vì đại cục, hắn không hề do dự từ bỏ một chút, như vậy, giữa hắn và Tông Trạch cũng có một số điểm khác biệt. May mà Lý Kỳ vô cùng xem trọng Tông Trạch, cũng không dồn ép y. Hai bên mỗi người nhường nhau một bước, cộng thêm Triệu Tinh Yến ở bên cạnh giải thích, cũng không xảy ra tranh chấp quá lớn.

Nhưng giao tình giữa hai người cũng đã tồn tại sự tranh giành nho nhỏ này. Tiến thêm được một bước, Lý Kỳ ngoài miệng còn ngọt ngào, xưng hô cũng chuyển từ Tông Tri phủ sang Tông bá bá.

Lát sau, chỉ thấy phía trước bỗng có một đoàn người đi tới, khoảng chừng hơn 10 người, còn có ba chiếc xe lừa. Trên xe lừa còn đặt mấy chiếc hòm gỗ màu đỏ.

- Tới rồi.

Lý Kỳ nhìn những người đó cười nói.

Tông Trạch đưa mắt nhìn theo, khóe miệng bỗng hiện lên nụ cười khổ. Rõ ràng là Lý Kỳ vừa nói muốn để đầu bếp của mình và lang trung đi không phải là ý tưởng đột phát, mà sớm đã có dự tính sẵn rồi. Song, dù như vậy, y cũng vẫn khéo léo từ chối, liền nói:

- Kinh tế sử, người ta thường nói, không có công không nhận thưởng. Món quà này quả thực là quá lớn, Tông Trạch nhận cũng có chút hổ thẹn.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Tông bá bá, sao ngươi lại không đổi góc độ suy nghĩ đi. Có lẽ đối với ngươi mà nói, đây có thể nói là không có công không nhận thưởng. Nhưng, đối với ta mà nói, ngươi có khỏe mạnh hay không, ảnh hưởng trực tiếp tới tân pháp của ta có thành công hay không. Ta cho rằng đây là một cách đầu tư, thiên hạ không có thứ gì cho không ai bao giờ. Cho nên, cái giá này rất đáng, cũng hợp tình hợp lý.

Tông Trạch lần này nghe mà thấy tâm phục khẩu phục, không nói thêm gì nữa.

- Tiểu nhân bái kiến sư công (Kinh tế sử).

Trong lúc nói chuyện, đoàn người này đã dừng lại trước mặt, cung kính hành một lễ với Lý Kỳ.

Lý Kỳ ừ một tiếng, chỉ tay về phía Tông Trạch, nói:

- Vị này chính là Tông Tri phủ, từ nay về sau các ngươi hãy đi theo ông ấy lăn lộn.

Những người đó lại quay sang Tông Trạch hành một lễ.

Theo ta lăn lộn? Câu nói này sao lại giống như mình là thủ lĩnh của đám đầu đường xó chợ thế nhỉ! Tông Trạch cười cũng không được, mà khóc cũng không xong, chỉ có thể lúng túng gật đầu vài cái.

Lý Kỳ lại hỏi:

- Nguyên liệu ta cần đều mang tới rồi chứ?

Một đầu bếp liền nói:

- Hồi sư công, tất cả đều mang tới rồi.

- Mau lấy ra đi.

- Vâng.

Ha ha ha!

Nhưng thấy một đầu bếp lấy ra một con gà mái từ phía sau chiếc xe lừa ra. Hai người đầu bếp khác trong tay đều cầm một tảng đá lớn màu trắng. Hai người còn lại thì cầm ít xoong chảo chum vại.

Lý Kỳ một tay cầm lấy con gà mái, ước lượng, khoảng chừng 1kg, gật đầu hài lòng, lại nhìn đám đồ tôn đó nói:

- Các ngươi để đồ ở bên kia đi.

- Vâng.

Mấy tên đồ tôn liền đi chuẩn bị.

Lý Kỳ nhìn Tông Trạch nói:

- Tông bá bá chờ một lát, nhanh thôi.

Tông Trạch và Lý Kỳ không biết xấu hổ ngồi chờ ăn, do đó nói:

- Những món này Tông mỗ cũng biết một ít, có thể giúp Kinh tế sử một tay.

Triệu Tinh Yến khẽ mỉm cười nói:

- Tông bá bá, đây có lẽ là bá bá múa rìu qua mắt thợ rồi, có thể giúp được Kim Đao Trù Vương một tay, đó cũng tuyệt đối không phải là việc mà một người bình thường có thể làm được. Chỉ có Tả tổng quản bên phía ngự thiện phòng mới có tư cách này.

Lý Kỳ cười nói:

- Triệu cô nương quả thực là quá thành thật rồi.

Dừng lại một lát, hắn lại quay sang Tông Trạch nói:

- Tông bá bá, món này kỳ thực rất đơn giản, một mình ta là đủ rồi.

Đăng!

Lý Kỳ vừa nói dứt lời, một vò rượu bỗng xuất hiện trước mặt Tông Trạch, khiến cho Tông Trạch lùi về phía sau một bước.

- Tông Tri phủ, nấu ăn có vị gì? Sao không uống một hai vò rượu chứ.

Chỉ thấy tay phải Mã Kiều cầm một vò rượu đặt trước mặt Tông Trạch, tay trái còn cầm thêm hai vò rượu nữa.

Nha đầu ngươi thật đúng là không muốn sống nữa rồi, động chút là tìm người uống rượu. Lý Kỳ nhất thời vã mồ hôi hột. Nhưng, hắn cũng không hề ngăn cản, cũng chính là im lặng chấp nhận cách làm của Mã Kiều.

Tông Trạch không hiểu tình hình, thầm nghĩ, vị Kinh tế sử này hành sự thật kỳ lạ. Thủ hạ của hắn cũng không thua kém gì!

Hai người chủ tớ này thật là phối hợp hoàn hảo, một người nấu ăn giỏi, một người tửu lượng khá. Nhưng trên thế giới này thực sự tìm không ra người nào để chống lại được. Trong lòng Triệu Tinh Yến mừng thầm, nói nhỏ vào tai Tông Trạch:

- Tông bá bá, người này chính là hộ vệ của Lý Kỳ. Nhưng, bản thân hắn ta lại không nghĩ như vậy, người cũng chớ lấy làm lạ. Hơn nữa, người này không xấu, cũng rất thú vị, quan trọng là hắn ta uống rượu không say.

Uống không say? Tông Trạch cũng là người hành tẩu giang hồ, cũng chưa từng nghe nói tới người nào uống không say. Nhất thời hiếu kỳ, cũng muốn thử xem, liền nhận lấy vò rượu này, cười ha hả nói:

- Vậy thì đa tạ rượu ngon của các hạ.

- Đây là Bộ soái chuẩn bị, ta chỉ phụ trách uống rượu.

Mã Kiều bật cười ha hả, lại đưa cho Triệu Tinh Yến một vò rượu.

Triệu Tinh Yến rất thích Mã Kiều, chợt kinh ngạc nói:

- Ta cũng có à!

Trong lúc nói chuyện, tay đã nhận lấy vò rượu.

Ngươi cũng thật là không biết khí phách gì! Lý Kỳ cười nhìn lắc đầu, nói:

- Được rồi, các ngươi uống đi, ta đi làm việc, không tiếp được.

Hắn khẽ vuốt cằm nhìn Tông Trạch, sau đó bước đi.

Tông Trạch còn cảm giác có chút không được tự nhiên cho lắm. Người chủ nhân này chạy đi nấu ăn, mình lại ở đây uống rượu, điều này thật chẳng ra làm sao hết. Dù sao thì Triệu Tinh Yến và Mã Kiều cũng đã lơ đễnh, kéo y cùng uống rượu.

Lý Kỳ ban đầu gọi người đi nấu nước, còn mình thì đi tới bờ sông giết gà. Đối với yêu cầu hoàn mỹ của hắn mà nói, giết gà cũng là một nghệ thuật sống. Thủ pháp ảnh hưởng trực tiếp tới mùi vị của gà, rõ ràng là mấy đồ tôn này còn chưa đạt được tới trình độ này.

Sau khi giết xong gà, lại dùng nước sôi vặt lông. Trong quá trình này, còn không quên dậy mấy đồ tôn chi tiết một chút. Mấy đồ tôn có lẽ cũng đã theo học nấu ăn cùng với Ngô Lục Tử, kỹ thuật dù đã qua cửa rồi, không ngờ Lý Kỳ cũng không muốn để họ đi cùng Tông Trạch. Nhưng, họ rất ít khi nghe Lý Kỳ giảng bài, đều rất chăm chỉ.

Sau khi xử lý xong lông gà và nội tạng, Lý Kỳ lại chặt đầu và cánh gà xuống, còn chân gà thì gập vào trong bụng, nói:

- Đem rau mù tạt ra đây.

- Vâng.

Một đồ tôn trong đó rất nhanh đã lấy ra một cái bình. Hóa ra Lý Kỳ muốn là rau mù tạt ướp. Nhưng, thấy hắn lấy rau mù tạt trong bình ra, đổ đầy vào bụng con gà, sau đó lại dùng dừng, hành, hoa tiêu, rượu gia vị và tương quấy đều lên.

Cứ như thế, nửa giờ trôi qua.

Trong đình, Tông Trạch hầu như là chịu phục rồi, người đối diện này quả thực không phải là con người mà, e là uống nước cũng không thể uống như vậy. Từ lúc vừa ngồi xuống, hết ly này tới ly khác, căn bản vẫn không dừng lại. Vừa mới bắt đầu, y còn có thể theo kịp tiến độ, nhưng càng uống về sau, trong lòng càng cảm thấy khiếp đảm. Nếu nói về tửu lượng, y thực sự không sợ ai. Nhưng, y thấy Mã Kiều càng uống càng có tinh thần, còn la hét cầm chén uống vô vị, muốn cầm bình uống. Nhưng, nghĩ tới câu nói đó của Triệu Tinh Yến, trong lòng thầm nghĩ uống như vậy, ta nhất định sẽ say, lát nữa còn phải lên đường, không thể uống tiếp nữa.

Triệu Tinh Yến dường như đã đoán ra được tâm tư của Tông Trạch, ánh mắt nhìn về phía ngoài đình, ồ lên một tiếng, nói:

- Họ đang làm cái gì thế?

Tông Trạch quay đầu lại nhìn, còn chưa kịp nhìn rõ, liền nói:

- Ôi, ơ, thật là kỳ lạ.

Trong lúc nói chuyện, y đã đứng lên, bước ra phía ngoài đình. Bây giờ y chỉ muốn thoát khỏi con ác ma Mã Kiều này.

Triệu Tinh Yến liền mím môi cười, đứng lên đi tới.

Mã Kiều kinh ngạc nhìn theo hai người bọn họ, lẩm bẩm:

- Quái lạ! Món ăn này có gì đáng xem?

Nói xong, y liền cầm vò rượu uống một ngụm, cảm thấy một mình uống rượu có chút vô vị, vì vậy liền nâng bình rượu đi ra ngoài.

Rầm rầm rầm!

Chỉ thấy một đồ tôn của Lý Kỳ cầm búa đập với hai tảng đá màu trắng. Còn Lý Kỳ thì ngồi bên cạnh chỉ đạo. Việc làm chân tay này hắn chắc chắn là không thể đích thân ra tay rồi. Bỗng thấy Triệu Tinh Yến, Tông Trạch đi tới, hiếu kỳ hỏi:

- Các ngươi tới đây làm gì?

Tông Trạch lắc đầu thở dài nói:

- Tửu lượng tên hộ vệ đó của ngươi quả thực là khiến người ta khiếp sợ, ta không phải là đối thủ của hắn ta.

Cũng biết là như vậy, Lý Kỳ nhìn Mã Kiều đang đi tới bên này, lắc đầu không nói câu nào.

Triệu Tinh Yến lại hiếu kỳ hỏi:

- Lý Kỳ, ngươi định làm món gì thế? Sao lại còn cần tới đá?

Lý Kỳ cười thần bí nói:

- Chờ lát nữa dùng ảo thuật sẽ cho cô xem.

- Dùng ảo thuật? Ảo thuật gì?

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Không cần dùng lửa nấu ăn.

- Không dùng lửa?

Triệu Tinh Yến kinh ngạc nói:

- Chuyện này là thế nào?

Lý Kỳ giảo hoạt nói:

- Vậy chúng ta đánh cược thế nào đây?

Triệu Tinh Yến dứt khoát nói:

- Không đánh cược.

Lý Kỳ nghiêm mặt nói:

- Lẽ nào cô không biết có một câu nói là, giả bộ hồ đồ sao?

Triệu Tinh Yến nói:

- Nếu ngươi biết câu này, ta cũng chẳng để ý gì tới ngươi.

Lúc này, Mã Kiều đã đi tới, cười nói:

- Bộ soái, nếu ngài nghĩ hồ đồ uống chút rượu thì được.

Triệu Tinh Yến cười khúc khích nói:

- Câu này có lý!

Lý Kỳ liền nhìn Mã Kiều nói:

- Ngươi úp mặt vào tường suy nghĩ cho ta, nghĩ kỹ xem rốt cuộc là ai trả lương cho ngươi.

*****

Tông Trạch đứng bên cạnh nghe thấy thế thầm kinh ngạc, thầm nghĩ lẽ nào tài nghệ nấu ăn của Kim Đao Trù Vương đã đạt tới cảnh giới này rồi. Nếu không dùng nửa cũng có thể nấu ăn được.

Chờ cho tên đồ tôn đó đập khối đá vỡ vụn ra, con gà bên này cũng đã ướp được tương đối rồi. Lý Kỳ đặt con gà đã ướp lên lá sen gói chặt lại, sau đó đặt vào bên trong bình gốm, dùng lá sen to phủ lên, bịt kín lại. Sau đó lại bảo đảm hoàn toàn đã kín, mới vùi bình gốm vào trong đống đá, bên ngoài cho thêm một quả trứng gà sống. Sau đó gọi người xách nước tới.

Món ăn này không dùng lửa, ngược lại lại dùng nước? Hành động này của Lý Kỳ đã khiến cho những người còn lại đều khó hiểu, trong lòng vô cùng mong đợi.

Lý Kỳ múc ra một bầu nước, liếc mặt nhìn mọi người, nói:

- Nhìn kỹ nhé.

Nói xong, liền đổ nước lên tảng đá.

Chỉ nghe thấy tiếng "xoẹt xoẹt xoẹt" phát ra, nhất thời bốc lên từng đợt khói trắng.

Những người còn lại bỗng nhiên thấy kinh ngạc.

Kim Đao Trù Vương, Triệu Tinh Yến cùng kinh ngạc nói:

- Vôi?

Lý Kỳ cười khổ nói:

- Ta tưởng các ngươi sớm đã biết rồi chứ.

Tảng đá này chính là đá vôi làm ra phấn viết.

Hai người lộ rõ vẻ xấu hổ. Vừa rồi họ mới thực sự không chú ý, giờ như bừng tỉnh ngộ, lần lượt mỉm cười gật đầu, dường như đã hiểu dụng ý của Lý Kỳ. Kỳ thực đạo lý này rất đơn giản, do vì đá vôi gặp nước sẽ sinh ra lượng nhiệt rất lớn, đủ để nướng chín một con gà.

Tông Trạch cảm thán nói:

- Quả thật Kim Đao Trù Vương là danh bất hư truyền, chỉ một chiêu, e là không có người thứ hai trong thế giới này nghĩ ra được.

Lý Kỳ vừa tưới nước, vừa cười nói:

- Tông bá bá quá khen rồi.

Triệu Tinh Yến bỗng lên tiếng hỏi:

- Nhưng ngươi làm như vậy, sao biết là con gà này có chín hay không?

Tông Trạch vuốt râu nói:

- Ta nghĩ là liên quan tới quả trứng gà kia.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Tông bá bá quả nhiên là lợi hại, vừa nhìn đã biết rồi. Nên nhớ, con gà này có chín hay không, kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần chín ba quả trứng gà là được rồi.

Triệu Tinh Yến nghe xong chỉ biết cảm thán nói:

- Kim Đao Trù Vương ra tay quả nhiên không phải dạng vừa đâu.

Lý Kỳ nhún vai, không nói thêm câu gì, chuyên tâm vào việc tưới nước. Chờ sau khi quả trứng gà thứ ba đã chín, mới dừng việc tưới nước lại, dùng gậy gỗ gạt vôi ra, nhẹ nhàng nâng sợi dây phía trên bình gốm lên, kéo bình gốm ra ngoài. Sau đó lại dùng nước lạnh đổ lên bên ngoài bình gốm để giảm nhiệt độ xuống. dùng khăn ẩm lau khô, rửa sạch tay, mở nắp ra, bỏ lớp lá sen bên ngoài ra. Sau đó lại lấy bọc lá sen bên trong ra.

Bọc lá sen này chưa mở ra, liền có mùi thơm ngan ngát bay lên. Khi mở ra, mùi hương đậm đà, vô cùng đặc biệt tràn ngập không gian, còn thơm hơn là gà nướng và gà hấp. Nhưng mùi thơm lại rất đơn thuần, giống như tự nhiên mà thành, khiến cho mũi người ta không khỏi co rúm lại.

Nhưng thấy con gà mái trong lá sen hiện lên màu vàng, bóng bẩy, thực sự là hấp dẫn vô cùng.

Mọi người nhìn hấy, không khỏi chảy nước miếng, hận là không thể nhào tới ngấu nghiến con gà này, nhét vào trong miệng.

Lý Kỳ thấy mọi người ngây ra như phỗng, trợn trừng hai mắt, nhìn con gà mái này, giống như là có huyết hải thâm cừu vậy, liền nói:

- Tông bá bá, Triệu cô nương, các ngươi đừng nhìn như vậy, mau nếm thử đi, sau đó cho ta ý kiến.

Tông Trạch ngẩn người ra, tỉnh ngộ, khoát tay nói:

- Ta không dám mùa rìu qua mắt thợ.

Triệu Tinh Yến cười nói:

- Ta từ trước tới giờ vẫn chỉ có một ý kiến về món ăn của ngươi.

Món của ta, ngươi có thể có ý kiến. vậy ngươi còn ăn món của người khác sao? Há chẳng phải sớm đã chết đói rồi. Lý Kỳ hiếu kỳ nói:

- Ý kiến gì?

- Chính là đừng ăn ngon như vậy được không, Dù sao ta cũng không mời nổi ngươi tới phủ ta làm đầu bếp.

Ngụ ý chính là ăn quen món của ngươi rồi, khẩu vị quen rồi, nào muốn ăn món ăn của người khác nữa.

Lý Kỳ cười hì hì nói:

- Vậy cô có thể tới nhà ta mà!

Lời vừa nói ra, hắn liền cảm thấy có chút ái muội, liền nói:

- Đừng đừng đừng, cô đừng tới. Nhà ta đã là âm thịnh dương suy rồi.

Trong lòng thầm kêu khổ, nhà mình đã có một bà mẹ vợ vô cùng biến thái rồi. Nếu yêu nhân ngươi lại tới nữa, mẹ kiếp! Vậy thì ta còn sống nổi không!

Triệu Tinh Yến dù là không câu nệ tiểu tiết, nhưng ở đầy còn có Tông Trạch, nên mặt cũng ửng đỏ, khẽ hừ một tiếng, không tiếp lời này.

Hai người ngồi xuống chiếu. Lý Kỳ dùng con dao nhỏ cắt hai chiếc đùi gà chia cho Tông Trạch và Triệu Tinh Yến. Sau đó lại cắt hai chiếc cánh gà, một miếng ném cho Mã Kiều, một miếng để lại cho mình.

Triệu Tinh Yến cầm chiếc đùi gà lên, trước tiên là ngửi ngửi, nhưng thấy hương vị nồng đậm, liền hỏi:

- Lý Kỳ, món ăn này của ngươi gọi là gì?

Nói tới đây, cô lại nhớ tới cái món gà bùn nhất phẩm được thưởng thức lần trước, Lý Kỳ liền nói:

- Ngươi đừng lấy giọng thánh nhân ra để lừa gạt ta. Ta biết đây là vôi.

Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:

- Món ăn này gọi là gà không lửa.

Món gà không lửa này ở hậu thế cũng rất nổi tiếng. Điểm nối bật chính là hai chữ "không lửa". Cũng chính là vì hai chữ này, cho nên có thể làm được một người đầu bếp hoàn mỹ, cũng ít càng thêm ít. Đó chính là ranh giới cao nhất của học sỹ đó, lấy không thắng để đạt được kết quả tuyệt vời.

- Gà không lửa, ừ, rất chính xác.

Tông Trạch bật cười ha hả, liền cắn một miếng thịt gà. Y chỉ cảm thấy thịt gà mềm vô cùng. Đặc biệt là lớp da bên ngoài, mềm ngon trong miệng, song khi nhai, hương vị đậm đà, không khỏi cảm thán nói:

- Món này là món ăn tuyệt với nhất trong cuộc đời ta.

Mã Kiều cũng không biết có phải trong đầu lóe lên một ý tưởng hay không, liền nói:

- Đó chính là vì Tông Tri phủ ngài lần đầu tiên ăn món ăn của Bộ soái làm. Ta cũng không có cảm giác này.

Lời này của y nói ra là lời ca ngợi đơn thuần nhất.

Quả thực khó mà nghe được lời nói dễ nghe từ miệng thằng nhãi này! Lý Kỳ biết thằng nhãi này không muốn nịnh bợ. Đó tuyệt đối là lời từ tận đáy lòng của y. Bởi vì chỉ cần người ta động não một chút, là sẽ hiểu được vế sau của câu nói.

Tông Trạch bật cười ha hả, nói:

- Mã tiểu ca nói rất có lý, nói rất có lý!

Triệu Tinh Yến cẩn thận thưởng thức một phen, nói:

- Điểm tuyệt vời nhất của món gà không lửa này, e rằng chính là ở phía trên không có lửa. Còn so với món gà nướng mà nói, thì con gà này còn thiếu vị ngậy, lại càng mềm ngon. Còn so với món gà hấp mà nói, con gà này lại có vị hương đậm đà, lại không bị mất đi sự mềm dịu của con gà. Hơn nữa trong quá trình chế biến, hương vị vẫn được bảo đảm, cũng là vô cùng hoàn chỉnh rồi. Về phong vị, tương xứng với món gọi là gà bùn nhất phẩm, cũng là một món ăn cực phẩm rồi.

Nói tới đây, cô bất giác nhíu mày nói:

- Chỉ là ....

Lý Kỳ rất xem trọng món ăn này của hắn, liền nói:

- Chỉ là cái gì?

Triệu Tinh Yến nói:

- Chỉ là con gà này làm cơm trưa cho mấy người chúng ta, không khỏi quá ít, e là không thể để mọi người ăn hào hứng được.

Hóa ra là ngại ít, thật đúng là miễn phí chính là ăn ngon một chút. Lý Kỳ nói:

- Chuyện này cô yên tâm đi, ta sớm đã có chuẩn bị rồi, bảo đảm không thể để cô đói bụng được.

Nói xong, hắn lại quay sang một tiểu đồ tôn nói:

- Ta thấy cũng tương đối rồi, lấy lên đi.

- Vâng.

Lại thấy hai đồ tôn của Lý Kỳ lập tức bước tới một chiếc bếp gần đó. Do vì điểm kỳ diệu của món ăn này ở chỗ không lửa. Vì vậy đều không có ai chú ý tới đống lửa đó, chỉ thấy một chiếc nồi lớn đặt lên bếp lửa, hơi nước bay nghi ngút.

Hai người đó đỡ chiếc nồi xuống, lấy ra một chiếc bánh tròn vừa to vừa mỏng.

Chiếc bánh này rất bình thường, không có điểm nào đặc biệt. Khi nấu cơm dã ngoại cũng thường ăn tới. Nhưng, Triệu Tinh Yến biết, chiếc bánh này trong tay Lý Kỳ chắc chắn là có điểm khác thường. Vì vậy trong lòng vô cùng mong chờ.

Quả nhiên, sau khi chiếc bánh được vớt ra, Lý Kỳ bỗng mở ức con gà ra, chỉ thấy bên trong đều là rau mù tạc.

Mắt Tông Trạch sáng lên, nói:

- Hóa ra là bên trong có càn khôn. Khó trách ta vừa rồi cũng đã ngửi thấy mùi đặc biệt, nói vậy chính là từ món ăn này mà ra.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Tông bá bá nói rất đúng.

Nói xong, hắn lại lấy cây mù tạt ra, đặt vào trong bát. Sau đó lấy con dao nhỏ phanh nhanh thịt gà ra thành từng miếng. Tiếp theo, hắn lại dùng rau mù tạt phủ lên phía trên chiếc bánh tròn, rắc thịt gà lên trên rau mù tạt. Sau cùng cuộn lại thành cuộn lớn, là giống như cách bào chế, mấy chiếc bánh cuộn đã được chuyển về phía họ.

Tông Trạch cầm lấy cắn một miếng, một chữ, tuyệt! Chiếc bánh mang đậm hương vị của gạo, kết hợp với tinh hoa của thịt gà hấp thụ được. Ngoài ra, còn có thịt gà hương cay mềm đặt ở phía trong, không hề nói khoác chút nào, món này còn ngon hơn cả món gà không lửa đó.

Triệu Tinh Yến trời sinh tính tình khá hào sảng, không quá chú trọng bề ngoài, cũng cắn một miếng lớn. Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, cô trưởng thành như vậy, nhất cử nhất động đều có phong vị riêng. Căn bản không tồn tại rào cản nào, chỉ có thể khiến cho người ta cảm thấy vui mắt, đó chính là ưu thế của người phụ nữ đẹp.

Đây thật sự là ngoài món có món nha. Như vậy có thể thấy, vị ngon là vô cực vô hạn, khả năng nấu nướng đương nhiên cũng là vô cực vô hạn.

Mấy người ăn không nói chuyện gì, trong miệng đầy thức ăn, ngay cả nói cũng không ai nói gì.

Chỉ sợ cũng duy có món ăn của Lý Kỳ làm mới có thể khiến cho người ta vứt bỏ hết việc nói chuyện trong bữa tiệc.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1753)


<