Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0845

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0845: Chính sách quyết định tất cả
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Về tư, Lý Kỳ tuyệt đối không muốn vị đại anh hùng này cả đời gặp nhiều trắc trở, lại một lần nữa vì không thể thấy được Đại Tống quật khởi, mà không cam lòng ra đi. Về công, trong bố cục của hắn Đăng Châu chiếm vị trí quan trọng. Song, nhân tài trong tay hắn mới chỉ có mấy người ít ỏi, mà đám người Nhạc Phi vẫn chưa trưởng thành, e là Hàn Thế Trung không muốn tới Phúc Châu, sợ là cũng không thể đảm nhiệm được trọng trách ở đó, duy chỉ có Tông Trạch văn võ song toàn là thích hợp nhất. Không hề khoa trương chút nào, sức khỏe của Tông Trạch ảnh hưởng trực tiếp tới toàn bộ bố cục. Lý Kỳ sao có thể không lo lắng cho được. Tông Trạch chỉ cần sống thêm được một năm, đó chính là cái phúc của Đại Tống, cũng là cái phúc của hắn rồi.

Mặc dù là người làm ăn thì nói chuyện làm ăn. Khi ngươi không còn đáng giá với đồng tiền này, cũng không ai muốn tìm tới ngươi. Đó cũng là đạo lý đơn giản.

Tông Trạch luôn vì mình không có bản lĩnh, lại không có đất dụng võ, mà cảm thấy thất vọng. Tuy nhiên, biểu hiện coi trọng của Lý Kỳ hiện giờ, đối với khả năng của y mà nói cũng là sự đảm bảo vô cùng. Đừng thấy Lý Kỳ còn trẻ mà cho rằng địa vị hiện tại của Lý Kỳ mà muốn nhận được sự ưu ái của hắn thì không phải là chuyện đơn giản chút nào. Có câu nói là kẻ sỹ chết vì người tri kỷ, trong lòng Tông Trạch không khỏi xúc động.

Lý Kỳ thấy Tông Trạch đồng ý, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn có thể làm được cũng chỉ có tới đây mà thôi. Tiếp theo thì còn phải tùy thuộc vào sự sắp đặt của ông trời. Đơn giản cũng không nên nghĩ quá nhiều, lại cùng Tông Trạch nói về tình hình của Đăng Châu.

Tông Trạch nói tới chuyện công, lập tức mặt mày hớn hở. Suy nghĩ chôn chặt trong lòng đã lâu được nói ra hết, nhưng nói tới cuối cùng cũng không thể thoát khỏi địa chủ cường hào. Dù sao, từ xưa tới nay, đất đai mới là căn bản của người dân! Nói:

- Nói vậy Kinh tế sử cũng biết, trước đây ta đã từng tới Đăng Châu rồi. Về chuyện anh em Đào Thị tạo phản lần này cũng có cơ sở rồi. Huynh đệ họ tạo phản chỉ vì Tri phủ tiền nhiệm Đăng Châu ngu ngốc vô đạo. Đây chính là ân oán cá nhân, mà sở dĩ người dân ở đó hưởng ứng với họ đều là vì không có đất mà lại phải nộp thuế. Sự thực là không thể sống nổi, mới khiến cho họ đi tới bước đường cùng này.

Nói tới đây, y lại thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Ban đầu khi ta ở Đăng Châu làm thông phán cũng đã có tình trạng này rồi. Chỉ là quan điền Tông Thất bá chiêm hàng trăm hecta rồi. Hơn nữa đều là đất cằn sỏi đá. Nhưng việc thu thuế nông vẫn đổ lên đầu người dân. Vì vậy ta đã dâng tấu lên triều đình. Sau khi triều đình biết chuyện, mới miễn trì khoản thuế này. Nhưng, không ngờ đến giờ lại biến thành như vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Triệu Tinh Yến hừ lên một tiếng, nói:

- Lợi dụng loại đất cằn sỏi đá này đề cướp lấy thu nhập từ thuế, nâng cao thành tích và ham tư lợi. Ở Đại Tống ta sớm muộn cũng đã quen rồi, quả thực đã khiến cho người ta trơ trẽn rồi.

Lý Kỳ quay đầu sang nhìn Triệu Tinh Yến, nói nhỏ:

- Đừng nói ta không nhắc nhở cô, cô hình như cũng là hoàng thân quốc thích.

Triệu Tinh Yến sửng sốt, cũng cảm thấy lời nói này được nói ra từ miệng hắn có điều không ổn lắm, không khỏi lúng túng.

Lý Kỳ đã chiếm được thế thượng phong từ Triệu Tinh Yến, trong lòng cảm thấy rất đỗi vui mừng. Hắn bật cười, khẽ nói:

- Tông Tri phủ yên tâm đi, chuyện này rất dễ giải quyết, không sao, không sao.

Thế lực ở phương diện này rắc rối phức tạp, có lẽ là khó giải quyết nhất mới đúng. Tông Trạch không hiểu ra sao cả, liền hỏi:

- Vậy không biết Kinh tế sử có hướng giải quyết thế nào?

Triệu Tinh Yến liền nhắc nhở:

- Chuyện này ngươi đừng có nói linh tinh, bậy bạ đấy. Những khu đất đó phần lớn đều là Hoàng thượng phong ban, hợp lý hợp pháp. Nếu ngươi có hành động thiếu suy nghĩ, vậy thì những tông thất đó cũng không phải dễ động tới đâu.

Lý Kỳ lừ mắt nói:

- Chuyện này ta đương nhiên là biết rồi. Trước mắt ta không phải có một tấm gương rồi sao.

- Thật là lòng tốt không dễ báo đáp.

Triệu Tinh Yến hừ lên một tiếng, lại nói:

- Ngươi đừng có thừa nước đục thả câu, mau nói đi, rốt cuộc ngươi có cách gì?

Lý Kỳ cười hì hì nói:

- Cô cũng là tông thất, vấn đề nhạy cảm này ta thấy cô nên tránh mới đúng.

Triệu Tinh Yến cười lạnh một tiếng, nói:

- Ban đầu khi ngươi nói tới đề tài nhạy cảm này, vì sao ngươi lại không nói để ta tránh ra, ngược lại còn tới cửa thỉnh giáo?

- Khụ khụ khụ, thôi được, thôi được, ta sợ cô rồi.

Lý Kỳ sợ nàng lại làm ra chuyện không thể lường trước được, liền ngăn nàng lại, nói:

- Kỳ thực chuyện này ta đã giải quyết rồi.

- Hả?

Hai người Tông, Triệu đều hiện rõ vẻ kinh ngạc, trong mắt đầy hoài nghi.

- Không tin à!

Lý Kỳ lấy từ trong áo ra hai ba tờ giấy, nói:

- Các ngươi nhìn xem.

Tông Trạch liền cầm lên xem, thấy là một khế ước, hơn nữa lại là khế ước của một vị tông thất ở Đăng Châu. Phía sau là một tờ giấy ủy quyền, nói rõ miếng đất này ủy quyền cho Thương vụ Cục toàn quyền xử lý. Trong lòng càng thấy kinh ngạc hơn, chuyển lại cho Triệu Tinh Yến xem.

Triệu Tinh Yến xem xong, không dám tin nói:

- Chuyện .... Chuyện .... Rốt cuộc là ngươi làm thế nào mà có được?

Lý Kỳ tức giận nói:

- Vì sao ta làm được? Thôi xin đi, ta căn bản chẳng phải làm gì cả, là họ tới cửa cầu xin ta được chưa? Hơn nữa Thái tử điện hạ đi theo cạnh họ nói, ta mới càng không muốn đồng ý. Ta cũng không ngại thật cho ngươi biết, chuyện này ta có lẽ đã bị thiệt thòi lớn rồi.

Tông Trạch kinh ngạc nói:

- Vậy rốt cuộc chuyện này là thế nào? Vì sao họ lại giao hết cho Thương vụ Cục xử lý?

Lý Kỳ cười nói:

- Xem ra Tông Tri phủ không hiểu lắm về cách của ta rồi! Cái gọi là đất cằn sỏi đá cũng chính là đất cằn cỗi. Những khu đất này ngay cả cỏ cũng không mọc lên nổi, càng huống hồ là hoa màu. Rơi vào tay họ, họ cũng chỉ có thể dựa vào đó mà bóc lột người dân, đổi lấy một chút lợi ích cỏn con. Nhưng, rơi vào tay ta thì lại khác. Khu đất đó có thể trở thành khu đất quý sinh ra vàng bạc. Thực không dám giấu, ta vốn muốn ép giá thấp xuống, thu mua những mảnh đất cằn cỗi này. Cũng thực sự là họ cũng đủ thông minh, trước tiên đã tới cửa cầu xin ta, còn nhờ vả rất nhiều ân tình, ta mới đồng ý, hừ! Còn muốn bóc lột người dân, nếu để ta tức lên, ta sẽ không chỉ ép họ bán cho ta giá thấp, mà còn phải nhìn ta phát tài.

Lời nói đầy ngang ngược này!

Triệu Tinh Yến biết Lý Kỳ từ trước tới giờ luôn có chủ ý xấu, cũng tin vào lời nói của hắn.

*****

Nhưng, Tông Trạch cảm thấy điều này quả thực quá khoa trương. Những điều đó đều là hoàng thân quốc thích. Mặc dù ngươi bây giờ như mặt trời ban trưa, đó cũng không thể ăn nói khép nép với ngươi được. Không biết bất cứ kẻ nào cũng đều khép nép với lợi nhuận. Dù người đó là Hoàng đế. Y liền hỏi:

- Những khu đất cằn cỗi đó, sao có thể sinh ra tiền bạc được chứ? Ta cũng thấy chẳng có giá trì gì.

Lý Kỳ liền nói:

- Nói một cách đơn giản, hai chữ, chính sách.

Tông Trạch dường như đã nhớ ra điều gì, liền nói:

- Y của ngươi là ....

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Chính là dựa vào Đăng Châu vốn có cảng lớn nhất của Đại Tống chúng ta. Trong vòng bán kính ngàn dặm, không có nới nào không có tiền. Tất cả đều phải xem chính sách của triều đình thế nào, không phải nói khoác, một câu của ta có thể khiến cho giá trị của chúng tăng lên gấp mấy chục lần. Các ngươi nói họ có thể không tới cầu xin ta sao? Những khu đất cằn cỗi này dùng để trồng hoa màu, đó chẳng khác nào là tự tìm lấy cái khổ. Nhưng, nếu biến chúng thành đất kinh doanh thì sao? Điều đó lại hoàn toàn khác rồi.

Mắt Triệu Tinh Yến sáng lên, mỉm cười gật đầu nói:

- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, cứ như vậy, ngươi quả thực là đã thiệt thòi lớn rồi.

Lý Kỳ buồn bực lắc đầu:

- Ai nói không phải? Triều đình đã chuẩn bị khai thác mạnh con đường phía đông Đông Kinh rồi. Hơn nữa còn phải tăng cường giao dịch trên biển. Như vậy Đăng Châu càng quan trọng hơn. Mặt khác, triều đình còn định xây dựng một kho lương thực lớn ở đó. Tới khi đó, thương nhân chắc chắn sẽ tập trung tới đó, dân số cũng sẽ tăng cao. Nếu muốn buôn bán thực sự, vậy thì cần phải có đất. Việc đầu tiên của những thương nhân đó chắc chắn là đầu tư mua đất. Như vậy, phần lớn có thể là trên những khu đất cằn cỗi đó, xây nhà cửa, nhà xưởng, khai phá các khu thương mại. Tất cả đều phải xem ta quy hoạch thế nào, ta tùy tiện mở ra một con đường thương mại ở đó, vậy thì giá trị của khu đất đó lập tức sẽ tăng lên, thu được lợi nhuận lớn, còn tốt hơn là thu thuế rất nhiều. Sao họ có thể không hiểu chứ? Thực không dám giấu, đất sở hữu trong tay những tông thất đó, chín phần đã rơi vào trong tay Cục thương vụ chúng ta rồi. Số còn lại đều là họ dùng để làm kinh doanh.

Tông Trạch vuốt chòm râu, trầm ngâm hồi lâu, chắp tay cười nói:

- Kinh tế sử tài cao, Tông Trạch phục rồi, thật đúng là nghe danh không bằng gặp mặt.

- Không dám, không dám.

Lý Kỳ khoát tay nói:

- Đây chỉ là một chút lễ gặp mặt ta muốn tặng cho Tông Tri phủ mà thôi, không đáng gì cả! Đăng Châu có ưu thế địa lý vô cùng, chỉ cần có chính sách, tất cả đều thuận lý thành chương. Chúng ta không nói xa xôi gì, chính là việc giao lưu tăng lên, chắc chắn sẽ xuất hiện rất nhiều cơ hội thông thương. Ví dụ như nói bán đồ tiêu dùng thường ngày, tửu lầu, quán trà, tất cả những ngành này tương lai sẽ tăng lên rất nhanh. Vậy thì nhân lực cũng sẽ không thể hoang phí được. Hơn nữa, giá trị lao động chắc chắn cũng sẽ tăng cao. Người dân địa phương không nói tới phát triển nhanh, nhưng chí ít cũng không phải lo lắng tới vấn đề cơm ăn áo mặc.

Triệu Tinh Yến mỉm cười nói:

- E là còn không chỉ là như vậy. Nếu đúng như Lý Kỳ đã nói, từ nay về sau Đăng Châu nhất định sẽ trở thành một vùng đất thương mại quan trọng. Vậy thì triều đình sẽ chú ý tới thương thuế, còn nông thuế sẽ không còn là điểm thu hút sự chú ý của người ta nữa. Mà những vị quan đó có được thương lợi, đối với nông lợi cũng sẽ vui vẻ nhượng bộ. Điều này sẽ càng thuận tiện hơn cho Tông bá bá hành sự.

Tông Trạch bật cười ha hả nói:

- Qua lời này của các ngươi, ta lại cảm thấy không có việc gì để làm rồi.

Lý Kỳ cười khổ nói:

- Điều này nói ra thì dễ, nhưng muốn làm được thì quả thật không hề dễ dàng chút nào. Tông Tri phủ còn có rất nhiều việc phải làm đấy. Ví dụ như sửa đường, xây dựng đường sông, phối hợp nhân lực và vật lực. Ngoài ra còn phải bảo đảm lợi ích của người dân. Bởi vì, tới khi đó chắc chắn sẽ có rất nhiều cường hào muốn nghĩ cách để mưu lợi từ đó. Nói chung, điều này không thể nói hết được, tương lai Tông Tri phủ sẽ rất bận rộn.

Tông Trạch mỉm cười nói:

- Tông mỗ nhàn rỗi đã hơn nửa đời người rồi, chỉ cầu mong bận rộn mà không thể được, sao có thể ngại chứ.

Lý Kỳ cười nói:

- Kỳ thực ta lo lắng nhất chính là chỉnh đốn quân Hà Sóc. Mặc dù triều đình đã hạ lệnh rồi. Nhưng, ta thấy quân lương phát cực kỳ có hạn. Thậm chí còn ít hơn nữa, muốn huấn luyện ra một đội quân ít nhất có thể thiện chiến, thực không phải chuyện dễ.

Tông Trạch nói:

- Về quân Hà Sóc, trên đường đi ta cũng đã từng nghĩ tới rồi. Kỳ thực phía đông Đông Kinh giáp với biển, mà phía tây bắc, tây nam lại có hai con sông Hoàng Hà và Hà Vận hiểm yếu. Chỉ cần chú trọng bố phòng đường sông là có thể bố trí nhân số ít nhất kiên trì cố thủ ở đó. Về phương diện luyện binh, ta thấy khi quân lương không đủ, có thể áp dụng sách lược toàn dân là binh, toàn dân là dân, toàn dân là thương nhân. Dùng quân phí có sẵn đề luyện tập ra một đội quân tinh nhuệ. Không cần nhiều nhưng cần tinh. Mà bình thường cũng có thể thường xuyên tổ chức ra một số người dân khỏe mạnh đề thao luyện, làm dự bị dịch. Một khi gặp chiến sự cũng có thể chống lại kẻ địch. Ngoài ra, ngày thường nếu quốc khố dồi dào, quân nương nếu tăng lên cũng có thể nâng cao họ thành quân chính quy.

Lý Kỳ liền gật đầu. Về tài năng quân sự của Tông Trạch, hắn rất yên tâm. Song cũng không dám đưa ra chủ ý linh tinh, cười nói:

- Kỳ thực còn có một số phương diện, có thể tiết kiệm không ít quân lương. Ví dụ như tu sửa bố phòng đường sông, nếu ngươi có thể báo lên quân phí, vậy thì rất có thể sẽ bị bác bỏ, hoặc bị trì hoãn. Nhưng nếu người báo lên thương phí, vậy thì ta có thể giúp ngươi một chút. Như vậy thì có thể tiết kiệm được không ít quân phí, dùng để tuyển dụng càng nhiều binh sỹ.

Tông Trạch có lẽ là một người công dân tuân theo luật pháp, liền nói:

- Như .... Như vậy thì tốt sao?

Lý Kỳ cười nói:

- Có gì không tốt, đường sông đối với thương lữ mà nói, cũng vô cùng quan trọng. Quỹ của phương diện này ta đều đã chuẩn bị xong rồi.

Triệu Tinh Yến cười khanh khách nói:

- Về điểm này, Tông bá bá yên tâm đi, ngươi này bản lĩnh lớn không có, nhưng nếu nói về phương diện tiền bạc cũng không ai đùa với hắn được.

Lý Kỳ tức giận nói:

- Điều này cũng không phải là bản lĩnh lớn gì. Vậy ta cũng muốn hỏi Yến Phúc Tông Cơ, cái gì mới được xem là bản lĩnh lớn?

Triệu Tinh Yến giảo hoạt nói:

- Đương nhiên là nấu ăn rồi.

- Ách .... Vậy cũng đúng, xem như ngươi biết nói chuyện.

Lý Kỳ rất khiêm tốn nói.

Triệu Tinh Yến lại nhìn lên trời, nói:

- Ôi, không ngờ đã sắp tới giữa trưa rồi.

Lý Kỳ cười nói:

- Ngươi không cần phải nói như vậy, ngươi chọn nơi này mà trước không tới cửa hàng, sau không tới thôn làng, ta cũng đành phải đích thân ra tay thôi. Yên tâm đi, ta sớm đã dặn người mang nguyên liệu tới rồi, có lẽ cũng sắp tới rồi.

Triệu Tinh Yến giơ ngón tay cái lên nói:

- Giỏi! Không hổ là Kim Đao Trù Vương nổi tiếng, suy nghĩ cũng thật chu đáo.

- Cảm ơn quá khen.

Lý Kỳ tức giận nói.

Dù sao Tông Trạch và Lý Kỳ cũng vấn là lần đầu gặp mặt. Mặc dù biết hắn là Kim Đao Trù Vương, nhưng không hiểu tính cách của hắn. Thấy hắn hình như là muốn đích thân làm cơm cho mình ăn, liền nói:

- Kinh tế sử không cần phải phiền phức như vậy, ta có mang theo lương khô rồi.

- Lương khô?

Lý Kỳ ngẩn người ra, kinh ngạc nhìn Tông Trạch.

Tông Trạch kinh ngạc nói:

- Chớ không phải có gì không ổn sao?

Lý Kỳ liền nói:

- Đương nhiên không ổn rồi, ta đường đường là Kim Đao Trù Vương, sao có thể cho phép khách ăn lương khô trước mặt ta chứ? Đây quả thực là đang xỉ nhục ta rồi. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, vậy cái mặt ta biết để vào đâu? Huống hồ, thực không dám giấu, tài nấu ăn vẫn luôn là bản lĩnh lợi hại nhất của ta. Ta cũng muốn thể hiện một chút trước mặt Tông Tri phủ mà thôi, hy vọng Tông Tri phủ có thể thỏa mãn vinh hạnh nhỏ nhoi này, tại hạ cảm kích vô cùng!

Triệu Tinh Yến nghe mà cười sặc sụa, nói:

- Tông bá bá, bá bá không biết ta rất lâu rồi chưa được ăn món ăn của hắn làm, hy vọng hôm nay thực sự là nhờ vào phúc của bá bá đấy.

Tông Trạch thấy họ đều nói như vậy, sao còn dám thêm gì nữa, liền nói:

- Kỳ thực ta chính là sợ nếm món ngon của Kim Đao Trù Vương, lại không muốn tới Đăng Châu nữa.

Triệu Tinh Yến, Lý Kỳ nhất thời cũng bật cười ha hả.

Triệu Tinh Yến cười hỏi:

- Vậy không biết hôm nay Kim Đao Trù Vương chuẩn bị món ngon gì thế?

Lý Kỳ cười nói:

- Có món gọi là không gà không thành yến.

Triệu Tinh Yến liền sáng mắt lên, nói:

- Chớ không phải là món gà bùn nhất phẩm à? Quả nhiên là rất hay, rất hay.

Lý Kỳ tối sầm mặt lại, nói:

- Lẽ nào ngươi ở trong lòng ta, ta đã thùng rỗng kêu to tới nước này rồi sao? Lấy món ăn cũ ra thể hiện sao? Đây mới không phải là phong cách của ta.

Triệu Tinh Yến giật mình, nói:

- Lẽ nào không phải?

- Đương nhiên không phải rồi.

- Vậy thì là gì?

- Cô chờ sẽ biết.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<