Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0813

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0813: Thân tình khó bỏ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Triệu Giai nhìn Lý Kỳ, cười ha ha nói:

- Lý Kỳ, ưu điểm lớn nhất của ngươi, là dù trong lòng có nghĩ gì, thì trên khuôn mặt luôn luôn mỉm cười, thật sự hiếm thấy nha.

Lý Kỳ nhún vai cười nói:

- Bệnh nghề nghiệp rồi, không có biện pháp, thương nhân đều có tính này. Tuy nhiên, điện hạ đang khen hay chê ta vậy.

- Đương nhiên là khen, không phải người nào cũng có được tính này.

- Vậy ta xin nhận, điện hạ miệng lưỡi thật ngọt.

Lý Kỳ chắp tay nói. - Là nói thật mà thôi. Triệu Giai cười, liếc nhìn Triệu Hoàn đầy thâm ý, nói:

- Ta tuy biết ngươi bị nhờ vả đến đây, nhưng dù thế nào, ta rất cảm ơn ngươi đã đến đây đưa tiễn, hy vọng ngươi có thể phụ trợ tốt đại ca ta.

Lý Kỳ cười nói:

- Điện hạ, ta xử lý công việc chứ không xử lý con người, Thái tử điện hạ cần kiệm tiết kiệm, kế thừa truyền thống tốt đẹp của Đại Tống ta, luôn đặt dân chúng thiên hạ ở phía trước, tại hạ và Thái tử điện hạ cùng chung chí hướng, dùng từ phụ trợ ở đây là coi trọng tại hạ rồi, phải nói là, tại hạ có thể gặp được tại hạ, là phúc khí của tại hạ, đổi lại là Vương Phủ, cho dù y quỳ gối trước mặt, tại hạ cũng không thèm liếc y một cái, có câu, đạo bất đồng, bất tương vi mưu (Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận. )Lời này Triệu Hoàn nghe xong cảm thấy thoải mái, hết giận! Ngụ ý của Lý Kỳ, chính là y mới là dòng chính, là chân mệnh thiên tử, người bên ngoài giúp đỡ, đơn thuần là vì y, là vì toàn bộ Đại Tống, ca ngợi nhiều, nhưng không thô, câu nịnh nọt này đã âm thầm đánh trúng, có thể nói là kinh điển.

Lời này Triệu Hoàn nghe xong cảm thấy thoải mái, hết giận! Ngụ ý của Lý Kỳ, chính là y mới là dòng chính, là chân mệnh thiên tử, người bên ngoài giúp đỡ, đơn thuần là vì y, là vì toàn bộ Đại Tống, ca ngợi nhiều, nhưng không thô, câu nịnh nọt này đã âm thầm đánh trúng, có thể nói là kinh điển.

Triệu Giai chẳng những không phiền muộn, ngược lại còn cười cười, nói:

- Hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ lời hôm nay ngươi nói.

- Nhất định, nhất định. - Tam ca, tam ca!

Lúc này có một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến.

Triệu Giai vội đưa mắt nhìn, nói:

- Huyên Huyên? Trong giọng nói mang theo ý không muốn.

Một lát sau, cỗ xe ngựa kia đến trước mặt Triệu Giai, một thiếu nữ cuống quýt từ trên xe ngựa nhảy xuống, từng bước nhỏ chạy nhanh về phía Triệu Giai, hai tay mở rộng, ôm chặt lấy Triệu Giai, khóc không thành tiếng, nói:

- Tam ca, ca không cần Huyên Huyên nữa sao. Huyên Huyên không cho ca đi.

Thiếu nữ này chính là Nhu Phúc Đế Cơ, Triệu Đa Phúc. Nàng và Triệu Giai làcùng mẹ, hơn nữa từ nhỏ đã thân nhất với Triệu Giai, nên không chịu cho Triệu Giai đi.

Triệu Giai nhìn thấy Triệu Đa Phúc, hốc mắt không khỏi đỏ lên, ngồi xổm xuống, nhìn lên khuôn mặt thiếu nữ này. Nói:

- Tam ca sao lại không cần Huyên Huyên nữa, chỉ có điều hiện giờ Tam ca đã trưởng thành, nên vì Đại Tống, vì phụ hoàng mà cống hiến sức lực.

Triệu Đa Phúc khóc nói:

- Nhưng Huyên Huyên không nỡ để Tam ca rời đi.

Mũi Triệu Giai thoáng thắt lại, nói:

- Tam ca cũng không nỡ xa muội, nhưng tam ca không thể ở bên muội cả đời. Sẽ có một ngày muội lớn lên, sẽ lập gia đình, tuy nhiên, cho dù tam ca ở ngoài xangàn dặm, nhất định sẽ luôn nhớ tới Huyên Huyên. Muội hứa với tam ca. Sau khi tam ca đi rồi, muội sẽ nghe lời Thái tử ca ca chứ?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Đa Phúc mang đầy nước mắt. Nhẹ nhàng gật đầu.

Triệu Giai cười gật đầu, một tay nắm tay Triệu Đa Phúc, đứng dậy nói với Triệu Hoàn:

- Đại ca, mẫu thân ca trước khi đi, từng dặn ta nhất định phải chăm sóc tốt cho Huyên Huyên, đáng tiếc hiện giờ --- ôi, ta đi rồi, hy vọng đại ca có thể để ý chăm sóc cho Huyên Huyên, từng để con bé bị tủi thân.

Triệu Hoàn biết y huynh muội tình thâm, cười nói:

- Tam đệ yên tâm, lời này của ngươi quá khách sáo rồi, Huyên Huyên cũng là muội muội của ta, ta làm sao có thể để con bé tủi thân, nếu ai dám bắt nạt nó, ta nhấtđịnh không tha cho gã.

- Tam ca.

Lúc này, phía sau vang lên một âm thanh êm tai.

Mấy người quay đầu lại nhìn, mới phát hiện ra phía sau còn một mỹ nữ tuyệt sắc nữa, là Triệu Tinh Yến.

Triệu Giai ha ha nói:

- Đường muội, không nghĩ là muội cũng tới.

Triệu Tinh Yến bước lên trước, đầu tiên là thi lễ với Triệu Hoàn, sau đó nhẹ nhàng cười:- Ca đã biết ta đã sớm là vò đã mẻ lại sứt, hoàn toàn không để ý những thứ đó có hay không.

Trong người có huyết mạch của Triệu Thái Tông, Triệu Tinh Yến và Triệu Hoàn khá thân nhau.

Triệu Giai cười ha ha nói:

- Đại ca, ca đây là nói đường thúc dạy con không nghiêm, hay là không có cách nào?

Triệu Hoàn còn giả bộ suy nghĩ một lúc, mới nói:

- Theo ta nghĩ, không có cách nào chiếm phần lớn.

Y và Triệu Tinh Yến không phải là quá thân, nhưng cũng hiểu một chút tính cách của Triệu Tinh Yến, biết Triệu Tinh Yến xưa nay thích làm theo ý mình, nên khôngthể trách được.

Triệu Tinh Yến gượng cười lắc đầu, nói:

- Thái tử ca ca, ta sao cùng với họ giễu cợt muội muội, ta phải vì muội muội bảo vệ công bằng mới đúng nha.

Tâm tình Triệu Hoàn bây giờ rất tốt, cũng pha trò cười, nói:

- Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, nào có thể nói đến công bằng. Tuy nhiên, nếu đường muội muốn ta làm đại ca chủ hôn cho muội, vậy thì không thể từ chối nha, cho dù có bận, ta cũng phải dành thời gian đích thân đến.

Triệu Giai gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Đường muội, tam ca lần này đi, trong lòng có tiếc nuối, chính là không thể thấy muội lập gia đình, muội có lẽ không biết, mỗi lần ta thấy Hoàng thúc, ông ấyđều nói chuyện này. Hơn nữa, Tam ca cũng hết sức tò mò, rốt cuộc phải là người thế nào, mới có thể lấy được lòng muội muội.

Trong Hoàng thất, nữ nhân đến tuổi Triệu Tinh Yến, bình thường đều đã có con cái, nàng cũng coi như một đóa hoa hiếm thấy.

Triệu Tinh Yến bất đắc dĩ nói:

- Sao lại nói đến chuyện này rồi, sớm biết vậy, ta đã không đến.

- Ta làm ca ca, nếu liên quan đến hôn nhân đại sự của muội muội, mà không để trong lòng, thì ta làm ca ca cũng quá thất bại rồi. Triệu Giai ha ha cười, lại nói với Triệu Hoàn:

- Đại ca, muội muội này vẫn chưa được gả ra ngoài, ngươi làm đại ca, nhưng bụng làm dạ chịu nha, nên phí chút tâm tư thay đường muội xem xét mới đúng. Triệu Hoàn trêu ghẹo nói:

- Ta cũng muốn, nhưng bên người thật sự không có ai xứng đôi với đường muội. Nói tới đây, y vừa cười nói:

- Nói đi nói lại, hình như chỉ có Lý Kỳ đủ tư cách.

Triệu Tinh Yến liếc nhìn Lý Kỳ, khe khẽ lắc đầu, biểu cảm có phần bất đắc dĩ.

Mồ hôi tuôn ra dữ dội! Không phải chứ, huynh muội các ngươi tán gẫu vài câu, lại kéo ta người ngoài vào làm gì? Lý Kỳ buồn bực nói:

- Điện hạ! Nhưng ta là một người què nha! Đây không phải người đẩy Yến Phúc Tông Cơ vào hố lửa sao?

Triệu Giai cười xấu xa nói:- Ta nghĩ đại ca nói là tuổi tác. Y biết tính cách của Triệu Tinh Yến, không cấm kị gì cả, bởi vậy cũng không kiêng kị nhiều đến vậy, bất luận thế nào, y quay về với chính nghĩa, thì cũng là vò đã mẻ lại sứt rồi.

Triệu Hoàn ha ha nói:

- Người hiểu ta, không ai hơn tam đệ!

Triệu Tinh Yến nghe xong một mực lắc đầu, nếu với nữ nhân bình thường thì thật sự rất làm tổn thương, nhưng đối với nàng mà nói, hoàn toàn không tính là gì, lời đồn đại trong cung so với lời này còn gấp trăm lần, nếu nàng lớn lên cực kỳ xấu, thì cũng không nói làm gì, nhưng vấn đề là nhan sắc nàng trời sinh quốc sắc thiên hương. Ở Đại Tống cũng được coi là số một số hai, người đến cầu hôn bao gồm cả đệ tử trên dưới trong triều đình, nhưng không có ai có thể nắm giữ được trái tim nàng, cái này làm người khác không thể không hoài nghi thân thể hay tâm lý nàng thiếu hụt chỗ nào, vì vậy không cung vẫn đồn đại lung tung chuyện của nàng mà không hề ngừng lại, trong đó cũng có những chuyện mang theo ba phần ghen tị, nhưng nàng chỉ cười trừ, gượng cười nói:

- Có hai vị ca ca như thế này, quả thật là bất hạnh mà, may mắn hiện giờ một người sắp đi rồi.

Triệu Đa Phúc đột nhiên chỉ vào Lý Kỳ, cực kỳ bất mãn nói:

- Muội không cần kẻ lừa đảo này làm tỷ phu của Huyên Huyên.

Tiểu muội muội, ta cũng không dám nha, yêu nhân kia biết võ công, Thần cũng không ngăn lại được, huống chi ta chỉ là đầu bếp! nhưng dù không làm tỷ phu của ngươi, cũng không phải là kẻ lừa đảo. Lý Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Triệu Đa Phúc. Triệu Giai hiếu kỳ nói:

- Kẻ lừa đảo?

Triệu Đa Phúc dùng sức gật đầu, vội vàng nói:

- Tam ca, ca không biết, kẻ lừa đảo này từng nhiều lần đồng ý với Huyên Huyên, vào sinh nhật của Huyên Huyên, sẽ giúp Huyên Huyên làm một cái bánh sinh nhật độc nhất vô nhị, nhưng sinh nhật năm ngoái, Huyên Huyên đợi một đêm, cũng không thấy bánh sinh nhật của hắn. Đây không phải là lừa đảo thì là gì?

Ba người họ Triệu đồng loạt nhìn về Lý Kỳ.

Trời! Các ngươi ỷ nhiều bắt nạt ít à. Lý Kỳ lui về phía sau một bước nhỏ, dò hỏi:

- Các vị đều là những Vương từ, Đế cơ, Tông cơ cao cao tại thượng, chắc sẽ không ức hiếp một người què nhỉ. Triệu Hoàn giả vờ tức giận nói:

- Lý Kỳ, Huyên Huyên nói có đúng không?

Lý Kỳ gãi đầu, ngượng ngùng nói:

- Hình như có chuyện như vậy, nhưng điều này cũng không thể trách ta nha, ta từng ba bốn lần hỏi Nhu Phúc Đế Cơ sinh nhật khi nào, nhưng nàng không chịu nói cho ta biết.

Trong lòng lại âm thầm kêu khổ, không thể tưởng được Lý Kỳ ta tán gái điêu luyện, hôm nay lại bị một Lolita vu oan, nếu nói ra, một đời anh danh của ta chắc bị hủy hết.

Triệu Đa Phúc chu cái miệng nhỏ nhắn, hừ nói:

- Chuyện như thế, một đại nam nhân như ngươi sao có thể để một nữ tử như ta đến cửa bẩm báo, ngươi phải nửa tháng, không, ba ngày đến hỏi một lần mới đúng, may mắn phụ hoàng chỉ phong ngươi là Kim Đao Trù Vương, không phải là Kim Đao quân tử.

Thiên tài! Lý Kỳ tự coi có tài ăn nói lanh lợi, nhưng bị nàng trách mắng một hồi, thật không còn gì để nói!

Triệu Giai cười nói:

- Huyên Huyên nói rất đúng, nếu như ngươi có tâm, tự nhiên sẽ có cách biết được sinh nhật của Huyên Huyên, không cần Huyên Huyên phải bẩm báo, rõ ràng chính là lấy cớ.

Triệu Hoàn cố nhịn cười, trầm giọng nói:

- Lý Kỳ, ngươi đường đường là đại quan tam phẩm, dù không phải là quân tử, cũng không thể thất tín với tiểu cô nương, việc này nói thế nào đều là ngươi sai. Con mẹ nó! Cái gì gọi là dù không phải là quân tử? Ta hiếm lạ quá sao? Các ngươi nhiều người, ta không nói lại được, coi như ta gặp hạn, được chưa? Lý Kỳ lau mồ hôi trên mặt, cố gắng làm cho mình càng thêm thành thật, ôn hòa cười nói:

- Đây đích thực là ta không đúng, ta phải khắc sâu trong lòng, phải úp mặt vào tường để suy nghĩ, Nhu Phúc Đế cơ, ta tại đây xin lỗi người, năm nay, năm nay ta nhất định thực hiện lời hứa của mình.

Triệu Đa Phúc bĩu môi, hồ nghi nhìn Lý Kỳ, lập tức lắc đầu nói:

- Ngươi nghĩ rằng ta còn tin được ngươi nữa sao, không hề có thành ý, nói không chừng vừa quay lưng đã quên luôn. Ai mà thèm bánh sinh nhật của ngươi.

- Ặc

Nha đầu kia cứng mềm không ăn, thật là làm khó người ta! Lý Kỳ đối mặt vớiNhu Phúc Đế cơ, quả nhiên là không có cách gì, khuôn mặt xấu hổ hoàn toàn lộ ra.

Triệu Tinh Yến che miệng cười khanh khách nói:

- Huyên Huyên, tốt nhất là muội lấy đi, muội không biết, trên đời này người khiến hắn nhận sai, chẳng có bao nhiêu đâu.

Lý Kỳ vội nói:

- Lời ấy của Yến Phúc Tông Cơ sai rồi, việc này quả thật là lỗi của ta, Lý Kỳ ta cam chịu nhận phạt.

Triệu Đa Phúc mở to hai mắt, nói:

- Thật sao? Vậy năm nay tuyết rơi, ngươi cùng ta chơi ném tuyết, tất nhiên là ta ném ngươi. - Này ---.

Lý Kỳ không khỏi nhớ lại lần đầu tiên mình và Triệu Đa Phúc gặp nhau, biết nàng tuyệt đối nghiêm túc, nếu đồng ý, không làm được, lại bị mắng là kẻ lừa đảo, cần phải thực hiện lời hứa, vậy cũng thảm rồi, đường đường là đại quan tam phẩm, lại làm bia ngắm ném cho người khác, vậy còn ra gì nữa. Trong nháy mắt, Lý Kỳ với tài ăn nói, cũng không biết phải nói gì.

Huynh muội Triệu Giai thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Kỳ, cười ha ha ầm ĩ.

Vào thời khắc này, bọn họ càng giống là người một nhà.

Nhưng, tiếng cười ngắn ngủi qua đi, lại lâm vào lúc ly biệt. Triệu Giai lên ngựa, chắp tay nói:

- Đại ca, các vị, tiễn người ngàn dặm cuối cùng vẫn từ biệt, sau này còn gặp lại.

Tam ca (Tam đệ) đi đường cẩn thận.

Triệu Đa Phúc giương hai mắt sưng đỏ, nói:

- Tam ca, Huyên Huyên sẽ rất nhớ ca.

Triệu Giai gật đầu nói:

- Tam ca cũng sẽ nhớ muội.

Nói xong, y liếc mắt nhìn Lý Kỳ, lập tức ghìm dây cương, lại vung mạnh roi ngựa lên, chạy về phía trước. Tam ca, ca đừng đi, tam ca, ca mang Huyên Huyên đi cùng với ---.

Triệu Đa Phúc thấy Triệu Giai lập tức rời đi, làm sao đè nén được nội tâm đau xót, đột nhiên giãy khỏi vòng tay của Triệu Tinh Yến, đuổi theo Triệu Giai, gào cuồng loạn.

- Huyên Huyên!

Triệu Tinh Yến sợ nàng ngã, vội vàng tiến lên giữ lấy nàng.

- Yến tỷ tỷ, tỷ mau thả muội ra, muội muốn đi cùng tam ca, tam ca ---.

Triệu Giai quay đầu lại, hô:

- Đại ca, làm phiền các ngươi sau này thay ta chăm sóc tốt cho Huyên Huyên. - Tam đệ, ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Huyên Huyên.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<