Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0800

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0800: Chân tướng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Quỷ dị!

Thật sự là thật là quỷ dị!

Đám người Tống Huy Tông vốn là tới bắt gian đấy, cũng coi như là bắt được một đôi cẩu nam nữ, nhưng muốn nói gian tình, vậy cũng không thể nào nói nổi, bởi vì Phong Nghi Nô là vị hôn thê của Lý Kỳ, vẫn là ông ta tự mình ban hôn cho, hai vợ chồng này bất kể là làm chuyện gì, ngươi có thể nói không có đạo đức, không đứng đắn, nhưng lại không thể nói là gian tình đi, hơn nữa, trong phòng còn có them một cỗ thi thể.

Đột nhiên xuất hiện thi thể, khiến ba phụ tử Tống Huy Tông chấn động, không một ai dự đoán được, hơn nữa, nếu chỉ là chuyện Lý Kỳ và Phong Nghi Nô sinh hoạtvợ chồng, như vậy bọn họ cũng sẽ không lựa chọn ở trong phòng của Lý Sư Sư, càng thêm sẽ không làm ở bên cạnh một cỗ thi thể, khẩu vị này thực là nặng a! Nhưng nếu không phải, mới vừa rồi bọn họ rõ ràng nhìn thấy Lý Kỳ đang kéo quần, vậy nên giải thích thế nào.

Không thể không nói, cảnh tượng trong phòng thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng rồi.

- Đây--- đây không phải --- không phải Trúc Hinh sao?

Tống Huy Tông chỉ vào cỗ thi thể kia, đầu lưỡi cũng thắt lại, trên trán mồ hôi đã chảy ra ướt đầm. Thi thể này không phải là ai khác, đúng là nha hoàn bên người Lý Sư Sư, Trúc Hinh. Triệu Giai cau mày, hiển nhiên sự tình đã phát triển vượt ra ngoài ý liệu của y rất nhiều.

Vẻ mặt Lý Kỳ đầy buồn bực, nói:

- Kỳ thật nàng ---

- Sư Sư!

Tống Huy Tông đột nhiên tỉnh ngộ lại, nói:

- Sư Sư đâu rồi?

Phong Nghi Nô vội chỉ vào phía sau rèm vải nói:

- Sư Sư tỷ tỷ mới vừa rồi chấn kinh quá độ, hiện giờ ở bên trong nghỉ ngơi. Tống Huy Tông không nói hai lời, nhanh chóng đi vào bên trong. Vào đến trong phòng, chỉ thấy một vị giai nhân nằm ở trên giường, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia vẫn còn mang đầy nước mắt trong suốt, trong ánh mắt hàm chứa chua xót vô tận, làm cho người ta thấy, cũng không phải là thương xót bình thường, mà là loại thương tâm đứt ruột đứt gan.

- Sư Sư, Sư Sư, nàng sao rồi?

Tống Huy Tông vội vàng tiến lên. Ngồi ở bên giường, vừa mới giơ tay chạm vào tay Lý Sư Sư, chỉ cảm thấy một chút cảm giác mát lạnh từ trong tay biến mất, không khỏi mờ mịt nhìn Lý Sư Sư.

Lý Sư Sư giọng điệu bình thản nói:

- Xin hoàng thượng thứ tội, Sư Sư ôm bệnh nhẹ trong người, không thể thi lễvới Hoàng thượng.

Tống Huy Tông kinh ngạc một chút, nói:

- Sư Sư. Nàng và trẫm còn cần nói những lời khách khí đó sao?

Khóe miệng Lý Sư Sư lộ ra một chút ý cười buồn bã, nói:

- Khách khí? Ta chẳng qua là công cụ tranh quyền đoạt lợi của nam nhân các ngươi thôi.

Tống Huy Tông kinh ngạc nói:

- Vì sao nàng lại nói như vậy, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì chứ?

Lý Sư Sư dường như không muốn nhiều lời, quay lưng đi, hơi có vẻ mệt mỏi nói:- Hoàng thượng, Sư Sư thân thể không khoẻ. Kính xin Hoàng thượng cho phép Sư Sư nghỉ ngơi.

Tống Huy Tông hơi hơi há mồm, trong lòng rất là phức tạp, vốn ông ta tới để bắt kẻ thông dâm, nhưng thật không ngờ đến hiện tại, ngược lại là ông ta không phải, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút nghẹn khuất, nhưng hiện giờ ông ta cũng nhìn ra. Việc này cũng không đơn giản như vậy, càng nghĩ càng nghi hoặc, không dám bừa bãi hạ kết luận, vốn là muốn tìm Lý Sư Sư để hỏi cho rõ ràng, nhưng hiện giờ chỉ sợ đối phương không còn tâm tư nói những điều này, đành phải tìm người người khác vậy, thở dài, nói:

- Vậy--- vậy nàng hãy nghỉ ngơi trước đi.

- Đa tạ Hoàng thượng ân chuẩn. Tống Huy Tông lắc đầu. Đứng dậy định đi ra, Lý Sư Sư bỗng nhiên lại hô:

- Hoàng thượng.

Tống Huy Tông mừng rỡ, bước lên phía trước nói:

- Ta ở trong này rồi.

- Kính xin Hoàng thượng nhất định điều tra rõ việc này, vì báo thù cho Trúc Hinh.

Lý Sư Sư thản nhiên nói, nhưng trong giọng nói lại bao hàm tức giận vô cùng vô tận.

Tống Huy Tông cau mày, như đinh đóng cột nói:

- Nàng cứ yên tâm, bất kể như thế nào. Cho dù nàng không nói, chuyện hôm nay, trẫm cũng nhất định phải tra rành mạch, rõ ràng. Ông ta còn chưa nói hết rằng sẽ cho Lý Sư Sư một sự trong sạch. Hiển nhiên vẫn còn có điều giữ lại đấy.

Nói xong, Tống Huy Tông liền nổi giận đi ra ngoài, bên ngoài bốn người Lý Kỳ đều cúi đầu đứng, cho dù Triệu Hoàn đối với việc này hết sức tò mò, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, dù sao phương diện này liên lụy đến phụ thân và tình nhân của phụ thân.

Tống Huy Tông nhướng mày liếc mắt nhìn Lý Kỳ, chỉ thấy hắn đang nghiêng về hướng Phong Nghi Nô, mà Phong Nghi Nô thì đang dùng hai tay đỡ lấy hắn, hiển nhiên là có thương tích trong người, hỏi:

- Chân trái ngươi sao lại thế này?

Lý Kỳ ngượng ngùng nói:- Hồi bẩm Hoàng thượng, tự lấy kéo đâm mình ạ.

- Tự lấy kéo đâm mình?

Tống Huy Tông cười lạnh vài tiếng, đặt mông ngồi xuống ghế, nói:

- Tối nay thật là chuyện lạ liên tục, thậm chí có người tự lấy kéo đâm mình, người này lại còn là quan to Tam phẩm của trẫm.

Ông ta càng nói càng mỉa, cầm lấy bình trà trên bàn rót vào trong chén, đang định uống, Lý Kỳ bỗng nhiên nói:

- Hoàng thượng chậm đã, trong trà có độc.

BA!

Tống Huy Tông sợ tới mức nhẹ buông tay, chén trà lập tức rơi xuống đất, sợ hãinói:

- Chuyện gì? Trong trà này vì sao lại có độc?

Ngươi hỏi ta, ta làm sao mà biết. Lý Kỳ nói:

- Thần không dám lừa gạt Hoàng thượng, trong trà này đích xác có thả dâm độc.

Tống Huy Tông vừa nghe đến dâm độc, sắc mặt càng kinh ngạc, lập tức trầm giọng nói:

- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Lý Kỳ nói:

- Chuyện là như vầy, hôm nay sau giờ ngọ, Sư Sư cô nương phái người mời vi thần tới nơi này kể chuyện xưa, vi thần xử lý xong chuyện tình hình kinh tế liền tớiđây, lúc ấy, Phong Nghi Nô vẫn chưa đến, trong phòng chỉ có ba người Sư Sư cô nương, Trúc Hinh, cùng với vi thần. Ban đầu, Sư Sư cô nương còn đang cùng vi thần thảo luận một số tình tiết đưa tới phong ba của hồi Thần điêu gần nhất, lúc này, Trúc Hinh rót cho vi thần và Sư Sư cô nương hai chén trà vừa mới pha, vi thần lúc ấy đang nói khát nước, vì thế uống một hớp lớn, nhưng vừa nói xong, chợt thấy đầu óc cháng váng, toàn thân nóng lên. Thực không dám dấu diếm, lúc trước khi vi thần đi sứ Kim quốc, từng bị thê tử vi thần là Da Luật Cốt Dục hạ mê dược một lần, cho nên vi thần lập tức phát giác bị người kê đơn rồi, đúng lúc này, Sư Sư cô nương cũng --- cũng xuất hiện bệnh trạng giống với vi thần.

Nói tới đây, hắn bỗng nhiên ngừng lại, Tống Huy Tông vỗ bàn một cái cả giận nói:

- Vì sao không nói nữa? Nếu như ngươi dám giấu diếm một chữ, trẫm nhất định khiến ngươi đầu rơi xuống đất. Mấy người trong phòng, không ai dám nghi ngờ những lời này của ông ta.

Lý Kỳ thở dài, nói:

- Vi thần lúc ấy trong lòng cảm thấy cực kỳ không ổn, thừa dịp một tia lý trí cuối cùng, cầm lấy cái kéo đặt ở cửa sổ phía trước kia đâm vào chân trái của mình, hy vọng có thể lấy đau đớn để chống cự dâm độc.

Lúc nói chuyện, tay hắn chỉ về hướng cái bàn.

Tống Huy Tông quay đầu thoáng nhìn, thấy trên bàn quả nhiên đặt một cái kéo, trên mặt còn có vết máu nhàn nhạt, trên mặt xuất hiện một tia biến đổi, giọng điệu thoáng hòa hoãn vài phần nói:

- Sau đó thì sao?

*****

Lý Kỳ nói:

- Một kéo này vừa hạ xuống, vi thần lập tức thanh tỉnh không ít, vi thần thấy phương pháp này thật sự có hiệu quả, vì thế lại đâm xuống thêm một kéo nữa, kể từ đó, vi thần cuối cùng cũng thanh tỉnh lại. Nhưng Sư Sư cô nương đã ý thức mơ hồ, dưới tình thế cấp bách, vi thần lại xách nửa thùng nước đặt ở phía trước cửa sổ nhà bếp bên cạnh dùng để pha trà đổ lên người Sư Sư cô nương, có lẽ là Sư Sư cô nương cũng không uống quá nhiều, vì vậy bị một nửa thùng nước lạnh này đổ vào, ý thức cũng tỉnh táo lại. Đợi khi chúng ta tỉnh táo lại, phát giác việc này vô cùng kỳ quái. Hơn nữa, trong phòng dường như còn thiếu một người, chính là nha hoàn Trúc Hinh, bắt đầu từ một khắc hạ độc chúng ta, Trúc Hinh giống như biến mất. Đáng tiếc đợi sau khi chúng ta hoàn toàn tỉnh ngộ, Trúc Hinh đã nằm trên mặt đất, trúng độc bỏ mình, mà Sư Sư cô nương nhìn thấy thi thể của Trúc Hinh, lúc ấy liền ngất đi. Vi thần khẩn trương nâng Sư Sư cô nương dậy, đem nàng đặt trên ghế, đang muốn gọi người tiến vào hỗ trợ, nhưng nghĩ lại, việc này khả năng dính đến Hoàng thượng, không thể đường hoàng. Đang lúc vi thần không biết nên làm thế nào cho phải, Phong Nghi Nô đột nhiên đến đây. Vi thần không kịp giải thích với nàng, khẩn trương cùng nàng đỡ Sư Sư cô nương đi vào bên trong, rồi sau đó, vi thần liền đi ra bên ngoài, dùng một ít vải cầm máu, Phong Nghi Nô giúp Sư Sư cô nương thay đổi quần áo xong, lại đi ra bên ngoài giúp vi thần băng bó miệng vết thương. Vi thần cũng nhân cơ hội đem sự tình nói một lần với nàng, đang lúc nói đến một nửa, Hoàng thượng, các ngươi liền đá cửa xông vào rồi, chuyện phát sinh kế tiếp, Hoàng thượng cũng đều thấy được.

Giọng điệu hắn bình tĩnh, dùng từ cũng cực kỳ đơn giản, cũng không khoa trương gì cả. Ba phụ tử Triệu gia sau khi nghe xong, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, điều này cũng giải thích vì sao mới vừa rồi Lý Kỳ đang kéo quần, vì sao Phong Nghi Nô sẽ ngồi xổm tại dưới háng của hắn. Vì sao tay Lý Sư Sư lại lạnh lẽo, vì sao Lý Sư Sư lại phẫn nộ như vậy, vì sao Lý Kỳ lại chính mình lấy kéo đâm chính mình.

Tống Huy Tông liếc mắt nhìn đùi phải của hắn, thấy được trên mặt có một vết máu bắt mắt, còn bị rách thành một cái lỗ, quả thật là bị trọng thương, đây cũng là chứng minh mới vừa rồi hắn nói không giả, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng may sự tình ông ta không hy vọng nhìn thấy nhất cũng không phát sinh, làm sao còn có nửa phần trách cứ đối với Lý Kỳ, lòng tràn đầy cảm động a! Nói:

- Ngươi có thương tích trong người, thì đừng đứng đây nữa, mau mau ngồi xuống đi.

- Tạ ơn Hoàng thượng. Lý Kỳ dường như cũng có chút không chống nổi, khẩn trương ngồi xuống, còn phát ra hai tiếng rên rỉ, mồ hôi to như hạt đậu từ gương mặt rơi xuống, tuyệt không giống giả bộ.

Tống Huy Tông nhìn thấy vậy cũng không đành lòng, nói:

- Việc này ngươi xử lý vô cùng tốt, nhưng mà khổ chính ngươi rồi.

Lý Kỳ vuốt cằm nói:

- Vi thần có địa vị hôm nay, toàn bộ nhờ Hoàng thượng che chở, chính là long ân mênh mông cuồn cuộn ở thời khắc nguy cơ mới vừa rồi, cảnh cáo vi thần, cho dù chết, cũng sẽ không làm ra chuyện có lỗi với hoàng thượng.

Tống Huy Tông gật gật đầu nói:

- Ngươi đối với trẫm trung tâm, trẫm cảm động hết sức, bởi vậy có thể thấyđược, trẫm vẫn chưa nhìn lầm người. Tuy nhiên, sự tình này dường như cũng không đơn giản.

Lý Kỳ nói:

- Vi thần mới vừa rồi cũng cẩn thận nghĩ tới, đủ loại dấu hiệu khiến vi thần không thể không nghĩ đến đây là có người cố ý bố cục hãm hại vi thần, Trúc Hinh kia chẳng qua là kẻ chết thay thôi.

Tống Huy Tông ừ một tiếng, cau mày nói:

- Trẫm cũng đã nhìn ra, nhưng, người này đến tột cùng là người nào vậy?

- Thần tạm thời cũng không có rõ ràng.

Lý Kỳ lắc đầu, đột nhiên hỏi:

- Đúng rồi, Hoàng thượng, người tại sao lại đột nhiên đến vậy?- Trẫm ---.

Vừa mới nói một chữ này, hai hàng lông mày Tống Huy Tông vừa nhấc, ánh mắt đột nhiên chuyển hướng Triệu Giai, trong mắt một chút hào quang lóe lên. Cùng lúc đó, Triệu Hoàn cũng đem ánh mắt quăng hướng về phía Triệu Giai, trong lúc vô ý, trong mắt hiện lên một tia đắc ý.

Theo những gì trước mắt, Trúc Hinh là người duy nhất khả năng biết được tình hình thực tế, đã bị chết. Còn dư lại chỉ có Triệu Giai mật báo, hiềm nghi lớn nhất cũng thuộc về y, phải biết rằng Triệu Giai và Lý Kỳ cũng có ân oán sâu nha, có lý có cứ, chỉ còn thiếu một phần chứng cớ.

Tâm thần Triệu Giai hoảng hốt, quỳ kêu lên:

- Phụ hoàng minh giám, đây không nhi thần gây nên nha. - Phải không?

Tống Huy Tông hơi khép hai mắt, nói:

- Chẳng lẽ ngươi còn biết thuật tiên tri sao?

Triệu Giai sửng sốt, há miệng thở dốc, lại không biết nên nói từ đâu.

Tống Huy Tông vỗ bàn một cái nói:

- Ngươi nghiệt tử này, còn không mau mau nói hết sự thực ra.

Triệu Giai vội hỏi:

- Phụ hoàng, nhi thần cũng là vừa biết được không lâu, là --- là có người tới cửa mật báo cho nhi thần. Tống Huy Tông nói:

- Người nào đưa chứ?

- Đối phương là một vị đại hán, nhưng nhi thần chưa bao giờ thấy qua người này, lại càng không biết gã là người nào. Lúc ấy nhi thần cũng từng hỏi quá đại hán kia, là ai khiến gã tới, nhưng gã chỉ nói là, gã là nhận ủy thác của người khác, cũng không biết đối phương là ai, nhi thần truy vấn lần nữa, nhưng trước sau người nọ cũng không nói gì, nhi thần nói đều là thật, tuyệt không dám có chút giấu diếm.

Triệu Giai ngửa mặt chắp tay nói.

Tống Huy Tông nhíu nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc.

Lý Kỳ đột nhiên cười lạnh nói:

- Điện hạ người thông minh như vậy, sẽ không thể nào tin tưởng một ngườiche mặt chứ, tin tưởng đổi lại bất kỳ người nào, cũng sẽ không làm như vậy, huống chi là điện hạ. Hơn nữa, phải biết rằng việc này không phải là nhỏ, điện hạ sao có thể lỗ mãng như vậy, trong tình huống không có bất kỳ chứng cớ thực tế nào, lại đi thông báo cho Hoàng thượng, điều này tựa hồ có chút không thể nào nói nổi.

Triệu Giai cả giận nói:

- Ngươi nói lời này là ý gì? Chớ không phải là nói bổn vương muốn hại ngươi, hừ, ngươi tên đầu bếp này không khỏi cũng quá coi trọng chính mình rồi.

Âm thanh Lý Kỳ lạnh lùng nói:

- Ta cũng không nói như vậy, ta nói chỉ là thường tình của con người thôi.

- Đủ rồi. Tống Huy Tông trừng Triệu Giai thật mạnh, nói:

- Việc đã đến nước này, ngươi nghiệt tử này còn dám nói xạo, chẳng lẽ Lý Kỳ có thể nói sai sao? Ngươi có phải muốn làm vi phụ tức chết hay không.

Triệu Giai cúi đầu nói:

- Con không dám.

Tống Huy Tông nói:

- Vậy ngươi còn không mau nói ra hung phạm là ai? Chậm thì đừng trách vi phụ không niệm tình phụ tử.

Triệu Giai cúi đầu giãy dụa một lát, đột nhiên từ trong lòng lấy ra một phong thư, đưa tới, nói:

- Phụ hoàng, Đây--- đây là thư người nọ đưa tới, nhi thần cũng là xem thưxong mới biết được đấy.

- Ngươi vì sao mới vừa rồi không lấy ra nữa.

Tống Huy Tông tức giận hừ một tiếng, giật mạnh lấy phong thư kia, trong thư mặc dù không kí tên, cũng không có lộ ra nhiều lắm, chỉ nói là Lý Kỳ và Lý Sư Sư hẹn hò trong phòng, nhưng chữ viết này đối với ông ta mà nói, thật sự là không thể quen thuộc hơn được nữa, vỗ xuống bàn thật mạnh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Hay cho Vương Phủ ngươi, trẫm lúc trước thực nên một đao giết ngươi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<