Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0725

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0725: Trời sinh mạng bảo mẫu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Tuy rằng Cao Nha Nội hôm nay không giống như thường ngày, dẫn theo một đám nhàn rỗi đi tuần phố, hoặc là đồng hành với một đám hồ bằng cẩu hữu, thoạt nhìn có chút thế đơn lực bạc, nhưng, khí tràng lại tuyệt đối không yếu, hạc giữa bầy gà, vừa hay có khí thế ngạo mạn khinh người, quả thật có thể nói là Nha Nội vừa ra, ai dám tranh phong.

Có điều chuyện này cũng khó trách, trước kia khi Vương Phủ đắc thế, Vương Tuyên Ân nổi bật huênh hoang, nhất thời không ai bì kịp, nhưng Cao Nha Nội còn không sợ, thắng bại bất phân, mà hiện giờ Vương Tuyên Ân đã không còn như trước kia, thế lực giảm đi rất nhiều, đệ nhất Nha Nội của Đông Kinh này trừ Cao Nha Nội ra còn co thê la ai, rất ít người dám trêu y. Có điều đáng hận chính là, lực sát thương của Cao Nha Nội thật sự là quá mạnh rồi, dù là Lý Kỳ được gã coi là "Bằng hữu" cũng không thể may mắn thoát khỏi. Đám người Tống Ngọc Thần đều xưng hô là Lýsư phó, mà thằng nhãi này lại trái một đầu bếp, phải một đầu bếp, nói mãi không dứt, dường như sợ người ta không biết tình hình gần đây của Lý Kỳ vậy. May mà Lý Kỳ cũng không lấy làm hổ thẹn, nếu không thế nào cũng phải mua tảng đậu hủ đập đầu chết cho rồi.

Tống Ngọc Thần nhìn thấy Cao Nha Nội đến đây thì đau đầu không thôi. Cao Nha Nội này tuy không có tài ăn nói, không thể so với Lý Kỳ giỏi về ăn nói, nhưng gã thường xuyên ra bài không theo quy tắc gì cả, nêu đơn độc đối mặt, vậy cũng dễ đề phòng, nhưng một khi Lý Kỳ cũng ở đây, mỗi lần Cao Nha Nội ra chiêu ù ù cạc cạc nào đó, Lý Kỳ đều có thể xoay chuyển lại, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Cho nên, Tống Ngọc Thần cũng phải cẩn thận ứng phó, khẽ cười nói:

- Nha Nội nói gì vậy chứ, chúng ta đây đều là khách quen của Túy Tiên Cư, làm sao lại ức hiếp Lý sư phó chứ. Gã còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "ức hiếp", hiển nhiên là không đặt Lý Kỳ trong mắt rồi.

Trâu Tử Kiến hung hăng trừng Hồng Thiên Cửu, cắn răng cười nói:

- Đúng vậy đó, bọn ta vừa rồi chỉ là đang tiêu khiển mà thôi.

- Tiêu khiển.

Cao Nha Nội hừ một tiếng, nói:

- Nhìn đám các ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, đang tiêu khiển Lý Kỳ sao. Lý Kỳ, ngươi nói cho bản Nha Nội biết, là ai đang tiêu khiển ngươi. Ta đi tìm gã tính sổ.

Thằng nhãi ngươi muốn quần ẩu bọn họ thì cứ làm đi, hỏi nhiều như vậy làm gì. Nếu ta nói ra, người bên ngoài chẳng phải sẽ thật sự cho rằng ta là tiểu đệ của ngươi sao, có điều, khẩu khí này của ngươi đúng là giúp ta làm tiểu đệ mà. Lý Kỳ bị thằng nhãi này chọc giận sắp khóc rồi, không thốt nên lời.

Cao Nha Nội thấy sắc mặt hắn ủy khuất như vật, trong lòng càng thêm chắc chắc hắn đích thị là bị người ta bắt nạt rồi, lần này lửa giận thật sự bốc lên rồi.

Hồng Thiên Cửu bỗng nhiên đứng dậy, cau mày nói:

- Đối câu đối?

Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu vô cùng ăn ý, vội hỏi:

- Tiểu Cửu, sao vậy?

Hồng Thiên Cửu không đáp lời y, gãi cằm, đi đến trước mặt Tống Ngọc Thần, nói:

- Ta nói chứ Tống công tử, sao ngài dám ở trước mặt Lý đại ca ta đối câu đối hả?

Tống Ngọc Thần hừ nói:

- Vì sao ta không dám?

Hồng Thiên Cửu nói:

- Trí nhớ của Tống công tử ngài thật không tốt, lần trước ngài đối câu đối không phải đã thua bởi ca ca và Lý đại ca sao? Còn phụng chỉ bái lạy Lý đại ca nữa, đúng rồi, hôm nay ngài có bái lạy không?

Lý Kỳ nghe được trong mắt sáng ngời, cừ thật, xem ra ta thật sự là sốt ruột đến choáng váng rồi, cả chuyện này mà cũng quên mất. - Oa nha nha, trí nhớ của Tiểu Cửu đệ thật tốt, nếu đọc sách, khẳng định mạnh hơn thằng nhãi này nhiều.

Cao Nha Nội vỗ tay một cái, trong lòng cực kỳ vui mừng, thấy vẻ mặt Tống Ngọc Thần xấu hổ, trong lòng biết y chắc chắn không làm, ha ha nói:

- Tống Ngọc Thần, ngươi sẽ không kháng chỉ chứ.

Tống Ngọc Thần hừ nói:

- Ta đương nhiên sẽ không kháng chỉ, nhưng trước khác nay khác, khi đó, Lý sư phó là quan to tam phẩm, Tống Ngọc Thần ta bái lạy hắn, cũng không có gì đáng trách, nhưng, hiện giờ hắn chỉ là một đầu bếp, thương nhân, ta đường đường Lễ Bộ Lang trung lại bái lạy hắn, vậy thật mất hết mặt mũi của người đọc sách trong thiên hạ rồi, cho dù ta đáp ứng, chỉ sợ người đọc sách trong thiên hạ cũng sẽ không đáp ứng. - Đúng vậy, Ngọc Thần, huynh quyết không thể bái lạy một đầu bếp.

- Đúng vậy đó, cho dù Hoàng thượng tới, cũng sẽ không để huynh làm vậy đâu.

Tài tử xung quanh đều ngăn cản, sóng sau cao hơn sóng trước.

Hay cho Tống Ngọc Thần ngươi, lại lấy tôn nghiệm của người đọc sách ra áp chế Hoàng thượng, quả nhiên là cha nào con nấy mà! Lý Kỳ âm thầm cười lạnh, ngoài miệng lại nói:

- Ngọc Thần huynh nói rất đúng, đừng nói các vị không đáp ứng, dù là tại hạ cũng không dám để huynh bái lạy ta đâu, vậy phải giảm bao nhiêu thọ đó!

Hiện tại cũng không phải là lúc khoe anh hùng, khiêm tốn mới là vương đạo. Cao Nha Nội đang muốn phản bác Tống Ngọc Thần, chợt nghe thấy Lý Kỳ nói như vậy, không khỏi ngây người, lập tức nhảy qua chỗ Lý Kỳ, cả giận nói:

- Lý Kỳ, ngươi thật sự không tiền đồ mà, bản Nha Nội ở đây, ngươi sao phải sợ bọn họ, một đám thư sinh trói heo không chặt bọn họ, hai người ta và Tiểu Cửu cũng đủ rồi.

Hồng Thiên Cửu nghe được tâm thần hoảng hốt, nhỏ giọng nói:

- Ca ca, huynh nhìn kỹ đi, đám người ở đây đều là đối thủ cũ của chúng ta, còn nữa, là tay trói gà không chặt.

Cao Nha Nội liếc nhìn hai bên trái phải, thấy chung quanh không chỉ có thư sinh. Bọn họ rất nhiều người đều là con cháu quan lại, chẳng qua cái gọi là thư hương môn đệ, cũng không phải chưa từng giao thủ qua với bọn họ. Thầm nghĩ, Tiểu Cửu nói rất đúng, nếu như đánh nhau, chúng ta muốn chạy cũng không được. Trâu Tử Kiến thấy bọn họ khiếp đảm, ha hả nói:

- Nha Nội, Tiểu Cửu, các ngươi chẳng phải là quá xem thường người sao.

Hồng Thiên Cửu ha ha nói:

- Mập mạp, bộ dạng ngươi mập như vậy, ta sao dám xem thường ngươi chứ.

Trâu Tử Kiến cả giận nói:

- Tiểu Cửu, ta nhịn ngươi lâu rồi, nếu ngươi còn gọi ta mập mạp nữa, đừng trách ta không khách khí.

Đám người đó đều cười quái dị nhìn bọn họ, thể hiện rõ là ỷ đông hiếp ít.

Mã Kiều bên cạnh thoáng nhíu mày, dù sao y và bọn Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu bình thường cũng uống không ít rượu, lại thấy bọn họ dường như không đểmình vào mắt, thản nhiên nói:

- Vậy ngươi nhìn thử một chút đi.

Trâu Tử Kiến hiện giờ ngay cả Lý Kỳ còn không sợ, còn có thể sợ tên hạ nhân này, tức giận hừ nói:

- Ngươi ở đâu ra vậy, nơi này há tới lượt ngươi nói chuyện. Ồ, ta nhớ ra rồi, ngươi và Lỗ gì gì đó có phong hào là Dương Châu song sửu

Chữ sửu này vừa mới thốt ra, chợt thấy trước mắt nhoáng lên một cái, đến khi gã phản ứng lại, cổ đã bị một bàn tay như gọng sắt bóp chặt lấy, nhất thời cả kêu cũng không ra tiếng. Chỉ thấy Mã Kiều một tay bóp cổ Trâu Tử Kiến, chậm rãi nhấc lên, ánh lửa trong mắt bắn ra.

Trâu Tử Kiến nặng ít nhất một trăm sáu mươi bảy mươi cân, lại bị người ta nhấclên bằng một tay, điều này thật sự rất chấn động.

Thật ra mặc dù ngươi muốn Mã Kiều ra tay với đám người này, y đều cảm thấy khinh thường, nhưng điều kiện tiên quyết là, ngươi không thể làm nhục Lỗ Mỹ Mỹ, đây là ranh giới cuối cùng, lúc trước khi Lý Kỳ nói như thế, nếu không có Tống Huy Tông vừa lúc ở đó, chỉ sợ cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Đột nhiên hít thở không thông, khiến Trâu Tử Kiến ngay cả sức phản kháng cũng không có.

Tống Ngọc Thần vội nói:

- Tên hạ nhân ngươi mau dừng tay.

Mã Kiều căn bản không để ý đến y, lạnh lùng nhìn Trâu Tử Kiến, không nói lờinào.

Cái tên mập mạp này, thực là chọc ai không chọc, cố tình chọc Mã Kiều, còn kéo cả Mỹ Mỹ vào, cả ta con mẹ nó cũng không dám nha. Lý Kỳ cũng sợ gây ra chuyện lớn, trầm giọng quát:

- Mã Kiều, mau dừng tay.

Mã Kiều chẳng những không dừng tay, ngược lại trên tay còn tăng thêm mấy phần sức, chỉ thấy toàn bộ năm ngón tay của y đã bị chôn cả vào trong lớp mỡ dày kia.

Những người còn lại đang muốn tiến lên hỗ trợ. Tống Ngọc Thần bỗng nhiên hét lớn một tiếng, nói:

- Dừng tay cho ta. Lập tức khẩn trương nói với Lý Kỳ:

- Lý Kỳ, ngươi còn không mau bảo y dừng tay.

Y mơ hồ biết Mã Kiều là một nhân vật vô cùng lợi hại, nếu động thủ với bọn Cao Nha Nội, mọi người vẫn biết phân nặng nhẹ. Nhưng y không có nắm chắc Mã Kiều sẽ đối với bọn họ như vật, nếu chẳng may động thủ, bất hạnh làm vong hồn dưới đao của Mã Kiều, vậy cái được không bù được cho cái mất.

Trong khoảnh khắc, Trâu Tử Kiến trong tay Mã Kiều cũng đã bắt đầu trắng dã cả mắt.

Lý Kỳ thấy tình huống Mã Kiều có chút không đúng, khẩn trương quát:

- Mã Kiều, có phải ngươi muốn nửa đời sau của ngươi và Mỹ Mỹ trôi qua trong ngục không. Nơi này không phải là Dương Châu. Mã Kiều vừa nghe, trên mặt xuất hiện chút biến đổi, mở năm ngón tay ra.

Bịch.

Trâu Tử Kiến ngã thẳng xuống đất.

- Khụ khụ khụ!

Lại là một trận ho khan.

Mã Kiều nhìn gã, lạnh lùng nói:

- Mập mạp, ngươi nhớ kỹ cho ta, lần sau nếu ngươi còn nói năng lỗ mãng về sư muội ta, mặc kệ là ai đến đây, ta nhất định sẽ không buông tay đâu.

Nói xong, y liền xoay người quay lại bên cạnh cột, dựa vào cột, nét giận dữ trênmặt vẫn chưa tan đi, nhìn ra được, y cũng đang kiềm nén lửa giận trong lòng.

Tuy rằng Mã Kiều không cao lắm, nhưng bây trong mắt giờ Trâu Tử Kiến, thì giống như tử thần vậy, làm gã hoảng sợ không thôi, sao còn dám nói gì, ngồi đó ra sức hít thở.

Tống Ngọc Thần tiến lên nâng Trâu Tử Kiến dậy, thấy gã không có gì đáng ngại, hơi yên lòng một chút, căm tức nhìn Lý Kỳ, nói:

- Lý sư phó, việc này nếu ngài không giao phó hợp lý với chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không để yên đâu?

*****

Lý Kỳ khẽ cười nói:

- Đây là do ta quản giáo không tốt, ta thay Mã Kiều bồi tội với Tiện huynh là được.

- Cứ như vậy?

Tống Ngọc Thần được dịp không buông tha nói.

Lý Kỳ híp mắt, không trả lời, trên mặt còn treo nụ cười tươi, nhưng không ai đoán được hắn đang suy nghĩ gì.

Cao Nha Nội thấy Lý Kỳ hôm nay thái độ khác thường, không ngờ lại xin lỗi tên mập xấu xa này, trong lòng nghẹn khuất vô cùng, hai tay chống nạnh, không vui nói:

- Vậy ngươi muốn như thế nào?Nhưng vào lúc này, chợt nghe thấy sau lưng không xa dường như có người gọi:

- Lý Kỳ, Lý Kỳ.

Bên này còn chưa dứt lời, lại nghe thấy phía trước có người kêu lên:

- Lý sư phó

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy trước sau đều có không ít người đang bước nhanh về phía này.

- Ồ? Là nhóm người cha ta nha.

- Còn có Thiếu Bạch và Sài Thông.

- Oa ha ha, viện quân của chúng ta tới rồi. Cao Nha Nội huyết dịch sôi trào, vội ngoắc nói:

- Thiếu Bạch, Sài Thông, chúng ta ở đây này.

Nhưng những người đó căn bản không để ý đến y, vẫn còn kêu tên của Lý Kỳ.

Hoá ra người tới chính là bọn Hồng Bát Kim, trong đó còn có một đám con em quan lại Dương Phàm. Phải biết trong giai tầng sĩ đại phu, cũng có không ít người đứng về phe Lý Kỳ, dù sao thì bọn họ còn muốn dựa vào Lý Kỳ đạt được của cải liên miên không dứt. Bọn họ tìm Lý Kỳ một tháng rồi, nhưng Lý Kỳ luôn trốn tránh không gặp, sốt ruột sắp phát điên rồi. Hôm nay nghe nói Lý Kỳ cuối cùng cũng xuất môn, lập tức chạy tới, sợ Lý Kỳ lại chạy trốn.

Lý Kỳ thấy bọn họ đến, cười khổ một tiếng, mẹ kiếp, thời điểm lão tử tại nhiệm, làm trâu làm ngựa, không ngờ quy ẩn rồi, vẫn không thoát khỏi số mệnh này, xem rata trời sinh đã là mạng bảo mẫu rồi nha.

Hai nhóm nhân mã này vừa tới, đám người Tống Ngọc Thần lập tức có vẻ thế đơn lực bạc rồi, những tài tử này mặt người nào cũng tỏ vẻ sợ hãi, làm sao còn vẻ kiêu ngạo như mới rồi chứ.

Dương Phàm nhẹ nhàng đẩy hai tài tử trước mặt ra, đi thẳng đến trước người Lý Kỳ, oán khí nhất thời bạo phát, nói:

- Lý Kỳ, cuối cùng ngài cũng chịu lộ diện rồi. Ngài mà còn không lộ diện nữa, ta sẽ chuẩn bị đến nhà ngài ở đó.

Vẻ mặt Hồng Bát Kim cũng giận dữ nói:

- Hảo tiểu tử, con làm ta sốt ruột đến sắp treo ngược lên rồi đây. Chu Thanh cũng nói:

- Đúng vậy, Lý sư phó, ngài làm bọn ta lo lắng quá.

Mọi người ngươi một lời, ta một câu, líu ríu nói không dứt.

Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nâng hai tay lên ra hiệu, nói:

- Các vị an tâm chớ vội, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi vào rồi nói sau.

Dương Phàm đang muốn đi vào, chợt thấy đám người Tống Ngọc Thần, cau mày nói:

- Ngọc Thần, các ngươi ở đây làm gì?Các công tử cùng phe với y, đều lần lượt liếc nhìn những tài tử này, vẻ mặt khinh thường, bọn họ cũng đều là con cháu quan lại, thế lực gia tộc cũng không nhỏ, căn bản không sợ bọn Tống Ngọc Thần, nếu đánh nhau, vậy đành tùy theo ý trời, nhưng rất rõ ràng, nhân số bên này của bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối.

Cao Nha Nội và Dương Phàm cũng không phải cùng đường, nhệch miệng, cảm thấy không có tí sức lực nào, âm thầm oán giận, hôm nay ta vốn không mang theo nhiều người ra ngoài, để y đoạt đi vị trí đầu rồi.

Tống Ngọc Thần thấy những người này đến đây, biết hôm nay chỉ e phải chấm dứt ở đây, nhưng còn nhiều thời gian, chỉ cần Lý Kỳ còn ở kinh thành, vậy liền có cơ hội báo thù, làm gì phải nóng lòng trong nhất thời, bình tĩnh cười nói:

- Dương công tử nói vậy là sao chứ, tới đây dĩ nhiên là ăn cơm rồi, chẳng lẽ còn làm chuyện khác sao. Nói xong y lại cười nói với các tài tử:

- Các vị, chúng ta vào đi thôi, hôm nay tại hạ làm ông chủ.

Nói xong, y lại chắp tay với Dương Phàm, dẫn một đám tài tử đi vào.

Hiện giờ Lý Kỳ rơi đài, các bậc cha chú của bọn họ đang nổi bật, cũng không sợ ai, dù sao đây là thiên hạ của văn nhân, cho tới cuối cùng, kẻ thắng vĩnh viễn là sĩ đại phu, đây là quan điểm chính từ khi Tống triều khai quốc tới nay định ra.

Tôn Quang Vinh đứng bên cạnh Dương Phàm bỗng nhiên đưa mắt ra ý với Dương Phàm, dường như có xung động muốn ra tay, gã cảm thấy đám người Tống Ngọc Thần quá kiêu ngạo rồi, không nhịn được cục tức này mà.

Dương Phàm nhẹ nhàng lắc đầu. Nếu là trước kia, y cũng sẽ không kìm nổi, nhưng hiện giờ y đã qua giai đoạn kia từ sớm, hơn nữa y đã được nếm được vị ngọtcủa việc buôn bán, theo Lý Kỳ không học được gì cả, ích lợi nhất chính là khắc sâu trong tâm khảm, chính sự còn chưa giải quyết xong, y không có hứng thú quan tâm những chuyện vụn vặt này. Hơn nữa hiện giờ đám người Tống Ngọc Thần cũng không phải dễ chọc.

- Sớm biết thì đến chậm một chút, có lẽ còn có thể xem trò hay.

Sài Thông lắc đầu một cách tẻ nhạt vô vị.

Cái tên ra vẻ tinh tướng này, thật sự là e sợ thiên hạ không loạn mà, có cơ hội phải kéo y vào trong động tay chân chút mà. Lý Kỳ lắc đầu, đưa tay nói:

- Các vị, hiện giờ đang là lúc ăn cơm, hay là chúng ta tới hậu viện nói đi.

- Mời mời mời.

Người xung quanh vội nói. Bây giờ cho dù Lý Kỳ có kêu bọn họ tới nhà xí nói chuyện, bọn họ cũng sẽ không hai lời, chỉ cần Lý Kỳ cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng là được rồi, đoàn người bước nhanh về phía hậu viện.

Phàn Thiếu Bạch đang đi, bỗng nhiên nói với Cao Nha Nội nói:

- Nha Nội, ta nghe Sài Thông nói, mới vừa rồi huynh cầm gậy đuổi theo đánh Tiểu Cửu, chuyện này là sao vậy?

Cao Nha Nội vừa nghe, lúc này mới nhớ tới mục đích xuất hành hôm nay, giận không kềm được nói:

- Thiếu Bạch, huynh không biết chứ, tiểu tử này đáng giận đến thế nào đâu. Chúng ta mới từ Phượng Tường trở về, tiểu tử này liền chạy đến nhà ta tố cáo với cha ta, nói là Nha Nội ta dẫn theo y đi Phượng Tường, còn nói cả chuyện bọn ta giả mạo làm binh sĩ, cha ta lúc ấy giận đến mức thiếu chút nữa treo ngược ta lên, sau đó bảo taquỳ ba ngày ba đêm ở từ đường, hôm nay mới chịu thả ta ra, thù này không báo, Cao Nha Nội ta còn có thể diện gì mà tìmách, xuất môn chứ!

Hồng Thiên Cửu tức giận nói:

- Ca ca, sao huynh không nói lúc chúng ta ở Phượng Tường, huynh cáo trạng trước mặt cha đệ thế nào chứ, có qua mà không có lại là vô lễ, đệ cũng học được từ ca ca thôi.

Lý Kỳ đi phía trước vểnh tai lên, nghe thấy rõ ràng, cười thầm, xem ra Tiểu Cửu này cũng không phải là một người chịu thiệt thòi nha.

Phàn Thiếu Bạch không kìm nổi bật cười, lắc đầu nói:

- Ta không có nghe thấy gì cả, Lý Kỳ, vừa lúc ta có chuyện muốn thỉnh giáo huynh. Y nói xong cũng cất bước đuổi theo Lý Kỳ, y cũng không muốn tham gia vào ân oán của hai tên dở hơi này, giáo huấn nhiều lần nói cho y biết, vừa dính vào, xác định chắc chắn không thể toàn thây trở ra.

- Đó là phụ thân ngươi động thủ trước đúng không.

Cao Nha Nội chột dạ đảo mắt vòng vo vài vòng, bỗng nhiên bước lên tìm được Hồng Bát Kim, lau khóe mắt, khóc lóc kể lể nói:

- Bát Kim thúc, thúc xem Tiểu Cửu đi, nó sao có thể đối xử với con như vậy chứ, rất không nghĩa khí mà.

Hồng Bát Kim nghe thấy thì dở khóc dở cười, ngươi cầm gậy đuổi đánh con ta, ngươi còn mặt mũi nào mà cáo trạng với ta chứ, thật sự là buồn cười mà, nhưng ngoài miệng lại cười nói:

- Được được được, ta biết rồi, lát nữa ta sẽ nói với Thái úy. Lý Kỳ vừa nghe, suýt nữa bật cười.

Cao Nha Nội nhất thời choáng váng, phải biết y vừa mới được thả ra. Nếu để Cầu ca biết, ngày đầu tiên y xuất môn đã cầm gậy đuổi theo Hồng Thiên Cửu, vậy không được rồi, phỏng chừng lại phải đi từ đường quỳ rồi, vội vàng nói:

- Bát Kim thúc đừng xem là thật, con đang nói đùa với Tiểu Cửu thôi, quan hệ chúng con tốt như vậy, sao lại đánh nhau chứ. Hơn nữa, không phải Lý Kỳ vừa mới bị mất chức sao, để lại mấy ngàn đại lão gia ở đó xử lý, đã làm cha con bận chết rồi, chút chuyện nhỏ đó đừng nên thương lượng với phụ thân.

Hồng Bát Kim gật đầu cười.

Lý Kỳ không vui nói:

- Ta nói này Nha Nội, ngươi có thể để ý đến cảm nhận của ta không, đừng cứmãi đặt chuyện ta nghỉ hưu ở bên mép được không.

Cao Nha Nội quyệt miệng nói:

- Việc này tất cả mọi người đều biết, liên quan gì chứ.

Hồng Thiên Cửu nói:

- Đúng vậy, đại ca, huynh làm quan làm chi, rất nhàm chán nha, còn không bằng chuyên tâm kể chuyện, Xạ Điêu Anh Hùng Truyện kia của huynh đã mấy tháng không ra rồi đó.

Cao Nha Nội gật đầu liên tục không ngừng nói:

- Đúng thế, đúng thế, ta nghe nói chuyện tốt của ngươi và Phong nương tử sắp tới rồi, sau này có thể nằm trên giường mà kể, nếu là các ngươi ngại phiền, bản Nha Nội có thể giúp các ngươi. Giúp chúng ta? Chúng ta đều nằm ở trên giường, ngươi có thể hỗ trợ cái gì chứ? Quá vô sỉ mà, có điều nằm trên giường kể chuyện, một chủ ý vô cùng tốt như vậy, tuyệt đối có thể thử một lần a. Lý Kỳ mở trừng hai mắt, vẻ mặt như thoáng chút suy nghĩ.

Dương Phàm nghe thấy trong mắt sáng ngời, hơi chút hâm mộ nhỏ giọng cười nói:

- Lý Kỳ, vậy thật đúng là phải chúc mừng ngài nha.

Tổ sư bà bà nhà các ngươi! Đây đều là một đám dâm đãng! Đáng hận nhất chính là, chúng ta còn chưa phát triển đến bước kia a, thật sự rất oan uổng. Lý Kỳ lắc đầu, rưng rưng đi tìm Chu Thanh rồi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<