← Hồi 0675 | Hồi 0677 → |
- Mẹ. Con còn muốn ăn.
Đúng lúc Lý Kỳ và người dân thân thiết với nhau, một giọng nói non nớt vang lên khiến cả hiệu trường bỗng yên tĩnh lại, chỉ thấy góc bên trái một bé gái 5 tuổi, đi tới trước mặt mẹ nó, kéo tay mẹ, hai mắt nhìn chằm chằm vào nửa miếng bánh thủy tinh còn lại trong tay mẹ.
Đại nương đó thấy đám người Lý Kỳ nhìn mình, hơi lúng túng, cười thật thà, lúc đang chuẩn bị đưa nửa miếng bánh còn lại đó cho con gái, Lý Kỳ bỗng ngoắc tay cười nói:
- Tiểu muội muội, tới chỗ đại ca ca. Bé gái đó ngơ ngác nhìn Lý Kỳ.
Vị đại nương đó cũng sửng sốt, liền nói:
- Thiên Lam, đại nhân gọi con, con mau qua đó đi.
Bé gái đó nháy nháy đôi mắt to vài cái, vẻ mặt nhút nhát đi lại. Đại nương đó lại giục vài câu, bé gái đó mới lặng lẽ bước tới.
Chờ khi bé gái bước tới trước mặt, Lý Kỳ bỗng làm ảo thuật lấy ra một chiếc bánh thủy tinh còn nguyên vẹn, cười nói:
- Tiểu muội muội, muội cho ta biết muội tên gì? Chiếc bánh này sẽ tặng cho muội. Bé gái đó nhìn chiếc bánh, ánh mắt trong trẻo sáng lên, cũng không phải sợ Lý Kỳ, nói:
- Ta tên Mục Thiên Lam, cha nói trời ở Phượng Tường đẹp nhất, cho nên muốn ta đẹp như Thiên Lam.
- Mục Thiên Lam, ừ, cái tên này thật dễ nghe, tương lai muội nhất định sẽ đẹp hơn trời xanh.
Lý Kỳ ha hả cười, đưa tay ra, nói:
- Cầm lấy.
Cô bé đó do dự một hồi, chậm rãi đưa bàn tay nhỏ bé ra, lấy chiếc bánh thủy tinh trong tay Lý Kỳ, lúc này mới lộ rõ vẻ mặt tươi cười đángyêu.
Thật là đáng yêu. Lý Kỳ đưa hai tay ra ôm lấy cô bé, để cô bé ngồi lên đùi mình, đùa với cô bé vài câu, sau đó lại quay ra nói với mọi người:
- Bánh thủy tinh này ra đời ở Tây Bắc. Nhưng các ngươi có ai biết lai lịch của tên bánh thủy tinh này không?
Những người hương thân đó vẻ mặt ngơ ngác, không ai trả lời.
Lúc này, Nhạc Phi bỗng lên tiếngL
- Bánh thủy tinh này chính là hiền tướng Khấu Chuẩn lấy tên. Ta đãđược nghe mẹ kể qua. Năm đó Khấu Chuẩn về quê ở huyện Vị Nam thăm người thân. Người dân ở đó đã tặng cho ông năm mươi chiếc bánh loại này, còn đề tặng một bài thơ "Công có mắt thủy tinh, lại có tấm lòng sáng, biết phân biệt trung gian, trong sáng không nhiễm bụi", ý là ca ngợi Khấu tướng thanh chính liêm minh, cương trực công chính. Sau đó khi Khấu tướng hồi kinh, liền đổi tên gọi của loại bánh này là "bánh thủy tinh".
Y nói tới đây, vẻ mặt đầy kính nể. Rõ ràng, y cũng muốn trở thành hiền thần giống như Khấu Chuẩn đó. Tiếc là, thiên phú quân sự của y không gì sánh được. Nhưng, nhưng lại thiếu chút chỉ số EQ, ngay cả đạo lý đơn giản nước không thể có hai vua như vậy cũng đều không hiểuthấu đáo. Thế cho nên rơi vào bi kịch. Như thế không phải nói Triệu Cấu là hôn quân vô đạo, tin chắc bất kỳ vị Hoàng đế nào trong hoàn cảnh của Triệu Cấu cũng không thể dễ đang tha thứ cho sự tồn tại của Nhạc Phi.
Lý Kỳ cười nói:
- Không sai, không sai. Mẹ ngươi thực là một người mẹ khiến người ta khâm phục!
Lát sau, hắn lại nói:
- Ta làm bánh này chính là mong muốn quan viên Tây Bắc các ngươi có thể cẩn trọng như ý nghĩa của chiếc bánh này, có thể làm một người trong sạch không nhiễm bụi trần giống như Khấu Chuẩn, đó mới là mộtvị quan tốt. Đặc biệt là Tây Bắc hiện giờ, càng cần phải toàn tâm toàn ý vì người dân làm một vị quân tốt!
Mọi người nghe xong liền gật đầu.
Lý Kỳ lại nói:
- Vậy các ngươi có biết ý nghĩa của mỳ là gì không?
Mỳ cũng có ý nghĩa?
Mọi người đều ngây người ra. Lần này lại không có ai lên tiếng trả lời. Lý Kỳ cười nói:
- Mỳ này giống như chiếc thắt lưng, cho nên gọi là vắt mỳ. Tên gọi dù rất tục, nhưng nó đại diện cho tấm lòng rộng rãi của người dân Tây Bắc, có góc có cạnh, tinh thần sảng khoái.
Nói xong liền thở dài một tiếng, nói:
- Mỗi người đều không muốn chịu khổ, đều muốn sinh ra là không phải lo tới chuyện cơm ăn áo mặc, không phải lo tới cơm áo gạo tiền. Nhưng, trong cuộc đời con người chính là có tất cả những điều đó. Dù nói trong khổ có sướng là một hành vi bị động. Nhưng khi đối mặt với hoàn cảnh, mặt chau mày ủ cũng là một ngày, vui vẻ cũng là một ngày. Trong khổ có vui có lẽ là một lựa chọn rất tốt, chí ít cũng còn tốt hơn là người ưu sầu. Mặc dù các ngươi đã trải qua những vất vả mà ta khôngthể tưởng tượng được, chuyện này dù không phải do các ngươi tạo ra, lại xảy ra trên người các ngươi. Điều này là bất đắc dĩ. Đó cũng chính là nhân sinh! Tuy nhiên, ta cũng hy vọng các ngươi có thể dùng tinh thần vừa khổ vừa vui để đối mặt với hoàn cảnh khó khăn hiện tại, trnah thủ vượt qua khó khăn càng sớm càng tốt, nghênh đón cầu vòng sau cơn mưa.
Lời này nói xong, những người dân đó đều trầm ngâm. Còn Chiết Ngạn Chất, Kỷ Mẫn Nhân nhìn Lý Kỳ chưa quá 20 tuổi đã có thể dùng một bát mỳ nhỏ này, miếng bánh nhỏ này nói những lời khiến người ta cảm động sâu sắc, trong lòng không khỏi có suy nghĩ khác về Lý Kỳ. Đó cũng chính là hiểu hàm nghĩa của Kim Đao Trù Vương. Mã Kiều hiếu kỳ nói:
- Bộ soái, hai món trước đều có ý nghĩa của nó, vậy món bánh nướng cũng không ngoại lệ chứ.
Mẹ kiếp! Thằng nhãi ngươi cùng ta lăn lộn lâu như vậy, sao lại không ăn ý chút nào thế? Nếu có ý nghĩa ta còn chờ ngươi hỏi sao, không nói đương nhiên là không có rồi! Lý Kỳ liếc mặt nhìn, trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, khiến cho lòng hắn bắt đầu lẩm bẩm chửi Mã Kiều. Hai mắt liếc một cái, cười nói:
- Đương nhiên, đương nhiên. Cổ nhân có câu đói ăn bánh vẽ. Nhưng đó dù sao cũng chỉ là hư cấu, không đáng tin. Ta tin các vị có lẽ vẫn chưa quên, buổi trưa ta đã hứa với các vị, vì muốn để lời hứa của tatrước mặt các vị thành sự thực, không phải là đói ăn bánh vẽ. Cho nên, ta mới chọn làm bánh nướng này. Ý nghĩa của nó chính là đại diện cho lời hứa của ta với các vị, đủ lớn, đủ mạnh và đủ thành ý.
Quả nhiên là đủ thực sự!
Mọi người bỗng bật cười ha hả, trong lòng đều tràn đầy lòng tin với Lý Kỳ. Lý Kỳ cũng không ngờ mình lại cơ động đến vậy, lại đạt được hiệu quả mỹ mãn như vậy. Nói cho cùng, nói không bằng làm.
Do vì các nông dân ngày mai vẫn còn phải ra đồng trồng trọt. Dù sao bọn họ cũng đã chậm trễ thời gian dài rồi, cho nên Lý Kỳ nói chuyệnvới họ thêm chút nữa, sau đó ai về nhà nấy.
Lý Kỳ làm cơm buổi chiều, dù rất vui, nhưng cũng rất mệt, sau khi trở về phòng, tắm rửa xong liền chuẩn bị lên giường ngủ. Nhưng, vừa tháo giày ra, ngoài cửa lại truyền tới tiếng gõ cửa.
- Ai?
- Bộ soái, là ta.
Bên ngoài vọng vào tiếng của Nhạc Phi. - Chờ chút!
Lý Kỳ nhíu mày, lại đi giày vào, mở cửa nói:
- Chuyện gì thế?
- Bộ soái người xem.
Nhạc Phi giơ hai tay lên, nhưng thấy trong tay y đang cầm một mũi tên. Mũi tên này rất giống với mũi tên tối hôm trước, phía trước cũng tương tự có một mảnh vải.
Lý Kỳ sửng sốt, nhận lấy mũi tên, nói:
- Vào rồi nói chuyện. Nhạc Phi liền bước nhanh vào, đóng cửa phòng lại.
Lý Kỳ đi tới bên bàn, tháo miếng vải xuống, mở ra xem. Chỉ thấy phía trên viết "Mau tới rừng cây bên ngoài thành tây một dặm gặp mặt, chỉ dẫn theo một mình Mã Kiều.
*****
Bút tích cũng rất giống với ngày hôm qua.
Nhạc Phi nhìn lên miếng vải, thầm nghĩ, nếu là Chiết Ngạn Chất và Kỷ Mẫn Nhân, họ có thể trực tiếp tới tìm, sao lại cố làm ra vẻ huyền bí? Hiếu kỳ nói:
- Bộ soái, ngài biết người này là ai chứ?
Lý Kỳ suy tư một hồi, lắc đầu nói:
- Ta tạm thời cũng không rõ.
- Liệu có nên để ta sai người đi thăm dò?- Không cần.
Lý Kỳ khoát tay, nói:
- Dù ta không biết người này là thần thánh phương nào, nhưng người này nhất định là người rất hiểu ta.
Nhạc Phi kinh ngạc nói:
- Sao mà biết được?
Lý Kỳ cười nói:
- Bởi vì người này biết, dù thế nào ta cũng sẽ dẫn theo Mã Kiều đi, mà người biết Mã Kiều cũng không nhiều. - Vậy Bộ soái người thực sự chỉ dẫn theo Mã huynh đi thôi sao?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Sao thế được chứ? tin tưởng quá không ngờ lại thành ngược lại đấy. Ngươi chờ chút lén dẫn theo một đội binh mã đi trước ta, tiếp ứng bên ngoài rừng cây. Nhưng, đừng làm kinh động tới Kỷ Tri phủ và Chiết gia quân.
- Hiểu rồi.
- Ngươi đi gọi Mã Kiều tới đây. - Vâng.
Lát sau, Lý Kỳ và Mã Kiều lén đi ra khỏi nha huyện, cưỡi ngựa đi về phía thành tây. Còn Nhạc Phi thì dẫn theo một đội nhân mã nhỏ đi theo sau, ngầm bảo vệ.
Không bao lâu sau, Lý Kỳ đã tới trước một khu rừng nhỏ được viết trên tấm vải.
- Ngươi nên theo sát, phòng đối phương đánh lén.
Mã Kiều buồn bực nói:- Bộ soái, người căn dặn sắp tới tám trăm lần rồi, yên tâm đi. Trong hoàn cảnh này, chỉ có ta tập kích người ta. Đương nhiên Mã Kiều ta cũng không thể làm chuyện vô sỉ này được. Nhưng ai dám đánh lén ta, thì chờ chết đi, súc sinh cũng không ngoại lệ.
Kiêu ngạo như vậy? Lý Kỳ đang định mở miệng nói, bỗng từ trong rừng vang lên một tiếng động, giọng nói êm tai, trong trẻo:
- Mã huynh nói có lý. Ta dù có hồ đồ cũng không thể làm chuyện ngu ngốc này.
Lý Kỳ nghe mà kinh hãi, không khỏi quay sang nhìn Mã Kiều. - Triệu công tử (Triệu cô nương)
- Triệu cô nương (đồ yêu nữ). ?
Hai người ăn ý khiến người ta sợ vã mồ hôi!
Lý Kỳ trừng mắt nhìn Mã Kiều, vội tiến vào, Mã Kiều liền đi theo sau.
Vừa vào rừng cây, chỉ thấy một bóng người bước ra phía sau một cây đại thụ. Nhưng do vì vấn đề tầm nhìn, cho nên nhìn không rõ diện mạo của người này. Nhưng từ giọng nói cũng có thể nghe ra, người tớichính là Triệu Tinh Yến.
Triệu Tinh Yến mỉm cười nói:
- Ngươi không ngờ là ta.
Lý Kỳ không kìm nổi cười, nói:
- Nói thực, từ hôm qua tới giờ ta muốn vỡ cái đầu, thật không ngờ là cô.
Triệu Tinh Yến nói:
- Kỳ thực ta cũng không ngờ, Hoàng thượng lại cử ngươi đi. - Ta cũng như ngươi.
- Nhưng tình hình hiện nay cho thấy, lựa chọn của Hoàng thượng không lầm chút nào.
Lý Kỳ cười khổ nói:
- Ngươi đừng tâng bốc ta nữa. Ta bây giờ đau đầu không ngủ nổi.
- Không phải đâu, ngươi còn có thời gian rảnh làm cơm mà, nói vậy là ngươi đã có cách rồi.
- Ngươi đều biết hết?- Mùi thơm của thức ăn đều bay ra ngoài thành, ai cũng biết Kim Đao Trù Vương giá lâm.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Quá khen, quá khen rồi, sao ngươi lại tới đây?
Nói tới đây, hắn bống ồ lên một tiếng dài, nói:
- Ngươi chính là ân công trong lời họ nói.
Triệu Tinh Yến không phủ nhận, cười nói:
- Ở đây không phải là chỗ nói chuyện, chung ta nên đổi chỗ khác rồi nói. Lý Kỳ đảo mắt nhìn quanh, nói:
- Không có, ở đây rất tốt, không khí trong lành, môi trường tao nhã, ây da, chính là nhiều muỗi hơn.
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Ở đây vốn là rất tốt, nhưng phía sau ngươi có đuôi quả thực là quá rõ rồi. Ngươi nghĩ là có thể lừa dối được sao? Đừng xem thường Chiết gia quân.
- Chuyện này ngươi đều biết?
Triệu Tinh Yến trừng mắt nói:- Ngươi sợ chết như vậy, nghĩ cũng nghĩ tới!
Lý Kỳ hừ một tiếng nói:
- Ngươi không sợ chết?
- Đương nhiên sợ!
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Cho nên ta cũng đã dẫn người tới, nếu không sao biết được bên ngoài có cái đuôi mai phục đó?
- Hóa ra là vậy. Ta còn tưởng ngươi giống bổn soái, thần cơ diệu toán, hóa ra lại là cố làm ra vẻ huyền bí. - Không ngờ ngươi lại tới đây, hay là không biết xấu hổ.
- Ta cũng không ngờ ngươi lại tới đây, hay là không cần ngực.
!
- Bá!
- Hả? Ngươi là đồ ti tiện, giờ tối như vậy, ngươi cũng không thể xem xét, hay là chờ đến mai. Ồ không, đừng đùa giỡn nữa đi Mã Kiều, Mã Kiều, ngươi mau đứng trước ta. Con người này khiến ta thiếu cảm giác an toàn. Nếu đối phương là Triệu Tinh Yến, vậy thì đám người Nhạc Phi cũng không cần phải tiếp ứng nữa rồi. Hơn nữa Triệu Tinh Yến nói cũng đúng, đám người Nhạc Phi chỉ có thể rước họa thêm càng nhiều người nữa đến. Cho nên Lý Kỳ liền dặn dò đám người Nhạc Phi quay về, sau đó dẫn theo Mã Kiều cùng Triệu Tinh Yến đi vào phía sau rừng.
Lý Kỳ vừa đi vừa hỏi:
- Bây giờ cô có thể nới vì sao cô lại tới đây chứ?
Triệu Tinh Yến khẽ thở dài, nói:
- Điều này hoàn toàn là một sự trùng hợp, đầu năm ta tới Diên Châu thăm Chủng bá bá. - Chủng bá bá? Chủng Công khi đó chẳng phải ở kinh thành sao?
Lý Kỳ ngạc nhiên nói.
Triệu Tinh Yến lườm hắn một cái, nói:
- Ta nói là Chủng Sư Trung.
Chủng Sư Trung này chính là đệ đệ của Chủng Sư Đạo, nhưng cũng là một danh tướng. Cuối thời Bắc Tống hầu như đều là y lãnh đạo Chủng gia quân. Sau đó cũng là bị ép buộc bất đắc dĩ, đã bị chết ở Tĩnh Khang.
- Hiểu rồi, hiểu rồi. Sau đó thì sao?Triệu Tinh Yến nói tiếp:
- Trên đường trở về, ta nghe nói Phượng Tường phủ đang bị mất mùa, năm ngoái ta đã nghe người ta nói qua chuyện này rồi. Ta còn nhớ khi đó triều đình lập tức vận chuyển lương thực tới, sao lại bị mất mùa? Trong lòng ta cảm thấy rất hiếu kỳ, do đó đã tới đây.
- Hóa ra thật sự là một sự trùng hợp!
Lý Kỳ gật đầu nói.
Triệu Tinh Yến nói:
- Nếu không ngươi cho là cái gì?- Ta cái gì cũng không nghĩ tới, ta thấy tò mò thôi.
- Tò mò cái gì?
Lý Kỳ cười nói:
- Ta thấy cô là một người phụ nữ, hơn nữa lại là người trong hoàng thất, cả ngày chạy khắp nơi, còn chạy tới tận thâm sơn cùng cốc này, điều này có thích hợp không?
Triệu Tinh Yến cười hỏi:
- Có gì mà không thích hợp?
Vã mồ hôi! Ta là một người đời sau còn chưa thấy một người phụ nữBắc Tống nào lại thoáng như vậy, thật không nên chút nào! Lý Kỳ hiếu kỳ nói:
- Lẽ nào Khánh Quốc Công lại cho phép cô đi như vậy.
- Cha đương nhiên là không cho rồi.
Triệu Tinh Yến lại thở dài, nói:
- Nhưng cũng đã mắng chửi 10 năm rồi, cãi 10 năm rồi, gây 10 năm rồi. Nhưng từ đầu đến cuối cha con chúng ta vẫn chưa đạt được điểm chung. Cha cũng mệt rồi, ta cũng mệt. Cho nên, cha giờ cũng không muốn quản tới nữa.
Vậy cô đúng là phản nghịch rồi. Lý Kỳ lau miệng nói:- Nhưng ta thấy phụ nữ ở nhà thêu thùa cũng rất tốt, không nên mặc trang phục của đàn ông, đi khắp nơi, như vậy cũng không tốt cho sự phát triển, cũng may mà khả năng sinh trưởng của cô cũng khá tốt.
Triệu Tinh Yến đương nhiên nghe không hiểu ẩn ý trong lời nói này của Lý Kỳ, bình thản nói:
- Phụ nữ thêu thùa may vá cũng nhiều rồi, không thiếu một người như ta. Hơn nữa, ta là con của Triệu gia.
← Hồi 0675 | Hồi 0677 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác