← Hồi 0674 | Hồi 0676 → |
Lưu ý! Hồi này chỉ là bản dạng hình ảnh (hoặc có một phần là hình ảnh), nếu độc giả có nhã ý muốn đánh máy phần hình ảnh, xin liên lạc tới hòm thư truyenkiemhiep.com.vn@gmail.com! (Vui lòng bật chế độ xem ảnh của trình duyệt nếu bạn không thấy được hồi) |
Cho dù trước mặt Lý Kỳ có ba hoa chích chòe đi nữa, nhưng điều này không thể hoàn toàn xóa đi được sự ấm ức trong lòng người dân. Hành động này của hắn là vì muốn kéo gần khoảng cách giữa mình và người dân Phượng Tường phủ, xóa bỏ địch ý của họ đối với mình. Điều này sẽ có lợi cho hắn từ nay về sau rất nhiều. Đương nhiên, làm cơm cho nhiều người ăn như vậy, dù là Kim Đao Trù Vương cũng đủ mệt rồi!
Nhưng lời đã nói ra rồi, Lý Kỳ chỉ còn biết thực hiện lời hứa. Hắn lập tức gọi người đặt một hàng bếp dài trên đường. Sau đó lại sai người đi chuẩn bị nguyên liệu cần thiết cho hắn. Nhân cơ hội này, hắn đã rút lui khỏi nha huyện..
- Suỵt suỵt suỵt!
- Ô ô ô, đây là cái gì chứ, ăn ngon quá.
Chỉ nhìn thấy trên con đường phía trước mặt nha huyện này, những người dân đang bê bát mỳ tôm nóng hổi, cùng với thịt hộp, dưa chua, ôi chao, ăn mới ngon làm sao! Nhưng khi nhìn thấy sợ mỳ quanh co khúc khuỷu lắc lư liên tục, nước canh ngon mê người, hấp dẫn lòng người. Loại mỳ này đối với những người dân gặp nạn mà nói, quả đúng là món ăn tuyệt vời nhất trên thế gian. Đừng nói là canh, ngay cả cặn bã cũngkhông chừa lại tí nào. Sau khi ăn xong bát mỳ đó chẳng khác nào vừa tắm một trận, không còn chút bụi bẩn nào nữa.
Còn Lý Kỳ, Chiết Ngạn Chất, Kỷ Mẫn Nhân và những binh lính thì ăn lương khô không biết tên đen thùi lùi, không có mùi vị gì. Nghe nói là được làm từ gạo nếp và dâu đen. Mà thành phần của dâu còn nhiều hơn gạo nếp. Nhưng, thấy trên vẻ mặt của người dân vui vẻ, phấn khởi, lương khô này cũng biến thành món ngon vô cùng, dù là có đau bụng cũng đáng.
Cho nên nói, tham quan có khoái cảm của tham quan, quan tốt cũng có hạnh phúc của quan tốt, vừa ưu vừa thiệt, nhìn ngươi sao lại chọn conđường này chứ?
Trong lúc vô tình, Lý Kỳ đã ăn hết sạch phần lương khô đó của mình, uống một ngụm nước, nhìn Kỷ Mẫn Nhân nói:
- Kỷ Tri phủ, lúc trước chẳng phải ngươi nói là địa chủ địa phương đều đi rồi sao?
Kỷ Mẫn Nhân sửng sốt, liền gật đầu.
Lý Kỳ thản nhiên nói:
- Họ dựa vào mảnh đất này để lập nghiệp, nhưng khi vừa gặp khó khăn họ liền bỏ nhà mà đi. Nếu họ không yêu quý mảnh đất này, vậy họcũng không có tư cách gì ở lại đây. Ngươi chia đất đai của họ cho những người dân không có ruộng đất đó đi. Còn nữa, Kỷ Tri phủ, ngươi đi thống kê xem cả Phượng Tường phủ có bao nhiêu quan viên đã bỏ chạy, viết rõ tên họ cho ta.
- Chuyện này.
Kỷ Mẫn Nhân nhíu mày nói:
- Bộ soái, chuyện này có lẽ không hợp quy củ.
Ngưu Cao đảo mắt một vòng, liền gật đầu nói:
- Đúng vậy! Bộ soái có điều không biết, tài chủ của Tây Bắc đều là thâm căn cố đế ở đây, làm như vậy e là sẽ mang tới không ít phiền phức. Tiểu tử, trước mặt ta mà còn dùng kế khích tướng, ngươi cũng còn non lắm. Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:
- Nếu ta phụng chỉ tới đây, vậy thì lời của ta chính là thay cho lời của Hoàng thượng. Nhị vị nói như vậy có phải là muốn nhắc nhở ta thánh chỉ của Hoàng thượng cũng không dùng được với họ?
Kỷ Mẫn Nhân liền nói:
- Hạ quan không dám.
Lý Kỳ trầm mặt xuống nói:
- Nếu đã như vậy, vậy thì làm thế đi. Ngoài ra, Kỷ Tri phủ, Chiết tướng quân, hôm khác nếu có người muốn đòi lại đất, trước tiên phảibáo cáo đã. Nếu không nghe lời, trực tiếp giết không tha. Ngươi yên tâm, chờ chuyện này điều tra rõ, sau khi ta về kinh sẽ xin Hoàng thượng ban thánh chỉ xuống cho ngươi. Hành động này của họ không những hạn chế mình ở chỗ bất nghĩa, mà còn suýt nữa gây thành đại họa, phá hoại căn cơ của Đại Tống ta. Loại người này ta không gây rắc rối cho họ thì thôi, họ còn dám tìm tới, ta nhất định không tha cho họ.
Chiết Ngạn Chất nghe xong, trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng, liền nói:
- Xin Bộ soái yên tâm, ta nhất định giám sát chuyện này nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép họ làm loạn. Kỷ Mẫn Nhân thấy Chiết Ngạn Chất nói như vậy, chỉ còn biết nói:
- Ta sẽ đi xử lý công việc.
- Được.
Lúc này, một văn lại đi tới, nói nhỏ:
- Bộ soái.
Người này chính là văn lại của Thị vệ bộ. Chữ viết của Lý Kỳ không tốt, văn chương cũng không ổn, hơn nữa đối với những quy tắc của Đại Tống cũng không hiểu lắm, cho nên xuất hành lần này không có một văn lại đi cùng thì không thể được. Lý Kỳ vừa xem liền gật đầu, sau đó nói với Kỷ Mẫn Nhân và Chiết Ngạn Chất:
- Xin lỗi, không tiếp được rồi.
- Xin cứ tự nhiên.
Lý Kỳ cười xin lỗi, sau đó cùng văn lại đó bước sang một bên. Người văn lại đó lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, nói nhỏ:
- Bộ soái, thư đã được viết theo ý của Bộ soái rồi, xin Bộ soái xem qua.
Lý Kỳ liền đọc kỹ lại bức thư, gật đầu nói:- Rất tốt. Nhưng chuyện này không được nói cho người khác biết, hiểu chưa?
Văn lại đó liền nói:
- Hạ quan hiểu rồi.
- Ngươi đi đi.
- Vâng.
Lý Kỳ lại vẫy tay về phía Nhạc Phi. Nhạc Phi liền đi tới, nói:
- Bộ soái cò gì dặn dò?Lý Kỳ chuyển bức thư cho Nhạc Phi, nói:
- Lệnh cho người gửi gấp bức thư này tới tay Tần Học Chính, nhớ kỹ, nhất định phải giao tận tay Tần Học Chính. Đây là cơ mật, tuyệt đối không được có sai sót.
- Tuân lệnh.
Nhạc Phi nhận bức thư, sau đó nhanh chóng đi về phía quân doanh ngoài thành.
Những người dân đó sau khi ăn trưa xong, liền cầm cuốc, thành hàng đi cùng binh lính, nói cười vui vẻ đi ra ngoài đồng. Còn Lý Kỳ cũng bắt đầu chuẩn bị cơm tối, thấy chiếc bàn được xếp hàng dài bên đường với những chiếc bếp, tay cũng có chút ngứa ngáy. Trong lòng thầm nghĩ, hình như lâu lắm rồi chưa làm món ăn Thiểm Tây này.
Ở hậu thế, tin chắc bất kỳ vị đầu bếp nào cũng đều không thể bỏ qua việc nghiên cứu món ăn Thiểm Tây. Bởi vì so với những món ăn của các nơi khác, món ăn Thiểm Tây có ưu điểm vô cùng độc đáo. Đó chính là thực tế, đủ phân lượng. Giống như món ăn Giang Nam, là thiên về mỹ quan và mùi vị, về thành phần chỉ là thứ yếu. Còn món Thiểm Tây thì khác, yêu cầu đầu tiên của nó chính là ăn no bụng. Đó là cần thiết, trên cơ sở này tiếp tục cải thiện hương vị. Cho nên, phải làm thế nào chonhững nguyên liệu đơn giản này ngon hơn, đó chính là cần có công phu nghiên cứu, đừng nhìn chiếc bánh đó đơn giản, kỳ thực muốn làm được thực không phải là chuyện dễ dàng gì.
Chờ sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu, Lý Kỳ liền bắt tay vào công việc. Đương nhiên, đây là hắn một mình phải làm. Hắn còn sốt ruột nhờ một số phụ nữ địa phương phụ làm mỳ, và lính đi theo giúp đỡ.
Bữa chính hôm nay vẫn là ăn mỳ, nguyên liệu như vậy đương nhiên cũng vẫn là bột mỳ là chính. Nhưng, thấy những túi bột mỳ màu vàng nhạt đó, chỉ xét từ góc độ màu sắc, cũng biết đều là bột mỳ xay, thực phẩm thiên nhiên tinh chất, giá trị dinh dưỡng khá cao. Dùng bột mỳ xay này làm mỳ, vị mềm dẻo, mùi lúa mạch nồng đậm. Xem ra rất nhiều, nhưng so với người ăn cơm, cũng có chút mất mặt. Nhưng, đây đã là bột mỳ còn lại của huyện Lân Du hiện giờ, trước đó không lâu người dân địa phương đã dùng hai vạn thạch quân lương đó xay thành. Về phần đồ ăn kèm cũng chính là rau dại ướp gia vị, thịt gì? Đó đều là mơ ước xa xôi.
- Bộ soái, ngài đích thân làm thật sao?
*****
Kỷ Mẫn Nhân thấy Lý Kỳ rửa tay xong, bộ sạng giống như nóng lòng muốn thử, vẫn có chút không dám tin. Vị đại quan kinh thành tới này không ngờ lại có thể nấu ăn cho người dân.
Lý Kỳ hỏi lại:
- Thế nào? Có vấn đề gì sao?
Kỷ Mẫn Nhân ngượng ngùng nói:
- Đó có phải là mỳ không?
Lý Kỳ cười nói:- Kỷ Tri phủ, ta đã nấu ăn mười mấy năm rồi, từ trước đến giờ đều cảm thấy cái gì cũng có bột mỳ, ngươi lo lắng cho ta, nếu ta không làm đồ ăn, há chẳng phải là thẹn với phong hiệu Kim Đao Trù Vương này.
Kỷ Mẫn Nhân thấy Lý Kỳ nói như vậy, còn có thể nói gì được nữa, gật đầu nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, là ta quá kém cỏi.
Chiết Ngạn Chất dù sao cũng vẫn còn trẻ tuổi, cảm thấy rất hiếu kỳ với tài nghệ nấu nướng của Kim Đao Trù Vương này, bước lên cười nói:
- Bộ soái, ta cũng muốn làm cùng Bộ soái. - Ngươi làm được chứ?
- Không.
Trời. Ngươi không biết còn tới làm gì? Lý Kỳ sửng sốt, nói:
- Vậy ngươi đứng bên cạnh học đi. Món ta làm hôm nay hành quân cũng có thể dùng, sau đó uống nước, làm vài việc lặt vặt để sống, học cách nấu ăn, chí ít cũng không bạc đãi chính mình. Ban đầu ta xuất sứ Kim quốc, vương gia của họ cũng là một cao thủ nấu nướng.
Để Chiết Ngạn Chất làm việc vặt? Kỷ Mẫn Nhân nghe mà giật mình, trong lòng thầm nghĩ Bộ soái này đúng là không gì kiêng kỵ hết!Chiết Ngạn Chất cũng không để ý gì chuyện đó, gật đầu mấy cái.
Lý Kỳ cũng không vội làm, trước tiên hắn bước tới từng chiếc bàn, chỉ đạo những người phụ nữ đó lau bàn. Hôm nay hắn định làm ba món Thiểm Tây, trong đó có hai món chính là hai quái trong tám quái nổi tiếng Thiểm Tây. Mỳ sợi và bánh nướng, còn có một loại nữa chính là bánh thủy tinh bắt nguồn từ triều Tống. Do vì bánh nướng và bánh thủy tinh đã dần được lưu truyền rồi, cho nên những người phụ nữ này cũng biết làm một chút. Điều này cũng tiết kiệm cho Lý Kỳ không ít công phu.
Tuy nhiên, ba món này lại vẫn chưa thành thục, chỉ có thể nói là mộtphôi thai. Phương pháp mà Lý Kỳ mang tới có lẽ đã trải qua diễn biến một nghìn năm rồi, đương nhiên là không thể so với hiện tại được. Có thể nói là một món ngon khác.
Trước tiên Lý Kỳ dạy cho họ làm thế nào để làm bánh thủy tinh và bánh nướng tiên tiến, về phần mỳ sợi, hắn cũng chưa vội làm.
Điều chú ý đầu tiên của món bánh nướng chính là nhiệt độ nước, được điều chỉnh theo mùa. Thứ hai, chính là công phu trên tay, khi áp chảo, phải lật nhanh, tục ngữ gọi là "ba lật hai chuyển", cho thấy màu lửa đều, bên ngoài hơi phồng, da bánh hiện lên màu vàng óng là chín rồi. Còn công nghệ của bánh thủy tinh thì khá phức tạp, cẩn thận, đặc biệt là nhân bánh, tương đối phức tạp. Nhưng sự phức tạp này hiện giờ không còn tồn tại nữa, ở đây không có đủ nguyên liệu, Lý Kỳ dùng nguyên liệu hiện có để làm nhân bánh đơn giản.
Những người phụ nữ đó ban đầu thấy Lý Kỳ đích thân dạy họ, còn cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng không lâu sau đã quen hơn, cảm thấy vị địa quan tới từ kinh thành này bình dị dễ gần. Tài nghệ nấu ăn thì không cần phải nói tới, hơn nữa còn nói chuyện vui vẻ, không có chút quan cách nào. Mọi người cũng nhiệt tình theo, khí thế ngút trời, cùng với Lý Kỳ vừa nói vừa cười, vui vẻ vô cùng. Chiết Ngạn Chất thấy cảnh tưởng này, trong lòng thầm phục Lý Kỳ sát đất. Y thực sự lần đầu tiên thấy cảnh quan dân hòa hợp như vậy, dù là Chiết gia quân họ cũng chưa từng làm được như thế.
Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, bất giác trời đã ngả về chiều.
Lúc này, trên đường ngào ngạt mùi thơm, nhưng thấy dãy bát tô dài nửa thước đó bên cạnh bàn, sáng bóng có thêm màu nâu đỏ bên trong, lại có nhũ vàng hiện lên, mùi thơm ngào ngạt cuốn hút lòng người. Những đứa trẻ này ngồi xổm dưới bàn, bàn tay bé nhỏ chống cằm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm chiếc bánh nướng, hai mắt tròn xoe, không hề chớp mắt, nước miếng chảy ra ngoài, quả đúng là rất đáng yêu. Lý Kỳ hiểu ý cười, cho người cầm ba chiếc bánh nướng cắt thành miếng nhỏ, trước tiên chia cho những đứa trẻ đó ăn cho đỡ thèm. Kỳ thực không nói là trẻ con, những người phụ nữ đó cũng không chống lại được sự cám dỗ này. Vị đại nương cắt bánh đó vừa cắt vừa cố gắng giữ cánh mũi.
Lý Kỳ thấy thế cũng hết hồn, liền nói:
- Đại nương, người cắt thì cắt đi, đừng để nước miếng chảy xuống, nếu không cả cái bánh đều là của bà đấy.
Vị đại nương đó dường như chỉ nghe thấy câu sau, liền hỏi:
- Đại nhân, ngài nói là thật sao? Cả cái bánh này đều là của tôi. - Hả?
Lý Kỳ ngây người ra.
Mọi người cười vang lên.
Những đứa trẻ đó nhận bánh nướng, còn có chút lễ phép nói cảm ơn, sau đó quay lại với nhau, cố gắng nhét miếng bánh vào miệng, ăn rất ngon lành.
Lát sau, Lý Kỳ thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, liền nói:
- Nấu nước đi. Hắn xoa tay, bắt đầu làm vắt mỳ. Vắt mỳ này có chút giống với mỳ sợi. Luận về kỹ xảo, có lẽ yêu cầu không cao như mỳ sợi. Nhưng luận về chú ý và đặc sắc, đó cũng chẳng thua kép gì mỳ sợi!
Nhào nặn mềm, cán dày, cắt rộng, đó chính là ba bước quan trọng đầu tiên của mỳ vắt.
Trước tiên Lý Kỳ cán mỳ dày, dài nửa mét, lại cắt ra thành từng tấc rộng, mấy miếng chồng lên nhau, kéo rồi lại kéo. Sợi mỳ trong tay hắn giống như linh động hơn, chuyển động linh hoạt trên không, càng ngày càng dài. Mà tốc độ trên tay Lý Kỳ cũng ngày càng nhanh. Những người nông dân đó nhìn mà ngây người ra như phỗng, ngay cả đám người Nhạc Phi cũng đứng xem ngây cả người ra. Đây là nấu ăn, rõ ràng chính là đang chơi trò ảo thuật.
Liên tục kéo xuống dưới, hai tay Lý Kỳ run rẩy vài cái, vắt mỳ đó được đập mạnh xuống mặt bàn, phát ra mấy tiếng kêu "rầm rầm rầm rầm".
Tim của những ngươi nông dân đó cũng như đập rất mạnh.
Chỉ thấy vắt mỳ đó bây giờ đã dài cả mét, rộng ba tấc, về độ dày hình như là giống thắt lưng quần. Nhưng do vì là chồng lên nhau, chonên đại khái cũng dày 2, 3cm. Nhưng từ các bước cho thấy, người dân hầu như đều không tin vào mắt mình. Vắt mỳ 3cm này rốt cuộc là có bao nhiêu sợi mỳ? Lại thấy hai tay Lý Kỳ vung mạnh lên vài cái, sợi mỹ bỗng tản ra, giống như nước sông cuồn cuộn, sóng to gió lớn, chỉ thấy vắt mỳ đó mỏng như cánh ve. Dường như đều là trong suốt, nhảy múa trên không.
Toàn bộ động tác từ khi bắt đầu cho tới lúc hoàn thành, hầu như xảy ra trong khoảnh khắc, nhanh, thực sự là quá nhanh.
Sau đó, Lý Kỳ đem vắt mỳ cho vào trong nồi, dùng đũa dài quấy nhẹ, đậy nắp nồi lại, bắt đầu biểu diễn màn "ảo thuật" mới. Những người dân đó đứng xem đều vỗ tay. Họ xem như là thấy được thực lực của Trù Vương.
.
- Ôi, ngươi ngửi thấy chưa, thơm quá!
- Đúng vậy! Cái gì thơm thế?
- Ây da, ngửi thôi ta cũng đói bụng lắm rồi.
- Nhất định là Bộ soái của chúng ta đang nấu ăn. Bộ soái của chúngta có lẽ là đầu bếp số 1 thiên hạ, Kim Đao Trù Vương.
- Hả? Vậy chúng ta mau đi xem đi.
Lúc này, trời đã về chiều, những người nông dân đi trồng trọt trước đó cũng đã lần lượt trở về rồi. Vừa mới tới cổng thành, liền ngửi thấy mùi vị đậm đà, liền vác cuốc chạy nhanh vào trong thành.
Những binh lính đó cũng muốn đi vào xem, tiếc là quân lệnh như sơn, không có lệnh của Lý Kỳ, họ chỉ có thể ngoan ngoãn trở về quân doanh. Chờ khi những người nông dân nông vụ đó trở về tới cửa nha huyện, chỉ thấy trên bàn bày đầy món ngon thơm ngào ngạt, có bánh lớn vừa to vừa tròn, màu sắc hấp dẫn, có bánh thủy tinh trong suốt như pha lê, còn có từng bát mỳ hầm hập bốc khói.
Điều này đối với họ mà nói quả đúng là một bữa ăn thịnh soạn!
- Ục ục ục!
Bụng họ không hẹn mà cùng sôi ầm ầm.
Lý Kỳ cười nói:- Các vị hương thân, mau ngồi xuống đi, có thể ăn rồi.
Đông đông đông!
Hắn vừa dứt lời, những người nông dân đó liền xếp thành hàng, chỉ sợ cả cuộc đời này của họ đều chưa từng nghe lời như vậy.
Lý Kỳ vừa tăng tốc làm, vừa sai người phát thức ăn cho các vị hương thân, ưu tiên cho những người đàn ông vừa đi nông vụ trở về đó, mỗi người một bát mỳ, một miếng bánh thủy tinh và một miếng bánh nướng. Mọi người lĩnh xong liền ăn, ngồi xổm uống đất ăn.
Trước tiên họ chọn đều là bánh thủy tinh đó, không thể không nói bánh thủy tinh này quả thực là quá hấp dẫn lòng người, trong suốt như đá thủy tinh. Những người này không phải là văn nhân, nhai từ từ nuốt xuống, một miếng rồi lại cắn tiếp một miếng nữa, lớp vỏ xốp giòn. Sắc mặt họ căng thẳng, liền dùng bát đựng vỏ bánh đó rơi xuống. Nhưng sau đó vẻ mặt họ dường như tĩnh tại.
Ăn ngon! Thực sự là ăn quá ngon!
Mát lưỡi thấm răng, ngọt lịm vừa miệng, hợp khẩu vị. - Ô ô ô. !
Chưa tới hai miếng, chiếc bánh thủy tinh trong tay những người nông dân đó đã biến mất, ngon vô cùng! Khẩn trương uống một ngụm canh, cảm giác ấm áp này chảy xuống, lại khiến người ta như đang say đắm.
- Xì xào xì xào.
Một cảnh tượng thú vị diễn ra, chỉ thấy những người nông dân đó rì rầm, nhưng vắt mỳ đó dường như là dài vô tận, mãi mãi không thầy đầu. Những người đó đầu vã mồ hôi, nhưng trng lòng lại mừng thầm. Trongđó có những người còn nghĩ rằng vắt mỳ này mãi mãi ăn không hết, cho tới khi không thể ăn được nữa. Cuối cùng họ mới nhớ ra là có thể cắn ra.
Một miếng mỳ đã đầy miệng, nhưng vỏ mỳ này lại mềm trơn, vị sảng khoái, mọi người ăn vào thấy ngon, nếu chụp lại cảnh này, đó có lẽ là quảng cáo tốt nhất của năm.
*****
← Hồi 0674 | Hồi 0676 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác