Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0508

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0508: Cải cách
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Chỉ một thoáng, trong đại điện lặng ngắt như tờ.

Vứt bút quăng nhung còn từng nghe qua, nhưng bỏ quan theo thương? Chuyện này có hơi dọa người rồi. Phải biết rằng hiện giờ địa vị của giới thương nhân có thể nói là ti tiện, mà làm sĩ tử lại là một vinh dự tối cao. Muốn bỏ quan theo thương thực sự là chuyện nghìn lẻ một đêm mà.

Việc này khỏi phải nói, đám người Tống Mặc Tuyền, ngay cả Vương Phủ, Cao Cầu và đám đại thần liên quan đều sợ đến ngây người.

Tiểu tử này thật sự là cái gì cũng dám nói. Bây giờ bọn họ mới hiểu được, Lý Kỳ cơ bản không phải muốn khiêu chiến địa vị của đám nông dân, mà là địa vị của giới sĩ tử, nói thực, trò đùa lần này có phần quá lố rồi.

Triệu Lương Tự khóc rồi. Ở buổi đàm phán tại Kim quốc cũng như thế, trở về vẫn là như vậy, ngươi đây không phải muốn lấy mạng người thì là gì, ta đây còn muốn sống thêm vài năm nữa nha.

Duy chỉ có Triệu Giai là dường như nghĩ tới chuyện gì đó, khóe miệng mỉm cười, nhưng vẫn chưa lên tiếng, y biết rằng nếu mình mở miệng, không chừng sẽ đưa thêm phiền toái cho Lý Kỳ.

Lý Kỳ cũng không nóng vội, ngây ngốc nhìn bọn họ, làm ra một loại bộ dáng bất an.

Qua gần nửa ngày, Tống Mặc Tuyền dựng râu trừng mắt la lên: - Bậy bạ, thực là bậy bạ! Chẳng lẽ ngươi muốn sĩ phu và thương nhân khắp thiên hạ này cũng nhau thông đồng làm bậy? đây quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ.

Lý Kỳ ủy khuất nói: - Tống đại học sĩ nói đúng rồi, ta cũng biết vậy cho nên mới không muốn nói, nhưng Hoàng thượng cứ bắt ta nói, ôi hay là đem một triệu quan kia đưa cho Kim quốc là được, mọi chuyện đều xong xuôi.

Thì ra trên đời này vẫn còn tồn tại lọi người vô sỉ như vậy, Tống Mặc Tuyền bắt đầu nổi giận, cắn răng nói: - Ngươi có thể đừng đề cập tới một triệu quan kia không.

Lý Kỳ ngu ngơ nói: - Nói gì chứ? Tống đại học sĩ có vẻ ung dung thích ý thế kia, chẳng lẽ đã có biện pháp gì hay để giúp Hoàng thượng phân ưu?

Tống Mặc Tuyền quay đầu đi, nói: - Ngươi đừng nói bậy, ta không phải là thần tiên, làm sao có thể lập tức kiếm ra một triệu quan được.

Không có bản lĩnh thì xích qua một bên giùm cái, còn đòi dông dài gì chứ, thật sự là làm hỏng tiết tấu của ta. Lý Kỳ khinh thường liếc Tống Mặc Tuyền.

Chợt thấy một nam nhân mập mạp bên cạnh Tống Mặc Tuyền đứng lên nói: - Lý đại phu, ngươi đây là già mồm át lẽ phái, ta cảm thấy hình như ngươi cũng không thèm quan tâm đến việc này.

Người này chính là Hàn Lâm học sĩ Lục Bách Hiểu kẻ bị Lý Kỳ chọc cho tức đến ngất đi ở Vọng Nguyệt Lâu.

Bại tướng dưới tay ta, còn dám ló đầu, thực là không biết viết chữ tử ra sao mà. Lý Kỳ nhìn Lục Bách Hiểu, lòng tự tin tăng vọt, cười hỏi: - Lục Học sĩ vì cớ gì lại nói ra lời ấy?

Lục Bách Hiểu hừ một tiếng, nói: - Từ xưa đến nay, sĩ nông công thương, thương nhân chính là loại người hèn mọn nhất, cho dù Hoàng thượng có đồng ý với ngươi, thì ai lại nguyện ý đi? Chẳng lẽ ngươi lại bảo người cầm đao bức bọn họ đi sao. Nếu như thế, quyết định này khi ban xuống sẽ gây ra đại loạn. Ngươi biết rõ không thể làm gì, rõ ràng là cố ý đánh lừa mọi người, muốn trốn tránh trách nhiệm. Ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm, là bởi chính ngươi cũng không có cách thực thi kế hoạch này.

- Hay cho một câu loại người hèn mọn nhất!

Lý Kỳ ha hả cười, nói: - Lục học sĩ, phiền ngươi hôm nào rảnh rỗi về nhà thăm tiểu thiếp của ngươi một chút, xem lại những trang phục quý giá mà ngươi mặc trên người, những thịt cá trong chén của ngươi, sau đó ngẫm lại xem, những thứ đó là do ai đem lại cho ngươi? Ta nói cho ngươi biết, là dân chúng Đại Tống này đã đem đến cho ngươi, chính là những người cực khổ lao động làm ra tiền bằng mồ hôi nước mắt mà hiện kẻ đang cầm bổng lộc là ngươi cho là người hèn mọn nhất. Ngươi chẳng những không mang ơn mà lại còn sỉ nhục, được, tốt lắm! Lục học sĩ, ngươi quả là quân tử chân chính. Lý Kỳ khâm phục, khâm phục.

- Ngươi

Lục Bách Hiểu bị những lời của Lý Lỳ nói đến mức mặt mày tím thành màu gan lợn, chỉ vào Lý Kỳ, miệng run run.

Lý Kỳ nhíu mày liếc mắt nhìn gã, khiển trách: - Tố chất, Lục học sĩ, chẳng lẽ ngươi không biết dùng tay chỉ vào người khác là hành vi không lễ phép sao?

Hắn hiện giờ quan Tam phẩm, cũng tương xứng với Lục Bách Hiểu, nói như vậy không có gì là không được.

Phụt

Đám người Cao Cầu thấy Lý Kỳ bày ra cái vẻ mặt nghiêm phụ, thật sự không kìm nổi, bật cười tại chỗ.

Lý Bang Ngạn nói: - Lý đại phu, dù Tống học sĩ và Lục học sĩ nói có phần không phải, nhưng cũng không hoàn toàn không có dạo lý. Ngươi lập tức nâng địa vị thương nhân lên ngang hàng với sĩ tử, thực sự hơi quá khích rồi. Đừng nói đến chuyện những sĩ tử có bằng lòng hay không, ngươi có cam đoan nổi dân chúng Đại Tống sẽ không lập tức bỏ cày cuốc mà chạy đi bán hàng, như vậy sản lượng lương thực sẽ bị ảnh hưởng, lúc đó Đại Tống ta sẽ gặp phải một đại nạn mà trước nay chưa từng có.

Rất nhiều người gật đầu tán thành ý kiến của Lý Bang Ngạn.

Lý Kỳ cười nói: - Hoàng thượng mới vừa nói rõ, nông nghiệp chính là gốc của Đại Tống ta, địa vị này không thể dao động. Mà ta cũng vừa mới nói, thương nhân đều không phải ai cũng có thể làm. Đầu tiên nhất định phải biết chữ và thi thư, chỉ dựa vào điểm này đã có thể ngăn cách đại bộ phận nông dân bán dạo ngoài đường. Ta hy vọng nông là chính, thương là nghề phụ, hai cái kết hợp mới là chính đạo.

- Nông làm chính, thương là phụ? Tống Huy Tông thoáng gật đầu, nói: - Lý ái khanh, lời này giải thích ra sao?

Lý Kỳ ôm quyền nói:

- Hoàng thượng, xin cho vi thần dùng Thiên Hạ Vô Song và hoa quả đóng hộp để thuyết minh về điểm này.

Tống Huy Tông gật đầu.

Lý Kỳ quét mắt qua mọi người:

- Ta nghĩ chư vị đều biết Thiên Hạ Vô Song và hoa quả đóng hộp chỉ dùng nguyên liệu là hoa quả để làm ra. Nói cách khác, một sọt quýt chỉ mười văn tiền, nhưng khi dùng một sọt này chế biến thành đồ hộp, thì có thể bán một trăm văn tiền, thậm chí là mấy trăm văn tiền, lợi nhuận thu về tăng lên gấp bội, thậm chí hơn gấp mấy chục lần. Nhưng mà, mấy tháng trước, hoa quả đóng hộp của Túy Tiên Cư vừa bán đi, giá hoa quả có tăng lên, rồi sau này khi Túy Tiên Cư và nước láng giềng Tây Hạ thành lập quan hệ mậu dịch, giá hoa quả sẽ lại tăng không ít, khi bọn họ phát triển giá tiền này, đối với Túy Tiên Cư mà nói là không đáng kể, vì vậy Túy Tiên Cư vẫn có thể theo mua của bọn họ như cũ, chỉ hận quá ít, mà nhà vừơn cũng có thể kiếm tiền nhiều hơn trước kia rồi.

- Tống học sĩ thực ra nói cũng không sai, tác dụng của thương nhân chính là, từ chỗ này mua, rồi đem qua bên kia bán, ở giữa mà ăn lấy số tiền chênh lệch. Nhưng giá chênh lệch đâu phải dễ kiếm như vậy. Thương nhân nhất định phải đem nguyên liệu chuyển hóa thành thương phẩm, như vậy mới có thể kiếm tiền. Mưu lợi cũng là một loại học vấn, đều phải dựa bào đầu óc của bản thân, chứ làm gì có chuyện không làm mà hưởng. Mà thương nhân còn có thể khiến tiền được lưu thông, kiến lập nên sự tuần hoàn, còn chưa hết, thương nhân còn có thể kiếm thêm tiền bạc từ ngoại quốc, giải quyết được nan đề thiếu tiền của Đại Tống ta.

Tống Huy Tông trợn hai mắt nói: - Hả? vậy ngươi mau mau nói ra.

- Tuân mệnh

Lý Kỳ nói: - Đầu tiên ta muốn nói, trình độ phát minh khoa học kỹ thuật của Đại Tống ta với các quốc gia xung quanh khác không chỉ một cấp bậc, đây là ưu thế của chúng ta. Hơn nữa Đại Tống ta chưa từng phát triển về mậu dịch, qua nhiều thế hệ có một không hai, mậu dịch ở hải ngoại lại phồn vinh hưng thịnh; có mậu dịch, các quốc gia lui tới sẽ nhiều không đếm xuể, như Chiêm Thành, Chân Tịch, , tam phật tề, cát lan đan, bột nê, ba lâm phùng, lan vô lý, để thiết, tam tự, đại thực, đại tần, ba tư, bạch đạt, ma gia v.. v. Mượn Túy Tiên Cư mà nói, Túy Tiên Cư có thể mua nguyên liệu từ các nước xung quanh với giá thấp, sau đó sản xuất Thiên Hạ Vô Song, lại lấy giá cao bán cho bọn họ, đến vòng này đã sinh ra lợi nhuận rất lớn, sẽ mang lượng lớn tiền từ tay người kinh thương chảy vào quốc gia ta, cũng hóa giải áp lực tiền cho Đai Tống ta. Còn Đại Tống ta nhập khẩu một ít các loại vật phẩm như ngàvoi, san hô, mã não, trân châu, về để thợ thủ công Đại Tống ta chế tác thành từng tác phẩm nghệ thuật, sau đó lại bán đi giá cao. Mặt khác còn có nghề thuyền, kỹ thuật tạo thuyền của Đại Tống ta cũng dẫn đầu toàn thế giới, chúng ta cũng có thể đi tới các quốc gia xung quanh mua gỗ, sau đó đóng thuyền, về sau thương nhân bán ra nước ngoài, vậy giá trị có thể tăng lên gấp mấy lần, nhiều thương nhân, như vậy cạnh tranh sẽ khốc liệt, bọn họ sẽ vắt hết óc đi kiếm tiền, đến lúc đó sẽ có nhiều sản phẩm kiểu mới in nhãn hiệu Đại Tống ta, kinh tế Đại Tống ta có thể tăng lên rất lớn, thu nhập từ thuế cũng tăng trưởng nhiều, thương nhân tồn tại không chỉ có thể làm giàu cho mình, còn có thể làm giàu cho dân, cho nước.

Tống Huy Tông nghe vậy người có chút lâng lâng, nhéo nhéo chòm râu, ảo tưởng một mảnh cảnh tượng phồn vinh hưng thịnh kia, không khỏi đã bắt đầu đắc chí rồi, ha ha nói: - Nói rất đúng, nói rất hay, Đại Tống ta địa linh nhân kiệt, nhân tài xuất hiện lớp lớp, phát minh sáng tạo lại không ai bằng, oa ha ha.

Vương Phủ nghe đến đó, xem như nhẹ nhàng thở ra, cũng hiểu rõ nguyên nhân Lý Kỳ thỉnh tội, thầm mắng, tiểu tử này thật sự là giảo hoạt cực kỳ, không ngờ lấy lui làm tiến, dựa vào một triệu quan kia buộc Hoàng thượng và những người ủng hộ cải cách của hắn, hành động này thật sự là quá khéo, đáng tiếc người này không thể để ta sử dụng, ôi, Tuyên Ân đứa nhỏ này xem như khiến ta chọc một phiền toái lớn nha.

Lý Bang Ngạn cau mày nói: - Ngươi nói rất có lý, nhưng chuyện này có quan hệ gì với việc bỏ quan theo thương?

- Có quan hệ rất lớn đó.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói: - Tin tưởng chư vị cũng đều biết Đại Tống ta sở dĩ tài chính thắt chặt nhanh, nguyên nhân căn bản chính là ở chỗ quan lại vô dụng, hơn nữa đã vô cùng nghiêm trọng rồi, quan hơn, bổng lộc cũng liền có hơn, bổng lộc hơn, cũng liền đã tạo thành hiện tượng nhũng phí, thế cho nên đã tạo thành khó khăn thật lớn cho Đại Tống ta, cho nên muốn phú quốc đầu tiên nhất định phải giảm bớt quan lại, nhưng nếu là đột nhiên cắt giảm quan lại, chắc chắn sẽ khiến cho hỗn loạn, bởi vì bọn họ mất đi bổng lộc đồng đẳng với mất đi hết thảy, Hoàng thượng lấy nhân nghĩa làm đầu, tuyệt sẽ không cho phép tình huống như thế xuất hiện.

Tiểu tử này thật sự là rất biết ăn nói rồi. Tống Huy Tông gật đầu cười nói: - Lý ái khanh nói không sai, vậy ngươi có thể có biện pháp giải quyết?

Lý Kỳ nói: - Biện pháp giải quyết duy nhất, chính là làm cho bọn họ sau khi từ quan, còn có thể bảo chứng sự ấm no của bọn họ không thành vấn đề, cuộc sống sẽ không gặp bao nhiêu khó khăn, thậm chí còn có thể rất tốt.

Tống Huy Tông lại gật đầu một cái, nói: - Phần cơm này là từ đâu mà đến?

- Theo thương.

Lý Kỳ nói xong bỗng nhiên nhìn phía Cao Cầu, nói: - Kỳ thật về điểm này, vi thần cũng là trộm học được từ chỗ Cao Thái úy.

Cao Cầu đang nghe rất sảng khoái, dù sao ông ta là một tham tiền, ông ta cũng theo không phản đối người khác bán dạo, giống Cao Nha Nội buôn bán kiếm tiền, ông ta còn thật cao hứng, hành động này của Lý Kỳ rất hợp khẩu vị của ông ta, nhưng, chợt nghe Lý Kỳ đem chiến hỏa dẫn tới phía mình bên này, bất giác sửng sốt, ngây ngốc nhìn Lý Kỳ, miệng như đang nói, điều này có liên quan gì đến ta chứ?

Lý Kỳ ngượng ngùng cười với ông ta, trong lòng lại cười thầm, chuyện này đối với ngươi đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng ai bảo ngươi có nhiều sản nghiệp dưới trướng như vậy. Hơn nữa vị cực nhân thần, không đem ngươi kéo theo, vậy làm sao ta chơi tiếp được nữa.

*****

- Hả? còn có chuyện này sao?

Tống Huy Tông mỉm cười, có phần hứng thú với Cao Cầu.

Cao Cầu buồn bực, gượng cười với Tống Huy Tông, tầm mắt lại liếc về phía Lý Kỳ, hình như muốn nói ngươi còn ngốc nghếch đứng ở đó làm gì, mau nói đi.

Lý Kỳ thấy bộ dạng khó xử đó của Cao Cầu, khóe miệng co lại, bỗng quay sang nhìn về phía một người, nói: - Lưu Thị Lang, ngài còn nhớ trận đấu đá cầu lần trước, Cao Thái úy mời ngài làm trọng tài không?

Người này chính là phán quan mặt đen Lưu Hạo Chính.

Lưu Hạo Chính hơi giật mình, gật đầu nói: - Đương nhiên là nhớ.

Lý Kỳ mỉm cười nói: - Ta đang nghĩ cách giảm bớt quan lại vô dụng từ việc hợp tác lần trước.

Cao Cầu nhíu mày nói: - Ngươi là muốn để những quan viên đó đến liên minh đá cầu hỗ trợ?

- Đúng vậy, đúng vậy. Lý Kỳ cười ha hả, lại cất cao giọng nói: - Tin chắc mọi người cũng đều biết, từ trận đá cầu đến nay vẫn luôn nhận được sự tán thưởng rộng khắp. Quy mô của nó cũng ngày càng lớn, thu nhập cũng rất khả quan. Trước tiên, phiếu vào cửa của mỗi trận đầu thu nhập không phải là số nhỏ. Thứ hai, rất nhiều thương nhân đều tranh nhau đấu giá để tên của cửa hàng nhà mình tung bay trên bầu trời sân đá cầu. Số tiền này cũng không ít. Thứ ba, chính là kéo theo tiêu phí của rất nhiều thương nhân xung quanh, giúp họ giàu có hơn. Về điểm này, đại biểu tốt nhất chính là lão hán bán nước hoa quả bên ngoài sân đá cầu. Trước khi vi thần tới nước Kim đã nói chuyện qua với lão hán vài câu. Lão cho vi thần biết, kỳ thực lão cũng bán nước trái cây từ rất sớm, nhưng việc buôn bán luôn rất bình thường, miễn cưỡng có thể đủ cơm ăn. Nhưng từ khi bắt đầu liên minh đá cầu này tới nay, việc buôn bán hàng ngày của lão đã tăng lên gấp 10 lần. Gia đình bốn miệng ăn bây giờ đều làm buôn bán ở đây. Nói chung, liên minh đá cầu hiện giờ không chỉ là một trận đấu đá cầu, nó đã trở thành một liên minh thương nghiệp rồi.

- Liên minh thương nghiệp?

Tống Huy Tông sửng sốt, trầm ngâm một hồi, gật đầu nói:

- Ngươi nói không sai, liên minh thương nghiệp có lẽ đã chính xác hơn một chút.

- Hoàng thượng thánh minh. Lý Kỳ chắp tay, lại nói: - Tuy nhiên, đó vẫn chỉ là mới bắt đầu, các trận đấu cả nước sau này, trận đấu thế giới sau này, liên minh đá cầu sẽ ngày càng tốt hơn. Mô hình cũng sẽ ngày càng lớn hơn. Lĩnh vực can thiệp cũng ngày càng rộng hơn. Nhân tài cần cũng ngày càng nhiều hơn. Cơ bản nhất, cũng giống như nhân tài về mảng ghi sổ sách, nhân tài về mặt quản lý, còn có viết văn hay. Những việc này người bình thường không thể làm được, nhưng các loại nhân tài trong quan viên Đại Tống ta đều có thể tìm thấy. Thực tại đã quá nhiều rồi, thậm chí có rất nhiều quan viên cả ngày đều không tìm được việc gì mà làm, chờ nhận không bổng lộc. Điều này không công bằng với tất cả mọi người Đại Tống. Chúng ta nên giúp họ phát huy khả năng của mình. Ngoài ra, liên minh đá cầu dù đã trở thành liên minnh thương nghiệp, vậy cũng thuộc ngành phục vụ. Nếu tìm được một số đường phố, lời nói quê mùa sẽ không được, phải cần là nhân sỹ thấu tình đạt lý. Hơn nữa còn là cơ hội lớn để buôn bán gần liên minh đá cầu, bán đấu giá cửa hàng xung quanh đó. Điều này cũng là một con đường sống. Thậm chí, chúng ta cũng có thể cho họ một số chính sách ưu đãi.

Không chỉ như vậy, chư vị cũng biết, liên minh đá cầu này chỉ là một trong số đó, còn có rất nhiều thương nghiệp đều cần tới lượng lớn nhân tài, ví dụ như sòng bạc mới xây Hồng Vạn Đổ Phường, nhà xưởng mới xây xung quanh vùng tơ lụa, còn có Túy Tiên Cư mậu dịch với các nước láng giềng. Đây đều cần rất nhiều nhân tài. Nhưng tuyệt đối không phải người thường có thể đảm nhận được. Cho nên, nếu có thể có nhiều quan viên Đại Tống ta vào những lĩnh vực này, một là cuộc sống của họ cũng không có biến đổi gì, thù lao trả theo năng lực của mỗi người, công bằng hợp lý. Hai là, lại giảm được áp lực của quốc khố. Ba là còn không lãng phí nhân tài, có thể gọi là chức ở các ty, một hành động mà được rất nhiều, chẳng phải là rất hay sao?

Cao Cầu nghe thấy thế gật đầu, nói: - Ngươi nói rất đúng, bây giờ liên minh đá cầu gần như chính là hai người ngươi và ta xử lý, nhân sự so ra cũng kém cỏi, không chừng lần trước ta cũng đã không thể mời được Lưu Thị lang qua giúp đỡ. Hổ thẹn chính là khi đó ta không báo thù Lưu Thị lang, thật sự xin lỗi.

Lưu Hạo Chính mỉm cười nói: - Có gì đâu, có gì đâu, Thái úy quá khách khí rồi.

Tống Mặc Tuyền hừ một tiếng nói: - Chuyện này chẳng qua chỉ là một bên ngươi tình nguyện mà thôi, ai mà không làm quan chạy đi làm buôn bán?

Lý Kỳ cười nói:

- Đây cũng chính là trước mặt vì sao ta nói bước đầu tiên của kế hoạch này chính là phải cho phép thương nhân tham gia khoa cử. Kỳ thực khoa cử đối với mỗi người mà nói đều rất công bằng. Ngươi có bản lĩnh đương nhiên có thể thi. Ngươi không có bản lĩnh thi không được, cho nên thoải mái với thương nhân cũng không có gì là to tát cả. Mặt khác, cho phép thương nhân khoa cử cũng chẳng khác nào cân bằng giữa quan và thương. Mọi người thử nghĩ xem, nếu thương nhân có thể làm quan, vậy thì sao quan lại không thể theo thương? Hành động này không hạ thấp ai mà cũng chẳng đề cao ai hết, mà là phá bỏ lớp rào ngăn cách giữa quan thương, nhằm giảm bớt quan lại vô dụng mang tới áp lực tài chính nước ta, đạt được tôn chỉ phú nước phú dân.

Tống Huy Tông gật đầu, nói: - Đúng vậy, quan lại vô dụng vẫn luôn là vấn đều bức thiết nhất mà Đại Tống ta cần phải giải quyết.

Triệu Giai chắp tay nói: - Phụ hoàng, nhi thần cũng tán đồng với lời Lý Kỳ.

Lý Bang Ngạn cũng đứng lên nói: - Nhưng ngươi có thể bảo đảm bách tính Đại Tống ta không thể đều bước vào thương giới chứ?

Lý Kỳ cười nói: - Thương nông không phân biệt với nhau.

Lý Bang Ngạn hiếu kỳ nói: - Câu này có ý gì?

Lý Kỳ nói:

- Thương cũng là nông, nông cũng là thương. Hay nói cách khác, chính là nông dân cũng có thể làm buôn bán, thương nhân cũng có thể làm nông dân.

Tống Huy Tông cau mày nói: - Ngươi nói rõ hơn xem.

Vã mồ hôi! Lão tử nói như vây còn chưa rõ sao? Lý Kỳ khẽ thở dài, nói nhiều như vậy, hắn sớm đã khô miệng rồi, bỗng nói: - Hoàng thượng, vi thần nói khô cổ rồi, có thể ban cho vi thần chén trà không?

Nói xong lời này, đám người Vương Phủ trợn mắt lên nhìn, có một số đại thần thì không nhịn được cười, người này quả đúng là quá cực phẩm luôn ấy chứ.

Tống Huy Tông sửng sốt, liền phản ứng lại, phất tay nói:

- Con người ngươi quả đúng là lắm chuyện, người đâu, thưởng trà.

Vị thái giám đó lần đầu tiên thấy đại thần trên triều lại ngang nhiên lấy trà uống, bỗng có chút không quen, không khỏi có chút luống cuống tay chân, có thể gọi là trải qua trăm ngàn cay đắng mới có thể đưa chén trà tới tay Lý Kỳ.

Lý Kỳ liền uống ba ly trà, lúc này mới từ từ chậm lại, đang định uống thêm 3 chén nữa, bỗng nghe Tống Huy Tông nói: - Có cần cho ngươi ăn no rồi nói tiếp không? Trong giọng nói có chút cảnh cáo.

Ta chỉ là uống có mấy chén trà mà thôi, ngươi cũng quá là nhỏ mọn. Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói: - Không, không cần.

Tống Huy Tông nói: - Vậy thì mau nói đi.

- Vâng.

Lý Kỳ ho lên một tiếng, nói: - Những người nông dân cũng cần ăn uống, cũng cần có cuộc sống thoải mái chứ. Cho nên, lương thực mà họ trồng ra không chỉ là để mình ăn, họ còn có thể lấy đi bán. Nhưng, họ không hiểu về buôn bán, một loại gạo ngon có lẽ không biết bán giá thế nào? Lúc này cần thương nhân giúp đỡ. Trước tiên, nông dân sẽ bán cho thương nhân, thương nhân sau khi gia công hoặc tích trực, lại bán cho khách hàng. Lợi nhuận trung gian có thể sẽ cao hơn giá gốc, chỉ cần hàng của thương nhân bán tốt, vậy thì nguyên liệu đương nhiên cũng sẽ tăng giá. Bởi vì trên thế giới không phải chỉ có một người là thương nhân, những thương nhân khác muốn kiếm được nhiều hơn, vậy thì họ phải nghĩ ra nhiều nguyên liệu. Có người tranh nhau, tự nhiên giả cả sẽ tăng cao. Thu nhập của người nông dân cũng ngày một tăng lên. Ví dụ như Túy Tiên Cư, đã ký hợp đồng với rất nhiều nhà vườn, nông phu, thu mua giá cao lương thực của họ.

Tống Mặc Tuyền bỗng đứng lên cắt ngang lời Lý Kỳ: - Túy Tiên Cư vốn là của ngươi, ngươi lấy nó ra nói chuyện, không khỏi có chút không thỏa đáng.

Con mẹ ngươi là thực lòng không thể nói được với ngươi rồi. Lý Kỳ tức giận nói: - Vậy ta không nói nữa, xin Tống đại học sỹ nghĩ cách giải quyết chuyện một triệu quan đó đi.

Tống Mặc Tuyền ngây người ra, không, có lẽ nói là sắp điên rồi.

Kỳ thực không nên nói hắn nữa, những tên bảo thủ đó ai nấy cũng tức đến sùi bọt mép lên. Lý do của họ đầy bụng lấy ra ngăn cản Lý Kỳ, nhưng một chiêu của Lý Kỳ, một triệu quan cộng thêm một phần sỉ nhục đã khiến cho chút khí phách đó của họ tiêu tán hết, chỉ có thể trừng mắt nhìn Lý Kỳ thổi phồng phương pháp cải cách của hắn.

Tống Huy Tông nghe tới một triệu quan này, trong lòng đều cảm thấy buồn cười. Sầm mặt nói: - Tống học sỹ cũng chỉ là có chút nghi vấn, ngươi thay y giải đáp là được rồi, không cần phải chú ý mà nói y nữa.

- Tuân mệnh.

Lý Kỳ quay sang Tống Mặc Tuyền cười nói: - Tin chắc các vị cũng biết Túy Tiên Cư vẫn luôn không hợp với Kim Lâu. Vậy ta sẽ lấy Kim Lâu ra làm ví dụ, như vậy xem ra sẽ công bằng hơn. Kim Lâu hiện tại đã đưa ra một loạt đồ sấy. Trong đó, thịt lợn sấy đặc biệt được ưa chuộng. Chính vì như vậy, hiện nay giá thịt lợn đã tăng lên gấp 3 lần so với trước, sắp vượt cả thịt dê, đó là đạo lý này.

Tống Huy Tông mỉm cười, nhìn Tống Mặc Tuyền hỏi: - Tống học sỹ còn nghi vấn gì không?

Tống Mặc Tuyền thẹn đỏ mặt, vuốt cằm nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần không có.

Tống Huy Tông cười giễu cợt lại nhìn Lý Kỳ:

- Lý ái khanh, ngươi tiếp tục nói đi.

Lý Kỳ vâng một tiếng, nói tiếp: - Nâng cao địa vị của thương nhân chỉ là bước đầu tiên. Thứ hai chính là phải cải thiện môi trường của thương nhân. Vi thần cho rằng năm đó Thái tổ Thánh thượng đã áp dụng chính xách tuất thương vô cùng hợp lý, chỉ cần thay đổi một chút là được.

Thời Sơ Tống, Tống Thái Tổ đã áp dụng chính sách tuất thương, khiến cho thương nghiệp nhanh chóng phát triển. Chính sách tuất thương của Sơ Tống quan trọng nhất là thiết lập cố định, giảm thấp thuế thương nghiệp, hơn nữa tính thường xuyên giảm miễn thuế giao dịch cho một số mặt hàng thương phẩm.

Sắc mặt mọi người đều biến đổi.

Lý Bang Ngạn nhướn mày, đứng lên nói: - Chính sách tuất thương? Nếu thực hành chính sách này, há chẳng phải là giảm thấp thương thuế sao? Tài chính hiện tại đã vô cùng căng thẳng rồi, nếu lúc này còn giảm thu thuế, há chẳng phải là càng tăng thêm áp lực quốc khố sao?

- Thương thuế thì nhất định phải giảm xuống. Nhưng, vi thần cho rằng chỉ cần điều chỉnh thương thuế hợp lý, chỉ có thể khiến cho quốc khố càng phong phú thêm thôi.

- Câu này là thế nào?

Lý Kỳ cười nói: - Nói như vậy đi, tất cả có 10 thương nhân, tính thương thuế lấy ra 5 phần, giả dụ mỗi tháng họ kiếm được một quan tiền, đó chính là mỗi người nộp thuế 50 văn tiền, tổng cộng thuế thu cũng chính là 5 quan tiền. Nhưng, giả dụ có 100 thương nhân, mỗi tháng mỗi người kiếm được 2 quan tiền, tức là tôi lấy ra một phần thuế cũng còn nhiều hơn 5 phần thuế cần thu. Vi thần cho rằng chúng ta nên nhìn xa hơn một chút, cực lực vì thương nhân mà công bình một chút. Môi trường công chính, khiến cho bọn họ trưởng thành tốt hơn. Như vậy, họ cũng sẽ cần phải cộng thêm hồi báo cho Đại Tống, ngoài ra, một khi họ làm kinh doanh lớn, vậy thì họ tất phải mời người tới giúp đỡ. Cần có động não, đương nhiên cũng cần động tay. Tuy nhiên, ở nội ngoại thành hiện nay đang có rất nhiều người dân tị nạn, các thương nhân có thể tập trung họ lại, cộng thêm lượng sản xuất, đối với dân tị nạn mà nói, đừng nói tiền công, chỉ cần có ăn có ở. Vậy đơn giản chính là sự ban ân của trời. Có thể nói là thắng toàn diện, khoản này tính ra nước thắng, dân thắng cũng chính là Đại Tống ta thắng.

*****

Sở sĩ triều Tống nổi tiếng trù phú, có một không hai trong các triều đại, trong đó sưu cao thuế nặng cũng là nguyên nhân quan trọng, chính bởi vì thu thuế khá nhiều, thu nhập tài chính đương nhiên cũng khá cao, Chu Hy đã từng gọi là cách bóc lột người dân từ cổ chí kim, triều này đều có. Ngoài ra, triều Tống còn lập lên vô số các loại thuế. Người đầu năm nay đều không thể lấy ví dụ rõ ràng được, gọi là không thể lan man, cũng không thể biết được nhiều. Còn thương nghiệp triều Tống tương đối phát đạt. Thương thuế lúc đó cũng được triều đình vô cùng coi trọng. Lý Kỳ muốn giảm thương thuế quay về thời kỳ Thái Tổ, kỳ thực là một thách thức vô cùng khó.

Cho nên, cho dù Lý Kỳ nói là ba hoa chích chòe, trong lòng Tống Huy Tông cũng có thái độ cẩn thận về chuyện này. Ông nhìn quanh quần thần một lượt, nói: - Chư vị ái khanh thấy thế nào?

Tống Mặc Tuyền hiểu trong lòng Tống Huy Tông cũng không phải là rất muốn giảm thương thuế, liền đứng lên nói: - Vi thần không dám gật bừa.

Tống Huy Tông ồ lên một tiếng, nói: - Không biết Tống ái khanh có cách nào không?

Tống Mặc Tuyền nói: - Vi thần cho rằng cách của Lý đại phu có chút hơi quá kỳ lạ. Hiện tại quốc khố trống rỗng, nếu lại còn giảm thương thuế, vậy đó chẳng phải là họa vô đơn chí sao? Ngược lại còn tăng thêm gánh nặng cho quốc khố.

Tống Huy Tông gật đầu, nói: - Tống ái khanh nói rất có lý.

Dừng lại một chút ông lại quay sang Lý Kỳ nói: - Lý ái khánh, khanh thấy thế nào?

Lý Kỳ lắc đầu cười nói: - Vi thần nghĩ Tống học sỹ ở nhà nhất định không phải quản tới sổ sách rồi.

Tống Mặc Tuyền giận nói: - Xin Lý đại phu đừng nghe nhìn lẫn lộn, ta ở nhà có quản sổ sách hay không có liên quan gì tới chuyện này?

Lý Kỳ cười nói: - Nhưng thật ra cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ là tôi thấy Tống học sỹ không biết tính sổ sách, rõ ràng là một cuốn sổ đẹp, từ miệng ngài nói ra sẽ trở thành một cuốn sổ nát rồi.

Tống Mặc Tuyền lần này đã có kinh nghiệm, không dám tùy tiện phản bác, cười lạnh nói: - Nguyện nghe cao kiến.

- Cao kiến cũng không dám nhận. Lý Kỳ khẽ lắc đầu, liền nói: - Đúng vậy, nếu bỗng nhiên giảm thương thuế, đối với quốc khố quả đúng là một khảo nghiệm vô cùng nghiêm trọng. Nhưng lại thế nào? Cũng còn tốt hơn là trực tiếp lấy một triệu ra chi cho nước Kim. Mặt khác, Tống học sỹ chớ quên, bước đầu tiên của kế hoạch chính là cải thiện hiện tượng quan vô dụng, chỉ cần làm tốt bước này, vậy thì quốc khố sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Tương tự như vậy, số thương thuế không đáng kể đó cũng chẳng thấm vào đâu.

Tống Huy Tông nghe hai người nói chuyện đều có lý, nhất thời không giữ được chủ ý, trầm trọng nói: - Độ chi sứ ở đâu?

Độ chi sứ này chính là tên đầu sỏ trong tam ty. Vai trò của nó chính là nắm giữ các con số tài phú thiên hạ, mỗi tuổi đều là có không của nó, chế ra xuất nhập của nó, để tính kế bang nước.

Một người đứng ra nói: - Có vi thần.

Người này tên là Lương Tích, chính là một trong ba Độ chi sứ đứng đầu tam ty. Vốn chuyện này không liên quan đến y ta nhiều lắm, nhưng y ta là người khá cẩn thận, hai bên tranh luận y ta đều không muốn đắc tội, cho nên vẫn chưa lên tiếng.

Tống Huy Tông liếc mắt nhìn y, dường như cảm thấy không hài lòng về hành vi của y, thản nhiên hỏi: - Ngươi thấy thế nào về chuyện này?

Lương Tích chần chừ một lát mới nói: - Vi thần cho rằng Tống học sỹ và Lý đại phu nói đều có lý, quan trọng chính là ở chỗ Lý đại phu có thể giảm thiểu hiện tượng quan vô dụng hay không? Nếu có thể, vậy thì có thể giảm được áp lực của quốc khố. Nếu không thể, vậy thì sẽ hoàn toàn ngược lại. Cho nên, vi thần cũng không dám tùy tiện phán đoán ai đúng ai sai.

Nói nhiều như vậy, cũng bằng không, hai bên đầu không đắc tội.

Y vừa dứt lời, Lục Bách Hiểu lại đứng lên nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần cho rằng hành động này quá mạo hiểm. Nếu thuận lợi thì không sao. Nếu không thuận lợi, hậu quả sẽ khôn lường.

- Vi thần tán thành.

Phái bảo thủ đều khom người nói.

Bên kia, Thái Thao bỗng đứng lên nói: - Hoàng thượng, vi thần cho rằng quốc khố hiện nay đã trống rỗng vô cùng. Hiện tượng quan vô dụng, nhũng phí cũng ngày càng nghiêm trọng, càng sớm giải quyết càng tốt. Nếu tiếp tục kéo dài, e là hậu họa vô cùng. Trên phương diện này, tài năng của Lý đại phu là rõ như ban ngày. Y trong vòng một năm có thể khiến cho Túy Tiên Cư trở thành quán ăn số một Biện Kinh, nổi tiếng trong và ngoài nước. Vi thần tin chắc y cũng nhất định có biện pháp cải thiện tài chính.

- Thần cũng tán đồng.

Phái cách tân và các quan viên ở Xu Mật Viện cũng đồng thanh nói.

Hai phái bắt đầu tranh luận, nhưng thật ra tên "đầu sỏ" Lý Kỳ này đứng thảnh thơi một bên thì thầm với Triệu Giai. Hai người thỉnh thoảng còn cười rất gian.

Tất cả những điều này đều nằm trong tầm kiểm soát của Tống Huy Tông, trong lòng rất hận đấy, cái sọt là ngươi tung ra, bây giờ lại để Trẫm giúp ngươi thu lại. Tên tiểu tử này quả đúng là đáng ghét, lại thấy những đại thần đó tranh cãi tới mức đỏ mặt tía tai, trong lòng lại nghĩ, nếu cứ như vậy cũng không phải là một cách, liền nói: - Đủ rồi, đủ rồi, các ngươi cãi nhau thành ra thể thống gì? Có chuyện từng người một nói.

Thoáng chốc, đại điện liền lặng ngắt như tờ.

Dù sao, ai cũng không muốn làm con chim đầu đàn.

Tống Huy Tông thấy họ bỗng chốc lại đều không nói gì, suýt chút nữa không nói lên lời. Khi không cho các ngươi nói, các ngươi lại thao thao bất tuyệt. Khi cho các ngươi nói, lại đều không nói gì, thật là nực cười. Nhíu mày nói: - Sao lại không nói gì nữa rồi?

Vẫn không ai đứng lên bước ra.

Đúng lúc này, bỗng nghe một người ngoài cửa nói: - Vi thần cho rằng cách này của Lý đại phu chỉ cần dùng đúng cách là được.

Giọng nói cất lên đột ngột này có thể nói là khác thường.

Bá bá bá bá.

Mọi người đồng thời quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đứng ngoài cửa, khom người về phía Tống Huy Tông.

Người này khoảng chừng 30 tuổi, cao khoảng 1m70, để chòm râu dê, ngoại hình tuấn tú, rất có phong cách nho gia. Nhưng từ góc độ đứng ngoài cửa của y cho thấy, quan vị có lẽ không phải là cao.

Tống Huy Tông nhìn người đó, vẫn còn đang sửng sốt, Lương Sư Thành bên cạnh liền bước tới nói nhỏ vài câu. Ông mới bừng tỉnh ngộ, cười nói: - Tần Học Chính vào điện nói chuyện.

Người đó trước tiên là bái tạ hoàng ân, sau đó mới bước vào điện.

Tống Huy Tông cười hỏi: - Ngươi mới nói cách của Lý đại phu có thể dùng được?

Người đó gật đầu nói: - Đúng vậy.

- Vậy ngươi hãy nói suy nghĩ của ngươi xem.

- Vâng.

Người đó khom người, nói: - Kỳ thực Tống học sỹ nói cũng rất có lý. Nếu tùy tiện thực hiện e là sẽ hoàn toàn ngược lại. Nhưng, vi thần cho rằng chỉ cần từ từ, dần dần thì có thể tiến thoái tự nhiên.

Tống Huy Tông hỏi: - Như thế nào là từ từ dần dần?

Người đó nói: - Hoàng thượng có thể phát cáo thị trước, tuyên truyền điều kiện thương nhân tham gia khoa cử để nâng cao địa vị của thương nhân. Tiếp theo lệnh cho Lý đại phu từ trong triều chọn người tới liên minh đá cầu, Hồng Vạn Đổ Phường, Túy Tiên Cư và các trang trại tơ lụa Chu gia. Nhưng hành động này đều không có tính bắt buộc, mà là tự phát, cũng chính là nói những quan viên đó đi hay không đều dựa vào sự tự nguyện của mình. Nếu Lý đại phu có thể tuyển được người đi, điều đó chứng tỏ hành động này có thể làm được. Nếu không thể, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cục diện. Mặt khác, Hoàng thượng cũng có thể tuyên bố phàm thì đồng ý vào liên minh đá cầu và làm buôn bán, tạm thời giữ lại quan tịch, nhưng không phát bổng lộc, từ nay về sau xem tình hình rồi tính toán tiếp.

Mọi người nghe xong đều gật đầu liên tiếp.

Có chút bản lĩnh. Dù sao cũng đã cướp được lời ta nói rồi. Lý Kỳ không khỏi mỉm cười, hỏi nhỏ: - Điện hạ, người này là ai?

Triệu Giai lắc đầu, tỏ ý không biết.

Triệu Lương Tự bên cạnh bỗng lên tiếng: - Người này họ Tần tên Cối, xuất thân tiến sỹ, đảm nhiệm Thái học học chính.

Cái gì? Lý Kỳ không khỏi thất sắc, kinh ngạc nói: - Tần Cối?

Hắn lộ rõ ánh mắt kinh ngạc.

Người đó chính là đại gian thần nổi tiếng, Tần Cối.

Tần Cối cũng thoáng sửng sốt, khom người nói với Lý Kỳ: - Không biết Lý đại phu gọi tại hạ có gì chỉ giáo?

Giỏi thật, suýt chút nữa đã quên mất ngươi rồi, hay, rất hay. Lý Kỳ liếc nhìn y một lượt, nghiến răng cười nói: - Ta chỉ là cảm thấy Tần học chính nói rất có lý.

Tống Huy Tông trừng mắt nhìn hắn, bất mãn nói: - Vậy ngươi cũng không cần phải to nhỏ trên đại điện này nữa.

Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Vi thần biết tội.

Tống Huy Tông mặc kệ hắn, nhìn quần thần một lượt nói: - Chư vị ái khanh thấy kế này của Tần học chính thế nào?

Vương Phủ đứng lên trước tiên nói: - Vi thần cho rằng cách này cũng được.

Những vây cánh của y và vây cánh của Đồng Quán lần lượt đứng lên bày tỏ tán đồng. Ngoài ra còn có một số phái cách tân cũng đứng lên ủng hộ y.

Phái bảo thủ biết nếu ngăn cản, đối phương nhất định sẽ lấy một triệu quan đó ra để nói chuyện, hơn nữa hành động này cũng chưa chắc đã có thể làm được, do đó cũng đứng lên tỏ vẻ tán đồng.

Tần Cối chính là Tần Cối. Quả nhiên có chút bản lĩnh, một lời hai bên đều không đắc tội, hơn nữa còn có thể nhận được sự tán đồng của mọi người. Nhưng, ngươi lại dựa vào ta mà trèo lên, có lý này thật sao? Lý Kỳ liếc mắt nhìn Tần Cối, trong lòng cười lạnh.

Tống Huy Tông thấy thế liền cao giọng nói: - Được rồi, chuyện này đều định như vậy. Bây giờ Trẫm sắc phong Lý Kỳ làm Đặc sứ kinh tế, chính Tam phẩm. Tần Cối làm Phó đặc sứ kinh tế ngũ phẩm, phụ giúp Đặc sứ kinh tế cùng hoàn thành nhiệm vụ này. Ngoài ra, tam ty lục bộ và các nha phủ đều phải phối hợp với họ, không được sai sót.

- Vi thần tuân lệnh.

Mọi người đều đồng thanh.

Chỉ là một câu nói này, địa vị của Tần Cối trong triều đã thay đổi hoàn toàn. Đương nhiên, tất cả những điều này đều nhờ vào phúc của Lý Kỳ.

Từ nay về sau, Tống Huy Tông lại bàn bạc công việc Yến Vân, phong thưởng Triệu Lương Tự, Lý Kỳ và Triệu Giai. Quan vị của ba người đều đã đủ cao rồi, hơn nữa việc này vẫn chưa định, cho nên Tống Huy Tông cũng chưa thăng quan cho họ, chỉ là ban thưởng chút đất đai, tiền bạc, nô tỳ.

Lý Kỳ lại được 500 mẫu ruộng tốt, thoáng chốc hắn đã trở thành một đại địa chủ rồi, liền vui vẻ bái tạ hoàng ân. Món đồ chơi này còn thực dụng hơn so với mấy phẩm mấy phẩm gì gì kia.

Sau khi bãi triều.

- Chúc mừng, chúc mừng.

- Chúc mừng!

Văn võ toàn triều đều chúc mừng Triệu Lương Tự.

Sau khi Triệu Lương Tự ứng đối với mọi người xong, liền quay sang Lý Kỳ nói nhỏ: - Ban thưởng này quả thực không dễ đâu.

Lý Kỳ bật cười ha hả: - Triệu đại phu thứ lỗi, chuyện này đều là ta vì mọi người mà nghĩ, nếu không ngộ nhỡ đến lúc hỏi tội, chúng ta ngay cả nói cũng không nói được.

Triệu Lương Tự lườm hắn một cái, nói: - Dù nói như thế, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng phải báo trước với ta một tiếng, ta sắp bị ngươi hù chết rồi.

- Ha ha, ta nghĩ rằng Triệu đại nhân ngươi đã quen rồi.

- Ta bây giờ mới quen. Ôi, thôi thôi, chuyện này đã xong rồi, ta đi trước đây.

Lý Kỳ cười gật đầu, nói tiếp: - Không đúng đâu, chuyện này vẫn chưa xong, chẳng bao lâu nữa người Kim sẽ cho người tới.

Triệu Lương Tự nghe xong câu này, suýt nữa té ngã, tức giận nhìn Lý Kỳ, lại cười chua xót lắc đầu, bước đi ra ngoài.

Triệu Lương Tự vừa đi, Triệu Gia liền lặng lẽ đi tới, cười hì hì nói: - Lý Kỳ, chuyện này có ngươi, ta là lần đầu tiên thấy thủ đoạn cao minh như vậy, e là ngay cả Phạm Tướng đó và Thái Thái sư cũng đều không bằng ngươi.

Lý Kỳ cố ý ra vẻ sợ hãi nói: - Điện hạ, lời này không thể nói linh tinh được, khiêm tốn, khiêm tốn.

Triệu Giai cười ha hả: - Vậy ngươi tự khiêm tốn rồi, bổn vương đi trước.

Lý Kỳ trợn trừng mắt nhìn, đang muốn rời khỏi, bỗng nghe thấy bên trên có tiếng nói tới: - Tiểu tử hay, ngươi quả đúng là biết chọc người khác, chờ đấy lão phu sẽ tính sổ với ngươi.

Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bạch Thì Trung liền từ bên cạnh đi qua. Thoáng sửng sốt, lúc này mới nhớ tới Bạch Thì Trung của phái bảo thủ này không nói gì, liền cười thành tiếng, thầm nhủ xem ra người quả đúng là đã làm thiệt thòi vị nhạc phụ đại nhân này của ta rồi.

Đúng lúc này, phía sau hắn lại có người nói: - Đại nhân sao lại bật cười?

Lý Kỳ quay đầu nhìn lên, nheo mắt cười nói:

- Ồ, hóa ra là Tiểu Tần.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<