← Hồi 0506 | Hồi 0508 → |
Lời Lý Kỳ nói ra có lẽ đã làm kinh động lòng người, dĩ vãng đều là lúc tình hình khiến hắn bị áp lực lớn mới chọn theo hướng này. Còn bây giờ chính là lúc lấy thưởng, đúng lúc này hắn bước ra như vậy, quả thực khiến người ta thấy khó hiểu.
Triệu Lương Tự và Triệu Giai ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lại đồng thời nhìn Lý Kỳ, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Lý Kỳ cúi đầu thể hiện hết vẻ sẵn sàng nhận chết lại càng khiến người ta thêm hiếu kỳ.
Kỳ thực Tống Huy Tông sớm đã nhận được tin của Triệu Lương Tự cho người mang tới rồi, đang chuẩn bị luận công ban thưởng. Nhưng Lý Kỳ này vừa tới đã liền thỉnh tội rồi, điều này khiến ông ta thấy hơi lúng túng.
Vương Phủ, Bạch Thì Trung và hàng ngàn trọng thần cũng đều không hiểu Lý Kỳ đang chơi trò gì, trong lòng đều cảm thấy hoài nghi.
Hồi lâu, Tống Huy Tông mới phản ứng lại, nhíu mày: - Không biết ái khanh có tội gì?
Mịe nó chứ, ta còn tưởng ngươi câm rồi chứ. Lý Kỳ thở dài nói: - Hoàng thượng, vi thần nhất thời đầu óc nóng lên, không làm chủ được, hứa với nước Kim sẽ đem một triệu tiền quan địa đó đổi sang cho thương nhân Đại Tống ta đi đầu tư nước Kim, thật là đáng tội chết. Nhưng chuyện này đều do một mình vi thần tự chuộc họa, vi thần nguyện dốc sức gành vác chịu tội.
Tống Huy Tông càng nghe càng hồ đồ, nói: - Đây là chuyện tốt mà.
Trong lòng Vương Phủ nóng lên, nhìn thấy thành công gần ngay trước mắt, không ngờ tới bước này, Lý Kỳ lại quay lại đi con đường riêng, trong lòng cũng không biết rốt cuộc hắn có ý gì? Liền đứng ra cao ngạo nói: - Hoàng thượng nói đúng, Lý đại phu, ngươi làm như vậy không những giảm nhẹ áp lực tài chính nước nhà, cũng không để Hoàng thượng thất tín với lê dân. Hơn nữa, còn có thể tăng thêm tình hữu nghị với hai nước Tống Kim, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là giúp Đại Tống ta thu phục được vùng đất Yến Kinh. Đây là hành động được, sai ở chỗ nào?
Tống Huy Tông gật đầu, nói: - Vương ái khanh nói có lý, đây vẫn là chuyện tốt rất lớn, có tội gì?
Không hổ là Vương Phủ, tài ăn nói hay như vậy, chỉ đôi lời đã nói được hết công lao của ta rồi, quả đúng là một tay tranh công số một. Lý Kỳ thở dài, nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, khi đó vi thần cũng đã nghĩ như vậy, nhưng khi trở vể, vi thần mới phát hiện vi thần hoàn toàn sai rồi. Nếu cho vi thần thêm cơ hội nữa, vi thần tuyệt đối không mở miệng.
Tấm tâm tình tốt của Tống Huy Tông đã bị Lý Kỳ phá vỡ, nhíu mày nói: - Được được được, ngươi luôn mồm nói xin thỉnh tội, vậy ngươi nói xem ngươi phạm tội gì?
Lý Kỳ nhìn quanh một lượt, cúi đầu ủ rũ nói: - Xin hỏi Hoàng thượng đã biết định ước giữa chúng ta và nước Kim tạm thời định ra chưa?
Tống Huy Tông gật đầu nói: - Triệu đại phu đã nói rõ trong thư gửi Trẫm rồi.
Lý Kỳ lắc đầu, thở dài: - Kỳ thực kỳ thực kế hoạch này căn bản không thể hoàn thành được.
Mọi người nghe xong, sắc mặt kinh sợ.
Vương Phủ đặc biết hơn, bước lùi về phía sau hai bước, suýt chút đã ngã lăn xuống đất.
Lý Kỳ thấy thế suýt nữa đã bật thành tiếng cười.
Tống Huy Tông sững người, kinh ngạc: - Chuyện chuyện này là thế nào?
Lý Kỳ thở dài, nói:
- Hoàng thượng, kế hoạch này của vi thần trong đó muốn chỉ chính là trước tiên mình giàu, sau mới tới hàng xóm.
Vương Phủ liền nói: - Nếu còn có thể giàu mình vậy thì càng tốt, sao lại không thể hoàn thành được?
Tống Huy Tông cũng gật đầu tỏ ý tán đồng.
Lý Kỳ thở dài: - Hoàng thượng, Vương tướng, lịch sử Đại Tống ta từ xưa tới nay đều là tư tưởng "nông bản thương mạt", lấy tinh thần thực vụ để làm giàu đất nước. Mà kế hoạch này của ta lại là lấy thương để giàu nước, quả đúng là lẫn lộn đầu đuôi.
Chuyện này nếu Đồng Quán ở đây cũng sẽ không thể không nói vội chết đi được với Lý Kỳ. Hồi ấy, y đã dặn đi dặn lại Lý Kỳ tránh xa vấn đề nhạy cảm này ra, nhưng Lý Kỳ lại cứ thấy khó mà tìm tới.
Tống Huy Tông nhíu mày, nói: - Lấy thương giàu nước?
Lý Kỳ gật đầu, nói: - Đúng vậy, hơn nữa còn chưa nói những thương nhân đó có đồng ý tới nước Kim làm kinh doanh không? Đó là chuyện sau này. Nếu Đại Tống chúng ta không có thương nhân giàu có, vậy thì còn nói chuyện gì tới việc đầu tư vào nước Kim nữa?
- Ừ, ngươi nói cũng có lý. Tống Huy Tông gật đầu, nhìn quanh quần thần, thấy những người bảo thủ đó sắc mặt đều có chút quái dị, suy nghĩ một hồi, mới lên tiếng:
- Vậy ngươi nói xem, làm thế nào để lấy thương làm giàu nước?
Lý Kỳ khom người nói: - Trước tiên chính là nâng cao địa vị của thương nhân lên, tốt nhất là có thể cho phép thương nhân làm quan.
Vương Phủ chắp tay lên trời nói: - Thời kỳ Hoàng đế Anh Tông mới lên ngôi đã ban chiếu lệnh "Công thương tạp loại, có người tài ba, cũng lắng nghe phân giải". Nếu không Lý đại phu sợ không thể vào triều làm quan.
Hành động này dù đã nới lỏng tư tưởng trọng nông ép thương, nhưng cũng chỉ là cho phú thương một con đường làm quan, thúc đẩy sự gắn kết nghiệp quan thương. Những thương nhân hơi nghèo chút không được hưởng quy định này.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Nhưng đối với sỹ nông mà nói, người công thương muốn tham gia khoa cử còn có hạn định "có người tài ba, cũng lắng nghe phân giải", ta nghĩ nên phóng khoáng hơn chút.
- Hoàng thượng, hành động này nhất định không được, thương nhân coi trọng lợi ích, thiên về vơ vét tiền của, lừa gạt lòng người, không quân tử. Loại người nay sao có thể vào triều làm quan được? Tống Mặc Tuyền liền đứng lên nói.
Không chờ Tống Huy Tông lên tiếng, Lý Kỳ liền nói: - Hoàng thượng, Tống đại học sỹ nói rất đúng. Vi thần cũng đang là băn khoăn tới điểm này, cho nên mới cảm thấy kế hoạch này không thể làm được. Vi thần cho rằng vẫn nên theo yêu cầu của người Kim một triệu quan giao lại cho họ, nhường cho họ thuế má ở Yến Kinh.
Chiêu này của Lý Kỳ lày lấy lui mà tiến, suýt chút nữa đã khiến Cao Cầu, Thái Thao bật cười, trong lòng thầm chửi tên tiểu tử này quả đúng là xấu xa, động tới là lấy một triệu quan ra nói, có được số tiền lớn này chắc chắn sẽ thắng được trong lần này.
Tống Huy Tông liếc mắt nhìn Tống Mặc Tuyền, sắc mặt không vui. Vương Phủ đứng dậy nói: - Nghe lời của Tống đại học sỹ nói, hình như là cách hay, chi bằng nói ra xem xem.
Một triệu quan? Tống Mặc Tuyền suýt chút nữa đã ói máu tươi, mặt vã mồ hôi, ngượng ngùng nói:
- Hoàng thượng, vi thần vô năng, xin Hoàng thượng thứ tội.
Lý Bang Ngạn bỗng lên tiếng: - Lý đại phu, thương nhân Đại Tống ta quá nhiều, hà tất phải như vậy?
Tống Mặc Tuyền liền gật đầu phụ họa.
Lý Kỳ nói: - Tả tướng nói đúng, nhưng thương nghiệp của nước ta đã tới cổ bình rồi, không thể đột phá được. Hơn nữa, thương nhân có năng lực thực sự tới nước Kim đầu tư đã ít lại càng ít. Những người có tài có thể đói bụng ở nhà đọc sách, hòng vào triều làm quan đều không muốn đi làm buôn bán. Điều đó khiến cho người tài của giới thương nghiệp Đại Tống ta thưa thớt, không thể giành được bước đột phá lớn. Duy có nâng cao địa vị của thương nhân lên mới có thể khiến cho nhiều người có tài bước vào thương giới. Cứ như vậy, kinh tế Đại Tống ta có thể cải thiện được.
Tống Mặc Tuyền biện giải: - Nếu theo lời Lý đại phu, mọi người đều đi buôn bán, ai sẽ trồng lương thực? Hành động này rõ ràng chính là muốn Đại Tống ta rơi vào cảnh khó.
Lý Kỳ nói: - Tống đại học sỹ, ngươi đã quá xem thường thương nhân rồi. Ngươi cho rằng nghề buôn bán này ai cũng đều có thể làm được sao?
Tống Mặc Tuyền hừ lên một tiếng nói: - Thương nhân không phải chính là bên này mua, bên kia bán, ở giữa mưu lợi, kiếm lấy tiền chênh lệch, không khác gì không làm mà hưởng lợi. Thực là khiến người ta xấu hổ, đáng hận.
- Thấu đáo.
Lý Kỳ gật đầu tán thưởng nói: - Quả đúng là không ngờ Tống đại học sỹ lại thấu đáo như vậy, tại hạ bội phục vạn phầm. Nói xong hắn chuyển ý nói: - Nhưng, Tống đại học sỹ, chính câu nói này của ngươi, thử hỏi có mấy người có thể làm được? Có thể làm tốt được? Thương nhân Đại Tống ta không phải ai cũng đều đang kiếm tiền, đại bộ phận thương nhân đều mắc nợ khắp nơi.
Bỗng có một người đứng lên hừ một tiếng: - Vậy theo lời Lý đại phu nói, người thế nào mới có thể làm được thương nhân?
Người này là người trong thư xá Tôn Địch.
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Đương nhiên là càng thông minh càng tốt, cũng giống như Tôn Xá Nhân vậy.
Tôn Địch rung tay áp lên ngẩng đầu nói: - Xin Lý đại phu tự trọng, nghề này quá hèn mọn, Tôn Địch nguyện chết cũng không muốn làm bạn.
Những đại học sỹ đó lần lượt gật đầu tán dương khí phách cao thượng của Tôn Địch.
Mẹ mày! Nếu mày không muốn làm bạn với người ăn cơm, lão tử mới phục mày. Lý Kỳ nhún vai rất là vô lại nói: - Tôn Xá Nhân. Ta đây là đang khen ngươi. Ngươi đáng giá vậy sao? Hơn nữa chư vị cũng không cần phải tức giận với ta nữa. Ta đã biết sai rồi, cũng đã thỉnh tội với Hoàng thượng rồi, hy vọng Hoàng thượng có thể trừng phạt ta, hủy bỏ ước định này, đàm phán lại với nước Kim. Ta sẽ đứng bên cạnh các ngươi thôi.
Vô sỉ! Quả là quá vô sỉ! Thần cũng là ngươi, quỷ cũng là ngươi.
Đám người Tống Mặc Tuyền đều chửi thầm trong lòng. Nhưng họ cũng không hiểu rốt cuộc Lý Kỳ đang muốn làm gì? Nhất thời không thể bắt được đúng bệnh.
Tống Huy Tông nghe mà thấy căng thẳng trong lòng, trầm giọng nói: - Lý ái khanh, ngươi đang nói linh tinh cái gì thế? Đại Tống ta vẫn là theo lễ nghĩa, nước quân tử, sao có thể dễ dàng thất hứa với người khác được? Dừng lại một chút, ông lại nói với đám người Lý Bang Ngạn: - Chư vị ái khanh, trước hết các người đừng vội chất vất Lý Kỳ nữa. Hiện tại quốc khố trống rỗng, dù các ngươi đều không tán thành với phương pháp của Lý Kỳ, vậy các ngươi có cách nào để lấy được một triệu quan? Mặt khác còn phải an ủi người dân nước ta đi tiếp nhận địa phú Yến Kinh giao cho nước Kim nữa.
Quần thần không nói gì, nếu họ có thể nghĩ được ra cách, sớm đã tranh công với Tống Huy Tông rồi, còn chờ đến bây giờ nữa sao?
Triệu Giai nhân cơ hội này, bên cạnh Lý Kỳ nói nhỏ: - Tiểu tử ngươi lại chơi trò gì thế?
Lý Kỳ cúi đầu nói: - Điện hạ thứ lỗi, thần đây cũng là vì mình mà để lại con đường sống. Ngài cũng thấy rồi đấy, tinh thần của những người này phấn khởi như vậy, nếu thần nói thẳng, rất có thể sẽ bị họ phanh thây, bảo vệ một chút vậy.
Triệu Giai sửng sốt, liền hiểu ý nói: - Ngươi ở đây là đang dùng lui để tiến đấy nha.
- Tính mệnh du quan, thần cũng là bất đắc dĩ mà làm.
- Ngươi ngươi thật là một gian thương không hơn không kém.
- Đa tạ điện hạ quá khen.
- Ách ta cũng chẳng nói được gì.
.
Tống Huy Tông cũng có chút tức giận với những người này, việc chính thì không lên tiếng, mà cứ lấy chuyện vụn vặt ra để nói ở đây. Hôm nay ông một lòng chỉ muốn thu phục Yến Vân, lập lên công lớn cho Hoàng đế triều Tống, thấy chuyện này sắp đại công cáo thành, ai dám ngăn cản sự phát triển của chuyện này vào lúc này? Điều đó không nghi ngờ gì nữa là kẻ thù lớn nhất của ông.
Vương Phủ bỗng đứng lên nói: - Hoàng thượng, vi thần cho rằng chuyện Yến Vân đã tiêu tốn quá nhiều thời gian và tiền bạc rồi. Nếu còn vẫn tiếp tục, e là sinh biến cố. Còn kiến nghị của Lý đại phu đưa ra đối với Đại Tống ta mà nói quả thực là không thể tốt hơn nữa rồi.
Tống Huy Tông gật đầu, nhìn quanh đám người bảo thủ Tống Mặc Tuyền, trầm giọng nói: - Các ngươi đã không còn lời nào để nói nữa, vậy thì đứng nói nữa, hãy nghe Lý Kỳ nói.
- Tuân mệnh.
Quần thần đều đồng thanh nói.
Tống Huy Tông trừng mắt nhìn Lý Kỳ nói: - Lý ái khanh, nông là gốc rễ của Đại Tống ta, địa vị không thể dao động. Nhưng, Trẫm tin khanh nhất định có thể nghĩ được cách để lưỡng toàn kỳ mỹ.
Vã mồ hôi hột! Ngươi coi trọng ta như vậy! Lý Kỳ cảm thấy áp lực đã tăng lên, khóc lóc: - Hoàng thượng, vi thần đã biết tội, vẫn xin Hoàng thượng đừng làm khó vi thần.
Tiểu tử ngươi hành sự cẩn thận, nếu không nắm được điều gì, chuyện lớn thế này ngươi dám tự tiện làm chủ sao? Tống Huy Tông hận tới mức nghiến chặt răng lại, nhíu mày nói: - Nói linh tinh, kế hoạch này là ngươi đưa ra. Ngươi đương nhiên phải phụ trách, ngươi cứ việc nói là được, chỉ cần ngươi nói có lý, Trẫm sẽ làm chủ cho ngươi.
Lý Kỳ cố ra vẻ do dự một lát, thấy Tống Huy Tông sắp giết người rồi, mới nói: - Hoàng thượng, vi thần cho là nâng cao địa vị của thương nhân không phải chính là làm tổn hại địa vị của nông dân. Hơn nữa, vi thần làm như vậy cũng không phải là cổ động nông dân đi buôn bán. Hoàn toàn ngược lại, vi thần thực sự là muốn khích lệ quan viên Đại Tống ta bỏ quan theo thương.
Câu này nói ra ở niên đại này, không thể nghi ngờ là một chuyện động trời, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
← Hồi 0506 | Hồi 0508 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác