← Hồi 0164 | Hồi 0166 → |
Lý Kỳ đen mặt nói:
- Lời này của Phàn lão gia tử cũng thật nói quá. Ngài đã không tin tại hạ như vậy, vì sao còn muốn hợp tác?
Phàn Chính nghiêm mặt đáp:
- Đó là vì ta biết cậu là một nhân tài. Nhưng nếu không có phu nhân nhà cậu, ta tình nguyện trước khi chết đấu với Phỉ Thúy Hiên một trận, cũng không hợp tác với cậu.
Lý Kỳ tức giận suýt ngất, kích động nói:
- Lẽ nào tại hạ không đáng để ngài tin tưởng?
Phàn Chính gật đầu:
- Đúng vậy.
Lý Kỳ trợn mắt nói:
- Rồi rồi, đợi tí nữa tại hạ quay về nói với phu nhân. Tuy nhiên lúc ngài thương lương với phu nhân, tại hạ phải ở đó. Phu nhân nhà ta đơn thuần, thiện lương. Nếu một lão hồ ly như ngài đặt bẫy gài phu nhân, chắc phu nhân còn phải thay ngài đếm bạc.
Đã Phàn Chính nói như vậy, hắn tự nhiên cũng không muốn chịu thua kém.
Phàn Chính không để ý, gật đầu nói:
- Đây là điều đương nhiên.
- Vậy còn thịt?
- Cậu yên tâm, cậu muốn bao nhiêu, ta đều mang tới bấy nhiêu cho cậu. Giá tiền bằng với giá nhập hàng của Phỉ Thúy Hiên.
- Thật không?
Lý Kỳ vui vẻ hỏi.
Phàn Chính gật đầu, có vẻ đã mệt.
Lý Kỳ nhướn mày nói:
- Tuy nhiên, nếu Phàn Lâu bán thịt hiển nhiên cho Túy Tiên Cư như vậy, chẳng phải đã nói với Thái viên ngoại rằng, hai nhà chúng ta liên hợp lại sao? Cho nên chúng ta phải làm trong bóng tối. Còn phải nghĩ biện pháp che dấu tai mắt người khác.
Phàn Chính gật đầu:
- Cậu nói không sai. Nhưng cậu yên tâm, việc này sẽ do đích thân ta đốc xúc, tuyệt đối không gây ra sai lầm gì.
Lý Kỳ lắc đầu:
- Cũng không cần. Tại hạ cảm thấy, ngài nên kể mọi chuyện cho lệnh công tử, hơn nữa còn giao toàn bộ cho lệnh công tử chỉ huy. Đây chính là cơ hội tốt để rèn luyện cậu ta. Nếu ngay cả việc này cậu ta cũng không làm được, thì chứng minh cậu ta không thích hợp với buôn bán.
Lý Kỳ không phải là suy nghĩ cho Phàn Lâu. Hắn nghĩ Phàn Chính đã bệnh thế này rồi, chắc không sống được lâu. Đến lúc đó Phàn Chính sẽ giao Phàn Lâu cho Phàn Thiếu Bạch. Mà hắn thì không muốn làm cộng sự với một tên công tử bột.
Phàn Chính sững sờ, lập tức minh bạch dụng ý của Lý Kỳ, gật đầu cười nói:
- Cứ theo ý cậu đi.
Lý Kỳ gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, ngài đã nói việc này cho Phong Hành Thủ à?
Phàn Chính gật đầu:
- Nàng ấy biết một ít. Hiện tại khắp nơi đều có người của Phỉ Thúy Hiên. Ta sợ bị Thái viên ngoại trông thấy, nên mới lựa chọn nơi đây là nơi gặp mặt cậu. Cũng may được Phong nương tử hỗ trợ. Tuy nhiên cậu yên tâm, nàng ta không phải là người lắm miệng.
Phong Nghi Nô chết tiệt, vừa nãy dám định đặt bẫy lừa lão tử. Lão tử nguyền rủa ngực ngươi biến thành sân bay.
Lý Kỳ rốt cuộc đã hiểu ra. Vừa rôi Phong Nghi Nô muốn lợi dụng Phàn Chính, để uy hiếp hắn rời khỏi Bạch Thiển Dạ. Thực ra cho dù hắn có đáp ứng hay không, Phong Nghi Nô vẫn dẫn hắn lên gặp Phàn Chính.
Quả nhiên độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà.
...
Hôm sau.
Phỉ Thúy Hiên.
- Lão gia, lão gia, không tốt rồi.
Thái Lão Tam vội vàng chạy tới phòng nghỉ của Thái Mẫn Đức.
Lúc này, Thái Mẫn Đức đang cùng Hoàng Văn Nghiệp suy nghĩ biện pháp đối phó với Túy Tiên Cư sau khi ngày Pizza kết thúc. Thấy Thái Lão Tam hấp tấp chạy vào, Thái Mẫn Đức nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì.
Thái Lão Tam thở gấp, đáp:
- Lão gia, vừa nãy Phan Lâu có sai người tới, nói rằng sáng nay Vương Thị Lang tới Phàn Lâu.
- Vương Thị Lang?
Thái Mẫn Đức nhướn mày:
- Có phải là phụ thân của Tần phu nhân, Vương Trọng Lăng?
- Đúng vậy.
Thái Lão Tam gật đầu đáp.
Thái Mẫn Đức cau mày, híp mắt, im lặng không nói.
Hoàng Văn Nghiệp cũng sững sờ, hướng Thái Mẫn Đức nói:
- Lão gia, chỉ sợ việc này không đơn giản.
Thái Mẫn Đức gật đầu:
- Từ trước tới nay Vương Thị Lang không quan tâm tới việc của Túy Tiên Cư. Lúc trước Túy Tiên Cư bị ta làm cho suýt nữa đóng cửa, ông ta cũng không ra mặt. Còn có, trước khi chuẩn bị động thủ với Túy Tiên Cư, ta còn cố ý hướng vài quan viên ở Công Bộ hỏi thăm qua. Thì ra Vương Trọng Lăng rất hy vọng con gái của mình cắt đứt với Túy Tiên Cư, để quay về nhà mẹ đẻ. Hơn nữa người này rất coi trọng danh dự, không muốn dính líu gì với thương nhân. Nhưng không biết hôm nay ông ta chạy tới Phàn Lâu làm cái gì?
Hoàng Văn Nghiệp nói:
- Chẳng lẽ Tần phu nhân cầu phụ thân nàng ta ra mặt, tới Phàn Lâu mua ít thịt? Hiện tại tất cả các cửa hàng bàn thịt trong thành đều đã bị chúng ta nắm giữ, chỉ còn lại mấy cửa hàng sau lưng Phàn Lâu.
- Có khả năng này.
Thái Mẫn Đức gật đầu, lại lắc đầu nói;
- Tuy nhiên Phàn Lâu quan hệ rất rộng. Rất nhiều quan to nhất phẩm đều là khách hàng quen của Phàn Lâu. Nghe nói ngay cả đương kim thánh thượng trước kia cũng thường xuyên tới Phàn Lâu. Vương Trọng Lăng chỉ mới tam phẩm, nếu Phàn Lâu không đồng ý, tùy tiện tìm lý do qua lo tắc trách, thì ông ta cũng không làm gì được Phàn Lâu.
- Nhưng nếu như Phàn Lâu đáp ứng Vương Thị Lang, thì chẳng phải chứng minh bọn họ muốn hợp tác với Túy Tiên Cư?
Hoàng Văn Nghiệp buồn bực nói.
- Điều này cũng không nhất định.
Thái Mẫn Đức lắc đầu, hướng Thái Lão Tam hỏi:
- Tiểu Tam, người nọ có nói người tiếp đãi Vương Thị Lang là Phàn lão hay là Phàn Thiếu Bạch không?
Thái Lão Tam đáp:
- Là Phàn Thiếu Bạch tiếp đãi Vương Thị Lang. Nghe nói Phàn lão nhân ốm liệt giường, đã mấy tháng rồi cũng không thấy xuất môn.
Thái Mẫn Đức hỏi:
- Tin tức này có thể tin được không?
- Chắc là không sai.
Thái Lão Tam gật đầu:
- Phan Lâu bố trí không ít người trong Phàn Lâu.
Thái Mẫn Đức thở phào một tiếng, cười nói:
- Vậy thì không phải lo lắng rồi.
Hoàng Văn Nghiệp sững sờ, vội hỏi:
- Lão gia, đây là vì sao? Lẽ nào trước kia Phàn thiếu công tử có đụng chạm gì với Vương Thị Lang?
Thái Mẫn Đức phất tay cười đáp:
- Văn Nghiệp, ngươi có điều không biết. Phàn Thiếu Bạch là người có tầm nhìn hạn hẹp, kiêu ngạo tự mãn, ai cũng không để vào mắt. Càng không thể so với phụ thân của y. Ta không biết y có đáp ứng Vương Thị Lang hay không. Nhưng cho dù y đáp ứng cung cấp thịt cho Túy Tiên Cư, thì giá tiền chắc chắn sẽ không thấp. Bởi như vậy, Túy Tiên Cư muốn dùng số thịt đó liều mạng với ta, ta vẫn thắng chắc.
Thái Lão Tam nhếch môi cười:
- Lão gia nói rất đúng. Đám người đó không đủ gây sợ.
Hoàng Văn Nghiệp nhìn Thái Lão Tam, nhướn mày nói:
- Lão gia, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút.
- Ngươi nói không sai.
Thái Mẫn Đức gật đầu, hướng Thái Lão Tam dặn:
- Tiểu Tam, ngươi lập tức sai người giám sát chặt chẽ mấy cửa hàng bán thịt cung cấp thịt cho Phàn Lâu.
- Lão gia, sao chúng ta phải giám sát bọn họ, mà không phải là Phàn Lâu?
Thái Lão Tam buồn bực hỏi.
Thái Mẫn Đức cười đáp:
- Tiểu Tam, người biết nói dối, nhưng thịt thì không biết. Ta chỉ cần nắm được ba điểm, thứ nhất, Phàn Lâu rốt cuộc có đáp ứng cung cấp thịt cho Túy Tiên Cư không. Thứ hai, Túy Tiên Cư mua bao nhiêu thịt. Thứ ba, giá thịt bao nhiêu.
- À, tiểu nhân đã hiểu.
Thái Lão Tam gật đầu, sau đó lui ra ngoài.
*****
Thái Mẫn Đức lại giao phó cho Hoàng Văn Nghiệp: - Văn Nghiệp, ngươi đem tin tức này nói cho các quán ăn khác. Để cho bọn họ có chuẩn bị. Một khi Túy Tiên Cư mua được thịt từ Phàn Lâu, thì chúng ta lại hạ giá thịt xuống một ít.
Hoàng Văn Nghiệp khó xử nói: - Lão gia, nếu lại giảm giá, vậy thì chúng ta càng lỗ vốn.
- Chúng ta lỗ vốn, Túy Tiên Cư cũng không khá hơn gì. Nếu mà so sánh, thì chúng ta vẫn buôn bán lời. Khóe miệng Thái Mẫn Đức hiện lên một tia vui vẻ âm lãnh.
Cùng thời gian đó, trong phòng nghỉ ở hậu viện Túy Tiên Cư, Vương Trọng Lăng ôm cái bụng phệ ngồi trên ghế. Mà Tần phu nhân, Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh thì cung kính đứng một bên.
- Buồn cười, buồn cười, đời này của Vương Trọng Lăng ta còn chưa từng ăn nói khép nép, đi cầu một thương nhân như vậy. Thật là mất hết mặt mũi của tổ tiên Vương gia. Vương Trọng Lăng vỗ bàn, cả giận nói.
Nói xong, ông ta tức giận nhìn Tần phu nhân.
Tần phu nhân đỏ mặt, cúi đầu đứng một bên, không dám cãi lại. Chỉ là lặng lẽ nháy mắt ra dấu cho Lý Kỳ. Ý bảo chủ ý này là của ngươi, ngươi phải đứng ra nhận tội.
"Phu nhân cũng thiệt là, có hắc oa gì lại cho ta vác, ta sắp thành hắc oa hiệp rồi."
Lý Kỳ âm thầm kêu khổ.
Tuy nhiên nói trở lại, Tần phu nhân cũng gánh cho hắn không ít hắc oa, nhiều tới mức đếm không xuể.
- Vương thúc thúc, ngài đi thì cũng đã đi, hiện tại bão nổi có phải là đã chậm không? Lý Kỳ đứng ra, cười ha hả nói.
- Ngươi
Vương Trọng Lăng trừng mắt nhìn Lý Kỳ, bỗng nháy nháy đôi mắt ti hí, tự nhủ "Thằng nhãi này nói cũng có đạo lý". Ho nhẹ một tiếng, nói: - Nhớ kỹ, đây là lần cuối cùng. Sau này Túy Tiên Cư có việc gì, đừng lại tới tìm ta. Còn có, xế chiều các ngươi tới Phàn Lâu, cũng đừng nhắc tới tên ta làm gì. Thật là mất mặt.
"Mẹ cái lão béo này, chuyện của con gái mình, mà dửng dưng như không. Đúng là không có nhân tính."
Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ lão hàng Vương Trọng Lăng.
Tần phu nhân hơi cúi người: - Vâng, con nhớ rồi.
Vương Trọng Lăng gật đầu, ừ một tiếng, sau đó hướng Lý Kỳ nói:
- Lấy ra.
Lý Kỳ sững sờ: - Lấy cái gì?
Vương Trọng Lăng vừa nghe, lửa giận lại bùng lên, quát: - Công thức chuyển đổi hàm số lượng giác. Lúc trước ngươi đã đáp ứng với lão phu rồi mà.
- À, đúng, đúng, suýt chút nữa thì tiểu chất quên mất.
Lý Kỳ cười hắc hắc, vội vàng lấy một tờ giấy trong ống tay áo, đưa cho Vương Trọng Lăng.
Vẻ mặt Vương Trọng Lăng rất sốt ruột, vừa nhận lấy tờ giấy, không thể chờ đợi được mở ra nhìn. Vẻ tức giận đã sớm bay mất, mà chuyển thành vẻ mặt vui mừng.
"Lão hàng, vừa rồi còn ra vẻ rất ủy khuất vậy. Nếu không có những công thức số học này, liệu ngươi có đi không? Xem ra địa vị của phu nhân trong lòng y, còn không bằng những công thức đó."
Lý Kỳ cười ha hả: - Vương thúc thúc, ngài cứ từ từ xem. Trên tờ giấy đó có đủ các công thức chuyển đổi hàm số lượng giác. Tiểu chất còn vẽ sơ đồ minh họa, để ngài dễ hiểu. Đây gọi là hình học và số học kết hợp.
- Không tồi, hình học kết hợp với số học rất không tồi.
Vương Trọng Lăng gật đầu mỉm cười, cố gắng rời mắt khỏi tờ giấy, gấp lại, cẩn thận bỏ vào trong tay áo, ho nhẹ một tiếng, nói: - Tốt rồi, lão phu phải đi đây.
Nói xong liền đứng dậy.
- Phụ thân, để con gái tiễn người.
Vương Trọng Lăng nhẹ gật đầu, sau đó cùng Tần phu nhân đi ra ngoài.
Hai người vừa mới đi, Ngô Phúc Vinh liền ngồi bệt xuống ghế, tức giận nhìn Lý Kỳ, nói: - Lý công tử, lão hủ rất buồn bực, vì sao cậu không nói thật với Vương lão gia?
Lý Kỳ cười đáp: - Hai ngày trước, Túy Tiên Cư bị Thái viên ngoại chơi đừa suýt chết, mà ông ta chẳng thèm đoái hoài tới. Nếu cháu nói cho ông ta biết, tất cả đã thương lượng xong, bảo ông ta đi làm bộ làm dáng, liệu ông ta có đi không? Tối hôm qua phu nhân đã nói Túy Tiên Cư sắp đóng cửa, cầu ông ta tới giúp một chút, ông ta cũng phải rất nguyện ý. Nếu không phải vì những công thức của cháu, thì ông ta chưa chắc sẽ lộ diện. Nói sau, Phàn Lâu khẳng định có tai mắt của các quán ăn khác. Vương thúc thúc lại không rành về buôn bán. Chẳng may lòi đuôi, thì chẳng phải chúng ta sẽ lãng phí thời gian.
- Cậu nói cũng đúng.
Ngô Phúc Vinh thở dài: - Nhưng nếu như Vương lão gia biết được chúng ta chỉ dùng ông ta để che mắt Thái lão hồ ly, thì ông ta chắc chắn sẽ không tha cho cậu. Sau này cậu phải chú ý chút.
- Cháu chú ý cái gì?
Lý Kỳ hừ một tiếng: - Cháu chỉ đưa công thức toán học cho ông ta, còn lại đều do phu nhân nói. Nếu ông ta muốn trách, thì phải trách con gái của mình. Liên quan gì tới cháu chứ. Cũng không phải cháu lừa gạt ông ta.
- Nhưng chính cậu bảo phu nhân đi nói mà.
- Cháu nói với phu nhân những lời nói thật. Hơn nữa cháu cũng không bức nàng ta, nàng ta dựa vào cái gì mà trách cháu?
Một câu đơn giản của Lý Kỳ, đã phủi sạch trách nhiệm.
Quá vô sỉ.
Hôm nay Ngô Phúc Vinh coi như nhìn rõ bộ mặt thậ của Lý Kỳ. Hôm qua Lý Kỳ và Phàn Chính đã thương lượng xong xuôi hết. Còn lại chỉ có làm sao giấu diếm được Thái Mẫn Đức. Suy nghĩ một lúc, Lý Kỳ liền nghĩ tới Vương Trọng Lăng. Hắn vừa về, liền nói việc này cho Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh. Hai ngươi nghe xong, tất nhiêu đều hưng phấn. Sau đó Lý Kỳ lại để cho Tần phu nhân mời phụ thân của nàng rời núi.
Vương Trọng Lăng vì con gái mà ra mặt điều giải, là việc rất bình thường. Hơn nữa dù gì Vương Trọng Lăng cũng là quan to tam phẩn. Phàn Lâu ít nhiều cũng phải cho ông ta mặt mũi. Mà Thái Mẫn Đức cũng không nghi ngờ cái gì.
Nói trắng ra, Lý Kỳ dùng Vương Trọng Lăng để che mắt đối thủ.
Bên kia, Phàn Thiếu Bạch đã được phụ thân y dặn trước, diễn một vở kịch đơn giản. Y nói cho Vương Trọng Lăng, có thể cung cấp thịt cho Túy Tiên Cư, nhưng cụ thể thế nào phải thương lương với Tần phu nhân. Nói chung, cả sự kiện này chỉ có mỗi Vương Trọng Lăng là hồ đồ.
Buổi chiều, Tần phu nhân, Lý Kỳ và Ngô Phúc Vinh đi tới Phàn Lâu.
Đối tượng đàm phán với bọn họ tự nhiên không phải là Phàn Thiếu Bạch, mà là Phàn Chính.
Thực ra cũng không có gì cần thương lượng. Nên thế nào thì đã thương lượng xong rồi, chỉ còn mỗi ký kết khế ước mà thôi. Đương nhiên, còn có lời hứa hẹn của Tần phu nhân.
Sau khi làm xong hết thảy. Phàn Chính cười ha hả nói: - Lý sư phó, về việc mua Chân Điếm, chỉ sợ còn phải chờ thêm một thời gian.
Lý Kỳ phất tay: - Không sao, giờ tại hạ còn đang bận rộn với yến tiệc tròn tuổi. Cứ để cho Thái viên ngoại kiêu ngạo thêm mấy ngày. Đợi yến tiệc tròn tuổi kết thúc, cũng là lúc y chịu đủ.
- Lời này của Lý sư phó có phải hơi khinh địch không? Phàn Thiếu Bạch hỏi.
Lý Kỳ cười đáp: - Khinh địch hay không, đến lúc đó Phan công tử sẽ biết. Mấy người lại hàn huyên một lúc, ba người Lý Kỳ mới cáo từ rời đi.
← Hồi 0164 | Hồi 0166 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác