Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0164

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0164: Cứu tinh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Lời này tuy bình bình đạm đạm, nhưng Lý Kỳ nghe mà mãnh kinh. Phàn Chính? Không phải là ông già của Phàn Thiếu Bạch đó sao? Cũng là đại lão bản của Phàn Lâu. Trong lòng kinh nghi bất định, thầm nghĩ, chẳng lẽ lão gia hỏa này thất nhi tử thất bại, liền đích thân ra mặt? Muốn ta chi ra cổ phần của quán bar?

Phàn Chính nhìn Lý Kỳ, đột nhiện nói:

- Xin Lý sư phó yên tâm, hôm nay lão hủ tới đây, không phải là vì việc của quán bar.

Má, sao lão ta biết mình đang nghĩ gì nhỉ?

Lý Kỳ kinh ngạc nhìn ông ta, cười ha hả nói:

- Nguyên lai là Phàn đại ca, kính đã lâu, kính đã lâu.

- Phàn đại ca?

Phàn Chính sững sờ, cười khổ nói:

- Tiểu nhi làm việc lỗ mãng, đã đắc tội Lý sư phó. Lão hủ thay tiểu nhi, hướng cậu xin lỗi. Chỉ là Lý sư phó muốn xưng huynh gọi đệ với lão hủ, tuổi của cậu vẫn còn nhỏ chút.

Đúng là cao thủ!

Lý Kỳ bị vạch trần, ngượng ngùng nói:

- Không dám, không dám, chỉ là tại hạ thấy Phàn...Phàn lão gia tử quắc thước, tinh khí mười phần, mới không tự chủ gọi một tiếng Phàn đại ca. Mong Phàn lão gia tử chớ trách móc.

Phàn Chính mỉm cười:

- Không sao, ta tới gặp cậu, là đã có phòng bị sẵn rồi.

- Phòng bị cái gì?

Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi.

Phàn Chính cười ha hả:

- Phòng bị tất cả.

Mịa, nói như vậy khác gì chưa nói?

Lý Kỳ khinh khỉnh nhìn ông ta một cái:

- Vậy không biết Phàn lão gia tử tìm tại hạ có việc gì?

Phu nhân nghiêm mặt nói:

- Lần này ta tới đây, là muốn thương lượng việc hợp tác với Lý sư phó.

- Thương lượng hợp tác?

Lý Kỳ cười nói:

- Vậy Phàn lão gia tử phải đi tìm phu nhân nhà ta mới đúng.

- Như nhau mà thôi.

Phàn Chính gật đầu.

Lão gia hỏa này đúng là đã chuẩn bị sẵn.

Lý Kỳ hoài nghi nhìn ông ta một cái. Nhưng ngoại trừ khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt vẩn đục, không nhìn ra cái gì khác. Hắn sinh lòng cảnh giác, nói:

- Nếu như Phàn lão gia tử muốn hỏi ý kiến của tại hạ, thì vẫn là câu kia, Túy Tiên Cư của chúng tôi sẽ không chia dù chỉ một thành cổ phần cho người khác. Cho dù có thương lượng thế nào cũng chỉ có một kết quả đó.

- Điều này lão hủ minh bạch.

Phàn Chính hít một hơi, lại nói:

- Thực ra hôm đó lão hủ đã muốn tới nói chuyện với Lý sư phó. Nhưng bởi vì đúng lúc đó, bệnh lão hủ lại tái phát, mới bảo tiểu nhi đi thay. Ai mà ngờ tới, nghiệt tử kia lại tự cho mình là thông minh...

Nói tới đây, ông ta thở dài một tiếng.

Lý Kỳ sững sờ, lập tức phản ứng tới, mỉm cười:

- Nhưng Phàn lão gia tử lại không ngờ, lệnh công tử cho rằng Túy Tiên Cư đang trong thời kỳ nguy nan, nên muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, giúp Phàn Lâu của các ngươi tranh thủ càng nhiều lợi ích. Không biết tại hạ nói đúng hay sai?

Phàn Chính gật đầu, nói:

- Tiểu nhi ngu dốt, đã khiến Lý sư phó chê cười rồi.

Lý Kỳ lắc đầu:

- Không dám. Lệnh công tử làm vậy, thực ra cũng không có gì đáng trách. Mọi người lập trường bất đồng. Nếu đổi là tại hạ, khéo tại hạ cũng làm như vậy.

- Lý sư phó chắc chắn không làm như vậy.

Phàn Chính lắc đầu.

Có ghê gớm vậy không? Lý Kỳ nhướn mày, hỏi:

- Vì sao Phàn lão gia tử lại chắc chắn như thế?

Phàn Chính cười ha hả:

- Bởi vì Lý sư phó là người hiểu chuyện. Sao có thể nhìn không ra tình thế hiện tại. Nếu làm như vậy, không khác gì tự đào hố chôn mình. Thông minh như Lý sư phó, há có thể làm việc ngu ngốc đó.

Đồ mồ hôi! Chẳng lẽ người này có thuật đọc tâm? Vì sao mình nghĩ gì, ông ta đều biết? Mà lão già này cũng rất biết vuốt mông ngựa, đúng là không đơn giản.

Lý Kỳ cười ha hả đáp:

- Phàn lão gia tử quá đề cao tại hạ rồi.

Phàn Chính lắc đầu:

- Thái viên ngoại là hạng người khôn khéo, vậy mà liên tục thất bại trong tay của Lý sư phó. Lý sư phó trạc tuổi tiểu nhi, nhưng bàn về khả năng buôn bán, tiểu nhi vẫn kém xa.

- Phàn lão gia tử đã nói ngược rồi. Hiện tại Túy Tiên Cư của chúng tôi đang bị Thái viên ngoại đánh cho không có lực hoàn thủ.

Lý Kỳ không còn cười cợt nữa. Trong lòng đang suy nghĩ, mục đích chính mà Phàn Chính tới tìm mình là gì?

Phàn Chính lắc đầu cười:

- Lý sư phó quá khiêm nhường. HIện tại sinh ý của Túy Tiên Cư còn hơn Phỉ Thúy Hiên nhiều. Chỉ riêng câu chuyện Tam Quốc Diễn Nghĩa của Lý sư phó thôi, cũng thể só với gia tài bạc triệu của Thái viên ngoại. Hiện tại Phỉ Thúy Hiên bán được bao nhiêu thịt, thì phải đền bù bấy nhiêu. Tính toán kiểu gì thì lần giao phong này, Lý sư phó cũng thắng.

Lý Kỳ hít một hơi, nói:

- Sao có thể chứ? Mấy ngày nữa nếu tiểu điếm không có thịt để bán, thì dùng chiêu gì cũng vô dụng.

- Đây cũng chính là mục đích mà hôm nay lão hủ tới đây.

Phàn Chính thản nhiên nói.

Lý Kỳ nhướn mày:

- Lẽ nào Phàn lão gia tử tình nguyện bán thịt cho chúng tôi?

Phàn Chính chợt ho khan vài tiếng, thở hổn hển nói:

- Không...Không chỉ như vậy.

- Có ý gì?

Lý Kỳ kinh ngạc.

Nữ tỳ vuốt lưng Phàn Chính một lúc, ông ta mới đỡ hơn, trả lời:

- Lão hủ sẽ cung cấp tất cả những thứ mà Túy Tiên Cư cần.

Trong lòng Lý Kỳ chấn động, cau mày:

- Tất cả những thứ Túy Tiên Cư cần?

Phàn Chính hỏi:

- Cậu có biết vì sao Thái viên ngoại có thể liên hợp với hơi hai mươi quán ăn chung tay đối phó với Túy Tiên Cư không?

- Bởi vì bọn họ lo sợ Túy Tiên Cư sẽ cướp hết khách hàng của bọn họ. Hơn nữa, lần trước ở yến tiệc gạch cua, tại hạ có nói trước mặt Thái thái sư, những món mà đầu bếp bọn họ làm có hại cho sức khỏe của Thái thái sư. Bọn họ ngoài miệng tuy không nói, nhưng nhất định ghi hận trong lòng. Chắc Phàn Lâu của các ngài cũng vậy.

Lý Kỳ thăm dò.

- Thắng bại là chuyện thường binh gia. Thắng chính là thắng, thua chính là thua. Lão hủ thua khâm phục khẩu phục.

Nói tới đây, Phàn Chính dừng một chút để lấy hơi:

- Túy Tiên Cư của các cậu mới khai trương không lâu, ngay cả Chân Điếm bán rượu hộ cũng không có. Vậy mà bọn họ còn giở lắm chiêu như vậy. Đợi cho Thái viên ngoại đả bại Túy Tiên Cư các cậu, bọn họ có bỏ qua cho Phàn Lâu không? Những quán ăn kia đã sớm nhìn tiểu điếm chằm chằm. Đến lúc đó chỉ sợ Thái viên ngoại hơi hô hào cái, bọn họ liền hưởng ứng, cùng Thái viên ngoại chống đối Phàn Lâu. Nói tóm lại, hiện tại ở cái thành Biện Kinh này, Phàn Lâu và Túy Tiên Cư đang ngồi chung con thuyền.

Một hơi nói hết, ông ta lại không ngừng ho khan.

Lý Kỳ thấy lời này của Phàn Chính có chút võ đoán, cười nói:

- Phàn lão gia tử hình như đã đánh giá cao bọn họ rồi. Với thực lực của Phàn Lâu, dù cho Thái viên ngoại muốn động thủ, chỉ sợ cũng phải nghĩ kỹ. Chứ đừng nói tới các quán ăn khác.

Phàn Chính lắc đầu:

- Nếu như ta còn khỏe mạnh, tự nhiên không sợ bọn họ. Tiếc rằng thời gian của ta không còn nhiểu. Mà Thiếu Bạch trẻ người non dạ, cần tôi luyện nhiều hơn.

Lời này sao giống như lời dặn trước lúc lâm chung vậy?

Lý Kỳ càng nghe càng mơ hồ.

*****

Phàn Chính lại nói:

- Không dối gì Lý sư phó, thực ra lúc ấy ta sợ nhất là Lý sư phó hợp tác với Thái viên ngoại. Nếu là như vậy, thật không phải tin tức tốt lành gì với Phàn Lâu. Dùng thực lực của các ngươi, dù cho ta có khỏe mạnh, chỉ sợ tâm không đủ, lực cũng không đủ, càng đừng đề cập tới tiểu nhi.

- Làm sao ông biết Thái viên ngoại tới tìm ta?

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi.

Phàn Chính cười nhạt:

- Có tường nào mà gió không lọt?

Thì ra lão già này đã đề phòng chuyện đó. Sao ta không phát giác ra nhỉ.

Lý Kỳ nhíu mày:

- Ông thấy Phỉ Thúy Hiên quay đầu đối phó với Túy Tiên Cư, liền biết tại hạ và Thái viên ngoại không cùng chung tiếng nói, cho nên mới tới tìm tại hạ thương lương việc hợp tác?

- Không sai.

Phàn Chính gật đầu:

- Chỉ là có điều lão hủ không hiểu. Vì sao cậu lại không đáp ứng y. Ta biết Thái viên ngoại mặc dù là người bất chấp thủ đoạn, nhưng lại rất coi trọng nhân tài. Chắc hẳn lúc ấy y cho cậu rất nhiều điều kiện hấp dẫn phải không?

Ông nhất định không tưởng tượng nổi, y thậm chí còn tình nguyện cho ta cả Phỉ Thúy Hiên.

Lý Kỳ gật đầu:

- Đúng vậy. Chỉ tiếc là quan điểm của tại hạ và y khác nhau. Y muốn độc chiếm cả ngành ăn uống của kinh thành. Mà tại hạ chỉ thích nhàn rỗi. Cho nên mới không hợp tác cùng y. Cũng không phức tạp như Phàn lão gia tử nghĩ.

- Không ngờ lý do lại là như vậy.

Phàn Chính mỉm cười, nói:

- Lão hủ đã biết dã tâm của Thái viên ngoại từ trước. Tuy nhiên, dựa vào ngu kiến của lão hủ, cho dù y có thu thập tất cả chúng ta, y cũng không đạt được mục tiêu đó.

- A?

Lý Kỳ nhíu lông mày, hỏi:

- Ý của Phàn lão gia tử là triều đình?

Phàn Chính gật đầu:

- Muối, trà, rượu đều bị triều đình khống chế. Mà quán ăn lại là trọng điểm thu thuế. Hiện tại triều đình còn đang muốn làm sao tăng thêm thuế rượu. Giả thiết Thái viên ngoại độc chiếm cả ngành ăn uống của kinh thành, thì y cũng phải có khả năng đàm phán với triều đình. Đến lúc đó giá rượu không còn phụ thuộc vào triều đinh rồi. Cậu cho rằng triều đình sẽ muốn thấy cảnh như vậy sao?

Xem ra gừng càng già càng cay.

Lý Kỳ gật đầu:

- Phàn lão gia tử nói rất đúng. Vậy ngài tính toán giúp tại hạ như thế nào?

Phàn Chính cúi đầu xuống, không đáp hỏi ngược lại:

- Vậy cậu có tính toán gì không?

Chơi trò này với mình?

Lý Kỳ cười ha hả:

- Tại hạ cũng tính toán rất nhiều đấy chứ, nhưng nói trắng ra, là tại hạ không có đủ thực lực. Đều chỉ là những lý luận suông mà thôi.

- Lão hủ đã nói qua, sẽ không tiếc bất cứ giá nào giúp cậu. Chỉ cần biện pháp của cậu có tác dụng. Cậu cần gì cứ nói một câu là được.

Phàn Chính lắc đầu nói.

Không tiếc bất cứ giá nào?

Lý Kỳ rất hoài nghi lời này, cười nói:

- Vậy thì tại hạ nói thẳng.

Phàn Chính gật đầu:

- Cậu cứ nói thẳng đi.

- Thịt, bạc.

Lý Kỳ đáp rất ngắn gọn.

Ai ngờ Phàn Chính còn thản nhiên hơn cả cậu ta:

- Cậu cần bao nhiêu?

Lý Kỳ sững sờ:

- Rất nhiều, còn cần bao nhiêu, trước mắt tại hạ cũng không thể cho ngài một con số cụ thể.

- Biết thế là được rồi.

Phàn Chính gật đầu, cười nói:

- Tuy nhiên, cậu phải nói cho ta biết cậu tính toán thế nào. Dù lão hủ mắt đã mờ, nhưng Phàn Lâu là tài sản của tổ tiên Phàn gia lưu lại, Phàn Chính ta sẽ không vì nhân tình mà tặng nó.

Lý Kỳ suy tư một hồi, híp mắt đáp:

- Dù đám người Thái viên ngoại lũng đoạn thịt dê và thịt heo, khiến Túy Tiên Cư không có thịt để bán. Nhưng y đồng thời tự đào một cái hố to ở phía sau lưng mình. Nói theo cách khác, hiện tại bọn họ không thể lùi được nữa. Cho nên chúng ta chỉ cần khiến cho bọn họ không bán được thịt, vậy thì chúng ta nắm chắc phần thắng trong tay.

- Cậu nói có lý.

Phàn Chính khẽ cau mày:

- Chẳng lẽ cậu cũng muốn giảm giá thịt để cạnh tranh với y.

Lý Kỳ lắc đầu, cười khổ nói:

- Phàn lão gia tử, dù Phàn Lâu của ngài là đệ nhất tửu lâu của Đại Tống, nhưng đối phương là hơn hai mươi quán ăn lớn liên hợp lại. Luận về tài lực, cho dù hai nhà chúng ta cộng lại, cũng không bằng một nửa bọn họ.

Phàn Chính nghi ngờ hỏi:

- Đã như vậy, cậu định làm thế nào?

- Rất đơn giản, thu mua Chân Điếm.

Khóe miệng Lý Kỳ giương lên, đáp.

Phàn Chính trầm mặc một lúc, mới lên tiếng:

- Cậu nói tiếp đi.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, đáp:

- Đám người Thái viên ngoại dựa vào đâu để nắm chắc hàng ngày bán được một lượng thịt lớn như vậy? Còn không phải dựa vào giá tiền thấp. Tuy nhiên, chút tiền ấy, đối với những thực khách thường xuyên tới quán ăn ăn cơm, căn bản không tạo nên tác dụng quá lớn. Mặc cho ngươi hạ giá, hàng ngày bọn họ ăn bao nhiêu thì vẫn là bấy nhiêu. Cho nên, đối tượng chính chịu sự hấp dẫn của giá thịt thấp, là những thực khách không khá giả gì. Bình thường rất ít tới quán ăn ăn cơm, chỉ có thể đi tới các Chân Điếm ăn. Bộ phận khách hàng này bình thường không nỡ bỏ tiền mua thịt hoặc là chỉ mua ít. Bọn họ nhìn thấy giá thịt giảm xuống thấp như vậy, còn không tranh nhau cướp mua. Mà Thái viên ngoại chính là lợi dụng tâm lý này của bọn họ. Cho nên chúng ta chỉ cần tập trung vào đây. Như vậy thịt của y rất khó bán ra. Mà bán không được, thì bọn họ sẽ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Phàn Chính nghe xong, hơi gật đầu, lại lắc đầu:

- Trong thành có ngàn vạn Chân Điếm, cậu muốn mua toàn bộ, căn bản là không có khả năng. Nếu cậu muốn một bộ phận, thì phải mua nhiều. Chúng ta không có nhiều bạc như vậy. Mà nếu mua ít, thì chẳng tạo được tác dụng lớn gì. Ta cảm thấy chủ ý này không hay lắm.

Không thể tưởng được lão già này còn rất minh mẫn.

Lý Kỳ không dám lừa dối lão già này, cười nói:

- Phàn lão gia tử nói rất đúng. Nhưng chúng ta cũng không cần phải mua quá nhiều, một phần nhỏ là đủ.

- A?

Phàn Chính vội hỏi:

- Ý của cậu là?

Lý Kỳ thản nhiên đáp:

- Chia rẽ rồi tiêu diệt.

Phàn Chính trầm mặc một lúc, mới nói:

- Không phải cậu định tạo một lỗ hổng, mua các Chân Điếm ở xung quanh, đả bại một quán ăn trong đó? Khiến cho bọn họ cảm thấy khủng hoảng, quan hệ rạn rứt rồi dần tan rã?

- Không sai.

Lý Kỳ gật đầu:

- Hiện tại cho dù giá thịt ở các quán ăn đều giống nhau. Nhưng ngoại trừ Phỉ Thúy Hiên và Phan Lâu, các quán ăn còn lại đều tăng giá thức ăn lên. Điều này chứng tỏ mối quan hệ của bọn ho không phải là bền vững. Phỉ Thúy Hiên và Phan Lâu có thể chịu được tổn thất. Mà các quán ăn khác thì không được.

- Chúng ta có thể lợi dụng điểm này, tập trung hỏa lực công kích một quán ăn. Nếu quán ăn này không bán được thịt, thì quán ăn này tất nhiên sẽ nghĩ mọi biện pháp để san bớt số thịt đang có. Tuy nhiên, hiện tại các quán ăn còn lại chỉ thừa chứ không thiếu thịt. Hơn nữa bán thịt không được lời lãi gì, còn phải bồi tiền. Đến lúc đó các quán ăn còn lại sẽ đùn đẩy nhau không nhận số thịt kia.

Phàn Chính lắc đầu:

- Nhưng với tính cách của Thái viên ngoại, y nhất định sẽ tìm cách khiến các quán ăn kia gánh vác số thịt đó. Huống hồ nếu chia đều cho hai mươi quán ăn, cũng không đáng là bao.

Lý Kỳ cười nói:

- Bọn họ có thể chia đều số thịt của một quán ăn, nhưng nếu như là hai nhà, ba nhà, thậm chí bốn nhà thì sao? Cứ gánh đỡ cho một nhà, gánh nặng trên vai lại càng nặng. Kết quả, không cần tại hạ phải nhiều lời đi.

- Cho dù làm theo như lời cậu nói, chúng ta vẫn phải tốn rất nhiều bạc để mua Chân Điếm.

Phàn Chính cau mày nói.

*****

- Không cần.

Lý Kỳ mỉm cười, đáp:

- Vừa vặn gần đây tại hạ mới nghĩ ra một hình thức kinh doanh mới. Hình thức này chính là để chuẩn bị đối phó với đám người Thái viên ngoại.

- À? Hình thức kinh doanh mới?

Phàn Chính kinh ngạc:

- Nhanh nói nghe chút.

- Chính là đại lý.

Khóe miệng Lý Kỳ nhếch lên.

- Đại lý?

Phàn Chính buôn bán đã vài chục năm rồi, có danh từ kỳ lạ nào chưa nghe qua, có kiểu buôn bán nào chưa nhìn thấy. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông ta nghe thấy hai từ 'Đại lý'. Suy nghĩ một lúc, vẫn đoán không ra ảo diệu bên trong:

- Lý sư phó, đại lý mà cậu nói là có ý gì?

- Đại lý có nghĩa là chúng ta sẽ gom những kiểu buôn bán nhỏ và phân tán vào chung một nơi theo từng loại mặt hàng. Rồi thống nhất quản lý, thống nhất phương châm buôn bán. Nó có thể chia làm hai loại, một loại là trực doanh, một loại là liên minh. Trước tiên chúng ta lựa chọn trực doanh, tạo danh khí trước. Sau đó lại khuếch trương thành liên minh, hấp dẫn những Chân Điếm khác.

Tiếp theo, Lý Kỳ lai lưu loát nói một tràng về khái niệm đại lý.

Phàn Chính càng nghe càng nhập thần, trong lòng cũng cả kinh. Đợi Lý Kỳ nói hết, ông ta còn dư vị thật lâu, mới sợ hãi than:

- Lý sư phó, cái đại lý này...là do cậu nghĩ ra à?

- Đương nhiên.

Lý Kỳ mày dạn mặt dày gật đầu thừa nhận. Trong lòng hắn rất rõ ràng, năng lực của mình, chính là thẻ đánh bài tốt nhất để đàm phán với Phàn Chính.

Bởi vì lúc trước Lý Kỳ cũng đã phá vỡ rất nhiều hình thức kinh doanh truyền thống, cho nên Phàn Chính cũng không hoài nghi thêm, lắc đầu thở dài:

- May mà lúc trước cậu không lựa chọn hợp tác với Thái viên ngoại. Bằng không Phàn Lâu có lẽ có khả năng bị các cậu đả bại.

- Ở đâu, ở đâu, riêng việc bán rượu mỗi ngày của quý điếm cũng đủ cho chúng tôi đau đầu rồi.

Lý Kỳ cười ha hả nói. Trong lòng lại nghĩ, không phải là có khả năng, mà nhất định sẽ bị bại. Chỉ bằng cái tay Phàn Thiếu Bạch kia, một mình Thái lão hồ ly cũng đủ hạ gục y rồi.

Phàn Chính có thâm ý khác nhìn Lý Kỳ, cười khổ lắc đầu, sau đó nghiêm mặt nói:

- Đại lý là một chủ ý không sai. Nhưng cậu tính toán lợi dụng nó thế nào? Làm sao có thể hấp dẫn người khác gia nhập liên minh?

- Rất đơn giản, bạc. Đây là mấu chốt của đại lý. Chỉ cần sinh ý của chúng ta tốt, đến lúc đó, những người kia tự nhiên sẽ tới gia nhập liên minh. Căn bản không cần chúng ta phải mời.

Lý Kỳ tự tin nói.

- Vậy cậu tính toán bán cái gì?

Lý Kỳ lắc đầu:

- Cụ thể bán cái gì, tại hạ vẫn chưa nghĩ ra.

- Cái gì? Cậu còn chưa nghĩ ra?

Phàn Chính buồn bực nói. Còn chưa nghĩ ra bán cái gì, vậy thì đại lý kia mở sao được.

Lý Kỳ cười hắc hắc:

- Phàn lão gia tử hiểu lầm ý của tại hạ rồi. Không phải Lý Kỳ khoác lác, trong lòng tại hạ đã có ít nhất mười loại đồ ăn thích hợp để bán trong đại lý. Chỉ là tại hạ đang suy nghĩ xem thứ nào thích hợp nhất.

Phàn Chính sững sờ, hơn mười loại đồ ăn? Đầu bếp Trương Xuân Nhi của bọn họ, muốn làm ra một món ăn mới, không mất một thời gian suy nghĩ thì không làm được. Mà Lý Kỳ vừa mở miệng, đã nói hơn chục, quả thực khiến cho ông ta phản ứng không kịp. Ngây người nửa ngày, mới nói:

- Vậy thì cậu cứ chậm rãi mà nghĩ, chúng ta cũng không vội. Nhưng là cậu tính toán bắt tay từ đâu?

- Điều này...

Lý Kỳ hơi trầm ngâm:

- Có câu, bắt giặc phải bắt vua trước.

- Phỉ Thúy Hiên?

Phàn Chính cười hỏi.

Lý Kỳ gật đầu:

- Chẳng lẽ có gì không ổn?

Phàn Chính lắc đầu nói:

- Cậu có điều không biết. Tất cả Chân Điếm trên đường cái Biện Hà đều thuộc dòng chính của Thái viên ngoại. Có rất nhiều Chân Điếm đã bị y mua. Cậu muốn mua lại từ trong tay của y, là điều quá khó khăn. Khả năng có thể đả thảo kinh xà.

Lý Kỳ nhíu mày, nhìn Phàn Chính, hỏi:

- Vậy không biết Phàn lão gia tử có cao kiến gì không?

Phàn Chính nghĩ một lát:

- Những quán ăn lớn như Phỉ Thúy Hiên, Phan Lâu, Dương Lâu, Chân Điếm xung quanh bọn họ đều là khách hàng quen. Chúng ta không ra tay với đám đó. Ta thấy nên chọn Sư Tử Lâu đi. Không phải cậu tính toán mở quán bar ở đó sao? Vừa vặn ta giúp cậu mở một lỗ hổng ở đó. Mặt khác, ta muốn thay đổi phương thức hợp tác giữa chúng ta.

Lý Kỳ sững sờ, hỏi:

- Không biết Phàn lão gia tử muốn hợp tác thế nào?

- Ta chi bạc, việc mua Chân Điếm, giao hết cho Phàn Lâu. Chờ ta mua xong, ta lại dùng phương thức liên minh gia nhập liên minh của Túy Tiên Cư các cậu. Ngoài ra, Túy Tiên Cư và Phàn Lâu cũng phải lập một khế ước. Chỉ cần Phàn Lâu còn tồn tại, Túy Tiên Cư của các cậu sẽ không được phép mở ở đông thành. Trái lại, Phàn Lâu cũng không dược mở ở nam thành. Mặt khác, quán bar mà cậu đang chuẩn bị mở ở tây thành, Phàn Lâu cũng muốn một thành cổ phần. Số cổ phần này chúng ta sẽ mua của Hồng công tử và Cao nha nội. Mà các cậu thì vẫn chiếm bốn thành. Đương nhiên, lão hủ chỉ cần một thành đó thôi. Còn mọi việc đều do Túy Tiên Cư của các cậu làm chủ. Chúng ta nhất định sẽ không nhúng ta vào...Khụ, khụ..

Phàn Chính nói tới đây, chợt lên cơn ho kịch liệt, vừa ho vừa nói:

- Cậu...Cậu thấy thế nào?

"Liệu lão hàng này có phải đang giả vờ bị bệnh? Suy nghĩ còn chu đáo hơn cả mình. Nhanh như vậy đã biết lợi dụng đại lý liên minh rồi"

Lý Kỳ âm thầm tự định giá. Hắn biết Phàn Chính đề nghị như vậy, chính là muốn đề phòng mình. Sợ tới lúc ông ta chết, Túy Tiên Cư sẽ công kích Phàn Lâu. Ông ta muốn dùng phương thức hợp tác liên minh và một thành cổ phần của quán bar, để gắn kết Túy Tiên Cư và Phàn Lâu lại. Đồng thời còn lợi dụng điều đó để khuếch trương địa bàn của mình. Thật có thể nói là dụng tâm lương khổ.

May mà Lý Kỳ không có dã tâm như Thái Mẫn Đức. Cũng không muốn làm kẻ địch với Phàn Lâu. Đương nhiên, trong điều kiện Phàn Lâu cũng không làm gì gây hại cho hắn. Việc hợp tác này, đối với Túy Tiên Cư hiện tại mà nói, đúng là việc tốt. Bởi vì quyền chủ động thủy chung đều nằm trong tay hắn. Lý Kỳ suy tư một lúc, mới gật đầu nói:

- Không có vấn đề, tại hạ đáp ứng Phàn lão gia tử.

Phàn Chính phất tay:

- Chỉ mỗi cậu đáp ứng thôi còn chưa đủ. Ta muốn chính miệng phu nhân nhà cậu hứa hẹn, rồi đích thân ghi phần khế ước dó.

- Vì sao?

Lý Kỳ không hiểu, hỏi.

Phàn Chính trì hoãn, đáp:

- Thứ cho lão hủ nói những lời đắc tội cậu. Cho dù tới bây giờ lão hủ vẫn không tin cậu. Ta từng nghe qua một số việc giữa cậu và Thái viên ngoại. Lời cậu nói, không thể tin hoàn toàn. Người nào tin là người đó không may mắn. Mà ngay cả lời hứa hẹn, hay khế ước, ở trước mặt cậu, đều giống như chó má. Căn bản không thể cho là thật. Tuy nhiên, lão hủ lại rất tin tưởng cách làm người của phu nhân nhà cậu.

"Mịa, đây không phải là những lời đắc tội, mà rõ ràng là mắng chửi người. Thỉnh thoảng lão tử mới nói dối một, hai câu. Mà cho dù đúng là như vậy, lão cũng không cần nói thẳng như vậy chứ. Thật tổn thương lòng tự tôn mà."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<