Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1649

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1649: Túi gấm thứ ba
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Bột Hải này tuy rằng không lớn, nhưng đối với kỹ thuật điều tra hải vực hiện nay mà nói, muốn điều tra ra trong thời gian ngắn, đó cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Tuy rằng hiện giờ vẫn chưa có hải quyền gì để nói, nhưng ngươi cũng không thể chạy đến bờ biển người khác mở chiến trường, Kim Quốc chắc chắn sẽ không đồng ý.

Phải biết rằng Kim Quốc đã sắp đặt trạm canh gác ở các đảo phụ cận ven bờ, đây là do Hoàn Nhan Tông Vọng nói ra trước, mục đích chính là để phòng ngừa quân Tống đánh lén trên biển, dù sao Thủy sư của quân Tống vô cùng cường đại, bọn họ căn bản là đánh không thắng, cho nên, nhất định phải đề phòng quân Tống một chiêu này.

Đối với cái này, Lý Kỳ cũng chỉ là làm hết sức, hắn chủ yếu vẫn là muốn cứu người về, về phần những hàng hóa kia, không cần phải nói, sớm đã bị quân Kim phân chia sạch sẽ rồi.

Sau khi trao đổi việc này xong, Lý Kỳ lại hỏi: - Đúng rồi, tình hình của Nhật Bản như thế nào?

Phí Dương đột nhiên giống như nhớ ra điều gì, a một tiếng, lại nói: - Xu Mật Sứ xin chờ một chút. Nói xong y lấy từ trong ngực ra một phong thư phong, đưa tới, nói: - Xu Mật Sứ, đây là chiến báo Nhật Bản mới nhất, vốn dĩ tiểu nhân định cho người đưa tới cho Xu Mật Sứ, nhưng nghe nói Xu Mật Sứ sắp đến Lai Châu rồi, vì thế không cho người đưa đi. Mời Xu Mật Sứ xem qua.

Lý Kỳ nhận lấy vừa xem, đột nhiên cười một tiếng, nói: - Cuối cùng cũng có một tin tức tốt.

Phí Dương vẻ mặt cười xấu xa nói: - Xu Mật Sứ, Ngưu tướng quân một trận đã tiêu diệt tất cả chủ lực của quân Nhật, phủ Kinh Đô này đã là vật trong bàn tay, nói không chừng chúng ta hiện tại đã đánh hạ phủ Kinh Đô của Nhật Bản rồi.

- Chỉ mong vậy.

Lý Kỳ cười nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn ra xa phía đông, lẩm bẩm nói: - Kỳ thật khó khăn giờ mới bắt đầu a!

Nhật Bản.

Phá phủ Kinh Đô.

Sau khi tiêu diệt bộ đội chủ lực của Đằng Nguyên Thụ Điền, Ngưu Cao cũng không nóng lòng tiến công, mà chỉnh đốn sơ lược. Thứ nhất, mùa hè tới rồi, thời tiết nóng nực khiến quân Tống cũng hết sức khó chịu, thứ hai, đúng lúc Bình thị xưng hoàng, có nhiều thứ phải quy hoạch lại.

Nhưng Ngưu Cao cũng không nhàn rỗi, y phân ra một lộ bộ đội, ngăn chặn kẻ thù ở phía nam, rồi cho bộ đội của Bình thị vượt qua hồ Tỳ Bà, tiến công Tam Trọng huyện. Đây chủ yếu là để phòng ngừa cứu viện của địa khu Quan Đông.

Viện quân không đến, chủ lực phủ Kinh Đô mất hết, trong thành lòng người bàng hoàng, Điểu Vũ Pháp Hoàng đã chuẩn bị chạy trốn, nhưng quân Tống không cho bọn họ cơ hội, rất nhanh đã binh lâm thành hạ, bao vây phủ Kinh Đô rồi, đã bị người vây trăm năm, cuối cùng vây người khác một lần, thực sự không dễ nha. Nhìn thấy tình cảnh này, Ngưu Cao thật sự rất muốn khóc rống lên một phen.

Quân Tống này đến dưới thành, như vậy thì tất cả không thể cứu vãn rồi.

Bởi vì tường thành của Nhật Bản làm sao có thể so sánh với thành trì của Trung Nguyên. Đây vừa nhìn đã thấp hơn một nửa rồi, điểm càng thêm muốn chết chính là, quân Tống này có lượng lớn hỏa khí, đặc biệt là một lương tâm pháo kia, một lượt oanh tạc, binh lính trên tường thành đã chết bảy bảy tám tám rồi, lập tức đại quân sẽ đồng loạt xông lên.

Đường đường phủ Kinh Đô, không đến ba ngày, đã bị quân Tống công phá.

Điểu Vũ Pháp Hoàng, Sùng Đức Thiên Hoàng, và cả tộc nhân Đằng Nguyên thị gì đó, toàn bộ đã trở thành tù nhân.

Từ khi Nhật Bản có Thiên hoàng tới nay, Thiên hoàng này nhiều nhất chỉ trở thành con rối của quý tộc, nhưng vẫn là lần đầu trở thành tù nhân.

- Nơi chật hẹp nhỏ bé, cũng dám ngông tự xưng là Thiên hoàng, đúng là thiên hạ to lớn, có đủ những cái lạ, thực sự làm ta xấu hổ nha!

Triệu Tinh Yến một thân một mình đứng ở cái gọi là hậu hoa viên trong hoàng cung Nhật Bản, đưa mắt nhìn một lượt, thu hết vào mắt, không khỏi cảm thấy buồn cười, ngự hoa viên này có thể chỉ lớn bằng một nửa hoa viên của phủ đệ Xu Mật Sứ, cũng không phải nói Lý sư phó xa xỉ đến cỡ nào, mấu chốt là hoa viên kia là Vương Phủ kiến tạo, quy mô của nó không nghĩ cũng có thể biết, Lý sư phó thì không hào phóng như vậy.

- A? Quân sư, cô ở đây à!

Ngưu Cao đột nhiên bước nhanh đến.

Triệu Tinh Yến nói: - Có chuyện gì không?

Ngưu Cao nói: - Ồ, ta đây có chút việc tìm Bình Võ Lang, nhưng tên đó sống chết không thấy người, không biết chạy đi đâu.

Triệu Tinh Yến cười khổ nói:

- Người ta dầu gì cũng là Thiên hoàng, ngươi chú ý tìm từ một chút.

Ngưu Cao đĩnh đạc nói: - Gã thì là Thiên hoàng cái gì, nếu không có chúng ta, Bình thị bọn họ đã sớm nhảy xuống biển rồi.

Triệu Tinh Yến bất đắc dĩ lắc đầu, lại nói: - Ngươi đến tẩm cung của Điểu Vũ xem thử đi.

- Tẩm cung của Điểu Vũ?

Ngưu Cao sửng sốt, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: - Người này đúng là đáng hận, vừa vào thành đã chạy đến tẩm cung của người khác, thật đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn.

Triệu Tinh Yến hiếu kỳ nói: - Lời này là ý gì?

Ngưu Cao nói: - Ta tìm gã cũng chính là vì việc này, mẹ kiếp, bọn tay chân của gã ở trong thành ức hiếp phụ nữ, cũng không có ai quản, nào biết được bản thân gã... ôi, lão tử thật muốn một đao làm thịt gã. Nói tới đây, y thở dài một tiếng: - Theo đạo lý việc này nên là chúng ta làm mới phải a.

Triệu Tinh Yến hiện ra ba đường kẻ đen trên trán, nói: - Mặc bọn họ đi đi, như vậy đối với chúng ta càng thêm có lợi, nhưng tướng quân nhất định phải quản tốt người của chúng ta, không được đi quấy rối dân chúng, để tránh kích khởi sự phẫn nộ của dân chúng, nếu không xử lý theo Quân pháp.

Nàng dừng lại, lại nói: - Nhưng mà chúng ta cũng nên ngăn cản một chút, Bình Võ Lang làm thế nào, chúng ta không xen vào, nhưng là bọn họ nhất định phải ngăn cản những võ sĩ kia của gã, hơn nữa nhất định phải để dân chúng Nhật Bản tận mắt thấy, ngươi đi theo Xu Mật Sứ lâu như vậy, chắc chút việc nhỏ này biết phải làm thế nào chứ.

Ngưu Cao cười ha hả nói: - Chuyện này ta đây biết. Vậy được, ta đi tìm tên dâm côn kia trước đã.

Dâm côn? Tố chất a! Triệu Tinh Yến cũng không có tâm tình trả lời, khẽ ừ một tiếng.

Ngưu Cao chân trước mới vừa đi, một thiếu nữ bảo tiêu đi đến, nói: - Quân sư, Nam Tri sự đến.

Nam Bác Vạn vốn không có chức quan, trước kia ở Đại Tống, người phía dưới đều gọi y là Đầu Đầu, nhưng hiện tại Nam Bác Vạn quản lý chính vụ của châu Tống Nhân, nhất định phải cho y một chức quan, nếu không, người khác không tiện xưng hô với y, vì thế Triệu Tinh Yến cho y làm Tri sự.

Vừa nghe Nam Bác Vạn đến, Triệu Tinh Yến đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: - Mau mau cho y vào.

- Vâng.

Qua một lát, Nam Bác Vạn đã vác cái bụng không thể tròn vo hơn nữa đi đến: - Tiểu nhân Nam Bác Vạn bái kiến quân sư.

Triệu Tinh Yến vội vàng hỏi nói:

- Có phải ngươi đã mở túi gấm thứ ba ra hay không?

Lúc trước Lý Kỳ dặn đi dặn lại, nhất định phải đợi đến khi đánh hạ phủ Kinh Đô mới mở túi gấm thứ ba này ra.

- Vâng.

*****

Nam Bác Vạn vẻ mặt sầu muộn nói: - Tiểu nhân chính là vì việc này mà đến, túi gấm này thứ ba tiểu nhân xem không hiểu lắm.

Triệu Tinh Yến duỗi tay ra, nói: - Vậy ngươi còn không mau lấy ra cho ta xem.

- Ah.

Nam Bác Vạn vội vàng đưa tới một miếng vải trắng, so sánh với hai túi gấm trước, miếng vải trắng này lại lớn thần kỳ, hai miếng trước chặp lại cũng không lớn bằng miếng này.

Triệu Tinh Yến nhận vải trắng, đi đến đình bên cạnh, nhìn kỹ.

Xem tới tới lui lui đến ba bốn lượt, Triệu Tinh Yến lại rơi vào trầm tư.

Nam Bác Vạn lòng tràn đầy hiếu kỳ nói: - Xu Mật Sứ là xuất thân thương nhân, nhưng ngài ấy lại muốn đả đảo thương nhân chúng ta, đả đảo quý tộc, ủng hộ nông dân, ngư dân, thợ thủ công, để bọn họ vượt lên phía trên thương nhân, quý tộc, toàn diện mở rộng chế độ công hữu tập thể, đây... đây là chuyện gì a?

Triệu Tinh Yến không lên tiếng. Một lát sau, nàng đột nhiên khẽ nở nụ cười, nói:

- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi.

Nam Bác Vạn mờ mịt nói: - Quân sư, cô hiểu cái gì?

Triệu Tinh Yến cười một tiếng, nói: - Tuy rằng chúng ta đã hạ phủ Kinh Đô, nhưng kỳ thật ngay cả một nửa địa khu Nhật Bản chúng ta cũng không chiếm lĩnh, ngoại trừ địa khu Bắc Lục Đạo, rất nhiều dân chúng đều hợp thành Nghĩa Dũng Quân để trợ giúp Thiên hoàng, muốn đuổi chúng ta ra khỏi Nhật Bản, bởi vậy có thể thấy, trong suy nghĩ của bọn họ chúng ta vẫn là kẻ xâm nhập, tiêu hao dần như vậy, chút nhân mã này của chúng ta rất khó duy trì, vì vậy, dùng vũ lực, không phải là kế sách tốt nhất.

Nam Bác Vạn nghi ngờ nói: - Nhưng chuyện này có quan hệ gì với trong túi gấm viết?

Triệu Tinh Yến giải thích nói: - Bất kỳ một quốc gia nào người nghèo nhiều hơn người giàu rất nhiều. Mà Nhật Bản vô cùng tôn trọng thân phận, địa vị, quý tộc là đại diện tất cả, đại diện quyền lực tối cao nhất. Đặc biệt là lúc này, quý tộc và triều đình Nhật Bản liên tục bóc lột dân chúng, dân gian sớm đã là tiếng oán than dậy đất, dân chúng đã không chịu nổi gánh nặng rồi, nếu không phải chúng ta đột nhiên đến, khiến triều đình Nhật Bản đem áp lực từ nội bộ chuyển hướng ra ngoài, ta nghĩ bọn họ dùng tiếp tục dùng như vậy, cũng không thể duy trì quá lâu.

Mà hiện tại, chúng ta nắm trong tay đại cục, tất cả đều là chúng ta định đoạt, nếu chúng ta ủng hộ nông dân vùng lên làm chủ nhân, rất nhanh sẽ được đám dân chúng hưởng ứng, châu Tống Nhân không phải là như thế sao?

Nam Bác Vạn gật gật đầu nói:

- Đúng là như thế, lúc trước khi đề xuất này chế độ công hữu tập thể, dân chúng của châu Tống Nhân hết sức ủng hộ, ta còn chưa từng thấy chế độ nào có thể phổ cập nhanh như vậy.

Triệu Tinh Yến cười nói: - Chính là như thế, loại chế độ này chính là người nghèo đoạt lấy tài sản của người giàu, là người nghèo, đương nhiên sẽ hết sức ủng hộ, đổi lại là ai cũng như vậy, mà người nghèo mới là chủ thể của một quốc gia, chỉ cần người nghèo đều đứng bên phía chúng ta, vậy thì Nhật Bản cũng sẽ hoàn toàn nằm trong sự khống chế của chúng ta rồi, nghĩ đây chính là nguyên nhân vì sao Xu Mật Sứ lại bảo chúng ta đưa thương nhân Đại Tống dời đi trước, loại chế độ này sẽ thương tổn nghiêm trọng đến ích lợi căn bản của người giàu, thậm chí là tính mạng.

Nam Bác Vạn dường như đã hiểu một ít, nói:

- Vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?

Triệu Tinh Yến tự tin cười nói: - Rất đơn giản, cứ làm như Xu Mật Sứ nói là được, lấy châu Tống Nhân làm trung tâm, phái người thâm nhập vào các châu huyện Nhật Bản, ra sức tuyên truyền chế độ này, trước tiên lấy đủ loại việc ác bóc lột dân chúng của quý tộc, dẫn đến sự cộng hưởng của dân chúng nghèo khổ, kích khởi sự phẫn nộ của dân chúng, rồi mượn đây đả đảo quý tộc, đả đảo lá cờ của người giàu, thu hoạch dân tâm cho chúng ta. Chỉ cần chúng ta tuyên truyền thích đáng, không ngoài một năm, dân chúng các châu huyện Nhật Bản đều sẽ hưởng ứng chế độ này của chúng ta, mấy thứ Nghĩa Dũng Quân gì đó tự nhiên sẽ tan rã, đều quay lại đánh quý tộc.

Kỳ thật đối với chúng ta mà nói, công phá phủ Kinh Đô cũng không phải là việc khó, khó chính là khó ở chỗ làm sao đạt được sự ủng hộ của dân chúng Nhật Bản, hiện giờ dân chúng các châu huyện Nhật Bản, vẫn hết sức mâu thuẫn với chúng ta, có mang trái tim thù hận đối với chúng ta, thề sống chết cũng phải đuổi chúng ta ra khỏi Nhật Bản, nhưng mà, chế độ này có thể cung cấp sự trợ giúp vô cùng lớn cho chúng ta, lấy dân điều khiển dân, hoàn toàn đánh tan bọn họ từ nội bộ, tuyên truyền chế độ này cho dân chúng Nhật Bản, mà chế độ này là chúng ta mang đến, người phía sau màn thao túng cũng là chúng ta, như vậy bọn họ chẳng khác gì là đang giúp chúng ta tuyên truyền, chúng ta cũng sẽ xâm nhập dân tâm cùng với chế độ này, đến lúc đó thì không có người nào coi chúng ta là kẻ xâm lược nữa, ngược lại sẽ xem chúng ta thành Chúa cứu thế.

Đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi, sau này chính là đả đảo Thiên hoàng, chỉ cần danh hiệu Thiên hoàng bị khai trừ, như vậy thì toàn bộ Nhật Bản sẽ bị chúng ta nắm trong tay triệt để bất kể là địa bàn, hay là dân tâm.

Nam Bác Vạn nghe vậy đổ mồ hôi khắp mặt, nói: - Nếu làm như vậy, thì Nhật Bản sẽ lâm vào giữa một mảng hỗn loạn.

Triệu Tinh Yến nói: - Không phá thì không xây được, muốn thành lập một kiểu trật tự mới, thì đầu tiên phải hoàn toàn phá vỡ trật tự cũ, chế độ công hữu tập thể này chính là một thanh búa tạ phá vỡ chế độ cũ, biến cả Nhật Bản thành phấn vụn, sau đó bỏ vào trong lò nung rồi dung hòa thành một chỉnh thể, ha ha, càng loạn càng tốt, ngươi nhớ kỹ, chỉ cần dân chúng ủng hộ chế độ này, bất luận bọn họ làm việc gì, đều có thể dễ dàng tha thứ.

- Vâng, tiểu nhân hiểu. Nam Bác Vạn lại nói: - Nhưng chúng ta thật sự phải thi hành chế độ công hữu tập thể này ở Nhật Bản sao?

Triệu Tinh Yến sửng sốt, cười ha hả nói: - Thế nào? Ngươi muốn về Đại Tống rồi.

Nam Bác Vạn cười lớn nói: - Sao tiểu nhân nghĩ như vậy. Trong lòng lại không ngừng kêu khổ, ngươi làm như vậy, chúng ta cũng không có lợi nha, rõ ràng chúng ta có thể sống cuộc sống giàu có, nhưng như thế này, lại trở nên giống như người nghèo.

- Tính toán về sau, còn phải đợi Xu Mật Sứ quyết định, cụ thể ta cũng không rõ, chế độ này có thể lâu dài hay không, chỉ sợ cũng chỉ Xu Mật Sứ biết thôi.

Triệu Tinh Yến nói xong, đột nhiên hỏi: - Đúng rồi, đảo Hà Di là tình huống gì vậy?

Nam Bác Vạn lập tức hưng phấn nói: - Đó đúng là Thiên đường nhân gian nha, nghe nói phàm là người đến đó, người nào cũng thành đại địa chủ, lúc này mới chưa bao lâu nha, chậc chậc, thật làm người ta hâm mộ a.

Lúc nói chuyện, hai mắt y say mê!

Triệu Tinh Yến gật gật đầu, rồi lại rơi vào trầm tư.

Nam Bác Vạn không lưu lại ngự hoa viên nhỏ hẹp quá lâu, bởi vì y còn có chính sự phải làm, y ra khỏi ngự hoa viên, dưới sự dẫn dắt của Kỷ Yên đi tới một viện tử hẻo lánh phía tây hoàng cung Nhật Bản.

Chỉ thấy mười người đang đứng trong viện, toàn là đại mỹ nữ, mỗi người đều là phong tình vạn chủng, khí chất phi phàm.

Mười nữ nhân này nhìn thấy Nam Bác Vạn đến, lập tức thi lễ, nói: - Tiểu nữ tử tham kiến tri sự đại nhân.

- Miễn lễ, miễn lễ.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<