Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1639

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1639: Đảng Thái tử cũ và mới
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

- Hử?

Cầu ca, Bát Kim thúc đồng loạt nhìn về hướng Lý Kỳ.

- Lý Kỳ, cũng chỉ có ngươi hiểu ta.

Nha Nội cảm tính lập tức cảm động khóc như mưa, có thể được người khác hiểu mình như vậy, thực là một loại hạnh phúc lớn lao a.

- Ách... !

Lý Kỳ vội sửa lời nói: - Ta không phải ý tứ này, ta là nói, các ngươi tại sao phải đánh công tử nhà Tần Thiếu Tể?

Cao Nha Nội nói: - Đánh nhau mà thôi, chuyện này chẳng phải là rất bình thường sao, nào có vì sao.

- Nghiệt tử, ngươi còn không nhận sai.

Cao Cầu rít gào một tiếng, hai chân đã vận sức chờ phát động, Lý Kỳ vội hỏi: - Thái úy bình tĩnh một chút chớ nóng, bình tĩnh một chút chớ nóng.

Cao Cầu thu hồi chân lại, chỉ vào hai tên dở hơi, phẫn nộ quát: - Hai ngươi quỳ xuống cho ta.

- Ah.

Giờ lão tử đã hô quỳ rồi, làm con nào dám ngỗ nghịch, hai tên dở hơi song song quỳ xuống.

Lý Kỳ thiếu chút nữa là cười ra tiếng, trong lòng sớm đã hiểu, kỳ thật trước kia Cao Nha Nội cũng thường xuyên cùng Vương Tuyên Ân đối ẩu đấy, nhưng lúc ấy Cầu ca chính là đại hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng, không kém hơn so với Vương Phủ, song phương cũng không nguyện bởi vì đứa con mà cãi nhau trở mặt, như vậy không khỏi quá chuyện bé xé ra to rồi, nhưng hiện giờ địa vị của Cầu ca không lớn bằng lúc trước rồi, mà Tần Cối lại như mặt trời ban trưa, ngươi đánh con của người ta, nếu Tần Cối truy cứu tới, Cầu ca có thể không có năng lực tự bảo vệ mình, như vậy giờ chỉ có thể cầu Lý Kỳ tương trợ. Nói: - Thái úy, Bát Kim thúc, việc này các ngươi đừng lo lắng, người trẻ tuổi đánh đánh nhau, cũng không quá đáng.

Hắn tuy rằng không lớn hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng địa vị thì vẫn còn ở đó.

Hồng Bát Kim buồn rầu nói: - Điều này ta cũng biết, nhưng vấn đề là Tần Thiếu Tể khả năng không nghĩ như vậy.

Cao Cầu cũng nói: - Ngươi cũng biết, Tần Thiếu Tể không có con trai, đứa con trai này là con thừa tự, bọn họ vô cùng sủng ái đứa con trai này, hiện giờ --- ôi, nghịch tử này xem như hại chết ta rồi.

Giờ Tần Cối và Vương thị cũng chưa có con trai, hiện tại đứa con trai này của y là Tần Chí, là từ chỗ anh vợ y cho để làm con thừa tự, đó chính là coi như châu báu mà trân trọng. Bởi vì ở cổ đại, một khi cho làm con thừa tự, vậy đó chính là con trai ruột của mình rồi.

Có hay không có ngươi biết được à, nói không chừng con riêng của người ta đều lên trung học rồi ấy chứ. Lý Kỳ đương nhiên biết việc này, lại hướng Cao Nha Nội hỏi: - Nha Nội, Tiểu Cửu, các ngươi ra tay có nặng hay không? Giờ nếu đánh cho tàn phế, vậy Tần Cối khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, thậm chí có thể sẽ náo đến tận chỗ Hoàng thượng đấy.

Cao Nha Nội và Tiểu Cửu liếc nhau một cái, Cao Nha Nội thật cẩn thận nói: - Ra tay cũng không phải nhẹ. Nhưng chúng ta không có sử dụng vũ khí, hơn nữa vẫn là có chừng mực đấy, không có đánh chỗ yếu hại của gã.

Đám đảng công tử này đánh nhau, kỳ thật vẫn rất có đúng mực đấy, bọn họ trời sinh tính hiếu động, nhưng cũng không ngu xuẩn, hơn nữa cùng với đối phương cũng không có thâm cừu đại hận gì, sẽ không công kích bộ vị trọng yếu của đối phương.

Cao Cầu nhìn đứa con trai, chỉ biết lắc đầu than thở. Lại nói với Lý Kỳ: - Lý Kỳ, việc này khả năng phải phiền toái ngươi từ giữa điều giải một chút, chúng ta có thể bồi thường chút tiền cho Tần Thiếu Tể, chỉ cầu có thể dàn xếp ổn thoả.

Ông ta nói là một ít tiền, nhưng chắc chắn sẽ không ít, dù sao Tần Cối là Thiếu Tể, ngươi đền tiền thì phải làm cho xứng đáng với địa vị của người ta.

Lý Kỳ nói thẳng: - Thái úy, nếu công tử nhà Tần Cối không có gì trở ngại. Thế thì không sao, còn nếu bị tàn tật gì đó, ta thấy Tần Cối nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ đâu. Nhưng cũng xin hai vị yên tâm, chỉ bằng giao tình của ta cùng với Nha Nội và Tiểu Cửu, việc này ta sẽ không ngồi xem mặc kệ.

Cao Cầu thấy Lý Kỳ nguyện ý ra mặt, trong lòng lập tức nhẹ nhàng thở ra, hiện tại trong triều cũng chỉ có Lý Kỳ có thể cùng Tần Cối lực lượng ngang nhau mà thôi, nói: - Vậy thì rất cảm ơn.

- Thái úy khách khí.

Lý Kỳ khoát tay, lại nói: - Như vậy đi, ta dẫn hai người bọn họ đi Thiếu Tể phủ chịu nhận lỗi, thuận tiện nhìn thương thế của Tần Thiếu công tử như thế nào.

Cao Nha Nội thì không tình nguyện rồi, buồn bực nói: - Còn phải nhận lỗi nữa a!

Một câu nói kia lập tức đốt lên một đám lửa giận trong lòng của Cao Cầu, một cước bay tới, trực tiếp đạp cho Cao Nha Nội lăn ra đất, rít gào nói: - Cùng với để cho ngươi bị người ta chỉnh chết, còn không bằng ta tự mình phế ngươi đi.

- BA!

Hồng Thiên Cửu che mặt, ủy khuất nói: - Phụ thân, con cũng không nói gì a.

Hồng Bát Kim nói:

- Nhưng trong lòng ngươi chính là nghĩ như vậy.

Không có biện pháp, lão tử là lớn nhất. Hồng Thiên Cửu cúi đầu, thầm nói: - Phụ thân làm sao mà biết được.

Hai cái tên dở hơi này.

Hai tên dở hơi này ở đây, Lý Kỳ chỉ Cầu ca và Bát Kim thúc đang lắc đầu, đứng dậy kéo Cầu ca đã xả hết cục tức ra, nói: - Việc này không nên chậm trễ, ta hiện tại liền dẫn bọn họ đi ngay. Nghĩ thầm rằng, nếu đợi sau khi những chưởng ấn kia tiêu tan rồi, vậy sẽ ít đi không ít sự thông cảm a!

Cao Cầu vẻ mặt ngượng ngùng nói:

- Vậy thật sự là làm phiền ngươi.

- Không có việc gì, không có việc gì, việc rất nhỏ mà thôi, vậy vãn bối liền đi trước.

Hồng Bát Kim đĩnh đạc nói: - Lý Kỳ, nếu bọn họ dám nói lung tung, ngươi cứ đánh là được rồi.

- Dạ dạ dạ.

Lý Kỳ gật gật đầu, lôi kéo hai tên dở hơi đi ngay.

....

....

- Hô ---! Ai ôi!!!, cha ta đã lớn tuổi như vậy rồi, vậy mà sức của đôi bàn chân vẫn mạnh mẽ như vậy a!

- Cha ngươi còn đỡ, hơn phân nửa đều đá vào trên mông ngươi, nhưng cha ta, chuyên thích đánh vào mặt, hiện tại ta khẽ động miệng một chút cũng đau, xem ra phải đến ngày không có thể ăn thịt rồi.

Hai tên dở hơi vừa lên đến xe ngựa, đều ngã vào ghế, một tên xoa mông, một tên xoa mặt, muốn bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười.

Lý Kỳ vỗ vỗ chân Hồng Thiên Cửu, khiến y đem chân buông xuống, sau đó mới ngồi xuống, hướng ra ngoài hô:

- Đi Thiếu Tể phủ.

Lý Kỳ hai tay ôm ngực, ánh mắt lướt qua ở trên mặt hai tên dở hơi, nói: - Nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Các ngươi như thế nào lại va chạm với con trai Tần Cối?

Hồng Thiên Cửu che mặt nói: - Đại ca, ngươi không biết, gần đây cái thằng Tần Chí kia rất kiêu ngạo, so với Vương Tuyên Ân lúc trước còn kiêu ngạo hơn, ai cũng không để vào mắt, nếu không nể nó là công tử Thiếu Tể, ta đã sớm đánh rồi.

Theo sự đổi mới của đại thần trong triều, đảng Thái tử kinh thành cũng đang từ từ đổi mới, giờ chính là đảng Thái tử của một thế hệ kế tiếp Trịnh Dật, đảng Thái tử kinh thành lại một được gột rửa sạch sẽ, lần trước tất nhiên là bởi vì sự kiện Nguyên hữu đảng, người mới thay người cũ, điều này chẳng qua cũng là bình thường mà thôi, nhưng ở bên trong một đám đảng Thái tử cũ, duy chỉ có tứ tiểu công tử sừng sững không ngã, mà hiện giờ Cao Cầu đã không bằng lúc trước rồi, đảng Thái tử mới lên tất nhiên là khó chịu, cha ngươi đều ở bên dưới rồi, ngươi còn ở kinh thành xưng hùng xưng bá, đặc biệt con trai Tần Cối, giờ đã trở thành nhân vật lãnh tụ của một đám đảng Thái tử mới.

Cao Nha Nội khinh thường nói: - Cái thằng kia còn không bằng Vương Tuyên Ân đâu, đánh nhau không thể cáo trạng lên bề trên. Đây chính là quy củ của chúng ta, dựa vào phụ thân mà đi dọa người khác, còn tính là anh hùng hảo hán cái gì chứ.

*****

Anh hùng hảo hán? Con mẹ nó chứ! Thật đúng là biết thiếp vàng lên mặt mình mà. Lý Kỳ nói: - Cũng đừng có nhiều lời nữa, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Hồng Thiên Cửu nhìn về phía Cao Nha Nội.

Cao Nha Nội vừa xoa mông lớn, vừa nói: - Nó mắng cha ta, ta đương nhiên phải đánh nó.

Hồng Thiên Cửu nói: - Ca ca động thủ, ta khẳng định không thể khoanh tay đứng nhìn.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Một khi đã như vậy, vậy vì sao mới vừa rồi ngươi không nói?

Cao Nha Nội không nhịn được nói: - Đánh cũng đánh rồi, nói cái này làm chi nữa.

Lý Kỳ nhìn y một cái, trong lòng cũng đoán được một ít. Khẳng định Tần Chí kia mắng Cầu ca khi làm quan làm xằng làm bậy, làm việc thiên tư trái pháp luật, lời kia khẳng định vô cùng khó nghe, dù sao Cầu ca cũng thật không phải là một thanh quan, thế cho nên chọc giận tên dở hơi này, trong lòng cũng không biết nói như thế nào với thằng nhãi này mới tốt, nếu y nói ra lý do này, Cầu ca nhất định sẽ ít đá đi mấy đá, nhưng y cũng không nói gì, đơn giản chính là phỏng chừng cảm thụ của Cầu ca, thầm nghĩ, cũng không biết nên bảo thằng nhãi này thông minh hay là hồ đồ, nói: - Vậy các ngươi có biết thương thế của Tần công tử như thế nào hay không?

Cao Nha Nội nói: - Chúng ta mới có ba người, nhưng chúng có tới bảy tám người, như vậy có thể tổn thương bao nhiêu được cơ chứ.

Lý Kỳ nói: - Vậy Sài Thông đâu rồi?

Cao Nha Nội nói: - Sài Thông, Tam Lang hình như không có động thủ, là Tiểu Thiên, tuy nhiên Tiểu Thiên bị phụ thân đánh cho một trận. Sau đó giam lại.

Hồng Thiên Cửu vội nói: - Ca ca, Sài Thông động thủ, ta nhìn thấy y núp ở phía sau hung hăng đạp vài cước. Ra tay so với chúng ta còn mạnh hơn một ít, chỉ có điều không để cho người ta thấy thôi, ai ôi!!!, đau.

Đây mới là người thông minh a! Hai người các ngươi ngu xuẩn, muốn đánh cũng phải đánh thật âm điểm. Lý Kỳ liếc trắng hai thằng này một cái, nói: - Biết đau, tiếp tục đánh a.

Hồng Thiên Cửu cười ha hả, không dám lên tiếng nữa.

Lý Kỳ cười mắng: - Hai người các ngươi hình như một chút cũng không sợ ấy nhỉ.

Cao Nha Nội lắc đầu, an ủi Lý Kỳ nói: - Không có việc gì, không có việc gì, ta cũng đã quen rồi, trước kia cũng thường đi nhà Vương Tuyên Ân chịu nhận lỗi, đúng rồi, nếu không xuống xe mua ít đồ đi.

Lý Kỳ tức giận buồn cười nói: - Ngươi thật đúng là kinh nghiệm phong phú a! Nói xong hắn lập tức phân phó nói: - Đi mua mấy cân hoa quả đến đây.

Nha Nội nói đúng cực kỳ, việc này cũng không thể tay không mà đi.

Cao Nha Nội uống một hớp nước trà, chậc chậc vài cái, rất khó chịu nói: - Lý Kỳ, ngươi như thế nào không xách theo chút rượu ở trong xe, thật quá không tiện lợi rồi.

Lý Kỳ buồn bực nói:

- Ngươi còn muốn uống rượu à?

Cao Nha Nội nói: - Vì sao không thể muốn, lên hình trường cũng phải cho bát rượu uống a.

Hồng Thiên Cửu yên lặng gật đầu.

Lý Kỳ hoàn toàn bị đánh bại, nói: - Các ngươi thật sự tuyệt không sợ sao?

Cao Nha Nội hừ nói: - Việc này lại không phải lỗi của ta, là nó gây sự trước đấy, dù sao lát nữa ta cũng sẽ không xin lỗi, ta mà nói xin lỗi, chẳng phải là thừa nhận nó mắng cha ta rất đúng sao.

Hồng Thiên Cửu khuyên: - Ca ca, cũng không có thể nói như vậy, nó phải xin lỗi ngươi, được, ngươi cũng mắng Tần Thiếu Tể vài câu, sau đó lại xin lỗi, như vậy không phải là được rồi sao.

Cao Nha Nội trong mắt sáng ngời, liên tục gật đầu nói: - Đúng cực kỳ, đúng cực kỳ.

- Đúng cái đầu ngươi.

Lý Kỳ ném ra một ánh mắt xem thường, hai người này thật sự là hết thuốc chữa, nói: - Tuy nhiên các ngươi yên tâm, coi như là các ngươi gây sự đến người này trước, ta còn gánh không nổi sao, nếu chịu nhận lỗi ấy mà, ta đây đi không phải đưa tới cửa để cho Tần Cối nhục nhã sao, các ngươi đem chuyện đã xảy ra nói với ta một lần.

- Lý Kỳ, vẫn là ngươi lợi hại, cha ta chính là càng sống càng nhát gan. Cao Nha Nội lập tức vui vẻ ra mặt, chỉ cần không xin lỗi, mọi chuyện đều dễ nói.

...

...

Thiếu Tể phủ.

- Ba vị mời.

Lý Kỳ dẫn hai tên dở hơi kia, đi vào tiền sảnh Thiếu Tể phủ, chỉ thấy Tần Cối bước nhanh ra đón, cười ha hả nói: - Ngọn gió nào thổi Xu Mật Sứ tới đây vậy. Khi nói chuyện, y quét mắt về phía Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu đứng sau Lý Kỳ, giữa hai đầu lông mày tức giận mọc lan tràn.

Lý Kỳ chắp tay cười nói: - Mạo muội tới chơi, không quấy rầy đến Thiếu Tể đi.

- Vãn bối hành lễ với Thiếu Tể.

Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu vô cùng nhu thuận thi lễ một cái.

- Hậu sinh khả uý a!

Tần Cối không mặn không nhạt nói một câu, sau đó mời Lý Kỳ vào trong phòng, lại sai người dâng trà thơm.

Hàn huyên một hồi xong, Lý Kỳ cũng không có vòng vo, nói: - Tần Thiếu Tể, chuyện phát sinh đêm qua ở Nghênh Xuân Lâu, ta đã nghe nói, hôm nay ta chính là nhận lời nhờ vả của Cao thái úy và Hồng viên ngoại, đến thăm cháu của ta.

Cao Nha Nội thấp giọng nói với Hồng Thiên Cửu:

- Tiểu Cửu, ngươi có nghe thấy không.

Hồng Thiên Cửu ừ một tiếng. Nói: - Nghe thấy được. Lý đại ca kêu cha ta là Bát Kim thúc, kêu Tần Chí cháu trai. Như vậy ---

Cao Nha Nội yên lặng gật đầu.

Tần Cối ngược lại cũng không có chú ý đến hai cái tên dở hơi này, Lý Kỳ gọi con của y là cháu trai, vậy cũng là bình thường mà thôi, khẽ cười nói: - Việc nhỏ như thế, sao dám vất vả Mật Sứ đại giá.

- Chuyện thì cũng không tính là lớn. Lý Kỳ nói: - Nhưng ta cũng là người làm cha mẹ, biết trong lòng Thiếu Tể khẳng định cũng không vui, không phải là hai người bọn họ, dựa vào tình cảm đồng nghiệp này, ta cũng có thể sang đây xem xem. Đúng rồi, không biết cháu của ta thương thế như thế nào?

Tần Cối đột nhiên nhấc đầu về hướng Cao Nha Nội bên kia, nói: - Xu Mật Sứ tại sao không hỏi một chút hai người bọn họ, bọn họ khẳng định so với ta càng thêm rõ ràng.

Cao Nha Nội ha hả nói: - Tần Thiếu Tể, ta cũng bị thương.

Lý Kỳ trừng mắt nhìn tên dở hơi này một cái, lại hướng tới Tần Cối nói: - Tần Thiếu Tể, việc cấp bách, vẫn là thương thế của cháu ta, nếu là có gì cần ấy mà, ta có thể bảo Thập nương tới nhìn giúp cháu trai ta.

Tần Cối nói: - Thương thế của khuyển tử thật ra không có gì cả, cũng không nhọc đến phiền lệnh phu nhân.

Nhưng trong ngôn ngữ cũng lộ ra, việc này hắn không có ý định cứ như vậy bỏ mặc.

Lý Kỳ cười gật đầu nói: - Nếu thương thế cháu ta không có gì đáng ngại, vậy thì không thể tốt hơn rồi. Dừng một chút. Hắn lại nói: - Theo chuyện từ đầu đến đuôi mà nhìn, song phương đều có sai, hơn nữa theo ta được biết, vẫn là cháu trai ta đây khơi mào đấy. Ta nghĩ không bằng liền dàn xếp ổn thoả đi.

Tần Cối vẫn không nói gì, Vương thị đột nhiên từ phía sau đi ra, hai mắt đẫm lệ nói: - Người bị thương cũng không phải con của Xu Mật Sứ. Xu Mật Sứ đương nhiên nói như vậy, con ta hiện tại còn nằm ở bên trong đấy.

Tần Cối hai mắt trầm xuống, nói: - Nơi này có chỗ cho một phụ nhân nói chuyện sao, còn không mau nhận lỗi với Xu Mật Sứ. Khi nói xong lời này, trong ánh mắt y lại mang vài phần ý tứ cầu xin.

- Không sao, không sao.

Lý Kỳ nhấc tay, nói: - Thiếu Tể, phu nhân, các ngươi ở kinh thành cũng đã hơn mười năm rồi, hẳn là cũng rõ ràng quy củ trong hội này của bọn họ, nếu mọi chuyện đều cần chúng ta nhúng tay, vậy thì thật là càng để ý càng loạn, sao không để cho bọn họ tự đi giải quyết, nếu là chút chuyện ấy, liền nhọc đến Thiếu Tể ngươi tự thân xuất mã, vậy không khỏi cũng quá chuyện bé xé ra to rồi, đối với lệnh công tử ngược lại không tốt, thậm chí có thể sẽ ảnh hưởng đến Thiếu Tể.

Này ngụ ý, chính là ngươi nếu muốn nhúng tay mà nói, ta khẳng định cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm đến, nếu làm như vậy, ngươi tìm đến ta là được rồi.

Vương thị vội vàng nhìn Tần Cối, hiển nhiên là không muốn bỏ qua như vậy, nàng ta là một người nữ tắc, hơn nữa Tần Cối cũng là gần nhất mới lên, không hiểu lắm quy củ của đảng Thái Tử kinh thành, giờ nhi tử bị người đánh, làm phụ mẫu đương nhiên phải vì đứa con làm chủ, nhưng nàng ta lại thật không ngờ, cha mẹ mỗi người của đảng Thái tử cũng không phải dễ chọc, không phải chồng ngươi một tay che trời đâu.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, mới xuất hiện cái quy củ gì mà không khiến bề trên ra mặt.

Bởi vì một khi bậc cha chú ra mặt, vậy liền trực tiếp liên lụy đến đấu tranh trong chính trị, ai cũng không muốn bởi vì chút việc nhỏ ấy, mà phá hủy quan hệ giữa lẫn nhau, như vậy hoàn toàn chính là việc ngoại trừ chính trị, liền giống với hiện tại, Lý Kỳ cũng đã tới cửa rồi, nếu Tần Cối không nể tình, vậy không thể nghi ngờ là vạch mặt với Lý Kỳ rồi, nhưng sự tình cũng không đến mức này.

Cho nên, trừ phi là xảy ra đại sự gì, bình thường cha mẹ đảng Thái tử đều không đi nhúng tay vào việc này, các ngươi đánh là chuyện của các ngươi, chỉ có điều lén giáo dục một chút, đừng làm rộn xảy ra chuyện lớn, xuống tay chú ý một chút là được rồi. Trước kia Vương Phủ chỉ cần nghe đến con trai đánh nhau, câu nói đầu tiên, nhất định là hỏi có đánh thắng không, không đánh thắng, thì tranh thủ lần tới đánh thắng, nếu ta ra mặt, ta nhất định sẽ phải đối nghịch với Cao Cầu, như vậy chuyện này liền biến lớn rồi.

Tuy nhiên, xét thấy địa vị của Cao Cầu bây giờ, Tần Cối vốn là tính toán giáo huấn Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu một chút đấy, vì con của mình mà trút giận một trận, mấu chốt là cọp mẹ trong nhà này không chịu bỏ qua.

Tuy rằng Cao Nha Nội vẫn còn cõng cái danh hiệu nghĩa đệ của Triệu Giai, nhưng ai cũng đều biết rằng, Tần Cối ở trong lòng Triệu Giai địa vị rõ ràng cao hơn Cao Nha Nội, song phương căn bản cũng không phải là một cấp bậc, Tần Cối muốn động Cao Nha Nội, đó thật là dễ như trở bàn tay, Triệu Giai cũng sẽ không đi trách tội Tần Cối, tuy nhiên hiện tại Lý Kỳ ra mặt, sự tình lại trở nên không giống với lúc trước.

Đang lúc lúc này, một hạ nhân đột nhiên đi đến, hành lễ nói: - Lão gia, viện trưởng Tư pháp viện ở ngoài cửa cầu kiến.

- Ông ta tới làm gì?

Tần Cối không khỏi nhìn về hướng Lý Kỳ.

Lý Kỳ cũng là vẻ mặt mờ mịt nói: - Ngươi đừng nhìn ta, ông ta cũng không phải là ta gọi tới.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<