Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1617

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1617: Thiên đường của thương nhân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Dưới một gốc cây lớn nằm ở phía tây hơn 30 dặm huyện Tam Trọng, trên bãi cỏ xanh đã để nhiều bao đất.

Nguyên Vi Nghĩa đứng phía trên bao đất, ánh mắt hung hãn, nói: - Thúc phụ, cháu biết thúc đã chết không nhắm được mắt. Nhưng thúc yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo thù huyết hận cho thúc, giết hết Tống tặc, để họ làm nô làm tỳ cho thúc ở dưới đất, cho thúc sai khiến.

Tên độc do Lưu Vân Hi đặc biệt phối trí, người trúng tên tất chết là điều không hề nghi ngờ, điều này không phân rõ khu vực và chủng tộc, Nguyên Nghĩa Trung đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nguyên Nghĩa Trung cầm cự được mấy ngày, cuối cùng vẫn là vì mũi tên độc mà tử vong. Nguyên Vi Nghĩa sợ thi thể bị thối rữa, chỉ có thể chôn xuống dưới đất. Tuy nhiên, y cũng theo lý mà làm gia chủ mới của Nguyên Thị.

- Thiếu tướng quân, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?

Một đại tướng bước lên phía trước xin chỉ thị. Mặc dù họ tạm thời đã thoát khỏi sự truy kích của quân Tống, nhưng lúc này vẫn không thể nói là đã an toàn.

Nguyên Vi Nghĩa hừ một tiếng, nói: - Ta thấy giặc Tống là dã tâm lang sói. Lần này họ tới căn bản không phải là giúp Bình Thị, mà là muốn dựa vào Bình Thị để nuốt gọn Nhật Bản ta. Tiếc là chúng ta và Bình Thị vẫn chẳng hay biết gì. Hiện giờ giặc Tống đã cướp được cảng Nhược Hiệp, ta nghĩ bước tiếp theo chúng nhất định là tấn công Kinh Đô phủ. Ta phải lập tức trở về cứu viện, cho dù có chết cũng quyết không thể để cho giặc Tống thực hiện được.

- Báo, Thiếu tướng quân, phía nam có một đội ngũ đang đi về phía chúng ta, hiện giờ còn cách chúng ta chỉ còn khoảng 5 dặm.

Đại tướng đó kinh hoàng kêu lên: - Giặc Tống sao lại đuổi theo nhanh như thế chứ?

- Hình hình như không phải là giặc Tống, hơn nữa chỉ có mấy trăm người.

- Mấy trăm người?

Nguyên Vi Nghĩa chần chờ một chút, nói: - Đi, đi xem xem.

- Phía trước có lẽ là Vi Nghĩa.

Chỉ nghe thấy một thanh niên khoảng 20 tuổi hô lên.

Nguyên Vi Nghĩa đưa mắt nhìn về phía y, bỗng kích động nói: - Là huynh trưởng ta.

Người tới chính là một huyết mạch khác của Nguyên Thị Nguyên Lại Chính.

- Đường huynh, là ta.

Nguyên Vi Nghĩa liền bước tới nghênh tiếp.

- Vi Nghĩa, gặp được ngươi thật sự là quá tốt rồi.

Nguyên Lại Chính liền nhảy xuống ngựa đi tới, nhìn lại Nguyên Vi Nghĩa, nói:

- Ngươi vẫn khỏe chứ?

Nguyên Vi Nghĩa nói: - Ta không sao.

- Thúc phụ đâu? Người thế nào rồi?

- Thúc phụ người.

Nguyên Vi Nghĩa nắm chặt hai tay lại, run lên, nghiến chặt răng lại nói: - Thúc phụ người bị trúng tên độc, đã đã mất rồi.

- Ngươi nói cái gì?

Nguyên Lại Chính run người lên lắc lư vài cái. Nguyên Nghĩa Trung có lẽ là gia chủ của Nguyên Thị. Gia chủ này đã chết rồi, đó tuyệt đối là một sự đả kích mang tính hủy diệt.

Nguyên Vi Nghĩa nói: - Huynh trưởng, bây giờ không phải là lúc bi thương. Ta thấy lần này giặc Tống tới mục đích không chỉ đơn giản là vì muốn giúp Bình Thị, mà là muốn nuốt chửng Nhật Bản ta. Chúng ta phải lập tức hồi kinh báo cáo chuyện này lên triều đình, nhất định phải chuẩn bị tốt mọi việc trước khi quân Tống tới. Một khi Kinh Đô phủ bị mất, chúng ta sẽ mất hết.

Nguyên Lại Chính bỗng lên tiếng nói: - Ngươi không thể trở về được.

Nguyên Vi Nghĩa kinh ngạc nói: - Vì sao?

Nguyên Lại Chính thở dài một tiếng nói: - Ta tới đây chính là vì chuyện này. Đằng Nguyên Trung Thực và Đằng Nguyên Lại Trường vì đả kích Thái chính đại thần, trách tội chiến bại lần này toàn bộ đều đổ hết lên đầu Nguyên Thị chúng ta. Lão ta nói Pháp hoàng chính là vì thúc phụ một lòng muốn hợp tác với giặc Tống, lấy được nhà Bình Thị. Vì vậy mới trúng quỷ kể của giặc Tống. Bây giờ chứng cứ đã rõ ràng rồi, Pháp hoàng nổi giận, hạ lệnh phải bắt ngươi lại. Bây giờ ngươi trở về há chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?

Đằng Nguyên Trung Thực và Đằng Nguyên Lại Trường này quả thực chính là phụ thân và em trai ruột của Thái chính đại thần Đằng Nguyên Trung Thông, chỉ là vì Đằng Nguyên Trung Thực xưa nay đều thích con trai thứ Đằng Nguyên Lại Trường. Vì vậy, gặp phải sự đố kỵ của Đằng Nguyên Trung Thông. Mà Đằng Nguyên Trung Thông bởi vì hiến kế giúp Điểu vũ pháp hoàng củng cố chính quyền, rất được tín nhiệm. Vì vậy Đằng Nguyên Trung Thực đã nhiều lần muốn đề bạt con trai thứ Đằng Nguyên Lại Trường, đều gặp phải sự ngăn cản của Đằng Nguyên Trung Thông. Hiện giờ là cơ hội không dễ dàng mà có được, do đó hai cha con đã dựa vào sự thất bại của Nguyên Thị mà công kích Đằng Nguyên Trung Thông. Điểu Vũ Pháp Hoàng cũng đã tìm được một người vì thất bại này mà mang họa, Nguyên Thị không hề nghi ngờ chính là sự lựa chọn tốt nhất.

- Chuyện này.

Đả kích lần này đối với Nguyên Vi Nghĩa mà nói còn hơn cả cái chết của Nguyên Nghĩa Trung, ngây người ra hồi lâu, bỗng nhiên tức giận gào rít lên nói: - Thật là nực cười, bây giờ quốc nạn trước mắt, họ lại còn muốn đấu tranh nội bộ. Tiếc là hàng vạn huynh đệ của Nguyên Thị ta đã hy sinh, đám quý tộc này thật đúng là quá ghê tởm.

Nguyên Lại Chính hừ một tiếng nói: - Nghe nói đây đều là chủ ý của ái thiếp bên cạnh Đằng Nguyên Lại Trường. Tiếc là lòng trung thành của Nguyên Thị ta tận tâm lại không bừng một người phụ nữ bên gối.

- Những người phụ nữ hại nước hại dân này nếu rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ không tha cho ả ta.

Nguyên Vi Nghĩa hận tới mức hai mắt đều đỏ ửng lên.

Ái thiếp này đương nhiên cũng là Lý Kỳ ngày xưa đã tốn rất nhiều công sức cài cắm vào làm gián điệp quốc tế ở triều dã Nhật Bản. Bây giờ xem như là đã phát huy được tác dụng lớn rồi. Hơn nữa tới đây liên hoàn kế của Triệu Tinh Yến mới xem như là kết thúc hoàn mỹ. Triệu Tinh Yến hiểu rõ về mặt chính trị, biết Nguyên Thị một khi đại bại, như vậy triều đình Nhật Bản chắc chắn sẽ tìm một kẻ định tội. Vì vậy chỉ dựa vào đấu tranh nội bộ của Đằng Nguyên Thị, sử dụng kế ly gián, ly gián mối quan hệ giữa triều đình và Nguyên Thị là đã tiêu hao được thế lực của triều đình Nhật Bản.

Nguyên Lại Chính nói: - Vi Nghĩa, bây giờ thế lực của Nguyên Thị chúng ta ở Kinh Đô phủ đầy nguy cơ. Thái chính đại thân đang cực lực giúp chúng ta chu toàn, nhưng một khi ngươi quay về, khả năng lẽ liên lụy rất rộng. Cho nên Thái chính đại thần và trưởng bối trong họ để ta đi ngăn các ngươi hồi kinh.

Nguyên Vi Nghĩa nói: - Nhưng ta vừa đi, há chẳng phải là không đánh đã khai sao?

Nguyên Lại Chính buồn bực nói: - Bây giờ chứng cứ rõ ràng, thúc phụ ngày xưa quả thực là định kết minh với quân Tống. Nếu không phải như vậy cũng không thể trúng phải gian kế của giặc Tống. Nếu bây giờ ngươi quay về chỉ có đường chết mà thôi.

Nguyên Vi Nghĩa bật cười không nói gì, quả thực điều này muốn trách thì chỉ có thể trách Nguyên Nghĩa Trung quá tham lam. Sau khi tham luyến tất sẽ ẩn chứa sát cơ. Hồi lâu sau, y với nức nở nói: - Vậy Thái chính đại thần muốn ta đi đâu?

- Quan Đông.

Nguyên Lại Chính nói: - Bây giờ nơi mà chúng ta có thể tới cũng chỉ có Quan Đông. Ở đó hiện giờ vẫn đều là thế lực của chúng ta.

Nguyên Vi Nghĩa bất đắc dĩ gật đầu nói: - Được rồi, nếu chiến sự có biến, chúng ta vẫn có thể từ Quan Đông xuất binh, đánh lén từ phía sau họ.

Nói xong, y liền ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, sắc mặt lộ rõ vẻ bi thương không phù hợp với một thiếu niên như y.

*****

Không cam lòng!

Cho dù là có không cam lòng, cho dù y biết quốc nạn vào đầu, cho dù là. Nhưng y lại không thể không dẫn đội tàn quân chạy trốn ra Quan Đông. Đó chính là tính tàn khốc của chính trị. Chính trị là không có đúng sai. Chính trị thì không được chờ đợi. Chính trị chính là khiến cho người ta vui, khiến cho người ta tổn thương tinh thần như vậy.

Ván cờ này chơi tới đây, Triệu Tinh Yến và Ngưu Cao có thể nói là hoàn toàn đánh bại Nguyên Thị rồi. Nhưng bước tiếp theo họ phải đối mắt với một cửa ải khó nhất, chính là làm thế nào để công chiếm kinh sư, Kinh Đô phủ Nhật Bản? Kỳ thực đánh tới đây, triều đình Nhật Bản đã còn chưa xuất động tới quân chính quy của họ. Khó khăn thực sự vẫn là vừa mới bắt đầu.

..

Đảo Hà Di!

- Các vị khách quý, tôi là Tào Văn Bân chủ bộ ở đây, hoan nghênh tới đảo Hà Di.

Một người mặc áo dài, hào hoa phong nhã, đứng ở bến tàu nghênh tiếp thương nhân Đại Tống vừa mới di chuyển tới Nhật Bản.

Nhưng lễ phép của gã dường như không được hưởng ứng nhiệt liệt lắm, thậm chí còn không có mấy người buồn chú ý tới gã. Những người thương nhân đó vừa xuống thuyền đã liếc nhìn xung quanh, vẻ mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. Họ muốn về nhà, mà không phải là tới một nơi hoàn toàn lạ lẫm.

- Ây ây ây, chủ bộ tiên sinh, chúng ta tới đây chờ bao lâu?

- Xu Mật Sứ muốn chúng ta tới đây làm cái gì? Chúng ta muốn quay về Đại Tống.

..

Tào Văn Bân mỉm cười. - Các vị xin yên tâm đừng nóng vội, ta chỉ là một chủ bộ, phụ trách đón các vị ở đây. Còn về phần khi nào các vị rời đi, không phải là việc ta có thể làm chủ. Nhưng có câu cửa miệng, đã đến rồi thì ngồi xuống, đến thì cũng đã đến rồi, các vị khách quý sao còn không yên tâm chứ, coi như là đi giải sầu đi, tin chắc các vị sẽ nhanh chóng yêu thích nơi đây. Mời.

Nói xong, gã liền đưa tay hướng dẫn.

Những thương nhân này vừa nghe thấy thế, không còn cách nào khác, đơn giản cũng chính là không nên nghĩ nhiều, dù sao họ cũng đã có ăn có uống là được, cùng với Tào Văn Bân đi ra khỏi bến tàu. Nhưng khi họ tới một gò núi nhỏ, bỗng bị cảnh sắc trước mặt làm cho mê hoặc.

Tuy nhiên khi thấy trước mặt là một màu xanh tươi mới, cỏ xanh thành đệm, hoa tươi khắp nơi, sóng xanh nhộn nhạo, nước biển vờn quanh, vô cùng sinh động, như động mà như tĩnh. Từ xa nhìn lại, giống như là gió nhẹ lướt qua, thảm cỏ xanh mơn mởn khẽ đong đưa, tỏa ra mùi hương thoang thoảng, giống như biển sóng dập dờn bồng bềnh vậy.

Đẹp!

Quả thực là quá đẹp!

Những thương nhân đó đều nhìn mà ngây người ra. Họ không ngờ tới đây lại có sự khác biệt đến như vậy.

Tào Văn Bân dường như đã sớm đoán được điều này, bởi vì khi họ vừa tới, tương tự cũng có cảm giác này. Liền nói: - Các vị khách quý, đây chẳng qua là một góc băng sơn của đảo Hà Di. Ở đây còn có nhiều ruộng tốt, hải sản, tài nguyên khoáng sản. Xu Mật Sứ đã dặn dọ, nếu các vị bằng lòng ở lại đây, sẽ xuất ra một phần lợi ích cho các vị gọi là bồi thường cho các vị đầu tư vào Nhật Bản này. Ồ, nhân khẩu ở đây rất ít, cửa hàng ít đến đáng thương, ngay cả một nơi dừng chân cũng không có, không có bất kỳ sự cạnh tranh nào. Nhưng tài nguyên thì lại vô cùng phong phú. Những điều này đều thuộc về các vị, hơn nữa theo quy tắc của đảo Hà Di chúng ta chính là thương nhân lớn, tất cả đều dựa vào năng lực của quý vị, mà không phải là những đạo đức thánh nhân đó, làm nhiều hưởng nhiều. Có thể nói là thiên đường của thương nhân, tin chắc một thời gian nữa, các vị sẽ trở thành phú hào hàng đầu trên thế giới.

Nhân sinh thay đổi rất nhanh, thực sự là quá kích thích.

Các thương nhân ngấn lệ lưng tròng, trong lòng đều đang trách Xu Mật Sứ. Ngươi bỗng nhiên quăng một cái bánh ngọt ra, tốt xấu gì cũng phải suy nghĩ tới chúng ta có đồng ý hay không, ngộ nhỡ ta có bệnh tim thì phải làm thế nào?

May mà tim của các thương nhân đều rất sắt đá, biểu hiện trên mặt cũng thay đổi bất ngờ.

- Vị chủ bộ tiên sinh, ta muốn hỏi một chút, ở đây đều thuộc chúng ta sao?

- Có thể nói như vậy, người Hà Di địa phương không có nhiều, có đủ chỗ để dung nạp chúng ta. Chỉ là tạm thời đừng đi làm phiền họ là được rồi. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể dùng tài trí của các ngươi để khiến cho cuộc sống của họ ngày càng trù phú hơn.

Nhưng người ít như vậy, chúng ta biết buôn bán với ai?

- Ở đây cách Cao Ly, Kim quốc, Nhật Bản rất gần. Hơn nữa, chúng ta có một đội thuyền đủ để giúp các vị buôn bán.

- Ngươi vừa nói ở đây còn có rất nhiều khoáng sản, những thứ này chúng ta cũng có thể khai thác chứ?

- Về mặt lý luận thì là như vậy, không những là khoáng sản, nếu các vị có bản lĩnh còn có thể chế tạo ra vũ khí để bán. Nhưng tạm thời còn có một số hạn chế, nhưng các vị yên tâm, Xu Mật Sứ đã giúp các vị lên kế hoạch xong rồi. Ồ, các vị đi đường xa tới, đều đã mệt lắm rồi, ta dẫn các vị đi nghỉ ngơi trước, ngày mai sẽ dẫn các vị đi tham quan khu nông nghiệp, khu thương nghiệp, khu công nghiệp.

- Không mệt, không mệt, ngươi bây giờ dẫn chúng ta đi luôn đi, chúng ta tùy tiện ăn lương khô là được rồi.

- Đúng đúng đúng, chúng ta chờ trên thuyền ngủ mấy ngày rồi, sớm đã thấy phiền rồi, bây giờ chỉ muốn đi lại chút.

- Chủ bộ tiên sinh, mau dẫn chúng ta đi đi.

Tào Văn Bân cười khổ một tiếng, thương nhân chính là thương nhân, cần tiền không cần mạng.

Ngưu Cao không có dừng lại ở trung bộ Nhược Hiệp quá nhiều, hôm nay quân Tống đang sỹ khí ngất trời, y không thể chờ cho tới khi sỹ khí tiêu tan mới tấn công tiếp được. Hơn nữa, y cũng không muốn cho triều đình Nhật Bản có quá nhiều thời gian để chuẩn bị, lập tức thống lĩnh đại quân ngạo nghễ tiến về phía Kinh Đô phủ.

Mà bên phía triều đình Nhật Bản thì cũng khẩn trương điều động nhân mã tiến lên ngăn chặn quân Tống. Đối ngoại thì tuyên truyền có chục vạn nhân mã, nhậm mệnh Binh bộ, lão đại binh bộ Đằng Nguyên Thụ Điền là thống soái. Đằng Nguyên Thụ Điền là một vị tướng quân của Đằng Nguyên Thị, vẫn luôn phòng vệ kinh sư. Nhưng có lẽ binh lực thực tế cũng khoảng bảy tám vạn, trong đó có bốn năm vạn tinh nhuệ. Số còn lại đều là tạm thời hiệu triệu tới. Kẻ địch này đã đánh tới kinh sư rồi, người dân tất sẽ phải tham chiến. Nhưng số quân tinh nhuệ này có lẽ là quân chính quy triều đình, vũ trang tinh nhuệ, còn hơn xa võ sỹ của Nguyên Thị. Dù sao thì họ cũng vẫn là quân đội bảo vệ Kinh Đô phủ.

Hai bên triển khai cuộc chiến đấu kịch liệt ở vùng giáp ranh giữa Kinh Đô phủ và Nhược Hiệp. Đây có lẽ là thực lực cứng. Ngưu Cao và Triệu Tinh Yến cho rằng đối phương chuẩn bị không đủ, cho nên trận đấu này chắc chắn có thể đánh tán kẻ thù. Nhưng điều khiến quân Tống bất ngờ là cuộc tấn công luân phiên của họ đã đều bị thất bại hoàn toàn.

Mặc dù Nhược Hiệp Châu không lớn, nhưng do có cảng thiên nhiên, vì vậy mà dân số ở đây vô cùng dày đặc. Đặc biệt là ở gần vùng Kinh Đô phủ, nhà cửa san sát, hơn nữa quân đội Nhật Bản đang dựa vào vùng dân cư của thời đại này, ngoan cường chống lại sự tấn công mạnh mẽ của quân Tống. Nhật Bản không có thành trì kiên cố như Trung Nguyên, họ đều dựa vào vùng dân cư để chống lại kẻ địch. Nói là vùng dân cư, kỳ thực vẫn là gia cố, phía trước đầu là tường đá, lại cải thiện phòng ốc thành lô cốt, hơn nữa còn thêm rất nhiều biện pháp phòng ngự nữa. Điều này đã khiến cho quân Tống có chút trở tay không kịp.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<