Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1572

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1572: Nghìn năm tu hành mới được chung gối
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Ông trời! Ngươi là thành tâm muốn đùa chết ta à, lúc ta máu thú cuồng vọng, con mẹ ngươi nước đá rót từng vại từng vại, sắp đốt ông thành que kem rồi, bây giờ ta muốn làm một người chồng tốt, nam nhân tốt, ngươi lại như này, ta con mẹ nó thật sự hận ngươi chết đi được.

Lần này đến lượt Lý Kỳ khóc rồi.

Người này rõ ràng là cố tình mà. Vương Dao thật ra đã lấy dũng khí rất lớn mới dám nói ra câu đấy, làm sao còn có dũng khí nói lại lần hai, quay mặt đi, nói: - Không nghe thấy thì quên đi.

- Thế làm sao được.

Lý Kỳ đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói: - Đêm nay ta chẳng đi đâu hết, đánh chết ta cũng không đi.

Vương Dao nhìn vẻ mặt trẻ con của Lý Kỳ, trong lòng vừa tức lại vừa buồn cười, mặt đỏ nói: - Chàng không đi thì không đi, lại chẳng có ai miễn cưỡng chàng.

Lý Kỳ ủy khuất nói: - Nhưng mà trước đây nàng luôn luôn đuổi ta đi đấy mà.

Vương Dao hì hì một tiếng, lại khẩn trương thu lại ý cười, nói: - Thế thì đáng đời chàng! Ai bảo chàng lúc nào cũng làm ta tức giận.

- Đúng đúng đúng, ta đáng đời, ngày sau ta không làm cho nàng tức giận nữa.

Lý Kỳ ngồi xổm ở trước mặt nàng, nắm lấy tay nàng, nói: - Tam Nương, ta đời này kiếp này sẽ đối tốt yêu thương nàng, tuyệt đối không để nàng chịu một chút thiệt thòi.

Vương Dao ngẩn ra, cả mắt nhu tình, nói: - Lý Kỳ, chàng ngày trước thường nói ta lải nhải nhiều, nhưng dù cho chàng không thích, ta vẫn muốn nói lại một lần nữa, ta không yêu cầu quá nhiều, chỉ hy vọng chàng bình an, thế là đủ rồi, chàng ngày trước nói rất đúng, ta không mong lần nữa có được, là sợ rằng sẽ mất đi, bây giờ ta có được rồi, thật sự ta không cách nào để một lần nữa chịu đựng mất mát.

Lý Kỳ cười nói: - Nàng yên tâm đi, thế gian này người có thể hại ta vẫn chưa sinh ra, những ngày an nhàn của chúng ta còn dài vô cùng, ta nhất định để nàng qua những tháng ngày nàng mong muốn, bởi vì đó cũng là thứ ta đang hướng tới.

Vương Dao lại một lần nữa vui mừng mà khóc, không kiềm chế được chủ động ôm Lý Kỳ.

Lý Kỳ cũng ôm nàng thật chặt.

Hai người ôm nhau được một lúc, Lý Kỳ đột nhiên nói nhỏ bên tai Vương Dao: - Phu nhân, tuy trước mắt ta không thể cho nàng một buổi hôn lễ. Nhưng mà ta có thể động phòng cùng nàng.

Vương Dao vừa nghe đến hai chữ động phòng, nhất thời mặt đỏ như máu, giận giữ nói: - Biết ngay chàng không có lòng tốt mà.

Lý Kỳ hì hì nói: - Phu nhân biết rõ từng tí, tiểu nhân khâm phục khâm phục. Nói xong hắn đột nhiên bế tân nương Vương Dao lên.

- A!

Vương Dao kinh hô một tiếng, nàng chuẩn bị không đủ, theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ của Lý Kỳ!

Lý Kỳ nhìn mỹ nhân ngại ngùng trước mắt, chỉ thấy nàng ấy vùi đầu vào ngực mình, ha hả cười, đi nhanh hướng đến phòng bên trong.

Trong phòng ngủ.

Lý Kỳ ngồi bên giường, nhìn đôi môi đỏ tươi của Vương Dao. Tim đập thình thịch, chỉ muốn hôn nàng.

- Đợi chút!

Chính lúc đầu Lý Kỳ dướn lên, hai tay Vương Dao để ở ngực của hắn.

Còn chờ? Lên trời a!

Lý Kỳ vừa nghe hai tiếng này, cả người đều ngu ngốc rồi.

Theo sau một câu nói của Vương Dao làm hắn sụp đổ: - Chàng đi ra ngoài một chút.

- Đây ---!

Khóe mắt của Lý Kỳ sắp trào ra nước mắt, vô cùng hoang mang nhìn Vương Dao.

Vương Dao hạ giọng nói: - Chàng không phải nói cả đời đều muốn đối tốt với ta, tôn trọng ta sao?

Lý Kỳ nói: - Cái này là tuyệt đối, nhưng mà nàng dù sao cũng phải nói cho ta tại sao chứ.

Vương Dao lại không bằng lòng nói: - Chàng cứ đi ra ngoài trước đi.

Lý Kỳ sắp sụp đổ rồi. Nhưng mà giờ cũng hết cách, ai bảo hắn vừa rồi thề son sắt cơ chứ, nói: - Thế, chỉ là một chút thôi nhé.

- Ừ.

Lý Kỳ mới cực kỳ không tình nguyện đứng dậy. Đi ra ngoài, vừa mới quay người lại, chợt thấy cửa cũng đóng lại rồi, còn nghe được tiếng khóa cái cửa. Chuyện gì vậy, không phải giỡn ta chứ, chơi lớn rồi.

Như thế làm Lý Kỳ khẩn trương chưa từng có. Gấp gáp áp tai lên, nhưng mà bên trong rất yên tĩnh, theo sau lại nghe thấy tiếng nước, âm thầm tò mò, kì quái, nàng ở bên trong đập gõ mãi cái gì à!

Một lát sau, Lý Kỳ thật sự nhịn không nổi rồi, mở miệng dò hỏi: - Tam Nương, đã xong chưa vậy.

- Còn chưa xong, chàng đợi thêm lát nữa.

- Hoàn hảo, nàng còn chưa đi ngủ.

Lý Kỳ thoáng yên tâm, ngồi xuống, uống một hụm trà, chẳng được bao lâu, hắn lại đứng dậy, lúc đang chuẩn bị gõ cửa, nghe thấy âm thanh mở chốt cửa, trong lòng hí hửng, vội hỏi: - Tam Nương, ta vào đây rồi.

Bên trong không có tiếng động.

Lý Kỳ lại nói: - Ta vào thật đây.

Bên trong vẫn không có tiếng động.

Mặc kệ. Lý Kỳ nhẹ nhàng đầy cửa đi vào, vào đến bên trong, chỉ thấy đứng trước giường là một đại mỹ nữ, trán nga mi, mặc một bộ váy sợi màu hồng, thân hình có lồi có lõm hiển hiện những đường cong hoàn mĩ, thon dài no đủ, mái tóc nhu tơ, miệng quỳnh mũi ngọc, mắt đẹp lưu luyến, đôi con ngươi đen láy tản mát ra ánh sao hào quang huy hoàng, búi tóc mây cao, một cành tram cắm nghiêng, hiện rõ hình Đan Phượng, giương cánh muốn bay, trông rất sống động, trên khuôn mặt ngọt ngào vẽ lông mày thanh mai, mũi cao gọn gàng, mùi đàn hương anh đào thoát ra từ hơi thở, nhìn vào đoan trang nhã nhặn, còn mang theo một chút uy nghiêm.

Cuối cùng Lý Kỳ đã biết vì sao Vương Dao không thích trang điểm rồi, dù cho chỉ trang điểm nhẹ, cũng đã cực muốn lấy mạng người nha, mà Vương Dao còn có khí thế không giận tự uy, điểm này Lý Kỳ vừa gặp nàng đã cảm thấy rồi, may mắn nàng mặc một váy dài màu hồng phấn, nếu cái này là màu trắng, thì Lý Kỳ thật sự không dám hạ thủ rồi.

Vương Dao vụng trộm liếc nhìn mắt Lý Kỳ, nhìn hắn đều xem đến biến ngốc, trong lòng cảm thấy vui mừng, nàng không hề biết đêm nay Lý Kỳ sẽ đến, mà còn phát triển đến bước này, tuy không có hôn lẽ, nhưng đối với bọn họ mà nói, ngược lại cũng tính là động phòng, Vương Dao chẳng hề muốn treo dấu vết nước mắt, bẩn bẩn cùng Lý Kỳ động phòng, con gái mà, lúc nào cũng hy vọng tất cả đều tận khả năng hoàn mỹ, cho nên vừa nãy mới đẩy Lý Kỳ, trang điểm đẹp cho mình, đồng thời cầm ra những trang sức mình rất lâu chưa dùng.

- Phu nhân, nàng thật đẹp.

Lý Kỳ nuốt một hụm, không kìm nổi ý tình nói.

Vương Dao hạ giọng nói: - Chàng có phải cảm thấy ta rất phiền phức.

Vừa mới là có một tí xíu. Lý Kỳ tự nhiên chẳng thể nói như vậy, vội vã đi lên phía trước cầm tay nàng nói: - Làm sao có thể, ta chỉ là quan tâm nàng, không hơn. Nói xong hắn lại cười hì hì nói: - Nàng có phải cố ý mặc cho ta xem không.

Vương Dao lườm hắn một cái, nói:

- Biết rồi còn cố hỏi.

- Nàng đối với ta thật sự tốt quá. Lý Kỳ nhìn phu nhân kiều diễm ướt át, một loại hạnh phúc cảm từ từ sinh ra, bỗng nhiên đần ra, nói: - Tam Nương, kỳ thật chúng ta ở đây bái thiên địa, ngược lại cũng không hẳn là không thể, nhưng mà ta vẫn hy vọng cho nàng một hôn lễ hoàn mỹ, nếu được chúng ta lên xe trước, ồ không, ý ta là tam bái này để dành cho hôn lễ của chúng ta.

Vương Dao cười đáp: - Tất cả đều nghe chàng.

Lý Kỳ đưa tay ra kéo vòng eo mảnh khảnh của nàng vào, cười ha hả nói: - Nàng nói đây có phải chồng hát vợ tùy trong truyền thuyết hay không nhỉ.

Vương Dao nhẹ nhàng cúi đầu, nhưng vẫn không nhịn được cho hắn một cái liếc mắt.

Phu nhân ngày trước ăn nói cẩn thận, mà còn yêu thích cảm giác đa sầu đa cảm, nhưng hôm nay phu nhân chính là quyến rũ gợi cảm đến cực điểm, chỉ một nụ cười thôi cũng đã lộ ra vạn loại phong tình, làm cho Lý Kỳ mê mẩn đến thần hồn điên đảo, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm, Vương Dao cũng nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Nhưng mà Lý Kỳ có thói quen tiến hành chuẩn bị bước tiếp theo, thì đột nhiên nghĩ ra phu nhân còn có một cái tật nghiện sạch sẽ, không kìm nổi lại thu lại, lòng nghĩ, thời khắc đẹp đẽ như thế, vẫn là không thể để xảy ra sơ suất mới tốt, ta không thể đợi thêm nữa, cái này vẫn là để sau này dậy dần dần đi.

Hắn không cách nào chịu được Vương Dao lại một lần nữa đẩy hắn ra.

Chợt ngửi thấy một hương thơm, môi anh đào của Vương Dao nhẹ nhàng mở ra, Lý Kỳ hai mắt mở ra, chẳng lẽ --- gào thét, đây chính là nàng cho đi đấy, không được trách ta nhé. Hai tay nhẹ nhàng dùng lực, để Vương Dao dụi vào lòng mình, lông mày kẻ Vương Dao vẫn nhíu một chút, nhưng mà cũng chẳng hề đẩy Lý Kỳ, hai tay ôm cổ Lý Kỳ, tùy thích như đòi lại, dường như ái tình sâu đậm giữa hai người hóa thành một nụ hôn, mãi cho đến khi trời hoang đất già.

Lý Kỳ đột nhiên bá đạo ôm lấy eo của Vương Dao, nhẹ nhàng đặt ở trên giường.

Vương Dao ưm một tiếng, hai mắt nhắm chặt, chỉ là khắp mặt đỏ hồng, thân thể mềm mại khe khẽ run.

Nhưng qua một lúc, nàng chỉ nghe được tiếng thở biến thô, lại cảm thấy một giọt nước rơi trên mũi của mình, trong lòng sửng sốt, sao có thể có giọt nước? Không chịu nổi nhẹ nhàng mở một bên mắt, chỉ thấy Lý Kỳ thở phì phò, khắp đầu dầy mồ hôi, hiếu kì nói: - Chàng đang làm cái gì?

Lý Kỳ nhìn nàng, vẻ mặt bối rối, thở phì phò hỏi: - Phu nhân, xin hỏi, chiếc váy này là bao lâu về trước thế?

Vương Dao không hiểu ý này, chỉ nói: - Là rất nhiều năm trước mẹ ta làm cho ta.

- Ta đã nói mà, bộ này căn bản không phù hợp với trào lưu bây giờ nha! Quá không khoa học rồi.

Lý Kỳ lau mồ hôi trên chán, phiền muộn nói:

- Ta tìm cả nửa ngày, ngay cả cúc áo cũng không tìm được, thật sự vội chết ta rồi.

Người này thật sự chuyên thích làm khó ta, Vương Dao khó xử cúi đầu xuống, đôi tay ngọc ở bên hông sờ mò một lúc, cũng không biết là tại sao, chỉ cảm thấy váy hồng nhẹ nhàng lay động một chút.

Hóa ra là nút áo này ở trong khe hẹp, đây là tên khốn khiếp nào thiết kế vậy, chuyên thích dằn vặt nam nhân chúng ta, nếu mà để ta biết, ta sẽ làm cho gã mãi mãi không làm được quần áo. Nhưng mà Lý Kỳ cũng chẳng có công phu đi chửi cái tên thợ may đáng giận kia, dù sao cũng khổ ngắn nha, nhanh nhẹn nhẹ nhàng kéo thắt lưng, váy đỏ nhất thời phanh ra.

Lý Kỳ mắt sáng rực rỡ, ngay cả hít thở cũng đình trệ rồi.

Vương Dao quay đầu đi, không dám nhìn thẳng ánh mắt Lý Kỳ.

Trên yếm hồng một vùng tuyết trắng, mồ hôi rậm rạp thấm vào, oánh ánh sáng long lanh, vô cùng mịn màng, to lớn cao ngất, nửa kia cũng hít thở theo, phập phồng phập phồng, lồng lộng run rẩy, yếm hồng nho nhỏ nào có thể che dấu được, ngực muốn nứt áo mà lộ ra.

Thế này thực là quá nguy hiểm a!

Lý Kỳ giống đang tu luyện ma công gì vậy, hai mắt đỏ thẫm, đương nhiên, căn cứ theo sinh vật học, đây có lẽ là sung huyết tạo thành.

Một bàn tay lớn chậm rãi đặt lên đỉnh núi cao mong đợi đã lâu, chữ cái trong lòng lại phát sinh thay đổi, chỉ nguyện sinh ra nhiều hơn hai cánh tay mới có thể hoàn toàn che phủ hết.

Đây không thể nghi ngờ là xuân dược trí mạng nhất.

Lý Kỳ sao còn nhịn được, trực tiếp nhào tới.

- Lý Kỳ ---!

Một tiếng ngượng ngùng sung mãn và kinh ngạc vui mừng! Dưới ánh nến, và kia là trướng giường dường như đang cùng một tiết tấu với bên trên, xây dựng ra một khúc nhạc cực kì mỹ miều.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<