← Hồi 1570 | Hồi 1572 → |
Thất Nương đáng giận, Nghi Nô đáng giận, Cốt Dục đáng giận, Hồng --- không, Hồng Nô là bị các nàng ép buộc, Hồng Nô vẫn là bảo bối ngoan của ta.
Lý Kỳ đi ra ngoài sân, tức giận đến nỗi mồm mép run run không ngừng, trong lòng cực kì giận giữ, chẳng phải là động phòng sao, ông --- ông đây còn thật sự chưa động phòng bao giờ, mẹ nó, vừa hôn lễ lần đầu tiên trong đời đã xuyên không rồi, nhưng mà thế đã làm sao, ta đây không giống con gà Lục Tử kia, chẳng phải là phu nhân sao, sợ cái long a! Được, ông sẽ cho các nàng biết ai mới chủ của nhà này.
Nói xong hắn xoay người một cái, khí thế tiến thẳng đến sân của phu nhân, trong lòng vẫn đang nghĩ, đợi chỉ cần nàng mở cửa, ta xông lên lấy khí thế nhanh như chớp mà vồ lên, sau đó xé rách áo của nàng, cuối cùng --- ha ha, được, cứ như vậy làm, phu nhân, nàng đừng trách ta vùi hoa dập liễu, ta cũng là nam nhân, là có tôn nghiêm, nếu như hôm nay không làm việc này, ta còn mặt mũi nào ở lại trong cái nhà này, cả ngày ta che mặt qua ngày cho xong, ừ, Lý Kỳ, ngươi vậy mới tốt chứ, ta xem trọng ngươi.
- A? Sao đã đến rồi?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Kỳ đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện mình đã đứng trước cửa sân của phu nhân, hắn vỗ tay một cái, nói: - Nói làm sẽ làm. Nhưng lúc chân lơ lửng ở trên ngưỡng cửa, hắn đột nhiên thần sắc sửng sốt, thầm nghĩ, thật sự làm như vậy sao? Ừ, Rốt cục là động phòng à, tắm rửa trước đã, đây --- đây là nhất định phải làm đấy, hoàn toàn hợp tình hợp lí, đã thế thì --- vẫn là tắm trước rồi lại đến.
Khí thế phút chốc rơi xuống đáy cốc.
Chỉ thấy Lý sư phó cong lưng, hai tay rũ xuống lạnh lẽo rời đi rồi.
Thật sự là tới hung mãnh kiên ngạnh, lui thì lại dịu dàng yếu đuối.
Trong phòng tắm.
Lý kỳ nằm trong thùng tắm nóng hôi hổi, lại là một sắc mặt sầu muộn, thì thào lẩm bẩm:
- Thực ra Nghi Nô nói cũng không sai, hình như lúc ta đối mặt với phu nhân, một thân thủ đoạn lại không thi triển ra được, rốt cục ta sợ cái gì? Chẳng lẽ là do phu nhân hạ thần chú? Thật là quá kỳ quái mà, nhưng mà việc này ta không chủ động, nếu chỉ trông cậy vào phu nhân, thì không biết đến ngày tháng năm nào đây, ôi ---.
Càng nghĩ Lý Kỳ càng buồn rầu, ngửa cổ ra đằng sau, cầm khăn che lên mặt.
Một lúc sau, nghe được rầm một tiếng, hắn hung hãn đứng dậy, nói: - Mặc kệ, thế nào cũng phải đi thử xem, bằng không rất uất ức, Thất Nương các nàng nói đúng. Quan hệ bây giờ giữa ta và phu nhân chẳng phải quan hệ đầy tớ, cũng không phải quan hệ giữa khách trọ và chủ điếm, mà là quan hệ phu thê, phu nhân hầu hạ trượng phu ngủ, việc hoàn toàn chính đáng, ta đây sợ cái gì, ta lại chẳng phải ức hiếp nàng, chỉ là ta chấp hành nhiệm vụ mà thôi.
Sau một nén nhang, lần nữa Lý Kỳ đến trước sân của phu nhân, hắn dặn dò chúng nô tì ở dưới đi ra trước, sau đó vụng trộm lẻn vào trong viện, thấy đèn trong phòng phu nhân vẫn sáng, lòng nghĩ, a? Phu nhân vẫn chưa ngủ, chẳng lẽ đang đợi ta?
- Lý Kỳ.
Chính là lúc này, bên trái đột nhiên phát ra một âm thanh lạ.
- Ai vậy?
Lý Kỳ sợ tới mức run cầm cập, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một hình ảnh xinh đẹp đi từ chỗ tối ra, nhưng nhìn tóc nàng ướt sũng từng giọt, sắc mặt lộ ra một chút nhiệt khí, thân hình thon gọn ấy mặc một bộ áo ngủ màu trắng, có thể nói là đẹp như trong tranh, áo trắng thắng tuyết, tuy không phải trong suốt, nhưng vẫn cảm thấy bộ ngực mềm mại to lớn đầy đặn là không hề gò bó, tóc dài đến eo, quả nhiên là thanh lịch đoan trang. Cao ngất cao ngất, thân hình đầy đặn triển hiện ra hai đường cong lung linh. Cho dù có thoáng nhìn kinh ngạc, lại làm cho mạch máu phun trào.
Không phải phu nhân là ai?
Lý Kỳ nuốt từng ngụm lớn, cục cưng, nàng đây không phải cố ý hấp dẫn ta sao.
Vương Dao nhìn cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình, dường như muốn nuốt trọn cả mình, cái gáy thon gọn như ngọc không nhịn nổi cuốn vào một tầng sắc hồng nhạt, nhưng đồng thời trong lòng lại hiện ra tình cảm nồng nhiệt, nàng không phải lần đầu nhìn thấy Lý Kỳ hiện ra đôi mắt này, nhưng cảm giác này là lần đầu tiên có được, không nén nổi giận nói:
- Chàng --- chàng nhìn cái gì.
Lý Kỳ nao nao, chỉ thấy ánh mắt đau nhức, không kiềm nổi chớp mắt vài cái, thần chí không rõ ràng nói: - Thí chủ, nàng là từ đâu đến, lại muốn đi hướng nào?
Lời vừa nói ra, tự hắn lại phản ứng trước, A? Đây không phải lời dịch kinh điển của Tây Du Kí sao, xem ra đạo văn thật sự có thể nghiện đấy.
Nhưng Vương Dao lại quen với thói quen của Lý Kỳ, gặp nhiều không trách, nói: - Ồ, ta vừa mới tắm xong.
- Trùng hợp rồi, ta cũng vừa tắm xong.
Lý Kỳ lập tức đáp.
Vương Dao ừ một tiếng, nói: - Hôm nay sao chàng có chút quái lạ nha.
- Thật vậy không?
Lý Kỳ cười khan nói: - Trùng hợp rồi, ta cũng cảm thấy như vậy.
Xem ra bệnh cũ tái phát rồi. Vương Dao nói: - Chàng tìm ta có việc không?
- Có ---.
Lý Kỳ muốn nói lại thôi, trong lòng một âm thanh giật dây nói, xông lên, vồ lấy nàng, xông lên, vồ lấy nàng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn khống chế được con quỷ trong tim, nói: - Ồ, ta vừa mới uống chút cà phê, ngủ không được, muốn tìm nàng nói vài câu.
Vương Dao lông mày kẻ hơi nhíu, nói: - Đã muộn vậy rồi, còn nói cái gì, ngày mai hẵng nói đi, sắc trời không sớm nữa, chàng mau đi nghỉ đi, ta cũng đi nghỉ đây.
Âm thanh tĩnh lặng làm Lý Kỳ cảm thấy thất vọng tột cùng, "Ồ" một tiếng, nói: - Thế --- Thế đi nghỉ sớm đi, ta về trước đây, ngủ ngon. Nói xong hắn quay người đi về hướng cửa, trong lòng thầm trách mình, Lý Kỳ, ngươi thật là vô dụng, vừa nãy nên xông lên, ngươi à từ sau phải che mặt làm người rồi.
Chính lúc hắn sắp đi đến cửa, đằng sau đột nhiên vang lên một âm thanh nhẹ nhàng: - Lý Kỳ.
- Ở đây.
Vương Dao chỉ cảm thấy một trần kình phong nổi lên, còn híp híp mắt, lúc mở mắt ra, phát hiện Lý Kỳ đã ở trước mặt nàng rồi, một câu hô đấy, như hiện nay Lý Kỳ có tám cái đầu trâu cũng kéo không đi.
- Phu nhân, có việc gì dặn dò?
Lý Kỳ nháy mắt, gương mặt thuần khiết nhìn Vương Dao.
Vương Dao đều có chút không dám nhìn thẳng đôi mắt Lý Kỳ, nhẹ nhàng ngoảnh đầu đi, nhỏ giọng nói: - Thật ra --- thật ra ta cũng không có ý đi ngủ, nếu không thì ta với chàng tán gẫu một lúc.
- Cực tốt, cực tốt.
Lý Kỳ vui mừng không ngớt, vội vàng kéo lấy tay nàng, hì hì nói: - Vậy chúng mình vào trong phòng nói chuyện đi.
Đi vào trong phòng, ánh nến vàng chập chờn chiếu vào khuôn mặt trắng như tuyế của phu nhân, phong tình vạn chủng, rất là mê người.
Lý Kỳ muốn ngồi trên giường, không nghi ngờ gì, nhưng vẫn đề là giường ở trong phòng, khó xử cuối cùng hắn cũng ngồi cùng phu nhân ở trên chiếc ghế.
- Chàng có thể buông ra không?
Bởi vì bên cạnh hai cái ghế có một cái bàn trà ngăn cách, nắm tay như vậy, Lý Kỳ cảm thấy có chút kì quái: - Đợi chút.
Đột nhiên hắn đứng lên, hai tay nhấc bàn trà đến đến trước mặt.
Vương Dao kinh ngạc nói: - Chàng làm gì?
Lý Kỳ không nói lời nào, lại đem chiếc ghế đến bên cạnh Vương Dao, cầm tay nàng, cười hì hì nói: - Cái bàn trà khó nhìn quá, ngày mai ta làm cho nàng một cái mới.
Vương Dao giờ mới hiểu được ra, không kiềm nổi má nhiễm lên màu đỏ hồng, vụng trộm liếc mắt Lý Kỳ, chỉ cảm thấy tim đập liên hồi.
Lý Kỳ nắm lấy tay Vương Dao, ánh mắt chưa từng rời khỏi mỹ nhân, nàng bản thân đẹp tuyệt sắc, khí chất lại đoan trang nhã nhặn, nhìn một chút, tà niệm trong người Lý Kỳ dần dần biến mất, chỉ cảm thấy có được giờ phút này đã quá mãn nguyện rồi.
Vương Dao nghe thấy lời nói này của Lý Kỳ đột nhiên trở nên vô cùng an tĩnh, thấy lòng hiếu kỳ, lại vụng trộm nhìn Lý Kỳ, nhưng lần này nàng xem được không phải ánh mắt ăn thịt người, mà là ánh mắt sung mãn nồng đậm ý tình, trong lòng ấm áp, tất cả ý nghĩ xông lên đến đầu, mũi đẹp tinh thế, nước mắt tràn ra rào rào mới rơi xuống.
- Phu nhân, nàng làm sao khóc rồi?
Lý Kỳ nhìn Vương Dao nước mắt đột nhiên rơi xuống, trong lòng ngạc nhiên, chỉ xem mình đã mạo phạm mỹ nhân, trong chớp mắt bỏ tay ra, cuống quít giải thích nói: - Có phải ta đã dọa đến nàng rồi, thật rat a --- ta không phải có ý đấy --- ai ôi! Được rồi, ta thừa nhận ta có ý nghĩ ấy, nhưng mà ta tuyệt đối tôn trọng nàng, bằng không, bằng không ta sẽ đi về đi nghỉ ngơi đây.
Hắn càng nói như vậy, nước mắt của Vương Dao lại rơi càng nhanh.
Ta đã nói thế mà, việc này sao có thể một bên đồng ý, lần này hỏng rồi, làm ra không thu lại được rồi. Lý Kỳ nhìn nàng khóc không ngừng, lúc đầu cũng không biết nên làm thế nào, nước mắt gấp gáp cũng sắp rơi ra rồi.
Vương Dao nhìn bộ dạng lo lắng của Lý Kỳ, trong lòng đau xót, đột nhiên chủ động đưa tay ra nắm lấy tay Lý Kỳ, nín khóc mỉm cười nói: - Đồ ngốc, ta sao có thể trách chàng, ta đây là cảm động quá, cho nên mới khóc.
- Cảm động?
Lý Kỳ có chút không rõ, hồi tưởng một lúc, mình hình như chưa làm việc gì làm nàng cảm động, nói: - Phu nhân, con người ta có chút ngu ngốc, nàng biết đấy, thế nàng có thể nói rõ ràng chút, ta đã làm gì để làm cảm động, ta đảm bảo mỗi ngày sau đều làm.
Vương Dao cười khúc khích, nói: - Nhớ rằng chàng đã nói mãi mãi tôn trọng ta.
- Câu này ta nhớ rõ.
Lý Kỳ gật gật đầu, lại mang theo chút kinh ngạc nói: - Nhưng là việc rất lâu từ trước rồi, nàng bây giờ lại cảm động vậy, có phải hơi muộn một chút hay không.
- Không muộn, một chút không muộn.
Vương Dao một bên rơi lệ, một bên nói:
- Đây là lời nói động lòng lần đầu ta nghe thấy trong đời, cũng là lời nói chân thành nhất, cảm ơn chàng đã tôn trọng ta, đối đãi ta như vậy. Nói đến đây, nàng tự nhiên cười nói, lộ ra cả hàm răng chỉnh tề sáng láng, đôi mắt nhìn rực rỡ, chiếu sáng lên sắc mặt lệ châu, quả nhiên xinh đẹp cực điểm.
Nàng rất ít khen người, đặc biệt là đối mặt Lý Kỳ, có thể nói trước đây nàng ghét con người tâm lí thương nhân Lý Kỳ, nếu không phải Lý Kỳ cứu giúp không ít dân tị nạn, để Vương Dao nhìn thấy Lý Kỳ còn có chỗ để sửa đổi, sợ rằng các nàng cũng chẳng hợp tác lâu như vậy, dù cho con đường không giống, không giống vì mưu.
Cũng bởi vì vậy, Lý Kỳ vẫn còn chút ái sủng nếu kinh hãi, gãi đầu cười ngốc ngếch nói: - Nàng là thê tử của ta, đối đã tốt với nàng, tôn trọng nàng đều nên phải thế. Llúc nói câu này, Lý Kỳ còn thấy vô cùng ray dứt, thầm nghĩ, đúng vậy, giữa phu thê nên tôn trọng lẫn nhau, thiệt thòi ta vừa mới nghĩ mấy việc kia, thật là "Kim" trùng lên não, thực tại không nên a. Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu nín thở ngưng thần, mặc niệm lời chú tịnh tâm.
Nhưng mà khẩu khí này còn chưa nín được, chợt nghe thấy Vương Dao thì thào tự nói: - Đúng vậy, ta là thê tử của chàng. Nói xong nàng hít một hơi dài, quay đầu dừng nhìn Lý Kỳ, đỏ mặt giọng nhỏ nói: - "Lý Kỳ, đêm nay chàng ở đây nghỉ ngơi đi.
- Khụ khụ khụ --- nàng nói cái gì?
Lý Kỳ đau sốc hông rồi.
← Hồi 1570 | Hồi 1572 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác