Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1548

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1548: Cá chép chua ngọt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Như chúng ta đã biết, loại hạt cà phê này còn ở trên cây thì màu đỏ tươi, giống như trong cuộc đời hạt cà phê không thể thiếu ánh mặt trời vậy. Đó là vẻ đẹp vô cùng, giống như một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân vậy.

Tuy nhiên hạt cà phê trong thùng này lại giống như một người phụ nữ già nua vậy, màu sắc đã hơi vàng, có chút giống như màu vàng nhạt, nhăn nheo, vừa nhìn là biết không phải hạt cà phê tươi nhất.

Nhưng, Lý Kỳ nhìn mà lại thấy trong lòng vui sướng. Hạt cà phê ở giai đoạn này, hắn cũng đã quen thuộc rồi, chính là "hạt cà phê da dê".

Loại "hạt cà phê da dê" này cũng chính là hạt cà phê tươi mới đã qua gia công nhất định rồi, thể hiện được tâm thái.

Đương nhiên, kiểu gia công này chỉ là giai đoạn ban đầu, chủ yếu vẫn là sấy khô, giống như sài kê vậy, để dưới ánh nắng mặt trời phơi, nhưng nhiệt độ không được quá cao. Tuy nhiên, việc đầu tiên là phải bỏ vỏ hạt, thịt quả, tương quả, nhưng theo lớp vỏ đó bên ngoài hạt cà phê thông thường đều không thể tách ra ngay được. Đó là dùng để bảo quản, ở hậu thế thông thường đều là đêm trước khi xuất khẩu mới bỏ lớp vỏ này đi.

Do vì lớp vỏ này sau khi phơi khô rất giống với lớp da dê, vì vậy hạt cà phê ở hình thái này tương tự cũng được gọi là hạt cà phê da dê.

Bởi vì khi Lý Kỳ ở Nam Ngô, loại hạt này vừa mới được trồng xuống, hắn chỉ có thể dạy những nông phu đó làm thế nào để xử lý hạt cà phê tới bước này. Về phần tiếp theo phải là sấy khô, thì đều là kỹ thuật khá cần thiết, một người sấy cà phê đạt chất lượng, không luyện tập dăm ba năm, thì không thể làm thầy được.

Hơn nữa, khi đó vẫn không biết loại cà phê này là loại nào, Lý Kỳ cũng không dám ngông cuồng phán tiếp. Vì vậy vẫn để cho họ sau khi phơi khô, đưa tới kinh thành, do hắn đích thân nghiên cứu và chế tạo.

Kích động à!

Lý Kỳ liền đưa tay ra bốc một hạt cà phê, tách lớp vỏ bên ngoài ra, cho hạt cà phê bên trong vào miệng, cắn phát ra tiếng kêu rắc rắc.

Tiếng kêu này nghe trong tay Lý Kỳ lại là tiếng trong trẻo dễ nghe, chính tiếng kêu này cũng đủ chứng minh hạt cà phê này không bị ẩm, có thể thấy bảo quản rất tốt. Sau khi cắn vỡ, hắn liền nhắm mắt lại trầm ngâm một hồi, bỗng bước tới bên cạnh đống lá rụng bên cạnh, phun hạt cà phê đã cắn vụn ra.

Sắc mặt Đoàn Thế Văn hoảng sợ, liền bước tới, hỏi: - Xu Mật Sứ, liệu có gì đó không ổn sao?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ta nói lời này khi nào chứ?

Đoàn Thế Văn chỉ vào đống bã vụn đó nói: - Vậy Xu Mật Sứ đây là?

Lý Kỳ cười nói: - Ta chỉ là nếm thử hương vị của hạt cà phê này, không cần phải nuốt vào. Ta không muốn đêm nay mất ngủ.

Đoàn Thế Văn nghe mà thấy mơ hồ nói:

- Vậy Xu Mật Sứ cho rằng hạt cà phê này tốt hay xấu?

- Tốt! Đương nhiên là tốt rồi!

Lý Kỳ liền nói: - Bây giờ ta cảm thấy hương vị cà phê này đầy trong miệng, chính là thượng phẩm, đủ cho thấy loại hạt cà phê này của các ngươi được bảo quản rất tốt.

Đoàn Thế Văn nghe mà thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: - Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Lý Kỳ đặt tay lên vai Đoàn Thế Văn, cười ha hả nói: - Đoàn huynh, đừng nói ta không chiếu cố ngươi, loại hạt cà phê này chính là tài phú không thể cạn được!

Đoàn Thế Văn nghe mà hai mắt sáng lên, nói: - Lời này của Xu Mật Sứ là xuất phát từ đâu thế?

Lý Kỳ nói: - Ngươi đừng có quan tâm ta nói xuất phát từ đâu, ngươi chỉ cần biết, ở Đại Tống ta hai quận các ngươi có thể trồng được loại cà phê này, nếu hai quận các ngươi làm ra được mấy châu cà phê nữa, hừ, không tới 10 năm, người dân trồng cà phê sẽ là người nông dân giàu có nhất trên thế giới này. Hai quận các ngươi chỉ dựa vào dược liệu và cà phê, nếu muốn không phát tài cũng rất khó đấy!

Điều này không phải là đánh lừa Đoàn Thế Văn, dược liệu thì không cần nói tới nữa, ai nấy đều đã cảm nhận được rồi. Dược liệu phong phú đương nhiên là tiền nhiều rồi, còn cà phê, nên biết trên thế giới hiện nay vẫn chưa có một cốc cà phê hoàn toàn, chẳng khác gì thị trường này đều là của các ngươi rồi. Cho dù là người tiếc cà phê chỉ có một phần hậu thế, khoản tiền này cũng là cực kỳ khả quan, bởi vì hoàn toàn chính là hai quận lũng đoạn loại cà phê này.

Đoàn Thế Văn nghe mà thấy vui mừng khôn xiết. Kỳ thực y chủ động yêu cầu đưa loại cà phê này tới đây, chính là muốn biết tài phú bên trong loại hạt cà phê này. Bây giờ nghe khẩu khí này của Lý Kỳ, dường như tài phú của loại hạt cà phê này còn lớn hơn cả tài phú hàm chứa bên trong dược liệu, bảo y sao có thể không vui được chứ?

Lý Kỳ lại kêu Trần Đại Nương gọi tất cả người làm trong phủ ra giúp đỡ, hơn nữa còn dặn mọi người cẩn thận một chút, sau đó lại cùng Đoàn Thế Văn đi vào trong phòng, hỏi thăm tình hình cà phê và hai quận.

Nói đi cũng phải nói lại, hai quận ngày xưa đã rất nghèo đói, giống như thị trường chứng khoán dừng lại. Đây không thể tiếp tục đi xuống được nữa, chắc chắn sẽ phải phát triển trở lại, hơn nữa Lý Kỳ đã cải cách lớn như vậy, cho nên người dân hai quận ai nấy đều có thể cảm nhận được sự biến đổi của cuộc sống, tất cả đều có phương hướng phát triển tốt.

Lý Kỳ cũng thấy yên lòng, cùng Đoàn Thế Văn ăn trưa, Đoàn Thế Văn liền cáo từ ra về.

Tuy nhiên Lý Kỳ cũng không có rảnh rỗi gì, liền lấy một túi hạt cà phê nhỏ đi ra khỏi nhà.

Kỳ thực khi hắn nhìn thấy hạt cà phê đã nghĩ tới một người, người này chính là Lưu Vân Hi. Loại hạt cà phê này có lẽ là minh chứng tình yêu của họ, hơn nữa tên gọi của loại hạt cà phê này chính là cà phê Vân Hi.

Hắn đã trở về mấy ngày rồi, nhưng vẫn chưa tới gặp Lưu Vân Hi, có lẽ Lưu Vân Hi cũng vẫn chưa biết hắn đã trở về rồi. Lý Kỳ nghe Bạch Thiển Dạ nói, khi hắn không ở đây, Lưu Vân Hi rất ít khi trở về, vẫn luôn ở bệnh viện Thái sư bận nghiên cứu pê-ni-xi-lin. Lý Kỳ vốn cũng muốn tới tìm Lưu Vân Hi, đúng lúc loại hạt cà phê này tới rồi, do đó hắn liền mang cà phê đi tìm Lưu Vân Hi.

Tới Bênh viện Thái sư.

So với ngày khai trương, người vào bênh viện Thái viện này không giảm mà còn tăng lên, cả sảnh đăng ký đều đứng kín người.

Điều này mặc dù chứng minh bệnh viên Thái sư rất thành công, nhưng đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Lý Kỳ cũng không thích thấy vẻ mặt bệnh hoạn khó chịu, do đó không có ở lại, mà đi về phía phòng thí nghiệm từ con đường nhỏ ở cửa.

Nhưng vừa vào tới cửa đầu tiên, khi tới trước cửa phòng thí nghiệm, Lý Kỳ đang chuẩn bị lấy thẻ bài ra, bỗng nghĩ lại, việc nghiên cứu loại thuốc pê-ni-xi-lin này có lẽ là rất có chú ý, ta lại nhèm nhèm chạy tới tìm họ, có lẽ là làm phiền họ rồi.

Do đó hắn không đi vào nữa, mà đi tới thủy tạ của đám người Lưu Vân Hi trong bệnh viện.

*****

Nhưng ở đó không có ai, nhớ tới Doãn Thị cũng đi giúp rồi, một mình hắn ngồi cũng nhàm chán, bỗng nhớ ra, Thập Nương làm việc trở một ngày trở về, chắc chắn là rất mệt, điều này có lẽ là lúc đầu bếp chúng ta thể lấy lòng được giai nhân tốt nhất đấy. Ây da, làm quan đã lâu rồi, ngay cả mấy cương lĩnh lớn của đầu bếp cũng quên hết rồi.

Do đó hắn liền đặt hạt cà phê xuống, vội đi tới thủy tạ, tới một con phố ở bên cạnh cách bệnh viện Thái sư.

Con phố này vốn cũng chính là một ngõ nhỏ, rất ít người qua lại. Dù sao ở đây đã từng là phủ đệ của hữu tướng, trang nghiêm túc mục. Ban đầu khi Lý Kỳ trèo tường thật ra cũng đã tới một lẩn rồi, nhưng do vì sau khi bệnh viện Thái sư khai trương, ở đây lập tức biến thành cái chợ rau, hơn nữa còn làm ăn rất tốt. Bởi vì người qua lại nhiều, có một số người khám bệnh xong liền mua chút rau trở về. Đó chính là điều thú vị của kinh tế. Nhiều khi mở thêm một con đường, hoặc mở một cửa hàng đều thay đổi rất nhiều thứ xung quanh.

Lý Kỳ dạo một vòng quanh chợ rau, mua được một con cá chép, một con gà ác và một số nguyên liệu, rau cải Doãn Thị đã làm một mảnh đất ở phía sau, trồng rất nhiều rau cải.

Trở về thủy tạ, Lý Kỳ thấy thời gian cũng đã không còn sớm nữa, do đó liền đi vào nhà bếp làm.

Cá thì cá chua ngọt, dùng khai vị nhắm rượu, gà thì làm món canh gà táo đỏ, dùng để bồi bổ sức khỏe cho Thập Nương. Dù sao công việc nghiên cứu này không hề nhẹ nhàng gì, ngoài ra còn có mấy món ngon nữa.

Món ăn cũng đã làm xong, trời cũng đã tối rồi, nhưng mãi không thấy bóng dáng của đám người Thập Nương đâu.

Cũng biết là đám phần tử cuồng nhiên này nghiên cứu quên ăn, Lý Kỳ chờ mãi chờ mãi cũng sắp ngủ rồi, bỗng nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, hai mắt liền trợn trừng lên, bước nhanh ra ngoài, chỉ thấy ba người đi tới.

- Thập Nương.

Lý Kỳ kích động gọi một tiếng.

Người tới chính là Lưu Vân Hi, vợ chồng Quái Cửu Lang.

- Phu. Phu quân?

Lưu Vân Hi dường như có chút không tin vào tai mình, nàng thế nào cũng không ngờ Lý Kỳ bỗng nhiên xuất hiện ở đây. Nhưng, khi nàng thấy rõ người đó đứng ở trước cửa, không khỏi vui mừng tới phát khóc, hai tay vén váy, bước nhanh như chạy tới.

Hai người ôm trầm lấy nhau ở trước cửa.

Ôm một hồi, hai tay Lý Kỳ ôm chặt lấy khuôn mặt Lưu Vân Hi, nhìn chằm chằm nói: - Thập Nương, muội gầy quá.

Hai mắt Lưu Vân Hi sáng lên nhìn Lý Kỳ, đưa tay lên khẽ vuốt mặt Lý Kỳ, mỉm cười, nước mắt tuôn trào, nói: - Phu quân.

Tình cảm sâu nặng, ôm nhau cũng không thể hiện hết được.

Lý Kỳ từ từ cúi đầu xuống, Lưu Vân Hi cũng khép đôi mắt vui mừng của mình lại, chờ đợi nụ hôn này đã lâu.

- Khụ khụ khụ!

Thấy môi hai người sắp dính chặt vào nhau, nhưng cơn họ đã cắt ngang họ.

Khốn kiếp! Lý Kỳ ngẩng đầu lên nói: - Ta nói này Quái huynh, ngươi có thể quay người đi chỗ khác mà!

Con người này thật đúng là không biết xấu hổ! Ta đã đủ khách khí rồi, ngươi còn trách ta không quay người đi sao? Quái Cửu Lang tức giận nói:

- Không thấy vợ chồng chúng ta đang ở đây sao? Ngươi lại không có bệnh nan y, hà tất phải nóng lòng nhất thời chứ?

- Bệnh nan y gì, phì phì xin lỗi, Thập Nương, ta xoa bóp giúp muội.

Lưu Vân Hi tùy ý lấy tay xoa xoa, thẹn thùng lườm Lý Kỳ một cái, nhẹ nhàng kéo hắn xuống, để hắn đừng có tranh cãi với Quái Cửu Lang nữa, lại quay người nói với vợ chồng Quái Cửu Lang: - Sư phụ, sư nương, thật sự xin lỗi.

Doãn Thị liền bật cười ha hả nói: - Không sao, không sao.

Lý Kỳ trừng mắt lườm Quái Cửu Lang một cái, lẩm bẩm:

- Tình cảm của người trẻ ngươi biết gì chứ? Nói xong, lại quay sang nói với Doãn Thị: - Tẩu tử, ta đã chuẩn bị cơm rồi, mau vào ăn thôi.

Doãn Thị khách khí nói: - Ngươi tới đây, sao còn phải để ngươi nấu ăn chứ, thật là thất lễ rồi.

Quái Cửu Lang hừ một tiếng nói: - Hắn là làm cho Thập Nương ăn, chúng ta chỉ là thuận tiện mà thôi.

Lý Kỳ nói: - Ta là làm cho một người phụ nữ và ta ăn, người bên cạnh có bản lĩnh thì đừng ăn.

- Bản lĩnh đói bụng này, lão phu thực sự là không có.

Nói xong, Quái Cửu Lang liền bước nhanh vào trong.

Quá là vô sỉ, Lý Kỳ lẩm bẩm vài câu, lại nắm tay Lưu Vân Hi đi vào.

- Tẩu tử, Thập Nương, các người ngồi xuống trước đi, uống chén canh gà này trước đi, ta đi hâm nóng các món khác.

Vào trong phòng, Lý Kỳ liền bận rộn hẳn lên, bởi vì canh gà vẫn đang đun nhỏ lửa, vì vậy hắn đã múc cho Doãn Thị và Lưu Vân Hi một bát canh gà nóng hổi, tiện tay còn múc cho Quái Cửu Lang một bát, hừ một tiếng nói: - Có độc đấy.

Quái Cửu Lang cười ha hả nói: - Lão phu còn sợ độc sao? Nói xong liền bắt đầu ăn, ngoài miệng vẫn nói: - Thịt gà tươi ngon lại không ngấy, canh gà thơm mát lại không dầu không ngấy, ngon, ngon. Món canh này làm quả thực là rất ngon, uống vào đã thấy ấm bụng rồi.

Lão già đáng chết, thật không biết xấu hổ, Lý Kỳ lầm bẩm, lại quay vào trong bếp, hâm nóng đồ ăn, sau đó bưng ra.

Lý Kỳ vừa bước tới cửa, Doãn Thị liền tán dương: - Chưa thấy đồ ăn, đã ngửi thấy mùi thơm rồi, không hổ là Kim Đao Trù Vương.

- Tẩu tử quá khen rồi.

Lý Kỳ đặt mấy món ăn lên bàn.

Món cá chép kia ở giữa dưới ánh sáng của ngọn nến, đó là màu vàng óng ánh!

Cá chép Biện Lương phần lớn đều là từ Hoàng Hà tới, thịt cá béo ngon, nhưng thấy con cá lớn nằm trong chiếc đĩa dài, vẩy vàng đuôi đỏ, nước chảy từ trên người xuống, hiện rõ màu đỏ thẫm, phía trên con cá còn có đường vân giống như khắc lên vậy. Từ màu sắc, hương vị cho thấy, tuyệt đối là không hề có kẽ hở.

Về phân hương vị thì thế nào, điều đó còn phải nếm xem đã.

- Cá chép Hoàng Hà, xưa nay chính là điều lão phu thích nhất, lớn nhỏ lão phu đều đã ăn không ít rồi, chính là không biết cá chép Hoàng Hà của Kim Đao Trù Vương chế biết có gì khác biệt.

Quái Cửu Lang vừa nhìn thấy hình dáng của con cá chép này, liền biết là các chép Hoàng Hà, khẩu vị tăng lên, lão là trưởng bối, đương nhiên là sẽ động đũa trước. Lão liền cầm đĩa lên chọc sâu vào mình cá, khẽ xoay một cái, phía dưới da cá lộ ra một cảnh tuyệt đẹp màu trắng tuyết của thịt cá, hơi nóng bốc lên, hai mắt của con cá tươi ngon đó đều có thể "ăn" ra.

Thật đúng là chút trắng trong vạn hồng.

Từ khoảng khắc cho thịt cá vào miệng, Quái Cửu Lang liền không kìm được mà gật đầu. - Món cá chép Hoàng Hà ngon, hương vị thơm ngọt, trong ngọt có chua, trong chua lại có chút vị mặn, hương vị tươi ngon vô cùng, ngọt, mặn, chua đan xen vào nhau, lại giống như hợp lại một chỗ, mà lại như gần như xa, tuyệt! Quả thực quá tuyệt!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<