Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1547

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1547: Cuối cùng đã chờ được rồi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Phong Nghi Nô thầm thở dài, nói: - Bởi vì ta biết tình hình khi đó, ta hỏi huynh, chỉ có thể khiến cho huynh và tỷ tỷ càng thêm khó xử. Ta hà tất phải khiến mình không vui, huống hồ ta cũng đã thấy tỷ tỷ rất thích huynh, điều này cũng đủ rồi.

Lý Kỳ bất an nói: - Nhưng sau đó muội thấy ta gặp gặp Sư Sư bị người đời nhục mạ lại không đứng ra nói giúp cô ấy, liệu có phải là cảm thấy rất thất vọng không?

Phong Nghi Nô mím môi cười, nói: - Phu quân, sao ta không hiểu huynh chứ, nếu huynh có khả năng, huynh nhất định sẽ giúp. Kỳ thực chuyện này dù phu quân huynh muốn giúp, cũng không giúp được. Hơn nữa, sau này huynh đã khiến Lập pháp viện đưa ra luật bảo vệ phụ nữ, không phải chính là giúp tỷ tỷ sao. Ta cảm kích huynh còn không kịp, sao lại thất vọng chứ.

Trong lòng Lý Kỳ thầm thở phảo, nói: - Vậy ta và Sư Sư.

Phong Nghi Nô trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: - Con người này thật đúng là chiếm tiện nghi còn khoe mã. Hai người đều là người chí thân của ta, cho dù ta muốn trách huynh, ta cũng không làm được. Bây giờ ván đã đóng thuyền rồi, tỷ tỷ ngay cả con cũng đã sinh cho huynh rồi, ta còn có thể thế nào chứ. Nếu ta còn so đo tính toán, chỉ có thể khiến cho ba người chúng ta không vui. Nếu ta có thể khiến cho tỷ tỷ vui, ta vui còn không kịp ấy chứ.

Nàng một lòng đều vì ta và Sư Sư mà nghĩ, thật đúng là khiến cho ta xấu hổ. Lý Kỳ thật sự rất xúc động, đưa tay ra ôm Phong Nghi Nô vào lòng, nói: - Cảm ơn sự khoan dung của muội.

Phong Nghi Nô cười khanh khách nói: - Phu quân, huynh không phải cảm thấy càng ngày càng yêu ta đấy chứ.

Lý Kỳ giật mình, nhẹ nhàng nói: - Ta sớm đã yêu muội vô hạn rồi, không có không gian để nâng lên nữa. Nhưng cũng không thể hạ xuống được nữa, nó sớm đã ở trạng thái cố định rồi, vĩnh viễn như vậy.

Trong mắt Phong Nghi Nô phủ lên từng lớp sương mù, ngoài miệng lại cười nói: - Nhưng có một điểm, ta rất bất mãn.

Lý Kỳ lại căng thẳng nói: - Cái gì?

Phong Nghi Nô thẹn thùng liếc nhìn Lý Kỳ, nói: - Ta cũng muốn có con, ta không thể lạc hậu sau tỷ tỷ quá nhiều.

Lý Kỳ ừ một tiếng, sắc mặt biến sắc, nói: - Bây giờ vẫn còn sớm, nếu không, chúng ta cố gắng hơn nữa.

Phong Nghi Nô gật đầu khẳng định. - Ừ.

- Chính Hi, đá rất hay, mau đá cho cha nào.

- Được ạ! Cha, nhận này.

- Không cần đâu!

- Phanh!

- Khanh khách, phu quân, huynh thua rồi.

..

Buổi sáng, mấy người nhà Lý Kỳ tới khu đất trống trước sân chơi đá cầu. Đương nhiên, điều này tuyệt đối không thể là Lý Kỳ khởi xướng, mà là Lý Chính Hi.

Còn là lệnh của Lý sư phó, họ chơi đá cầu hoa thức, cầu này không được rơi xuống đất.

Người thua phải chống đẩy 10 cái.

Không thể ngờ, Lý sư phó tuyệt đối kém nhất trong đó, nếu không hắn cũng không thể mang những chiêu số lưu manh đó tới đây.

- Hô hô!

Lý Kỳ một mạch làm xong 10 cái chống đẩy, liền nói: - Đừng tới, đừng tới, các người ức hiếp người ta.

Lý Chính Hi đứng ở đó cười khanh khách.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn Lý Chính Hi, ngoắc tay nói: - Con trai, lại đây.

Lý Chính Hi ngoan ngoãn bước tới, nói: - Cha, có chuyện gì thế?

Lý Kỳ hừ một tiếng nói: - Thành thật khai báo, công phu cước này là ai dạy con?

Lý Chính Hi nói: - Là Cao thúc thúc dạy con.

Quý Hồng Nô bước tới, che miệng mỉm cười nói: - Đại ca, huynh còn không biết, đám con Cao Nha Nội đứa nào cũng đều là cao thủ đá cầu. Chính Hi lại thường xuyên chơi với bọn chúng, cũng học được một số kỹ thuật đá cầu.

Dạy đá cầu còn được, nhưng đừng dạy hư con trai ta, Lý Kỳ vẻ mặt sầu muộn, dù sao hắn cũng quá hiểu đám Cao dở hơi rồi, thấp giọng hỏi: - Con trai, Cao thúc thúc con không dẫn con tới Nghênh Xuân Lầu chứ?

Quý Hồng Nô nghe thấy thế liền dậm chân, bước tới, ghé sát tai Lý Chính Hi nói: - Đại ca, huynh nói cái gì thế, sao ta lại để cho họ dẫn đi linh tinh thế.

- Điều này cũng đúng, ta chỉ sợ Nha Nội làm hỏng Chính Hi. Lý Kỳ ngượng cười nói.

Phong Nghi Nô, Da Luật Cốt Dục bên cạnh cũng lườm Lý Kỳ.

Lý Chính Hi tò mò nói: - Cha, các người đang nói cái gì thế?

- Không có gì, không có gì.

Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói: - Đi thôi, chúng ta vào nhà nghỉ ngơi chút.

Mấy người đi rửa tay, tới ngồi trong nhà, Lý Chính Hi bỗng nhiên cười hì hì nói: - Cha, sắp tới tết rồi.

Lý Kỳ cười nói:

- Tết năm nay cha rất rảnh, con muốn chơi gì?

- Hài nhi muốn chơi pháo. Lý Chính Hi liền nói.

- Pháo?

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Pháo không phải là năm nào cũng chơi sao? Năm nay lẽ nào cha rảnh, con lại chỉ muốn chơi pháo thôi sao?

Lý Chính Hi chu cái mỏ lên nói: - Nhưng mẹ nói chơi pháo nguy hiểm, lại nói nhìn người khác chơi mình chơi cũng không có gì khác biệt. Hài nhi lớn thế này mà chỉ đứng từ xa nhìn đám người tam tỷ chơi pháo.

Quý Hồng Nô nhíu mày nói: - Chính Hi, con còn nhỏ, ngộ nhỡ bị thương thì làm thế nào? Mẹ cũng là muốn tốt cho con.

Quý Hồng Nô nhìn thẳng vào mặt con trai, thật sự là một người mẹ rất nghiêm.

Lý Chính Hi móp méo miệng, mắt lén nhìn Lý Kỳ. Nó không dám cãi lại mẹ.

Mặc dù một nhà phải có một người mặt đỏ, một người mặt trắng, nhưng Lý Kỳ cũng không thể làm tổn thương sự uy nghiêm của Quý Hồng Nô trước mặt Lý Chính Hi, liền nói: - Mẹ con nói rất đúng, con còn nhỏ, chơi pháo quá nguy hiểm.

Tiểu Chính Hi vừa nghe thấy thế, khuôn mặt liền xụ xuống, năm nay lại chỉ có thể đứng từ xa nhìn đám tam tỷ chơi pháo rồi.

Nào ngờ Lý Kỳ lại chuyển hướng nói: - Nhưng nếu có người lớn chơi cùng, thì vẫn được chơi.

Mắt Lý Chính Hi liền sáng lên, nói: - Ý của cha là cùng con chơi pháo sao?

Lý Kỳ mỉm cười gật đầu nói: - Không chỉ như vậy, cha sẽ giúp con chuẩn bị một số loại pháo hoa rất đẹp nữa.

Lý Chính Hi vui mừng, liền nói: - Cảm ơn cha.

Quý Hồng Nô nhìn con trai, lại nhìn Lý Kỳ, nói: - Huynh như vậy sẽ làm hư con đấy.

Lý Kỳ cười nói: - Ham chơi tò mò là bản tính của trẻ con rồi. Chúng là là cha mẹ vẫn nên cố gắng đừng để mất đi bản tính của trẻ nhỏ.

Lúc này, Trần Đại Nương bỗng nhiên đi vào, nói: - Đại nhân, đặc phái viên Đoàn của Đại Lý ở ngoài cửa cầu kiến.

Đặc phái viên Đoàn?

Lý Kỳ hơi giật mình, nói: - Đoàn Thế Văn?

Trần Đại Nương gật đầu đáp lại.

Phong Nghi Nô cười nói: - Đại nương, bây giờ không thể gọi là đặc phái viên Đoàn nữa, nên gọi là Đoàn đại nhân.

- Hả?

Trần Đại Nương hiện giờ là đại tổng quản của Xu Mật Sứ, đương nhiên là không như trước nữa, thoáng giật mình, liền tỉnh ngộ, nói: - Xin lỗi, là lão thân nhất thời quen rồi, không sửa kịp.

- Không sao, không sao, bà mau đi mời Đoàn đại nhân vào đi.

Lý Kỳ lại quay sang Lý Chính Hi nói: - Con trai, con theo mẹ đi ra sau vườn chơi đi, lát nữa cha sẽ chơi cùng con.

- Ồ, hài nhi cáo từ.

Lý Chính Hi cũng rất hiểu chuyện, liền đứng dậy thở dài thi lễ với Lý Kỳ, theo đám người Quý Hồng Nô rời đi.

*****

Lý Kỳ cũng đứng lên đi ra sân trước, trong lòng lại rất tò mò, hắn không nhận được bất kỳ tin tức nào, Đoàn Thế Văn lại đột nhiên tới kinh, thầm thở dài một tiếng, nhưng chắc không phải là xảy ra phiền phức gì với hai quận rồi chứ.

Không bao lâu sau, đã thấy Đoàn Thế Văn được Trần Đại Nương dẫn vào. Tới trước sân, vừa thấy Lý Kỳ liền bước nhanh tới, hành lễ nói: - Hạ quan Đoàn Thế Văn tham kiến Xu Mật Sứ.

Bây giờ đã không giống như trước đây nữa, y cũng là quan lại Đại Tống, đương nhiên là tự cho là hạ quan rồi.

Lý Kỳ vừa nghe thấy từ "hạ quan" này, lại thổn thức không thôi, liền bước lên trước nói:

- Miễn lễ, mau miễn lễ, ở đây chính là nhà riêng, Đoàn huynh chớ có khách khí. Chờ cho Đoàn Thế Văn ngẩng đầu lên, hắn liền chắp tay nói: - Đoàn huynh, đã lâu không gặp.

Đoàn Thế Văn liền chắp tay nói: - May mà Xu Mật Sứ còn nhớ, tất cả đều tốt.

- Vậy là tốt rồi! Lý Kỳ đưa ta chỉ vào trong phòng, nói: - Mời.

Hai người đi vào trong phòng, người hầu dâng trà thơm, bánh ngọt lên.

Lý Kỳ cười hỏi:

- Đoàn huynh tới kinh thành khi nào thế?

- Ồ, ta vào kinh đêm qua, sáng nay liền chạy tới đây thăm Xu Mật Sứ, hy vọng là không làm phiền Xu Mật Sứ. Đoàn Thế Văn thấy Lý Kỳ rất thoải mái, không có ra bộ quan cách, cũng không có tự cho mình là quan cấp dưới.

- Cái gì mà làm phiền hay không chứ, khách khí quá rồi.

Lý Kỳ khoát tay, lại hỏi: - Vậy không biết lần này Đoàn huynh vào kinh là có chuyện gì?

Đoàn Thế Văn bật cười ha hả nói: - Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là phụng mệnh Trấn Nam vương tiến kinh báo cáo tình hình Đại Lý và Nam Ngô mấy năm nay lên Hoàng thượng.

Trước đây y tiến kinh chính là tới tìm người, bây giờ Đại Lý quốc đã không còn tồn tại nữa, gánh nặng trên vai y cũng đã nhẹ đi rất nhiều, lời nói cử chỉ cũng vô cùng thoải mái, không còn giống như trước đây nữa, gặp mặt không phải là khóc lóc thì cũng là quỳ lạy.

- Thật sao?

Ngược lại Lý Kỳ rõ ràng là có chút không quen, hắn theo bản năng cho rằng Đoàn Thế Văn tới tìm hắn nhất định là có việc muốn nhờ hắn.

Trong lòng Đoàn Thế Văn hiều vì sao Lý Kỳ lại có phản ứng này, liền gượng cười nói:

- Trước đây đã làm phiền nhiều, ta thật sự xin lỗi, cũng xin Xu Mật Sứ thông cảm.

Lý Kỳ ngẩn người ra, ồ lên một tiếng, nói: - Sao có thể chứ, có thể quen biết Đoàn huynh, đó là tạo hóa của Lý mỗ.

Lời này cũng không phải là giả, nếu không phải Đoàn Thế Văn chủ động tới tìm, Lý Kỳ từ đâu mà có được hai quận cho Triệu Giai chứ!

Lại nghe thấy Lý Kỳ hỏi: - Mấy năm nay tình hình hai quận vẫn ổn chứ?

Vừa hỏi tới hai quân, Đoàn Thế Văn liền hưng phấn lạ thường, nói: - Không giấu gì Xu Mật Sứ, hai quận hiện giờ đều đã rực rỡ hẳn lên rồi, đường xá chi chít, nhà cửa mọc lên san sát, người dân an cư lạc nghiệp, thật không gì tốt bằng. Nếu không như vậy, ta sao còn mặt mũi nào đi gặp Hoàng thượng chứ.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi. Trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thổ Phiên vừa mới thu phục, hắn hiện giờ cũng không còn tâm trí đâu mà chú ý tới hai quận được nữa.

Đoàn Thế Văn lại nói: - Những pháp lệnh này thiệt thòi cho Xu Mật Sứ ban bố ở hai quận, hiện giờ người dân ai cũng có ruộng trồng lúa, làm việc nông vụ. Đó là tinh thần đã tăng lên gấp bội, hiện giờ hai quận cũng có thể thấy cảnh tượng ruộng đồng xanh tốt như Giang Nam rồi. Không chỉ như vậy, ban đầu Xu Mật Sứ đã đưa phú thương Giang Nam tới vùng Lĩnh Nam buôn bán, những phú thương đó tới hai quận đã chi khoản tiền lớn, giúp hai quận mở rộng đường xá, xây dựng nhà cửa, đầu năm năm ngoái, Nam Hải Châu lại đón tiếp đợt thương khách Tây Vực đầu tiên tới. Điều này khiến cho Trấn Nam vương và người dân hai quận đều vui mừng khôn xiết, cũng mang tới rất nhiều tài phú cho hai quận.

Ha ha, người từ vùng Lĩnh Nam biến đổi cũng nhiều, rồi, đường xá mở rộng, chướng khí Nam Ngô cũng theo đó mà giảm đi không ít. Ồ, còn nữa còn nữa, gần đây triều đình không phải là muốn xây dựng bệnh viện trên cả nước sao?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Vậy à.

Đoàn Thế Văn nói: - Việc xây dựng bệnh viện này đương nhiên là cần tới dược liệu. Nếu nói tới dược liệu này, hai quận thực sự là nhiều vô kể. Do đó Trấn Nam vương liền hạ lệnh bảo vệ những vùng sản xuất dược liệu, thậm chí còn đổi tên vùng có nguồn dược liệu dồi dào là Dược Châu.

Lý Kỳ vui mừng, trong lòng cũng hứng chí vô cùng, nói: - Làm rất tốt, mọi người đều có thể sinh bệnh, dược liệu cũng không thể thiếu được, hơn nữa một số dược liệu quý cũng không hề rẻ, nếu hai quận có thể làm được nét đặc sắc của mình, ta dám nói, chỉ dựa vào nguồn dược liệu này cũng có thể mang lại rất nhiều của cải cho hai quận.

- Vâng vâng vâng, Trấn Nam vương vũng là có ý này.

Nói xong Đoàn Thế Văn bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, khẽ vỗ trán nói: - Xin lỗi, xin lỗi, ta suýt nữa thì quên mất, kỳ thực lần này ta tới, còn có một nguyên nhân nữa, chính là tặng Xu Mật Sứ ít quà.

Đúng rồi, thường xuyên lui tới, nha đầu ngươi đều dùng xe mang quà tới, hôm nay tới đây đi hai tay không, thật chẳng ra làm sao cả. Lý Kỳ cũng phản ứng lại, ngoài miệng vẫn nói: - Ây da, bây giờ chúng ta là quan cùng triều rồi, quà cáp gì chứ, lần sau nhất định không được phiền phức như vậy nữa, các ngươi tới một chuyến cũng không dễ dàng gì.

Đoàn Thế Văn nghe đã hiểu, mấu chốt của cả câu nói chính là "lần sau". Nhưng sắc mặt y lại có chút lúng túng, nói: - Xu Mật Sứ, là như vậy, người còn nhớ cây cà phê trồng ở Nam Ngô không?

- Cà phê cây cà phê?

Lý Kỳ ngẩn người ra, gật đầu, nói: - Nhớ chứ, không phải chết hết rồi chứ?

Đoàn Thế Văn liền lắc đầu nói: - Đương nhiên là không phải rồi, mà lô hạt cà phê đầu tiên đã ra quả vào giữa năm nay rồi. Xu Mật Sứ bố trí nông phu chăm sóc cây cà phê đã được tiến hành xử lý bước đầu theo yêu cầu của Xu Mật Sứ rồi. Hóa ra họ chuẩn bị vận chuyển tới kinh, để Xu Mật Sứ giám định xem có phải loại hạt cà phê theo yêu cầu của Xu Mật Sứ hay không, may mà đã cũng phải vào kinh, do đó đã nhờ ta mang tới.

Lý Kỳ mở trừng hai mắt lên, nói: - Ngươi là nói hạt cà phê đã được đưa tới kinh rồi.

Đoàn Thế Văn gật đầu nói:

- Chính là như vậy, tổng cộng có 100 thùng, hiện đang ở ngoài cửa.

Lý Kỳ ây a lên một tiếng, cảm động đứng lên, nói: - Sao ngươi không nói sớm, đi đi đi, mau đi xem xem. Nói xong hắn liền kéo tay Đoàn Thế Văn đi ra ngoài cửa.

Tới ngoài cửa rồi, chỉ thấy trước cửa dừng một đội xe dài, phía trên đều để thùng gỗ, vì vậy có thể thấy hai quận thực sự không thiếu gỗ.

- Chậm thôi, chậm thôi, đừng làm phiền bảo bối của ta.

Lý Kỳ thấy một đám mãng phu đang đứng dỡ dàng, liền đưa tay ra nhắc nhở họ, lại đi tới phía trước một đống thùng gỗ, miệng kích động mà run run, chỉ tay sang bên cạnh nói:

- Công cụ, công cụ.

Người bên cạnh liền đưa tới một chiếc côn sắt đầu nhọn.

Lý Kỳ cầm lấy chiếc côn sắt, trong lòng bắt đầu thấp thỏm, ngộ nhớ trong thùng gỗ không phải là loại hạt cà phê mà hắn tưởng tượng thì làm thế nào? Do dự một hồi, hắn hít thở sâu một cái, nghiến răng lại cạy nắp thùng gỗ.

Nắp thùng gỗ vừa mở ra, hương vụ nồng đậm từ bên trong dâng lên.

Đây là hương vị của hạt cà phê!

Lý Kỳ như say.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<