← Hồi 1492 | Hồi 1494 → |
Bận rộn cả ngày trời, Lý Kỳ kéo lê thân hình mệt mỏi trở về nhà, mệnh lệnh đã ban ra, do Chủng Liệt cầm quân, từ Thành Đô phủ, Phượng Tường phủ mỗi nơi dẫn một vạn Chủng gia quân đi cứu viện Ngô Giới ở Ước Xương thành.
Tính tình của Chủng Liệt khá trầm ổn, nội liễm, không có khoa trương như Chiết Nhan Chất, cho nên y đi không thể xảy ra bất kỳ xung đột nào với Ngô Giới được, hơn nữa cộng thêm lời dặn dò của Chủng Sư Đạo, y chắc chắn sẽ nghe theo mệnh lệnh của Ngô Giới. Còn Ngô Giới, dù đây là Chủng gia quân, một trong những vương bài quân đại tộng, dù không nể tăng thì cũng phải nể mặt phật, y chắc chắn cũng phải tôn trọng đối phương. Đây có lẽ là vì sao Lý Kỳ lại sắp xếp như vậy.
Kỳ thực khi Ngô Giới đang chinh phục Thổ Phiên, quân Trấn Tây cũng đã ngày càng lớn mạnh rồi, từ bốn vạn nhân mã vốn có đã phát triển lên tới tám vạn nhân mã hiện tại. Hơn nữa, tám vạn nhân mã này đều là đã được lựa chọn tinh nhuệ. Lần này Chủng Liệt đi chủ yếu là vẫn chuyển quân bị vật tư tới. Nên nhớ, bên này còn có mấy vạn quân Trấn Nam, đối mặt với quân Kim chí ít cũng không thể chịu thiệt thòi được.
Tới tiền sảnh, lại thấy Phong Nghi Nô ngồi ở đó, vẫn là bộ dạng đầy tức giận.
Lại có chuyện gì thế? Lý Kỳ bước tới, cười hỏi: - Đây là ai lại chọc giận nương tử rồi?
Phong Nghi Nô lén nhìn Lý Kỳ, mặt hơi ửng đỏ lên, nói: - Phu quân, huynh nói thực cho ta biết đi, sao huynh lại biết Vương Thị nhất định sẽ có cách?
- Hóa ra là chuyện này à.
Lý Kỳ ngồi xuống, nói: - Trước tiên hãy rót trà cho phu quân đi, phu quân ta khát rồi.
- Ồ.
Phong Nghi Nô liền đứng dậy, rót cho Lý Kỳ một chén trà, mang tới, nói: - Phu quân uống trà đi.
Oa! Cô nàng này đổi tính rồi, biết nghe lời như vậy! Lý Kỳ chỉ là tiện miệng nói một câu, thấy Phong Nghi Nô còn tưởng thật, liền nhận lấy chén trà, bật cười ha hả nói: - Ta đùa đấy, muội ngồi xuống đi.
Phong Nghi Nô liền ngồi xuống cạnh Lý Kỳ.
Lý Kỳ uống một ngụm trà, cười nói: - Kỳ thực điều này không khó đoán được, bởi vì Vương Thị thực sự là đã chuẩn bị đầy đủ hơn muội.
Phong Nghi Nô hiếu kỳ nói: - Sao huynh lại biết?
Lý Kỳ nói: - Vương Thị đề xuất hội phụ nữ hoàn toàn là vì Tần Cối mà suy nghĩ. Tần Cối là người nào, là đương kim Thiếu Tể, không phải chuyện gì cũng đều có thể mang lại vai trò không nhỏ cho y. Cho nên nói Hội phụ nữ này nhất định có ẩn chứa lợi ích khổng lồ bên trong. Hơn nữa, điều này cũng giống như chính trị, liên hệ vô cùng rộng lớn. Vương Thị lại có sự khống chế chắc chắn thành lập phụ nữ, chắc chắn là đã đủ công phu rồi.
Còn muội, ban đầu chỉ nghĩ đến Sư Sư cô nương, ước nguyện ban đầu khác nhau, khiến cho phương hướng chuẩn bị của các người bất đồng, nên làm việc chắc chắn cũng khác. Còn vấn đề mà muội nói, cũng liên lụy rất lớn tới sỹ đại phu, cho nên ta đoán Vương Thị nhất định đã có sự chuẩn bị rồi.
Phong Nghi Nô lại nói: - Vậy phu quân huynh có thể đoán ra được, Vương Thị có phương pháp gì không?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Điều này ta không đoán được, nhưng ta thật ra cũng rất tò mò, cô ta đã nói gì với muội?
Phong Nghi Nô nói: - Cô ta biết ta và ông chủ của Tê Phượng Lầu có chút giao tình, cho nên để ta tới đàm phán với ông chủ Tê Phượng Lầu, xem xem liệu có thể mua được Tê Phượng Lầu hay không, hoặc là đầu tư tiền vào đó.
- Mua lại Tê Phượng Lầu?
Lý Kỳ hơi sửng sốt, cười nói: - Hóa ra là như vậy, cô ta đây là muốn lợi dụng ta và Tần Cối để làm chỗ dựa cho Hội phụ nữ! Sở dĩ những người phụ nữ đó sợ hãi, là vì từ sau khi họ bước ra khỏi gia tộc của quan lại hiển quý, không có bất kỳ chỗ dựa nào. Hội phụ nữ của các nàng chỉ có thể giúp họ tìm được thủ đoạn pháp luật, nhưng giữa trắng và đen vẫn còn tồn tại màu xám. Những người phụ nữ đó là sợ bị người ta trả thù!
Càng quan trọng là, Hội phụ nữ này vừa mới thành lập, thiếu đi sự tin tưởng. Những tư kỹ đó đối với Hội phụ nữ chắc chắn là chẳng tin tưởng gì, cho nên đầu tiên các muội vẫn phải giúp Hội phụ nữ nổi tiếng lên.
Những tư ký đó lấy đường lui chính là sự lựa chọn vô cùng đúng đắn, Vương Thị muốn mua được Tê Phượng Lầu, đơn giản cính là muốn giúp những tư kỹ đó tìm đường lui. Sau khi những tư kỹ đó đi ra, có thể trực tiếp vào Tê Phượng Lầu, cũng chính là nói, ta không khỏi giúp muội giải quyết sự ràng buộc này, còn luôn phải chống lưng cho muội. Hơn nữa, dùng hợp đồng để chứng minh điểm này.
Ngoài ra, muội và Vương Thị dùng danh nghĩa của Hội phụ nữ để đi thu mua, chẳng khác nào dùng danh nghĩa của ta và Tần Cối. Như vậy, Hội phụ nữ có thể dựa vào ta và Tần Cối để khuếch trương uy tín. Có ta và Tần Cối chống lưng phía sau, những người phụ nữ đó chắc chắn sẽ lấy hết dũng khí để đi tới bước này, chỉ cần có kẽ hở này, như vậy sẽ có rất nhiều phụ nữ đều tới dựa vào Hội phụ nữ. Hội phụ nữ cũng nhất định sẽ danh tiếng ngày càng vang xa, chỉ cần có danh tiếng, việc tiếp theo sẽ dễ làm rồi. Nhưng, vấn đề là những người phụ nữ đó sau khi tới Tê Phượng Lầu làm cái gì? Nếu vẫn là rót rượu mua vui, đó cũng chẳng khác biệt là bao.
Phong Nghi Nô nói: - Nếu là như vậy, khi đó ta đã từ chối. Ý của Vương Thị chính là muốn việc trước tiên phải có được sự hợp tác với một số tập đoàn nhỏ, còn có đại tửu lầu, để những ca kỹ tới tửu lầu ca hát. Đương nhiên, đây cũng là những ca kỹ tự nguyện. Nếu đối phương không bằng lòng, cũng có thể chỉ để tên ở Tê Phượng Lầu, không lấy thù lao. Nhưng cũng không cần phải làm việc, tương đương với việc phải trả tự do cho họ.
- Thông minh!
Lý Kỳ gật đầu cười nói: - Điều này chẳng khác nào một tập đoàn môi giới giải trí, là một công ty vận chuyển nhân tài giải trí, có thể chuyên là đường lui của những tư kỹ đó. Cho dù là người lập gia đình, hay là mưu sinh, Hội phụ nữ đều có thể thông qua Tê Phượng Lầu để giúp những người đó làm chủ. Phụ nữ là quần thể yếu đuối, nhưng một khi đã tập trung lại, thế lực cũng vô cùng khả quan.
Điều này chẳng khác nào tạo dựng một nhà mẹ đẻ cho kỹ nữ thiên hạ. Ta xem ra còn thành công hơn tập đoàn Tứ Tiểu rồi, hơn nữa nếu cứ như vậy, các nàng không những có thể bảo vệ được nhưng kỹ nữ đó, mà còn có thể thu được lợi nhuận trong đó. Hội phụ nữ này một khi phát triển lớn mạnh, cũng cần có quỹ để chống đỡ chứ.
Phong Nghi Nô nghe thấy Lý Kỳ không ngớt lời khen ngợi chủ ý của Vương Thị, trong lòng có chút cô đơn, nói: - Phu quân, ta liệu có phải là rất vô dụng không, phương pháp đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra.
Lý Kỳ sững người, cười nói: - Muội cho rằng phương pháp này rất đơn giản?
Phong Nghi Nô nói: - Dù bên trong rất phức tạp, nhưng trên thực tế chúng ta phải làm chỉ là mua lại Tê Phượng Lầu.
Lý Kỳ lắc đầu, nói: - Học vấn bên trong rất nhiều. Kỳ thực muốn giải quyết vấn đề này không khó, hơn nữa còn có rất nhiều cách. Tuy nhiên, muốn nghĩ ra được một cách chu toàn rất khó. Muội nói trên thực tế muội làm chỉ là mua lại Tê Phượng Lầu, hay nói cách khác, kỳ thực các muội chỉ cần dùng danh tiếng của ta và Tần Cối là được rồi.
*****
Nhưng vấn đề cũng là ở đây. Các muội nói rốt cuộc vẫn là cậy bức tường sỹ đại phu đó, xét về sự tồn tại của pháp luật, hơn nữa các muội lại là phụ nữ, những sỹ đại phu đó vì thể diện, không thể đi tìm các muội gây sự. Nhưng, nếu các muội trực tiếp đánh vào cờ hiệu của chúng ta, những sỹ đại phu đó chắc chắn sẽ gây phiền phức cho chúng ta.
Đương nhiên, lời của ta có thể còn thiếu sót, dù sao ta cũng đã đắc tội với họ. Nhưng Tần Cối thì không thể không chú ý tới điểm này. Y không có đắc tội với những sỹ đại phu đó, cho nên y phải làm chính là để những sỹ đại phu đó im miệng không nói. Đây mới là mấu chốt của vấn đề, còn Tê Phượng Lầu chính là phát huy được vai trò này.
Mặc dù Tê Phượng Lầu là dùng danh nghĩa của Hội phụ nữ các muội để thu mua, nhưng ai gây chuyện ở Tê Phượng Lầu, ta và Tần Cối chắc chắn sẽ phải ra mặt. Cho nên Tê Phượng Lầu là vô cùng an toàn. Như vậy những người phụ nữ đó tới Tê Phượng Lầu cũng vô cùng an toàn. Nhưng sỹ đại phu lại không thể tới gây phiền phức cho chúng ta, bởi vì đây là dùng danh nghĩa của Hội phụ nữ các nàng để thu mua, không liên quan gì tới chúng ta. Điều này có thể sẽ phân tách rõ ta và Tần Cối với Hội phụ nữ các nàng, lại có thể dung hợp lại với nhau.
Nói tới đây, hắn bỗng dừng lại, lắc đầu nói: - Nhưng ta nghĩ Vương Thị cũng không nghĩ được chu toàn như vậy. Tần Cối đứng sau chắc chắn sẽ đưa ra không ít chủ ý.
Lời này Phong Nghi Nô cũng đã thấy dễ chịu hơn, dù sao nàng cũng là thường xuyên nghe thấy Lý Kỳ tán thưởng Tần Cối, lại làm nũng nói: - Tần Cối người ta đều giúp Vương Thị ra chủ ý, vì sao huynh lại không muốn giúp ta chứ?
Lý Kỳ cười khổ nói: - Không phải ta không muốn giúp muội, mà là Hội phụ nữ này không phải là chuyện một sớm một chiều, chắc chắn sẽ theo muội nửa cuộc đời. Nếu ta ở đây, ta có thể giúp muội xem xét, nhưng nếu ta không ở đây, muội tất phải học được cách tự mình xử lý khó khăn.
Phong Nghi Nô nghe mà sắc mặt hoảng hốt, hai tay nắm chặt lấy tay Lý Kỳ, căng thẳng nói: - Cái gì mà không ở đây, phu quân, xảy ra chuyện gì rồi? Nếu huynh không ở đây, vậy ta cũng tuyệt đối không thể một mình sống tạm bợ được.
Nói tới phần sau, nước mắt đã lưng tròng rồi.
Lý Kỳ sửng sốt, liền thổi phù một tiếng, bật cười ha hả.
Phong Nghi Nô kinh ngạc nói: - Huynh cười cái gì chứ? Không phải huynh có chuyện gì giấu chúng ta đấy chứ?
Cười vẫn là cười, nhưng trong lòng Lý Kỳ thật ra cũng vô cùng cảm động, vỗ vỗ lên mu bàn tay Phong Nghi Nô, nói: - Muội hiểu lầm ý của ta rồi. Ta là nói ta khác với Tần Cối. Tần Cối là Tể tướng, thường thì đều ở kinh thành. Ta là Xu Mật Sứ, luôn luôn có thể phụng mệnh xuất chinh, hơn nữa một lần đi một hai năm, ta cũng muốn ngày ngày bảo vệ các muội, nhưng điều này rất khó.
Cho nên muội nên nhân lúc ta còn ở kinh thành, rảnh rang chân tay một chút, không cần phải sợ thất bại, luyện tập nhiều cho mình, xảy ra chuyện ta còn có thể cứu giúp muội. Nhưng muội phải học được cách tự dựa vào bản thân mình, nếu ban đầu Thất Nương không phải ở Giang Nam khổ luyện mấy năm, vậy thì bất kể thế nào, ta cũng tuyệt đối không thể để cho nàng ấy ra làm Kinh tế sử được. Bởi vì nàng ấy không có bản lĩnh này, nếu ta không ở đây, nàng ấy có thể sẽ bị ngã rất thê thảm. Như vậy chẳng khác gì ta tự làm. Muội cũng tương tự như vậy.
Đây chính là Lý Kỳ, hắn rất yêu thương Phong Nghi Nô, điều này không thể nghi ngờ được. Nếu nàng cũng giống như Quý Hồng Nô, có thể an phận ở nhà giúp chồng dạy con, như vậy thì tốt quá. Hắn cũng không thể phản đối, ngược lại còn không tiếc tiền. Nhưng, nếu nàng không ngồi yên được một chỗ, muốn ra ngoài, giúp người ta làm chút chuyện, hắn cũng không thể phản đối. Hắn cũng cần sự ủng hộ của người ta, cho dù là ủng hộ bất kỳ phương thức nào. Mặt khác, hắn cũng rất tôn trọng người phụ nữ của mình, bởi vì họ đã bao dung cho hắn quá nhiều, quá nhiều.
Nhưng nếu nàng đã chọn con đường này rồi, hoặc là nàng phải làm thật sự, không thể làm chơi bời được. Bởi vì đây là sự rèn luyện căn bản của một con người, có lẽ nàng dù là chơi cũng không ảnh hưởng tới toàn cục. Nhưng, một khi đã tạo thành thói quen này, như vậy nàng mãi mãi không thể bước ra khỏi cánh cửa này, cho dù thân nàng ở ngoài cánh cửa, nhưng thói quen này Lý Kỳ rất ghét. Cho dù là chuyện nhỏ, hay chuyện lớn, ngươi đều phải làm, muốn làm thì nhất định phải làm thực sự.
Nếu một người có thể làm được mỗi sự việc đều rất chăm chỉ, như vậy người này đã đi dần tới thành công rồi.
Phong Nghi Nô nghe xong trầm ngâm một hồi, gật đầu nói: - Phu quân, ta hiểu rồi.
Lý Kỳ cười nói: - Ta tin chắc muội nhất định sẽ còn xuất sắc hơn cả Vương Thị. Bởi vì có một điểm, Vương Thị không bao giờ so được với muội.
- Cái gì?
- Bởi vì muội có tấm lòng lương thiện, đây mới là điều căn bản để thành lập Hội phụ nữ.
- Ta không có tốt như huynh nói đâu.
Phong Nghi Nô ửng hồng mặt lên, trong lòng cảm thấy hạnh phúc, lại nói: - Phu quân, số tiền này.
- Ta kiếm tiền không phải là để cho muội tiêu sao? Lý Kỳ nói: - Nhưng muội đừng lấy tiền ở Túy Tiên Cư, trực tiếp lấy tiền trong nhà. Ta không muốn Túy Tiên Cư có quan hệ gì với Hội phụ nữ. Khoản tiền này vẫn là phải rõ ràng.
Phong Nghi Nô ừ một tiếng.
Lý Kỳ bỗng nhớ ra chuyện gì đó, liền nói: - Đúng rồi, muội có quần áo chăn đệm gì không cần không?
Phong Nghi Nô kinh ngạc nói: - Huynh hỏi chuyện này làm gì?
Lý Kỳ nói: - Đương nhiên làm làm từ thiện rồi. Ta định vài ngày nữa sẽ dẫn người của Túy Tiên Cư đi tới ngoại thành phát chút chăn bông và quần áo cho người dân nghèo khổ ở ngoại thành, thuận tiện mời một số khách quen ra ngoại thành giải sầu, muội có muốn đi cùng không?
Phong Nghi Nô nói: - Gần đây ta cũng không có rảnh, nhưng huynh có thể mời thêm một người đi.
Lý Kỳ đảo đảo cặp mắt, nói: - Người nào?
- Vương tỷ tỷ đó!
Chuyện này còn cần nàng phải nói nữa sao. Lý Kỳ ngại ngùng nói: - Chuyện này không hay lắm, Tam Nương cô ấy không thích ra ngoài.
Phong Nghi Nô nhìn hắn, nói: - Phu quân, huynh còn giả vờ gì chứ, huynh rõ ràng chính là sớm đã có dự định rồi, ta chẳng qua chính là muốn thử thăm dò huynh chút, thật đúng là dối trá.
Lý Kỳ đỏ bừng mặt lên, ho khan vài tiếng, nói: - Cẩn thận lời nói, đừng ép ta phải để cho Lập pháp viện lập dự án nhằm vào tội phỉ báng.
Phong Nghi Nô nói: - Bây giờ không phải là tự do ngôn luận sao, bên ngoài chửi người còn hung ác hơn ta nhiều.
- Thật hay giả?
- Huynh đi thư viện, sỹ lâm gì là biết ngay thôi. Phong Nghi Nô nói xong lại hừ một tiếng, nói: - Nhưng, những người đó cũng chỉ là ngoác cái miệng ra to như vậy mà không làm được việc gì, bảo vệ tổ ấm sống qua ngày, nhàn nhã vô vị không có việc gì làm mà kiếm chuyện, cũng còn công kích phu quân ta, cũng không nhìn lại mình là đức hành gì, toàn là lũ mọt sách, nghe gió chính là mưa, không có tí chủ kiến nào. Nhưng trong đầu lại nổi gân lên, thật là mất mặt quá đi.
- Đúng vậy.
Lý Kỳ liền nói: - Phu quân muội là người thế nào? Đó là soái ca đầu đội trời chân đạp đất mà.
← Hồi 1492 | Hồi 1494 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác