Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1492

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1492: Không quen bị động
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Sau khi hai người bàn bạc xong, Triệu Giai khẽ liếc mắt nhìn xuống đùi, đứng dậy nói: - Được rồi, Trẫm muốn hồi cung rồi.

Lý Kỳ nhìn lên trời, nói: - Hoàng thượng, giờ cũng sắp tới giờ cơm trưa rồi, sao không ăn trưa rồi hay đi, vi thần sẽ đích thân xuống bếp.

Triệu Giai lắc đầu nói: - Hoàng hậu sắp lâm bồn rồi, Trẫm cũng phải ở bên cạnh nàng ấy chứ.

Chuyện này Lý Kỳ đương nhiên cũng biết. Hoàng hậu của Triệu Giai và Triệu Giai là vợ chồng son, cũng vẫn luôn cùng Triệu Giai đồng cam cộng khổ, hiền lương thục đức, quan hệ với đám người Phong Nghi Nô rất tốt. Là một người phụ nữ tốt, cho nên Lý Kỳ cũng không miễn cưỡng, nói: - Vậy thần tiễn Hoàng thượng.

Lý Kỳ tiễn Triệu Giai tới cửa bên, nhưng đi được nửa đường, Trần đại nương bỗng chạy tới, trước tiên hành đại lễ với Triệu Giai, bởi vì Trần đại nương là đại quản gia của Xu Mật Sứ phủ, Hoàng thượng cũng không có ít gặp, sớm đã sợ hãi, nói với Lý Kỳ: - Đại nhân, Phong nương tử trở về rồi, hình như là có chút không vui.

Đây có lẽ là chuyện lớn rồi.

Lý Kỳ nhíu mày, liền nói với Triệu Giai: - Triệu công tử, nhà có chuyện không hay, thần không tiễn nữa.

Triệu Giai vốn cũng không định để Lý Kỳ tiễn, nhưng vấn đề là lời này Lý Kỳ ngươi không thể nói ra được. Tốt xấu gì ta cũng là một Hoàng đế, vợ ngươi không vui, ngươi cũng không thèm tiễn ta, không khỏi chửi thầm, thằng nhãi này thật đúng là buồn cười. May mà Triệu Giai rất hiểu tính Lý Kỳ, bực tức thì bực tức, nhưng vẫn khoát tay nói: - Đi đi, đi đi.

- Xin lỗi, xin lỗi.

Lý Kỳ chắp tay, lập tức bước đi về phía trước sân, trong lòng hắn không nghĩ như vậy, nói thì cũng đã nói rồi, ngươi đây cũng là sắp về rồi, ta tiễn hay không cũng chẳng quan trọng gì, cũng chẳng thiếu đi một miếng thịt. Nếu không có chuyện gì, ta đương nhiên sẽ tiễn, nhưng vấn đề là vợ ta không vui, điều này không phải là chuyện nhỏ. Nếu hậu viện của ta bốc hỏa, ngươi còn có thể hy vọng ta toàn tâm toàn ý giúp ngươi đánh được thiên hạ gì chứ, hai bước này đương nhiên là phải giảm rồi.

Tới tiền sảnh, Lý Kỳ trước tiên đứng ngoài cửa lén nhìn, thấy Phong Nghi Nô một mình ngồi trên ghế, bộ dạng tức giận, đôi môi khêu gợi tức giận động đậy, giống như đang lẩm bẩm điều gì đó.

Lý Kỳ đảo đảo mắt, nước chân đi vào. Vừa vào tới cửa, hắn liền phẫn nộ quát: - Thật là nực cười, thật là nực cười, thật đúng là tức chết ta rồi mà.

Phong Nghi Nô sửng sốt, thấy Lý Kỳ tức giận ngập trời đi vào, còn bị dọa sợ, sửng sốt, mới bước lên quan tâm nói: - Phu quân, xảy ra chuyện gì thế?

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:

- Khốn kiếp, thật đúng là tức chết ta mất.

Phong Nghi Nô hỏi: - Là ai đã chọc giận phu quân?

Lý Kỳ nói: - Ta không biết.

- Hả?

Phong Nghi Nô cảm thấy hoang mang.

Lý Kỳ lại nói: - Nếu để ta biết là ai đã chọc cho nương tử của ta tức giận, ta sẽ băm vằm chúng ra thành tám mảnh.

Phong Nghi Nô ngẩn người ra, hồ nghi nhìn Lý Kỳ, thấy trong mắt có chút hài hước, như bừng tỉnh, hờn dỗi nói: - Người này xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.

Lý Kỳ thấy bị phát hiện ra rồi, liền bậc cười hì hì, ôm lấy Phong Nghi Nô, nói: - Cho dù có giết ta, ta cũng tuyệt đối không thể chọc cho nương tử người tức giận được!

Phong Nghi Nô nhếch miệng lên nói: - Trước đây huynh cũng đã chọc giận không ít đâu đấy.

Lý Kỳ nhỏ giọng nói thầm:

- Trước đây muội không phải là vẫn chưa là thê tử của ta sao?

- Huynh nói cái gì?

Phong Nghi Nô liếc xéo Lý Kỳ một cái, dòng điện chiếu thẳng tới trạm điện, nhưng một tay đã được đặt ở hông Lý Kỳ rồi, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo vận sức chờ phát động.

Yêu tinh này! Lý Kỳ liền cười nói: - Không có gì, không có gì, đúng rồi, là ai chọc nương tử muội tức giận thế?

Phong Nghi Nô bất đắc dĩ thở dài, giãy ra khỏi vòng tay Lý Kỳ, ngồi lên ghế, ủ rũ nói: - Còn có thể là ai chứ, không phải là tư kỹ đó sao?

- Tư kỹ?

Lý Kỳ sửng sốt, liền ngồi tới bên Phong Nghi Nô, hiếu kỳ nói: - Muội thân là Hội trưởng hội phụ nữ, chức trách chính là giúp những tư kỹ đó, họ lẽ ra phải cảm kích muội mới đúng, sao lại còn chọc cho muội tức giận chứ?

Hiện giờ hội phụ nữ đã được thành lập rồi, do Phong Nghi Nô làm Hội trưởng. Vợ Tần Cối Vương Thị làm hội phó. Ngoài ra, họ còn có rất nhiều phu nhân bè cánh đều tham gia vào đó, còn có chính là những người phụ nữ dân gian có danh vọng, ví dụ như Trương Xuân Nhi, đám người Tống tẩu, ngay cả Lưu Vân Hi cũng treo cái danh ở đó.

Phong Nghi Nô buồn bực nói: - Chính là vì như vậy ta mới cảm thấy tức giận, thật không biết những người phụ nữ đó nghĩ thế nào nữa. Nói xong, nàng liền quay sang Lý Kỳ nói: - Phu quân, huynh không biết, dù triều đình đã ban hành luật pháp rồi, nhưng kỳ thực vẫn có rất nhiều tư kỹ nắm trong sự khống chế của vài quan lại quyền quý, mặc dùkhế ước đã đốt đi rồi, nhưng còn có không ít phụ nữ vẫn bị bức ép dưới quyền lực của những người đó, còn không dám phản kháng. Ta đi tìm họ, tốt nói xấu nói, nhưng họ còn cho rằng chúng ta là đang hại họ. Huynh nói xem có tức hay không?

Lý Kỳ đã hiểu sự việc, đó chính là điển hình củatrên có chính sách, dưới có đối sách. Phụ nữ dù sao cũng là những người yếu đuối, kỳ thực không cần nói hiện tại, sau này cũng tồn tại tình trạng như vậy, hắc ám như một màn đêm, không thể tiêu hủy hết được, liền mỉm cười nói: - Nương tử, nếu chút chuyện này muội cũng đã tức giận thành ra như vậy rồi, vậy cái chức Hội trưởng này có lẽ không thích hợp với muội rồi. Bởi vì chưa đầy 3 tháng, muội đã tức thành bệnh rồi cũng nên.

Phong Nghi Nô nhếch miệng lên nói: - Lúc này huynh không phải nên an ủi ta sao, chứ không phải là tạt nước lạnh vào ta như thế.

Lý Kỳ bật cười ha hả, nói: - Chờ đến tối sẽ an ủi muội.

Phong Nghi Nô đỏ mặt lên, phù một tiếng, cáu giận nói: - Không nghiêm chỉnh gì cả.

Lý Kỳ ho khẽ một tiếng, liền nghiêm mặt nói: - Ta đã từng nói không chỉ một lần, trên thế giới này không tồn tại hoàn mỹ, cho nên cũng không thể tổn tại thế giới hoàn mỹ. Đó đều là thánh nhân nói để lừa gạt người ta, tình trạng mà muội nói cũng vẫn luôn tồn tại, mãi mãi không thể thay đổi được. Bởi vì những điều đó chỉ là sản vật của quyền lực và tài phú, có câu nói là yếu rơi mạnh ăn, kẻ thích nghi được thì tồn tại. Cho nên, muội cũng đừng có vì chuyện này mà tức giận, như vậy muội có mà tức giận cả đời.

Phong Nghi Nô nói: - Nếu không quản, vậy hà tất chúng ta phải thành lập hội phụ nữ này. Luật bảo vệ phụ nữ này có tác dụng gì chứ?

Lý Kỳ cười nói: - Tác dụng chính là khiến thế giới này gần như hoàn mỹ. Đó kỳ thực là một bước tiến bộ vô cùng lớn. Chúng ta có thể dựa vào hai thứ này để dần cải thiện tình trạng này, dù không tể xóa bỏ hoàn toàn hiện tượng này, nhưng chỉ cần có thể giải phóng được không còn một người phụ nữ nào sợ sệt nữa, đó đều là công đức vô lượng. Hội phụ nữ đó cùng với luật bảo vệ phụ nữ chính là có giá trị tồn tại song song. Muội cũng nên vì vậy mà cảm thấy kiêu ngạo chứ.

*****

Còn lời của muội, nếu muội chỉ là một người bàng quang, gặp chuyện bất bình, tức giận cũng không có gì đáng trách. Nhưng nếu muội là một người chấp hành thì là một người lãnh đạo, như vậy cần phải dùng góc độ khách quan để xem xét toàn bộ sự việc. Cho dù là xuất phát từ lòng tốt hay là từ lòng xấu, tốt nhất muội đều không nên cho tình cảm của mình vào đó. Điều này có thể khiến cho muội mất đi lý trí. Đối với sự phát triển của hội phụ nữ tuyệt đối không phải là một chuyện tốt. Đây chỉ là công việc của muội mà thôi.

Muội cần phải làm chính là đối mặt với khó khăn thì giải quyết khó khăn, mà không phải lãng phí thời gian vào chuyện tức giận, nóng lòng cầu thành là đại kỵ của người chấp hành. Trên thế giới này có quá nhiều chuyện bất bình, không ai có thể quản hết được, mà muội chỉ là phải làm thế nào để trong lòng không hổ thẹn là được rồi.

Phong Nghi Nô nghe mà trầm ngâm. Nàng là một người phụ nữ giàu tình cảm, rất khó đè nén được tình cảm của mình. Nội hàm của Tần phu nhân thì hoàn toàn ngược lại. Tình cảm của nàng là phóng ra ngoài, đen thì đen, trắng thì trắng, không vui chính là không vui.

Tuy nhiên, nếu nàng lên làm Hội trưởng hội phụ nữ, nên vì thế mà phụ trách, không thể đem cái tôi vào đó, phải nghĩ cho đại cục.

Lát sau, nàng mới gật đầu, nói: - Ta hiểu rồi, nhưng ta nên làm thế nào để giải quyết khó khăn này? Phu quân huynh túc trí đa mưu, nhất định sẽ có cách.

Lý Kỳ cười nói: - Đừng nói ta không có cách, cho dù ta có, ta cũng không thể nói cho muội biết được, nếu không chi bằng ta đi làm Hội trưởng này đi. Ngày xưa muội muốn làm Hội trưởng này, không có ai ép muội. Nếu đã như vậy, muội phải sẵn sàng đối mặt với tất cả những việc này. Nhưng theo tình hình hiện tại cho thấy, muội dường như căn bản không có sự chuẩn bị nào, chuyện gì cũng nóng mắt, nhất thời xung động. Hôm nay gặp khó khăn, liền biến thành chân tay luống cuống.

- Ai. Ai nói ta là nhất thời xung động? Phong Nghi Nô hừ lên một tiếng, nói: - Không hỏi thì không hỏi, ta không tin là ta không giải quyết được.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Muội hiện giờ mới nghĩ cách, đã muộn rồi, không đầy nửa tháng nữa, hiện tượng này nhất định sẽ được giảm đi.

Phong Nghi Nô nhíu mày, nói: - Phu quân huynh nói chớ không phải là Vương Thị chứ?

Lý Kỳ gật đầu.

Phong Nghi Nô càng thấy không vui, nói: - Xem ra huynh bằng lòng tín nhiệm Vương Thị, cũng không tín nhiệm ta.

Lý Kỳ cười khổ nói: - Sao ta lại không tin muội chứ? Nhưng chúng ta cũng cần phải tôn trọng sự thực, muội và Vương Thị mỗi người có sở trường riêng, các người đều nên tiếp nhận sở trường của đối phương, đồng thời cũng phải phát huy sở trường của mình. Bởi vì các người đều là một đoàn đội, vứt bỏ hết tất cả ân oán không nói nữa, trong hội phụ nữ, các muội nên ủng hộ lẫn nhau, mà không phải là đấu tranh lẫn nhau. Công lao không hải thuộc về một mình ai cả, mà thuộc về mỗi người. Đây đều là sự nỗ lực của mọi người.

Phong Nghi Nô nói: - Nhưng vì sao huynh lại tin Vương Thị như vậy? Cô ta thực sự có thể giải quyết được hiện tượng này trong vòng nửa tháng sao?

Lý Kỳ nói: - Nếu muội không tin, chúng ta cá cược cái gì đó được chứ?

Phong Nghi Nô thấy Lý Kỳ nói chắc chắn như vậy, trong lòng đã tin 7- 8 phần rồi, không khỏi cảm thấy vô cùng tức giận, hai mắt ảm đạm vô cùng.

Lý Kỳ nhìn vào mắt nàng, đưa tay ra nắm lấy tau ngọc của nàng, an ủi nói:

- Đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Con người ta đều phải trưởng thành từ thất bại, thua một thời không có nghĩa là thua cả đời. Khi nàng học được cách đối mặt với thất bại, muội sẽ tiến gần tới thành công.

Phong Nghi Nô không nói thêm lời nào, bỗng đứng lên bước đi ra ngoài.

Lý Kỳ liền nói: - Muội đi đâu thế?

- Hội phụ nữ.

- Muội không phải vừa mới về sao? Lại đi làm cái gì chứ?

- Tìm Vương Thị.

- Nhưng sắp tới giờ ăn cơm rồi.

- Không ăn uống gì hết.

Trong lúc nói chuyện, Phong Nghi Nô đã đi ra tới đại sảnh.

- Người phụ nữ này!

Lý Kỳ mỉm cười lắc đầu.

..

Đêm đã về khuya.

Lý Kỳ một mình ngồi trong thư phòng, một tay chống mắt, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, bỗng hắn cảm thấy người mình ấm áp, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bạch Thiển Dạ đang cười nhìn hắn, kinh ngạc nói: - Thất Nương? Muội tới khi nào thế?

Bạch Thiển Dạ cười nói: - Vừa mới tới, chỉ là huynh nghĩ quá nhập thần thôi.

Lý Kỳ nắm lấy tay Thất Nương, cười nói: - Những ngày này vất vả cho muội rồi.

Bạch Thiển Dạ lắc đầu nói:

- So với phu quân huynh, chút vất vả này của ta có đáng gì chứ. Đúng rồi, phu quân, huynh vừa rồi nghĩ gì thế?

Lý Kỳ thở dài nói: - Tình hình phía tây có lẽ là có biến rồi. Nói xong, hắn liền nói qua một lượt tình hình chiến trường phía tây.

Bạch Thiển Dạ cũng không hiểu lắm về chuyện ngoài chiến trường, liền nói: - Đây không phải là giống như phu quân huynh đã dự tính rồi sao?

- Không giống như vậy.

Lý Kỳ cố gắng xoa xoa mặt, nói: - Trong dự tính của ta, phía tây tổng cộng có ba cánh quân khả dụng. Thứ nhất, Tây Hạ, thứ hai Cao Xương Hồi Cốt, thứ ba Da Luật Đại Thạch. Ba cánh quân này đều có thể khống chế quân Kim rất tốt, khiến cho quân Kim bị vây hãm bên trọng, muốn ngừng mà không thể được. Song, vấn dề là quân Kim tây chinh so với dự tính của ta còn nhanh hơn một năm, khiến cho quân ta ở Thổ Phiên vẫn chưa được ổn định. Điều này mới khiến cho Hoàn Nhan Tông Vọng có cơ hội tốt, đi hàng phục Cao Xương Hồi Cốt.

Nếu chậm thêm một hai năm nữa, thế lực của chúng ta ở phía tây sẽ tăng lên đột biến. Như vậy chúng ta có đủ khả năng uy hiếp Cao Xương Hồi Cốt. Nếu Cao Xương Hồi Cốt có đồng minh lớn mạnh chúng ta, chúng không thể hàng phục quân Kim nhanh như vậy được. Đáng tiếc là, quân Kim lại nhanh hơn chúng ta một bước rồi.

Bây giờ ba quân cờ chỉ còn lại hai quân. Mà quân Kim vào trú đóng Hồi Cốt, lại có thể nhanh chóng khống chế Tây Hạ. Điều này khiến cho Tây Hạ đối mặt với quân Kim cũng sẽ sợ hãi. Điều này chẳng khác nào sợ đầu sợ đuôi, nhưng dã tâm của Da Luật Đại Thạch cũng còn lớn hơn trong tưởng tượng của ta, nếu dám hành binh mạo hiểm, có thể lấy được quân cờ này hay không, ta thực sự không thể nắm chắc được.

Bạch Thiển Dạ nghe mà nhíu mày khó hiểu, nói: - Nói như vậy, há chẳng phải ba quân cờ đều đã không công mà bại rồi sao?

- Cũng có thể nói như vậy.

- Nhưng phu quân huynh không phải đã có cách chống đỡ quân Kim rồi sao?

Lý Kỳ cười khổ nói: - Đó chỉ là kế ứng đối, một phương pháp bị động. Chúng ta ở phía tây đã mất đi quyền chủ động rồi. Bây giờ ta không thể dự tính được bước tiếp theo Hoàn Nhan Tông Vọng sẽ hành động thế nào, hiện giờ quyền chủ động đã hoàn toàn nằm trong tay Hoàn Nhan Tông Vọng rồi. Chúng ta có thể tiêu hao hết quân Kim ở phía tây. Tương tự như vậy quân Kim cũng có thể làm như vậy, thắng bại đã không thể khống chế được nữa rồi.

Bạch Thiển Dạ nói: - Vừa rồi huynh đang nghĩ chuyện này sao?

Lý Kỳ gật đầy nói: - Ta đang nghĩ có cách nào có thể cướp lại được quyền chủ động, nhưng chúng ta muốn vào Tây Vực, trước tiên nhất định phải đánh với Da Luật Đại Thạch một trận. Điều này với tình hình hiện tại mà nói, căn bản không thể là chuyện gì, chúng ta chỉ có liên minh với Da Luật Đại Thạch, như vậy quân đội của chúng ta không thể tiến quân Tây Vực. Bởi vì không cướp được Sơ Lặc, Tây Vực căn bản không thể lấy được, nhưng quân Kim thì có thể.

Bạch Thiển Dạ cười nói: - Phu quân, kỳ thực hậu phát chế nhân cũng là có thủ đoạn. Mặc dù ta không hiểu lắm về đánh trận, nhưng ta biết một khi đã đánh, chắc chắn sẽ có cơ hội lớn. Phu quân không cần phải chấp nhất như thế, sao không chọn im lặng theo dõi diễn biến, thấy chiêu khắc chiêu. Trong tiểu thuyết võ hiệp của huynh chẳng phải cũng đã nhắc tới đạo học võ của hậu phát chế nhân sao? Sở dĩ huynh cảm thấy phiền não, không phải vì thế cục đối với chúng ta bất lợi, mà là huynh chủ động đã quen rồi. Nhưng dù sao huynh cũng chỉ là một người, không thể suy nghĩ chu toàn được, cũng không thể biết trước được mọi việc. Thật sự tùy cơ ứng biến mới là sở trường của huynh.

Lý Kỳ thoáng sửng sốt, cười nói: - Muội nói rất đúng, kỳ thực hậu phát chế nhân mới là vương đạo, bởi vì có thể làm được hậu phát chế nhân nhất định là phải có đủ thực lực và tự tin.

Bạch Thiển Dạ nói: - Phu quân, gần đây huynh lại chú ý tới việc phát hành tiền tệ, còn phải chú ý tới phía tây, phía đông, nghĩ cũng đã mệt rồi, sao không nghỉ ngơi chút đi, như vậy mới có đủ tinh lực để đối diện với chiến trường phía tây đầy biến hóa chứ.

- Tuyệt đối tán đồng!

Lý Kỳ bật cười ha hả, nói: - Được rồi, chờ ta làm xong việc điều binh đi tới Hà Hoàng trước, sẽ nghỉ ngơi chút. Nói tới đây, hắn bỗng nhiên lộ rõ nụ cười xấu xa: - Kỳ thực phu thê chúng ta cũng đều mệt rồi, nền tìm một hoạt động giải trí để thư giãn chút thôi.

Bạch Thiển Dạ kinh ngạc nói: - Hoạt động giải trí gì chứ?

- Hoạt động giải trí thần thánh.

Lý Kỳ nói xong bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng Bạch Thiển Dạ, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng một cái.

Hiện giờ đại quyền Xu mật viện đều nằm trong tay Lý Kỳ, những người còn lại đều là những người làm việc, không có bất kỳ quyền lực cụ thể nào, làm việc đều có lợi và hại, vai trò của Lý Kỳ như vậy dù có thể phát huy được tới mức lớn nhất, nhưng cũng không rõ chi tiết đều được hắn phê chuẩn, không có chiến sự thì tốt, một khi có chiến sự, hắn sẽ trở lên vô cùng bận rộn.

- Hô!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<