Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0147

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0147: Vô Tướng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

- Lý sư phó, Lý sư phó.

Lý Kỳ vừa đi ra phòng bếp, chợt nghe Ngô Phúc Vinh gọi.

- Ngô đại thúc, có chuyện gì không?

Ngô Phúc Vinh ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn ra ngoài cửa, lo lắng nói: - Lý sư phó, hai người kia vẫn quỳ ở ngoài cửa. Cậu thực sự không để ý tới bọn họ à?

Chẳng lẽ lão hàng này lại cho rằng hai tên kia cũng như lão tử, đồng dạng xuyên việt tới, nên có ý địn thu nuôi? Đúng là lòng tham không đáy mà.

Lý Kỳ tức giận: - Ngô đại thúc, chú đi hỏi bọn họ xem, nếu bọn họ biết ngựa giết gà là cái gì, thì chúng ta liền thu lưu bọn họ.

- Ừ.

Ngô Phúc Vinh vô ý thức gật đầu, lại hỏi: - Ngựa giết gà là cái gì?

- Là thứ tốt.

Lý Kỳ cười ha hả: - Cháu lên lầu tiếp khách đây, mấy người đó đang đợi.

Đi lên lầu, tới nhã gian Thiên Thượng Nhân Gian, Lý Kỳ hướng vị đại quan nhân, chắp tay: - Đại quan nhân, Tả đại ca, hôm nay hai người muốn ăn món gì?

- Hôm nay không ăn.

Đại quan nhân phất tay: - Một bát mỳ râu rồng đã đủ no rồi. Ngươi ngồi xuống đi.

"Dm, thì không phải tới đưa tiền, làm ta cao hứng một hồi."

Lý Kỳ cố nặn vẻ tươi cười ngồi xuống.

Đại quan nhân như nhìn ra tâm tư của Lý Kỳ, cười nói:

- Không phải ta không muốn chi tiền, chỉ là ngươi khiến ta không biết chi tiền ở đâu.

Lý Kỳ sững sờ: - Đại quan nhân nói vậy là ý gì?

Đại quan nhân giả vờ bất mãn: - Vừa nãy ta gọi tiểu nhị mang một bình Tuyệt Thế Vô Song lên, tiểu nhị kia lại biết bảo hết, thế là thế nào?

"Điều này còn trách ta? Con mẹ ngươi lần trước đến, không phải lão tử đã cho ngươi một bình Thiên Hạ Vô Song đó sao. Hơn nữa còn không thu một đồng. Thực không biết xấu hổ."

Không nói tới thì thôi, nói tới Lý Kỳ lại tức giận. Lúc trước pha chế rượu Tuyệt Thế Vô Song, trên cơ bản là đều dùng rượu nho để pha chế. Còn Tuyệt Thế Vô Song chính thức vẫn ở trong thùng gỗ. Bởi vì hắn không muốn lãng phí tài nguyên, nên chỉ làm hai thùng, ước chừng năm mươi bình. Hắn cũng không tính toán bán, mà để làm quà tặng người.

Kết quả, người này muốn, người kia cũng muốn, hơn nữa đều là lòng tham không đáy, cứ đòi nữa. Đặc biệt là Hồng Thiên Cửu, có một lần cậu ta thừa dịp hắn không tại, còn thuận tay cầm hai bình về.

Hiện tại đừng nói Tuyệt Thế Vô Song, mà ngay cả bầu gỗ đựng rượu cũng không còn.

- Thật là ngượng ngùng, tại hạ chỉ làm có hơn mười bình Tuyệt Thế Vô Song, sáng sớm đã bán hết rồi. Lý Kỳ buồn bực đáp.

Đại quan nhân hiếu kỳ hỏi: - Quái, rượu ngon như vậy, vì sao ngươi chỉ sản xuất bấy nhiêu?

Lý Kỳ vô ý thức trả lời: - Rượu này chỉ bình thường, có gì mà ghê gớm. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận.

Quả nhiên, vị đại quan nhân cả kinh: - A? Nói như vậy, ngươi còn cất giấu rượu ngon hơn? Nói xong, sắc mặt bỗng trầm xuống: - Vì sao ngươi không mang ra cho ta nếm thử?

Dm, hôm nay sao thế nhỉ, việc bí mật như vậy lại nói lỡ.

Lý Kỳ âm thầm hối hận, nhưng lúc này chỉ có thể chi tiết bẩm báo: - Không dối gạt đại quan nhân, thực ra rượu Tuyệt Thế Vô Song mà lần trước ngài uống, chỉ là bán thành phẩm. Nếu ngài muốn uống Tuyệt Thế Vô Song chính thức, phải đợi thêm hai, ba năm nữa.

Bán thành phẩm? Vậy rượu chính thức sẽ như thế nào?

Đại quan nhân hít một hơi khí lạnh: - Vì sao?

Lý Kỳ cười khổ: - Rượu ngon phải kiên nhẫn chờ đợi. Tin rằng đại quan nhân cũng biết điều này. Đã gọi Tuyệt Thế Vô Song, thì sản xuất đâu có dễ dàng.

- Hiện tại rượu đó đặt ở đâu?

- ỞNgài hỏi điều này làm gì? Lý Kỳ cảnh giác.

Đại quan nhân sững sờ, cười ha hả: - Ngươi yên tâm, ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, ngươi không nói cũng được. Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng phải nguyện ý nói cho ta.

Có lợi hại như vậy?

Lý Kỳ rõ ràng không tin chuyện ma quỷ của y.

Đại quan nhân mỉm cười: - Chuyện của ngươi ở yến tiệc gạch cua, ta đã nghe qua. Thứ Cholesterol ngươi nói đã khiến đám đầu bếp phải cúi đầu xưng thần, thật có thể nói là chiến thắng bất ngờ.

Nghe nói?

Lý Kỳ liếc nhìn Tả Bá Thanh, trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ ngươi đã kể chi tiết mọi việc cho y nghe. Tuy nhiên, Tả Bá Thanh có thể ngồi cùng mâm với Thái lão hàng, mà Thái lão hàng giống như rất coi trọng y. Mà y lại nghe lời vị đại quan nhân này răm rắp như vậy. Có thể thấy lai lịch của vị đại quan nhân này rất lớn.

- Đó là nhờ Tả đại ca xuất thủ tương trợ, tại hạ mới may mắn thắng được.

Lý Kỳ quăng ánh mắt cảm kích về phía Tả Bá Thanh, bỗng lời nói xoay chuyển: - Nhưng đại quan nhân nói là chiến thắng bất ngờ, tại hạ lại không cho là như vậy. Về Cholesterol, tại hạ không có một câu nói dối. Hơn nữa kiến thức về dưỡng sinh là điều mọi người nên biết. Huống chi món đậu hũ hầm cách thủy kia của tại hạ cũng không kém.

Tả Bá Thanh gật đầu: - Không sai, luận về trù nghệ, Lý sư phó không thấp hơn những người kia.

Đại quan nhân cười ha hả: - Vậy ta hỏi ngươi, làm sao ngươi biết được Cholesterol? Đừng nói là lúc ngươi còn bé nghịch bùn đấy nhé.

- Đương nhiên không phải.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng: - Bởi vị mẫu thân của tại hạ là một vị đại phu. Cũng chính bà ấy dạy cho tại hạ về cholesterol và dưỡng sinh học.

Thực ra về vấn đề này, lần trước Thái Kinh cũng có hỏi qua hắn một lần. Vì câu hỏi này rất khó giải thích, cho nên hắn rất vô sỉ mang mẹ của mình ra làm bia đỡ đạn. Dù sao trên đời này đã không còn ai có thể tìm được mẹ của hắn.

- Phụ thân ngươi là đầu bếp, mẹ ngươi lại là một nữ đại phu. Nhà ngươi thật đúng là nhân tài lớp lớp. Đại quan nhân cười khổ nói.

Lý Kỳ cười ha hả: - Tất cả mọi người chỉ vì kiếm miếng cơm ăn thôi.

Đại quan nhân cười ha hả, lại hỏi: - Vậy theo ý kiến của ngươi, ta nên kiêng món gì?

Lý Kỳ cười hắc hắc: - Đại quan nhân da dẻ hồng hào, chính trực tráng niên, đương nhiên không phải kiêng món gì cả. Chỉ cần chú ý không uống nhiều rượu, ăn đừng quá no, sẽ không xảy ra vấn đề gì.

- Tài ăn nói của ngươi còn lợi hại hơn tài nấu nướng của ngươi nhiều.

Đại quan nhân sững sờ, lập tức lắc đầu, bỗng nghiêm mặt hỏi: - Vậy mẹ của ngươi có dạy cho ngươi biết, nếu như gặp người huyết khí không đủ, nên ăn gì không?

Lý Kỳ sững sờ đáp: - Điều này còn phải xem là nam hay là nữ.

- Là nữ. Đại quan nhân dứt khoát nói. - Phu nhân của ngài? Lý Kỳ bát quái hỏi.

Đại quan nhân trừng mắt nhìn hắn: - Tiểu tử ngươi hỏi vấn đề này làm gì?

Hắc hắc, chẳng lẽ là tiểu tình nhân. Lý Kỳ cười ngượng ngùng: - Thực ra tại hạ chỉ muốn hỏi người ấy bao nhiêu tuổi. Tuổi tác là điều rất quan trọng.

Đại quan nhân nghe xong, thấy có chút đạo lý, gật đầu: - Chừng ba mươi.

Nhất định là tình nhân.

Lý Kỳ âm thầm tính toán, lập tức giả vờ không biết, cười ha hả nói: - Thân thể không thoải mái, thì ngài nên tới hỏi đại phu. Hỏi một đầu bếp như tại hạ, có phải có chút không ổn? Đại quan nhân cười nói: - Có câu Thuốc đắng dã tật. Nhưng nếu có loại thuốc mà không đắng, thì vẫn là sự lựa chọn tốt hơn.

Nể câu này của ngươi, ta chỉ cho ngươi hai chiêu.

*****

Lý Kỳ giả bộ suy tư một lúc, sau đó đáp: - Có thể dùng củ sen, mộc nhĩ, gạo nếp, táo đỏ, củ từ nấu thành cháo ăn thử xem. Nhưng tại hạ chưa biết nguyên nhân vì sao nữ nhân kia lại huyết khí không đủ. Cho nên cũng không dám nói là nhất định tốt. Tại hạ chỉ có thể bảo chứng, ăn món này vào sẽ không gây thương tổn gì cho nàng ta.

- Vậy là được rồi.

Đại quan nhân gật đầu: - Như vậy đi, tí nữa ngươi nói cách làm món này cho Bá Thanh. Nếu như có tác dụng, ta sẽ thưởng lớn.

Thưởng lớn? Sẽ không phải là ghi tặng mấy chữ cho xong việc a?

Lý Kỳ không còn hưng phấn như lần trước, nhàn nhạt đáp: - Vậy thì đa tạ đại quan nhân.

Đại quan nhân sao có thể không biết tâm tư của hắn, nhưng cũng không nói gì thêm, bỗng chỉ tay về phía xà nhà: - Hai câu đối của ngươi treo trên đó lâu rồi, cũng đã đến lúc bỏ xuống. Miễn cho người khác tưởng Đại Tống ta không có nhân tài.

"Chết cha, sao mình lại quên mất việc này nhỉ"

Lý Kỳ đột nhiên nhớ tới lần trước lúc vị đại quan nhân này rời đi, có nói yến tiệc gạch cua kết thúc, cũng là thời điểm hai câu tuyệt đối kia phải gỡ xuống.

Đúng là thất sách mà!

Trong lòng Lý Kỳ rất hối hận. Dm, nếu biết hôm nay y tới là đá quán, thì lão tử đã không nói cách điều trị cho y rồi.

Đại quan nhân thấy Lý Kỳ lặng lẽ không nói, vẻ mặt âm tình bất định, cười hỏi: - Thế nào? Không phải lần trước ngươi nói với ta rằng, hy vọng có người sớm đối ra hai câu tuyệt đối đó sao? Hôm nay nhìn bộ mặt này của ngươi, giống như lại không muốn ta đối ra vậy.

- Đâu có, đâu có, đại quan nhân vạn lần đừng hiểu lầm. Tại hạ đương nhiên hy vọng ngài có thể đối được. Nói thật, để hai câu đối đó cô đơn chiếc bóng, cũng thật là đáng thương. Cũng đã đến lúc tìm bạn cho chúng. Lý Kỳ bề ngoài thì cười, nhưng trong lòng đã rơi nước mắt. Treo câu đối lên để hấp dẫn đám tài tử văn nhân. Nhưng mới treo được có mấy tháng, đã bị người đối ra rồi.

Đại quan nhân thấy hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng không vạch trần: - Đã như vậy, ta liền thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.

Y cũng không quay đầu, mà vung tay lên.

- Vâng thưa chủ nhân.

Người tùy tùng lập tức bưng một cuộn vải đỏ đi tới phía trước.

Lúc này Lý Kỳ mới chú ý cuộn vải đỏ trong tay người tùy tùng. Trong lòng thầm mắng, con mẹ ngươi thì ra đã chuẩn bị trước. Xem ra đã tính sai rồi.

Dưới sự trợ giúp của hai hộ vệ, người tùy tùng mở cuộn vải ra.

Bên trong lại cuộn hai tấm vải đỏ.

Chỉ thấy một tấm có viết:" Yên tỏa trì đường liễu. Xoa phiền hán vực câu".

Tấm kia thì viết:"Họa thượng hà hoa hòa thượng họa. Thư lâm hán mặc hàn lâm thư'"

Lý Kỳ vừa nhìn, một tia hy vọng trong lòng đã phá diệt.

Nhưng Lý Kỳ lặng lẽ lại khiến đại quan nhân cảm thấy hiếu kỳ. Nếu để cho đám tài tử dưới kia nhìn thấy hai câu đối, còn không hưng phấn tới nhảy cẫng lên. Nhưng Lý Kỳ lại vẻ mặt bình thản, vầng trán lộ ra tia buồn bực. Dù hắn chỉ là một đầu bếp, nhưng hai câu đối này là do hắn làm. Thấy có người đối ra vế dưới, đáng nhẽ phải có chút phản ứng chứ?

- Sao vậy? Chẳng lẽ hai vế đối này có chỗ nào không ổn? Đại quan nhân hiếu kỳ hỏi.

Lý Kỳ nao nao, vội gật đầu: - Ổn, rất ổn, ổn không thể ổn hơn. Trong lòng lại bổ sung một câu, ổn cái con mẹ ngươi, dm, lão tử đối với ngươi tốt như vậy, vậy mà ngươi còn thời thời khắc khắc muốn quấy nhiễu lão tử.

Đại quan nhân nhịn không được cười lên: - Vậy vì sao ngươi lại có vẻ không vui?

Vui cái dm, tốt xấu ngươi cũng nên lưu lại một câu chứ.

Lý Kỳ cố nặn vẻ tươi cười, đáp:

- Vui chứ, sao lại không vui cho được.

Đại quan nhân thấy biểu lộ cười còn khó coi hơn khóc của Lý Kỳ, lắc đầu nói: - Bớt nhàn thoại đi. Ngươi mau nói tên hai món ăn trên tấm gỗ.

Tả Bá Thanh nghe xong, vẻ mặt cũng rất chờ mong.

Lý Kỳ âm thầm thở dài, cười đáp: - Xin đại quan nhân chờ chút. Tại hạ lập tức sai người treo hai vế đối này lên, thuận tiện cầm ván gỗ xuống.

Đang lúc Lý Kỳ chuẩn bị gọi tiểu nhị tới, đại quan nhân bỗng khua tay: - Không cần, ngươi trực tiếp nói tên món ăn là được.

Lý Kỳ sững sờ: - Vì sao? Lẽ nào đại quan nhân không muốn cho mọi người biết? Vậy thì thật tiếc nuối.

- Tiểu tử ngươi nghĩ sướng nhỉ.

Đại quan nhân cười ha hả: - Ta chỉ không muốn treo lên lúc này. Phải đợi ta đi rồi ngươi hẵng treo. Mấy ngày nữa ta lại tới kiểm tra.

Thì ra là ngươi muốn an phận. Vậy thì đừng nói người khác biết là được. Đúng là vừa muốn làm kỹ nữ, vừa muốn lập đền thờ.

Lý Kỳ gật đầu, buồn bực nói:

- Tốt, tại hạ sẽ làm theo lời đại quan nhân. Nói xong, hắn chỉ về phía câu đối Họa thượng hà hoa hòa thượng họa: - Món ăn phía sau câu đối này tên là Phật nhảy tường.

- Phật nhảy tường? Đại quan nhân ngắt lời Lý Kỳ, vội hỏi: - Ngươi viết cái tên xuống giấy.

- Vâng.

Lý Kỳ chẳng muốn gọi người cầm giấy tới, mà nhúng ngón trỏ vào chén nước trà, rồi ghi lên mặt bàn.

Đại quan nhân nhìn một lúc, thấy lần này Lý Kỳ viết chữ dễ nhìn hơn lần trước rất nhiều, hiếu kỳ hỏi: - Ủa? Chữ của ngươi cũng không tồi mà?

"Cái thứ bút lông mềm nhũn đấy đâu thíc hợp với một người rắn rỏi như ta."

Lý Kỳ cười ngượng ngùng: - Từ lần trước bị ngài quở trách một trận, tại hạ một mực chăm chỉ luyện chữ. Đến hôm nay đã có chút tiến bộ.

- Không sai, không sai, chữ của ngươi nên luyện nhiều hơn. Đại quan nhân cảm thấy vui mừng, gật đầu.

Tả Bá Thanh nhìn tên món ăn, nhướn mày hỏi: - Lý sư phó, tên món này có ý nghĩa gì không?

- Đương nhiên là có.

Lý Kỳ cười ha hả: - Nói ra, món này đúng là có chuyện xưa. Năm đó lúc tổ phụ của tại hạ nghĩ ra được cách làm món này, trầm tư suy nghĩ cũng không nghĩ ra được cái tên của món. Mãi đến một ngày, tổ phụ của tại hạ nhàn rỗi không có việc gì, làm lại món này. Bỗng có một hòa thượng chạy tới, khẩn cầu tổ phụ của tại hạ cho y nếm thử món ngon.

- Món này có thịt, mà hòa thượng thì không thể ăn thịt. Tổ phụ của tại hạ là người chính trực thiện lương, sao có thể làm chuyện thất đức như phá hoại việc tu hành của người khác. Bởi vậy liền cự tuyệt hòa thượng kia. Ai ngờ hòa thượng kia nói với tổ phụ tại hạ rằng, y chính là hòa thượng của ngôi chùa đằng sau nhà. Vừa rồi chợt ngửi thấy mùi thơm, mới nhịn không được nhảy tường tới, muốn nếm thử món ăn này. Tổ phụ tại hạ nghe xong, trong lòng có chút cảm động, nhưng vẫn không muốn phá hỏng việc tu hành của hòa thượng kia, nên cuối cùng vẫn cự tuyệt.

Đại quan nhân nghe đến đó, thở dài, hiếu kỳ hỏi: - Vậy cuối cùng vị hòa thượng kia có được nếm thử không?

- Đại quan nhân chớ vội, tại hạ vẫn đang kể. Lý Kỳ cười ha hả, kể tiếp: - Tổ phụ tại hạ tưởng rằng việc này kết thúc tại đây. Ai ngờ qua ba ngày sau, hòa thượng kia lại tới. Nhưng lại vác theo đồ đạc trên vai. Thì ra hòa thướng đó đã hoàn tục, không muốn làm hòa thượng nữa. Mục đích chính là vì để được ăn món đó. Lúc này tổ phụ của tại hạ không còn lý do để cự tuyệt, bởi vậy liền làm cho y ăn. Hòa thượng kia thấy ăn ngon, hỏi tổ phụ tại hạ món này tên là gì. Tổ phụ tại hạ thấy một người đầu trọc còn nhai thịt nhồm nhoàm, bởi vậy thuận miệng trả lời là Phật nhảy tường. Hòa thượng kia sững sờ nửa ngày, mới phản ứng tới. Từ đó về sau, tổ phụ của tại hạ không còn thấy hòa thượng kia nữa. Mà tổ phụ của tại hạ cũng vì việc này mà cắn rứt lương tâm, liền chuyển nhà đi, cũng không làm lại món Phật nhảy tường.

*****

Không thể không nói, khả năng bịa chuyện của Lý Kỳ quả thực rất cao.

Đại quan nhân và Tả Bá Thanh bị câu chuyện bịa đặt của hắn làm cho sững sờ, càng tin không nghi ngờ.

Chuyện xưa đã khiến cho món Phật nhảy tường càng thêm thần bí.

- Không thể tưởng được một món ăn lại có thể khiến cho một hòa thượng hoàn tục. Đây rốt cuộc là món như thế nào? Đại quan nhân lắc đầu, không thể tưởng tượng nổi.

Tả Bá Thanh cũng thở dài: - Xem ra trù nghệ của tổ phụ cậu, hạng hậu bối như chúng ta không thể so sánh.

Lý Kỳ cười cười, không đáp. Trong lòng thì nghĩ, các ngươi khẳng định không thể tưởng được, tổ phụ của ta thực ra chỉ là một đầu bếp của quán ăn nhỏ. Người lợi hại là cha ta mới đúng.

Đại quan nhân nghe thấy có một món ăn kỳ diệu như vậy, hỏi: - Vậy món đó chắc không rẻ.

Lý Kỳ lắc đầu: - Không đắt lắm, chỉ sáu mươi xâu thôi.

- Chỉ sáu mươi xâu thôi?

Đại quan nhân lắc đầu cười: - Như vậy còn không đắt sao? Ta thấy ở Đông Kinh không có mấy người có thể chi sáu mươi xâu để ăn món đó.

- Lời ấy của đại quan nhân sai rồi. Đại Tống của chúng ta dân giàu, nước mạnh, người giàu có càng nhiều vô số kể. Xa không nói, trước mắt đã có một vị.

Lý Kỳ nhìn đại quan nhân, cười hắc hắc: - Đại quan nhân có muốn thưởng thức món Phật nhảy tường kia không?

Đại quan nhân sững sờ nửa ngày, mới phản ứng tới, cười lên ha hả.

Tả Bá Thanh cũng mỉm cười lắc đầu.

- Yên tâm, món đó ta nhất định sẽ nếm thử, nhưng không phải hôm nay. Vừa rồi nhấm nháp mỳ râu rồng là đủ rồi.

Đại quan nhân mỉm cười, lại hỏi: - Còn một món nữa tên là gì?

Vị đại quan nhân kia đã nói nhất định sẽ nếm thử món Phật nhảy tường, thì Lý Kỳ biết, sáu mươi xâu không thể chạy được. Lại nghe y hỏi tên món ăn còn lại, sắc mặt lộ vẻ do dự bất định.

- Nói nhanh. Đại quan nhân cho rằng Lý Kỳ cố lộng huyền hư, liền tỏ vẻ không vui.

Thù không biết, lần này Lý Kỳ thực sự có điều khó nói. Liếc nhìn đại quan nhân, lại chấm ít nước trà, viết lên mặt bàn hai chữ.

Đại quan nhân cẩn thận nhìn, sững sờ nói

- Vô tướng?

Lý Kỳ gật đầu: - Không sai, món này tên là Vô Tướng.

Đại quan nhân lại hỏi: - Vì sao lại có tên như vậy?

Lý Kỳ thở dài: - Thực ra món này vốn không có thực đơn, hơn nữa cũng chưa từng có người nào làm. Tên món ăn chỉ là do tại hạ lĩnh ngộ được từ câu đối đó thôi.

- Không sai, vế này của ngươi tập hợp Ngũ Hành, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Mà món ăn của ngươi tên là Vô Tướng, cũng tính là chuẩn. Nhưng ngươi nói món này chưa từng có người làm, cũng chưa từng có cái tên, là ý gì? Đại quan nhân hỏi.

Lý Kỳ lại thở dài một tiếng, tiếp tục bịa chuyện xưa: - Thực ra, món này chính là món tổ phụ tại hạ nghĩ ra trước khi qua đời. Cũng là món ăn tuyệt vời nhất mà ông ấy từng làm. Có thể nói, ông ấy đã dùng hết tài nghệ của mình để làm món này. Tại hạ từng nghe phụ thân nói, tổ phụ của tại hạ còn chưa kịp đặt tên cho món ăn thì đã qua đời. Cho nên món này luôn không có tên. Còn vì sao chưa ai làm, một là vì không có bạc, hai là không dám làm.

- Không dám làm? Vì sao mà không dám làm? Chẳng lẽ món này cần thịt người? Đại quan nhân khẽ nói.

Thịt người? Ngươi cho rằng ta là hạng biến thái à?

Lý Kỳ giải thích: - Đó là vì món này cần phải có thịt trâu, hơn nữa phải là thịt trâu sống. Ít nhất cần năm con.

- Năm con trâu?

Đại quan nhân kinh hãi: - Ngươi nói một món ăn cần năm con trâu?

Lý Kỳ gật đầu cười khổ: - Không chỉ như thế, còn cần mười con dệ, hai mươi con lợn, tám mươi con cá muối, một trăm con gà đen, một trăm con vịt, còn một số nguyên liệu phối hợp.

Lời này vừa ra, đại quan nhân và Tả Bá Thanh đều lặng người tại chỗ.

Một món ăn mà dùng nguyên liệu của mấy trăm món ăn?

Đây còn là một món ăn sao?

Đại quan nhân chợt có một cảm xúc muốn mở miệng mắng chửi.

- Ngươi xác định ngươi chỉ làm một món?

Đại quan nhân tự nhận là nhấm nháp qua vô số món ăn kỳ lạ, quý hiếm. Nhưng món này, lại dùng nhiều nguyên liệu như thế, y cũng cảm thấy khó mà có thể tin nổi.

Lý Kỳ gật đầu: - Không sai, chỉ là một món ăn.

- Vậy món đó làm như thế nào? Tả Bá Thanh tò mò hỏi.

Lý Kỳ cười đáp: - Đơn giản, lấy tinh hoa, trừ cặn bã.

Đại quan nhân trừng mắt, nói như vậy khác gì chưa nói.

Nhưng Tả Bá Thanh nghe xong, không ngừng lẩm nhẩm mấy chữ đó. Dù chỉ sáu chữ đơn giản, nhưng muốn làm được như vậy, thật không dễ dàng gì. Nghĩ nửa ngày, cũng nghĩ không ra. Vừa muốn mở miệng hỏi, thì chợt thấy ánh mắt xảo trá của Lý Kỳ, trong lòng biết rõ, dù hỏi tiếp cũng không hỏi được cái gì.

- Vậy giá của món đó, chắc không hề rẻ.

Đại quan nhân hỏi.

- ÁchCũng không thể nói là đắt.

Lý Kỳ than nhẹ một tiếng: - Thực ra giá tiền ghi trên tấm gỗ là vô giá.

- Vô giá?

Đại quan nhân lại dựng lông mày: - Đã vô giá, vì sao ngươi còn treo lên. Chẳng phải là muốn lừa gạt thực khách sao?

Lý Kỳ cười ngượng ngùng:

- Thật ra không phải là lừa gạt. Tổ phụ tại hạ đã từng dặn dò phụ thân tại hạ, món này chỉ có thể làm cho một người.

- Ai?

Lý Kỳ giảo hoạt đáp: - Ở nhất mẫu tam phần địa, ai lớn nhất, thì làm cho người ấy.

Tả Bá Thanh sắc mặt xiết chặt, không yên nhìn đại quan nhân.

Đại quan nhân lông mày giương lên: - Ý của ngươilà Hoàng thượng?

- Không sai.

Lý Kỳ vội vàng gật đầu. Trong lòng thầm nghĩ, bịa chuyện đúng là một việc mệt mỏi. Nhưng hắn cũng không có cách nào. Riêng sự hiện hữu của hắn chính là một sự lừa gạt rồi. Cho nên hắn chỉ có thể dùng vô số lời nói dối để che dấu cho bản thân mà thôi.

Mà lôi Hoàng thượng ra, cũng là hành động bất đắc dĩ. Nếu Hoàng thượng muốn ăn món ăn này, ai dám nói nửa câu không phải. Ai dám nói là hắn đang lừa người.

Đại quan nhân cũng ngẩn ra, chợt cười lên ha hả, đứng dậy, đi về phía cửa, luôn miệng nói: - Thú vị, thú vị.

Tả Bá Thanh cũng nhìn Lý Kỳ với vẻ thâm ý, sau đó chắp tay liền đi theo vị đại quan nhân kia xuống lầu.

Lý Kỳ đã sớm quen phong cách hành sự của đại quan nhân này rồi. Đợi đại quan nhân rời đi, hắn liền sai người treo hai tấm câu đối lên.

Hai vế đối vừa treo lên, cả Túy Tiên Cư liền rơi vào trạng thái điên cuồng. Thoáng cái có người đã đối liền được hai liên. Sao có thể không khiến người hưng phấn. Mọi người không ngừng chỉ trỏ về phía hai câu đối, khen chữ đẹp, đối hay. So sánh với cái này, những đồ ăn kia, ngược lại trở nên kém cỏi.

Lý Kỳ thấy vậy, mỉm cười bất đắc dĩ, trong lòng cân nhắc, không biết có nên đợi vài ngày lại treo thêm mấy câu đối mới không. Xem con mẹ ngươi lợi hại, hay là lão tử lợi hại.

Tiếp theo Lý Kỳ sai người tháo hai ván gỗ xuống, kéo bỏ vải đỏ, rồi treo cùng món Khai Thủy Tùng Diệp.

Mọi người đều vây quanh nhìn.

Chữ vẫn là chữ xấu.

Giá tiền càng cao ngất trời.

Tên món ăn vẫn kỳ lại như vậy.

Mấu chốt là cái món Vô Tướng kia lại có giá là vô giá, càng làm cho mọi người ngay cả dũng khí để hỏi món này là món gì cũng không có.

Nguyên bản qua giờ Dậu, vốn là lúc sinh ý của quán ăn giảm nhiệt. Nhưng hai câu đối vừa treo lên, Túy Tiên Cư liền nghênh đón không ít công tử, tài tử, thư sinh nghe nói mà chạy tới. Khiến cho Túy Tiên Cư kín người hết chỗ trống.

Khách hàng kéo tới đông, Lý Kỳ không thể không quay lại phòng bếp, tiếp tục bận rộn.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<