Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0146

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0146: Mì sợi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Một bàn dài đặt giữa đại sảnh. Trên bàn đặt một chậu nước ấm, một túi bột mỳ, và vài dụng cụ làm bếp.

Chỉ thấy Lý Kỳ đứng trước bàn, vén tay áo lên, làm vài động tác đứng trung bình tấn, hai tay vung vẩy, chính là mấy động tác đầu của Thái Cực Quyền.

Mọi người đều sững sờ nhìn hắn.

Lý Kỳ lại sử vài chiêu Thái Cực Quyền, dư quang nhìn mọi người, thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, nghĩ bụng, xâu khẩu vị như thế là đủ rồi, lập tức thu thế, trầm giọng quát: - Nước.

- Lý ca, nước đây.

Ngô Tiểu Lục vội vàng bưng một chậu nước còn bốc hơi đi tới.

Lý Kỳ gật đầu, sau đó nhúng tay vào rửa.

Mọi người Lý Kỳ vung vẩy nhiều động tác xinh đẹp như vậy, chỉ là vì rửa tay, nhất thời lảo đảo.

Mã Kiều cười ha hả, nói: - Cái tay đệ nhị trù này thật phiền toái, rửa tay thôi mà cũng lắm trò.

- Đúng vậy, tiểu tử ngươi đừng cố lộng huyền hư nữa, tất cả mọi người đang đợi mình ngươi đây.

Vị đại quan nhân cũng dở khóc dở cười.

Các ngươi hiểu cái đếch gì, chưa từng xem Kungfu bóng đá của Châu Tinh Trì à.

Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ. Nhưng hắn không tiếp tục đùa giỡn Thái Cực Quyền nữa, mà thành thành thật thật nhào bột. Hắn lấy bốn cân bột mỳ, bỏ thêm một ít nước và muối, rồi nhào.

Lại thêm một ít nước.

Nhào đến khi bột mỳ mềm và mịn.

Mọi người thấy Lý Kỳ chỉ nhào bột, không khỏi có chút thất vọng.

Mã Kiều càng vẻ mặt khinh thường, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ vài câu trêu chọc Lý Kỳ.

- Bá Thanh, ngươi biết hắn đang định làm món gì không? Đại quan nhân hiếu kỳ hỏi.

Tả Bá Thanh lắc đầu: - Tiểu nhân không biết. Tuy nhiên tiểu nhân cho rằng, Lý Kỳ nhất định sẽ không để chủ nhân thất vọng. Hiện tại y rất có hứng thú với từng món mà Lý Kỳ làm.

Đại quan nhân mỉm cười, không nói.

Nhào bột xong, Lý Kỳ đặt một bên, sau đó phân phó Ngô Tiểu Lục đun sôi nửa chảo dầu.

Mọi người thấy, còn tưởng rằng Lý Kỳ sẽ bỏ toàn bộ số bột đó vào trong chảo.

Ai ngờ Lý Kỳ cầm cục bột, dùng sức kéo. Vừa kéo dài vừa vẩy. Cứ như thế đổi vị trí cho nhau nhiều lần, tạo thành hình quai chèo. Sau đó dùng ngón tay vuốt từ trên xuống dưới.

Vuốt lần một.

Vuốt lần hai.

Vuốt lần ba.

Vuốt lần bốn.

Càng vuốt miếng bột dần thành những sợi mỳ nhỏ.

Khi vuốt lần thứ mười, mọi người đã ngừng thở. Toàn trường yên tĩnh, rất sợ nếu thở mạnh một cái, những sợi mỳ nhỏ ti ti kia sẽ đứt rời.

Hiện tại trên mặt Mã Kiều đâu còn vẻ khinh thường nữa, mà há hốc miệng, mắt trừng to, thẫn thờ nhìn hai tay của Lý Kỳ.

Mà Lỗ Mỹ Mỹ không còn vẻ buồn bực, mà hai mắt lóe lên sự mừng rỡ.

Vị đại quan nhân thì mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Xem ra cũng rất khâm phục trù nghệ của Lý Kỳ. Tả Bá Thanh đứng ở bên cạnh thì lộ ra vẻ kinh hỉ, chỉ hận không thể cũng cầm bột mỳ học theo.

Mười một lần.

Mười hai lần.

Lý Kỳ vừa vuốt, vừa rung rung, không cho sợi mỳ dính vào nhau. Chỉ thấy động tác của hắn như múa, như sóng to gió lớn, khiến lòng người hốt hoảng.

Đủ rồi, đủ rồi, đừng kéo nữa, kéo nữa lại đứt.

Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người. Bọn họ thấy đã đủ, Người nào người nấy nắm chặt hai tay, thần sắc kinh ngạc biến thành khẩn trương.

Mà Lý Kỳ đâu còn tâm tư quan tâm tới bọn họ, chỉ tập trung kéo sợi mỳ.

Mãi đến lần thứ mười bốn, hai tay Lý Kỳ bỗng rung mạnh, những sợi mỳ vung lên, giống như trong bài thơ "Bay xuống từ ba nghìn xích, cứ ngỡ Ngân Hà rơi cửu thiên"

Rung động.

Tất cả mọi người đều bị một màn này làm cho rung động. Đến động tác cơ bản nhất là vỗ tay cũng quên.

Đây đâu phải là nấu ăn, mà là biểu diễn ảo thuật mới đúng.

Đồng thời bọn họ cũng âm thầm may mắn, hôm nay không tới quán khác ăn cơm. Bằng không sao có thể chứng kiến biểu diễn đặc sắc như thế. Bọn họ cũng muốn cảm tạ Dương Châu Song Mỹ kia.

Vuốt xong mười bốn lần, Lý Kỳ rốt cuộc dừng lại.

Mọi người cũng đồng thời thở phào một hơi.

"Chóng mặt, nếu biết làm mỳ sợi lại khiến người thời này kinh ngạc như vậy, thì lúc khai trương, mình đã sài chiêu này rồi. Đúng là thất sách mà."

Lý Kỳ thấy mọi người đều đờ ra kinh hãi, âm thầm hối hận.

- Lý Kỳ, đây là bột à?

Đại quan nhân vội đi tới phía trước, cẩn thận nhìn vật thể mỏng như sợi tóc, kinh ngạc hỏi.

Lý Kỳ lắc đầu: - Không phải.

- Vậy là cái gì? Đại quan nhân giật mình.

Lý Kỳ nghiêm mặt đáp: - Là sợi mỳ.

Đại quan nhân thoáng sững sờ, lập tức cười mắng: - Tiểu tử ngươi thật to gan, dám tiêu khiển ta.

Lý Kỳ cười ngượng ngùng: - Nói đùa mà thôi, đại quan nhân đại nhân đại lương, ngàn lần đừng coi là thật.

Mọi người nghe xong, cũng buồn cười.

Tả Bá Thanh giống như không nghe bọn họ nói chuyện, còn đang cân những những động tác kia của Lý Kỳ. Một lát sau, đột nhiên hỏi: - Lý sư phó, cậu học được bản lĩnh đó từ đâu vậy?

"Vị trù si này, ngươi không khen ta vài câu được sao."

Lý Kỳ nhãn châu xoay động, giảo hoạt đáp: - Chuyện này nói ra cũng dài. Các vị muốn ta nói ngắn lại hay là nói cụ thể.

Đại quan nhân không vui: - Tiểu tử mau nói đi, đừng dong dài.

- Vậy thì nói đơn giản.

Lý Kỳ cười ha hả: - Thực ra khả năng này là khi ta còn bé nghịch bùn học được.

Lý Kỳ vốn không có thói quen ôm công lao vào người. Tuy nhiên từ khi tới Bắc Tống, thói quen đó chậm rãi ăn sâu vào trong.

- Nghịch bùn?

Đại quan nhân sững sờ, mắng:

- Tiểu tử, đừng cầm chuyện ma quỷ lừa ta.

- Đây là thật. Khi còn bé, nhà tại hạ nghèo, không mua nổi bột mỳ. Chỉ phải dùng bùn thay bột mỳ để chơi. Có đôi khi cũng làm bánh bao, sủi cảo gì đó. Chơi nhiều, cuối cùng nghĩ ra cách làm mỳ sợi. Một tràng bịa đặt này của Lý Kỳ, khiến mọi người đều sững sờ.

Không thể không nói, Lý Kỳ rất có năng khiếu diễn tuồng.

Đại quan nhân nghe xong, thấy có chút đạo lý, hồ nghi nhìn Lý Kỳ: - Thật không?

Lý Kỳ cười cười: - Đương nhiên, trừ tại hạ ra, các vị đã thấy ngươi khác biết làm thế chưa?

- Lý sư phó, cậu đúng là một kỳ nhân. Tả Bá Thanh thở dài, triệt để phục Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười nói: - Ai bảo tên của tại hạ có một chữ Kỳ. Không muốn Kỳ cũng khó khăn.

Lời này khiến đại quan nhân buồn cười, cười ha hả vài tiếng, lại hỏi: - Vậy thứ này ăn kiểu gì?

- Đại quan nhân chờ một chút, lập tức có thể ăn.

Lý Kỳ mỉm cười, sau đó hướng Ngô Tiểu Lục hỏi: - Dầu nóng chưa? Ngô Tiểu Lục gật đầu:

- Không sai biệt lắm.

Lý Kỳ gật đầu, nhìn vào trong chảo, lại cầm dao cắt sợi mỳ thành vài đoạn. Nhúng sợi mỳ vào trong chảo, dùng đũa tách sợi mỳ ra, không để sợi mỳ cuốn vào nhau.

Đợi khi sợi mỳ chuyển sang màu vàng, Lý Kỳ gắp sợi mỳ ra, bỏ vào trong bát. Rồi thêm đường trắng, nước tương, và một ít rau dưa vào để trang trí. - Đã xong.

Lý Kỳ phủi tay, thở nhẹ một hơi.

*****

Đại quan nhân nhìn sợi mỳ vàng óng như tơ trong bát, rất mê người, hỏi: - Món này tên là gì?

Lý Kỳ đáp: - Món này được gọi là mỳ râu rồng. (Bún tàu)

Sắc mặt Tả Bá Thanh bỗng xiết chặt.

Đại quan nhân cũng sững sờ, hỏi lại một lần: - Ngươi nói món này là mỳ râu rồng?

- Đúng vậy, có gì không ổn à?

Lý Kỳ liếc nhìn đại quan nhân và Tả Bá Thanh, thấy sắc mặt của hai người khác nhau, trong lòng mãnh kinh, chẳng lẽ cái tên này có gì phạm úy?

- Không có gì không ổn.

Đại quan nhân mỉm cười: - Chỉ là không biết, vì sao lại gọi nói là mỳ râu rồng?

- Điều này.

Lý Kỳ muốn nói lại thôi, ho nhẹ một tiếng, tâm niệm vừa động, đáp: - Là như vậy. Thực ra cái tên là do phụ thân tại hạ đặt. Cả đời ông ấy luôn hy vọng làm một món ăn cho Hoàng thượng thưởng thức. Cho nên thường dùng những cái tên tôn quý để đặt tên. Đã khiến mọi người chê cười rồi.

Đại quan nhân sững sờ, chợt cười ha hả, gật đầu nói: - Phụ thân ngươi đặt tên rất hay, không tồi, không tồi, vậy ta có thể nếm thử món mỳ râu rồng này không?

Xem ra người này kẻ ngu trung với Hoàng thượng.

Lý Kỳ thầm than một tiếng, cười gật đầu: - Đương nhiên có thể.

Đại quan nhân nếm thử một miếng, gật đầu nói: - Hương vị ngọt ngào, dầu mà không ngán, đây chính là món mỳ sợi ngon nhất mà ta từng được nếm. Mỳ râu rồng, ha ha, thú vị, thú vị.

"Điều này còn phải nói? Mỳ sợi thời này vừa thô vừa cứng, ăn ra cái gì đâu."

Lý Kỳ âm thầm kinh bỉ đại quan nhân kiến thức hạn hẹp.

Tả Bá Thanh cũng nếm thử, cười nói: - Nếu ngày đó Lý sư phó dùng mỳ râu rồng tham gia yến tiệc gạch cua, chỉ sợ Thái thái sư còn chưa ăn, đã trao danh đầu cho cậu rồi.

Lý Kỳ cười ha hả: - Tả đại ca quá khen.

Vị đại quan nhân cười lắc đầu: - Về phương diện ẩm thực, Bá Thanh chưa từng nói quá lời. Muốn ta nói, ngươi cầm món mỳ râu rồng này và tấm biển treo trên kia tới Thái phủ thái sư, bảo ông ta đổi một tấm đệ nhất trù cho ngươi.

"Đổ mồ hôi! Ngươi đang khen ta hay hại ta vậy/"

Lý Kỳ cười ngượng ngùng, không dám tiếp nhận.

Chợt nghe có người hô: - Lý sư phó, chẳng lẽ cậu chỉ làm có hai bát thôi à. Còn chúng tôi thì sao.

Lý Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy các thực khách còn lại đều lộ vẻ thèm thuồng, lập tức đáp: - Mọi người đừng nóng vội. Vừa nãy tại hạ dã nói, món này sẽ miễn phí, nhằm báo đáp các vị đã duy trì tiểm điếm. Tại hạ làm ngay bây giờ đây. Đừng nóng vội, đừng nóng vội.

Nói xong hắn bỏ nốt số mỳ sợi còn lại vào trong chảo. Mỳ chín liền đặt vào trong mâm lớn, sau đó sai tiểu nhị mang cho các thực khách thưởng thức.

Số mỳ râu rồng vừa mang ra ngoài, trong nháy mắt đã hết sạch.

- Ừ, ăn ngon, ăn ngon.

- Món mỳ râu rồng này ngon thật.

Mọi người miệng đầy dầu, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, chỉ hận sợi mỳ quá ít.

- Ừm ừm, sư muội, sư muội, món mỳ này ăn được lắm, muội cũng nếm thử xem.

Thanh âm này lập tức khiến mọi người chú ý. Người nói chuyện chính là Mã Kiều. Chỉ thấy y đang bưng một cái đĩa, trên đĩa có không ít sợi mỳ, xem ra y là người đoạt nhiều nhất.

"Đồ mồ hôi, thiếu chút nữa quên mất thằng nhãi này."

Lý Kỳ đi tới trước, nhìn Lỗ Mỹ Mỹ, nói: - Lỗ nương tử, sao cô không giống như sư huynh cô, thử món mỳ râu rồng này xem. Yên tâm, sẽ không thu tiền của các ngươi.

Bịch.

Lỗ Mỹ Mỹ bỗng quỳ xuống đất, cúi đầu nói: - Mong Lý sư phó thu Lỗ Mỹ Mỹ làm đồ đệ.

- Sư muội

Mã Kiều sững sờ, lập tức phản ứng, cũng quỳ xuống mặt đất: - Lý sư phó, vừa nãy hai người chúng tôi có nhiều chỗ đắc tội, mong Lý sư phó tha thứ, nhận sư muội của ta làm đồ đệ.

Dương Châu Song Mỹ chợt thay đổi, khiến mọi người đều đờ ra.

Hai kẻ này lại muốn diễn trò gì vậy?

Lý Kỳ ngây cả người, vội hỏi: - Hai người đứng dậy rồi nói sau, ta không thích thấy người khác quỳ như vậy.

Lỗ Mỹ Mỹ quật cường: - Nếu Lý sư phó không đáp ứng, ta cứ quỳ ở đây.

Nhưng sự quật cường của Lỗ Mỹ Mỹ lại khiến cho Lý Kỳ rất phản cảm, sắc mặt lạnh lẽo, hừ một tiếng: - Đã như vậy, các ngươi ra ngoài mà quỳ, chúng ta còn phải buôn bán.

- Tiểu tử đừng kiêu ngạo. Sư muội của ta đã thành tâm thành ý bái ngươi làm thấy, ngươi lại tỏ vẻ lạnh lùng. Hiện tại ta phải giáo huấn ngươi một trận.

Mã Kiều mắng xong, cũng không đợi Lỗ Mỹ Mỹ phản ứng, bỗng bật dậy, phóng tới Lý Kỳ.

Lý Kỳ không ngờ tên này lại thiếu tố chất như vậy. Nói động thủ là động thủ, hơn nữa tốc độ cực nhanh, khiến cho hắn không kịp phản ứng.

Trong nháy mắt, Mã Kiều đã vọt tới trước mặt, vung tay phải chụp ngực Lý Kỳ.

Mọi người đều sợ hãi.

Lý Kỳ càng đờ ra kinh hãi.

Bịch một tiếng.

Trong lúc điện quang hỏa thạch, phía sau Lý Kỳ chợt xuất hiện một bàn tay, ngăn cản Mã Kiều lại.

Rồi một thân ảnh đứng chắn trước người Lý Kỳ.

Người tới chính là một hộ vệ của đại quan nhân.

Mã Kiều đã bị lửa giận thiêu đốt, sao còn cố kỵ nữa, thuận thế tung một cước tới.

Người hộ vệ không tránh không né, cũng tung một cước.

Phanh.

Hai người lùi lại cùng một lúc.

Mã Kiều sững sờ, thật không ngờ tên hộ vệ kia lại có thể ngăn được một cước của y.

Vị hộ vệ kia mặt không biểu tình, hai mặt lại thoáng hiện sự kinh ngạc rất khó phát giác.

- Tới hay lắm.

Mã Kiều hô to một tiếng, tinh mang trong mắt lóe lên, đang muốn xuất chiêu, chợt nghe Lỗ Mỹ Mỹ ở đằng sau quát: - Đủ rồi.

- Sư muội.

Mã Kiều quay đầu nhìn, chỉ thấy Lỗ Mỹ Mỹ đã đứng lên, chính căm tức nhìn mình, không khỏi có chút chột dạ. Lỗ Mỹ Mỹ khẽ thở dài nói: - Sư huynh, đây là chuyện của muội, mong sư huynh để muội tự giải quyết.

Mã Kiều vội la lên: - Sư muội, chuyện của muội, chính là chuyện của huynh.

Lỗ Mỹ Mỹ bất đắc dĩ nhắm mắt, sau đó nói: - Chúng ta đi.

Mã Kiều vui vẻ: - Đúng vậy, không phải là đệ nhị trù sao, có gì mà ghê gớmÀ, mà chúng ta đi đâu bây giờ?

- Đi ra ngoài quỳ.

- Cái gì?

Lý Kỳ đã hồi phục tinh thần, nhưng phía sau lưng đã ướt đẫm, trong lòng cực kỳ căm tức, khẽ nói: - Ta khuyên các ngươi bỏ đi thôi, ta sẽ không thu ngươi làm đồ đệ.

Lỗ Mỹ Mỹ làm như không nghe thấy, xách đồ đạc ra ngoài.

Mã Kiều nhìn chằm chằm vào Lý Kỳ, sau đó cũng đi ra ngoài: - Sư muội, muội tội gì phải Lý Kỳ mặc kệ bọn họ, xoay người hướng phía hộ vệ kia chắp tay, nói: - Đa Chữ tạ còn chưa thốt ra, người hộ vệ kia đã quay lại đứng bên cạnh đại quan nhân.

Có cá tính. Ta yêu mến.

Lý Kỳ không tức giận, mà hướng đại quan nhân chắp tay: - Đa tạ đại quan nhân xuất thủ tương trợ.

Đại quan nhân cười nói: - Ngươi thực sự không thu bọn họ làm đồ đệ à.

Lý Kỳ lắc đầu: - Không.

- Vì sao?

Lý Kỳ rất thành thực đáp: - Bởi vì tại hạ không thích bọn họ.

Đại quan nhân cười ha hả, đứng dậy đi lên lầu.

Tả Bá Thanh đi tới nói:

- Lý sư phó, mời lên lầu ngồi một lúc. Lý Kỳ ngẩn ra, sau đó gật đầu: - Tí tiểu đệ sẽ lên. Trong lòng lại nghĩ, vị đại quan nhân này lại muốn làm trò quỷ gì vậy.

Tả Bá Thanh gật đầu rồi đi lên lầu.

Mọi người thấy trò hay đã hết, cũng đều tán đi, quay lại bàn của mình ngồi, tiếp tục ăn uống.

Lý Kỳ dặn dò tiểu nhị dọn dẹp lại, sau đó quay lại phòng bếp an bài nhiệm vụ. Chuẩn bị lên lầu đối phó với vị đại quan nhân kia.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<