← Hồi 1453 | Hồi 1455 → |
- Hô---!
Cùng với âm thanh ngâm nga, trong phòng dần dần yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy hai tiếng thở dốc không chỉnh tề.
Đều nói trạng thái tốt nhất chính là tiềm căng của thân thể, là một trạng thái bị bức bách ra ngoài.
Lúc này Lý sư phó vô cùng sâu sắc nhận thức được chuyện này, Lưu Vân Hi nghi ngờ mà bức ra tiềm năng của hắn, một trận chiến này thật sự là nhẹ nhàng vui vẻ, chính là --- chính là thể lực theo không kịp, cho đến hiện tại hắn vẫn thở dốc, nhưng đây chỉ là lực không đủ, không liên quan gì đến công sức.
Xem ra phải ngừng bí phương của lão quái rồi, trước tiên rèn luyện thể lực đã rồi nói sau, nếu không sau này ta sẽ mệt chết mất. Lý Kỳ lau mồ hôi một cái, vui sướng oán trách, một cái tay lớn khác vỗ nhẹ vào mông Lưu Vân Hi, đắc ý nói: - Thập Nương, thấy thế nào? Vi phu đáng phải dựa vào thứ thuốc ấy để duy trì sao? Hừ --- hô --- nếu thêm Chiến Thanh Kiều vào, có lẽ ---- hừ ---- ta sẽ chết mất.
Lưu Vân Hi tránh trong ngực Lý Kỳ, khuôn mặt ửng đỏ, trong đôi mắt sáng dường như bao phủ một lớp sương mù, càng thêm kiêu diễm động lòng người. Nàng hơi vặn vẹo người, cũng không dám ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, còn vô cùng thành thực nói: - Phu quân, rất xin lỗi, ta hiểu lầm huynh rồi.
- Chuyện này tuyệt đối là hiểu lầm, nói thật cho muội biết, chuyện này là ta chuẩn bị không đủ, thể lực có chút không kịp, bằng không, một canh giờ trốn không thoát. Hơi thở Lý Kỳ hổn hển, dõng dạc nói.
Hiện tại không khoác lác, thì đợi đến khi nào.
Sau một lúc lâu, Lưu Vân Hi nhẹ nhàng hỏi: - Vậy vì sao phu quân phải mang Chiến Thanh Kiều theo người?
- ặc
Lý Kỳ ngầm ngâm trong giây lát, nửa thật nửa giả nói: - Kỳ thật Chiến Thanh Kiều này dùng để bức cung, người ăn Chiến Thanh Kiều đều có cảm giác thần trí mơ mơ màng màng, hỏi cái gì sẽ nói hết ra.
Lưu Vân Hi ngược lại không hoài nghi, Chiến Thanh Kiều quả thật sẽ làm ý chí con người trở nên rệu rã, dù sao lợn nái cũng có thể chắp tay lên trên, còn có chuyện gì không làm được.
Nói đến Chiến Thanh Kiều, Lý Kỳ đột nhiên nhớ tới mục đích mình tới đây, nghiêm túc hỏi: - Đúng rồi, Thập Nương, đêm hôm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Có phải các muội cho ta dùng Chiến Thanh Kiều phải không?
- À?
Lưu Vân Hi giật mình kêu một tiếng, lập tức nhỏ giọng nói: - Phu quân, huynh đã biết rồi.
Nếu Triệu Tinh Yến ở đây, phỏng chừng sẽ thật sự hộc máu. Lý Kỳ còn chưa dùng thủ đoạn gì, nàng chưa đánh đã khai rồi.
Quả nhiên là thế. Vẻ mặt Lý Kỳ khó hiểu nói: - Tại sao?
Lưu Vân Hi thoáng ngọ nguậy trong chốc lát, mới kể lại với Lý Kỳ toàn bộ sự việc.
Lý Kỳ buồn bực nói: - Cái này cũng không thể, uy lực Chiến Thanh Kiều lớn, ta hẳn phải có cảm giác chứ. Tại sao lúc ta thức dậy, ấn tượng lại mơ hồ như vậy, còn tưởng rằng đang nằm mơ.
Đó không phải là lần thứ nhất hắn dùng Chiến Thanh Kiều, lần thứ nhất hắn dùng hắn nhớ rất rõ, không có lý gì lần này lại trở nên mơ mơ hồ hồ.
Lưu Vân Hi thấp thỏm nói: - Thật ra là thế này, Chiến Thanh Kiều là thuốc sau một lúc mới có thể khôi phục lại ý thức, nhưng khi đó, ta châm cho huynh mấy cái, khiến huynh ngủ thật say. Kể từ đó, huynh sẽ không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trong đó.
Tức giận.
Lý Kỳ thật sự tức giận, khóc không ra nước mắt nói: - Ta nói này Thập Nương, chuyện này không đáng xấu hổ, đáng xấu hổ chính là, các muội còn không cho ta biết, các muội sao lại làm thế. Muội có biết ta chờ ngày này lâu thế nào không. Thật không dễ gì mới xảy ra, nhưng chỉ nhớ được đoạn ngắn vụn vặt, một chút cảm giác cũng không có. Muội đừng ngăn ta, để ta khóc trước đã.
Để ngươi biết, thế chẳng phải là vậy sao?
Lưu Vân Hi nói: - Đây là yêu cầu của Yến Phúc, nàng nói khi mọi chuyện chưa được làm rõ ràng, thì không muốn cho huynh biết tất cả.
Lý Kỳ ngẩn ra, trong lòng bừng tỉnh, thầm nghĩ, Yến Phúc à Yến Phúc, muội thật đúng là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, ta sớm đã coi muội là thê tử của ta, bất cứ chuyện gì cũng sẽ không thay đổi được điểm này.
Nhưng bất kể thế nào, hiện tại chân tướng rõ ràng rồi, hơn nữa một tầng không hiểu nhau cuối cùng giữa hắn và Triệu Tinh Yến cuối cùng cũng được phá vỡ. Nói đến Yến Phúc, Lý Kỳ lo lắng nói: - Thập Nương, Yến Phúc sắp đi Nhật Bản rồi.
- Nhật Bản?
Lưu Vân Hi thoáng kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, việc này nàng không muốn biết lắm, chỉ nói: - Ta biết rồi, ta sẽ đi cùng với nàng. Nhưng trong giọng nói lộ ra sự mất mát.
Khuỷu tay Lý Kỳ tăng thêm vài phần lực đạo, ôm chặt nàng vào trong ngực, nói: - Thập Nương, không nói gạt muội, trước đây ta đã định để muội đi cùng với Yến Phúc. Ta biết rằng chuyện này đối với muội không công bằng, nhưng chúng ta đều có một mục đích, chính là vì nhà của chúng ta, mọi người phải đồng tâm hiệp lực, tuy hai mà một.
Lưu Vân Hi nghĩ sắp phải chia li với Lý Kỳ, nước mắt trong hốc mắt đã lưng tròng, nàng đương nhiên không nghĩ sẽ chia li với Lý Kỳ nhanh như vậy, nàng hiện tại muốn nhào vào người Lý Kỳ, hơn nữa nàng vừa mới nếm được sự vui vẻ và ấm áp của gia đình, đột nhiên ly biệt làm nàng không biết phải làm sao, nhưng nàng là một người rất coi trọng cam kết, lúc trước nàng đồng ý chăm sóc Triệu Tinh Yến, nàng nhất định sẽ làm được. Hàm răng trắng như tuyết cắn chặt môi dưới, cố nén không khóc lên, thấp giọng nói: - Phu quân, huynh không cần phải nói, ta đều hiểu được.
Lý Kỳ thở dài nói: - Nhưng Yến Phúc không cho muội đi.
- Tại sao?
Lưu Vân Hi kinh ngạc nói: - Vậy bệnh của nàng làm sao bây giờ?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không vì cái gì, chuyện nàng đã quyết định, rất khó để thay đổi, nguyệt sự tháng này của nàng sắp đến, nàng không có ý định để muội thi châm, nàng muốn thử một lần, ta cũng đồng ý, xem xem đến cuối cùng thì thế nào, nàng có chịu được hay không? Đến lúc đó chúng ta sẽ tính tiếp.
Trong lòng Lưu Vân Hi dâng lên cảm giác áy náy trước đây chưa từng có, cảm giác mình vô cùng ích kỉ, khóe mắt ngấn nước mắt nói: - Nàng vì ta mới làm vậy sao?
Lý Kỳ ha hả nói: - Đồ ngốc, nếu tính như vậy, cũng là nàng nợ muội, không phải là ai vì ai, chúng ta là người một nhà, người một nhà thì nên suy nghĩ cho nhau.
Ngày hôm sau, nguyệt sự của Triệu Tinh Yến rốt cuộc cũng tới đúng hẹn.
Nhớ tới bộ dáng đau đớn lần đầu tiên của Triệu Tinh Yến, trong lòng Lý Kỳ vô cùng căng thẳng, tuy rằng hắn đã đồng ý với Triệu Tinh Yến, nhưng nếu thật sự Triệu Tinh Yến không chịu đựng được, hắn vẫn sẽ để Lưu Vân Hi đi theo.
Nhưng, kì tích đột nhiên xảy ra, trong thời điểm mấu chốt Triệu Tinh Yến lại bỗng nhiên khỏi, cảm giác đau đớn bỗng nhiên biến mất, chỉ có điều khi xuất huyết, cảm thấy hơi nhức mỏi.
- Không --- sẽ không trùng hợp vậy chứ?
Lý Kỳ há to miệng, nhìn Triệu Tinh Yến trước mặt hắn, hồ nghi nói: - Yến Phúc, muội đừng cố nhịn đau, nếu đau thì cứ nói ra, chúng ta nghĩ biện pháp là được.
Triệu Tinh Yến cười khổ nói: - Nếu ta có thể nhẫn nhịn như vậy, vậy cũng đủ thấy không phải là rất đau.
Đúng vậy, nàng nói rất có lý. Lý Kỳ vẫn cẩn thận nói:
- Vậy muội xoay một cái trước đi.
*****
Triệu Tinh Yến liếc mắt xem thường, nhưng biết nếu mình không nghe lời, Lý Kỳ sẽ tiếp tục giằng co. hai chân di chuyển, hoa lệ xoay một vòng tròn.
Nghe thấy một tiếng huýt sáo vang lên: - Thật vểnh!
- Ừ?
- Lẳng lơ, lẳng lơ, không kìm lòng nổi.
Lý Kỳ gãi đầu, lại nói với Lưu Vân Hi: - Thập Nương, sao đột nhiên tốt lên rồi?
Vẻ mặt Lưu Vân Hi cũng hoang mang, lắc đầu nói: - Ta cũng không rõ, loại bệnh này ta cũng gặp lần đầu tiên, tuy nhiên sư phụ đã từng nói, muốn khỏi hẳn cũng mất một năm, cho nên đây cũng không phải là rất kì quái.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không, ta cảm thấy, chuyện này chắc chắn là có nguyên nhân, muội cẩn thận nghĩ lại xem.
Lưu Vân Hi trầm ngâm một lát, đột nhiên a một tiếng, nói: - Chẳng lẽ bởi vì ---
Quả nhiên là vợ chồng, thật sự là tâm đầu ý hợp! Ánh mắt Lý Kỳ lóe sáng, nói: - Tại sao?
Triệu Tinh Yến liếc nhìn Lưu Vân Hi. Đột nhiên hai mắt mở to, kéo tay Lưu Vân Hi, nói với Lý Kỳ: - Không có tại sao, tự nhiên tốt lên thôi.
Lý Kỳ ha hả nói: - Yến Phúc, muội còn muốn giấu ta đến khi nào, Thập Nương đã sớm nói cho ta biết rồi.
Triệu Tinh Yến lập tức quay đầu nhìn Lưu Vân Hi.
Lưu Vân Hi gật đầu xin lỗi.
Lý Kỳ giả vờ cả giận nói: - Yến Phúc, muội thật sự là rất quá đáng, không ngờ làm vậy với vi phu, cái --- cái này thật sự rất đáng giận.
- Ta đáng giận?
Triệu Tinh Yến tức giận nhảy dựng lên, xông lên phía trước nói: - Huynh cho rằng ta muốn làm vậy sao, là huynh lưà ta trước, nói cái gì mà thuốc xổ.
Triệu Tinh Yến nổi đóa lên, Lý Kỳ vô cùng trống rỗng, thân mình hơi co lại phía sau, ủy khuất nói: - Chẳng lẽ thuốc xổ thì được?
- Huynh ---
Triệu Tinh Yến quay đầu đi, hốc mắt không hiểu sao lại ửng đỏ, muốn khóc to một trận. Chuyện này đúng là làm nàng ủy khuất, giao tấm thân trinh nữ của mình cho Lý Kỳ một cách không minh bạch, một chút cũng không chuẩn bị, đau đớn mấy ngày không nói, còn phải kể tiếp mấy tội danh của hắn nữa.
Nhưng điều này có thể trách ai đây, cũng không phải là Lý Kỳ thả nàng ra.
Lý Kỳ vội vàng đứng dậy, nói: - Được được được, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của ta, ta muốn bồi tội với hai vị phu nhân, đa tạ hai vị phu nhân xả thân cứu phu, bên tiểu sinh có lễ.
Nói xong quả nhiên hắn cúi đầu vái chào.
Ngược lại làm Triệu Tinh Yến hơi ngượng ngùng, nói:
- Huynh đây là làm gì. Nói xong lại thấp giọng nói: - Dù sao --- dù sao sớm hay muộn cũng là của huynh.
Cũng đúng, nhưng, nói như vậy, ta thật đúng là thua lỗ, vốn dĩ đây là chuyện tốt, lại biến thành mơ mơ hồ hồ. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, chính thức nói: - Thập Nương, chúng ta nói chuyện, muội cảm thấy Yến Phúc khỏi hẳn và một đêm kia có liên quan gì đến nhau không?
Lưu Vân Hi lắc đầu, nói thật: - Ta không rõ ràng lắm, có lẽ có, dù sao hai người ít nhiều gì vẫn có chút quan hệ.
Triệu Tinh Yên nghe thấy mặt đỏ như máu.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Ta thấy khả năng này rất lớn, nói không chừng trong lúc ấy ta đã vô tình đụng thông huyệt đạo gì đó.
Đàm luận bệnh tình, Lưu Vân Hi lập tức bày ra dáng vẻ thầy thuốc, như thoáng suy nghĩ rồi gật đầu, nói: - Cũng không loại trừ khả năng này.
Huyệt đạo? Triệu Tinh Yến cho dù trời sinh tính tình rộng lượng, vẫn khó tránh khỏi sắc mặt nóng lên, đổ mồ hôi đầm đìa, cúi đầu nói: - Mọi người đừng nói nữa được không.
Lý Kỳ ai một tiếng, nói: - Việc này liên quan đến bệnh tình của muội, chúng ta phải thảo luận rành mạch, rõ ràng, nếu không lần này muội đi Nhật Bản, ta làm sao yên tâm. Nói xong hắn lại nói với Lưu Vân Hi: - Thập Nương, tình huống lúc đó ta nhớ không rõ lắm, muội nói lại chi tiết với ta được không.
Triệu Tinh Yến lập tức nói: - Thập Nương, cô không thể nói.
Lưu Vân Hi nói: - Yên tâm, ta sẽ không nói, ta mới là lang trung.
Nói có quan hệ gì, để cho ta hồi tưởng lại một chút cũng được mà! Lý Kỳ bị vạch trần, hắng giọng lại, nói: - Nếu đây là một biện pháp, hơn nữa là biện pháp duy nhất, ta nghĩ chúng ta nên cương quyết chấp hành, mới vừa rồi Yến Phúc có nói là hơi nhức mỏi, ta nghĩ vẫn chưa khỏi hoàn toàn, còn phải củng cố, tránh cho tái phát, tranh thủ trước khi đi Nhật Bản chữa khỏi hẳn.
Triệu Tinh Yến kinh ngạc nói: - Củng cố như thế nào?
Lý Kỳ ha hả nói: - Đương nhiên chính là ---
Vẫn là bờ biển bên kia
Vẫn là lều trại bên kia.
Vẫn là ban đẹp xinh đẹp kia.
Lúc này Lý sư phó tâm tình kích thích dị thường, không khỏi hát vang trong lòng, chờ thật lâu cuối cùng cũng đến ngày hôm nay.
- Yến Phúc, nhanh lên lại đây.
Lý Kỳ cười tủm tỉm ngoắc tay với Triệu Tinh Yến đang đứng trong góc, hiện hình thành một con sói lớn.
Triệu Tinh Yến hai tay ôm ngực, cực kì có ý thức phòng vệ, nổi giận nói: - Không --- không được, ta làm không được, Thập Nương, chúng ta về đi.
Lý Kỳ ho một tiếng, nói: - Muội đừng nghĩ ta hạ lưu như vậy, chúng ta đang giúp muội chữa bệnh, đây là tinh thần không biết sợ, nhanh lên đến đây đi.
Triệu Tinh Yến hừ nói: - Cái gì không biết sợ, huynh cho rằng ta không biết huynh đang nghĩ gì sao? Cho dù --- cho dù ---- huynh giúp ta chữa bệnh, vậy tại sao huynh lại kêu Thập Nương tới, hơn nữa --- hơn nữa còn tới nơi này.
Lý Kỳ dùng lời lẽ chính nghĩa nói: - Thập Nương là lang trung nha, nàng nhất định phải ở đây hướng dẫn, nếu chẳng may xảy ra cái gì không hay thì làm sao bây giờ. Về phần tại sao tới nơi này, ta hi vọng có thể trở về tình huống cũ lúc đó, như vậy sẽ giúp đỡ bệnh tình bình phục. Ta làm tất cả chỉ vì xuất phát từ bệnh tình của huynh, Thập Nương, muội nói xem có đúng không?
- Đừng hỏi ta.
Lưu Vân Hi trừng mắt, khuôn mặt giận dữ.
Nàng trước đó cũng không biết mình giống với Triệu Tinh Yến, đều bị lừa dối, tuy nhiên nàng không sợ, nàng mang theo châm trên người.
- A.
Ta không thể gây thù với hai bên được. Lý Kỳ nói với Triệu Tinh Yến: - Yên Phúc, ngoan nào, thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta phải tranh thủ thời gian, đợi sau khi qua vài lần điều trị, củng cố vững vàng lại.
- Huynh đừng mơ thực hiện được.
- Thật sự là có lòng tốt không được hồi báo. Muội cho rằng ta muốn đến đây hứng gió biển sao. Muội đã không muốn, chúng ta trở về.
Lý Kỳ thất vọng thở dài, đứng lên, vừa mới quay lưng, đột nhiên xoay mạnh người lại, xông lên, kéo tay Triệu Tinh Yến đến
- A---!
Triệu Tinh Yến kinh sợ kêu một tiếng, nhưng đã trễ, Lý Kỳ đã kéo nàng té nhào vào đấy, hai người bốn mắt nhìn nhau, nghe tiếng tim đập lẫn nhau, trong trướng bồng nhiệt độ đột nhiên thăng lên.
Không được, càng thời điểm này ta càng phải cẩn thận, quyết không để các nàng nhìn ra kinh nghiệm phong phú của mình, hai nữ nhân này cũng không dễ chọc. Lý Kỳ đột nhiên quay đầu nhìn Lưu Vân Hi, vô cùng ngây thơ mà hỏi: - Thật có lỗi, tiểu đệ không có kinh nghiệm gì, xin hỏi hai vị mĩ nữ, tiểu đệ hiện tại nên làm thế nào, mới có thể không nặng bên này nhẹ bên kia, các nàng hẳn là có kinh nghiệm.
Trong trướng đầu tiên là tĩnh lặng, lập tức vang lên hai âm thanh trong trẻo.
Bốp bốp!
Làm một đám hải âu giật mình!
Trên đời này sao lại có nam nhân ti tiện như vậy.
← Hồi 1453 | Hồi 1455 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác