← Hồi 1452 | Hồi 1454 → |
Không đúng, trong chuyện này chắc chắn là có mưu mẹo, ta cũng nhớ rõ nguyệt sự của nàng đều là mấy ngày này, những việc như thế này ta sẽ không thể nhớ lầm được. Hồng Nô là đầu tháng, Cốt Dục thì khoảng mùng mười, Thất Nương cũng giống như Yến Phúc khoảng cuối tháng, nếu như trước ngày, nhưng ý tứ trong lời của nàng mới vừa rồi chính là để tháng này thử xem, nếu như tháng sau nàng xuất chinh, nàng thử thế nào, đúng vậy, mấy ngày này nàng và Thập Nương đều rất kì quái, chắc chắn là có âm mưu gì.
Tuy trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng Lý Kỳ cũng không biểu lộ ra, hắn biết Triệu Tinh Yến rất thông minh, rất khó cạy miệng, nhưng hắn cũng biết chắc chắn việc này có liên quan đến Thập Nương. Cô nàng kia khá là đơn thuần, hơn nữa trong lòng không giấu được chuyện gì, cho nên hắn định tìm Thập Nương hỏi rõ.
Có câu là, nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người.
Không ngờ Lý Kỳ đã nói rõ ngọn ngành với Triệu Tinh Yến, vậy thì hắn chỉ có thể hoàn toàn tin tưởng vào nàng, cho nên hắn định nhân cơ hộ này, giao thế lực săn tin thần bí cho Triệu Tinh Yến, vì thế đêm đó, hắn bảo Mã Kiều, Nam Bác Vạn mang Triệu Tinh Yến đến gặp toàn bộ hệ thống săn tin.
Mà tâm tư của hắn cũng trùng trùng điệp điệp.
- Cốc cốc cốc.
Vừa vào cửa, hắn đã vội vã đến trước cửa phòng Lưu Vân Hi, gõ vài cái lên cửa, bên trong không có tiếng trả lời, thầm mắng một tiếng, ta tới phòng vợ ta, vậy thì cũng không có tiết tháo
Kết quả là, hắn đẩy cửa đi vào, trong phòng trống rỗng, một bóng người cũng không có, nhưng ngọn nến lại đang sáng, lẩm bẩm: - Nếu vẫn chưa thổi nến, chắc hẳn lát nữa sẽ trở về, ta đợi ở đây một lát vậy.
Lý Kỳ vừa mới ngồi xuống, ngửi thấy mùi dược liệu chỉ có trong phòng Lưu Vân Hi, nghĩ thầm rằng, đúng rồi, nếu các nàng lừa ta, vậy thì nguyệt sự của Lưu Vân Hi lập tức sẽ đến, Thập Nương chắc hẳn sẽ chuẩn bị, ta chỉ cần nhìn xem nàng đã chuẩn bị dược liệu xong hay chưa, chân tướng không phải đã rõ ràng rồi hay sao. Ta thật sự là quá thông minh, tuy nhiên --- hình như không có đạo đức lắm, không, ta chỉ là quan tâm các nàng mà thôi, sai cũng đáng được tha thứ, được rồi, suy tính một lúc.
Lưu Vân Hi này là người vô cùng đơn thuần, cũng chưa bao giờ giấu đồ, làm trượng phu của nàng, Lý Kỳ đương nhiên biết Lưu Vân Hi đặt dược liệu bên rương gỗ đằng sau.
Lý Kỳ nhìn xung quanh, sau đó bước nhanh tới, mở rương ra, thấy bên trong có một bao dược liệu, hiển nhiên là vừa mới chuẩn bị xong. Lý Lỳ cầm bao dược liệu lên ngửi ngửi, nhướn mày nói: - Đây không phải là thuốc của Yến Phúc sao? Nếu Thập Nương không lừa ta, thì nàng không thể đặt dược liệu đã phối xong vào đây sớm như vậy, a, đến cả châm cũng chuẩn bị xong, xem ra nguyệt sự của Yến Phúc không đến trước. Nhưng tại sao Thập Nương phải lừa gạt ta? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Lý Kỳ trong phút chốc không hiểu gì, hắn đặt dược liệu vừa mới chuẩn bị xong vào chỗ cũ, ánh mắt liếc qua, bỗng nhiên nhìn thấy trong góc có một cái chai vô cùng quen thuộc, hắn cầm lên nhìn, ồ một tiếng, nói: - Đây không phải là chai của ta sao --- thế nào --- thế nào mà lại ở chỗ Thập Nương, chẳng lẽ Yến Phúc sao cho nàng? Ai ôi, thuốc này rơi vào tay Thập Nương, chẳng lẽ các nàng đã biết, cũng có lẽ chỉ là cái chai giống thế thôi.
Hắn vội vàng mở nắp chai ra, đổ thuốc ra, quả thật là Chiến Thanh Kiều, ảo não nói: - Xong rồi, xong rồi, các nàng nhất định sẽ hiểu lầm ta là dâm tặc. Một đời anh danh của ta bị hủy hết. Không đúng, sao lại thiếu một viên, ta nhớ rõ ta khi ra ngoài ta chỉ mang bảy viên trong người, đây là số may mắn của ta, tại sao ở đây chỉ có sáu hạt, còn một hạt đi đâu rồi? Nếu Chiến Thanh Kiều đã rơi vào tay Thập Nương, nàng không lý gì cầm cho người khác uống.
Nghĩ đi nghĩ lại, đầu hắn đột nhiên ầm một tiếng, run giọng nói: - Chẳng lẽ --- chẳng lẽ là ta uống. Không phải đi.
Hắn nhớ lại mộng xuân đêm đó, đôi lông mày trầm xuống, hình như ta nhớ, sau khi ta ăn cơm xong, đột nhiên cảm thấy không thoải mái, sau đó trở về lều vải, sau đó --- ta thế nào hoàn toàn không nhớ nổi, không phải, không phải là ta không nhớ ra, mà là ta tưởng lầm rằng đang nằm mơ, nhất định là như vậy, ai nha, ta làm sao ngu xuẩn như vậy, bây giờ mới phản ứng lại.
Đột nhiên, trong phòng vang lên một giọng nói: - Phu quân.
Lý Kỳ chợt ngẩn người, đưa mắt nhìn, thấy Lưu Vân Hi đứng trước cửa, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Hóa ra vừa rồi hắn nghĩ quá nhập thần, ngay cả Lưu Vân Hi vào cũng không phát ra.
- Thập Nương, ta --- cái này ---.
Vẻ mặt Lý Kỳ xấu hổi, lắp bắp nói, cũng không biết nên giải thích thế nào.
Lưu Vân Hi nhướn lông mày, nói: - Tay huynh đang cầm cái gì vậy?
- A? thuốc --- thuốc xổ.
- Thuốc xổ?
Lưu Vân Hi thở dài, nói: - Phu quân, huynh còn định giấu diếm đến khi nào?
Đây chính là thần y nha. Lý Kỳ ngượng ngùng cười, nói: - Cái này, ha ha, muội cũng biết rồi.
Lưu Vân Hi đi tới, tận tình khuyên bảo, nói: - Phu quân, làm việc không thể miễn cưỡng.
Lý Kỳ nghe như lọt vào sương mù, nói: - Cái này ta biết.
- Vậy tại sao huynh còn làm như vậy?
- Ta làm cái gì?
Lý Kỳ càng ngày càng hồ đồ.
Lưu Vân Hi nói: - Huynh có biết làm như vậy rất hại người không, coi như huynh có nỗi khổ tâm, huynh cũng có thể thương lượng với ta.
Lý Kỳ hiếu kì nói: - Có ý gì?
Lưu Vân Hi thở dài nói: - Ta vốn đã muốn nói chuyện với huynh từ sớm, nhưng Yến Phúc nói sợ làm tổn thương là tự tôn của huynh, ta mới nhẫn nhịn cho đến tận bây giờ. Nhưng nếu phu quân tiếp tục như vậy, sớm hay muốn cũng sẽ hãm sâu vào vũng bùn, không thể tự kiềm chế, thậm chí có thể sẽ --- sẽ tạo thành tổn thương lớn với bản thân.
- Làm tổn thương lòng tự tôn của ta?
Lý Kỳ nghe xong cảm thấy kì lạ, nói:
- Có gì muội cứ nói thẳng, ta ở trước mặt muội sớm đã không còn lòng tự tôn.
Lưu Vân Hi chần chờ, mới nói thẳng: - Phu quân, Chiến Thanh Kiều này tuy rằng không phải độc dược, nhưng dược lực rất mạnh, bình thường đều đưa cho một vài quan lại quyền quý sử dụng, càng không thể sử dụng trong thời gian dài. Huynh hiện giờ đang tráng niên, hơn nữa lại dùng thuốc của sư phụ ta, nếu là Chiến Thanh Kiều này, có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng, muốn bổ thân phải chú ý từ từ dần dần ---.
- Đợi --- đợi đã.
Lý Kỳ giơ tay lên, nói: - Muội nói là ta dùng Chiến Thanh Kiều trong thời gian dài?
Lưu Vân Hi nói: - Việc đã đến nước này, huynh còn muốn giấu diếm ta? Phu quân, hiện giờ nên dừng cương trước bờ vực, thời gian bây giờ vẫn chưa muộn, về sau không thể làm như vậy.
Lý Kỳ rất muốn khóc, nói: - Ta nguy hiểm cái gì, ta hoàn toàn chưa thử cái thứ đồ này, ta cần gì phải ăn thứ này sao, biểu hiện A+ trước đây của ta đều là công sao của Chiến Thanh Kiều sao, ta --- ta ---- ai ôi, ta tình nguyện để các muội nghĩ ta dùng để hại người.
- Nếu dùng để đi hại người, vậy cũng tốt hơn là tự mình dùng. Lưu Vân Hi nói: - Nhưng mà phu quân, đây là thuốc trợ hứng, nào có thể hại người, ta là lang trung, huynh không nên giấu diếm với ta, không thể giấu bệnh được.
Nếu người đứng trước mặt không phải là Lưu Vân Hi, Lý Kỳ thế nào cũng đánh người đó thành đầu heo. Ngươi có thể nói đàn ông không tiền đồ, nhưng ngươi không thể nói đàn ông phương diện ấy không được, đây chính là nỗi nhục lớn nhất của đàn ông trong thiên hạ. Lý Kỳ tuyệt đối không ngờ, Lưu Vân Hi sẽ nghĩ tới phương diện này, phát điên nói: - Muội muốn ta nói bao nhiêu lần mới được đây, đây chỉ là cái ta dùng để hại người, lần trước Đại Danh tri phủ tiền nhiệm ---
Nói tới đây, hắn không nói được nữa, hắn không thể nói những việc tàn ác cho Lưu Vân Hi.
Lưu Vân Hi nói: - Đại Danh Tri phủ? Chuyện này có liên quan gì đến Đại Danh tri phủ?
- Cái này ---
Lý Kỳ nói: - Nói tóm lại, ta thật sự không ăn thứ đồ này, ta là đồ thật, là thiên phú dị bẩm.
Lưu Vân Hi chần chừ một lát, bàn tay nắm chặt bàn tay to của Lý Kỳ, nói: - Phu quân, huynh đừng vội, ta tin tưởng huynh.
- Thật sao?
- Ừ.
Lưu Vân Hi dè dặt hỏi: - Huynh còn bao nhiêu Chiến Thanh Kiều?
Lý Kỳ ngu ngơ mở to mắt, nhất thời cảm giác mình chỉ là một thằng bé sống chết cũng không chịu giao nộp kẹo, còn cô Lưu đang dụ dỗ hắn, để hắn giao hộp kẹo giấu dưới gối ra, sợ buổi tối hắn ăn sẽ đau răng. Ai nha một tiếng, gấp đến độ nhảy dựng lên, nói: - Muội sao vẫn không tin ta?
Lưu Vân Hi bước lên phía trước, nói: - Phu quân, huynh đừng kích động, ta tin huynh vẫn không sao, dùng loài thuốc này trong một thời gian dài không thể quá kích động, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.
- A---
Lý Kỳ sắp điên rồi, giơ cao hai tay nói:
- Đừng đụng vào ta, ta cho muội biết, ta hiện tại vô cùng bình tĩnh, để ta suy nghĩ, ta nhất định có thể nghĩ ra biện pháp để chứng minh trong sạch của ta.
Lưu Vân Hi thấy khuôn mặt Lý Kỳ đỏ bừng, thở hổn hển từng hơi, cái này rõ ràng là di chứng của Chiến Thanh Kiều, thật không dám tiến lên, sợ rằng sẽ làm kích thích đến Lý Kỳ.
Không thể tưởng được Lý Kỳ ta anh minh một đời, không ngờ sẽ hủy hoại trong Chiến Thanh Kiều. Chuyện này nếu đến tai Thất Nương, không biết các nàng sẽ cảm thấy thế nào, chắc chắn sẽ cho rằng ta là một công tử bột. Cái này --- cái này còn không bằng ngươi giết ta đi, làm sao đây? Làm sao đây?
Lý Kỳ nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên trong mắt sáng ngời, nói: - Có rồi, muội đứng yên đừng nhúc nhích.
Lưu Vân Hi kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Đầu tiên Lý Kỳ vội vàng chạy lên trước, khóa trái cửa, sau đó chạy đến trước mặt Lưu Vân Hi, cầm bình Chiến Thanh Kiều quơ quơ trước mặt Lưu Vân Hi, nói: - Nhìn, đều ở đây.
Xem ra phu quân bệnh không nhẹ. Lưu Vân Hi lắc đầu nói: - Huynh đừng gạt ta, thuốc nằm trên tay huynh, chỉ là một bình rỗng mà thôi.
- À?
Lý Kỳ nhìn bình thuốc đã mở trong tay, ồ lên một tiếng, nói: - Đúng rồi, ta thiếu chút nữa thì quên ta đã đổ hết thuốc ra, ta bị muội chọc tức đến hồ đồ rồi.
Nói xong hắn đổ bình thuốc ra, nói: - Bên trong không có. Rồi đưa tay cầm ra phía trước, nói: - Thấy rõ chưa, một hai ba bốn năm sáu, một viên cũng không thiếu.
Lưu Vân Hi vội vàng nói: - Phu quân, huynh đừng hành động theo cảm tính, nếu ăn hết chỗ này, nhất định sẽ chết.
- Ai nói ta muốn ăn --- thôi, thôi, lát nữa muội sẽ biết.
Lý Kỳ đột nhiên đặt toàn bộ sáu viên Chiến Thanh Kiều xuống mặt đất, nói: - Thấy rõ chưa, ta giẫm lên, ta giẫm lên, ta giẫm nát đám các ngươi.
Khi nói chuyện, hắn giẫm mạnh lên, sáu viên Chiến Thanh Kiều rất nhanh đã hoàn toàn thay đổi.
Lưu Vân Hi quả thật bị Lý Kỳ hù dọa, nói: - Phu quân, huynh không sao chứ?
Lý Kỳ dường như không nghe thấy, tự mình lẩm bẩm: - có thấy không, tất cả Chiến Thanh Kiều bị ta giẫm nát rồi, Nói tới đây, hắn vội vàng tháo thắt lưng, cởi áo khoác, dùng sức cởi, nói: - Có nhìn thấy không, trên người ta cũng không có Chiến Thanh Kiều.
Lưu Vân Hi nói: - Nhưng trong nhà có.
- Cái này muội cũng biết, được rồi, ta thừa nhận trong nhà còn có rất nhiều, nhưng cái này là ta thu được từ tên Vương Tuyên Ân khốn khiếp đó, được rồi, những thứ này lát nữa nói sau. Lý Kỳ nói: - Ta hiện tại chỉ muốn chứng minh một điểm, ta không dùng Chiến Thanh Kiều.
Lưu Vân Hi nói: - Ta đây nhìn ra được.
- Muội nhìn ra được? Vậy muội phải nói sớm chứ, thuốc này rất đắt tiền nha, dù sao tiếp theo ta sẽ chứng minh ta trong sạch, ta hoàn toàn không cần thứ Kiều chó má gì đó.
- Chứng minh thế nào?
Lưu Vân Hi kinh ngạc nói.
- Đợi đấy.
Chỉ thấy Lý Kỳ giở trò, nhưng mục tiêu là chính minh, chỉ một lát sau toàn thân được cởi sạch chỉ còn lại một cái quần lót bên trong.
Lưu Vân Hi hoàn toàn nhìn đến si ngốc.
- Ha ---!
Cơ ngực Lý Kỳ phập phồng, ngửa mặt gào rú một tiếng, mười phần cầm thú!
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói khàn khàn của Hoắc Nam Hi: - Xu Mật Sứ, mới vừa rồi là ngươi kêu sao? Xảy ra chuyện gì vậy?
Cmn! Lý Kỳ mắng: - Các ngươi ra ngoài canh cửa, bất cứ ai cũng không được vào, ta và Thập Nương phải thương thảo cơ mật quốc gia, ít nhất cần nửa giờ, không, một canh giờ.
- A.
Đợi tiếng bước chân của Hoắc Hi Nam đi xa, Lý Kỳ nhìn Lưu Vân Hi, tà ác cười, nói: - Thập Nương, không nói gạt muội, lúc trước ta còn châm chước với muội, còn không sử dụng toàn lực, nhưng hiện tại --- hiện tại ta phải sử dụng thân thể mình để bảo vệ tôn nghiêm.
Lưu Vân Hi kinh hãi, lui một bước, hiển nhiên nàng đã hiểu rõ.
Nhưng, đã quá muộn!
← Hồi 1452 | Hồi 1454 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác