Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1443

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1443: Đêm dài đằng đẵng, không thể ngủ được
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Đống lửa đã tàn, mọi người cũng quay về nghỉ ngơi.

Hộ vệ thiếp thân của Lý Kỳ dĩ nhiên là canh gác các con đường quan trọng xung quanh, mà bốn người Mã Kiều, Tửu Quỷ, Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh lại ngủ trên võng mắc giữa các cây trên bãi cát.

Mà trên bãi cát chỉ có hai trướng bồng, đương nhiên là chuẩn bị cho Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến, Lưu Vân Hi.

- Hửm? Huynh không nhìn lầm chứ, tại sao có hai trướng bồng ở đây?

Lý Kỳ đứng trước trướng bồng, đưa tay sờ cằm tò mò nhìn hai trướng bồng trước mặt.

Triệu Tinh Yến mỉm cười nói: - Cái này là do muội dặn dò, không biết huynh cho rằng nên có mấy cái mới không khiến huynh phát ra tiếng "hửm"?

- Đương nhiên là ba cái nha, ở nơi dã ngoại này, một nam một nữ ngủ chung một chỗ không tiện nha, lỡ như để người ta nhìn vào, người ta sẽ thấy ngại đó. Lý Kỳ ngượng ngùng nói.

Triệu Tinh Yến sửng sốt, cười nói: - Việc này đơn giản, muội và Thập nương một cái, huynh ngủ một mình thì được rồi.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Ừ, như vậy rất tốt!

Việc nàyta có nghe lầm không, hôm nay sao hắn lại thành thật như vậy, tên này chắc chắn lại có chủ ý hư hỏng gì đây. Triệu Tinh Yến hồ nghi đánh giá Lý Kỳ, nói: - Vậyvậy ngày mai gặp.

- Ngày mai gặp.

Chẳng lẽ tên này thật sự đổi tính, Triệu Tinh Yến nhìn thấy có chút không hiểu, đang chuẩn bị vào trong trướng, Lý Kỳ đột nhiên nói: - Đợi đã, đợi đã.

Triệu Tinh Yến cẩn thận nói: - Sao thế?

Cẩn thận như vậy? Lần này thật khiến người ta đau đầu nha! Lý Kỳ tỏ vẻ quan tâm nói: - Vừa nhìn thì thấy các muội không có kinh nghiệm đóng quân dã ngoại rồi, trước khi vào trong trướng thì phải thử coi trướng có chắc chắn không, huống hồ trướng này không phải do chúng ta chính tay dựng, càng nên thử trước.

Nói xong hắn liền tiến lên, nắm lấy ngôi trướng trước mặt Triệu Tinh Yến lắc lư, liên tục gật đầu nói: - Rất tốt, rất tốt, coi như vững chắc.

Triệu Tinh Yến trợn trắng mắt nói: - Huynh yên tâm đi, việc này do muội đích thân giám sát bọn họ dựng, không thể có sai sót.

- Cẩn thận thì thuyền chạy được vạn năm mà.

Trong mắt Lý Kỳ lóe lên chút tia sáng giảo hoạt, lại đi sang trướng bồng bên cạnh, hai tay nắm lấy một góc ra sức lắc.

Chợt nghe được rầm một tiếng, chỉ thấy góc lều mà Lý Kỳ nắm lấy đột nhiên sụp xuống, sau đó cả căn lều sụp theo.

- Oa sặc!

Lý Kỳ bị dọa tới mức nhảy dựng ra sau.

Triệu Tinh Yến nhìn mà ngây ra như phỗng.

Vẻ mặt Lưu Vân Hi cũng mờ mịt nhìn ngôi trướng đã bị sụp.

Đây là tình huống gì vậy?

Lý Kỳ tức đến mức la lên oa oái, hai tay chống nạnh, mắng: - Đồ chó hoang, tên khốn kiếp nào dựng lều này thế, rõ ràng là cố ý mưu hại bản quan, thật buồn cười, ta muốn băm thây họ vạn đoạn.

Này! Triệu Tinh Yến ngẩn ra, trầm ngâm một lát, chợt sắc mặt ngưng trọng nói: - Đúng vậy, việc này không phải việc nhỏ, nhất định phải tra rõ, thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Nói rồi nàng hét lên với rừng cây đối diện không xa: - Mã Kiều

Rất nhanh thì nghe thấy tiếng đáp của Mã Kiều: - Chuyện gì?

Không phải chuyện nhỏ? Ngoan ngoãn nha, không cần phải nghiêm túc như vậy chứ. Lý Kỳ giành nói: - Không sao, không sao, ngươi tiếp tục ngủ đi. Lại nói với Triệu Tinh Yến: - Yến Phúc, có phải muội chuyện bé xé to không. Nếu có người muốn mưu hại huynh cũng sẽ không làm như vậy, cho dù là lúc này huynh nằm bên trong, lều trướng sụp xuống cũng không thể đè chết huynh được nha, muội nói có phải không. Huynh thấy bọn họ sơ suất, có nhiều chỗ không buộc chặt thôi, huynh thấy tha cho bọn họ một lần đi.

- Nhưng

Lý Kỳ lại ngắt lời của nàng, nói: - Được rồi, bọn họ đều là thân tín của huynh, đi theo ta lo liệu trước sau, nam chinh bắc chiến, cho dù không có công lao cũng có khổ lao mà. Ngày mai mà răn dạy bọn họ một phen là được rồi.

Triệu Tinh Yến nói: - Chuyện này sao có thể đợi đến ngày mai chứ, phải nhanh chóng bảo bọn họ dựng lại cái mới.

- Bây giờ đã là mấy giờ rồi, bọn họ làm người hầu cũng không dễ dàng gì, chúng ta cũng nên thông cảm cho bọn họ. Huống hồ nửa đem muội dựng lều càng nguy hiểm hơn, vẫn là đợi đến sáng mai nói tiếp đi. Lý Kỳ bày ra tư thế người chủ hiền từ.

Lưu Vân Hi đang định mở miệng, Triệu Tinh Yến đột nhiên nắm chặt tay nàng, lại hỏi Lý Kỳ:

- Vậy đêm nay huynh ngủ thế nào?

- Ta?

Lý Kỳ kéo dài âm thanh, âm thầm mắng, hay cho Yến Phúc nàng, lúc này hẳn nàng nên mời ta ngủ chung với các nàng nha, đây mới là kịch bản nên có chứ. Được, ta coi thử nàng có thể nhẫn tâm để ta ngồi bên ngoài một mình được không, nói: - Việc này muội yên tâm, huynh trời sinh trời nuôi, hơn nữa đã lâu huynh không ngủ trên bờ cát, cứ nằm trên bãi cát đối phó qua một đêm là được.

- Ừ, người làm soái, phải thương cảm cho cấp dưới, vậy được rồi.

Triệu Tinh Yến gần như không chút do dự gật đầu đồng ý, sau đó kéo Lưu Vân Hi chui vào trong lều.

Toát mồ hôi! Thương cảm cho cấp dưới? Vậy sao các nàng không thương cảm cho lão công hả! Lý Kỳ lập tức trợn tròn mắt, lần này. coi như nàng đủ độc, lão tử dính chắc với các nàng rồi, ta thật không tin nàng là người lòng dạ sắt đá.

Nghĩ tới đây, hắn giống như giận dỗi mà bước nhanh về phía trước, phịch một tiếng, đặt mông ngồi trên bờ cát, lẩm bẩm nói: - Cho dù Yến Phúc Tông Cơ nàng lòng dạ sắt đá, nhưng còn có Tiểu Thập nương của ta mà. Nàng ấy không thể nhẫn tâm để phu quân qua ngủ lộ thiên một đêm được. Đợi đó, không đến thời gian một chén trà, các nàng sẽ mời vào, sau đó giúp ta cởi áo tháo đai, sau đóha ha.

Bây giờ là buổi tối, cho nên câu này của Lý Kỳ tuyệt đối không phải mơ mộng hão huyền.

Quả nhiên, chẳng bao lâu, chợt nghe trong trướng vọng ra thanh âm của Triệu Tinh Yến: - Phu quân, phu quân.

Ha ha, vẫn là mềm lòng mà, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay! Trong lòng Lý Kỳ vui mừng, ngoài miệng lại nói: - Có chuyện gì không?

- Huynh qua đây một lát đi.

Sau đó lại đi vào uống ly cà phê nữa, nói chuyện nhânthân, nói chuyện nhântính gì đó. Ta thích nhất là tình tiết này, có kịch tính mới có thể càng kích thích. Lý Kỳ ngoài miệng thản nhiên ờ một tiếng, ra vẻ chính nhân quân tử, sau đó chầm chậm đi đến, đứng trước cửa hỏi:

- Không biết nương tử có gì dặn dò.

Triệu Tinh Yến nói: - Vừa rồi muội thương lượng với Thập nương một phen, cảm thấy huynh ngủ bên ngoài rất lạnh.

Vậy thì mời ta ngủ chung đi, ha ha, đã biết là như vậy, thật sự là khiến người ta vô cùng khó xử nha! Lý Kỳ thật sự không nhịn được rồi, che miệng cười trộm lên.

Nhưng vẫn chần chừ chưa có câu dưới, Lý Kỳ đang muốn hỏi, chợt thấy rèm cửa xốc lên, một tia sáng hắt ra, lại nghe Triệu Tinh Yến nói: - Nhắc đến cũng khéo, trong trướng của muội lại có đến ba tấm chăn đệm, thật sự không biết là ai sắp xếp mà lại may mắn như vậy, huynh ngủ bên ngoài mà không đắp chăn thì sẽ lạnh đấy, cầm đi.

Trong khi nói, một bộ chăn đệm vô cùng ngay ngắn được đưa từ trong lều ra.

Một cơn gió biển mang theo cảm giác mát mẻ thổi lên những đợt sóng biển, Lý sư phó hai tay cầm chăn đệm đứng trước lều, thỉnh thoảng liếc sang lều trướng bị sụp bên cạnh, trong mắt tràn đầy hối hận.

Rất thê lương.

Buồn cười, ta đã làm sai cái gì, tại sao lại trừng phạt ta như vậy, ta muốn vào đó nói chuyện với các nàng.

Nhưng hắn vừa bước ra một bước, lập tức lại thu trở về, chỉ thấy một bóng người bên trong dường như cầm một thanh đoản kiếm chốt cửa lại, một giọt mồ hôi to như hạt đậu rỏ xuống, nàng là trừ tà hay là trừ phu hả!

Bỏ đi, bỏ đi, lần này ta hoàn toàn nhận thua, vẫn nên gọi người đến xây lều lại lần nữa đi, nhưng mà nghĩ lại, Lý Kỳ lại lắc đầu, bác bỏ suy nghĩ của chính mình. Không được, nếu để người khác biết, vậy ta thật sự là quá mất mặt mà, nha nha nha, lần này ta thật sự là tự gây nghiệt mà.

*****

Gió biển vù vù, chỉ thấy ánh lửa yếu ớt nơi xa chiếu đến, trên bãi biển không một bóng người, Lý Kỳ cầm chăn đệm, nhấc đôi chân run rẩy, đầu lưỡi run lên nói: - Cái nàythời cổ đại này hẳn sẽ không có ma quỷ đâu.

Ngồi xếp bằng trên bãi cát, lấy chăn bao lấy toàn thân, nhìn về bóng đen phía trước, cả người không ngừng run rẩy, mang theo tiếng khóc nói: - Ta con mẹ nó muốn về nha.

- Phu quân.

Trong trướng lại truyền đến tiếng kêu to lần nữa, nhưng lần này lại là tiếng của Lưu Vân Hi.

- Có.

Lý Kỳ lập tức nhảy lên, kéo ổ chăn chạy đến. Nếu không phải kiêng kỵ thanh đoản kiếm gác trên cửa thì phỏng chừng hắn đã xông vào từ sớm rồi.

Lưu Vân Hi nói: - Bên ngoài trời lạnh, huynh nên vào trong ngủ đi.

- Việc nàykhông tốt lắm đâu, nam nữ thụ thụ bất thân.

Tuy là nói thế, nhưng còn chưa dứt lời, Lý Kỳ liền roạt roạt đi vào, động tác cực kỳ nhanh chóng.

Chỉ thấy Triệu Tinh Yến, Lưu Vân Hi đều ăn mặc chỉnh tề ngồi trên chăn đệm, mỉm cười nhìn hắn.

Lý Kỳ da mặt cực dày không khỏi đỏ cả mặt, được tiện nghi còn khoe mẽ nói: - Hai vị mỹ nữ có phải sợ không, vì vậy gọi phu quân ta vào đây. Các muội yên tâm, có phu quân ta đây, yêu ma quỷ quái gì đó đều không dám tới gần các muội.

Lưu Vân Hi lườm hắn một cái, nói: - Phu quân, sau này đừng giở trò nữa, bằng không, lần sau huynh thật sự sẽ ngủ ở ngoài đó.

Đừng trực tiếp như thế được không. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, xấu hổ nói: - Giở trò gì chứ, ta không hiểu lắm.

Triệu Tinh Yến cười nói:

- Xem đi, ta nói huynh ấy chết cũng không thừa nhận, lúc nãy nên để huynh ấy hứng gió biển ở bên ngoài thêm một lúc.

- Huynh rất hưởng thụ gió biển đó, các muội không gọi huynh, huynh cũng không muốn vào đâu. Lý Kỳ nói rồi vội vàng nói sang chuyện khác: - Huynh ngủ ở đâu?

Lưu Vân Hi, Triệu Tinh Yến đồng loạt chỉ chính giữa.

Được đấy, xem ra lập tức có thể trái ôm phải ấp rồi. Trong lòng Lý Kỳ vui vẻ, lại nói: - Vậy các muội?

Hai nữ lập tức kéo tấm đệm bông hai bên.

Lý Kỳ buồn bực nói: - Mọi người là người một nhà, không cần phải cách xa như vậy.

Triệu Tinh Yến nói: - Chính giữa sẽ bị gió biển thổi.

Oa! Các muội quá ích kỷ mà. Lý Kỳ cả giận nói: - Vậy các muội còn để huynh ngủ chính giữa?

Triệu Tinh Yến nói: - Vốn dĩ bọn muội định để huynh ngủ bên cạnh, nhưng huynh nói huynh rất hưởng thụ gió biển, sợ huynh buồn phiền, nên mới để huynh ngủ chính giữa.

- Ách

Lý Kỳ thật sự khóc không ra nước mắt nha, thầm nghĩ, đêm nay sao ta luôn lấy đá đập chân mình vậy hả, tức giận nói: - Vậy được rồi. Trong lòng lại nghĩ, lần này đã để ta đi vào, còn sợ không có cơ hội sao, chính là cái gọi là đêm dài đằng đẵng, không thể ngủ được.

Sau đó trải đệm bông ra, đặt mông ngồi lên trên đó, mắt láo liên nhìn ngó, lại hưng phấn bừng bừng nói: - Vừa rồi ăn quá no, nhất thời không ngủ được, chi bằng huynh kể chuyện ma cho các muội nghe. Thầm nghĩ, ha ha, chỉ cần các muội dám nghe, lát nữa sẽ dọa các muội chui vào lòng của ta.

Triệu Tinh Yến thản nhiên nói: - Bây giờ đã là nửa đêm canh ba rồi, còn kể chuyện gì nữa chứ.

Lý Kỳ nói khích: - Nếu muội sợ thì cứ nói thẳng, huynh đổi chuyện khác là được.

Triệu Tinh Yến hừ một tiếng, nói: - Chuyện do huynh kể sao muội sợ à, nghe thì nghe.

- Vậy các muội qua đây ngồi.

- Vì sao?

- Kể chuyện ma quan trọng là không khí, hơn nữa, huynh lại không đánh lại các muội, các muội sợ cái gì.

Triệu Tinh Yến, Lưu Vân Hi ngơ ngác nhìn nhau, xê dịch ra chính giữa.

Chính xác, giá trị vũ lực của Lý sư phó không gây ra bất cứ uy hiếp gì đến bọn họ, huống hồ bọn họ là hai chọi một, căn bản không cần phải sợ.

- Gần thêm chút nữa, gần chút nữa đi.

Hai nữ trực tiếp ngồi trên đệm bông của Lý Kỳ.

Ba người ngồi xếp bằng, trên người bọc chăn, ánh nến lắc lư lay động bóng người, không khí lập tức tăng lên.

Lần này ta còn không thể khoe mẽ sao? Hừ, bản thân ta không dám tin. Trước mắt Lý Kỳ cũng thành thật, không có bất kỳ động tác quá đáng nào, quan trọng là không dám, ho nhẹ một tiếng, nói: - Phải nói rõ trước, đây là một câu chuyện có thật, hơn nữa còn xảy ra ngay trên bờ biển, cực kỳ chính xác, sáng nay ta nghe dân chúng Lai Châu kể, ta dámthề với ánh nến.

Nói tới đây, hắn dừng một lát, bắt đầu nói: - Chuyện kể mười tám năm trước, ở đây có một công tử phóng đãng, nói một cách đơn giản là cùng một dạng với Cao Nha nội. Có một hôm, hắn muốn tìm kích thích, thế là dẫn theo hai vị tiểu thiếp mà hắn yêu thích nhất đến cắm trại dã ngoại qua đêm.

Lưu Vân Hi hiếu kỳ nói:

- Tại sao lại đến đây tìm kích thích?

- Ừm, vấn đề này hỏi rất sâu sắc, lát nữa phu quân nói cho muội biết, chúng ta kể chuyện trước đi.

Lý Kỳ cười hì hì, Thập nương thật sự quá dễ lừakhông, nên nói là quá đơn thuần, lại tiếp tục kể: - Đến nửa đêm, hửm, vừa hay chính là lúc này nha. Đang lúc ba người đang vui đùa ầm ĩ trong lều, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng nữ nhân khóc. Tiếng khóc này vô cùng kỳ lạ, khi thì đau lòng, khi thì thê lương, khi thì bi phẫn, hu hu huhu hu huhu hu hu hu hu

Một lát sau, Triệu Tinh Yến nghe đến sốt ruột, nói: - Huynh hu xong chưa?

- Sắp rồi, sắp rồi, vở kịch cần mà, chuyện ma chú trọng đến không khí, muội đừng gấp gáp như vậy được không.

Tuy là nói thế, nhưng sắc mặt Lý Kỳ dường như còn sốt ruột hơn cả Triệu Tinh Yến, vẫn còn đang "hu hu hu" ở đó.

Lúc này, trong bụi cỏ phía sau lều trướng có một bóng người nằm sấp, đột nhiên gã ngẩng phắt đầu, nhỏ giọng nói: - Hỏng bét, sao ta lại ngủ rồi, tiếng này giống như ám hiệu của đại nhân.

- Hu hu hu

Lý Kỳ trong lều đã "hu" đến sắp mệt lả, thầm mắng, tên nhãi đáng chết, không phải là đang ngủ chứ.

Lưu Vân Hi nói: - Phu quân, huynh đã hu rất lâu rồi đó.

- Phảiphải nha.

- Hu

Lý Kỳ vừa dứt lời, Triệu Tinh Yến lại nghe thấy tiếng hu hu hu vang lên, không nhịn được nói: - Huynh còn

- Hu hu

Nói nửa chừng, nàng đột nhiên ngừng lại, bởi vì nàng phát hiện miệng của Lý Kỳ không động đậy.

Cừ thật, ẩn dấu kỹ quá nha! Lý Kỳ run rẩy cả người, lắp bắp nói: - Khônglần này không phải huynh đang hu nha.

- Hu

Triệu Tinh Yến nghiêng tai lắng nghe, nói: - Dường như là từ bên ngoài lều truyền đến.

- Chẳng lẽ ở đây thật sự có

Vẻ mặt Lý Kỳ kinh hãi, hai tay đã hơi dang ra, chuẩn bị nghênh đón hai vị mỹ nữ nhào vào lòng bất cứ lúc nào, nhưng Triệu Tinh Yến, Lưu Vân Hi chỉ cau mày, dường như còn đang cẩn thận lắng nghe.

Không phải chứ, vậy mà không dọa được các muội, các muội có phải nữ nhân không hả, xem ra chỉ có thực hiện kế hoach B thôi. Lý Kỳ đột nhiên kinh hãi quát to một tiếng nói: - Có quỷ nha.

Nhưng, hắn vừa dứt lời, thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bốp trong trẻo, lại nghe có người la to một tiếng, sau đó lại nghe được một giọng nói kiêu ngạo, nói: - Nửa đêm canh ba rồi, thằng nhãi ngươi không đi canh gác, nằm sấp ở đây giả thần giả quỷ, rốt cuộc là có ý đồ gì?

Là tiếng của Mã Kiều.

Lại nghe có người nói: - Xin lỗi, xin lỗi, Mã ca, ta hay bị mộng du mà.

- Hửm?

Triệu Tinh Yến, Lưu Vân Hi từ từ quay đầu lại, dùng ánh mắt tra xét nhìn Lý Kỳ, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đột nhiên hiểu ra, chỉ thấy hai tay Lý Kỳ mở rộng, bàn tay đã sắp chạm đến vai của các nàng, rõ ràng là chuẩn bị kéo hai nàng vào trong lòng.

Hao tâm tổn huyết nha!

Trong lòng Lý Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười, đây thật sự là quan to nhất phẩm sao.

Hóa ra Mã Kiều mới là đệ nhất khắc tinh của ta nha! Lý Kỳ xấu hổ hận không thể chặt đứt hai tay của mình, ho khan mấy tiếng, nói: - Tốt lắm, tốt lắm, ta lại muốn nhìn coi là ai đang chọc ghẹo lão tử. Hai vị phu nhân đừng sợ, vi phu sẽ đi thăm dò thử xem.

Nói xong liền vội vàng đứng dậy chui ra khỏi lều trướng, chỉ nghe thấy tiếng Triệu Tinh Yến vọng đến từ phía sau, nói: - Thập nương, thật ra chuyện mà phu quân kể, lúc trước ta từng nghe qua, ngay cả tên chuyện ta cũng biết đó.

Lại nghe Lưu Vân Hi tò mò nói: - Hả? Không biết là tên gì?

- Vừa ăn cướp vừa la làng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<