← Hồi 1300 | Hồi 1302 → |
Vậy mà cũng nói được sao?
Triệu Tinh Yếu nghe thấy thì vừa tức giận vừa buồn cười, có điều khi nàng tỉnh táo lại thì đột nhiên cảm thấy có chút áy náy. Thật ra Lý Kỳ làm vậy cũng không có gì đáng trách, ngoài trừ có chút đột ngột thì không có gì sai cả
Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng Triệu Tinh Yến đã vơi đi phân nửa, khẽ hừ một tiếng rồi chuẩn bị ngồi lại.
- Đợi đã.
Lý Kỳ đột nhiên chạy lên trước, ôm lại Triệu Tinh Yến.
Triệu Tinh Yến cả kinh thất sắc, cho rằng hắn lại muốn cưỡng nữa, lần này nàng đã có chuẩn bị rời, đang muốn giãy dụa thì Lý Kỳ vội nói: - Đừng đừng kích động, đây chỉ là một cái ôm vô cùng thuần khiết mà thôi. Ta biết muội nhất thời chưa chuẩn bị tốt, cho nên ta sẽ không miễn cưỡng muội. Ta thật sự không phải đang nhắc nhở muội, thật ra trước đó muội đã hứa với ta, một khi làm xong chính sự thì sẽ hoàn toàn giao bản thân cho ta. Muội ngàn vạn lần đừng để trong lòng, đừng gây áp lực cho mình.
Huynh đã nói như vậy, ta có thể không để trong lòng sao. Trong lòng Triệu Tinh Yến cười khổ một tiếng, nửa cười nửa không nhìn Lý Kỳ: - Nếu ta hối hận rồi, huynh thật sự sẽ không trách ta?
Lý Kỳ kinh hãi nói: - Muội thật sự hối hận rồi sao?
Triệu Tinh Yến lườm hắn một cái, nói: - Nói dối.
Lý Kỳ bỗng nhưng khẽ cười, nói: - Thật ta mỗi ngày có thể nhìn thấy muội, ôm lấy muội thì ta đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Triệu Tinh Yến nghe ngữ khí hắn chân thành thì nói: - Thật sao?
- Thật.
Lý Kỳ gật đầu.
Triệu Tinh Yến cúi đầu nhìn đôi tay Lý Kỳ ôm chặt lấy mình, nói: - Vậy bây giờ huynh muốn sao?
- Ôm lấy muội.
Trong lòng Triệu Tinh Yến dâng lên sự bất đắc dĩ.
- Đến đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát đi.
- Vậy làm sao ngồi?
- Ta ngồi trên ghế, muội ngồi lên ta.
Lý Kỳ giải thích đơn giản, sau đó ôm lấy Triệu Tinh Yến ngồi xuống ghế, lại cưỡng ép kéo lấy Triệu Tinh Yến ngồi lên đùi mình, phản ứng đầu tiên đã chìm lại một chút.
Dù sao thì Triệu Tinh Yến bẩm sinh khá cao, hơn nữa cũng không phải dạng mảnh mai, đương nhiên sẽ không nhẹ lắm.
Triệu Tinh Yến lần đầu tiên ngồi trên đùi nam nhân, không khỏi hai má ngất ngây, khổ sở nói: - Hà tất phải thế, ngồi vậy thật không thoải mái.
- Thoải mái, thoải mái.
Lý Kỳ gật đầu mấy cái, nhìn Triệu Tinh Yến xấu hổ, không khỏi ngẩn người, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, cảm khái nói:
- Có lúc chỉ khi ôm muội ta mới biết mình không phải đang mơ.
Triệu Tinh Yến nghe được thì sửng sốt, trong lòng dâng lên niềm vui không nói nên lời, khẽ tựa trán lên bờ vai Lý Kỳ, hạ giọng nói: - Huynh muốn ôm thì ôm đi, dù sao thì huynh ăn ta chắc rồi.
Lý Kỳ cười chân thật mấy tiếng, nói: - Thật ra muội cũng có thể ăn ta.
Cho dù Triệu Tinh Yến có thông minh hơn nữa thì cũng không thể nghe hiểu ám ngữ của Lý Kỳ được, tựa vào trong ngực Lý Kỳ, đột nhiên nói: - Không bao lâu nữa, chúng ta sẽ triệt binh.
- Đây là chuyện muội đang muốn bàn sao?
- Ừ.
Trong mắt Triệu Tinh Yến đột nhiên ảm đạm.
Lý Kỳ kiên định nói: - Muội theo ta cùng trở về đi.
- Cái gì?
Triệu Tinh Yến ngồi phịch xuống, nói: - Huynh nói mê cái gì vậy. Nhưng trong lòng lại dâng lên chút ngọt ngào.
Lý Kỳ rất nghiêm túc nhìn Triệu Tinh Yến nói:
- Ta không nói mê. Ta nhất định phải dẫn muội quay về. Bằng không, thì muội vác đao chém ta thành hai mảnh đi.
Triệu Tinh Yến nói: - Sao huynh lại xử sự theo cảm tính như vậy. Thân phận của ta đặc thù như vậy, hơn nữa lạ từng làm chuyện đại nghịch bất đạo. Huynh dẫn ta quay về, nếu để Hoàng thượng biết, huynh có từng nghĩ Hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào không?
Lý Kỳ cười nói: - Muội không khỏi quá coi thường Hoàng thượng rồi, muội cho rằng y không biết muội làm quân sư bên cạnh ta sao? Muội thật sự cho rằng mấy vạn quân đội này đều là người của ta sao?
Triệu Tinh Yến ngẩn người, vẫn lắc đầu nói:
- Thật ra huynh có thể nói vậy thì ta đã rất vui vẻ rồi. Nhưng cho dù là như vậy, thì lúc trước ta đã thề trước mặt Tam ca vĩnh viễn không vào Kinh thành nữa, ta nhất định phải tuân thủ lời thề.
Lý Kỳ nói: - Lúc trước muội lấy thân phận Yến phúc để hứa hẹn, nhưng hiện tại muội lấy thân phận thê tử ta vào kinh. Ta có thể không cần những công lao này, nhưng ta quyết không thể để muội một mình ở đây. Còn nữa, Thập Nương nhất định sẽ theo ta về, nếu muội không đi theo ta, vậy bệnh của muội làm sao đây?
- Nhưng
- Không nhưng nhị gì cả. Lý Kỳ ngắt lời Triệu Tinh Yến, cực kỳ hống hách nói:
- Muội nhất định phải theo ta về, không có bất kỳ đường nào thương lượng cả. Còn phía Hoàng thượng thì ta sẽ nói với y.
Triệu Tinh Yến thở dài nói: - Huynh tội tình gì chứ, ta luôn độc lai độc vãng, cho dù chỉ có một mình thì ta cũng có thể chăm sóc tốt cho mình mà.
Lý Kỳ khẽ vuốt gương mặt Triệu Tinh Yến, nói: - Nhưng ta không quen bên cạnh không có muội.
Triệu Tinh Yến nghe thấy mà trong lòng run lên, ngơ ngẩn nhìn Lý Kỳ, trong đôi mắt đột nhiên chảy xuống hai hàng lện, nét anh khí nơi chân mày biến mấy, thay vào đó là dịu dàng. Nàng lại tựa vào lòng Lý Kỳ, nửa khóc nửa cười tự giễu nói: - Không ngờ Triệu Tinh Yến ta cũng có ngày lấy gà theo gà, lấy cho theo chó.
- Nói miệng không bằng chứng, ta phải thử mới biết được.
- Thử cái
Triệu Tinh Yến còn chưa nói ra chữ cuối thì đôi môi nóng rực của Lý Kỳ lại áp xuống.
Lại bị hắn cướp được rồi. Triệu Tinh Yến tràn ngập bất đắc dĩ, nhưng lần này nàng không giãy dụa nữa, một tay nhẹ nàng ôm lấy cổ Lý Kỳ, ngượng ngùng đáp lại, niềm vui trong đó không thể nói hết với người ngoài được.
Qua hồi lâu, Triệu Tinh yến thật vất vả mới thoát khỏi sự giằng co của Lý Kỳ, hơi thở hổn hển, liếc Lý Kỳ trắng mắt, mặt xấu hổ đỏ ửng, khẽ cáu giận nói: - Huynh sao vẫn chưa xong chứ.
Lý Kỳ hình như còn chưa thỏa mãnh hơn nàng, chậc chậc nói: - May mà muội là người luyện võ, khả năng hô hấp như vậy mà còn không chịu nổi một kích này, sau này phải rèn luyện nhiều hơn, cho muội thời gian nửa chén trà thở đó.
Nửa chén trà? Triệu Tinh Yến lập tức nói: - Không được, huynhuynh còn thế nữa, ta sẽta sẽ không để huynh ôm.
Vừa thốt ra lời thì mặt nàng lại đỏ bừng lên trước, thầm nghĩ, đâylà lời mà ta nói sao?
Đầu tiên Lý Kỳ sửng sốt, dường như cũng cảm thấy kinh ngạc, sau đó oa một tiếng nói: - Điều kiện thật hà khắc nha. Yến Phúc, xem ra kỹ năng đàm phán của muội lại tăng thêm một bậc rồi, chúc mừng, chúc mừng, ta thua rồi, hôm nay chỉ ôm không hôn.
Triệu Tinh Yến thật sự không nói nên lời.
Nhưng Lý Kỳ lại chưa chết tâm, lại ha ha nói: - Đúng rồi, Yến Phúc, vừa rồi sao muội lại sắp xếp hai tiểu muội muội hầu hạ ta tắm rửa chứ, nhất định là đang thử ta, có đúng không?
Triệu Tinh Yến tức giận nói: - Ta mới không nhàm chán như huynh vậy, chỉ là mấy ngày nay huynh đủ mệt rồi, ta muốn để các nàng giúp huynh xoa bóp một chút, giảm bớt mệt nhọc, chỉ vậy mà thôi.
- Chẳng lẽ muội không sợ ta xảy ra chuyện gì đó với các nàng sao?
Thật ra Triệu Tinh Yến không lo lắng về mặt này, nói: - Bây giờ huynh thân là nhất phẩm, dưới một người trên vạn người, muốn nữ nhân thế nào mà không có chứ, trong thiên hạ này nữ nhân muốn bước vào cửa Lý gia nhà huynh càng không đếm xuể. Lúc trước khi Vương Phủ phong tướng, chỉ riêng tùy tùng kỹ nữ cũng hơn mấy chục người, việc này còn phải coi huynh nữa. Nếu huynh có lòng như vậy, thì đừng nói là ta, cho dù là Kinh Tế Sứ các nàng gộp lại cũng không ngăn được huynh. Đã như vậy thì ta hà tất phải lao tâm chứ.
Lý Kỳ buồn bực nói: - Chuyện tình cảm, muội hoàn toàn có thể mặc sức làm nũng, ghen tuông, không cần phát huy chỉ số thông minh hơn người của muội.
Triệu Tinh Yến nói: - Làm nũng? Ta không biết làm đâu.
Lý Kỳ cười ti tiện nói: - Vậy muội cũng có thể lấy thân mình giúp ta giải tỏa bớt nha.
Triệu Tinh Yến như cười như không nói: - Ta đây tay chân vụng về, huynh không sợ ta sẽ chà đến lột cả một lớn da của huynh sao.
- Bản nhân trời sinh da dày thịt béo, thích hợp với nữ nhân tay chân thô lỗ như muội. Xem ra chúng ta thật sự là trời sinh một đôi mà.
- Phi! Hạ lưu.
- Có thể đổi từ khác không.
- Vô sỉ.
- Vậy vẫn là hạ lưu đi, dù sao thì hạ lưu với lão bà của mình cũng là chuyện hiển nhiên, ông trời không dám đánh rắm một cái.
Bây giờ về mặt chuyện công, Lý Kỳ đã hoàn toàn buôn tay, mọi chuyện lớn nhỏ đều để kẻ dưới làm. Hắn chỉ giám sát phía trên, bây giờ chuyện duy nhất hắn lo lắng chính là chuyện lui binh.
Không đầy hai ngày, Hàn Thế Trung liền dẫn đội tàu về trước.
Lý Kỳ còn phải đợi hơn một tháng. Trong hơn một tháng này, hắn gần như đều đặt toàn bộ tâm tư vào chuyện gieo trồng cà phê và cao su. Cao su mà bọn họ gieo trồng là một loại thứ phẩm, tên là Ấn Độ Dung, bởi vì loại cây này có chứa chất nhựa nhầy màu trắng, thường bị người đời sau nhận nhầm là một loại cây cao su, cho nên trong lịch sử từng trở thành nơi khởi nguồn của cây cao su ở Đông Nam Á thời kỳ đầu.
Chất keo mà loại cây này chế ra được dĩ nhiên không thể so sánh với chất cao su mà cây cao su chính thống tạo ra được, nhưng có còn hơn là không, thời đại cao su sớm muộn gì cũng sắp đến, Lý Kỳ tin tằng chỉ cần chất keo xuất hiện, đồng thời được vận dụng rộng rãi thì nhân loại nhất định sẽ phát huy trí tuệ, sự xuất hiện của cao su công nghiệp cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Lý Kỳ còn thuê không ít nông phu giàu kinh nghiệm, đồng thời truyền lại kiến thức của cây cà phê cho bọn họ, bảo bọn họ phải trồng ra được cây cà phê.
Hạ đi thu đến.
Lý Kỳ bắt đầu chuẩn bị lui binh rồi, lúc này hắn cũng nhớ nhà như bị dao cắt.
Một ngày trước ngày lui binh, Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh đột nhiên chạy đến tìm hắn, mục đích chính là không muốn ở lại đây, hi vọng có thể tiếp tục ở bên cạnh Lưu Vân Hi.
Thật ra bọn họ đi theo Lưu Vân Hi hơn hai mươi năm, tận mắt nhìn thấy Lưu Vân Hi từ một đứa bé trưởng thành thành một thiếu nữ dáng vẻ yêu kiều, cho dù Lưu Vân Hi có đối với bọn họ thế nào thì cũng sẽ có tình cảm. Hơn nữa bọn họ từ sớm cũng đã tính toán xong cả rồi, muốn dùng cả đời làm trâu làm ngựa cho Lưu Vân Hi, báo đáp lại sự khoan dung của Lưu Vân Hi đối với bọn họ.
Lý Kỳ thật ra lại giữ thái độ cởi mở đối với chuyện này. Theo ý của bọn họ thì thật ra tính tình Lưu Vân Hi cổ quái, người bình thường thật sự hầu hạ không được, mà Lý Kỳ còn bận rất nhiều chuyện, không thể giống như bây giờ ngày nào cũng dẫn Lưu Vân Hi du sơn ngoạn thủy khắp nơi được. Do vậy hắn cảm thấy giữ lại hai người này bên cạnh Lưu Vân Hi đối với bọn họ và Lưu Vân Hi đều là chuyện tốt, thế là cũng hứa với bọn họ, để bọn họ trước hết trà trộn vào trong Cấm quân, đợi về Kinh thành rồi nói sau.
Sáng sớm hôm sau, dân chúng phủ Thanh Long đều đến bờ nam sông Phú Lương đưa tiễn. Tuy lúc mới bắt đầu Lý Kỳ là một kẻ xâm lược, nhưng bây giờ đã qua nửa năm, Lý Kỳ thống trị phủ Thanh Long chỉnh tề ngăn nắm, dân chúng an cư lạc nghiệp, hơn nữa còn hủy bỏ chế độ nô lệ, chế độ địa chủ, nâng cao địa vị của dân chúng.
Dưới một loạt chính sách như vậy, Lý Kỳ vô cùng được dân chúng kính yêu, thậm chí có thể nói, trong lòng bọn họ, Lý Kỳ chính là Hoàng đế của bọn họ, sức ảnh hưởng của Triệu Giai ở đây còn thua xa Lý Kỳ, cho nên bọn họ đều không muốn Lý Kỳ quay về, không ít dân chúng rưng rưng đưa tiễn.
Nhưng không còn cách nào khác, Lý Kỳ không thể ở mãi tại chỗ này, thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, trong tiếng khóc của dân chúng, ngày đó Lý Kỳ dẫn theo đại quân hướng về phía bắc qua sông Phú Lương, rời khỏi phủ Thanh Long.
Dọc đường, mỗi khi Lý Kỳ đi ngang một thành trấn nào đều tự mình thị sát một phen, sắp xếp công việc của quan viên.
Đi được hơn một tháng, Lý Kỳ dẫn đai quân quay về đến Ấp Châu, đúng lúc thương nhận các nơi Giang Nam nam hạ và quan viên cũng đều đến Ấp Châu, việc này khiến Lý Kỳ lại dừng lại ở Ấp Châu khoảng mười ngày, giao phó một số việc với các thương nhân và quan viên kia.
Tốn gần hai tháng, Lý Kỳ mới rời khỏ địa khi Lĩnh Nam, tiến về Hàng Châu.
← Hồi 1300 | Hồi 1302 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác