← Hồi 1297 | Hồi 1299 → |
Quá nóng.
Trong lòng Lý Kỳ hận nha, người như ngọc ở trong lòng thế này, hắn chưa từng buông tay bao giờ, nhưng thật sự là không có cách nào, thật sự là quá nóng, nếu cứ ôm tiếp như này, thế nào hai người cũng bị cảm nắng cho xem, đừng nói là cảm giác vợ chồng, cho dù cảm giác yêu đương cũng bị không khí nóng bức này ngăn cách luôn rồi.
- Bất đắc dĩ a!
) thì biện pháp duy nhất chính là phá hỏng điều hòa không khí trong xe BMWs đi. Xem ra muốn ngăn cản xe rung (ấy ấy trong xe ô tô
Lý Kỳ đành phải buông tay ra, thở hổn hển la hét với bên ngoài, làm cái gì, làm cái gì vậy, chạy nhanh một chút, cho gió tiến vào tí.
- Vâng. Giá ---!
Lưu Vân Hi nhìn bộ dáng hổn hển của Lý Kỳ, trong lòng không hiểu sao toát ra một tia mừng thầm.
Đi khoảng một canh giờ, rốt cục cũng đi tới một mảnh núi rừng theo như lời của Lý Kỳ.
Lý Kỳ lúc này đã hiểu được tâm tư của Lưu Vân Hi, vội vàng xuống dưới xe ngựa, sau đó lại vươn tay.
Cần phải thế sao?
Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh nhìn vậy trong lòng thầm nghĩ, Thập Nương còn nhanh nhẹn hơn so với ngươi ấy, chính ngươi đừng tự ngã là được rồi.
Nhưng Lưu Vân Hi đích xác thực hưởng thụ, lôi kéo tay của Lý Kỳ, nhảy từ trên xe ngựa xuống.
Bọn Hoắc Nam Hi cầm lấy công cụ từ phía sau xe, lúc đang chuẩn bị xuất phát thì đột nhiên nghênh diện một đội tiêu kỵ (đội tuần tra cưỡi ngựa) chạy tới, ước chừng có khoảng bảy tám người.
- Ty chức tham kiến Xu Mật Sứ.
Mấy người kia xoay người xuống ngựa, hành lễ với Lý Kỳ.
Lý Kỳ ừ một tiếng, hỏi:
- Không có tình huống đặc biệt gì đi?
- Xu Mật Sứ xin cứ yên tâm, từ đêm qua chúng ta đã ở đây rồi, sáng nay lại đi ra tuần tra một lần nữa.
- Vậy là tốt rồi.
Lưu Vân Hi hiếu kỳ hỏi:
- Các ngươi đây là đang làm gì đó?
- Vấn đề an toàn thôi.
Lý Kỳ đáp lại một câu đơn giản, sau đó nói:
- Chúng ta đi thôi.
Hiện giờ hắn đã là Xu Mật Sứ, ở trong này không khác biệt gì so với Hoàng đế cả, nếu ở Biện Lương, thì khả năng hắn sẽ chỉ mang theo Mã Kiều thôi, nhưng dù sao nơi này vừa mới thu phục không lâu, mặc dù sẽ không có vấn đề lớn, nhưng ai có thể cam đoan được sẽ không có người có tâm tư xấu chứ. Tuy rằng hành trình của bọn họ đã phi thường giữ bí mật, nhưng vì lý do an toàn, đêm qua hắn vẫn phái năm nghìn binh lính tới đây thanh tra, đừng nói người, mà ngay cả dã thú cũng không cho phép tồn tại, nhất định không được để xảy ra sai sót nhầm lẫn nào hết.
Vẫn chưa đi được hai bước, Lý Kỳ đột nhiên ngừng lại, vẫy vẫy tay hướng Lưu Vân Hi, phi thường nghiêm túc nói:
- Thập Nương, muội lại đây trước đã.
Lưu Vân Hi hơi sững sờ, đi theo Lý Kỳ sang một bên.
Lý Kỳ giống như tên trộm thì thầm:
- Thập Nương, chẳng lẽ muội không cảm thấy chúng ta đã thử cảm giác kết hôn mà phía sau cứ đi theo hai tên mãng phu cuồng tự kỷ thì hơi có chút quái lạ hay sao?
Lưu Vân Hi thật sự không có loại cảm giác này, liền hỏi:
- Ý của huynh là gì?
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Việc này bọn họ cũng không giúp được gì, chủ yếu vẫn là do hai người chúng ta hợp tác, sao không chỉ có hai người chúng ta lên núi, vợ chồng bình thường không phải đều làm thế sao, nam cày ruộng, nữ thì ở bên cạnh pha trà, đưa nước, nấu cơm, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, đây mới là cuộc sống vợ chồng a. Hôm nay đối với chúng ta mà nói, là một cơ hội phi thường tốt, đương nhiên, muội đều nói ra muốn kết hôn với ta. Ta cũng có thể ở bên cạnh pha trà đưa nước được, ta đây sẽ không để ý điều đấy đâu.
Lưu Vân Hi nghe vậy rất là động tâm, trong óc đã xuất hiện hình ảnh lúc mặt trời lặn mình với Lý Kỳ cùng nhau xuống núi, nàng liên tục gật đầu nói:
- Tốt lắm, cứ làm theo lời huynh nói đi.
- Được. Để ta đi nói với bọn họ.
Lý Kỳ đi tới, nói với ba người Mã Kiều:
- Mấy người các ngươi cũng đừng đi theo, ta cùng Thập Nương đi là được rồi, dù sao các ngươi cũng không giúp được việc gì cả.
Mã Kiều hỏi:
- Sao lại nói vậy?
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:
- Ngươi là cao thủ, cao thủ sao có thể biết trồng trọt được.
Mã Kiều cau mày nói:
- Nhưng ta cũng không tính toán muốn giúp hai người trồng trọt, ta chỉ đi để bảo vệ ngươi thôi.
- Đa tạ ý tốt của ngươi, hiện tại bên trong này vô cùng an toàn đấy.
Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh liếc mắt nhìn Lưu Vân Hi, thấy nàng gật đầu thì đều không lên tiếng.
Sau khi dặn dò một phen, Lý Kỳ đầu tiên là cầm lấy cái gùi từ trong tay Hoắc Nam Hi, vác tại trên lưng, sau đó lại lấy cái cuốc, khiêng lên trên vai, đeo túi nước bằng da vào bên hông, mà Lưu Vân Hi thì vẫn cõng giỏ trúc, sau khi xác nhận đã mang đầy đủ mọi thứ, hai người lập tức sóng vai đi vào trong núi rừng.
Hoắc Nam Hi nhìn bóng lưng hai người đã đi xa, hoang mang nói:
- Ta nói này Bắc Khánh, ngươi có cảm giác được có chút kỳ quái hay không?
- Không phải có một chút kỳ quái, mà là vô cùng kỳ quái.
Hồ Bắc Khánh gật gật đầu nói.
Mã Kiều nói:
- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Hoắc Nam Hi hỏi:
- Ồ, Mã tiểu ca cũng cảm thấy kỳ quái sao?
Mã Kiều ừ một tiếng, nói:
- Xu Mật Sứ sợ chết như vậy, mà dám một mình đi vào trong núi với Thập Nương, điều này thật sự rất kỳ quái.
- ..... !
-----------
-----------
- Ba lô nhỏ lắc lư lắc lư, ma ma đặt ta xuống mặt đất trong tiếng cười, lần đầu tiên ăn thử quả dại trong núi sâu, lần đầu tiên rửa đôi tay nhỏ bằng dòng nước trong veo bên bờ suối .... !
Đi tới trong núi rừng nơi này, Lý Kỳ ngửi mùi cây cỏ thơm mát, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, nhịn không được hát lên bài hát "ba lô nhỏ" mà ai cũng thích.
Mới đầu Lưu Vân Hi chỉ cảm thấy bài hát ngắn trong miệng Lý Kỳ rất buồn cười, nhưng nghe lâu, nàng lại cảm thấy bài hát này phi thường đặc biệt, dần dần cũng ngâm nga theo, càng về sau không ngờ còn hát cùng với Lý Kỳ luôn, hai người cảm hát càng cảm giác ăn ý mười phần, tự bản thân không kìm hãm được dắt lấy tay nhau, nện bước cực kỳ nhẹ nhàng, thường xuyên liếc nhau, hết thảy diễn ra không cần lời nói.
Lý Kỳ dường như tìm lại được cảm giác yêu nhau lúc ban đầu, đó là một loại cảm giác phi thường tinh thuần, loại cảm giác này chưa từng có nữ nhân nào cho hắn cả, cho dù là Bạch Thiển Dạ, bởi vì khi hắn yêu Bạch Thiển Dạ, trung gian luôn có nhiều hoặc ít bí mật mang theo hơi thở chính trị.
Mấu chốt là Lưu Vân Hi là một nữ nhân phi thường thuần khiết, mặc dù là tiếng hát của nàng cũng phi thường tinh thuần, nàng cũng không hát ra được cảm giác đa sầu đa cảm như Phong Nghi Nô.
Qua một năm bận rộn, giờ khắc này Lý Kỳ thật tâm cảm thấy vô cùng khoái hoạt, hắn hi vọng con đường núi nhỏ này có thể luôn đi mãi.
- Còn chưa tới sao?
Thời gian khoái hoạt luôn luôn ngắn ngủi, trong lúc vô tình, hai người đã đi tới trên đỉnh núi, phía trước đã không còn đường để đi nữa, Lưu Vân Hi ngừng lại dò hỏi.
Lý Kỳ gãi đầu nói:
- Hình như chúng ta đi quá mất rồi.
- Vậy sao vừa rồi huynh không nói sớm chứ.
Lý Kỳ cười nói:
- Bởi vì ta muốn cùng muội đi thêm một lúc a.
Lưu Vân Hi nghe vậy nẩn ra, ngẩng đầu lên, nhìn Lý Kỳ thản nhiên nở nụ cười, lộ ra dấu hiệu của nàng là hàm răng trắng hoàn mỹ, hai má hơi đỏ ửng lên nói:
- Kỳ thật vừa rồi muội cũng cảm thấy vui sướng, cho dù đã đi tới đỉnh núi, muội vẫn hy vọng có thể đi tiếp. Muội sống đến bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được loại khoái hoạt này đấy.
Ngữ khí của nàng phi thường chân thành tha thiết, nói gần nói xa đều lộ ra một loại vui sướng, nàng cũng không am hiểu che dấu tình cảm của mình, bất kể là khoái hoạt hay là thống khổ, ngươi đều có thể rất trực quan cảm giác được.
Người có sở trường câu tâm đấu giác với người khác như Lý Kỳ, khi đối mặt với Lưu Vân Hi, chỉ cảm thấy phi thường thoải mái khoái hoạt, một chút áp lực cũng không có. Hắn kinh ngạc nhìn nụ cười rạng rỡ thuần khiết của Lưu Vân Hi, cảm thấy phi thường xinh đẹp, hắn không kìm nổi cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của Lưu Vân Hi.
*****
Lưu Vân Hi mở thật to hai mắt nhìn Lý Kỳ, có chút kinh hoàng, có chút ngọt ngào, có chút thẹn thùng, trong lúc nhất thời tâm thần say mê, nhịn không được cúi đầu xuống, lay động hai hàng lông mi thật dài, hai má đỏ ửng, càng hiện ra vẻ kiều diễm mê người.
Cứ như vậy, nụ hôn đầu của Lưu Vân Hi đã bị Lý Kỳ trộm đi.
Lúc này trong lòng Lý Kỳ thật sự không có một tia tà niệm, hắn cũng không muốn đem loại cảm giác đơn thuần này biến thành một hồi trần truồng vật lộn tràn đầy nhục dục, hặn lại kéo tay Lưu Vân Hi nói:
- Đi thôi.
- Ừ.
Hai người lại đi dọc theo đường núi gập ghềnh xuống dưới, tuy rằng đường không dễ đi, nhưng hai người đều cảm thấy con đường này vô cùng thoải mái khoái hoạt.
- Hô ---! Tới rồi.
Đi tới địa điểm chỉ định. Lý Kỳ nhẹ nhàng thở ra một hơi, đặt cái cuốc xuống đất, vặn vẹo cánh tay.
Lưu Vân Hi nhìn trái nhìn phải:
- Đây là chỗ huynh nói tốt nhất đấy ư.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đến lúc đó ngoại trừ đỉnh núi ra, toàn bộ nơi này sẽ trồng đủ loại cây cà phê đấy.
Lưu Vân Hi nói:
- Nhưng nơi này có rất nhiều cây chuối tiêu với cây xoài nha, nếu chặt bỏ tất cả những cây này, vậy thì rất đáng tiếc!
Lý Kỳ nói:
- Ai nói phải chặt những cây này đâu, nếu không có những cây này, ta đây có lẽ cũng sẽ không lựa chọn nơi này đâu.
Lưu Vân Hi hiếu kỳ hỏi:
- Vì sao lại thế?
- Bởi vì cây cà phê đặc biệt phải chiều chuộng.
Lý Kỳ giải thích:
- Cây cà phê không thể khuyết thiếu ánh mặt trời, nhưng cũng không thể bị trực tiếp chiếu vào, vì vậy phải trồng xung quanh một ít cây tương đối cao lớn, để giúp cây cà phê che bớt đi một ít ánh nắng chói chang lúc giữa trưa. Kỳ thật không chỉ như thế, cây cà phê đối với lượng mưa, thổ nhưỡng thậm chí là độ cao đều có yêu cầu phi thường nghiêm khắc đấy, ví dụ như lượng mưa, ta đã hỏi qua dân chúng địa phương, lượng mưa hàng năm ở nơi này phi thường sung túc, chỉ có điều ta không có được số liệu chuẩn xác về địa thế, nhưng ta nghĩ cũng không thể rất thấp. Nói tóm lại, cà phê là một loại quả trưởng thành trong điều kiện khí hậu phi thường tinh khiết đấy.
- Quả thực sinh trưởng trong khí hậu tinh khiết?
- Ừ, cũng giống như nói khí hậu trực tiếp quyết định đến chất lượng cà phê là tốt hay xấu.
Lưu Vân Hi hơi chút suy nghĩ nói;
- Không ngờ rằng trồng cà phê khó như vậy, chỉ sợ là không kém bao nhiêu so với đám kỳ hoa dị thảo.
Lý Kỳ cười nói:
- Kỳ hoa dị thảo chỉ để cho đám văn nhân học đòi văn vẻ thôi, chỉ là thùng rỗng kêu to, còn cà phê thì không những có thể nghiền chế thành thứ đồ uống ngon nhất trên đời, trong đó còn có một thứ phi thường quý giá, thứ này sẽ khiến cho người dùng bị vây ở trạng thái phấn khích cực độ, nếu dùng tốt, cũng sẽ có tác dụng phi thường trọng yếu trong y học đấy.
- Hạt cà phê có thể làm cho người hưng phấn, lần trước muội đã biết rồi, nhưng huynh nói thứ gì đó đến tột cùng là gì?
- Là một thứ tên là nhân cà phê.
Lý Kỳ nói xong lại cười, nói tiếp:
- Được rồi, y thuật của ta hữu hạn, không thể giải thích rõ ràng về cà phê nhân được, đợi ngày khác sau khi trồng được cà phê thì muội lại chậm rãi nghiên cứu đi. Chúng ta hiện tại bắt đầu làm việc đi.
Hắn nói xong thì xách lên cái cuốc.
Lưu Vân Hi kinh ngạc hỏi:
- Huynh trồng hả?
Lý Kỳ tức giận nói:
- Khinh thường người phải không, bản nhân là Kim Đao Trù Vương đấy, phàm làm những gì có liên quan đến nghề nấu ăn, ta có gì là không biết đâu, hơn nữa việc này vốn là nam nhân nên làm, muội cứ đứng một bên xem bản nhân biểu diễn đi.
Lưu Vân Hi nghĩ thầm rằng, nếu như chúng ta muốn thử cảm giác làm vợ chồng, thì ta cần gì phải tranh đoạt cùng hắn nữa, nghĩ tới đây, nàng nhẹ nhàng gật đầu, đứng ở một bên.
Phi! Phi!
Lý Kỳ xoa tay, tận lực khiến cho biểu hiện của mình càng thêm chuyên nghiệp một ít, sau đó vung lên cái cuốc bắt đầu trồng trọt, bởi vì Lý Kỳ tương đối cao, mà hắn lại còn phi thường chú trọng bề ngoài của mình, cho nên mỗi lần duỗi thân phi thường dễ dàng, động tác cực kỳ anh tuấn, phong độ.
Đáng tiếc Lưu Vân Hi chưa bao giờ chú trọng những điều này, khóe miệng nàng hơi hơi lộ ra một nụ cười.
Sau nửa canh giờ.
- Hô --- đây là có chuyện gì.
Lý Kỳ kinh ngạc nhìn dưới chân, nói:
- Làm cả nửa ngày, mới xới ra được tí đất như này, có phải ta hoa mắt rồi hay không.
Lưu Vân Hi cười khanh khách nói:
- Xem ra huynh vẫn là không thích hợp đi trồng cà phê rồi.
- Vì sao?
- Bởi vì huynh cũng giống như đám kỳ hoa dị thảo vậy.
Lý Kỳ gật đầu, chân thành nói:
- Ta đây thừa thận, ta vẫn luôn được xưng là anh tuấn.
Lưu Vân Hi bổ sung thêm:
- Thùng rỗng kêu to.
- Ách ... Như vậy cũng tốt hơn là không có hoa.
Lý Kỳ đích xác là từng trồng trọt qua, ở hậu thế hắn cũng thường xuyên trồng trọt cùng người nha, bởi vì phụ thân hắn vẫn luôn theo đuổi đồ ăn với chất lượng phi thường cao, khinh thường rau xanh được bán bên ngoài, vẫn luôn tự mình trồng trọt, cho dù là heo, đều tự mình nuôi dưỡng, Lý Kỳ là đồ đệ của phụ thân, tự nhiên cũng có thói quen này, đáng tiếc chính là, đất ở đây đều là loại đất vô cùng bình thường, có lẽ hắn chưa từng đi lên núi khai hoang, không biết phương pháp, thế cho nên làm thì nhiều mà công thì ít.
Lưu Vân Hi đã đi tới, cầm lấy cái cuốc từ trong tay Lý Kỳ, nói:
- Để muội làm đi.
Da mặt dày của Lý Kỳ cũng không phải là người ta bịa ra đến, hắn không cảm thấy xấu hổ chút nào, còn cười ha ha nói:
- Được, vậy muội làm đi, ta đã nói rồi, ta không ngại pha trà đưa nước cho muội đâu.
Lưu Vân Hi cười mà không nói, cầm lấy cái cuốc làm luôn, từ nhỏ nàng đã sống trên núi, việc khai khẩn đồi núi đối với nàng rất đơn giản thôi, chỉ chốc lát sau, một mảnh đất mới đã hơi hiện ra quy mô đến.
Lý Kỳ nhìn xem không hề xấu hổ, thầm nghĩ, may mắn không mang theo bọn Mã Kiều đến, nếu không thì thật sự là quá mất mặt rồi.
Lại qua một canh giờ, Lưu Vân Hi vẫn mặt không đỏ, thở không gấp, tại phương diện thể lực, Lý Kỳ ngay cả đầu cũng không nâng nổi, hắn cảm giác bản thân mình thật là hổ thẹn với các đồng bào nam tính.
- Ta thấy không sai biệt lắm rồi
Lưu Vân Hi rốt cục ngừng lại.
Lý Kỳ khẩn trương nghênh tiếp, đưa nước lau mồ hôi, đúng là một dây chuyền phục vụ, Lưu Vân Hi phi thường hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận của Lý Kỳ.
Lý Kỳ lại vỗ ngực một cái, nói:
- Muội cứ nghỉ ngơi đi, việc còn lại giao cho ta là được.
Lưu Vân Hi không xác định hỏi:
- Huynh có thể làm sao?
- Lại khinh thường người có phải không, có thể, có lẽ, có khả năng, ta xới đất không bằng muội, nhưng.
Lý Kỳ phi thường nghiêm túc nói:
- Những thứ như gieo trồng thì ta thành thạo nhất đấy, mấy năm nay ta đều vẫn không dừng lại, tuy rằng quả thật mới chỉ gặt hái được một lần, nhưng kinh nghiệm thì chính là đặt tiêu chuẩn cao luôn đấy.
Lưu Vân Hi nghe không hiểu tiếng lóng hắn nói, chỉ gật đầu:
- Vậy thì được rồi.
Việc nặng nhọc Lưu Vân Hi đều làm xong hết rồi, chuyện còn lại thì dễ dàng hơn, người vô cùng hiểu rõ cà phê như Lý Kỳ rất nhanh đã chôn hạt xuống, lần này bọn họ chủ yếu chỉ trồng thử, cũng không phải trồng với quy mô lớn.
- Xong việc.
Lý Kỳ nhìn khoảnh ruộng không đến nửa mẫu, trên mặt lộ ra tươi cười vui vẻ, nói:
- Không đến năm năm, hạt cà phê sẽ xuất hiện ở Đại Tống, thật sự là chờ mong ngày đó có thể đến sớm một chút. A, hiện tại nghĩ một cái tên cho nó chắc cũng không quá sớm đi.
Lưu Vân Hi hỏi:
- Tên cái gì?
- Đương nhiên chính là tên sản phẩm nha, cũng giống như mì tôm nhất phẩm vậy.
Lý Kỳ ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên nhìn về phía Lưu Vân Hi.
Lưu Vân Hi hỏi:
- Huynh nhìn ta làm gì?
Lý Kỳ cười nói:
- Ta thấy gọi luôn là cà phê Vân Hi đi, ngọn núi này cũng gọi là núi Vân Hi luôn.
← Hồi 1297 | Hồi 1299 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác