Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1297

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1297: Tán gái cũng như đánh giặc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mới lộ ra một nửa bên mặt, Lưu Vân Hi đã lập tức cõng giỏ trúc mang cho hai người Hoắc, Hồ chuẩn bị xuất cung ...

Rất khó tưởng tượng ra được có một nữ nhân cõng giỏ trúc xuất hiện trong hoàng cung.

- Này --- Thập Nương, sớm thế này đã chuẩn bị đi đâu à?

Ba người Lưu Vân Hi vừa mới bước đến trước một cái cổng vòm, chỉ thấy có hai người đang đứng trong một tiểu định phía ngoài cổng vòm, đúng là hai chủ tới Lý Kỳ cùng với Mã Kiều, Lý Kỳ còn vẫy tay với nàng nữa.

Lưu Vân Hi liếc nhìn Lý Kỳ, hơi do dự một hồi, mới nói:

- Chúng ta đi tìm đất trồng hạt cà phê.

Kỳ thật Lưu Vân Hi vốn muốn gọi Lý Kỳ cùng đi đấy, nhưng là tối hôm đã xảy rà đủ loại chuyện không ngờ, Lưu Vân Hi thật sự không bỏ xuống được mặt mũi để đi gọi Lý Kỳ, cho nên nàng mới cố ý nói như vậy, kỳ thật chính là phát ra lời mời với Lý Kỳ đấy.

Hắc. Nữ nhân này còn hiểu được lấy lùi làm tiến, tiến bộ không nhỏ a! Lý Kỳ tới đây sớm thế này đương nhiên không phải vì muốn tập thể dục buổi sáng rồi, vì thế thuận nước dong thuyền nói:

- Muội làm việc có chút không phúc hậu nha, đây chính là việc lúc đầu ta đã hứa với muội, muội lại vụng trộm một mình đi, chẳng lẽ muốn đẩy ta làm một người bất tín bất nghĩa sao, đi đi đi, ta cùng đi với muội, dù sao hôm nay ta cũng không có việc gì làm cả.

Nói xong, hắn liền vội vàng đi hướng tới chỗ Lưu Vân Hi.

Trong mắt Lưu Vân Hi hiện lên một chút vui sướng, ngoài miệng lại thản nhiên bảo:

- Tùy huynh.

Hoắc Nam Hi đánh giá Lý Kỳ, hiếu kỳ hỏi:

- Xu Mật Sứ, sao hôm nay ngươi lại quay về mặc áo dài tay vậy?

Ngày hôm qua tất cả mọi người đều mặc áo dài tay, chỉ có mình Lý Kỳ là mặc áo ngắn quần đùi, phi thường nhẹ nhàng khoan khoái, hôm nay tất cả mọi người đều đi ra ngoài, hơn nữa đều là đi làm việc đấy, khả năng còn phải làm mấy việc như xới đất gì đấy, vì thế đều thay áo ngắn, duy chỉ có hai ngươi Lý Kỳ cùng Lưu Vân Hi đều mặc áo dài tay, Lưu Vân Hi là nữ nhân tự nhiên là do không tiện, nhưng mà Lý Kỳ thì có chút kỳ quái, dân chúng trong này đi ra ngoài làm việc đều mặc áo ngắn mà, dù sao thì thời tiết cũng quá nóng.

Ngươi tưởng ta không muốn sao, ta đây không phải là bắt buộc bất đắc dĩ sao! Lý Kỳ u oán liếc nhìn Lưu Vân Hi, khoanh tay nói;

- Ách ... Này ... Hôm nay có chút lạnh.

Lưu Vân Hi vốn là không kịp phản ứng, nhìn thấy thoáng vướt ve hai tay, giờ mới hiểu được nguyên do, bật cười phì một tiếng.

Nữ nhân này thật sự là rất đáng giận, lại vẫn còn cười được nữa, chờ xem, ta nhất định phải báo thù rửa hận, Lý Kỳ tức giận đến thất khiếu (bao gồm hai lỗ tai, hai lỗ mũi, hai mắt, và miệng) đều xì khói. Kỳ thật da mặt hắn dầy như vậy, cho dù cởi trần ra trận cũng sẽ không sao hết.

Chỉ là bởi vì tối hôm qua bị Lưu Vân Hi đâm rất nhiều châm, mặc dù không có gì trở ngại, nhưng trên cánh tay vẫn để lại rất nhiều lỗ kim, trông không khác gì một kẻ nghiện cả, dù da mặt hắn có dày đến đâu, cũng không thể mặc áo ngắn tay ra cửa được, mấu chốt là có sự tổn hại đến bề ngoài phong lưu phóng khoáng của hắn nha, đây là điều hắn không thể tiếp nhận đấy.

- Có chút lạnh?

Mã Kiều nghi ngờ hỏi:

- Hôm nay đều sắp nóng sắp nóng chết rồi. Xu Mật Sứ, có phải ngươi bị bệnh rồi hay không?

- Ngươi mới bị bệnh ấy, mới sáng sớm tinh mơ, có thể nói câu nào hay tí được không.

Lý Kỳ hiện giờ đang nổi nóng, cũng không muốn nhiều lời, dù sao Lưu Vân Hi cũng rất thành thật, nếu chẳng may nói lộ ra miệng, vậy thì sẽ hỏng bét ngay. Bởi vì chuyện này nói thế nào thì hắn cũng là người mất mặt, hắn bảo:

- Đi thôi, đi thôi. Thời gian đang gấp gáp.

Nói xong liền đi nhanh ra phía ngoài.

Đi ra ngoài cung, Hoắc Nam Hi hỏi:

- Xu Mật Sứ, Thập Nương, bây giờ chúng ta đi đâu đây?

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi lại:

- Các ngươi đều chưa thương lượng xong sao?

- Hoắc Nam Hi lắc đầu.

Lưu Vân Hi nói:

- Trước đi phía nam xem một chút đã.

- Đợi chút.

Lý Kỳ vội vàng nói:

- Phía nam? Phạm vi này cũng thật không nhỏ a.

Lưu Vân Hi nói:

- Muội nói phải đi tìm địa phương, tự nhiên là phải đi nhìn xung quanh rồi.

- Vậy muội có biết tập tính của hạt cà phê không? Dùng loại thổ nhưỡng nào, dạng khí hậu nào thích hợp trồng hạt cà phê này sao?

Mấy vấn đề liên tiếp này hỏi cho Lưu Vân Hi ngây ngẩn cả người.

Lý Kỳ nói:

- Xem đi, xem đi, biết ngay là nữ nhân bọn muội không đáng tin mà, mấu chốt còn phải dựa vào nam nhân chúng ta thôi.

Lưu Vân Hi nói:

- Muội vốn muốn đích thân đi Đại Thực quan sát tập tính sinh trưởng của hạt cà phê, nhưng do huynh nói mình biết rồi, cho nên ta mới không đi đấy.

- Có việc này sao?

Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh đều đồng thời gật đầu.

- Ách ... Ta đích thật là có hiểu biết.

Lý Kỳ gãi đầu, nhảy lên xe ngựa nói:

- Đi Đông Giao trước, sau đó đi khoảng năm mươi dặm theo hướng đông nam đi.

Lưu Vân Hi vội hỏi:

- Huynh tìm được chỗ rồi sao?

- Đó là đương nhiên.

Lý Kỳ dêu dao đắc ý nói:

- Bản nhân là người xem trọng cam kết nhất đấy, ta đã sớm an bài người đi tìm rồi, nhưng kề bên này dường như chỉ có một nơi thích hợp nhất thôi, chúng ta cứ đến trước nhìn kỹ rồi lại nói.

Nói xong, hắn vươn tay bảo:

- Lên xe đi.

Vẻ mặt hắn phi thường tự nhiên, không mang theo một chút tà niệm nào, bởi vì việc này đối với hắn chỉ như đang giúp phụ nữ mở cửa xe thôi, là một loại phong độ thân sĩ ấy, nhưng đây đều là một ít "thói quen xấu" không thể xuất hiện ở Đại Tống, cho nên, hắn vừa duỗi tay ra đã ngay lập tức ý thức được có chút không đúng.

Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh nhìn vậy đều sửng sốt, đồng thời nghĩ rằng, Xu Mật Sứ này đúng là trước sau như một không hề câu thúc gì cả, nhưng lúc này hắn tìm lầm đối tượng rồi, lần này thì có trò hay để xem rồi.

Hai người đều lộ ra bộ mặt chờ xem kịch vui.

Sắc mặt của Lý Kỳ có chút xấu hổ, còn có một chút e ngại, hắn cũng không muốn lại bị Lưu Vân Hi đâm kim đâu, đang lúc hắn chuẩn bị thu tay về, chợt thấy một cảm giác nhẵn nhụi chảy vào lòng bàn tay, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy Lưu Vân Hi vươn tay ra cầm lấy tay hắn.

Tình huồng gì thế này?

Hai người Hoắc, Hồ đều nhìn xem đến choáng váng.

không ngờ rằng một động tác rất nhỏ này của Lý Kỳ chính là điều Lưu Vân Hi muốn, lúc trước Lưu Vân Hi muốn gả cho Lý Kỳ, cũng là vì hy vọng có người quan tâm nàng, cho nên bất kể là tối qua Lý Kỳ đưa tổ yến cho nàng hay là hôm nay Lý Kỳ giơ tay ra kéo nàng lên xe, nàng đều phi thường hưởng thụ đấy.

Lý Kỳ nhìn đến vẻ mặt khiếp sợ của hai người Hoắc, Hồ, thì trong lòng vô cùng đắc ý, xem ra sức hẫn dẫn của bản nhân vẫn là không thể ngăn cản a, sau đó, hắn phi thường thân sĩ kéo Lưu Vân Hi đi lên, lại đưa tay nói:

- Mời.

- Cảm tạ.

Trên mặt Lưu Vân Hi đỏ ửng, cúi đầu chui vào trong xe ngựa.

Sau đấy Lý Kỳ cũng chui vào, nói:

- Xuất phát.

Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước.

Bên trong xe ngựa, Lý Kỳ vụng trộm liếc mắt nhìn Lưu Vân Hi ngồi phía đối diện, đột nhiên cười hì hì nói:

- Thập Nương, hôm nay có thể tính là thể nghiệm lúc ban đầu sống thử của chúng ta nhỉ.

Mặt Lưu Vân Hi đỏ lên, không có trả lời

Xem ra là có cơ hội a. Lý Kỳ vội vàng nói tiếp:

- Nếu là thể nghiệm ban đầu, vậy thì thì chúng ta phải coi mình thành một đôi vợ chồng, đây mới gọi là sống thử, muội nói có phải không?

*****

Lưu Vân Hi nhẹ nhàng gật đầu.

Lý Kỳ lại nói:

- Nếu là vợ chồng, vậy thì không nên xa cách như vậy, đến, ngồi gần lại đây.

Hắn vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.

Lưu Vân Hi có chút khó xử, hỏi:

- Vì sao không phải là huynh ngồi gần lại đây?

- Có đạo lý.

Còn chưa dứt lời, Lý Kỳ cũng đã ngồi gần lại, đột nhiên cẩn thận hỏi:

- Đúng rồi, muội có mang theo kim châm không đấy?

Lưu Vân Hi hiếu kỳ hỏi:

- Huynh hỏi cái này làm gì?

Mẹ nó! Nếu như ta không hỏi trước thì ta đây thật sự thành ngốc mạo rồi, thật sự là phía công chịu hai mươi mấy châm hôm qua luôn. Lý Kỳ nói:

- Chúng ta đã nói trước rồi đấy, trong quá trình sống thử, muội không thể đâm ta được.

Lưu Vân Hi mím môi cười, bảo:

- Muội không đâm huynh là được.

- Không được, muội đâm ta tựa hồ thành thói quen rồi. Bây giờ nhìn đến muội ta đều có chút khẩn trương, việc này sẽ ảnh hưởng đến trạng thái sống thử của chúng ta đấy.

Lý Kỳ rung đùi đắc ý nói.

Lưu Vân Hi hỏi:

- Vậy huynh nói xem nên làm thế nào?

- Đương nhiên là nộp hết lên trên a.

Lý Kỳ vươn ra một bàn tay, giục:

- Giao ra đây nhanh lên.

Lưu Vân Hi hỏi:

- Có tất yếu phải làm thế sao?

- Có lẽ muội cảm thấy điều này không quan trọng gì, nhưng đối với ta mà nói, đây tuyệt đối là chuyện lớn, muội xem, ta phải mặc cả áo dài tay vào rồi này.

Lý Kỳ lay động hai tay, nói với vẻ mặt e ngại.

Lưu Vân Hi vừa nghĩ tới chuyện tối hôm qua, đã cảm thấy buồn cười rồi, nhưng thấy bộ dạng trịnh trọng của hắn, vẫn lấy đến một bao châm từ trong lòng ra, đặt trong tay Lý Kỳ, nói:

- Cho huynh là được chứ gì.

- Thứ này nhất định phải cất kỹ.

Lý Kỳ lập tức để vào trong ngực của mình, còn vỗ hai cái, trong lòng cười ha ha hai tiếng, lúc này muội xem như dê vào miệng hổ rồi. Bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ, hỏi:

- Vậy --- vậy tiểu đồng bọn của muội đâu?

- Tiểu đồng bọn nào?

- Là con rắn nhỏ với con bọ cạp đen đấy.

- Muội không có mang theo.

- Ta không tin, ta muốn kiểm tra xem.

Trong mắt Lý Kỳ lóe ra ba phần dâm quang.

Lưu Vân Hi trên mặt đột nhiên hiện ra một một tia tức giận:

- Vì sao huynh lại không tin ta.

Hiển nhiên nàng không nghĩ đến "sâu xa", chỉ hiểu nghĩa trên mặt chữ thôi. Đối với việc Lý Kỳ nhiều lần kiếm chuyện, nàng cảm thấy Lý Kỳ quá không tin tưởng mình rồi, cho nên có chút khó chịu, bởi vì nàng nhìn thấy Quái Cửu Lang vô cùng tin tưởng Doãn thị đấy.

Oa! Không cần thật thà thế đi! Lý Kỳ thấy Lưu Vân Hi thật sự có chút tức giận, vội nói:

- Ta chỉ là nói đùa thôi, nói thật này, trên đời này ta chỉ tin tưởng không nghi ngờ gì lời nói của hai người thôi, người thứ nhất chính là Mã Kiều, người thứ hai chính là muội đấy.

- Vì sao?

- Bởi hai người ngốc --- không không không, bởi vì hai người đủ đơn thuần, chưa từng bị ô nhiễm, nói gì thì nói, ta thưởng thức những người như thế nhất, muội cứ nhìn Mã Kiều ở bên cạnh ta lâu như thế là biết rồi.

Lý Kỳ lau một phen mồ hôi lạnh, mẹ nó, hôm nay sao lão tử lại trở nên thành thật như vậy chứ.

Lưu Vân Hi hồ nghi nhìn hắn một cái, còn chưa kịp phản ứng, chợt thấy một bàn tay to nắm lấy tay nàng, nàng không kiềm nổi cả kinh, ngẩng đầu nhìn Lý Kỳ, nói:

- Huynh ---.

- Đừng nói chuyện.

Bộ dáng nghiêm trang của Lý Kỳ khiến Lưu Vân Hi hơi sửng sốt, Lý Kỳ lại phi thường nghiêm túc nói:

- Nắm chặt hai tay có thể trợ giúp chúng ta dễ tìm cảm giác vợ chồng hơn.

Lưu Vân Hi ngẩn ra, trên mặt dường như thoáng có chút suy nghĩ, lại cúi đầu nhìn hai tay đang nắm chặt, đột nhiên dùng giọng nói ngượng ngùng bảo:

- Lý Kỳ, muội tựa vào trên vai huynh được không?

Không phải đâu, không ngờ rằng nàng còn sốt ruột hơn cả ta nữa, sớm biết như thế, ta còn nắm tay làm gì, trực tiếp bắt đầu từ hôn môi thì tốt rồi a! Thật sự là thất bại. Lý Kỳ phi thường quân tử hỏi lại:

- Sao muội lại muốn như vậy?

Lưu Vân Hi nói:

- Bởi vì muội thường xuyên nhìn thấy sư nương tựa vào trên vai sư phụ đấy.

- Lão dâm côn kia ư.

Lý Kỳ mắng theo bản năng.

- Huynh nói cái gì?

- Không --- không có gì.

Lý Kỳ vội vàng lắc đầu, lại ho nhẹ một tiếng, nói:

- Tuy rằng điều này đối với chúng ta mà nói thì tiến triển hơi nhanh, nhưng nếu như muội thật sự muốn thì ta cũng có thể miễn cưỡng tiếp thu, dựa vào đi, dựa vào đi. Ha ha.

Hắn dùng sức vỗ vai phải của mình, trong lòng thật sự là vui mừng muốn chết.

Lưu Vân Hi chần chừ một lát, sau đó nhẹ nhàng tựa vào trên vai Lý Kỳ, ghé vào trên người hắn.

Lý Kỳ thầm nói một tiếng "sướng", bảo rằng:

- Nếu như ta không đoán sai, thì lúc này sư phụ muội nhất định là vòng tay phải bên hông sư mẫu của muội đúng không, giống như ta bây giờ vậy.

Khi nói chuyện, tay phải của hắn đã thần không biết quỷ không hay ôm lấy eo của Lưu Vân Hi, chỉ cảm thấy mềm như không xương vậy, trong tay có cảm giác mềm mịn động lòng người. Từ trên người Lưu Vân Hi tỏa ra mùi thơm thuộc về thiên nhiên làm lay động lòng người, khiến cho Lý Kỳ tâm thần rung động, cảm giác vợ chồng còn chưa có tìm được, nhưng thật ra hơi có cảm giác như gian phu dâm phụ vậy.

Nói tóm lại là tương đương kích thích.

Lưu Vân Hi đỏ mặt, không có lên tiếng, hiển nhiên là chấp nhận.

Mỹ nhân như ngọc ở trong ngực, Lý Kỳ lại tràn ra tính toán, nói với vẻ mặt ngây thơ:

- Đúng rồi, có nhìn thấy sư phụ muội hôn môi sư mẫu muội không?

- Không có.

- Điều đó không có khả năng đi.

Lý Kỳ bày ra bộ mặt thất vọng.

Lưu Vân Hi đột nhiên kịp phản ứng, hỏi:

- Huynh hỏi cái này làm gì?

- A? Ồ ồ, học tập một chút, không có ý khác đâu.

Lý Kỳ lừa dối nói:

- Ta chẳng qua là cảm thấy sư phụ cùng sư mẫu muội phi thường ân ái, cảm thấy chúng ta hẳn là nên học hỏi nhiều ở bọn họ thôi.

Tuy rằng ở phương diện tình cảm Lưu Vân Hi giống như một từ giấy trắng, nhưng bình thường lúc nói chuyện nàng vẫn có thể kịp phản ứng được, nhưng nàng hoàn toàn cũng có loại suy nghĩ này, vì vậy không hề phát giác ra những suy tính của Lý Kỳ, còn gật đầu nói:

- Muội cũng nghĩ như vậy đấy.

Lý Kỳ thấy Lưu Vân Hi cũng không so đo, thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng không dám nói lại, nghĩ thầm rằng, việc này không thể nóng vội được, phải từ từ dần dần.

Hai người cứ tựa sát vào lẫn nhau như vậy, một lát sau, Lý Kỳ đột nhiên hỏi:

- Thập Nương, muội cảm giác được gì rồi sao?

- Hơi nóng.

- Có hiệu quả! Xem ra chúng ta sống thử phi thường thành công, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một nén nhang, chúng ta đã đạt tới cảnh giới tâm đầu ý hợp rồi, đối với việc này ta cảm thấy phi thường vui mừng a!

- Hử?

Lưu Vân Hi nghe thấy lời mở đầu không liên kết với lời sau của hắn, thì hơi hơi ngẩng đầu, tò mò nhìn hắn.

- Bởi vì ta cũng cảm thấy hơi nóng.

Lý Kỳ lau mồ hôi một phát, không cam lòng nói.

Tại trong một chiếc xe oi bức, hai người mặc áo dài ôm ở một chỗ, có thể không nóng mới lạ. Cả người Lý Kỳ đều sắp ướt sũng mồ hôi rồi, hắn nói:

- Thập Nương, kỳ thật ta cảm thấy giữa phu thê với nhau cần phải cho đối phương một ít không gian riêng thì tốt hơn.

Trong lòng hắn kêu khổ một tiếng, thời gian này thật không có cách nào sống được, muốn sờ mó cũng mẹ nó gian nan như vậy, xem ra tán gái cũng như đánh giặc vậy, cần có thiên thời địa lợi nhân hòa.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<