Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1226

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1226: Gà trà xông khói
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Đang lúc mọi người đều bận rộn, nửa canh giờ đã trôi qua.

- Phù ---!

Lưu Vân Hi cuối cùng cũng từ trong phòng đi ra, khe khẽ thở hắt ra, dùng khăn xoa xoa mồ hôi rịn trên trán, Quái Cửu Lang nói thì có vẻ là rất đơn giản, nhưng kỳ thật khi chân chính áp dụng, thực sự là tuyệt không dễ dàng, hơn nữa Lưu Vân Hi cũng là lần đầu tiên dùng loại phương pháp này, may mắn nàng có thiên phú không gì sánh kịp, bằng không thật đúng không làm nổi việc này.

Mã Kiều thấy Lưu Vân Hi đi ra, liền vội vàng đi qua hỏi: - Tình huống như thế nào?

Lưu Vân Hi thản nhiên nói: - Xem như ổn định, tuy nhiên loại phương pháp này cũng chỉ có thể kéo dài để nàng sống lâu thêm bảy ngày.

Nàng vừa mới nói xong, Lý Kỳ liền bước nhanh tới, nói: - Thập Nương, thật sự là vất vả cho cô rồi, đồ ăn đã làm xong, có thể ăn cơm rồi, là ta tự mình xuống bếp đó. Nói xong hắn lại ha hả cười nói: - Yến Phúc --- Yến Phúc nàng như thế nào rồi?

Cái câu phía sau này mới là mấu chốt.

Lưu Vân Hi vừa nhìn thấy Lý Kỳ, liền giống như là kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt a, nàng kỳ thật đã xem như rất là tín nhiệm Lý Kỳ, bằng không cũng không có khả năng dẫn Lý Kỳ tìm đến Quái Cửu Lang, nhưng lại bị Lý Kỳ ở sau lưng đâm cho một đao, điều này làm cho nàng không thể chấp nhận được, tức giận hừ một tiếng, liền rời đi.

Lý Kỳ bất đắc dĩ xoa xoa mặt một cái, dụ dỗ nữ nhân khác thì hắn vẫn vô cùng lành nghề, nhưng tính cách của Lưu Vân Hi cũng quá cổ quái rồi, thật sự là khó có thể làm cho người ta nắm bắt được.

Mã Kiều đi tới nhỏ giọng nói: - Bộ Soái, Thập Nương mới vừa rồi có nói với ta, bệnh tình Triệu cô nương trước mắt xem như đã ổn định lại, tuy nhiên cũng chỉ có thể sống thêm được bảy ngày.

- Bảy ngày.

Lý Kỳ cả giận nói: - Đây là bố thí sao?

Mã Kiều lại nói: - Bộ Soái, ngươi đừng có gấp nha, Quái Cửu Lang kia trước đó đã nói, sau đó lão sẽ cứu trị cho Triệu cô nương đấy.

- Thế này còn tạm được.

Lý Kỳ gật gật đầu, nói: - Ngươi đi ăn cơm trước đi, ta đi xem Yến Phúc. Nói xong hắn liền đẩy cửa ra đi vào, đi vào bên giường, chỉ thấy Triệu Tinh Yến nằm ở trên giường, tuy rằng vẫn vẫn không nhúc nhích, nhưng hơi thở hiện giờ đã mạnh không ít, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cầm Triệu Tinh Yến thủ, nói:

- Yến Phúc, muội yên tâm, bất kể như thế nào, ta cũng phải bức Quái Cửu Lang kia cứu sống muội.

Nói xong hắn lại dùng tay giúp Triệu Tinh Yến sửa sang lại vài sợi tóc bị rớt xuống.

Một lát sau. Ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm của thiếu niên kia: - Lý thúc, mẹ ta gọi ngươi đi ăn cơm.

Lý Kỳ hiện giờ lấy đâu ra khẩu vị mà ăn uống, trả lời: - Các ngươi ăn trước đi.

- Ngươi không đi, mẹ ta không cho chúng ta động đũa.

Lý Kỳ chần chờ một lát, ta tới nơi này coi như là khách nhân, chủ nhân đến mời, về tình về lý, ta đều nên đi. Nói: - Vậy được rồi, ta lập tức sẽ tới.

Sau đó hắn giúp Triệu Tinh Yến đắp kín mền, rồi mới đi ra ngoài, thấy thiếu niên kia vẫn còn ở trước cửa chờ, cười nói: - Tiểu Văn. Ngươi đi trước ăn là được, không cần phải chờ ta.

Mới vừa rồi khi nấu ăn, Lý Kỳ từ trong miệng thiếu niên này biết được, hoá ra tên của cậu là Thẩm Văn, mà tính danh của phụ nhân kia, Lý Kỳ không tiện hỏi thăm, chỉ biết là phụ nhân kia họ Doãn.

Hai người tới trong phòng lớn, chỉ thấy vợ chồng Quái Cửu Lang, Lưu Vân Hi, Mã Kiều đã ngồi ở bên cạnh bàn. Về phần Hoắc Nam Hi và Hồ Bắc Khánh thì là ngồi ở cái bàn thấp bên cạnh.

Mặc dù có Doãn thị ở đó, Quái Cửu Lang cũng không không thể nào đuổi hai người bọn họ tới bên cạnh ngồi, bàn ăn nhà Quái Cửu Lang lớn có chút xíu như vậy, cũng thật sự là không ngồi đủ nữa rồi, nguyên bản Doãn thị tính toán mang theo Thẩm Văn gắp chút thức ăn đi bên ngoài ngồi ăn, nhưng lại bị Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh liều mạng ngăn lại, bọn họ vẫn còn muốn sống thêm vài năm. Hơn nữa bọn họ thật cũng không muốn cùng Quái Cửu Lang ngồi chung một chỗ, cho dù là không ăn bữa cơm này.

- Lý huynh đệ đến đây nha, thật sự là vất vả cho ngươi rồi, mau ngồi, mau ngồi.

Doãn thị thấy Lý Kỳ đến, vội vàng đứng dậy.

- Đâu có, đâu có, tẩu phu nhân khách khí rồi.

Đợi Lý Kỳ ngồi xuống bên cạnh Mã Kiều, Doãn thị mới ngồi xuống bên cạnh Quái Cửu Lang.

Chỉ thấy trên cái bàn vuông không lớn lắm này được bày biện vài bốn năm món ăn, trong đó có ba món là Doãn thị làm đấy, một mặn hai chay, ở trong cấp bậc nghiệp dư, cũng được coi là trung thượng, nhưng so sánh với vài món ăn tinh xảo do Lý Kỳ làm kia, thì có vẻ có chút khó coi rồi.

Đương nhiên, hấp dẫn người ta nhất không thể qua được bàn thịt gà ở giữa kia, màu vàng sáng óng ánh vui mắt, loại vàng óng ánh này không phải là do chưng lên, cũng không phải do nướng ra, nhưng thật ra có chút giống như là thịt khô được hun khói, thân gà được cắt thành miếng dài 5cm, rộng 3 cm, xương gà, đùi, cổ cánh gà, được trình bày giữ nguyên hình con gà, đầu gà đặt thả trước, chân gà đặt hai bên, nhìn qua giống như là một con gà nguyên vẹn, phía dưới đệm lên một lượt rau xanh, giống như Phỉ Thúy, làm cho người thèm chảy nước miếng.

Trên bàn cơm thì rực rỡ loá mắt, hương khí xông vào mũi, chỉ có điều trong không khí có chút quái dị, không ai nói chuyện, cái này cũng phải nói, đó là ngoại trừ Lý Kỳ nói ra, người khác đều không phải người nói chuyện chủ yếu.

Doãn thị thấy trượng phu không lên tiếng, đành phải thay mặt lão nói: - Đều thất thần làm chi, ăn nhanh lên đi, đồ ăn nguội mất thì ăn không ngon nữa rồi. Lúc nói chuyện, dưới chân nhẹ nhàng đá cho Quái Cửu Lang một cái.

Quái Cửu Lang liếc nhìn thê tử, lúc này mới cầm lấy chiếc đũa nói:

- Ăn đi, ăn đi, đồ ăn Trù Vương gì đó làm, không phải người bình thường có thể ăn được đâu.

Thẩm Văn nói: - Phụ thân, Lý thúc nấu ăn rất có bản lãnh, con vẫn là lần đầu nhìn thấy dùng lá trà để xông khói cho gà đấy, thật là thơm.

Lý thúc? Quái Cửu Lang chỉ cảm thấy đau đầu nha, toàn bộ tiện nghi đều bị Lý Kỳ chiếm đi hết, bất hạnh đây cũng là chính bản thân lão nói ra, chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên, nói: - Phải không?

Lý Kỳ cười nói: - Món ăn này tên gọi là gà trà xông khói, chỉ dùng lá trà để hun khói cho gà ngon miệng, món ăn này khó khăn ở nhiệt độ của lửa, mấu chốt vẫn phải là gà ngon, lá tốt, ta đây chẳng qua là mượn hoa hiến Phật mà thôi.

Vô hình trung đã đem công lao đẩy sang cho Doãn thị.

- Gà trà xông khói?

Quái Cửu Lang gật gật đầu cười nói: - Tên này cũng có chút ý tứ. Lão tên Quái Cửu Lang, bất luận là chuyện gì kỳ quái, trong mắt lão, ngược lại vô cùng dễ dàng tiếp nhận, vươn chiếc đũa kẹp lên một cái đùi gà đặt ở trong bát Thẩm Văn, nói: - Văn nhi, con đã thích, vậy ăn nhiều một chút.

- Vâng.

Thẩm Văn vui tươi hớn hở gật đầu, cầm lấy đùi gà liền từng miếng từng miếng bắt đầu ăn.

Quái Cửu Lang lại kẹp lên một cái đùi gà đặt ở trong bát thê tử, nói: - Bà cũng nếm thử chút xem.

Doãn thị cảm thấy trượng phu thật có chút không hiểu cấp bậc lễ nghĩa rồi, khách nhân còn chưa ăn, lão đã gắp những miếng ngon nhất cho hai mẹ con bọn họ rồi, nhưng hiểu cấp bậc lễ nghĩa vậy còn có thể gọi Quái Cửu Lang sao? Doãn thị cũng biết tính cách của chồng bà chính là như thế, đành phải hướng về phía Lý Kỳ bọn họ nói: - Các ngươi cũng ăn đi.

Lưu Vân Hi gật đầu, nhưng nàng chỉ ăn đồ ăn Doãn thị làm, đối với đồ ăn Lý Kỳ làm, đó chính là cười nhạt.

Quái Cửu Lang cũng gắp miếng thịt gà cho vào miệng, trong lòng âm thầm cả kinh. Thịt này chất ngon thì không nói nữa, mấu chốt là khi thịt gà vào miệng mang theo vị hun khói, có chút cảm giác giống thịt khô, nhưng khi nhai cẩn thận, trong nước thịt lại mang thêm chút mùi lá trà xanh thơm ngát, hai loại hương vị này nhìn như khó có thể dung hợp khi đặt cùng một chỗ đã tạo ra phong vị vô cùng độc đáo. Thật giống như một mỹ nhân nhờ khói để hóa trang, lại làm cho người ta một loại cảm giác tươi mát thoát tục, thật sự là ăn ngon cực kỳ. Nghĩ thầm rằng, xem ra Kim Đao Trù Vương này thật đúng là không phải là hư danh nói chơi, ăn thịt gà đã nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên được nếm thử loại mỹ vị này. Thoáng gật đầu nói: - Thịt gà này thật đúng là không tồi.

Doãn thị cười ha hả nói: - Đung vây a. Tay nghề làm bếp của Lý huynh đệ thật đúng là cần phải nói, chỉ sợ ông ăn đồ ăn hắn làm, đồ ăn của ta ông liền không ăn được.

- Nói gì vậy. Quái Cửu Lang nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc nói: - Bất kể là đồ ăn gì, chỉ cần là bà làm ra, đó đều là thứ ta thích ăn nhất, bà đã bao giờ thấy đồ ăn bà làm mà ta không ăn hết chưa.

Lý Kỳ nghe vậy thì mồ hôi đầm đìa. Quái Cửu Lang này thật đúng là đủ mãnh liệt, hóa ra chúng ta đều là người trong suốt a!

Doãn thị sắc mặt đỏ bừng, thấp giọng nói: - Tốt lắm, tốt lắm, ta biết rồi, ở đây còn có người ngoài nữa, ông nói chuyện chú ý một chút.

- Người ngoài thì thế nào chứ.

Quái Cửu Lang một chút cũng không để cho mình bị đẩy vòng vòng, vẫn nói rất đúng lý hợp tình.

Thẩm Văn nhưng thật ra đã quen với tính nết của phụ thân, vừa gặm đùi gà, vừa vụng trộm vui vẻ.

*****

Nhưng Mã Kiều thằng này lại cảm thấy lời của Quái Cửu Lang này vô cùng có đạo lý, không khỏi nói: - Nói rất hay! Hai người yêu nhau, vừa không thương thiên hại lí, lại không phải bại hoại đạo đức, làm sao phải giấu giấu giếm giếm, nam tử hán đại trượng phu, yêu tất nhiên cũng phải yêu cho quang minh lỗi lạc.

Đây thật không phải là y cố ý khoe khoang, y vốn là cũng làm như vậy đấy, cho tới bây giờ y không hề che dấu tình yêu đối với Lỗ Mỹ Mỹ.

Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh, bao gồm Lý Kỳ. Đều thiếu chút nữa cười sặc sụa đi ra, thật đúng là núi cao còn có núi cao hơn.

Nhưng lời này lại đúng với khẩu vị của Quái Cửu Lang vô cùng, ha ha nói:

- Nói rất hay, nào, hai ta uống một chén.

Mã Kiều mắt nhìn chén rượu này, hơi hơi nhíu mày.

Quái Cửu Lang nhìn ở trong mắt, hiếu kỳ nói: - Vị Mã tiểu ca này, ngươi chớ không phải là ghét bỏ rượu của ta đó chứ?

- Ta là người tùy tiện vô cùng, chỉ cần là rượu là được, chỉ có điều chén rượu này hơi nhỏ chút, uống chưa đủ nghiền.

Quái Cửu Lang bật cười ha hả, nói: - Lão phu đời này uống rượu khó gặp địch thủ, hôm nay nhất định phải uống thoải mái một chút. Nói xong lão liền hơi ngoái đầu về hướng Doãn thị.

Doãn thị lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài cầm hai cái chén lớn lại, còn cầm một vò rượu nữa đến.

Lý Kỳ thấy Doãn thị có vẻ như tập mãi thành quen, biết tửu lượng của Quái Cửu Lang này tuyệt không kém, nhưng nhất định không phải là đối thủ của Mã Kiều, tên kia căn bản là uống không say. Nhỏ giọng phân phó nói: - Ngươi uống ít một chút, ta còn phải cầu lão giúp Yến Phúc trị bệnh.

Mã Kiều nghe vậy, cũng không hàm hồ, phá lệ ừ một tiếng.

Quái Cửu Lang nhưng thật ra cũng không chú ý, rót đầy rượu, lập tức cùng Mã Kiều uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy vô cùng vui sướng, lại cùng Mã Kiều uống liên hai chén, thấy Mã Kiều vẫn mang vẻ mặt bình thản, giống như vừa uống nước vậy, biết tửu lượng của Mã Kiều nhất định là rất tốt, trong lòng lại càng vui mừng.

Lý Kỳ thấy Quái Cửu Lang và Mã Kiều vô cùng ăn ý, trong lòng cười khổ không ngừng, nếu Tửu Quỷ thấy một màn như vậy, lại chẳng khóc choáng ở nhà xí ấy chứ.

Thẩm Văn sau khi gặm xong đùi gà, đột nhiên nói: - Phụ thân, con muốn cùng Lý thúc học nấu ăn.

Doãn thị nói: - Tiểu hài tử nói gì thế, Lý thúc của con là một người rất bận rộn, nào có thời gian để dạy con nấu ăn.

- Bà đừng vội nói vậy.

Quái Cửu Lang khoát tay, vô cùng nghiêm túc quay sang hướng con trai dò hỏi: - Vì sao con lại muốn học nấu ăn, cùng phụ thân học y không tốt sao?

Thẩm Văn nói: - Con cảm thấy con học y giống như không có tác dụng gì, học nấu ăn ít nhất chính mình còn có thể được ăn không ít đồ ăn ngon đấy.

Doãn thị cau mày nói: - Văn nhi, học y có lợi rất lớn, sau này con sẽ hiểu.

Lưu Vân Hi cũng nhịn không được nữa chen miệng nói: - Sư đệ, nấu ăn hơn phân nửa mọi người đều biết làm, có gì mà ly kỳ chứ.

Thẩm Văn nói: - Nhưng sư tỷ, vậy cũng phải nấu ăn ngon mới được a.

Lưu Vân Hi còn muốn nói nữa, nhưng Quái Cửu Lang lại khoát tay, nói:

- Không không không, Văn nhi nói rất đạo lý, đổi lại là ta, ta cũng sẽ nghĩ như vậy.

- Này ---

Lưu Vân Hi không còn lời nào để nói, nhưng nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì Quái Cửu Lang làm việc vốn vẫn là kỳ kỳ quái quái, làm cho người ta không thể hiểu nổi.

Đổ mồ hôi! Mẹ kiếp! Đây là đạo lý vớ vẩn gì a! Lý Kỳ thật không thể hiểu nổi Quái Cửu Lang này, hắn thì cũng nguyện ý dùng tài nấu nướng của mình đổi lấy y thuật của Quái Cửu Lang, nói vậy, là hắn có thể cứu được Triệu Tinh Yến rồi, nghĩ thầm rằng, ngươi cầu ta đi, ngươi cầu ta, ta liền đáp ứng ngươi.

Thẩm Văn vui vẻ nói: - Phụ thân, vậy là cha đáp ứng rồi.

Quái Cửu Lang vuốt vuốt chòm râu, liếc mắt Lý Kỳ, đột nhiên cười ha hả, trìu mến nhìn đứa con nói: - Cái này đợi lát nữa hãy nói.

- Ah.

Thẩm Văn dường như vô cùng tôn kính cha cậu ta, cũng không nói thêm gì nữa.

Lý Kỳ nhìn một đôi phụ tử này, có chút nghiền ngẫm không ra, cũng không biết Quái Cửu Lang đang định đánh cái chủ ý gì.

Cơm nước no nê, thức ăn trên bàn đã được ăn sạch cả, Quái Cửu Lang này thật đúng là kiểu nói là làm, đem đồ ăn Doãn thị làm ăn sạch sẽ, một chút cũng không thừa, gần như đều là một mình lão ăn hết đấy, bởi vì Thẩm Văn chỉ chuyên ăn gà trà xông khói kia, Lưu Vân Hi mặc dù không có ăn đồ ăn của Lý Kỳ, nhưng là lượng cơm ăn của nàng cũng chỉ có nhiêu đó thôi, mấu chốt là trước đó đã bị Lý Kỳ chọc tức đến no rồi.

Mã Kiều cũng mặc kệ nhiều như vậy, món gì ngon liền ăn món đó, không thể ủy khuất chính mình, cũng không quá chú ý những thứ đó. Về phần Lý Kỳ, tùy tùy tiện tiện ăn một chút, Triệu Tinh Yến ngày nào còn không khỏe, hắn vẫn còn mắc ngẹn ngày đó, làm sao còn nuốt trôi cơm.

Mà rượu cũng uống cạn sạch, nhưng Quái Cửu Lang cũng không đi lấy thêm rượu, Doãn thị cầm bao nhiêu, lão liền uống bấy nhiêu. Tuy nhiên rượu này là do lão tự mình ủ đấy, bao nhiêu rượu được ghi lòng lão cả, thấy Mã Kiều uống vào nhiều như vậy, một chút phản ứng đều không có, mặt cũng không đỏ, lúc ăn cơm lại còn có vẻ ngon hơn những người khác, thân thể lão cũng cảm thấy có chút nóng lên, trong lòng biết về uống rượu khẳng định không phải là đối thủ của Mã Kiều.

Sau khi ăn xong, Doãn thị vô cùng đảm đang dọn bát đũa đi xuống, Thẩm Văn cũng chạy tới giúp mẹ cậu rửa chén.

Lý Kỳ nhẫn nhịn cho tới trưa, thật sự là nhịn không được. Nói: - Quái Cửu Lang, không biết ngươi tính toán khi nào thì giúp --- giúp thê tử của ta chữa bệnh.

Mới vừa rồi Quái Cửu Lang xưng Triệu Tinh Yến là vợ hắn, trong lòng của hắn dù sao cũng đã nhận định Triệu Tinh Yến là vợ hắn, cho nên cũng liền không thay đổi cách xưng hô này nữa.

Quái Cửu Lang nghiêm mặt nói: - Giúp thê tử ngươi chữa bệnh, cái này không thành vấn đề, nhưng lão phu có một điều kiện.

Lý Kỳ vô cùng thẳng thắn nói: - Ta biết quy củ của ngươi, nhưng tài sản của ta cho dù ta đồng ý cho ngươi toàn bộ, ngươi cũng nuốt không nổi, ngươi vẫn là nói thẳng con số đi.

Hắn kinh doanh lớn lắm, hơn nữa bên trong liên lụy đến rất nhiều người, bao gồm Hoàng đế Triệu Giai, Quái Cửu Lang lão dám đòi sao?

Quái Cửu Lang ha ha nói:

- Ta ở nơi này, có tiền với không có tiền có khác gì nhau đâu.

Lý Kỳ cau mày nói: - Vậy điều kiện của ngươi là?

- Cái này đợi lát nữa nói sau, ta chỉ là muốn để cho ngươi biết điểm này, đừng đến lúc đó nói lão phu lâm thời lên giá.

- Nhưng thê tử đợi không được, ngươi hãy nói luôn bây giờ đi.

Quái Cửu Lang lắc đầu nói: - Lão phu trước tiên có thể giúp thê tử ngươi trị liệu.

- Ta đây liền không có vấn đề rồi.

Quái Cửu Lang cười cười, nói: - Ngươi xem như gặp may mắn rồi, nếu là vào tám năm trước, cho dù là ngươi giết ta, ta cũng không có cách nào chữa khỏi bệnh cho thê tử ngươi, độc tố Kiến huyết phong hầu vô cùng lợi hại đấy, ta từng vì tìm được giải dược để giải loại độc tố này, cũng đã bỏ ra không ít thời gian, đó cũng là một lần duy nhất lão phu xuất cốc trong mười lăm năm nay, cuối cùng ta cũng tìm được giải dược.

Lý Kỳ nghe vậy thì mừng như điên, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra, hỏi: - Vậy không biết giải dược này là?

Quái Cửu Lang nói: - Ngươi đã từng nghe qua một câu nói như thế này chưa, phàm là chỗ mà độc vật sinh trưởng, xung quanh tất có thuốc giải độc.

Lý Kỳ nói: - Lời này nghe ra thì cũng khá quen tai đấy.

Mã Kiều nói: - Đây không phải giống câu nói của Hồng Thất Công sao.

- Đúng đúng đúng.

Quái Cửu Lang hiếu kỳ nói: - Hồng Thất Công là người phương nào?

- Đó chỉ là một nhân vật ở trong chuyện xưa thôi, không trọng yếu, không trọng yếu. Lý Kỳ làm sao còn có thời gian giải thích Hồng Thất Công là ai, lại nói:

- Lời này là thật hay là giả?

- Ngươi thật sự là ngu xuẩn, đó đương nhiên là giả đấy, nếu lời nói đó là thật, thiên hạ làm sao còn có độc dược gì đáng nói. Quái Cửu Lang hừ nói.

- Ách... !

Lý Kỳ cấm khẩu một trận, mẹ nó, đây không phải ngươi nói sao.

Quái Cửu Lang lại nói: - Nhưng đã có lời này, vậy cũng nhất định có đạo lý của nó, ít nhất đối với loài cây Kiến huyết phong hầu này.

Lưu Vân Hi lập tức nói: - Ý của sư phụ nói là giải dược này chính là một số cây sinh trưởng ở xung quanh Kiến huyết phong hầu.

Quái Cửu Lang gật gật đầu nói: - Đúng là như thế, trong thiên hạ chỉ có cây này có thể giải độc Kiến huyết phong hầu. Xung quanh loại cây Kiến huyết phong hầu này bình thường đều sinh trưởng một loại cây, cây này giống như cái kéo, cây dài nhỏ, dẫn rễ nhận ra.

Lý Kỳ vội hỏi: - Vậy ngươi có biết cây này ở đâu không?

Quái Cửu Lang nói: - Ở phía nam thung lũng này một trăm dặm có một mảnh rừng sâu núi thẳm, lão phu từng ở bên trong phát hiện ra loại cây này, các ngươi chỉ cần chém đứt một ít nhánh cây trở về là được rồi.

Lý Kỳ đứng lên nói: - Đi, ta ta sẽ đi ngay bây giờ.

Quái Cửu Lang nói: - Ngươi hiểu y thuật hả? Ngươi có nắm chắc là tìm được cây kia sao? Mệnh thê tử ngươi chỉ có bảy ngày thôi, nếu bảy ngày ngươi vẫn còn về, vậy thần tiên cũng không cứu được nàng.

Lão nói cũng có đạo lý, là ta quá lỗ mãng rồi. Lý Kỳ hỏi: - Vậy ý của ngươi là là?

Quái Cửu Lang suy nghĩ một chút, nói: - Như vậy đi, Thập Nương, con liền cùng đi với hắn đi, cây kiến huyết phong hầu này con hẳn là đã gặp qua, chỉ cần tìm được cây Kiến huyết phong hầu này là có thể tìm được giải dược.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<