← Hồi 1204 | Hồi 1206 → |
- Xu Mật Sứ, ngươi thật sự quá lợi hai, tùy tiện khua môi múa mép đã khiến cho những người đó sửng sốt rồi, ngay cả yêm lão Tiểu Ngưu cũng phải động lòng.
Vừa ra khỏi sảnh, Ngưu Cao liền phấn khởi nịnh nọt Lý Kỳ.
- Sự lợi hại của ta, tác dụng duy nhất chính là thể hiện rõ sự vô năng của các ngươi nhiều thế nào.
Lý Kỳ bình thản đáp lại một câu.
Ngưu Cao sao lại không nghe ra Lý Kỳ là đang cố ý bày tỏ thái độ lúc trước mình bãi bình với những thổ ty này. Nhưng thằng nhãi này tuyệt đối không đề ý, vẫn bật cười ha hả nói:
- Đối với Xu Mật Sứ ngươi, chúng ta quả thực là vô năng cực điểm, chúng ta chưa bao giờ phủ nhận.
Thằng nhãi này quả đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ. Lý Kỳ chẳng buồn nói chuyện vô ích với y nữa: - Nhạc Phi và Hàn Thế Trung đâu rồi?
- Đã lên đường rồi.
- Trong vòng ba ngày có tới được không?
- Có lẽ là được.
- Có lẽ?
- Nhất định có thể tới kịp.
- Quân sư đâu?
- Ở sau nhà.
- Bây giờ ngươi lập tức biến mất cho ta nửa canh giờ.
- Mạt tướng cáo lui.
Lý Kỳ bước nhanh tới hậu đường, gõ cửa.
- Cửa không khóa.
Bên trong rất nhanh vang ra giọng nói của Triệu Tinh Yến.
Lý Kỳ đẩy cửa, chỉ thấy Triệu Tinh Yến một mình ngồi bên trong nhắm mắt dưỡng thần, cười ha hả nói: - Ta thật sự càng ngày càng khâm phục bản thân mình, lúc trước vất vả mời cô tới làm quân sư, e là một quyết định thông minh nhất trong cuộc đời ta.
Triệu Tinh Yến từ từ mở mắt, nói: - Đây là ta tự nguyện, ngươi không cần phải nịnh nọt, bợ đỡ.
- Cô có thể kiêu ngạo, nhưng cô không thể ngăn cấm ta sùng bái cô.
- Có đi có lại mới toại lòng nhau, ta có phải cũng nên khen ngươi vài câu hay không.
- Cái này hoàn toàn có thể có.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Họ đã đồng ý rồi chứ?
- Vẫn chưa! Lý Kỳ lắc đầu nói: - Nhưng ta thực sự đã không thể tìm ra lý do họ từ chối. Đổi lại là cô, côcó từ chối không?
- Đương nhiên không thể rồi, phàm thì người có đầu óc, ai cũng bằng lòng trước khi ngủ mỗi ngày đều muốn cầu nguyện có thể nhìn thấy ngày mai, cũng giống như tên La Hổ đó, một ngày trước gã ta còn có thể hiệu lệnh quần hùng. Nhưng hôm nay đã trở thành hồn ma dưới đao rồi. Ta nghĩ điều này trong lòng bọn họ đã có chút sợ hại rồi. Chiêu giết gà dọa khỉ này của ngươi, thật là chơi rất hay.
- Cô nói như vậy ta cũng yên tâm rồi. Lý Kỳ cười ha hả nói: - Ta nghĩ họ có lẽ đều là người có đầu óc đấy.
Triệu Tinh Yến khẽ mỉm cười, nói: - Trước đây triều đình vì đám Nam Man này đã rất hại não, nhưng ngươi vừa tới, tất cả đều đã được giải quyết rồi. Ta thật sự rất muốn nịnh bợ ngươi vài câu.
Lý Kỳ nghiêm túc nói: - Xin lắng tai nghe.
Triệu Tinh Yến cười khổ một tiếng, lại suy nghĩ một hồi, mới nói:
- Ta thật sự càng ngày càng khâm phục tâm nhìn của mình. Trước đây không tiếc công sức giúp ngươi lên chức, e là lựa chọn thông minh nhất trong cuộc đời này của ta.
Lý Kỳ trừng mắt nói: - Lời này ta nghe sao thấy quen tai thế.
Triệu Tinh Yến cười dài nói: - Đây là rập khuôn theo lối cũ, nịnh bợ quả thật không phải là điểm mạnh của ta. Còn ngươi lại là đại sư, có đối tượng ở đây, nếu ta không học, vậy chẳng phải là ta đã thành kẻ ngốc rồi sao?
- Cô đây là khen hay là chê?
- Đương nhiên là khen rồi, từ cổ chí kim, cũng sinh ra một Lý Lâm Phủ.
- Thực sự cảm ơn Cô đã so sánh ta với Lý Lâm Phủ. Ta cũng thật sự muốn so sánh cô với Võ Tắc Thiên, tiếc là cô còn kém rất nhiều.
- Nhưng ta đã rất cảm ơn ngươi đã có suy nghĩ này.
- Không có gì.
Lý Kỳ tức đến đỏ bừng cả cổ lên.
Triệu Tinh Yến bật cười ha hả, khoát tay nói: - Được rồi, được rồi, ở đây cũng không có người khác, chúng ta thổi phồng lẫn nhau ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, hay là nói chuyện chính sự đi.
Đây là thổi phồng lẫn nhau sao? Rõ ràng chính là kéo ta thấp xuống để thể hiện cô mà! Lý Kỳ khẽ hừ một tiếng, hỏi: - Cô đã thuyết phục La Long thế nào?
- Ngươi chỉ mất hơn một canh giờ, thì có thể thuyết phục được 17 tù trưởng. Dù ta không bằng ngươi, nhưng muốn thuyết phục một người, ta nghĩ đây có lẽ cũng là nằm trong tình lý. Triệu Tinh Yến mỉm cười. Đối với chuyên nhỏ nhặt này, nàng dường như không muốn nói nhiều lời, liền nói: - Vừa rồi ta nghe được bên ngoài, ngươi hình như đã tính xong chuyện hậu chiến rồi. Ta nghĩ quân sư ta có lẽ có tư cách nên biết chứ.
- Cô chỉ là chia của thôi sao?
- Nếu ngươi nhất định muốn dùng chia của để hình dung, thì cũng có thể nói như vậy. Triệu Tinh Yến hỏi thẳng: - Rốt cuộc ngươi định thế nào?
Lý Kỳ thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: - Trước tiên ta muốn chứng minh một điểm, cuộc chiến tranh này tuyệt đối không phải thu phục Nam Ngô đơn giản như vậy. Thắng lợi là bước đầu, phía sau nó còn có ý nghĩa sâu xa hơn nữa.
- Ý nghĩa sâu xa hơn nữa?
- Không sai, đó chính là lợi ích.
Lý Kỳ gật đầu, nói tiếp: - Năm đó triều đình viễn chinh Thổ Phiên, dù giành được thắng lợi nhiều lần, cũng đã đạt được mục đích chiến lược, nhưng triều Đường cường thịnh cũng vì vậy mà đi vào thế yếu. Nói xa hơn chút nữa, Hán Vũ viễn chinh Hung Nô, nói ra thì uy phong bậc nào, nhưng cũng không thể tránh khỏi chính là triều Hán từ sau Hán Vũ đã đi vào suy yếu.
Điều này rất mâu thuẫn, nếu ngươi không đánh Hung Nô, Thổ Phiên, lại thường gây loạn ở biên giới, chiếm lấy tiện nghi của ngươi, cục tức này sao có thể nuốt xuống được? Nếu ngươi đánh, dù có đánh thắng ở hiện tại đi nữa, cũng thua ở tương lai. Nếu Hán Vũ không đánh Hung Nô, cố gắng cũng chỉ là bị cướp đi chút tiền, mất đi chút tôn nghiêm. Nhưng có thể thống lĩnh triều Hán tiếp tục phát triển, rốt cuộc đánh hay không đánh, đây là một vấn đề khó.
Triệu Tinh Yến trầm ngâm hồi lâu, gật đầu nói: - Ngươi nói cũng rất có lý, điểm nay chúng ta không thể không suy nghĩ tới được.
- Tình hình hiện nay tương tự như vậy lại diễn ra trước mắt chúng ta. Cô nói một nơi nghèo nàn này, có thể xảy ra đại họa không? Ta thấy rất khó, bất kỳ bộ tộc nào ở đây đều không có điều kiện tiên thiên trở thành tộc Nữ Chân. Nhưng cô bỏ mặc, Nam Ngô lại quanh năm gây rối ở biên giới này, hơn nữa còn ảnh hưởng tới chính sách của chúng ta đối với Đại Lý. Thậm chí còn ảnh hưởng tới lợi ích của chúng ta ở Thổ Phiên.
Dừng lại một chút, Lý Kỳ tiếp tục nói: - Nếu cuộc chiến tranh này xem là một cuộc mua bán, vậy chúng ta trước tiên phải suy nghĩ xem nên đầu tư vào bao nhiêu tiền? Chúng ta phải nhận được hồi báo, đó chính là ý nghĩa ẩn giấu phía sau nó, làm thế nào mới có thể thu được lợi ích từ chiến tranh? Kỳ thực Kim quốc là một đối tượng học tập rất tốt. Nhưng, họ luôn lấy nghèo đánh giàu, sao lại đánh mà vẫn kiếm được mà chúng ta thì lại lấy giàu đánh nghèo?
Tình trạng này hoàn toàn khác nhau. Lính của chúng ta vô cùng đắt giá, lính của Nam Ngô thì vô cùng rẻ mạt. Cho nên tính toán thế nào, chúng ta cũng đều thiệt. Chúng ta phải tính toán tỉ mỉ, mỗi bước đi đều phải tính toán kỹ. Nếu không như vậy, ta cũng không thể dễ dàng khai hỏa trận chiến này. Một khi bước này chúng ta đã đi tốt rồi, vậy thì sẽ mở rộng nền tảng khuếch trưởng Đại Tống ta rất tốt. Ngược lại, nếu chúng ta bị nhốt ở đây, dù thắng hay bại, chúng ta cũng đều phải trả một cái giá đắt.
Triệu Tinh Yến nghe xong sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, có lẽ rất nhiều người đều thấy thắng thua trên sách vở. Kỳ thực đằng sau thắng thua đó mới là mấu chốt. Nếu triều đình xem nhẹ ý nghĩa của phương diện này, vậy thì khả năng vì cái nhỏ mà mất cái lớn. Cứt của con chuột này cũng có thể làm hỏng cả một nồi cháo này, liền hỏi: - Vậy rốt cuộc ngươi định thế nào?
Lý Kỳ nói: - Ta cũng chưa từng nghĩ tới thất bại, tất cả những suy nghĩ này đều là dùng thắng lợi làm xuất phát điểm. Một khi chúng ta đánh thắng, tiêu diệt triều Lý, khống chế được Đoàn Thị. Con đường khuếch trương của ta mới thực sự bắt đầu. Trước đây, chúng ta đều là nằm ở bên chi ra, đánh trận không thể không chết người, không tiêu hao tiền của, vốn đầu tư vào, tiếp theo chúng ta phải làm chính là làm thế nào để thu được lợi ích lớn nhất?
*****
Nam Ngô rất nghèo, không thể nghi ngờ điểm hấp dẫn nhất trong nước này chính là quốc khố của họ. Số tiền này ai cũng nhòm ngó tới, bao gồm cả Hoàng thượng. Trước tiên đương nhiên là bổ sung quân phí, cũng chính là lấy số tiền này ra. Về số tiền còn lại, chúng ta phải để cho nó phát huy được tác dụng lớn nhất. Nếu trực tiếp nộp hết cho triều đình, như vậy đối với Đại Tống ta mà nói, cũng chính là thay đổi số đuôi của sổ sách, có lẽ sẽ không thể nhìn thấy bất kỳ vai trò nào. Bởi vì những chỗ mà triều đình cần dùng tiền hiện nay đã quá nhiều rồi, chẳng khác nào muối bỏ biển, cái được chỉ là chút ít mà thôi. Nhưng nếu ngươi mang số tiền này tập trung lại, dùng vào một nơi nào đó, vậy thì hiệu quả sẽ lớn vô cùng, lấp bằng một con mương cũng được.
Triệu Tinh Yến nói: - Cho nên ngươi định dùng số tiền này ở khu vực Quảng Tây.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Không sai, lúc tới đã đã nói rồi, thế hệ này ở phía nam chính là tương lai của Đại Tống ta. Đương nhiên, nếu ta ném số tiền này vào Quảng Tây, tương lai một hai năm nữa đều không thể có hiệu quá rõ rệt. Bởi vì trưởng thành cần có một quá trình, có lẽ lúc này sẽ có người cảm thấy số tiền này đi đâu rồi, cuộc chiến này chắc chắn sẽ bị thua lỗ.
Kỳ thực nếu không cô nghĩ mà xem, nếu chúng ta dùng số tiền này đầu tư vào vùng này, làm cho người dân ở đây giàu lên. Mặt khác còn để triều đình tiếp quản thành công của vùng này, khiến cho người dân nơi đây tiếp nhận thân phận con dân Đại Tống ta. Như vậy, một khi họ đã giàu có lên rồi, triều đình có bỏ ra nhiều tiền hơn nữa cũng không thể tính là giàu có, những cái khác ta không muốn nói thêm nữa. E là Quảng Tây sẽ đuổi kịp một nửa Hàng Châu trong khoảng thời gian chưa đầy 3 năm. Số tiền này thu lại rồi, hơn nữa còn có tính tiếp tục vô cùng khả quan. Ta tính không ra năm năm nữa, Đại Tống ta sẽ vì sự quật khởi của Quảng Tây mà càng cường thịnh hơn, cuộc mua bán tốt thì có tính liên tục tốt.
Triệu Tinh Yến suy nghĩ hồi lâu, nhíu mày nói: - Nhưng ngươi cũng đừng quên, mục đích trận đánh này của chúng ta là phải thu phục Nam Ngô, cũng chính là tới khi đó, Nam Ngô cũng thuộc Đại Tống ta. Ngươi dùng tiền của Nam Ngô ở Quảng Tây, người dân Nam Ngô biết làm thế nào?
Lý Kỳ cười nói: - Hỏi rất hay, đây chính là điều ta muốn nói sau đây. Ta định chuyển toàn bộ người dân Nam Ngô tới các nơi của Đại Tống ta.
- Cái gì?
Triệu Tinh Yến trợn trừng hai mắt, nói: - Ngươi làm như vậy là vì sao?
Lý Kỳ giải thích: - Hiện giờ kinh tế, quân sự bao gồm cả khoa học kỹ thuật của Đại Tống ta đều tăng trưởng rất nhanh. Điều này báo hiệu cần phải có lượng lớn nguồn lao động giá rẻ. Mấy năm trước, bởi vì Đại Tống ta khắp nơi loạn lạc, dân chúng lầm than, khiến cho nguồn lao động giá rẻ vô cùng nhiều. Đó cũng là nền tàng thiết lập thành công kinh tế của ta. Tuy nhiên, cùng với sự tăng trưởng kinh tế, nguồn lao động của Đại Tống ta cũng không còn rẻ nữa. Điều này đối với thương nhân mà nói, không phải là tín hiệu tốt. Bởi vì điều này báo hiệu họ cần phải trả ra rất nhiều phí tổn.
Nhưng thương nhân không thể bỏ qua như vậy. Họ chắc chắn sẽ tín toán tới giá thành này vào, như vậy vật giá chắc chắn sẽ tăng lên. Mà vậy giá tăng lên, như vậy nguồn lao động cũng chắc chắn sẽ tăng lên theo. Điều này giống như hai người trên ở hai đầu bập bênh, kết quả cuối cùng chính là cả hai đều bị tổn thương, lại xuất hiện nguy cơ kinh tế.
Cho nên, chúng ta cần phải phòng ngừa chu đáo, cộng thêm dòng máu mới đi vào, ổn định vật giá. Sự tăng trưởng kinh tế được duy trì mang tính chất liên tục vô cùng khả quan. Có lẽ cô cũng thấy ta làm như vậy rất tàn nhẫn, người dân Nam Ngô tương lai cũng là người dân Đại Tống ta, chỉ là làm nguồn nhân lực giá rẻ, hoặc là một công cụ cân bằng vật giá. Kỳ thực bằng không, người dân Nam Ngô một khi bị Đại Tống ta đồng hóa, cùng với sự thúc đẩy của cuộc sống, thế hệ sau của họ nhất định sẽ thực sự hưởng thụ sự ưu đãi của con dân Đại Tống ta. Chờ đợi chính là họ dùng cái giá của một thế hệ đánh đổi lấy hạnh phúc của thế hệ sau. Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù họ tới Đại Tống ta, cũng không kém gì cuộc sống của họ ở Nam Ngô. Nguồn lao động giá rẻ của Đại Tống ta so với cuộc sống thường ngày của người dân bình thường họ còn tốt hơn nhiều. Họ rẻ, chúng ta cũng rẻ, đây chính là cục diện hai bên cùng thắng.
Mặc dù nói không phải cùng tổ tiên ta tâm tất dị, nhưng tin chắc thương nhân Đại Tống không thể phản đối nguồn lao động giá rẻ dưới tay mình.
Nếu Triệu Tinh Yến suy nghĩ kỹ, liền gật đầu nói: - Còn có một điểm, nếu có thể đồng hóa người dân Nam Ngô, vậy thì cũng đã giải quyết triệt để tính khả năng khôi phục tàn tro Nam Ngô. Nhưng ngươi đã quét sạch người dân Nam Ngô rồi, vậy thì cùng đất Nam Ngô này làm thế nào?
Lý Kỳ cười nói: - Có đất ngươi còn sợ không có người sao? Mảnh đất rộng lớn như vậy đặt ở đây, đó chính là cơ hội vô tận! Phú thương ở lưu vực Trường Giang và lưu vực Hoàng Hà đã có xu hướng bão hòa rồi. Những tiểu thương nhân đó dưới sự áp chế của đại phú thương, rất khó tìm được không gian sinh tồn. Họ cần có một bầu không khí mới. Chúng ta có thể di chuyển bộ phận người này tới Quảng Tây, tới Nam Ngô, cho họ đủ điều kiện hậu hĩnh, thà làm đầu gà không làm đuôi trâu. So với đãi ngộ của họ ở Hàng Châu và Biện Lương dở sống dở chết, chi bằng xông vào nơi này. Ngoài ra chính là Đại Lý, chúng ta có thể đưa nguồn lao động từ Đại Lý tới cùng khai phá nơi đây. Như vậy có thể phân tán thực lực của Đoàn Thị, có lợi cho Đại Tống ta thống trị Đại Lý, còn có phía nam có rất nhiều nước nhỏ, họ đều rất nghèo nàn, chúng ta có thể dùng tiền mua lao động giá rẻ từ đó. Ta tin chắc trong một khoảng thời gian, Nam Ngô sẽ trở thành cảnh cửa thương mại phía nam Đại Tống ta, phồn vinh hưng thịnh cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Triệu Tinh Yến nghe xong mà hai mắt có chút mơ hồ. Nàng không ngờ trong lòng Lý Kỳ lại ẩn chứa kế hoạch lớn như vậy. Hồi lâu sau, nàng mới tỉnh ngộ, không khỏi hỏi: - Hoàng thượng có biết không?
- Cô nói đi? Cô cho rằng Hoàng thượng trong trường hợp nào cũng không biết thì có thể cho lĩnh binh xuất chinh không?
Điều này cũng đúng, Triệu Tinh Yến im lặng gật đầu, lại hỏi: - Vậy ngươi từ khi nào bắt đầu vạch ra bước này rồi?
Lý Kỳ còn đang suy nghĩ, thở dài nói: - Rất lâu rồi, ta nghĩ có lẽ là từ sau khi ta lên đảm nhiệm chức Kinh tế sử không lâu.
Triệu Tinh Yến Kinh ngạc nói:
- Vậy há chẳng phải là trước khi Kim quốc xâm lược sao?
- Còn sớm hơn rất nhiều.
- Khi đó ngươi đã suy nghĩ tới hôm nay, liệu có phải là sớm quá không? Ngươi nhvư ậy là đã nắm chắc đánh lui được quân Kim rồi sao?
- Cô không thể nói như vậy, kỳ thực ta nghĩ rất đơn giản, chính là cuộc đời ta.
- Cuộc đời của ngươi?
Triệu Tinh Yến nhướn mày, lập tức gật đầu nói: - Đúng vậy, mỗi người kỳ thực đang suy nghĩ tới cuộc đời của mình, chỉ là cuộc đời của một số người chỉ có cơm áo gạo tiền, còn cuộc đời của một số người lại bao gồm tất cả!
Nói tới đây, nàng bỗng kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, cười nói: - Cuộc đời ngươi có lẽ không thể dừng lại ở đây chứ.
- Đây là chuyện riêng tư của ta, không thể trả lời được. Lý Kỳ mỉm cười lắc đầu.
← Hồi 1204 | Hồi 1206 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác